Vũ Sắt 11《Nếu Tiêu Vũ làm hoàng đế》

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Sắt lúc tỉnh liền nhìn thấy động tác thu châm của thái y, hắn thoáng nhìn lỗ kim thật nhỏ trên cánh tay của mình, thoáng cái liền hiểu được đây là Tiêu Vũ sợ hắn lại đột nhiên biến mất không thấy, làm cho người ta gia cố ẩn mạch niêm phong.

Thái y kia nơm nớp lo sợ không dám ngước mắt lên, sợ nhìn thấy thứ gì đó không nên nhìn, ví dụ như vết hôn vô cùng thê thảm trên cánh tay nhỏ, hay dấu răng trên đầu ngón tay chưa tiêu. Hắn vội vàng thu châm rồi giơ hòm thuốc rời đi.

Tiêu Sắt gật đầu.

Hắn nhìn chung quanh, dưới thân đúng là chiếc giường đêm qua hoan ái, nhưng đã được người thay đổi đệm chăn.

Trên người hắn sớm đã không phải là cái kia lung tung tròng lên hỗn độn y phục, tân y phục hắn mặc ngay ngắn không một tia nếp nhăn, chỉ là cái này áo lót cũng không phải hắn bình thường mặc màu lam, ngược lại một cái rêu rao bắt mắt màu đỏ.

Tiêu Sắt nhíu nhíu mày, hắn cũng không phải không thích hồng y, nhưng vì chuyện mấy năm trước làm cho hắn không thích mặc hồng y.

Thế nên y phục này ở trên người hắn, thấy thế nào cũng không được tự nhiên.

Cũng không thể cởi, Tiêu Sắt tự nói với mình như vậy. Hắn chân trần xuống giường, tuy rằng trong phòng chậu than cháy vượng nhưng trong không khí vẫn có chút hàn ý, lướt qua màn lụa, Tiêu Sắt đứng ở trước cửa sổ, bên ngoài đã tối, Hoa Cẩm cùng Mộc Xuân Phong chắc hẳn đã ra khỏi thành đi tới Tuyết Nguyệt thành.

Thời gian không còn nhiều.

Cùng kế hoạch của Nhị ca không sai biệt lắm, nên hành động.

Tiêu Sắt đang nhìn ngoài cửa sổ ngây người, không hề chú ý có người chẳng biết lúc nào đứng ở phía sau hắn, đôi mắt lưu chuyển, tình yêu hiển lộ.

Lúc Tiêu Sắt quay đầu lại, thu liễm cảm xúc.

Quả nhiên, màu đỏ tôn lên Lục ca nhất.

Tiêu Vũ lời này nói không sai. Môi Tiêu Sắt còn chưa khôi phục huyết sắc, trên mặt mơ hồ phiếm trắng, hồng y này ở trên người hắn ngược lại tăng thêm vài phần trau chuốt.

Phong hoa tuyệt đại.

Tiêu Sắt thấy Tiêu Vũ chỉ bình thản liếc hắn một cái, muốn quay đầu lại tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ, lại bị người phía sau đột nhiên ôm lấy cẩn thận từng li từng tí đặt lên bệ cửa sổ.

Tiêu Sắt kinh ngạc trong chớp mắt, theo bản năng nắm chặt quần áo trên vai Tiêu Vũ, đồng dạng là hồng y, nhưng lại thêm mấy mạt huyền kim.

Bàn tay kia dễ dàng cởi bỏ vạt áo dưới ánh nhìn của Tiêu Sắt, cảnh xuân tiết lộ. Trong mắt Tiêu Vũ khẽ run, trong lòng phát ngứa, ngứa ý bắt đầu sinh ra một luồng nhiệt tụ tập ở bụng, cho dù đêm qua điên cuồng như vậy, nhìn lại tình cảnh này Tiêu Vũ vẫn không khống chế được ý nghĩ xấu xa của mình.

Tiêu Sắt đúng lúc bắt lấy bàn tay kia, hoảng loạn: "Tiêu Vũ!"

"Ta ở đây." Tiêu Vũ hôn nhẹ khóe miệng Tiêu Sắt, hơi thở yếu ớt, "Rõ ràng Lục ca đêm qua đối với đệ đệ thịnh tình khó chối từ, hiện tại vì sao phải ngăn cản?"

Lời này nửa thật nửa giả, nếu không phải Tiêu Sắt lơ đãng dụ dỗ Tiêu Vũ, hắn cũng sẽ không sớm làm ra chuyện không có chừng mực như vậy, đồng dạng, chuyện không có chừng mực ở trong đầu Tiêu Vũ bị hắn phán đoán bao nhiêu lần chỉ có chính hắn biết.

Nếm qua mặn há có thể cam nguyện ăn chay.

Huống hồ trong lòng Tiêu Vũ cái kia ngủ say mãnh thú đã nhấc lên răng nanh, hắn gần như không khống chế được, nhưng lại cực lực khắc chế.

Nhưng mãnh thú từ trước đến nay là không hiểu ẩn nhẫn, bọn họ chỉ biết hung hăng vồ lấy con mồi, tinh tế nhai nuốt.

Tiêu Vũ cầm ngược bàn tay kia, ngón tay nhẹ nhàng ma sát mu bàn tay, hắn khống chế thăm dò dưới thân, Tiêu Sắt cũng bởi vì động tác này mà toàn thân bám vào người Tiêu Vũ.

Cảm giác được cách quần áo truyền đến lòng bàn tay cực nóng, Tiêu Sắt đầu trống rỗng một cái chớp mắt, kịp phản ứng mãnh liệt rút về cánh tay lại bị Tiêu Vũ ngăn lại, không có tác dụng chống cự. Tiêu Sắt trong lòng tức giận dâng trào, mang theo chút xấu hổ làm hắn đỏ vành tai.

"Ca..." Tiêu Vũ nhịn cực khổ, giọng nói khàn khàn, còn có thể nghe ra vài phần đáng thương, "Khó chịu, Lục ca giúp ta!"

Lúc này Tiêu Vũ ở trong mắt Tiêu Sắt đáng thương nhỏ yếu lại bất lực, nếu như xem nhẹ lòng bàn tay to lớn, có lẽ Tiêu Sắt thật sự sẽ nhất thời mềm lòng giúp hắn.

Hậu cung của Tiêu Vũ không một ai, loại tình huống này, ngoại trừ Tiêu Sắt không ai có thể giúp hắn.

Huống hồ ngoại trừ Tiêu Sắt, hắn cũng không cần bất luận kẻ nào.

Một trận trời đất quay cuồng, Tiêu Sắt lại mở mắt liền hãm vào trong chăn đệm mềm mại, y phục trên người đã bị Tiêu Vũ toàn bộ cởi ra. Hắn không dung cự tuyệt mà bám sát người dưới thân, hôn lên đôi môi mềm mại, ống tay áo rộng lớn khó khăn lắm mới che khuất một mặt cảnh xuân của Tiêu Sắt. Hắn y phục rách rưới, trái lại Tiêu Vũ y mũ chỉnh tề.

Nói mặt người dạ thú khả năng càng thích hợp hơn chút.

"Tiêu Vũ, chờ một chút......" Cảm giác được vật gì đó thật lớn dưới thân, đùi Tiêu Sắt từng trận tê dại, ngay cả thanh âm cũng phát run.

Tiêu Vũ không đợi được, hắn sắp bị sưng tấy dưới thân cùng diễm cảnh trước mắt bức điên. Cánh tay nhô ra gân xanh đặt ở sau lưng Tiêu Sắt, khiến cho thân thể Tiêu Sắt không thể trốn tránh áp sát vào ngực Tiêu Vũ. Mà tay kia thì cường ngạnh khống chế Tiêu Sắt hai tay giơ quá đỉnh đầu, làm hắn không thể nhúc nhích.

Tư thế áp chế tuyệt đối.

Nụ hôn kia giống như lông vũ rơi vào mặt mày hiu quạnh, chóp mũi, gò má, cuối cùng dừng ở xương quai xanh, dừng lại hai giây sau thình lình hướng xuống phía dưới, hôn ở trên một chút hồng châu.

Tiêu Sắt không kịp đề phòng, thân thể bị kích thích khẽ run. Hắn còn kém chửi ầm lên, nhưng động tác tiếp theo của Tiêu Vũ làm cho hắn nói không ra lời.

Trước mắt chợt lóe, lâm vào đêm tối.

Tiêu Vũ giơ tay tắt đèn trong phòng.

Theo ngọn nến nhảy lên, hắn cũng điên rồi.

.

Cánh tay dưới thắt lưng Tiêu Sắt chậm rãi di chuyển đến dưới thân hắn, chưa kịp mở miệng, huyệt khẩu đột nhiên bị lạnh lẽo áp sát khiến hắn hít vào một hơi khí lạnh, hô hấp có thể thấy được hỗn loạn.

Đêm qua có rượu gia trì, hắn mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy bản thân lên mây, tuy là tự mình thể hội nhưng tỉnh lại đều quên không nhiều lắm. Mà bây giờ không có rượu, Tiêu Sắt rất tỉnh táo.

Ngón tay thon dài ác ý, trêu đùa đảo quanh huyệt khẩu, Tiêu Sắt cảm giác được thân thể của mình biến hóa khó nhịn rên rỉ ra tiếng, hắn không được tự nhiên quay đầu cố gắng đem mặt chôn vào đệm chăn.

"Cho dù đã tắt nến, Lục ca cũng không muốn nhìn ta một cái sao?"

Lúc này Tiêu Sắt còn đang may mắn, loại hoàn cảnh này Tiêu Vũ không thấy rõ chóp tai đang rỉ máu của hắn.

Nhưng rất nhanh, hắn liền hối hận. Ngón tay sờ soạng dưới thân hắn cơ hồ là chen vào nơi nhỏ hẹp kia, nơi đó còn tồn đọng đồ vật đêm qua Tiêu Vũ lưu lại, ngón tay căng ra, chất lỏng đục ngầu liền theo chảy tới trên giường, thấm ướt một mảnh.

Tiêu Vũ nhìn chằm chằm màu tối kia, mắt lộ vẻ phấn khích: "Lục ca vẫn là thích ta, đúng không?"

Bằng không làm sao có thể ở trong thân thể cất giấu đồ đạc của ta.

"Hỗn đản......" Tiêu Sắt thân thể phiếm hồng, còn chưa từ trong kích thích vừa rồi tỉnh lại.

Tiêu Vũ dung túng: "Mắng đi, mắng thế nào cũng được, chỉ cần Lục ca vui vẻ."

Hắn là cái người sĩ diện, nhưng giờ phút này lại nói cho Tiêu Sắt mắng hắn thế nào cũng được.

Tu dưỡng tố chất tốt đẹp khiến Tiêu Sắt mắng ra lời khó nghe nhất chính là: "Đồ súc sinh!

Tiêu Vũ cười cười: "Lục ca nói vậy đó lá."

?? Này còn không tức giận.

Tay cầm lấy cổ tay Tiêu Sắt buông ra, thủ hạ di chuyển xuống thắt lưng. Tiêu Sắt đột nhiên có loại dự cảm không tốt lắm, quả nhiên ngón tay thọc ra rút vào trong huyệt hắn được rút ra, lần theo đường cong bóp lấy thắt lưng hắn.

Đùi Tiêu Sắt bị đẩy mạnh lên vai Tiêu Vũ.

Trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh tối hôm qua, Tiêu Sắt căn bản không kịp trốn. Căn huyệt khẩu cực nóng kia chống lại nhỏ hẹp khiến hắn theo bản năng nắm chặt chăn dưới tay, mồ hôi trong lòng bàn tay nhuộm thành màu sậm.

"Dừng lại, Tiêu Vũ......." Tiêu Sắt gian nan lên tiếng, trướng đau xông thẳng vào đại não, đồng dạng không hiểu ra sao khoái cảm cũng kích thích thần kinh.

Lúc Tiêu Vũ đi vào, chất lỏng lưu lại bên trong tranh nhau toát ra, khó chịu được giải tỏa, hắn bị nhiệt ý bao vây. Con mãnh thú kia cũng hoàn toàn tỉnh lại.

Tốc độ của hắn giống như mất khống chế càng lúc càng nhanh.

Từ nhỏ đã được sủng ái thiên chi kiêu tử Vĩnh An Vương làm sao chịu qua áp chế cùng kích thích như vậy, thở dốc ra, ở trong không gian hắc ám yên tĩnh nương theo tiết tấu va chạm phá lệ câu nhân tâm phách.

Đoạn trước toát ra nhũ bạch, Tiêu Sắt chịu không nổi kích thích chân đột nhiên run rẩy một trận, nhũ bạch kia làm bẩn áo choàng giá trị trên người Tiêu Vũ.

Thân thể Tiêu Sắt hiện ra màu đỏ khác thường, hơi thở bất ổn, ánh mắt có vẻ dại ra, mê ly giống như bị che phủ bởi một tầng sương mù, nhưng cơn giận dữ mãnh liệt làm cho hắn không để ý tới thanh âm của mình: "Ta muốn giết ngươi."

Mềm mại như bông, không hề có lực uy hiếp.

Không nhận được đáp lại, Tiêu Sắt chống lên xụi lơ thân thể ở trong một mảnh bóng tối tìm kiếm thân ảnh Tiêu Vũ, lại nhìn thấy cặp mắt tràn ngập ác ý kia, hơn hẳn dã thú.

Trong hoàn cảnh tối đen đặc biệt rõ ràng.

Hoặc là nói trong mắt Tiêu Sắt, đặc biệt rõ ràng.

Hắn rốt cục nhận ra không thích hợp, lòng bàn tay bởi vì kiệt sức mà run rẩy khẽ vuốt hai má Tiêu Vũ, trong nháy mắt Tiêu Vũ ngẩn người chớp mắt lại khôi phục nguyên dạng, ác ý tiêu tán không ít, hắn cúi đầu ỷ lại cọ xát trong lòng bàn tay Tiêu Sắt, tràn đầy vẻ tín nhiệm.

Câu nói vừa rồi hình như hắn cũng không nghe thấy.

Không nghe thấy cũng tốt.

"Đủ rồi, không sai biệt lắ..." Tiêu Sắt cuối cùng vẫn là không nhẫn tâm lặp lại câu kia, đẩy bả vai Tiêu Vũ ra muốn chạy trốn, lại bị đôi tay to kia chặn ngang ôm trở về.

"Vẫn chưa được." Thanh âm kia  lạnh đến đóng băng, khiến Tiêu Sắt hơi chút lo lắng, "Tối hôm qua khẳng định là đệ đệ không đủ ra sức mới để Lục ca có cơ hội chạy trốn, là đệ đệ không tốt, lần này nhất định làm Lục ca hài lòng."

"Cái gì a?"

Trái tim Tiêu Sắt run rẩy, bị thân hình rộng lớn che lấp, cao trào một lần lại một lần đưa hắn lên đám mây, hắn nói không nên lời một câu, bị khoái cảm như sóng biển vỗ bao phủ.

——

Thẳng đến chân trời trở nên trắng bệch, Tiêu Sắt mới sức cùng lực kiệt ngủ say.

Trong lúc mơ mơ màng màng, bên tai Tiêu Sắt truyền đến lời nói, rất xa lại rất gần.

"Bệ hạ, Vĩnh An Vương điện hạ đây là do phong hàn gây ra sốt, còn có... sau khi làm xong chuyện phòng the cần tắm rửa nếu không cũng sẽ gây ra sốt..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro