Vũ Sắt 10《Nếu Tiêu Vũ làm hoàng đế》

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, cho dù Mộc Xuân Phong có con ngựa tốt nhất thế gian cũng chạy không ra Thiên Khải Thành. Trước không nói thiên la địa võng bày bố khắp nơi, chỉ riêng hành vi cưỡi ngựa trong thành cũng khiến họ dễ dàng bại lộ tung tích, chưa kể điều đó còn làm nguy hại đến bá tánh vô tội.

May mà lần này trước khi vào thành, hắn đã là đi tìm dịch dung sư nổi tiếng đang thoái ẩn ở Giang Nam, thủ pháp người này cực tốt, có thể đem khuôn mặt của một công tử tuấn tú ngạnh sinh biến thành dáng vẻ lọm khọm của lão ông.

Thị vệ trông coi Xích vương phủ vô luận giải thích thế nào, điều không có ai tin một ông lão lưng gù múa kiếm đánh bại hầu hết lính canh đem thần y cứu ra.

Bởi ông lão, cầm kiếm, chém vài đường, ba cụm từ này khi được đặt cùng nhau, trên lý thuyết đã là không thuyết phục rồi.

Không tin cũng là chuyện thực bình thường. Rốt cuộc Hoa Cẩm - thân làm sư phụ lần đầu nhìn thấy Mộc Xuân Phong dưới bộ dạng này đều phải bị dọa chết khiếp.

.

Sau khi đưa được thần y ra, bọn họ tụ tập tại một gian khách điếm.

"Đồ đệ, ngươi này......" Tiểu thần y hiếm thấy nghẹn lời, "Khá tốt."

Mộc Xuân Phong lắc lắc cây quạt trong tay "Nơi này tạm thời an toàn, nhưng người của chúng ta đều ở ngoài thành, chỉ khi rời khỏi thành mới xem như đào thoát thành công."

"Tiêu Sắt?"

"Không có Tiêu Sắt, Tiêu Sắt ở trong thành." Mộc Xuân Phong thu quạt, nghi hoặc, "Sư phụ không biết sao?"

"Hắn không phải ở Tuyết Nguyệt Thành sao?"

Mộc Xuân Phong phát hiện không thích hợp: "Sư phụ, ngài có biết chính mình bị bắt cóc không?"

"Bắt cóc?" Hoa Cẩm sửng sờ, đầu ốc mơ hồ không hiểu đồ nhi nhà mình đang nói gì "Ta rời Dược Vương cốc tìm một đóa hoa sen quý hiếm mọc trên Tuyết Sơn ở cực bắc để làm thuốc dẫn... Lúc đi ngang qua Thiên Khải, có một người bỗng nhiên nhận ra ta, hắn nói hắn có thể giúp ta tìm dược liệu ta muốn, điều kiện là ta phải giúp hắn cứu một người... À nếu nói bắt cóc cũng không đúng, bọn họ cũng không bạc đãi ta a."

Toàn phủ trên dưới trăm người sợ Tiểu thần y nhàm chán, một cái hai cái đều phải lân la tìm nàng nói chuyện phiếm, thật đủ phiền...

Cây quạt trong tay Mộc Xuân Phong bỗng nhiên đập xuống, lửa giận không biết từ đâu tới, cái này không phải bắt cóc, mà rõ ràng là giam lỏng!

Lợi dụng lòng từ bi thích cứu người cùng đam mê đối với dược liệu quý hiếm của sư phụ, bắt nàng cam tâm tình nguyện lưu lại. Súc sinh! Quả thực súc sinh!

"Hôm nay một khắc cũng không thể ở lâu, sư phụ, chúng ta đi." Mộc Xuân Phong vỗ bàn, một lúc sau đứng lên.

Hoa Cẩm còn không phản ứng kịp, liền thấy đồ đệ tiện nghi nhà mình nhiệt huyết như vậy, nhất thời tâm sinh ghét bỏ, lời nói thấm thía vỗ vỗ bả vai hắn "Không phải ngươi nói Tiêu Sắt còn ở trong thành sao, chúng ta chờ hắn."

Không chờ Mộc Xuân Phong mở miệng, hắn đột nhiên cảm giác phía sau truyền đến thanh âm có thứ gì đó sắc nhọn xé gió bay tới, ánh mắt khẽ lóe lên, vội vàng mở chiếc quạt xếp trong tay ra, vung tay một cái, vật sắc nhọn chuyển biến phương hướng, đóng đinh vào cột gỗ, tạo thành một cái lỗ thủng.

Mộc Xuân Phong lại gần xem xét, từ bề ngoài thì đây là một mũi tên có giá trị liên thành, nhưng đối với Thanh Châu Mộc gia mà nói cũng chẳng đáng bao nhiêu.

Hắn cảnh giác nhìn về hướng mũi tên bay đến, nơi đó không một bóng người, lại tiến lên tháo ống gỗ buộc tên ra, trong ống gỗ có một tờ giấy bạc.

—— Việc này không nên chậm trễ, tức khắc hành động.

"Tiêu Sắt truyền đến?" Hoa Cẩm nhìn thấy chữ ký nhỏ ở góc mảnh giấy.

Mộc Xuân Phong gật gật đầu, hiện tại việc Tiểu thần y bị đem đi đã bị các ám vệ lan truyền với nhau. Những người khao khát vinh hoa phú quý đang như hổ rình mồi. Nếu còn không nhanh đi, đợi khi bọn họ kéo đến thì dù hổ mọc thêm cánh cũng khó thoát. Mộc Xuân Phong gõ thanh kiếm trong tay, bỏ đi, cùng lắm thì chiến một trận ngươi chết ta sống.

Mộc gia ta tài phú khuynh quốc, tuy không tham dự chuyện triều đình, nhưng khiến hôn quân nan kham, vẫn là làm được.

Vì thế, đại nương đi mua rau, trẻ em chơi đùa, thậm chí là ăn mày ven đường đều trông thấy một vị lão nhân dắt theo cháu gái rời khỏi Hoành Phúc khách điếm.

Lão nhân dường như có tật ở chân, bước đi lúc nhanh lúc chậm, trên mặt lộ vẻ lo lắng.

Trông thấy cảnh này, Tiêu Sắt đang trốn ở trong một con hẻm tối cũng không nhịn được, khóe miệng giật giật, hắn bất đấc dĩ đỡ trán, cũng thiệt là làm khó cho Hoa Cẩm.

Ngàn tính vạn tính, mắt thấy hai người cũng sắp bước qua được cổng lớn, thì lại bị ngăn cản. Thị vệ cầm đao nhìn hai người suy tư một trận, bỗng nhiên đôi mắt hắn ta trừng lớn, còn chưa nói chuyện đã bị một cổ chân khí cường thịnh đánh bay ra ngoài, lục phũ ngũ tạng vỡ nát.

Thời điểm ngã xuống, hắn ta còn ở trước mắt bao người ngón tay thoi thóp chỉ về phía Mộc Xuân Phong.

Đôi mắt của Mộc Xuân Phong mở to so với thị vệ vừa rồi chỉ có hơn không kém, hắn ám đạo không tốt, tiêu rồi dính bẫy.

Quả nhiên, ngay lập tức, vô số thị vệ cùng những ám vệ ẩn nấp trong bóng tối đem hai người họ bao vây, bá tánh hoảng sợ chạy tứ tán, đóng cửa sợ bị liên lụy.

Tên dẫn đầu một thân khôi giáp, trên mặt có râu thô, khinh thường hếch cằm "Thần y lưu lại, bằng không ta muốn ngươi chết."

Hết sức kiêu ngạo.

Mộc Xuân Phong không chút hoang mang, hắn thẳng thắn sống lưng, không biết từ đâu lấy ra một cây quạt phe phẩy "Sư phụ yên tâm, đồ nhi nhất định bảo vệ ngài bình an vô sự."

Động Thiên Sơn vừa ra, kiếm khí tung hoành.

.

Trong con hẻm không tên cách cửa thành không xa, hẻm nhỏ chất đầy đống, phần lớn là sào và thúng, bên trong còn có một ít tạp vật phóng lung tung. Trận khôi hài bên ngoài bị Tiêu Sắt giấu mình trong tối nhìn thấy rõ ràng, mặc dù lần này có tin tức hắn bỏ trốn nhưng đám người có danh có tiếng tại thành Thiên Khải nhiều ít sẽ bận tâm Tiêu Vũ mà không thật sự tới bắt hắn, cho nên mục tiêu của bọn họ liền sẽ chuyển dời đến... 

.

Thật ra, kế hoạch cứu Hoa Cẩm chủ mưu đã lâu, từ lúc Đường Liên vào thành, khi đó cùng hắn ngồi trên một đoàn xe còn có Mộc Xuân Phong đã dịch dung. Đường Liên nhạy bén phát hiện bẫy rập liền đem mục đích thật sự viết lến giấy, khi gặp Tiêu Sắt trong cung thì đưa cho hắn.

—— Một ngày sau, cứu các ngươi ra khỏi thành.

—— Ba ngày sau, Lang Gia quân mưu phản.

Nói cho chính xác, chỉ cần Tiêu Sắt hạ lệnh một tiếng, mấy ngày sau, khi Lang Gia quân trở về thì cũng là lúc khởi binh tạo phản. Đến lúc đó Lang Gia binh biến tái diễn, khác biệt chính là, lần này sẽ không có người đứng ở trước đại sảnh cản ngăn.

Vị trí chí cao vô thượng kia, nhận lấy vạn dân kính ngưỡng, thực tế lại cô đơn vô cùng.

Những người bên ngoài đánh chiến dữ dội đến nỗi cánh cổng cũng bị nứt toác ra, ngược lại sẽ đưa tới viện quân. Tiêu Sắt đè xuống mũ che trên đầu, lại dùng lụa mỏng che kín trước ngực, lý do sao, bởi vì trên môi hắn vết sưng còn chưa dịu đi, phong cảnh trên xương quai xanh cũng không che giấu được.

Chỉ cần hơi động một cái, vết thương trên eo sẽ bị kéo ra, bàn tay mang đầy dấu hôn xanh tím cố gắng chống đỡ bức tường lạnh lẽo bên cạnh, Tiêu Sắt nghiến răng nghiến lợi, nhưng tưởng tượng đến vết cào lộn xộn mà mình gây ra trên lưng đầu xỏ kẻ gây tội, tâm tình bỗng dưng thoải mái hơn rất nhiều.

Thanh kiếm nhàn nhã lượn quanh trong tay Tiêu Sắt, đột nhiên trở nên dữ tợn, Tiêu Sắt bất thình lình xoay người, kiếm đặt lên cổ một người, trong bóng tối lóe lên một tia sáng.   

Người nọ tựa hồ đã sớm nghĩ tới cảnh tượng này, không chút hoang mang, thậm chí còn chủ động chạm vào lưỡi kiếm, sắc bén cắt qua da thịt, từng giọt máu nhỏ xuống, hắn như không cảm giác được mà tiến lên phía trước, buộc Tiêu Sắt lùi lại vài bước.   

Nhìn như nắm giữ hết thảy.

Nhưng trên thực tế, đây là một canh bạc không có cơ hội chiến thắng.

Cái lạnh xuyên qua từng lớp y phục, thấm sâu vào da thịt, Tiêu Sắt toàn thân run lên, cổ tay đột nhiên mềm nhũn, buông kiếm ra.  

Hắn có thể cảm giác được sự tức giận vô biên của người trước mặt, dù cho hắn vẫn chưa mở miệng nói một lời.

Theo thanh âm kiếm cùng mũ che rơi xuống đất, sau lưng lạnh lẽo kích thích thắt lưng cùng tứ chi, đau đớn trong nháy mắt thổi quét toàn thân, ngay cả đầu ngón tay cũng trở nên tê dại.   

Tiêu Sắt vốn tưởng mình sẽ ngã trên mặt đất, nhưng một bàn tay to lớn kịp thời đem hắn ôm vào trong lòng ngực.

Một cái ôm không mấy ấm áp.   

Cực kỳ chật, Tiêu Sắt có chút thở không nổi.

"Lục ca." Thanh âm ở trong không gian tối tăm chật hẹp vang lên thập phần rõ ràng, không có một tia độ ấm, thậm chí cảm xúc. Nhưng Tiêu Sắt lại nghe ra vô tận ủy khuất, "Trốn ở một nơi như vậy, cũng quá dễ tìm rồi."

"Tối hôm qua cùng nhau phiên vân phúc vũ, sáng ra Lục ca lại vẫn còn sức để đi xa như vậy."

Xem ra ta vẫn chưa đủ cố gắng a.   

Tiêu Sắt bị ôm thực chật, phía sau lưng truyền đến đau đớn vì xương khớp sai vị. Đứng trong gió lạnh hồi lâu cũng không cảm thấy lạnh, đột nhiên dán chặt cơ thể ấm áp của Tiêu Vũ, thế nhưng lại nóng đến mức Tiêu Sắt muốn vùng vẫy, thoát ra ngoài.

"Để ta ôm trong chốc lát." Tiêu Vũ vùi đầu vào cần cổ của Tiêu Sắt, trên mặt bình bình đạm đạm, nhưng thanh âm lại như vừa mới phát ra một tiếng thở dài nặng nề. Đối mặt với ái nhân luôn muốn rời đi, hắn bất lực, thật sâu bất lực đem hắn vùi lấp.

Kể từ khi ý thức thanh tỉnh, hắn vẫn luôn kinh hồn táng đảm, trong đầu sợi dây kia đều luôn căng chặt.

Đều nói khi hai người ôm nhau cũng là lúc trái tim cách nhau gần nhất, vậy Lục ca cảm giác được sao, trái tim ta, như sắp ngừng đập rồi.

Viên dạ minh châu kia cũng không phải hắn cố ý đập vỡ, mà là vào lúc đó, hắn đột nhiên nhớ tới cảnh tượng Tiểu Sắt đứng trước mặt mình, huyết khí dâng lên, liền khống chế không được động tác. Mê man, bất an, tuyệt vọng... Tất cả cảm xúc đều cắm chặt trong lòng không buông ra được, khiến hắn phát điên.

Tiêu Sắt vẫn không nhúc nhích, trên cổ có một vết bỏng rát, không cần nghĩ hắn cũng biết đó là vết máu trên cổ Tiêu Vũ.

"Tiêu Vũ."

Hắn vẫn luôn kêu đại danh của Tiêu Vũ. Tiêu Vũ cũng không thích, thậm chí chán ghét, nhưng Tiêu Vũ biết mỗi lần hắn gọi như vậy là đang nhắc nhở hắn, những gì hắn làm hiện tại đều là đại nghịch bất đạo.

Tiêu Sắt nghiêng mắt nhìn nhìn cần cổ của chính mình, cũng không để ý lắm mà quay đầu "Triệt binh, ta cùng ngươi trở về."

Lần này trở về có ý nghĩa như thế nào, hắn so bất luận kẻ nào đều rõ ràng.

Nhưng hắn vẫn là lựa chọn trở về, vì cái gọi là bằng hữu.

Lần thứ hai.

Tiêu Vũ đột nhiên cười, thanh âm phá lệ nặng nề: "Hảo, Lục ca lựa chọn ta, đệ đệ thực vui vẻ."

Hắn nói vui vẻ, nhưng lời này lại nghe không ra một tia ý cười.

Lựa chọn, nhưng này cùng vứt bỏ hắn lại có cái gì khác nhau.

Tiêu Vũ hắn từ đầu đến cuối đều là kẻ bị bỏ lại phía sau, không có ngoại lệ.

Trở thành người cô độc nhất, là trừng phạt đúng tội.

Một kiện áo choàng đỏ rực như mặt trời thiêu đốt được Tiêu Vũ khoác lên người Tiêu Sắt, không nói một lời, toàn bộ động tác nước chảy mây trôi.

Không khí hàng đến băng điểm.

Dựa vào bên đống lửa sẽ nóng, kề tại bên khối băng sẽ lạnh, thậm chí đau, Tiêu Sắt có thể cảm giác được người trước mặt khổ sở.

Không chỉ có khổ sở, còn có lo sợ.

Tay cầm chiếc áo khoác khẽ run lên.

Tiêu Sắt do dự, cuối cùng biệt nữu mở miệng "Đau không?"

Hai chữ... Lặng lẽ nở ra một cánh hoa giữa cánh đồng tuyết mênh mang.

Tiêu Vũ biết hắn đang hỏi cái gì, vết thương bên cổ vẫn đang rỉ máu, theo đường cong uốn lượn nhỏ xuống địa phương bị quần áo che đậy.

"Đau." Hắn hiện tại cần được cấp bách trấn an, nếu không sẽ giống một con chó điên bạo tẩu.

Một cái hôn, hay chỉ một lời âu yếm, như vậy liền đủ.

Lục ca...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro