Vô Tiêu 16《Nhất chẩm hòe an》

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nếu hắn đã thấy rõ tâm của mình, chúng ta liền đi thôi." Tiêu Sùng thở dài, hắn đã sớm biết, bọn họ không thể mang đi thi thể của Tiêu Sắt, bởi vì bất kể là khi còn sống hay sau khi chết, Tiêu Sắt lựa chọn, cho tới bây giờ đều chỉ có một mình Vô Tâm.

"Thế nhưng..." Lôi Vô Kiệt có chút không phục, rõ ràng Vô Tâm đã làm Tiêu Sắt bị thương thành như vậy, tại sao còn muốn đem thi thể Tiêu Sắt để lại cho hắn.

"Lôi Vô Kiệt, Vô Tâm đã bị trừng phạt, quãng đời còn lại của hắn đều sẽ trải qua trong tưởng niệm và hối hận, dù sao cũng là hắn tự mình bức tử ái nhân của mình. Đại mộng một hồi, thấy rõ nội tâm của mình sau đó, sẽ chỉ là thống khổ gấp trăm ngàn lần." Diệp Nhược Y vỗ vỗ bả vai phu quân nhà mình, ý bảo hắn không cần nhiều lời.

Lôi Vô Kiệt trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vẫn theo ý của Tiêu Sùng, định cùng nhau rời đi. Đang lúc bọn họ chuẩn bị rời đi, cửa phòng sau lưng mở ra, hốc mắt Vô Tâm đỏ lên, nhìn Tiêu Sùng nói, "Từ hôm nay trở đi, Thiên Ngoại Thiên vĩnh viễn không vào Bắc Ly." 

Bước chân Tiêu Sùng chỉ dừng lại trong nháy mắt, sau đó liền mang theo mọi người rời khỏi Thiên Ngoại Thiên.

.

Vô Tâm không để ý mấy vị trưởng lão trong tông môn ngăn cản, ôm thi thể Tiêu Sắt bái đường, thành hôn, còn đem Tiêu Sắt khắc ở trên gia phả Diệp gia bọn họ, viết ở bên cạnh tên Diệp An Thế của hắn.

Hắn đem tro cốt của Tiêu Sắt chôn ở dưới gốc cây hợp hoan trong viện, lại tự tay khắc cho hắn một tấm bia mộ, trên bia viết 'Ngô thê Tiêu Sở Hà chi mộ'.

Hắn và nữ nhi của vị trưởng lão kia lui hôn ước, cả đời không cưới vợ nữa.

.

Sau khi đám người Tiêu Sùng rời đi một tháng, có một vị cố nhân đi tới Thiên Ngoại Thiên.

Thời điểm Vô Tâm nhìn thấy Từ bá thì rất kinh ngạc, nhưng khi nhìn thấy hộp châu báu phía sau Từ bá thì càng kinh ngạc, "Từ bá, những thứ này là?" Trong lòng hắn mơ hồ có suy đoán, nhưng hắn không dám suy nghĩ.

"Đây là công tử nhờ ta giao cho ngài, vốn là muốn làm của hồi môn." Từ bá dừng một chút, lại mở miệng lúc ngữ khí đã mang theo một chút nghẹn ngào, "Công tử nói, nếu là khi đó hắn không còn, thì coi như là di vật của hắn giao cho Diệp công tử xử trí. Lão nô chỉ là thay mặt truyền lời, mong Diệp công tử nhận lấy đi, đừng phụ tâm ý của công tử."

"Đa tạ Từ bá." Vô Tâm cảm thấy cổ họng của mình khó chịu như bị tắc một cục bông, hốc mắt cũng dần dần ươn ướt, Tiêu Sắt a Tiêu Sắt, nguyên lai hồng y ngày đó, dĩ nhiên thật sự là giá y ngươi mặc vào cho ta! Ngươi rốt cuộc ở sau lưng yên lặng vì ta làm bao nhiêu chuyện a.....

Tiêu Sắt, thực xin lỗi, lần này ta đem chính mình bồi thường cho ngươi được không... Đêm đó hắn liền muốn tự sát, lại bị Hoa Cẩm chạy tới ngăn lại, Hoa Cẩm nói cho hắn biết hắn không có tư cách chết cùng Tiêu Sắt, hắn phải dùng quãng đời còn lại đi sám hối tội lỗi của mình, nhớ lại ái nhân của hắn...

Ngày đó qua đi, Vô Tâm một đêm từ Phật nhập ma, võ công tẫn phế, cả ngày say rượu, lại không để ý tới chuyện tông môn.

.

Sùng Hà mười hai năm, Vô Tâm ở bên cạnh tông môn chọn một hài tử thu làm đệ tử, dự định bồi dưỡng hắn làm tông chủ đời kế tiếp, cũng vì hắn sửa lại tên, gọi Diệp Tư Sở. Căn cốt của đứa bé kia kỳ thật ở bên trong đệ tử không tính là tốt nhất, thế nhưng Vô Tâm lại cố ý gạt bỏ ý kiến của mọi người cố ý tuyển hắn làm đồ đệ của mình, hơn nữa nói cuộc đời này cũng chỉ có một đồ đệ là hắn, sau khi hắn trưởng thành liền có thể kế nhiệm tông chủ. Nghe nói Vô Tâm sở dĩ sẽ lựa chọn hắn, chỉ là bởi vì đứa nhỏ kia cùng Tiêu Sắt, có một đôi mắt phượng giống nhau như đúc.

Vô Tâm không khỏi nhớ tới hài tử bị hắn tự tay dùng thuốc giết chết kia, đó là hài nhi của hắn và Tiêu Sắt, nếu còn sống, hẳn cũng lớn bằng Diệp Tư Sở rồi...

.

Sùng Hà hai mươi năm, Tiêu Sắt đã đi rồi mười năm, Diệp Tư Sở cũng đã trưởng thành phiên phiên thiếu niên lang, mà Vô Tâm khóe mắt cũng dần dần có nếp nhăn, hắn đã không còn trẻ nữa a...

Diệp Tư Sở vẫn rất tò mò sư phụ mình vì sao gần bốn mươi tuổi vẫn lẻ loi một mình, thúc thúc bên cạnh hắn ở cái tuổi Vô Tâm này ngay cả hài tử cũng có vài người, thậm chí có người đều có tôn tử, nhưng Vô Tâm vẫn là một mình, mỗi ngày ngoại trừ truyền thụ công pháp cho hắn, chính là ngồi ở dưới gốc cây hợp hoan kia uống rượu.

"Sư phụ, vì sao đến bây giờ người cũng không lấy vợ, con cũng muốn có một sư nương!" Có một ngày sau khi luyện công xong, Diệp Tư Sở rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi Vô Tâm. Hắn rất hâm mộ những hài tử có sư nương kia, bọn họ có thể ở trong lòng sư nương làm nũng, có đôi khi thậm chí ở thời điểm sư phụ muốn trách phạt bọn họ, có thể để sư nương hỗ trợ cầu tình.

Bàn tay Vô Tâm giơ bầu rượu dừng một chút, chỉ về phía bia mộ dựng dưới tàng cây Hợp Hoan ngoài điện chậm rãi nói, "Tư Sở, thấy tấm bia trong viện kia không? Đó chính là sư nương của ngươi." Là ái nhân ta mắc nợ nhất trong đời, là thê tử ta còn chưa kịp hảo hảo yêu thương......

"Sư phụ, có phải ngài rất yêu sư nương không?"

"Đúng vậy a, nhưng khi ta phát hiện mình yêu sư nương ngươi, hắn đã không còn..."

.

Sùng Hà ba mươi năm, lại là mười năm trôi qua, Diệp Tư Sở sớm đã trở thành tân nhậm Thiên Ngoại Thiên tông chủ có thể một mình đảm đương một phía, Vô Tâm vẫn thường xuyên ngồi dưới gốc cây hợp hoan kia, vừa uống rượu vừa nói chuyện với tấm bia mộ kia, thật giống như Tiêu Sắt thật sự có thể nghe được.

"Tiêu Sắt, lại tuyết rơi a..." Vô Tâm vươn tay, một mảnh bông tuyết bay xuống lòng bàn tay của hắn, hắn nghiêng đầu nhìn mộ bia Tiêu Sắt bị tuyết bao phủ, cười cười, "Ta nếu cùng ngươi dầm tuyết, cuộc đời này cũng coi như bạc đầu."

Tiêu Sắt, ngươi nói xem chúng ta có tính là cùng nhau bạc đầu hay không......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro