Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Nó vẫn dám vác mặt tới kìa!”

“Đồ mặt dày, nếu tao là nó, tao đã đào lỗ chôn cái bản mặt đó đi cho rồi.”

“Kìa, nó ra rồi.”

“Mong nó đừng đến chỗ tao!”

“Việc gì phải sợ! Nếu nó dám đến, tao đá bay cho coi!”

Trong ánh nắng đầu xuân, một đám đệ tử vận võ phục trắng của võ quán Toàn Thắng đang đứng tụ tập bàn tán, những con mắt hằn học, khinh khỉnh nhìn chằm chằm vào một cô bé khoảng mười bốn tuổi đang đi đến.

Mình phải ra, mình không làm gì sai, tại sao lại không dám ra?! Nếu hôm nay không ra, chứng tỏ mình tâm địa xấu, thừa nhận mình thua sao!

Nhưng, mình không sai!

Bách Thảo cắn chặt môi, ngẩng cao đầu, thẳng người đi đến giữa sân võ quán, hai tay nắm chặt, cứ nghe thấy kẻ nào chửi mình, cô lập tức trợn mắt nhìn thẳng vào mặt kẻ đó, khiến kẻ này lập tức ngậm miệng.

Im phăng phắc.

Cô ngẩng đầu rất cao, đứng vào cuối hàng, mọi người xung quanh tự động nhích ra xa để cô đứng một mình.

“Thích Bách Thảo! Cô tưởng bọn tôi sợ cô hả?!”

Tiếng con gái choe chóe vang lên.

Bách Thảo cau mày, đó là Quang Nhã, đứa con gái thường ngày không ưa cô nhất. Quang Nhã đỏ mặt, từ trong hàng bước ra, đứng trước mặt cô, tức giận hét lên:

“Rốt cuộc cô là loại người gì? Tại sao đã làm chuyện nhục nhã như vậy mà vẫn vênh váo thể? Tạo sao còn dám vác mặt đến đây? Cô không biết ở đây không ai chào đón cô sao?!”

“Tôi không làm chuyện nhục nhã.”

Bách Thảo nắm chặt tay, ngẩng cao đầu.

“Cô… cô…” Quang Nhã giận tái mặt, nói không thành tiếng: ”… Ai đã nuôi cô? Ai cho cô tiền đi học? Cô sống ở đâu, ăn ở đâu, vậy mà cô lại dám…”.

“Tôi dám thế nào? Chẳng lẽ phải nói dối? Chẳng lẽ phải lừa người ta? Sư phụ nói, trong hoàn cảnh nào con người ta cũng phải biết phân biết đúng sai, vinh nhục, chẳng lẽ vì cuộc thi sắp tới mà chúng ta có thể nói dối, lừa gạt người khác hay sao?!” Cố sức hít thật mạnh để không bật khóc vì cô là Thích Bách Thảo kiên cường nhất, trong bất cứ việc gì thì đúng là đúng, sai là sai.

“Cô… cô… Hu… hu…”

Quang Nhã tức tối, bật khóc, khuôn mặt xinh xắn đẫm nước mắt, giống như một con búp bê tủi thân. Những đứa khác không nhịn được, phẫn nộ nhìn cô. Một đứa hét lên:

“Đánh, đánh đi!”

Lập tức mấy đứa khác lao ra đá, đạp túi bụi!

Đá trước!

Đá sau!

Đá ngang!

Đạp!

Tiếng gió xẻ không khí, những cú đá chân vun vút như tấm lưới dày bủa vây Bách Thảo! Như bức tranh màu nước đóng khung, cô ngoan cường giữ thẳng lưng, một mình, đơn độc, bị bao vây trong sát khí và thù hận.

“Ái!”

“Ối!”

“Ái da!”

Mấy đứa con trai lăn lộn trên mặt đất, ôm đầu rên la, trên mặt đứa nào cũng có một dấu chân, mà chủ nhân của dấu chân đó vẫn đứng yên tại chỗ, lưng thẳng, ngoan cường, cố ngẩng cao cái đầu bé nhỏ.

Cô không làm sai!

“Thích Bách Thảo!”

Ba người đàn ông trung niên vận võ phục trắng, thắt đai đên từ phía đông đình viện đi đến, trong đó có một người mặt đỏ lừ. Nhìn lũ con trai bị đánh ngã nằm ngổn ngang trên đất, mắt tối sầm, ông ta quay sang đứa bé đứng thẳng người giữa sân, nói:

“Con đánh chúng nó hả?”

“Vâng!”, Bách Thảo cúi đầu nói.

Ba người đàn ông nhìn nhau, vẫn là người mặt đỏ lừ, nửa cười nửa không, nói: “Xem ra Khúc sư đệ nói không sai, quả nhiên con có tư chất luyện Taekwondo”.

Bách Thảo im lặng.

“Bây giờ võ công của con lợi hại như vậy, cái võ quán nhỏ bèo bọt này không dạy được nữa rồi.”

Người đàn ông mặt đỏ cười gằn, ho khan mấy tiếng: “Hay là con đến võ quán khác tiếp tục tập luyện, sau này nếu có ngày đoạt chức vô địch Quốc gia, chỉ cần nói với phóng viên con đã học những bài tập vỡ lòng ở võ quán Toàn Thắng này là đã không uổng công chúng ta dạy dỗ rồi”.

Bách Thảo kinh ngạc ngẩng đầu.

Thế là thế nào? Sao lại bảo cô đến võ quán khác tiếp tục tập luyện?

“Hành lý của con đã thu xếp xong, để sẵn ngoài cửa lớn rồi.” Người đàn ông mặt đỏ không nhìn cô, quay đầu nói với đám trẻ: “Thôi, tất cả tập hợp, vì trận thi đấu của võ quán vào tháng Năm tới, các con phải phấn chấn tinh thần, tăng cường tập luyện”.

Bách Thảo cắn môi, đứng vào hàng cùng với đám con trai đang lồm cồm bò dậy, phủi quần áo. Mặt lạnh tanh, cô không thèm để ý đến ánh mắt hằn học, tức tối của bọn chúng,

“Thích Bách Thảo, con không hiểu lời ta hay sao?”

Người đàn ông mặt đỏ bất lực nhìn Bách Thảo đứng trong hàng, nói tiếp:

“Nếu con không hiểu thì để ta nhắc lại lần nữa, con hãy đến võ quán khác, hoặc là đi đâu thì tùy, võ quán Toàn Thắng nhỏ mọn này không phụng dưỡng nổi một vị đại Bồ tát là con.”

“Trịnh sư bá!”

Bách Thảo kinh hoàng kêu lên, không dám tin là thật, toàn thân lạnh buốt, chẳng lẽ cô bị đuổi thật sao, vì chuyện hôm qua mà phải đuổi cô đi sao?

“Đừng gọi ta là sư bá, ta không có phúc làm sư bá của con.” Trịnh Uyên Hải mặt lạnh tanh liếc cô lần nữa:

“Con hãy đi ngay lập tức”.

“Liễu sư bá! Trịnh sư bá!”

Bách Thảo hốt hoảng, cố trấn tĩnh nhìn vị sư bá kia, nhưng sắc mặt Liễu sư bá còn khó coi hơn. Ông né tránh ánh mắt cô, hình như hai người đã bàn bạc với nhau rồi mới đưa ra quyết định này.

“Gọi gì? Còn không đi mau, hay muốn ta đuổi đi?”, Trịnh Uyên Hải quắc mắt quát.

“Con không đi.”

Bách Thảo cố nén nỗi sợ hãi trào lên trong lòng, bướng bỉnh nói:

“Con không làm gì sai, con không sai, con không đi.”

“Con không làm gì sai?” Trịnh Uyên Hải tức giận cười lớn: “Còn một tháng nữa là đến cuộc thi đấu giữa các võ quán, trong thời điểm quan trọng cần tăng cường uy danh của võ quán Toàn Thắng, mà con lại làm như vậy, Toàn Thắng còn mặt mũi nào nữa? Võ quán Toàn Thắng giờ đây đã trở thành trò cười cho các võ quán khác!”.

Ngực cô đột nhiên phập phồng, hai tay nắm chặt nói:

“Từ nhỏ đến giờ sư phụ luôn dạy, người tập Taekwondo cần có tinh thần Taekwondo, phải có liêm sỉ, biết phân biệt đúng sai, không thể vì bất cứ lý do gì mà làm giả làm dối, vì lợi ích hư vinh mà lừa dối người kahcs thì càng không nên, như vậy mới là có tinh thần Taekwondo.”

Sắc mặt Trịnh Uyên Hải từ đỏ chuyển sang trắng, mắt vằn lên những tia máu li ti, hầm hầm nói:

“Đúng, con nói đúng, người sai là ta! Con hài lòng chưa! Nhưng ta là chủ võ quán này, ta có quyền không cho con tập ở đây, ta cũng có quyền không cho con tiếp tục ở lại đây! Cho nên, bây giờ con hãy đi cho!”

“Con…”

Bách Thảo hoảng loạn.

“Con không đi, con… con phải đợi sư phụ trở về… Sư phụ sẽ không đuổi con…”

“Ha ha, Khúc Hướng Nam? Ông ta cũng là người ở nhờ võ quán này, làm gì có tư cách can thiệp? Thích Bách Thảo, khôn hồn thì tự đi khỏi đây, nếu không đừng trách ta đuổi cổ! Thế nào, có đi không?”

Trịnh Uyên Hải lạnh lùng, đằng hắng một tiếng, mắt đảo khắp lượt các đệ tử đang đứng ngây trên sân võ quán, nói:

“Từ nay về sau, nó không phải là người của võ quán Toàn Thắng này, không có bất kỳ liên quan nào với các con, bây giờ các con lập tức lôi nó ra khỏi đây!”

Ánh nắng sáng lóa đến nhức mắt.

Trước mặt hình như có vô số điểm sáng xoay tròn, Bách Thảo choáng váng, những khuôn mặt đáng ghét đầy thù hận nhòa dần, mình đã sai ư, lẽ nào mình đã sai?

Cô bị lôi, đẩy, kéo đi xềnh xệch.

Hình như có rất nhiều cánh tay lôi, đẩy.

Có phải chính những người hằng ngày sống cùng cô, luyện tập cùng cô đã đuổi cô đi, đẩy cô ra khỏi cổng, sau đó đóng sập cổng lại?

Toàn thân lạnh toát, Bách Thảo đứng trơ trọi ngoài cổng võ quán.

Đứng dưới gốc cây quế già, bất giác nhìn lên tấm biển lớn trên cánh cổng đồ sộ, trên tấm biển màu đó có bốn chữ cỡ lớn màu vàng “Võ quán Toàn Thắng”. Tất cả mọi người đều cho là cô đã làm sai, vậy cô đã làm sai thật sao?

Khi Trịnh sư bá đã vỡ tấm ván bằng gỗ tùng dày đúng tám phân khiến người nâng tấm ván là sư huynh Trọng Hòa loạng choạng suýt ngã, tất cả mọi người, kể cả những phóng viên có mặt đều kinh ngạc thán phục, hò reo cổ vũ.

Thậm chí còn nghe tiếng một phóng viên trầm trồ:

“Thì ra thực lực của võ quán Toàn Thắng không tồi! Cuộc thi đấu năm nay biết đâu võ quán Toàn Thắng sẽ là một con hắc mã.”

Nhưng cô biết Trịnh sư bá không có công lực lớn như vậy.

Suốt ngày chìm trong men rượu, Trịnh sư bá đến cả một thanh gỗ tùng mỏng cũng không đá vỡ ra được, sao đột nhiên có thể đá vỡ tấm gỗ dày như thế chứ? Từ trong thùng rác, cô đã tìm thấy tấm gỗ tùng dày tám phân bị vỡ đôi, phát hiện vết nứt sẵn đã được dán lại, bên trên vẫn còn dấu keo dán, một tấm gỗ như vậy ngay đứa trẻ mới học Taekwondo cũng có thể đá được.

Là cô đã sai ư?

Cô không nên đến phòng Trịnh sư bá hỏi tại sao ông làm vậy, vì sao phải làm trái tinh thần Taekwondo để đánh lừa phóng viên? Cô tưởng khi hỏi như vậy, chỉ có cô và Trịnh sư bá, không ngờ đúng lúc đó, phóng viên vừa phỏng vấn xong quay trở lại nên đã nghe thấy câu chất vấn của cô.

Cho nên, cô đã sai ư?

Màn đêm đen kịt.

Vừa đói vừa lạnh, Bách Thảo dựa lưng vào thân cây từ từ ngồi xuống cạnh đống đồ đạc ít ỏi, chỉ có chiếc cặp sách và bộ đồng phục học sinh, những bộ quần áo khác không thấy đâu, trên người vẫn mặc bộ võ phục trắng. Cô vẫn không hiểu, cô đã sai thật ư?

Ngồi ôm gối.

Nước mắt không thể kìm nén lăn từng giọt trên má Bách Thảo.

Tại sao lại như thế? Tuân thủ lễ nghĩa, biết liêm sỉ, nhẫn nại, kiên cường… đó là lời sư phụ đã dạy cô, sư phụ nói đó là yêu cầu cơ bản nhất trong tập luyện Taekwondo. Mặc dù, Taekwondo là một môn võ hưng thịnh ở Hàn Quốc nhưng lại có nguồn gốc từ Trung Quốc, tinh thần Taekwondo bắt nguồn từ tinh túy văn hóa Trung Quốc nên đã là người Trung Quốc, muốn luyện Taekwondo thì càng phải nghiêm khắc tuân thủ tinh thần Taekwondo.

Không, cô không làm sai.

Bách Thảo mím chặt môi.

Đợi sư phụ quay về, sư phụ nhất định nói, người sai không phải là cô, mà là Trịnh sư bá.

Buổi chiều.

Tại trường trung học số một của thành phố.

“Này, tối qua tập xong không tắm hả, hôi quá!” Trong giờ học, Hiểu Huỳnh cầm cuốn vở quạt phành phạch.

Bách Thảo vẫn lặng lẽ làm nốt bài tập Toán.

“Cậu vẫn chưa làm xong bài tập hả? Lạ thật đấy, mọi khi, lần nào cậu cũng làm đủ bài cơ mà, chẳng phải cậu là học sinh chăm chỉ sao?”

Bách Thảo vẫn viết lia lịa, không ngẩng đầu lên.

“Này, cậu viết nhanh quá, đầu cậu là cái máy tính hay sao thế? Không cần nghĩ, cứ viết lia lịa. Này, này, sao không trả lời. Mặc dù võ quán Tùng Bách chúng mình đối địch với võ quán Toàn Thắng của cậu, nhưng chúng ta vẫn là bạn. Mình biết, lần trước sư huynh Nhược Bạch đã đánh bài sư huynh Trọng Hòa lợi hại nhất của các cậu, sư tỷ Sơ Vy đánh bại sư tỷ Lê Lam lợi hại nhất của các cậu khiến Toàn Thắng mất mặt, câu cũng buồn suốt mấy ngày, nhưng cậu cũng không còn bực nữa cơ mà, sao hôm nay…”

“Đúng rồi, cuộc thi đấu giữa các võ quán năm nay cậu có tham gia không? Mỗi võ quán chỉ được cử ra ba người, mình sợ không có hy vọng…”

Hiểu Huỳnh nói một tràng như bắn súng liên thanh, cũng như Bách Thảo, Hiểu Huỳnh từ nhỏ đã sống trong võ quán. Chỉ khác là năm Bách Thảo tám tuồi đã được sư phụ đưa về nuôi, còn cha mẹ Hiểu Huỳnh là lái xe và bảo mẫu của võ quán Tùng Bách.

Lúc đầu, cô hoàn toàn không thích Bách Thảo.

Cô không thấy ai kỳ quặc như Bách Thảo.

Nếu không phải sau nay biết Bách Thảo là trẻ mồ côi, cha mẹ đều chết trong một tai nạn giao thông thì quả thật cô đã cho rằng Bách Thảo khinh người, mặt lúc nào cũng vênh lên, khinh khỉnh không thèm nhìn ai.

Nhưng, ngồi cùng nhau lâu dần mới phát hiện ra.

Thì ra Thích Bách Thảo gặp trở ngại trong giao tiếp, vênh mặt lên chẳng qua là sợ bị người khác hỏi chuyện, khinh khỉnh là vì muốn giữ khoảng cách với các bạn trong lớp. Thực ra, tính tình Bách Thảo rất dễ chịu, nhẫn nhịn, cho dù cô có trách móc, phàn nàn gì cũng không bao giờ giận.

Nói cách khác, Bách Thảo chỉ là con hổ giấy không hơn không kém.

“Ọc... ọc… ọc…”

“Ọc... ọc… ọc…”.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro