Vũ Sắt 03《Nếu Tiêu Vũ làm hoàng đế》

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phỏng đoán thánh tâm, Nhị ca, này tội rất dễ rơi đầu a."

Tiêu Sùng khẽ cười, hắn tự nhiên biết hậu quả của những lời mình vừa nói, cũng biết Tiêu Vũ sẽ không đối với hắn làm cái gì.

"Dấu vết trên mặt ngươi là vừa bị Sở Hà đánh đi. Kỳ thật ngươi không nên cường ngạnh như vậy, Sở Hà dù sao cũng là huynh đệ của ta và ngươi, có một tầng huyết thống, huynh đệ gặp mặt, không cần nhiều rắc rối như vậy."

Trong mắt Tiêu Vũ hiện lên một mạt ám sắc, nâng lên mí mắt, nhìn thẳng Tiêu Sùng: "Nhị ca là ở nhắc nhở ta?"

Tiêu Sùng đứng dậy hành lễ: "Không dám, không dám."

"Cô là thiên tử." Tiêu Vũ cười lạnh một tiếng, "Ta muốn cái gì, ta làm cái gì, hôm nay bên dưới thiên hạ này, đã không có người có thể cản trở hay trói buộc ta."

"Long Tà, hồi cung." Đột nhiên, chén rượu ngọc bị quăng ngã trên mặt đất, mảnh vỡ văng khắp nơi, bắn tới rồi các góc bí ẩn. Cũng như cảm tình của Tiêu Vũ, rách nát lại không thể đặt ra ngoài ánh sáng.

......

Hiện giờ chỉ mới vừa qua tháng chín, Thiên Khải lại bắt đầu có tuyết rơi.

Tiêu Sắt đã trở về Thiên Khải được ba ngày, cũng ở cung điện của Thất hoàng tử được ba ngày. Trong ba ngày này, hắn chưa bao giờ bước ra khỏi cửa phòng, ngoài phòng đại khái có ba mươi ám vệ, hai mươi cung nữ, dù cho hắn có làm gì, thậm chí chỉ là uống chén nước, Tiêu Vũ đều biết.

Tiêu Vũ......

Khi còn nhỏ, trong số các hoàng tử hắn là đệ đệ nghe lời và ngoan nhất.  

Tiêu Sắt nhớ rõ, mẫu thân hắn bất hạnh qua đời sớm, còn Tuyên phi nương nương bỏ trốn năm đó Tiêu Vũ cũng chưa tròn hai tuổi, bọn họ hai đứa cứ thế tự nhiên bị ma ma trong cung đem đến nuôi nấng cùng nhau.

Lúc mới gặp mặt, Tiêu Vũ nho nhỏ một đoàn trốn ở trong góc, hắn còn quá nhỏ để có thể hiểu tại sao mẫu thân đột nhiên biến mất, hắn ở sợ hãi. Hắn nghe thấy những người khác nghị luận về hắn, tuy rằng nghe không hiểu họ nói cái gì, nhưng từ biểu tình có thể thấy bọn họ đều chán ghét hắn.

Đến khi lớn một chút vào Tắc Hạ học cung hắn mới biết được, bọn họ nói hắn là đứa trẻ bị bỏ rơi.

"Ngươi đừng khóc a, đợi lát nữa mama đến hỏi còn tưởng rằng ta khi dễ ngươi." Lớn hơn vài tuổi Tiêu Sắt cố gắn an ủi hắn.

Lại không nghĩ Tiêu Vũ nghe hắn nói xong càng khóc càng lớn, chân tay Tiêu Sắt luống cuống, cuối cùng vẫn là Tiêu Sùng kịp thời nghe tiếng chạy tới, lúc này mới tránh cho hai người bị la mắng.

Khi còn nhỏ, ba người bọn họ luôn là huynh đệ thân cận nhất.

Sau khi lớn lên, từ nào đó góc độ nhìn xem, vẫn là.

Nghĩ đến Tiêu Vũ khóc nhăn nheo cả khuôn mặt, Tiêu Sắt khóe miệng hơi cong lên, nhưng thực mau lại biến trở về một bộ dáng bình đạm.

Hắn ngồi dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài, như khi còn ở tại Tuyết Lạc Sơn Trang, nhìn bông tuyết rơi mỗi lúc một lớn, hoảng hốt lại trông thấy một bóng hình xuất hiện trong tầm mắt, là một sắc hồng.

Tiêu Sắt đột nhiên nhớ tới Lôi Vô Kiệt, cũng không biết Tiểu khiêng hàng có hay không chọc Diệp Nhược Y sinh khí.

Thật đáng tiếc, nơi này không phải Tuyết Lạc Sơn Trang, sắc hồng đang dần tiến tới cũng không phải Lôi Vô Kiệt.

Mà là người Tiêu Sắt không nghĩ gặp nhất lúc này.

"Lục ca mấy ngày qua sống có tốt không?" Tiêu Vũ đạp tuyết bung dù tiến đến, sau khi vào phòng liền cởi áo lông cừu, để tránh hàn khí trên người chính mình lan đến Tiêu Sắt, "Ta nghe nói Lục ca từ hôm qua đến giờ vẫn chưa ăn cơm, nên đến xem."

Tốt xấu gì cũng là một cái hoàng đế, tìm cớ có thể dụng tâm một chút sau, lời này nói ra Tiểu khiêng hàng còn không thèm tin.

Tiêu Sắt mắt trợn trắng, ngậm miệng không đáp.

Tiêu Vũ cũng không biết giận, đóng cửa sổ, ngồi vào Tiêu Sắt đối diện: "Thời tiết lạnh, Lục ca nếu là nhiễm phong hàn, đám lão già bên thái y viện, đều phải chết." Lời hắn nói không mặn không nhạt, giống như đang nói một chuyện nhỏ đến không đáng kể.

"Ngươi tốt nhất đừng làm bậy." Tiêu Sắt cảnh cáo.

"Làm bậy? Cái gì thì gọi là làm bậy?" Tiêu Vũ nghiêm túc hỏi, nếu xem nhẹ hắn đột nhiên bắt lấy cánh tay trắng nõn của Tiêu Sắt, nhẹ nhàng tinh tế ma sát lòng bàn tay. Thanh âm lộ ra vẻ điên cuồng, "Lục ca ngươi dạy ta a."

"Đem Lục ca từ Tuyết Nguyệt Thành mang tới đây là làm bậy sao?"

Tiêu Sắt thử rút tay mình khỏi tay hắn.

"Đánh lén vị tiểu thần y Hoa Cẩm là làm bậy sao?"

Tiêu Sắt cảm giác rõ ràng, bàn tay đang nắm tay mình đang dần tăng thêm lực đạo.

"Vẫn là nói......"

Tiêu Sắt rốt cuộc nhận ra hắn không thích hợp.

Nhưng không còn kịp rồi. Người đối diện đột nhiên dùng sức kéo mạnh cổ tay hắn, Tiêu Sắt cả người ngã về phía trước, nửa cái thân mình như nằm sắp trên bàn gỗ. Hắn muốn ngẩng đầu, lại bị một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cằm ép hắn phải nâng đầu lên, ngay sau đó một chút lạnh lẽo ập vào trước mặt,... hít thở không thông.

Tiêu Sắt đồng tử khẽ run, hiển nhiên không phản ứng kịp.

Hắn muốn đẩy Tiêu Vũ ra, nhưng thủ đoạn lại bị người áp chế, không thể động đậy. Bất đắc dĩ hắn chỉ có thể bị động tiếp thu, một lần lại một lần mãnh liệt thế công, mãi đến khi hơi thở bị đoạt lấy không còn dư thừa.

Tiêu Sắt cả người xụi lơ, sợi tóc hỗn độn, hắn nghiêng người khó khăn đỡ lấy bệ cửa sổ, nếu nhìn kỹ có thể thấy các đầu ngón tay của hắn đang run nhè nhẹ. Cặp mắt căm tức hướng về phía Tiêu Vũ, nếu cảm xúc có thể hóa thành một thanh kiếm như vậy Tiêu Vũ lúc này sợ là đã chết ngàn vạn lần.

Trái ngược với Tiêu Sắt, Tiêu Vũ lại bình tĩnh hơn nhiều, hắn lưu luyến sờ sờ đôi môi của chính mình, ngước mắt, ngồi ở đối diện Tiêu Sắt cả khuôn mặt giờ đã phiếm hồng, cùng với đôi môi vì bị mình hôn mà sưng đỏ.

Nếu phải dùng bốn chữ để miêu tả cảnh đẹp lúc này, vậy thì Tiêu Vũ chỉ có thể nghĩ đến "phong hoa tuyệt đại", mà thôi.

"Lục ca xem, ta đối với ngươi như thế, có tính hay không làm bậy?" Tiêu Vũ cổ họng căng thẳng, nhưng cố khắc chế trong lòng càng sóng to gió lớn.  

Bây giờ vẫn chưa phải là thời điểm thích hợp.

Tiêu Sắt rốt cuộc nhịn không được cơn tức này, hắn nắm chặt bàn tay đang muốn nâng lên --

Trùng hợp thấy trong cổ tay áo của Tiêu Vũ, một khối điểm tâm hình vuông được bao bọc cẩn thận.   

-- "Lục ca, hôm qua có vị nương nương cho ta một khối bánh hoa quế, ta luyến tiếc ăn, liền để dành. Hiện tại ngươi một nửa, ta một nửa, chờ nhị ca từ học đường trở về, ta lại tìm một khối khác cho hắn ăn."

...... Tiêu Sắt ngơ ngẩn, nắm tay lại chậm rãi buông ra.

Thấy thế, Tiêu Vũ nhưng có chút phát ngốc, nắm tay đây là muốn đấm vào mặt hắn rồi lại buông lỏng? Đầu quả tim của hắn như uống phải mật ngọt, xem ra, Lục ca cũng không có chán ghét hắn như hắn vẫn luôn lo lắng!

Nếu vậy, có phải hay không, hắn cũng có thể tiến thêm một bước nữa.... Lục ca a, hắn đã chờ lâu lắm...

.

Nhưng sự tình về sau lại không ai nói cho Tiêu Vũ biết, tiến thêm một bước đôi khi không phải được một tấc lại được một thước mà là ... ...

  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro