Lôi Tiêu 08《Lưu tự vi mộng》

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Sắt nghe Lôi Vô Kiệt chân thành tỏ tình, nói không cảm động là giả. Hắn vốn là tâm duyệt Lôi Vô Kiệt, hôm nay người trong lòng thổ lộ với mình, hắn làm sao có thể không vui đây? Nhưng chuyện lúc trước Lôi Vô Kiệt làm đích thật là tổn thương lòng hắn, hắn còn không muốn nhanh như vậy liền tha thứ cho Lôi Vô Kiệt.

"Lôi Vô Kiệt, ta thích ngươi, cũng nguyện ý cho ngươi một cơ hội nữa, nhưng ta bây giờ còn không muốn nhanh như vậy liền tha thứ cho ngươi." Tiêu Sắt từ trong ngực Lôi Vô Kiệt lui ra nhìn ánh mắt của hắn nói, "Ngươi lúc trước tổn thương ta lâu như vậy, chẳng lẽ chỉ dựa vào vài ba câu đã muốn lừa gạt qua cửa ải? Cái này không khỏi quá tiện nghi cho ngươi đi! Cho nên ta muốn ngươi hảo hảo theo đuổi ta một lần, chờ lúc nào ta vui vẻ, lại nói chuyện tha thứ cho ngươi!"

"Chỉ cần ngươi có thể vui vẻ, thân thể có thể tốt lên, ta cái gì cũng đáp ứng ngươi." Lôi Vô Kiệt lập tức liền đáp ứng.

Hắn bây giờ trời đất bao la Tiêu Sắt lớn nhất, Tiêu Sắt để cho hắn đi đông hắn tuyệt không đi tây. Còn không phải theo đuổi người sao, hắn đuổi là được! Bất quá hiển nhiên hiện tại Lôi Vô Kiệt còn không có ý thức được kế tiếp mình sẽ trải qua cuộc sống gian nan như thế nào...

"Ngươi muốn sờ một chút không?" Tiêu Sắt thấy Lôi Vô Kiệt thỉnh thoảng dùng ánh mắt liếc về phía bụng của mình, cảm thấy có chút buồn cười hỏi.

"Có thể không?" Ánh mắt Lôi Vô Kiệt sáng lên, nhìn về phía Tiêu Sắt bộ dáng giống như là một con chờ đợi bị vuốt lông đại cẩu cẩu.

Tiêu Sắt cười cười, nắm tay Lôi Vô Kiệt đặt lên bụng mình, "Ngươi là phụ thân của nó, đương nhiên có thể rồi."

Cảm nhận được xúc cảm mềm mại dưới tay, ánh mắt Lôi Vô Kiệt trong nháy mắt dịu dàng xuống, dưới bụng dưới còn bằng phẳng của Tiêu Sắt đã dựng dục một sinh mệnh mới, là hài tử của hắn và Tiêu Sắt a!

"Khụ khụ." Hoa Cẩm đứng ở cửa có chút xấu hổ nhìn hai người trong phòng, hai người thấy nàng đến, lập tức buông tay ra, giống như là tiểu tình lữ bị trưởng bối bắt lấy vụng trộm yêu đương, ngay cả chóp tai cũng xấu hổ đến đỏ bừng.

Hoa Cẩm bưng thuốc đi tới, "Tuy rằng ta cũng không muốn quấy rầy thời khắc ôn nhu của các ngươi, nhưng Tiêu Sắt ngươi nên uống thuốc."

Tiêu Sắt chỉ ngửi chén thuốc trong tay Hoa Cẩm một chút, đã bị canh thuốc đen tuyền kia kích đến buồn nôn một trận.

Này cũng không thể trách hắn, mấy ngày nay đồ ăn đứng đắn không có ăn vào bao nhiêu, dược ngược lại là đã rót không ít đi xuống. Tuy rằng hắn biết đây là thượng hảo thuốc an thai, nhưng là nhịn không được uống như vậy a, lúc này liền thay đổi sắc mặt không muốn lại uống thuốc kia.

Hoa Cẩm cũng không nỡ ép hắn, nghĩ tới nghĩ lui đành phải đem thuốc trong tay nhét vào trong tay Lôi Vô Kiệt, dặn dò hắn nhìn chằm chằm Tiêu Sắt uống vào, liền nhanh chóng rời khỏi nội điện.

"Lôi Vô Kiệt ngươi đem nó lấy ra một chút, ngửi đến ta liền muốn ói!" Tiêu Sắt nắm lấy mũi của mình lại hướng giường bên kia rụt rụt, hắn là thật sự không muốn uống thuốc nữa.

"Nhưng tiểu thần y nói đây là thuốc an thai, nền tảng của ngươi thiếu hụt lợi hại, thai tượng lại không ổn định, không uống thuốc đối với thân thể ngươi không tốt." Lôi Vô Kiệt có chút khó xử, nếu đổi lại là bình thường, Tiêu Sắt không muốn uống thuốc thì thôi đi, nhưng hôm nay trong bụng hắn còn cất một đứa nhỏ, thân thể suy yếu như vậy, sao có thể không uống thuốc chứ?

"Dù sao ta không muốn uống nữa, mấy ngày nay uống thuốc uống đến trong miệng ta tất cả đều là vị đắng, đến bây giờ vẫn là một trận buồn nôn đây!" Trong mắt Tiêu Sắt tràn đầy kháng cự.

Lôi Vô Kiệt thật sự không có biện pháp, đành phải tự mình uống một ngụm thuốc kia, tiến lên hôn lên cánh môi nhàn nhạt của Tiêu Sắt, thuốc theo đầu lưỡi quấn quýt của hai người trượt vào trong miệng Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt cứ như vậy đút xong một chén thuốc.

"Xú không biết xấu hổ!" Vừa hôn xong, Tiêu Sắt mạnh mẽ đẩy Lôi Vô Kiệt ra, trên mặt nổi lên đỏ ửng, hắn trước kia làm sao không phát hiện Lôi Vô Kiệt lá gan lớn như vậy, lại còn biết dùng phương thức như vậy đút thuốc!

Lôi Vô Kiệt thì âm thầm ở trong lòng cảm tạ Tạ Tuyên lúc trước đưa cho hắn《Vãn lai tuyết》.

Từ lúc hắn nhận rõ tâm ý của mình về sau, dọc theo đường đi hắn ngày ngày khắc khổ nghiên cứu《Vãn lai tuyết》, rốt cục tại hôm nay nhìn thấy Tiêu Sắt thời điểm phát huy được một chút tác dụng.

Nghĩ đến vị đắng trong miệng Tiêu Sắt còn chưa tản đi, Lôi Vô Kiệt lại từ trong ngực lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo đưa cho Tiêu Sắt, "Đây là kẹo chế thành từ mật hoa quế, nếu ngươi còn cảm thấy đắng liền ngậm một viên trong miệng, sẽ dễ chịu hơn một chút."

Tiêu Sắt mở cái hộp kia ra, bên trong là từng viên kẹo trong suốt tản ra mùi hoa quế, trong lòng hắn ấm áp, nhặt lên một viên liền đưa vào trong miệng. Mùi hoa quế thơm ngát cùng vị ngọt của kẹo nhanh chóng lan tràn trong miệng hắn, khiến hắn thỏa mãn nheo mắt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro