Vũ Sắt 12《Nếu Tiêu Vũ làm hoàng đế》

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Sắt bị giày vò một đêm, còn chưa kịp rửa sạch vài thứ toàn bộ chặn ở miệng huyệt, đi một bước cũng sẽ chảy xuống một chút, theo gốc đùi chậm rãi nhỏ đến mắt cá chân. Lúc tránh né ám vệ không rảnh lo nhiều như vậy, hai chân đại khai đại hợp, chất lỏng sền sệt cọ cọ khắp mặt quần, hắn không có cách nào liền ở một hẻm nhỏ phong bế không người tựa vào vách tường đem những thứ kia lấy ra.

Vách tường lạnh như băng phía sau thúc đẩy hắn bảo trì thanh tỉnh, ngón tay run rẩy vươn xuống miệng huyệt, nhưng lúc thăm dò lại không cẩn thận khiến ngón tay trượt, lộng thương chính mình.

Ngón tay vào không sâu, kéo ra chỉ được một chút. Vì những cái đó phần lớn đều ở chỗ sâu nhất, ngón tay hoàn toàn không thể tiến vào.

Tiêu Sắt khó xử nhíu mày, hắn không dám cúi đầu xem nên mới làm mình bị thương. Dù cho trước nay hắn luôn tin tưởng chính mình thì lúc này cũng không nói nên lời. Ai, thật sự không còn cách nào hắn liền vịn vách tường đứng lên.

.

Nếu như Tiêu Vũ đến sớm hơn chút thì sẽ nhìn thấy cảnh tượng mỹ nhân tự khinh nhờn hương diễm này.

Đáng tiếc, hắn phúc thiển.

.

Mặt trời lên cao, hôm nay đặc biệt ấm áp, trong Thiên Khải thành cũng lục tục đi ra một ít tiểu thương bán hàng. Từ khi Hoằng Đức đế đăng cơ, đại lượng khai cương mở rộng đất đai tử thương thảm trọng, dân chúng biên cương lầm than, ngay cả trong thành Thiên Khải dân tâm cũng tràn đầy ưu sầu.

Một đám quan viên đã sớm sinh lòng bất mãn, nhưng ngại Tiêu Vũ vẫn là Xích Vương mời chào thế lực vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ, âm thầm triệu tập bách gia liên danh tìm thời cơ đem người cao cao tại thượng kia kéo xuống.

Hắn có thể trở thành hoàng đế, thứ nhất, Tiêu Sùng không thắng được hắn. Thứ hai, dã tâm của hắn lớn hơn tất cả mọi người.

Kéo hắn xuống, chính là rải đá trên con đường vốn không bằng phẳng, khó càng thêm khó.

Nhưng một vị đế vương dã tâm như hổ như vậy hiện tại chân tay luống cuống bưng canh thuốc đứng ở bên giường, người trên giường nhẹ nhắm hai mắt ngủ say, sắc mặt hồng nhuận nhưng tay lại cực lạnh.

Tiêu Vũ liền kém hướng trên mặt mình tát mấy cái, biết rõ Lục ca thân thể chưa từng trải qua ngư/thủy chi hoan còn làm ác như vậy... Nhưng cho dù như vậy Lục ca vẫn chạy trốn, trong cơ thể còn cất giấu đồ vật hắn lưu lại.

Trời lạnh, Lục ca chỉ khoác y phục đơn bạc từ Dưỡng Tâm điện đến cửa thành, vượt qua hơn nửa Thiên Khải, trong lúc đó nhất định sẽ tránh né ám vệ, mà những ám vệ kia đều là trải qua huấn luyện tập thể không thể khinh thường.

Lúc bị hắn dùng thủ đoạn làm cho choáng váng ôm về phỏng chừng đã bắt đầu phát sốt.

Hắn còn...

Trái tim như bị thứ gì liều mạng nắm lấy phát đau phát buồn, Tiêu Vũ mọi cách hối hận nhìn một chút canh thuốc đen tuyền trong tay.

Hắn cẩn thận từng li từng tí vươn tay vén mái tóc ra dò xét trán Tiêu Sắt, vẫn còn nóng. Thân thể nóng lên đối mặt đột nhiên lạnh lẽo, Tiêu Sắt giật giật, trong lúc ngủ mơ bắt lấy bàn tay kia không cho rời đi.

Tiêu Vũ giật mình, chậm rãi buông chén thuốc kia xuống, hắn khom lưng để cho mình cách gần một chút. Hơi lạnh đập vào mặt, Tiêu Sắt nửa mê nửa tỉnh theo bản năng liền đem thân thể dán lên.

Người trong ngực ngay cả hơi thở đều nóng lên, nhưng không có một chút mồ hôi.

Tiêu Vũ nhẹ nhàng nhéo bàn tay lạnh lẽo trong lòng bàn tay, hắn bị Tiêu Sắt bắt lấy cổ áo kéo đến mép giường cũng không dám nhúc nhích, sợ kinh động đến người bệnh.

Vô tận ảo não cùng tự trách phảng phất hóa thành sóng lớn đem hắn mai một, cho tới bây giờ hắn mới biết phụ hoàng nói những lời kia, không sai.

.

Đó là ngày thứ ba sau khi phụ hoàng bệnh nặng nằm trên giường, hắn ra lệnh triệu kiến đứa nhi tử vô dụng là hắn đến, tùy tiện nói về những việc mà hắn không có ký ức.

Cuối cùng, hắn nói: "Vũ nhi, ngươi là nhi tử cô không yên lòng nhất, đồng dạng, cũng là một trong rất nhiều hoàng tử ưu tú nhất của cô."

"Cô sẽ truyền ngôi vị hoàng đế cho ngươi."

Hắn thở dài, qua thật lâu mới ưu trọng nói: "Tính cô cầu ngươi, buông tha Lục ca ngươi."

Lời trong ý ngoài.

—— Ngôi vị hoàng đế là của ngươi, đừng vì một ít danh hiệu vô dụng mà tranh tới tranh lui.

—— Đem ngôi vị hoàng đế làm lợi thế, đổi lại Tiêu Sắt một đời tiêu diêu tự tại.

Tiêu Vũ lúc này liền cười ra tiếng, không để ý cái gì phụ tử tình thâm: "Phụ hoàng yên tâm đi, nhi thần chắc chắn sẽ làm cho thế lực Bắc Ly cường thịnh không ai dám phạm."

Minh Đức Đế ho khan vài cái: "Ngươi nếu không muốn hắn bị thương thì tránh xa hắn ra!"

Một người cha sao có thể không nhìn ra tâm tư của con trai mình.

Bàn tay Tiêu Vũ nắm chặt dưới ống tay áo, móng tay hung hăng tiến vào da thịt, máu theo khe hở ngón tay chậm rãi nhỏ xuống sàn nhà nở rộ thành hoa. Trên mặt hắn ẩn ẩn hiện dữ tợn, tất cả mọi người có thể bảo vệ Lục ca, tất cả mọi người có thể yêu hắn.

Tại sao ta không thể.

Tại sao tất cả các người đều ngăn cản ta?

Bất cứ ai cản đường ta, đều phải chết.

Tiêu Vũ đột nhiên nhu thuận: "Cẩn tuân phụ hoàng dạy bảo."

—— "Nhưng Lục ca, chỉ có thuộc về nhi thần."

.

Thời điểm đó, Tiêu Vũ cũng không có đem lời nói của Minh Đức Đế đặt ở trong lòng, mà hôm nay hắn thật sự để cho Tiêu Sắt một lần lại một lần bị thương.

Duy trì tư thế khom lưng đã một nén nhang, nhưng Tiêu Vũ vẫn như cũ bất động, hắn an tĩnh nhìn nhan sắc gần trong gang tấc. Giờ khắc này, không khí dường như đọng lại.

Lưu động đình chỉ thanh âm đều dị thường rõ ràng, cho dù nhỏ đến dùng khí thanh kia cũng làm cho vừa khôi phục ý thức Tiêu Sắt nghe rõ ràng.

"Thực xin lỗi."

Thanh âm kia ở bên tai cọ xát vành tai Tiêu Sắt ngứa ngáy, hắn không có mở mắt, chờ Tiêu Vũ nói tiếp.

"Chán ghét cũng được, hận ta cũng được, Lục ca đừng không cần ta."

Hắn đã bị bỏ rơi quá nhiều lần.

Mẫu thân ly cung, phụ hoàng mặc kệ, Lục ca bị giáng chức.

Thật vất vả Lục ca đã trở lại, hắn không muốn lại làm người bị vứt bỏ kia.

Lông mi Tiêu Sắt khẽ run, híp mắt lại một khe hở, không kịp đề phòng liền đụng vào trong một đôi con ngươi đen kịt như mực, bốn mắt nhìn nhau, ngay cả hơi thở của Tiêu Vũ cũng hỗn loạn vài phần.

Tiêu Sắt chịu không nổi ánh mắt cực nóng như vậy, hắn cụp mắt lại nhìn thấy sườn cổ Tiêu Vũ bị thương, nửa tấc, không sâu, nhưng ở vị trí đó vẫn nhìn thấy mà giật mình.

Bàn tay nắm chặt cổ áo chậm rãi buông ra, xoa dịu vết thương kết vảy kia.

"Uống thuốc đi, chờ uống xong ta ôm Lục ca đi tắm." Tiêu Vũ bắt lấy bàn tay làm loạn trên cổ mình nhẹ nhàng bỏ vào chăn, đứng dậy liền đi hâm nóng thuốc.

Thuốc này thật sự đắng, chỉ ngửi mùi đã cau mày.

Tiêu Sắt chịu đựng đau nhức bên hông đè xuống ý nghĩ đánh chết Tiêu Vũ, nhận lấy chén sứ ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Nếu như không có hai câu vừa rồi, nắm đấm có thể đã đập vào mặt Tiêu Vũ khi hắn tỉnh lại.

"Tiêu Vũ a." Thân thể Tiêu Sắt không dùng được khí lực, mềm nhũn nằm trong lòng Tiêu Vũ, ngay cả thanh âm cũng nhẹ nhàng, "Quay đầu lại đi."

Hiện tại quay đầu lại còn kịp, Lục ca sẽ không truy cứu tất cả những gì ngươi đã làm trên người hắn.

Bước chân Tiêu Vũ hơi dừng lại, trong lòng giống như bị tảng đá ngàn cân nặng nề đập qua.

Quay đầu lại, hắn đã sớm không quay đầu lại được.

Tựa như Lục ca ở miếu đường giận dữ chỉ mặt rồng, vì thay Lang Gia vương lật lại án không tiếc bị giáng chức làm thứ dân, bất luận là Minh Đức đế hay là bất luận kẻ nào cũng chưa từng để cho hắn quay đầu lại.

Quá khứ của hắn, có gì sai?

Quá khứ của ta có gì sai.

Ta muốn Tiêu Sở Hà, ta muốn Lục ca của ta, có gì sai?

Trong cung từng có một tin đồn vô cùng hoang đường, nói bộ hồng y trên người Xích Vương Tiêu Vũ là đang đi theo bước chân của Vĩnh An Vương.

Họ nói Tiêu Vũ sẽ trở thành Tiêu Sở Hà thứ hai.

Bọn họ sai rồi, cái này một tịch hồng y là không chỗ phát tiết tưởng niệm ký thác.

Cái này một tịch hồng y liền ý nghĩa, hắn không cách nào quay đầu lại.

"Lục ca nói đùa, đệ đệ chưa bao giờ đi nhầm đường, sao lại cần quay đầu lại."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro