Vũ Sắt 14《Nếu Tiêu Vũ làm hoàng đế》

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Vũ ra cửa chính diện thì gặp Tiêu Sùng, Tiêu Sùng đoan chính chính hành lễ, Tiêu Vũ nhìn hắn một cái: "Nơi này không có người khác, Nhị ca không cần như vậy."

Tiêu Sùng nở nụ cười, lại nghiêm túc nói: "Sở Hà kiêu ngạo như vậy người, triều đình đều vây không được hắn, ngươi cảm thấy ngươi có thể khóa hắn sao?"

"Không thể." Tiêu Vũ nói trắng ra, "Nhưng nếu không có võ công, có thể."

Nửa bước đi vào cõi thần tiên, thiên quân vạn mã cũng vây không được hắn.

Tiêu Sùng lắc đầu: "Đạp Vân là khinh công đệ nhất thế gian, công pháp của Lục đệ xuất thần nhập hóa, đủ để vượt qua bức tường cung kia."

"Đúng vậy, cho nên hắn thoát được một lần." Đôi mắt Tiêu Vũ tối sầm, không hiểu Tiêu Sùng rốt cuộc muốn nói gì.

Tiêu Sùng thở dài: "Sở Hà mười ba tuổi nhập Tự Tại Địa Kính, mười bảy tuổi liền nhập Tiêu Dao Thiên Cảnh, thế gian khó có được một lần võ học kỳ tài."

"Từng ra chiến trường chém giết, từng ở miếu đường giận dữ chỉ mặt rồng."

Hắn nếu không muốn, chỗ nào có thể vây khốn hắn.

Hắn coi trọng nhất hai chữ tình nghĩa, người lấy bằng hữu uy hiếp hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng Tiêu Vũ đã làm qua vô số chuyện hỗn đản, hắn không chết.

Mà Tiêu Sắt bằng hữu cũng là thế gian trọng tình trọng nghĩa nhất, cách Tiêu Sắt bị nhốt đã qua nửa tháng, bọn họ vì sao không có giết tới Thiên Khải, không người biết được.

"Nhị ca muốn nói cái gì."

"Rốt cuộc ngươi nhớ thương Sở Hà từ lúc nào?"

Tiêu Vũ đỡ trán, quăng tay áo đi xa.

Tiêu Sùng nhìn bóng lưng đế vương trẻ tuổi lại nhìn cánh cửa đóng chặt, chậm rãi phun ra một câu: "Sở Hà lại nhớ thương ngươi từ lúc nào?"

.

Một đêm này, Tiêu Vũ không trở về Dưỡng Tâm điện, hắn ngồi ở hồ đình giữa tiết trời mây đen dày sương, trong hoàng cung tùy ý có thể thấy được sắc đỏ giăng đầy, đương kim thánh thượng ở đại hôn một đêm trước nhìn chằm chằm đại hồng hoa trên bảng hiệu cách đó không xa nhập thần.

"Canh giờ tới rồi." Tiêu Sùng ngồi đối diện Tiêu Vũ thản nhiên nói.

Tiêu Vũ tựa như không nghe thấy, thật lâu sau, hắn giơ tay đem rượu trong tay uống một hơi cạn sạch: "Nhị ca a, ngươi như thế nào âm hồn bất tán, thật hối hận đem ngươi lưu trong cung."

"Cả đại điện đều đang đợi ngươi đâu." Tiêu Sùng vẫn tuân thủ quy củ như vậy.

"Ta là hoàng đế, để bọn họ chờ một lát thì sao? Ai oán hận thì giết đi."

Những lời này Tiêu Sùng nghe quen rồi, chỉ có thể bất đắc dĩ phụ họa.

Tiêu Vũ làm không nhìn thấy bộ dáng muốn nói lại thôi nghẹn khuất của Tiêu Sùng, hắn như là mệt mỏi chậm rãi ghé vào trên bàn ngọc thạch lạnh lẽo, gối đầu cánh tay nghiêng đầu nhìn về phía vệt đỏ dị thường nổi bật dưới sương đen dày đặc.

"Nhị ca."

"Ừ."

"Ta không muốn làm hoàng đế nữa."

...

"Tại sao."

"Không thú vị, quá nhàm chán."

Hoàng đế này không phải nói làm thì làm, nói không làm thì không làm. Tiêu Vũ cũng biết, nhưng hắn chính là không muốn làm hoàng đế. Chấp nhất mười mấy năm vào giờ khắc này giống như hóa thành mờ mịt, giống như chuyện cười biến mất không thấy.

Quyền lợi, của cải, vinh hoa phú quý... Hắn không cần nữa, hắn từ bỏ.

Tiêu Sùng nhìn theo ánh mắt của hắn, đột nhiên nói: "Ngươi không muốn lấy Nam Quyết công chúa cũng không thể kiếm cớ như vậy."

Tiêu Vũ cười nhạo, cũng không biết là đang cười Tiêu Sùng hay là đang cười chính hắn: "Ngươi coi như ta nghĩ như vậy đi."

Sau đó hai người đều không nói thêm câu nào nữa, không khí yên tĩnh đáng sợ, thỉnh thoảng gió thổi qua khiến đầu tai Tiêu Sùng phát đau.

Chân trời trở nên trắng bệch, chiếu sáng màu đỏ diễm lệ chói mắt kia.

Lần này, thời gian thực sự đã tới.

"Ngày mai Lang Gia quân khải hoàng hồi triều, chuyện này do nhị ca làm đi." Tiêu Vũ đứng dậy, chậm rãi đi vào tuyết địa còn chưa tan, "Ban phủ đệ, thưởng hoàng kim vạn lượng."

Phía sau hắn đi theo vô số thái giám cung nữ. Hai canh giờ sau đương kim thánh thượng sẽ cưới phi tử đầu tiên của hắn, sau đó sẽ thu nạp hậu cung...

Trong mắt Tiêu Sùng lóe lên phức tạp, sau đó lại tiếp chỉ này.

.

Có thể thiên đạo cũng cảm thấy vui mừng, cây khô đã lâu không thấy mặt trời hôm nay được ánh sáng chiếu rọi, không sóng không gió, nghi thức thông thuận, không bị trở ngại.

Tiêu Sắt một bộ hồng y đứng ở trước cửa sổ.

Bộ màu đỏ này không giống bình thường, quá mức chói mắt cùng diễm lệ, vạt áo thêu màu vàng tường vân lan tràn tới bên hông, hình thức như vậy nếu như đổi thành phượng hoàng thật đúng là làm cho người ta hoài nghi là bộ áo cưới.

Lúc tiểu thái giám cầm tới Tiêu Sắt còn sửng sốt một chút.

"Bây giờ tiến hành đến đâu rồi?"

"Điện hạ, nên ngồi vào vị trí."

Còn một canh giờ nữa. Hôm nay dường như trôi qua nhanh dị thường, ngoài cửa sổ đã hiện ra ám sắc, Tiêu Sắt nhìn thấy đại điện đèn đuốc sáng trưng cùng quan viên triều đình không ngừng ra vào.

Đang nhập thần đột nhiên một tiếng vang thật lớn, thanh âm thật nhỏ truyền đến.

"Ngươi chậm một chút, từ từ cẩn thận bậc thang." Tiêu Sùng đỡ Tiêu Vũ say như chết đi lung lay. Trong nháy mắt nhìn thấy Tiêu Sắt hắn giống như nhìn thấy cứu tinh.

"Nhị ca?"

Tiêu Vũ mơ mơ màng màng nghe thấy thanh âm quen thuộc nhanh chóng đẩy Tiêu Sùng ra, mục tiêu chuẩn xác, trực tiếp tựa vào trên người Tiêu Sắt, thân mật cọ cọ sườn cổ Tiêu Sắt, mùi rượu nồng đậm quanh quẩn khiến Tiêu Sắt nhíu nhíu mày.

Đây là uống bao nhiêu a~

Tiêu Sùng bỏ lại một câu "Ta trở về chủ trì yến tiệt." Sau đó liền đóng cửa.

"Lục ca, Lục ca..." Tiêu Vũ ôm rất chặt, giống như muốn đem người trong ngực xoa vào máu thịt, dồn dập lẩm bẩm nói, "Đừng đi..."

Tiêu Sắt rũ mắt nhìn cái đầu chôn bên cổ mình, bất đắc dĩ đưa tay sờ sờ để trấn an: "Không đi."

Hai chữ này giống như có ma lực, Tiêu Vũ an tĩnh lại, trong không khí chỉ còn lại tiếng hô hấp trầm trọng.

Một lúc lâu sau, Tiêu Sắt nhẹ hỏi: "Buồn ngủ?"

Thanh âm rầu rĩ trên cổ: "Ừ."

Màn sa hạ xuống, Tiêu Sắt ngồi bên giường, Tiêu Vũ cứ như vậy nằm trên đùi hắn.

"Ngủ đi."

Tiêu Vũ cực kỳ không có cảm giác an toàn, cầm lấy tay Tiêu Sắt đặt ở ngực mình, có lẽ uống say mới có thể chân chính bộc lộ tiếng lòng, hắn hỏi ra câu nói kia: "Lục ca sẽ rời khỏi ta sao?"

Tiêu Sắt dừng lại thật lâu, dỗ dành: "Sẽ không."

Khóe miệng Tiêu Vũ khẽ mỉm cười, có lẽ vì say rượu, ánh mắt ngây ngốc: "Vậy là tốt rồi."

Nếu Lục ca rời khỏi ta, ta sẽ chết.

Hắn không hỏi thích, bởi vì đáp án chắc chắc là phủ định.

Nụ cười trên khóe miệng dần dần trở nên cứng ngắc, hắn biết Tiêu Sắt đang lừa hắn, cũng nguyện ý hãm sâu vào âm mưu của hắn.

Tiêu Sắt nhẹ nhàng vuốt tóc trên trán Tiêu Vũ, người uống say cũng không nháo dị thường, ở trong lòng Tiêu Sắt nhắm chặt hai mắt, lông mi dày đặc thỉnh thoảng run nhè nhẹ như là ngủ không an ổn.

Nhịp tim dưới lòng bàn tay nhảy lên mãnh liệt, Tiêu Sắt muốn rút tay lại không thành công.

Đang lúc Tiêu Sắt cho rằng người trong lòng đang ngủ thì cặp mắt kia chậm rãi mở ra tràn ngập khẩn cầu nhìn về phía hắn.

"Lục ca hôn ta một cái, được không?"

Tiêu Sắt đầu trống rỗng một cái chớp mắt, nhưng chính là cái chớp mắt này để cho Tiêu Vũ có cơ hội lợi dụng, hắn đứng dậy chậm rãi đem Tiêu Sắt bức tới góc, chợt như thay đổi thành một người.

Tiêu Sắt trốn không thoát, xiềng xích ở mắt cá chân phát ra tiếng vang.

Tiêu Vũ.... Chờ một chút....

Hôm nay Tiêu Vũ đại hôn, động phòng hoa chúc đêm xuân một khắc, không nên ở chỗ hắn.

Người say rượu không thể hiểu được lời của Tiêu Sắt.

Hắn muốn, không chỉ đơn giản là một nụ hôn.

_________________

⩩ Trứng màu: "Sở Hà lại nhớ thương ngươi từ lúc nào?"

Năm đó, tuyết rơi thật lớn.

Hắn bị đông lạnh nứt da tay, cũng nhiễm phong hàn. Vết thương giống như bị chôn vào trong tuyết khiến hắn đau cực kỳ, thuốc Thái y kê cũng khó uống vừa ngửi liền nôn. Hắn không nên ra ngoài chơi mã đạp tuyết phi trong thời tiết này. 

Đang lúc ưu sầu, Tiêu Vũ đột nhiên cầm một khối bánh ngọt xuất hiện ở trước mắt hắn. Giơ lên nói: "Lục ca, hôm qua có vị nương nương cho ta một miếng bánh hoa quế, ta luyến tiếc ăn, liền giữ lại. Hiện tại ngươi một nửa, ta một nửa, chờ nhị ca từ học đường trở về ta sẽ tìm cho hắn một miếng." 

Đại khái chính là vào giờ khắc đó, hắn liền đem hắn đặt ở chỗ sâu nhất trong đáy lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro