Vũ Sắt 13《Nếu Tiêu Vũ làm hoàng đế》

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi không tiếc trả giá đại giới, đem ta nhốt ở chỗ này, đến tột cùng là vì cái gì." Cách tầng tầng lớp lớp lụa mỏng, hơi nóng quanh quẩn ở giữa không trung, Tiêu Vũ nghe thanh âm phía sau truyền đến thật lâu không có mở miệng.

Rồi sau đó hắn nhẹ nhàng, giống như đang nói chuyện nhỏ không quan trọng gì: "Ta thích Lục ca a. Lục ca biết, ta muốn hết thảy đều sẽ có được tay."

Tiêu Sắt hư thanh, hắn tự động coi những lời này là lời khiêu khích của Tiêu Vũ.

"Không, ngươi hận không thể ta chết." Tiêu Sắt khẳng định.

Tiêu Vũ rũ mắt, đột nhiên bật cười một tiếng: "Lục ca sao có thể nghĩ như vậy, ta chưa bao giờ nghĩ tới muốn hại ngươi, ta muốn giết chính là tất cả mọi người bên cạnh ngươi."

"....Ngươi bị bệnh." Tiêu Sắt toàn thân vùi ở trong nước, nghiêng đầu nhìn thân ảnh màu đỏ mơ hồ bên ngoài trướng, nghe được Tiêu Vũ muốn giết chết tất cả mọi người bên cạnh hắn thì hắn phẫn nộ, nhưng nghĩ tới đủ loại dị thường của Tiêu Vũ trong khoảng thời gian này hắn có được kết luận này.

Tiêu Vũ lạnh giọng: "Người bệnh chính là Lục ca mới đúng."

Thời gian ba nén hương mới hạ nhiệt, thân thể Tiêu Sắt vẫn là tật xấu mấy năm trước lưu lại.

Nếu lúc này Hoa Cẩm tại chắc chắn sẽ khẳng định Tiêu Sắt, Tiêu Vũ quả thật bị bệnh, hơn nữa còn là tâm bệnh khó chữa nhất thế gian. Khi còn bé Tiêu Vũ chán ghét tất cả những người vây quanh Tiêu Sắt, cung nữ, thái giám, hắn đều nhìn không vừa mắt. Mà hiện tại qua nhiều năm như vậy hắn cực kỳ chán ghét Tiêu Sắt bằng hữu, cái gì tứ thủ hộ, thần y, Mộc gia gia chủ, chán ghét đến để cho bọn họ đi tìm chết.

Khi còn bé không hiểu, hiện tại Tiêu Vũ đã hiểu.

Đó là ghen tị.

Gần như điên cuồng ghen tị.

Cởi chuông còn phải có người buộc chuông, bệnh này của hắn đã mười mấy năm, sớm đã trị không hết.

Tiêu Sắt chậm rãi thở dài một hơi, Tiêu Vũ bệnh này còn phải trị tận gốc từ đầu, gấp không được. Hắn chống mép thùng gỗ gian nan đứng lên, bọt nước trượt trên làn da trắng nõn bóng loáng, từng giọt từng giọt, theo đường cong xinh đẹp chậm rãi chảy vào trong nước, nở rộ ra một đóa hoa kiều diễm.

Tiêu Vũ cứ như vậy nhìn thân thể như ngọc mông lung lại giàu mỹ lệ kia móc xuống y phục lam bào, hắn thậm chí có thể nhìn thấy vòng eo lắc lư, một sợi tóc ướt rũ xuống sau lưng lắc lư theo động tác, đẹp không sao tả xiết.

"Đói bụng." Một câu nói kéo Tiêu Vũ ra khỏi những tâm tư dơ bẩn. Tiêu Sắt dừng một chút, lại nói:

—— "Muốn ăn bánh hoa quế."

Gói điểm tâm hình vuông được bao bọc cẩn thận bị Tiêu Vũ lưu lại Thất hoàng tử cung trên bàn cờ, Tiêu Sắt nhìn cũng không có liếc mắt, hiện tại phỏng chừng đã hỏng rồi.

Tiêu Vũ nhắm mắt lại, đôi môi mỏng khẽ mở cũng không nghe ra cảm xúc: "Được."

Tiêu Vũ không thích ăn bánh hoa quế, lại càng không thích ăn đồ ngọt. Nhưng hắn có một bí mật đã giấu rất lâu.

.

Ngày đó, Thiên Khải thành rơi tuyết thật lớn, ngay cả đường cũng rất khó đi, Tiêu Sắt không sợ lạnh muốn đi mã tuyết đạp bay liền một mình cưỡi ngựa vòng quanh Thiên Khải thành, tay đông lạnh nứt ra, cuối cùng nhiễm phong hàn cũng không uống thuốc. Lúc ấy Tiêu Vũ đang vì đánh nhau với các hoàng tử khác mà bị giam cầm, hắn len lén trèo cửa sổ ra ngoài trộm một miếng bánh ngọt ở ngự thiện phòng, bởi vì còn đang giam cầm tất cả mọi người tránh xa hắn, hắn lừa Tiêu Sắt nói đây là trong cung có một vị nương nương cho hắn.

Nhưng vì chuyện của Tuyên phi nương nương, lại có ai sẽ cho hắn bánh ngọt chứ.

"Lục ca, hôm qua có vị nương nương cho ta một miếng bánh hoa quế, ta luyến tiếc ăn, liền giữ lại. Hiện tại ngươi một nửa, ta một nửa, chờ nhị ca từ học đường trở về ta sẽ tìm cho hắn một miếng." Tiêu Vũ đem miếng bánh ngọt kia tách ra đưa cho Tiêu Sắt.

Tiêu Sắt đang lo không uống được chén thuốc quá khó uống kia, ngửa đầu uống xong lại nhanh chóng nhét nửa miếng bánh ngọt vào miệng, hàm hàm hồ hồ: "Ngươi ăn đi."

Tiêu Vũ nở nụ cười, nói thế nào cũng không muốn ăn miếng bánh trong tay mình. Nhưng lại không thể từ chối cái nhìn mong đợi của Tiêu Sắt, đành cắn răng nuốt xuống.

Khối bánh ngọt trộm được này dẫn không nổi bao nhiêu động tĩnh, nhưng hoàng tử đang bị cấm túc lại dám chạy trốn thì khác, Tiêu Vũ bị mắng một trận cộng thêm nửa tháng giam cầm. Tiêu Sắt ở trước điện cầu tình, mà Tiêu Sùng thì nói bóng nói gió, lúc này mới bị rút ngắn vài ngày.

Cuộc sống như vậy chấm dứt sau khi Tuyên phi nương nương hồi cung.

Tiêu Sùng mắt mù, Tiêu Sắt trường cư Bách Hiểu Đường. Ba người càng lúc càng xa, càng về sau trở mặt thành thù.

Đoạn thời gian vốn nên trưởng thành kia đã qua đi.

Mà hiện tại thời gian hai người bọn họ ở bên nhau làm sao không phải là Tiêu Vũ trộm tới.

Không được tự nhiên, quật cường, minh tranh ám đấu.

.

"Dừng lại,..." Tay cầm bánh ngọt không cao không thấp, hắn không ngăn cản Tiêu Vũ, tùy ý hắn một lần nữa ấn mình trở lại giường. Xích sắt trên mắt cá chân thường thường phát ra tiếng vang như thúc đẩy Tiêu Sắt đẩy người trước mặt ra hoặc là phản kháng cự tuyệt.

Nhưng hắn không có.

Khí tức bị cướp đoạt không còn lại bao nhiêu, hắn mới nắm chặt quần áo trên vai Tiêu Vũ.

Ngoài cửa sổ tuyết đã ngừng, hàn khí thấu xương, nhưng Tiêu Sắt lại cảm giác có người đem cả thân nhiệt khí bao bọc lấy hắn. Bầu không khí giữa hai người dần dần dâng lên, mập mờ đến cực điểm.

Tiêu Sắt bị hôn mơ mơ màng màng, theo bản năng vòng quanh cổ Tiêu Vũ.

Quần áo trước ngực hắn dĩ nhiên bị cọ có chút lộn xộn.

"Nên uống thuốc." Tiêu Vũ thanh âm khàn khàn như có như không.

Trong mắt Tiêu Vũ nhiễm tình dục, nhìn chằm chằm vào hai mắt Tiêu Sắt quyến luyến trầm mê. Cho dù hắn luôn luôn không biết chừng mực nhưng trong chuyện đối đãi với Tiêu Sắt này có thể nói là tim đập tới cổ họng.

Tiêu Sắt hơi hơi run lên, không dám nhìn thẳng vào cặp mắt quá mức nóng bỏng kia, hắn quay mặt đi, đẩy người trước mặt ra.

"Gặp qua công chúa chưa?" Tiêu Sắt gượng gạo nói sang chuyện khác.

"Không có." Vừa rồi vì Lục ca nhà mình không cự tuyệt mà tâm tình Tiêu Vũ đắc chí trong nháy mắt không tốt lắm.

Đây là lần thứ hai Lục ca nhắc tới hòa thân công chúa, hắn liền để ý như vậy sao.

Dưới tình huống như vậy còn nhắc tới người khác, Lục ca mới là không biết chừng mực.

"Lúc trước ngươi như vậy hao hết tâm tư cùng Nhị ca tranh, hiện tại không để ý tới triều chính hoang phế vô độ, hai nước trong lúc đó liên hôn cũng không để ở trong lòng, Tiêu Vũ, đây là ngươi muốn kết quả sao?"

Lời này đổi lại là bất luận kẻ nào khác nói ra kết cục cũng chỉ có thể là chết.

Nhưng đó là Tiêu Sắt.

Trước khi ngồi lên ngôi vị hoàng đế, trong đầu Tiêu Vũ đều là vị trí này, nhưng vẻn vẹn ba năm hắn liền chán. Hoặc có lẽ tại hắn trở thành hoàng đế năm ấy cũng đã chán.

Tiêu Sắt thường trú tại Tuyết Nguyệt thành, Tiêu Vũ mới hiểu được cầm ngôi vị hoàng đế cũng không thể để Lục ca về nhà.

"Không phải." Tiêu Vũ bị giáo huấn, cúi đầu nhìn sợi tơ tằm hoa văn tường vân trên bàn tay, "Kết quả mà ta muốn, là để Lục ca ở bên cạnh ta."

Thanh âm nặng nề, giống như chìm trong vô tận hắc ám.

Tiêu Sắt ngơ ngẩn, hắn vốn tưởng rằng những lời này sẽ đổi lấy Tiêu Vũ phẩy tay áo bỏ đi.

Hiện tại Tiêu Vũ đem tất cả nhược điểm của mình bày ra trước mặt Tiêu Sắt. Để Lục ca ở bên cạnh ta, là nguyện vọng chân thành tha thiết nhất của hắn.

"Ta nói rồi, ta thích Lục ca."

Thích gần như vặn vẹo, thích gần như điên cuồng.

Tiêu Sắt trong nháy mắt tâm tình hỗn loạn, bộ dáng nghiêm túc của Tiêu Vũ không hề giống khiêu khích, hắn quay lưng chôn mình vào chăn, thậm chí muốn đá người bên cạnh đi.

Khi còn bé sao không hắn không phát giác Tiêu Vũ lệch lạc chứ.

Nuôi đệ đệ rồi đem cả mình đều đáp đi vào, Tiêu Sắt hắn xem ra vẫn là người thứ nhất.

Tiêu Vũ không nói gì nữa, hắn cũng biết Lục ca chán ghét mình.

Nói đúng hơn, hắn luôn bị ghét...

"Nghỉ ngơi thật tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro