Vô Tiêu 13《Nhất chẩm hòe an》

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi hy vọng ta giúp ngươi như thế nào?", Hoa Cẩm thấy Tiêu Sắt khăng khăng như thế, cũng biết mình không khuyên được hắn, chỉ có thể dùng hết năng lực của mình giúp hắn làm những gì.

"Thay ta mang mấy phong thư cho cố nhân đi." Tiêu Sắt từ dưới gối lấy ra một hộp gấm khéo léo đưa cho Hoa Cẩm, hơn nữa dặn dò nàng, "Nhân tiện giúp ta nói cho nhị ca một tiếng, bảo hắn không cần tìm ta, ta ở Thiên Ngoại Thiên rất tốt, hắn chỉ cần bảo vệ Bắc Ly là được."

"Được." Hoa Cẩm nhận lấy hộp cất đi, "Còn gì nữa không?"

"Hoa Cẩm, ngươi có biện pháp nào có thể giúp ta khôi phục võ công trong thời gian ngắn không?" Tiêu Sắt biết kinh mạch của mình đã bị Vô Tâm phế đi, nhưng hắn chính là muốn hỏi Hoa Cẩm, cho dù chỉ có một tia hy vọng.

"Có." Hoa Cẩm do dự chốc lát, từ bên trong hòm thuốc tùy thân tìm ra một cái hộp, "Trong này chứa Phản Sinh đan, vô luận ngươi bị thương nặng bao nhiêu, thậm chí kinh mạch hoàn toàn bị tổn hại, nó cũng có thể trong vòng một nén nhang cho ngươi khôi phục lại công lực mạnh nhất, nhưng một khi ngươi dùng xong, ngươi liền sống không quá ba ngày."

"Đa tạ." Tiêu Sắt nhận lấy viên đan dược kia, rũ mắt hướng Hoa Cẩm nói cám ơn.

"Vậy ngươi hy vọng lát nữa ta ra ngoài nói với hắn như thế nào?" Hoa Cẩm nhìn Tiêu Sắt, "Với thân thể ngươi bây giờ, mê man không hẳn không phải là chuyện tốt, không chừng còn có thể cho kinh mạch của ngươi nghỉ ngơi một chút. Nhưng đây cũng không phải kế lâu dài, ngươi không có võ công, Vô Tâm lại là cao thủ, sớm muộn gì hắn cũng sẽ nhận ra ngươi không đúng."

"Thôi, sớm muộn gì cũng phải đối mặt, ngươi liền cùng hắn nói ta chịu không nổi kích thích là được, những thứ khác coi như là ngươi chữa khỏi cho ta đi." Tiêu Sắt dựa vào đầu giường thở dài.

"Như ngươi mong muốn." Hoa Cẩm gật đầu đáp ứng, trước khi đi nàng cuối cùng hỏi Tiêu Sắt một vấn đề, "Tiêu Sắt, Vô Tâm thật sự tốt như vậy sao? Để cho ngươi đối với hắn tình thâm đến tận đây, tình nguyện dùng tính mạng của mình để đánh cược."

"Hắn rất tốt." Tiêu Sắt thu lại cay đắng trong mắt, hắn cái gì cũng tốt, khuyết điểm duy nhất bất quá là không yêu ta mà thôi......

.

Vô Tâm thấy Hoa Cẩm đi ra, lập tức nghênh đón lo lắng hỏi, "Thế nào rồi Tiểu thần y?"

"Hắn đã tỉnh, kế tiếp ít nhất một năm cũng không thể để cho hắn bị kích thích quá lớn, nếu là lại như thế tâm thần kích động, thần tiên khó cứu." Hoa Cẩm trừng mắt nhìn hắn một cái rồi nói.

Thân thể Tiêu Sắt vốn là bởi vì lúc trước thay Vô Tâm giải độc không có bao nhiêu năm có thể sống, nếu thật sự lại chà đạp như vậy đi xuống, sợ là bệnh trầm kha thật sự khó tiêu.

"Được." Vô Tâm vội vàng gật đầu, liền bước nhanh vào xem Tiêu Sắt.

Tiêu Sắt khi nhìn thấy bóng dáng màu trắng kia đi tới, tâm vẫn không khống chế được run lên, nghĩ đến hài tử chưa xuất thế kia, hắn liền nhịn không được muốn khóc.

"Tiêu Sắt, ta......" Vô Tâm tại một khắc nhìn thấy Tiêu Sắt tỉnh lại thở phào nhẹ nhõm, lập tức xông lên chính là áy náy cùng luống cuống, tuy rằng hắn là vì Tiêu Sắt có thể sống sót mới nhẫn tâm giết hài tử trong bụng Tiêu Sắt, nhưng hắn rốt cuộc vẫn là thương tổn Tiêu Sắt, hắn không biết đối mặt Tiêu Sắt tỉnh lại hắn phải nói cái gì để bồi thường.

"Vô Tâm, ta tạm thời không muốn gặp ngươi." Tiêu Sắt nhìn Vô Tâm, trong mắt rất bình tĩnh, cho dù hắn yêu nam nhân trước mắt thế nào, nhưng mỗi khi hắn nhìn thấy hắn, luôn nhớ tới chén thuốc ngày đó hắn cho hắn uống, còn có vũng máu dưới thân hắn, đó là hài nhi của bọn họ, bị phụ thân hắn tự tay giết chết.

"Tốt, vậy ngươi nghỉ ngơi cho tốt." Vô Tâm không muốn kích thích Tiêu Sắt, liền thức thời rời đi, trước khi đi hắn quay đầu nhìn về phía Tiêu Sắt, mím môi nói, "Tiêu Sắt, ngươi có thể hận ta, nhưng đừng tổn thương chính mình. Tuy rằng quan hệ của chúng ta không trở về như trước, nhưng ta vẫn hy vọng ngươi có thể sống. Dù sao bằng hữu của ta không nhiều lắm, ngươi xem như trong đó một cái."

.

Sau khi Vô Tâm rời đi, Tiêu Sắt chậm rãi nhắm hai mắt lại, nước mắt từ trong hốc mắt khép chặt chảy xuống, Vô Tâm a Vô Tâm, ngươi phải làm sao bây giờ mới tốt......

Từ sau ngày đó, Vô Tâm thật sự không xuất hiện trước mặt Tiêu Sắt nữa, chỉ là thỉnh thoảng sau khi Tiêu Sắt ngủ sẽ tới gặp hắn một cái, để xác nhận người trên giường vẫn còn sống. Quanh đi quẩn lại một năm trôi qua, quan hệ của hai người vẫn rất xấu hổ, thân thể Tiêu Sắt khôi phục không tệ, ít nhất đã có thể xuống giường, hai người thỉnh thoảng gặp nhau ở trong sân, gặp mặt cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể xoay người rời đi.

Năm thứ hai, Tiêu Sắt tuy rằng trong lòng vẫn có ngăn cách, nhưng cũng không có kháng cự nhìn thấy Vô Tâm như vậy, quan hệ của hai người có chỗ hòa hoãn, dần dần cũng có thể ngồi cùng bàn ăn cơm, trò chuyện vài câu.

Năm thứ ba, quan hệ của hai người tựa hồ lại trở về như trước, chỉ là thời gian Vô Tâm bế quan càng lúc càng dài, tu vi của hắn đã ở nửa bước thần du đình trệ thật lâu, có lẽ là tâm tình chưa tới, vẫn không thể đột phá cánh cửa cuối cùng kia, một năm này cơ hội bọn họ gặp mặt không nhiều lắm, nhưng cũng có thể bình an vô sự chung sống hòa bình, lúc này đã là mùa đông Sùng Hà tám năm, khoảng cách Tiêu Sắt cho mình mười năm, chỉ còn lại có hai năm.

.

Đợi đến Vô Tâm lại một lần nữa xuất quan, Bạch Phát Tiên hướng hắn đưa ra một cái đề nghị, dù sao Vô Tâm tuổi cũng không nhỏ, là thời điểm nên cưới vợ, Thiên Ngoại Thiên cũng cần có người kéo dài hương khói. Vô Tâm vốn là lấy chính mình tu tập Phật môn võ công từ chối, nhưng lão nhân trong tông môn lấy lý do thành hôn không chừng thay đổi tâm tình, nhờ đó nhìn thấu thần du huyền cảnh kia, hi vọng hắn cưới vợ. Vô Tâm rơi vào đường cùng đành phải đáp ứng việc này, từ ngày đó trở đi, bức họa nữ tử cuồn cuộn không ngừng liền đưa vào trong Vô Tâm Phòng, khiến hắn ngày đêm đau đầu không thôi.

"Vì sao mấy ngày gần đây trong tông môn náo nhiệt như thế?" Tiêu Sắt có một ngày tản bộ trong sân của mình bỗng nhiên nghe thấy sân của Vô Tâm vô cùng náo nhiệt, trong lòng có chút nghi hoặc, liền gọi hạ nhân tới hỏi là tình huống gì.

"Hồi công tử, tông chủ đồng ý yêu cầu nạp thê của trưởng lão trong tông môn, trong khoảng thời gian này đang bận rộn xem các nơi đưa tới bức họa, hảo hảo chọn lựa một phen đây." Người nọ cung kính hồi đáp.

Sắc mặt Tiêu Sắt trong nháy mắt trắng bệch, Vô Tâm hắn, đúng là muốn cưới vợ sao... Nhưng hắn không phải đã nói hắn không để ý đến chuyện nam nữ sao? Yêu cầu của tông môn trưởng lão? Vậy có phải chỉ cần hắn có thể cưới một người là có thể ngăn chặn miệng người hay không? Vậy có phải đại biểu cho hắn...... Có lẽ cũng có cơ hội hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro