Vô Tiêu 15《Nhất chẩm hòe an》

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian hai tháng trôi qua rất nhanh, Vô Tâm vẫn chưa tới, thân thể Tiêu Sắt ngày càng sa sút, ngay cả thời gian thanh tỉnh cũng càng ngày càng ngắn, hắn biết rõ mình sắp đến cực hạn, mà hắn còn có một việc cuối cùng chưa làm.

.

Ngày sinh nhật Vô Tâm, Tiêu Sắt ép buộc chính mình lấy lại tinh thần, cuối cùng vào lúc chạng vạng giãy dụa tỉnh táo lại, hắn từ dưới gối lấy ra viên đan dược lúc trước hỏi Hoa Cẩm muốn, không chút do dự ăn vào.

Sau một nén nhang, hắn cảm giác được chỗ kinh mạch của mình một lần nữa dâng lên nội lực cường đại mà quen thuộc, làm cho sắc mặt vốn tái nhợt của hắn nhanh chóng hồng nhuận, hắn biết mình chỉ có thời gian một nén nhang, phải mau chóng làm xong chuyện mình muốn làm.

Hắn bước nhanh đến trong đình viện, hắn nhớ rõ trước kia lúc hắn cùng Vô Tâm nói chuyện phiếm, Vô Tâm từng cùng hắn nhắc tới muốn xem pháo hoa Thiên Khải thành một lần, chỉ là trời xui đất khiến, Vô Tâm chưa từng thấy qua. Hôm nay là sinh nhật của hắn, cũng là sinh nhật cuối cùng hắn có thể cùng hắn trải qua, hắn quyết định thỏa mãn nguyện vọng này của Vô Tâm.

Tay trái tay phải của hắn vận chuyển nội lực màu sắc khác nhau, bởi vì sư từ Cơ Nhược Phong nguyên nhân, kiếm khí của hắn mặc dù là màu xanh, nhưng nội công lại là thuần khiết đạo môn tâm pháp, là màu vàng kim. Hắn đem hai cỗ chân khí bất đồng cùng đánh về phía bầu trời, hai cỗ chân khí ở giữa không trung không ngừng giao hội cùng va chạm, nổ tung từng đóa hoa lửa sáng lạn, từ xa nhìn lại, lại thật sự giống như là pháo hoa của Thiên Khải thành, rực rỡ lóa mắt, làm người ta tâm trí mê mẩn.

Vô Tâm nhìn pháo hoa giữa không trung, trong mắt tràn đầy kinh hỉ, hắn chưa bao giờ nghĩ tới có thể ở Thiên Ngoại Thiên nhìn thấy pháo hoa, hắn lớn như vậy thật đúng là cho tới bây giờ chưa từng thấy pháo hoa đâu! Quả nhiên đẹp như lời đồn.

Thời gian một nén nhang rất nhanh đã trôi qua, nội lực tản đi đồng thời dường như cũng rút đi sinh khí của Tiêu Sắt, hắn ngã ngồi trên mặt đất không ngừng ho ra máu, như là muốn nhuộm đỏ toàn bộ tuyết trước cửa hắn.

Hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía ngôi sao đầy trời sau khi pháo hoa tản đi, mỉm cười, "Ngôi sao tối nay thật đẹp, là mộng đẹp cuối cùng ta tặng cho ngươi, sau hừng đông, mộng tỉnh người tan."

.

Sáng sớm ngày thứ hai, Tiêu Sắt hiếm thấy thay một bộ xiêm y màu đỏ, chất liệu màu đỏ thẫm làm cho da thịt hắn càng thêm trắng như tuyết, khuôn mặt xinh đẹp, nhưng cũng làm cho sắc mặt hắn càng thêm tái nhợt, cơ hồ không giống người sống. Sáng sớm hắn liền phái người đi mời Vô Tâm, nói là có chuyện rất quan trọng muốn nói với hắn, nói xong hắn sẽ rời đi, về sau cũng sẽ không quấy rầy hắn nữa. Đúng vậy, về sau cũng sẽ không quấy rầy nữa, bởi vì hắn, sẽ chết a......

Lúc Vô Tâm bước vào sân của Tiêu Sắt liền nhìn thấy màu đỏ tươi đẹp kia, trong ấn tượng hắn chưa bao giờ thấy Tiêu Sắt mặc xiêm y tươi đẹp như vậy, hắn nhíu nhíu mày, không rõ Tiêu Sắt vì sao hôm nay phải mặc như vậy, nhưng tâm của hắn lại có vài phần khủng hoảng, giống như có thứ gì đó rất quan trọng muốn rời đi.

"Tiêu Sắt, ta tới rồi." Vô Tâm dừng lại cách Tiêu Sắt vài mét, nhìn bóng lưng gầy gò của hắn thản nhiên nói, "Ngươi muốn nói gì với ta?"

Tiêu Sắt xoay người, nhìn về phía Vô Tâm trong ánh mắt mang theo nồng đậm không muốn quyến luyến, hắn nhẹ giọng mở miệng nói, "Vô Tâm, ta mặc hồng y, đẹp không?"

Vô Tâm không biết Tiêu Sắt hỏi hắn vấn đề này là có ý gì, nhưng vẫn theo bản năng đem ý nghĩ chân thật của mình nói ra, "Rất đẹp." 

Hắn không nói dối, Tiêu Sắt vốn sinh ra cực đẹp, mặc vào hồng y càng lộ ra tư sắc hơn người, phong hoa tuyệt đại.

Nhưng sau đó hắn liền nhìn thấy Tiêu Sắt sau khi nghe hắn nói thì nở nụ cười, lập tức thân thể liền khống chế không được ngã về phía sau.

"Tiêu Sắt!!"

Vô Tâm vội vàng tiến lên tiếp lấy thân thể ngã xuống của hắn, lúc này mới phát hiện người trong lòng nhẹ như lông hồng, khí tức yếu ớt, phảng phất một giây sau sẽ vũ hóa thành tiên, theo gió tản đi.

"Tiêu Sắt ngươi làm sao vậy?" Vô Tâm thấy thế liền muốn ôm hắn đi tìm y sư, lại bị người trong ngực ngăn lại.

Tiêu Sắt nhìn sự Vô Tâm đang ôm hắn, nói với hắn: "Không cần uổng phí khí lực, ta đã sớm không còn thuốc chữa. Vô Tâm, ta yêu ngươi suốt mười năm a! Nhưng nhân sinh có thể có bao nhiêu cái mười năm đây? Ta mệt mỏi, ta buông tha ngươi, cũng buông tha chính mình. Sau khi ta đi, ngươi chiếu cố tốt chính mình, cũng không cần dâng hương cho ta, hảo hảo sống cuộc sống của ngươi, đó là an ủi tốt nhất đối với ta. Ta biết ngươi chán ghét ta, hận ta, cảm thấy ta thích ngươi là chuyện ghê tởm, về sau ngươi cũng sẽ không lại có phiền nhiễu như vậy. Vô Tâm, lần này gặp lại, là thật sự không bao giờ gặp lại..."

Tay hắn dần dần vô lực từ trước người rơi xuống, ánh mắt cũng chậm rãi nhắm lại, hắn thật sự mệt mỏi quá, hắn muốn ngủ một giấc. Vô Tâm, nếu ta và ngươi còn có kiếp sau, đổi lại là ngươi yêu ta, được không...

"Tiêu Sắt! Tiêu Sắt!"

"Ta tên là Tiêu Sở Hà."

Khoảnh khắc tay Tiêu Sắt buông xuống, Vô Tâm cảm giác trái tim mình phảng phất như bị xé rách, hắn chưa bao giờ nghĩ tới Tiêu Sắt sẽ dùng phương thức như vậy chết ở trước mặt hắn, rõ ràng lúc trước còn rất tốt, tại sao lại biến thành như bây giờ? Ngay tại một khắc này, hắn đột nhiên ý thức được, hắn không thể không có Tiêu Sắt, hoặc là nói, hắn cũng yêu Tiêu Sắt.

"A ——"

Theo một tiếng kêu bi thống, Vô Tâm từ trong đại mộng tỉnh lại, phát hiện mình đã sớm rơi lệ đầy mặt, hắn nhìn về phía Tiêu Sắt nằm ở bên cạnh mình đã sớm không còn hơi thở, hắn rốt cục ở trong đại mộng này thấy rõ ràng trái tim của mình, nguyên lai hắn cũng thích Tiêu Sắt, chỉ là khi đó hắn không hiểu cái gì gọi là yêu, liền một lần lại một lần tổn thương trái tim Tiêu Sắt. Tiêu Sắt vì hắn làm nhiều như vậy, nhưng hắn cư nhiên đối với hắn như vậy, hắn làm sao có thể? Sao dám? Đó chính là Tiêu Sắt a......

"Ta cho rằng mình chán ghét ngươi hận ngươi, nhưng cho đến khi ngươi chết ta mới phát hiện, nguyên lai ta vẫn luôn yêu ngươi, chỉ là ta không muốn tin tưởng, là ta lừa ngươi, cũng lừa chính ta." Vô Tâm rốt cuộc khống chế không được ôm lấy thi thể Tiêu Sắt khóc rống lên, nhưng lúc này đây, không còn ai sẽ giúp hắn lau đi nước mắt, "Thực xin lỗi, ta sai rồi, ngươi trở về có được hay không a. Chỉ cần ngươi có thể trở về, ta cái gì cũng không cần, ta chỉ cần ngươi......"

.

Đám người Lôi Vô Kiệt bên ngoài điện nghe được tiếng khóc của Vô Tâm đều hiểu được hắn đã thấy rõ tâm của mình, nhưng không ai cười được. Hắn hiểu được tâm ý thì như thế nào đây? Người hy vọng được hắn đáp lại nhất cũng đã không còn nữa rồi...

"Ta chết vào năm mà hắn ghét ta nhất, buồn cười chính là, mỗi năm sau khi ta chết hắn đều yêu ta."

Đáng tiếc a, thiếu chút nữa, thật sự cũng chỉ thiếu một chút như vậy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro