Vô Tiêu 12《Nhất chẩm hòe an》

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới thân Tiêu Sắt dần dần tuôn ra một mảnh đỏ tươi, nhuộm đỏ vạt áo tố sắc của hắn, Tiêu Sắt cứ kinh ngạc nhìn vũng máu tươi kia, đó là hài tử của hắn, là hài tử của hắn và Vô Tâm.

"Ha ha ha!" Hắn ngửa mặt lên trời cười dài, lại thật giống như người điên, thật buồn cười a, nam nhân hắn yêu, tự tay giết chết hài tử của bọn họ.

"Tiêu Sắt!" Vô Tâm nhanh chóng tiếp được thân thể Tiêu Sắt ngã xuống, nhìn khóe mắt hắn tràn ra nước mắt, vì sao tim hắn lại đau như vậy...

"Các ngươi không phải nói thuốc này đối với hắn không có quá lớn tổn thương sao? Vì cái gì hắn đến bây giờ còn không tỉnh!" Vô Tâm vốn tưởng rằng Tiêu Sắt mê man là bởi vì vừa mới sanh non thân thể suy yếu gây nên, nhưng Tiêu Sắt ngủ suốt ba ngày cũng chưa có dấu hiệu thức tỉnh, điều này làm cho hắn có chút luống cuống, vội vàng tìm y sư, lại được cho biết là Tiêu Sắt chính mình không muốn tỉnh lại.

"Cái gì gọi là hắn không muốn tỉnh lại?" Vô Tâm đè nén lửa giận trong lòng nhìn về phía những y sư đang quỳ.

"Công tử có lẽ là đã tâm như tro tàn, không có dục vọng cầu sinh, cho nên tình nguyện sa vào trong mộng, cũng không muốn tỉnh lại." Y sư run rẩy nói.

Vô Tâm nhìn về phía trên giường ngủ mê man Tiêu Sắt, thần sắc phức tạp, tâm như tro tàn không muốn thức tỉnh? Tiêu Sắt, ngươi yêu nam nhân kia như vậy sao? Hài tử của ngươi và hắn không còn, ngươi liền không muốn sống sao?    

"Bản tông chủ mặc kệ các ngươi dùng biện pháp gì, hắn không thể chết, hắn nhất định phải tỉnh lại!" Vô Tâm phất phất tay ý bảo mọi người đi xuống nghĩ biện pháp, trong lòng đã có một dự định khác, không bằng để Hoa Cẩm đến thử xem sao? Y thuật của nàng cao như vậy, hẳn là có biện pháp có thể cứu Tiêu Sắt.

.

Hoa Cẩm là sau khi nhận được Vô Tâm truyền thư gần ba tháng mới chạy tới Thiên Ngoại Thiên, Vô Tâm truyền thư tới Kiếm Tâm Mộ, mà khi đó nàng vừa vặn không có ở đây, Lý Tố Vương nghĩ rất nhiều biện pháp mới liên lạc được với nàng, báo cho nàng biết nội dung thư, nàng mới vội vàng chạy tới Thiên Ngoại Thiên. Trong ba tháng này Tiêu Sắt đều không có chút dấu hiệu thức tỉnh nào, y sư Thiên Ngoại Thiên dốc hết toàn lực cũng chỉ có thể bảo trụ mạng của Tiêu Sắt, nhưng đối với những thứ khác cũng bất lực.

Vô Tâm có chút áy náy chính mình dùng thủ đoạn cứng rắn như vậy để Tiêu Sắt đánh rớt hài tử, nhưng nếu làm lại một lần nữa, hắn vẫn sẽ làm lựa chọn tương tự, bởi vì hắn chỉ muốn Tiêu Sắt còn sống. Tuy rằng quan hệ không thể trở về như trước, nhưng hắn đã từng thật sự coi Tiêu Sắt là huynh đệ tri kỷ, để cho hắn nhìn Tiêu Sắt vì đứa nhỏ này mà mất mạng, hắn làm không được.

Tay Hoa Cẩm mới vừa đặt lên cổ tay Tiêu Sắt liền nhíu mày, tình trạng thân thể Tiêu Sắt so với lần trước nàng bắt mạch cho hắn còn hỏng bét hơn, rõ ràng mới qua khoảng một năm, vì sao thân thể hắn lại kém thành như vậy? Hơn nữa Tiêu Sắt tựa hồ còn sinh non một lần, khí huyết liền càng thêm không đủ.

"Ngươi đi ra ngoài trước, ta muốn thi châm cho hắn. " Hoa Cẩm nhìn Vô Tâm ngồi cách đó không xa, nghĩ cũng biết Tiêu Sắt hẳn là vì hắn mới đem thân thể của mình giày vò như vậy, nàng nhìn Vô Tâm liền tức giận, may mà lấy lý do thi châm đuổi người ra ngoài, nàng sợ Vô Tâm ở lại thêm một giây, nàng sẽ nhịn không được dùng ngân châm đâm hắn.

"Ta biết ngươi tỉnh." Sau khi xác nhận Vô Tâm đi ra ngoài, Hoa Cẩm thở dài nhìn Tiêu Sắt trên giường nhẹ giọng nói, "Hắn đã đi ra ngoài, ngươi không cần giả bộ."

Tiêu Sắt chậm rãi mở hai mắt nhìn về phía Hoa Cẩm, kéo ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, "Quả nhiên cái gì cũng không gạt được Tiểu thần y."

"Vì cái gì?" Hoa Cẩm hỏi hắn, "Kỳ thật ta nhìn ra được, hắn cũng không phải hoàn toàn không thèm để ý ngươi, có lẽ là dùng sai phương pháp thôi." 

Vô Tâm trong giọng nói lo lắng làm không được giả, có lẽ hắn cũng là quan tâm Tiêu Sắt, thậm chí là yêu Tiêu Sắt, chỉ là không ai dạy hắn cái gì gọi là yêu, cho nên hắn cũng không rõ tình cảm của mình.

"Ta chỉ là không biết nên đối mặt với hắn như thế nào." Tiêu Sắt khàn giọng mở miệng nói, "Cho nên chỉ có thể mặc kệ chính mình sa vào mộng cảnh, không muốn đối mặt với hiện thực mà thôi." Kỳ thật hắn mỗi ngày đều có một đoạn thời gian là thanh tỉnh, nhưng hắn không muốn mở mắt, không muốn nhìn thấy Vô Tâm, hắn không biết mình nên đối mặt với hắn như thế nào.

Vô Tâm giết hài tử của bọn họ, hắn hẳn là hận hắn mới đúng, nhưng hắn yêu Vô Tâm nhiều năm như vậy, hắn không biết nên hận hắn như thế nào. Hai loại tình cảm phức tạp ở trong lòng hắn không ngừng va chạm, làm cho hắn căn bản không biết đối mặt với Vô Tâm như thế nào. Chỉ có thể giả vờ hôn mê, trốn tránh hiện thực.

Hắn đột nhiên cảm thấy mình rất vô dụng, không chỉ không bảo vệ được hài tử của mình, thậm chí ngay cả hận hung thủ giết chết đứa nhỏ cũng không làm được.

"Tiêu Sắt, ngươi còn yêu hắn không?" Hoa Cẩm mím môi hỏi.

"Yêu." Tiêu Sắt không chút do dự trả lời, sao có thể không yêu chứ, ái tình danh cho Vô Tâm giống như khắc sâu trong xương tủy, đôi khi hắn thậm chí còn thống hận sự hèn mọn của mình, vì sao hết lần này tới lần khác mình yêu một người hoàn toàn không hiểu tình yêu, để rồi người bị thương chỉ có chính mình. Nhưng hắn yêu Vô Tâm, đã trở thành bản năng a... Bản năng không muốn để cho hắn bị thương, cho dù là chính hắn bị hắn tổn thương đến thương tích đầy mình.

Thói quen của một người có thể thay đổi, nhưng bản năng thì phải làm sao?

"Ngươi có từng nghĩ tới, có lẽ cho đến ngày ngươi chết, hắn cũng sẽ không yêu ngươi." Hoa Cẩm chung quy vẫn không đành lòng Tiêu Sắt hành hạ mình như vậy, khuyên hắn buông tay.

"Mười năm, là kỳ hạn ta dành cho đoạn tình cảm này, cũng là giới hạn ta cho mình." Tiêu Sắt nhìn Hoa Cẩm gằn từng chữ, "Ta chờ hắn đến Sùng Hà mười năm, nếu như hắn còn không có yêu ta, ta liền buông tay." 

Bất quá mặc dù Vô Tâm yêu hắn, đợi đến Sùng Hà mười năm, hắn hẳn là cũng phải chết đi...

"Thế nhưng..." Hoa Cẩm còn muốn khuyên hắn, lại bị Tiêu Sắt cắt đứt.

"Hoa Cẩm, ngươi biết không? Ta sợ hắn biết, sợ hắn không biết, càng sợ hắn làm bộ như không biết. Ta làm Vĩnh An Vương cả đời, lúc này đây, ta chỉ muốn làm Tiêu Sở Hà một lần." Tiêu Sắt cũng không quan tâm tùy hứng một hồi, hắn đã vì Bắc Ly trả giá quá nhiều, lúc này đây hắn muốn sống vì mình một lần. Cho dù là đại giới là hắn vạn kiếp bất phục, thậm chí bồi thường tính mạng của mình, hắn cũng muốn điên lên một hồi như vậy.

"Diệp An Thế, ta ngay cả mạng đều đánh cược cho ngươi, ta không có gì có thể cho ngươi a...... Ngươi có thể hay không quay đầu lại nhìn ta một cái, thử, yêu ta một lần a......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro