Vô Tiêu 06《Nhất chẩm hòe an》

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Vô Tâm lảo đảo xông vào sân, Tiêu Sắt đang chuẩn bị đi từ đường, lúc nhìn thấy Vô Tâm hắn còn có chút kinh ngạc, nhưng hắn còn chưa kịp làm ra phản ứng, đã bị Vô Tâm chợt nắm lấy bả vai, "Ba năm trước ngày mẫu thân ta chết, ngươi là tiễn Lôi Vô Kiệt bọn họ ra khỏi thành phải không?"

Tiêu Sắt sửng sốt, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, Vô Tâm làm sao sẽ biết chuyện này đây?

Vô Tâm bắt được ánh mắt Tiêu Sắt chợt lóe lên, hiểu được Tô Mộ Vũ nói là sự thật, hắn không khỏi cảm thấy có chút bi ai, nguyên lai hắn hận lâu như vậy, đúng là hận sai người!

"Tại sao ngươi không nói cho ta biết, tại sao năm đó không nói?" Vô Tâm đỏ hốc mắt quát. Vì sao Tiêu Sắt năm đó không giải thích? Vì sao chuyện quan trọng như vậy hắn cho tới bây giờ chưa từng nói với hắn?

"Ta nói rồi, là ngươi không tin ta a." Tiêu Sắt kéo ra một nụ cười bất đắc dĩ, hắn năm đó cũng không phải chưa từng giải thích cho hắn, chỉ là Vô Tâm lúc ấy ở trong lòng đã sớm nhận định là hắn giết Dịch Văn Quân, cho nên căn bản nghe không lọt lời giải thích của hắn.

"Thực xin lỗi Tiêu Sắt, ta trách lầm ngươi, đều là lỗi của ta..." Vô Tâm khóc ôm lấy Tiêu Sắt, "Ngươi đánh ta đi, hoặc là mắng ta, thật sự không hả giận ngươi chém ta hai đao cũng được, thực xin lỗi..." Hắn rốt cuộc đã làm những gì a!!

Tiêu Sắt ngẩn người, sau đó hồi ôm lấy hắn, nhẹ giọng nói bên tai hắn, "Không có việc gì, đều đã qua rồi." Hắn từng oán hận, từng thất vọng Vô Tâm không tín nhiệm hắn, thế nhưng hắn thật sự rất yêu Vô Tâm, hắn luyến tiếc hắn, dần dà, hắn cũng thành thói quen.

Thái độ Tiêu Sắt làm cho Vô Tâm càng thêm áy náy, hắn tình nguyện Tiêu Sắt hận hắn oán hắn đánh hắn mắng hắn, cũng không muốn nhìn Tiêu Sắt chỉ nhẹ nhàng cười nói cho hắn biết không sao, sự tình đều đã qua. Hắn rõ ràng võ công đối với Tiêu Sắt mà nói ý vị như thế nào, hắn vốn là thiên chi kiêu tử, là bọn hắn thế hệ này đệ nhất danh a! Nhưng là lúc trước thời điểm hắn nói muốn phế đi Tiêu Sắt võ công, hắn tuyệt không do dự mà để mặc hắn làm như vậy, cái này đủ để chứng minh Tiêu Sắt có bao nhiêu tín nhiệm hắn, nhưng hắn lại bởi vì người bên ngoài dăm ba câu, cùng với những kia cái gọi là chứng cớ, tổn thương Tiêu Sắt ròng rã ba năm...

Cảm xúc phập phồng mãnh liệt làm cho Vô Tâm phun ra một ngụm máu tươi, Tiêu Sắt thần sắc biến đổi, chế trụ cổ tay Vô Tâm, cảm giác được mạch tức hỗn loạn dưới tay thì híp mắt lại, xem ra thật sự phải mau chóng tìm Hoa Cẩm đến một chuyến...

.

Ngày đó qua đi, Vô Tâm giải Tiêu Sắt cấm túc, lại phái người đưa không ít thuốc bổ cùng dược liệu đến cho Tiêu Sắt bổ thân thể, chỉ là vết thương trên thân thể có thể chữa khỏi, vết thương trong lòng lại không cách nào khép lại.

Cũng giống như một cái gương, nó rơi trên mặt đất vỡ thành mấy mảnh, cho dù ngươi nhặt nó lên, tu bổ tốt đến mấy, nhưng vết nứt vĩnh viễn sẽ không biến mất, nó cũng không thể nào trở về tấm gương nguyên bản như lúc ban đầu.

.

Cùng lúc đó, một phong thư từ Thiên Ngoại Thiên đưa đến Kiếm Tâm Mộ, Tiêu Sắt cảm thấy đã đến lúc tìm Hoa Cẩm cho Vô Tâm xem, nếu thật sự là Dược Nhân Thuật cắn trả, Vô Tâm làm ra nhiều hành vi không phù hợp với lẽ thường như vậy cũng được giải thích. Nhưng Tiêu Sắt quên mất một chuyện, hắn tìm cho Vô Tâm lý do để tổn thương hắn, vậy chính hắn đáng bị tổn thương thành cái dạng này sao?

"Ngươi tự do." Vô Tâm có chút co quắp nhìn Tiêu Sắt ngồi ở đối diện, "Ta đã đem người trông coi bên ngoài toàn bộ rút lui, cũng sẽ không lại ở trong viện thiết hạ cấm chế, về sau ngươi muốn đi nơi nào cũng có thể."

"Không cần, ta đã đến, sẽ không có ý định lại rời đi." Tiêu Sắt nhìn Vô Tâm trên mặt xấu hổ, không cho là đúng cười cười, "Ngươi không cần đối với ta có chỗ áy náy, hết thảy đều là ta lựa chọn mà thôi. Hiện tại hiểu lầm giải khai, chúng ta có phải hay không có thể trở lại trước kia quan hệ?"

Hắn không phải không đau, chỉ là đã quen với những đau đớn kia. Vô Tâm đã không còn thân nhân, chính mình cũng không làm được bỏ mặc hắn, không bằng cứ như vậy làm bộ bình an vô sự trở lại trước kia đi, dù sao hắn cũng yêu hắn như vậy.

"Ngươi thật sự nguyện ý cùng ta trở lại như trước?" Vô Tâm ngước mắt nhìn Tiêu Sắt, lại thấy được ý cười không chút che giấu trong mắt hắn, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nhưng đáy lòng lại tự dưng dâng lên một chút khổ sở, hắn cũng không biết vì sao mình khổ sở, chỉ là cảm thấy nụ cười của Tiêu Sắt có chút chói mắt.

"Đương nhiên." Tiêu Sắt thủy chung mỉm cười nhìn Vô Tâm, tựa như không thèm để ý chuyện đã xảy ra.

.

Quan hệ của hai người lại mạc danh kỳ diệu trở lại bộ dáng trước kia, thật giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, bọn họ đối rượu đương ca, không có gì giấu nhau, hết thảy đều phát triển theo hướng tốt, thẳng đến có một lần Tiêu Sắt vô ý uống rượu say phun ra một chút lời thật lòng, làm cho quan hệ giữa hai người lại lần nữa hạ xuống điểm đóng băng.

Hôm đó là sinh nhật Tiêu Sắt, Vô Tâm sai người làm không ít món ăn Tiêu Sắt thích ăn, còn mở một vò rượu thượng hạng chúc mừng sinh nhật Tiêu Sắt. Có lẽ là bởi vì vui vẻ, hai người đều uống rượu say.

Tiêu Sắt nhìn Vô Tâm ngồi ở bên cạnh hắn, nhớ tới trong khoảng thời gian này Vô Tâm đối với mình chiếu cố, cùng với những lời ngày thường kia, hắn xác nhận Vô Tâm đối với hắn hẳn là cũng có tình cảm bất đồng.

Vì thế dưới sự quấy phá của rượu, anh cố lấy dũng khí biểu lộ tâm ý với Vô Tâm, "Vô Tâm, ta thích ngươi."

Chính là một câu nói như vậy hoàn toàn làm cho đại não Vô Tâm hỗn độn tỉnh táo lại, hắn vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía Tiêu Sắt bên cạnh, "Tiêu lão bản, trò đùa này một chút cũng không buồn cười!"

Tiêu Sắt còn tưởng rằng Vô Tâm cho rằng hắn đang nói đùa,  liền nói tiếp, "Vô Tâm, ta không nói đùa với ngươi, ta thật sự thích ngươi, là loại thích muốn ở bên ngươi cả đời."

Thần sắc Vô Tâm thoáng cái liền lạnh xuống, hắn né tránh tay Tiêu Sắt vươn tới, đứng lên nhìn Tiêu Sắt, "Tiêu Sắt ngươi uống say, ta đưa ngươi về phòng trước ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro