Vô Tiêu 07《Nhất chẩm hòe an》

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Sắt nhìn thấy thần sắc nghiêm túc trên mặt Vô Tâm, tâm lạnh một nửa, là hắn lĩnh hội sai rồi sao? Vô Tâm thật ra không thích hắn? Hắn cố gắng nhìn về phía đôi mắt Vô Tâm, cố gắng từ trong đó tìm kiếm ra một chút tình yêu, nhưng là không có, từ đầu đến cuối, trong mắt Vô Tâm đều không có hắn, chỉ có vô tận lạnh lùng.

Hắn đột nhiên cảm thấy mình rất buồn cười, vốn tưởng rằng hai người là tâm ý tương thông, kết quả chẳng qua chỉ là một phương tình nguyện.

Tiêu Sắt đè nén thống khổ trong lòng, gợi lên một nụ cười, "Vô Tâm ta say, ta nói đùa với ngươi, ngươi đừng để ở trong lòng."

Mà thôi, nếu Vô Tâm đối với hắn vô tình, vậy không bằng kịp thời dừng tổn hại đi.

"Vậy ngươi sớm trở về nghỉ ngơi đi." Vô Tâm nhìn vẻ mặt không ngừng biến hóa trên mặt Tiêu Sắt, trong lúc nhất thời cũng không chắc Tiêu Sắt vừa rồi nói đến tột cùng là thật hay giả, đành phải rời đi trước, chỉ là còn chưa đi được mấy bước, đã bị đau đầu tra tấn dừng bước.

Lại là một trận đau đớn bén nhọn, Vô Tâm che đầu mình ngã ngồi xuống đất, vẻ mặt thập phần thống khổ. Tiêu Sắt thấy thế vội vàng tiến lên nhìn Vô Tâm vội vàng nói, "Vô Tâm? Vô Tâm ngươi làm sao vậy!"

Hắn còn chưa kịp bắt mạch cho Vô Tâm, đã bị hắn đẩy ngã xuống đất, Tiêu Sắt cả kinh, đối diện với đôi mắt đỏ tươi của Vô Tâm, đáy lòng hắn thầm nghĩ không tốt, trạng thái của Vô Tâm bây giờ ngược lại rất giống với bộ dáng khi hắn trúng Dược Nhân Chi Thuật, chẳng lẽ lúc ấy thật sự không có hoàn toàn thanh trừ Dược Thuật trong cơ thể Vô Tâm sao?

"Vô Tâm! Vô Tâm ngươi bình tĩnh một chút! Ta là Tiêu Sắt a!" Tiêu Sắt kịch liệt giãy dụa, nhìn đôi mắt Vô Tâm một lần lại một lần kêu gọi tên của hắn.

Nhưng với thân thể Tiêu Sắt hiện giờ, căn bản không thoát khỏi trói buộc của Vô Tâm, đang lúc hắn định dùng Tâm Ma Dẫn đối phó Vô Tâm, Vô Tâm lại lấy tay che khuất đôi mắt của hắn, sau đó chính là nụ hôn thô bạo che trời lấp đất. Vô Tâm kéo y phục của hắn ra, cơ hồ là dùng xé rách phương thức, dưới thân hắn là mặt đất lạnh băng, Vô Tâm không để ý chút nào đến thân thể của hắn, thậm chí ngay cả một chút chuẩn bị cũng không cho hắn, liền trực tiếp thô bạo tiến vào thân thể hắn.

Tiêu Sắt đau đến cơ hồ mất đi thần trí, bàn tay vốn nắm bả vai Vô Tâm vô lực rơi xuống mặt đất bên cạnh, nước mắt nơi khóe mắt từng chút từng chút chảy xuống, vì sao lại biến thành như vậy? Rốt cuộc tại sao lại biến thành như vậy......

Đêm hôm đó, Tiêu Sắt không biết Vô Tâm muốn hắn bao nhiêu lần, chỉ biết mình cuối cùng là bị đau đớn ngất đi, mà lúc hắn tỉnh lại lần nữa, Vô Tâm đã ngất ở bên cạnh hắn, hắn nhìn dấu vết xanh tím trên người mình, hiển lộ ra sự điên cuồng đêm qua.

Tiêu Sắt không nhớ rõ ngày đó mình trở về phòng như thế nào, chỉ nhớ rõ sau khi hắn đem Vô Tâm kéo trở về, một mình ở trong bồn tắm tắm thật lâu thật lâu, hắn thật sự rất muốn hỏi Vô Tâm một chút, nếu không yêu hắn, vậy tại sao phải dùng phương thức thô bạo như vậy chiếm hữu hắn...

.

Ba ngày sau, Hoa Cẩm chạy tới Thiên Ngoại Thiên. Trong ba ngày này Vô Tâm một mực mê man, với y thuật gà mờ của Tiêu Sắt cũng nhìn không ra cái gì khác thường, hơn nữa hắn cảm giác thân thể của mình dưới sự giày vò Vô Tâm ngày đó càng không tốt, hai ngày nay đã thường thường bắt đầu ho ra máu, hắn trị không hết Vô Tâm, cũng chữa không được chính mình, chỉ có thể chờ Hoa Cẩm đến.

Hoa Cẩm vừa đến đã nhìn thấy khuôn mặt không chút huyết sắc của hắn, sắc mặt lúc này trầm xuống, đưa tay đặt lên cổ tay hắn, một lát sau quá sợ hãi, "Nội lực của ngươi đâu? Võ công của ngươi đâu? Vì sao kinh mạch lại bị tổn hại thành cái dạng này? Tiêu Sở Hà, ngươi có phải chê mạng mình quá dài không?"

Tiêu Sắt cười khổ, cuối cùng không trả lời câu hỏi của Hoa Cẩm. Năm đó lúc hắn rời khỏi Thiên Khải Hoa Cẩm đã đề cập với hắn, tuy rằng vết thương ẩn mạch của hắn đã được Mạc Y chữa khỏi, nhưng rốt cuộc bị thương nhiều năm như vậy, sẽ có chút di chứng không cách nào chữa khỏi. Nếu không có nội lực bên người, tuổi thọ của hắn sẽ ngắn hơn người thường không ít, cho nên Hoa Cẩm đã nhắc nhở hắn phải thường xuyên dùng nội lực của mình ôn dưỡng kinh mạch, chỉ là hắn bây giờ đã sớm là phế nhân, cũng không thể ôn dưỡng kinh mạch trì hoãn tuổi thọ.

"Trước đừng quản ta, nhìn xem Vô Tâm đi." Tiêu Sắt rút tay về, hắn đối với số mệnh của mình đã sớm có đại khái phỏng đoán, trước mắt quan trọng vẫn là chuyện Vô Tâm.

Hoa Cẩm mím môi, lại khoác lên cổ tay Vô Tâm, một lát sau sắc mặt ngưng trọng nói: "Đúng là Dược Nhân Chi Thuật cắn trả, năm đó hắn trúng lượng thuốc khá lớn, mặc dù là gọi về thần trí, dư độc cũng lưu lại ở trong cơ thể hắn. Hơn nữa ta giống như còn ở trong thần thức của hắn cảm nhận được một ít dấu vết thuộc về người khác, giống như là Tây Sở thất truyền đã lâu một loại Nhiếp Hồn Chi Thuật. Bất quá người nọ phỏng chừng là học nghệ không tinh, mấy phen thăm dò cũng không có thành công, cuối cùng chỉ để lại một chút thuật pháp không cách nào tiêu tan. Có phải thời gian này đôi khi hắn rất nóng nảy, đôi khi rất lạnh lùng, sau đó một mực đau đầu?"

Tiêu Sắt gật gật đầu, hắn sớm đã cảm thấy có chút không đúng, chỉ là vẫn không thể nhìn ra manh mối gì. Hắn cảm thấy trạng thái Vô Tâm ngược lại có vài phần giống Tiêu Vũ lúc trước, nóng nảy dễ giận, có đôi khi lại rất lạnh lùng. Hiện tại sau khi nghe Tiểu thần y nói xong hắn liền bừng tỉnh đại ngộ, có lẽ là lúc ấy Dạ Nha khống chế Vô Tâm, còn dùng Nhiếp Hồn Thuật với hắn muốn cho Tiêu Vũ khống chế Vô Tâm tốt hơn, chỉ là không nghĩ tới chính là lưu lại một chút thần thức, làm cho Vô Tâm biến thành cái dạng hiện tại.

"Muốn hoàn toàn giải độc này cũng không khó, chỉ là biện pháp này có chút..." Hoa Cẩm có chút do dự giương mắt nhìn Tiêu Sắt, không biết mình có nên nói hay không.

"Tiểu sư thúc cứ nói không sao." Tiêu Sắt nhìn Hoa Cẩm nói, "Vô luận dùng biện pháp gì, chỉ cần hắn có thể khỏe lên đều được."

"Người chí ái song tu, muốn ở trong tâm mạch của người nọ hạ xuống một loại cổ trùng, lấy tâm đầu huyết không không ngừng tẩm bổ cổ trùng bảy bảy bốn mươi chín ngày sau, lại khoét tâm lấy cổ trùng ra làm thuốc dẫn, phối hợp với phương thuốc của ta cho Vô Tâm uống vào, mới có thể triệt để trừ đi dư độc." Hoa Cẩm thở dài, "Vốn dùng máu chí thân cũng có thể, nhưng ta biết Vô Tâm không có người thân. Nhưng trước mắt phải đi đâu tìm một người chí ái Vô Tâm đây?"

"Ta có thể." Tiêu Sắt rũ mắt xuống, cảm thán tạo hóa trêu người, hắn chủ ý muốn buông tha Vô Tâm, chỉ tiếc trời xui đất khiến, hắn lại trở thành người duy nhất có thể cứu Vô Tâm.

"Ngươi yêu hắn?" Hoa Cẩm ngược lại thập phần kinh ngạc, ban đầu lúc ở Thiên Khải nàng cũng không phát hiện Tiêu Sắt đối với Vô Tâm lại có tình cảm như vậy, chỉ là thân thể Tiêu Sắt...

"Ngươi nghĩ kỹ chưa? Quá trình lấy tâm đầu huyết thống khổ lại dài lâu, thời kỳ toàn thịnh ngươi có lẽ còn có cơ hội thử một lần, nhưng ngươi bây giờ sợ là chịu không quá ba ngày. Huống hồ hắn cùng ngươi song tu thời điểm sẽ hoàn toàn vô ý thức, đợi đến dư độc thanh sau thậm chí sẽ quên hết thảy phát sinh trong khoảng thời gian này, chỉ cảm thấy mình ngủ một giấc. Dù vậy, ngươi vẫn muốn làm như vậy sao?"

Hoa cẩm dừng lại, hít sâu một hơi, nghiêm túc nói "Nếu như ngươi không làm, các ngươi đều có thể sống sót, chỉ là hắn sẽ mất đi thần trí biến thành một cái lục thân không nhận con rối, mà ta có thể bảo đảm ngươi hai mươi năm không chết. Nếu là ngươi làm, hắn đích xác có thể khôi phục thần trí, nhưng ngươi chỉ có không đến mười năm có thể sống, hơn nữa trong thời gian còn lại ngươi sẽ ngày ngày chịu đủ khoan tim thấu xương đau đớn, đến chết mới thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro