Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngã sấp xuống đám cỏ ẩm ướt, mắt Kim Mẫn Châu tối sầm như có ngàn vạn tia vàng lấp lánh, kinh hoàng không hiểu biết chuyện gì đã xảy ra, cũng không kịp tháy đau, ngơ ngác bò dậy, thứ chất lỏng từ miệng nhổ ra hình như có mùi đất lẫn với mùi cỏ tươi, vừa đắng vừa chát.

Một lúc lâu, mới cảm thấy choáng.

Trong lúc tri giác phục hồi, Kim Mẫn Châu nghe thấy tiếng cười bùng lên như pháo nổ, nhìn thấy ba sư đệ, sư muội cùng đoàn rồi hốt hoảng chạy về phía

"Òa!"

Kim Mẫn Châu vừa tức vừa xấu hổ, khóc rống lên, chưa bao giờ cô phải chịu nhục thế này, bị đá văng ra ngoài gặm đắt một cách thảm hại!

Tiếng cười càng rộ lên như sóng biển,

Các đệ tử của võ quán Tùng Bách cười nghiêng gả, dùng tay đấm thình thịch xuống đất, xuýt xoa tiếc rẻ đã không kịp dùng máy ảnh ghi lại giây phút kinh điển đó!

Trong thời gian còn lại của ngày hôm đó, Hiểu Huỳnh luôn sang sái bên cạnh Bách Thảo. Các đệ tử của võ quán Tùng Bách ai đi qua cũng nhìn Bách Thảo một cái. Bách Thảo vẫn như mọi ngày, quỳ trên nền dùng giẻ ẩm lau từng tấm đệm đấu trong phòng tập, hàng mi rủ xuống, không hề có biểu hiện vui vẻ hay đắc ý nào hết.

"Này, sao cậu bình tĩnh thế!"

Hiểu Huỳnh phấn chấn loanh quanh bên cạnh Bách Thảo, nói một thôi một hồi: "Cậu đã đánh bại Kim Mẫn Châu! Kim Mẫn Châu kiêu căng không coi ai ra gì lại bị cậu đá bay ra ngoài! Ha ha ha,cô ta vênh váo nữa đi! Khinh người nữa đi! Cậu xem, cái kiểu khóc rống của cô ta sau khi bị đá bay ra ngoài, ôi chao, thật là mất mặt quá đi. Đúng là đồ nhai ranh, thua là lăn ra khóc, huấn luyện viên đến vẫn còn khóc mãi! Lần này thì danh tiếng của Tùng Bách vang dội rồi đây, đánh cho võ quán Xương Hải khóc sướt mướt, ha ha ha!!"

Bàn tay cầm giẻ hơi ngừng lại.

Bách Thảo cúi đầu tiếp tục lau đệm, cảm giác trong lòng thực khó diễn tả. Thực ra, cô định không chỉ đá Kim Mẫn Châu, mà phải đá cô ta rơi đúng chỗ Bình Bình, Hiểu Huỳnh, Tú Đạt bị ngã.

Cô không thích cái vẻ dương dương tự đắc của Kim Mẫn Châu, không thích cái cách cô ta đá văng Bình Bình, Hiểu Huỳnh, Tú Đạt như cố tình sỉ nhục vậy.

Nhưng...

Cô đá bay Kim Mẫn Châu, chẳng phải cũng đang cố tình hạ nhục cô ta? Vậy hành động của cô và cô ta có gì khác đâu?

"Bách Thảo, thực sự bái phục cậu! Võ công của cậu lợi hại đến thế! Một cú đá ngang, một cú đá ngang đơn giản như vậy đã có thể đánh bại Kim Mẫn Châu! Công bằng mà nói, cú song phi đó của Kim Mẫn Châu quả thật là không tồi, tốc độ và sức mạnh đều rất tốt, nhưng cậu còn lợi hại hơn cô ta!"

"Giống như... giống như trong tiểu thuyết võ hiệp, Kim Mẫn Châu tung các chiêu khiến người ta hoa mắt, còn cậu ta chỉ cần một cú thiếu lâm trường quyền! Oa, thì ra mới đích thực là cao thủ tiềm năng! Hi hi, chưa biết chừng sư tỷ Tú cầm cũng không phải là đối thủ của cậu!"

"Kim Mẫn Châu còn nhỏ, hai năm nữa có thể bồi dưỡng thêm tốc độ và sức mạnh."

Thực ra tốc độ của Kim Mẫn Châu hoàn toàn không tồi, nhưng lúc đó cô ta quá giận nên tốc độ chậm chút ít.

"Hai năm nữa, tốc độ và sức mạnh của cậu cũng tăng lên nhiều, lúc đó vẫn có thể đánh bại cô ta như thường!" Hiểu Huỳnh nói giọng chắc nịch. Đột nhiên, Hiểu Huỳnh lại nghĩ sang chuyện khác: " Ấy, không phải sao, cậu lợi hại như thế, trước đây khi Toàn Thắng đấu với Tùng Bách sao không thấy họ cử cậu tham chiến? Mình tháy, ngay cả sư tỷ Lê Lam của Toàn Thắng cũng chưa chắc đã là đối thủ của cậu!"

Tay Bách Thảo hơi ngừng, rồi lại cắm cúi lau tiếp.

Trịnh sư bá đã từng yêu cầu cô rời xa sư phụ, trờ thành đệ tử của ông ta, nhưng cô từ chối. Bời vậy, mỗi lần Toàn thắng giao đáu với các võ quán khác, ông đều không cho cô tham gia, cô chỉ có thể đứng nhìn các sư huynh, sư tỷ giao đấu. Cho dù là đệ tử chăm chỉ nhất võ quán, cô cũng không cớ cơ hội tham gia bất kỳ cuộc giao đấu nào.

"Chẳng lẽ Toàn Thắng các cậu định giữ kín vũ khí bí mật bát ngờ đưa ra quân át chủ bài trong cuộc thi giữa các võ quán sắp tới?" Trí tường tượng của Hiểu huỳnh tiếp bay bổng:" ... Rất có thể, biết đâu đấy! Trong cuộc thi đấu sắp tới!", sẽ coi thường các cậu, thậm trí ngay cả các đệ tử của Hiền Võ khi đối diện với cậu cũng sẽ chủ quan khinh địch, lúc đó mời cậu mới nhân lúc họ không đề phòng, tung ra cú đá ngang trứ danh, chói lọi huy hoàng..."

"Lau xong rồi!"

Bách Thảo lấy tay lau mồ hôi trên trán, đứng dậy, nhìn tháy bên ngoài phòng tập trời đã tối, nghĩ bụng, Dụ quán chủ đã tuyên bố tối nay nghỉ, không phải tập, đệm có lẽ không có ai dùng, tối nay chắc chắn không cần lau lại.

"À, sư phụ cậu là ai thế?", Hiểu Huỳnh chợt nhớ ra một vấn đề quan trọng, tò mò hỏi, "Hình như cậu chưa bao giờ nhắc đến".

Người Bách Thảo chợt cứng lại.

Cô mím môi.

"Sao thế, hay là mình đã hỏi chuyện không nên hỏi." Hiểu Huỳnh cảm thấy có gì bất thường, dè dặt nhìn Bách Thảo: "... Vậy cậu đã không muốn nói thì mình cũng không hỏi nữa".

"K

Bách Thảo hít một hơi, ngẩng đầu, nhìn thẳng Hiểu Huỳnh, nói:

" Sư phụ mình là người rất tốt."

"Ha ha ha! Đúng thế, đúng thế, mình đã nói mà, sư phụ của Bách Thảo chắc chắn là rất tuyệt vời, cậu xem, mình với cậu hầu như cùng học Taekwondo một lúc, bây giờ cậu đã mạnh hơn mình rất nhiều, cho nên sư phụ cậu chắc chắn rất

giỏi!" "Sư phụ mình là Khúc Hướng Nam của võ quán Toàn Thắng."

Hai bàn tay bơi nắm lại, Bách Thảo ngồi thẳng lưng.

Hiểu Huỳnh bối rối.

Khúc Hướng Nam?

Sau đó há hốc miệng!

Kinh ngạc nhìn Bách Thảo!

Sư phụ của Bách Thảo chính là Khúc Hướng Nam, chính nhân vật mà người ta đồn đại?!

Trời ơi...

Bao nhiêu cảnh tường đau buồn ùa về trong ký ức, Bách Thảo hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn không kìm được phẫn nộ, nước mắt chảy ra. Cô nắm chặt tay, cao giọng, dõng dạc:

"Sư phụ mình là Khúc Hướng Nam của võ quán Toàn Thắng! Mình tự hào vì Khúc sư phụ!"

Nói xong, không để ý vẻ kinh ngạc sửng sốt của Hiểu Huỳnh, cô bước nhanh ra khỏi phòng tập.

Khúc Hướng Nam... Hiểu Huỳnh vẫn còn há hốc miệng, giống như bị sai khớp quai hàm, ngơ ngẩn đứng trong phòng tập. Không thể nào! Sư phụ của Bách Thảo sao có thể là Khúc Hướng Nam...

"Đã hỏi dò được rồi, cô ta không phải là đệ tử của võ quán Tùng Bách, hình như là bị vồ quán Toàn Thắng đuổi đi, tạm thời được Tùng Bách thu nhận." Tại võ quán Hiền Võ, dãy nhà phía tây đình viện là chỗ ờ dành cho phái đoàn của võ quán Xương Hải. Trong gian phòng bên trái ngoài cùng,hầu hết các đệ tử của Xương Hải đều ngồi quây xung quanh Kim Mãn Châu.

"Không phải là đệ tử của võ quán Tùng Bách." Lúc này, mắt Kim Mẫn Châu vẫn hơi sưng đỏ, từ nhỏ đã được sư phụ cưng chiều, chưa bao giờ tủi nhục thế này, bị đá văng từ trong phòng ra ngoài sân ngay trước mặt mọi người. "Toàn Thắng là võ quán nào, lợi hại lắm sao?"

"Nghe nói là võ quán kém nhất ờ Ngạn Dương", đệ tử được giao nhiệm v tra, trả lời.

"Cái gì?", Kim Mẫn Châu hét lên the thè. Có nghĩa là cô đã thua đệ tử của một võ quán kém nhất?!

" Hơn nữa, sư phụ cô ta lại là Khúc Hướng Nam", Mân Thắng Hạo nhăn mặt nói.

Các đệ tử ngồi quanh đều há hốc mồm sửng sốt. Khúc Hướng Nam, Cái tên này không hề xa lạ.

Trong các giải đấu Taekwondo quốc tế tại Hàn Quốc mười mấy năm trước, Khúc Hướng Nam, một cái tên còn xa lạ với người trong giới đã bất ngờ giành chức vô địch, nhưng ngay sau đó bị phát hiện sử dụng chất kích thích trong thi đáu, bi thu hồi danh hiệu và buôc cấm thi đấu từ đó.

Khi mới học Taekwondo, các sư phụ đã nhiều lần nêu việc này để cảnh báo các đệ tử, giáo dục họ phải thi đấu đàng hoàng, không được đi theo con đường gian dối.

"ẦM!"

Kim Mẫn Châu hét lên, bật dậy lao đi, Mẫn Thắng Hạo túm lấy cô ta, nói to:" Làm gì vậy!"

"Em muốn đấu lại với cô ta! Sao em có thể thua đệ tử của Khúc Hướng Nam?! Võ quán Xương Hải đã mất mặt bời tay em! Em mặt mũi nào quay về nước?! Em nhất định phải đánh bại cô ta! Em phải đánh để cả đời này cô ta không còn dám tập Taekwondo nữa!" Kim Mẫn Châu tức phát khóc, quả thực muốn tự sát cho rồi, thua một con bé dọn vệ sinh của võ quán Tùng Bách đã đủ mất mặt, mà con bé đó lại còn là đệ tử của Khúc Hướng Nam xấu xa!

"Muộn thế này còn đấu gì nữa, chỉ khiến người ta cười cho!" Mân Thắng Hạo đưa Kim Mẫn Châu về ghế ngồi, trầm ngâm một lát, nói: "Ngày mai anh sẽ đi cùng em".

"Nhưng tối mai chúng ta đã phải về nước rồi!", Kim Mẫn Châu sụt sịt.

"Nửa tiếng là đủ."

Đệ tử của Khúc Hướng Nam lại có thể đánh bại sư muội Mẫn Châu, hơn nữa nghe nói chỉ là con bé khoảng mười ba, mười bốn tuổi. Võ công của muội Mẫn Châu, mình rõ nhát, mặc dù thời gian chính thức tập Taekwondo rất ngắn, nhưng ngay từ nhỏ đã theo Kim sư thúc nên sư muội Mẫn Châu đã tiếp xúc với Taekwondo từ lúc nằm trong nôi. Trong các đệ tử cùng trang lứa Mẫn Châu xuất sắc nhất.

Con bé Bách Thảo đó.

Lẽ nào thật sự có thể đánh bai sư muội Mẫn Châu?

Chuyện gì thế?

Năm giờ chiều hôm sau, khi đang tập cùng đệ tử trong võ quán, Hiểu Huỳnh kinh ngạc phát hiện bốn, năm chiếc xe con đỗ thành hàng bên ngoài cồng, mười lăm đệ tử võ quán Xương Hải mặc võ phụ trắng muốt từ trong xe bước ra. Sờ dĩ có thể khẳng định họ là người của võ quán Xương Hải vì Kim Mẫn Châu đi ngay đầu tiên, ba đệ tử cùng đi với cô ta hôm trước đi sau cùng.

Đi ngay sau Kim Mẫn Châu là một thiếu niên chừng mười bảy tuổi, tóc ngắn, da đen. Hiểu Huỳnh đã nhìn thấy anh ta trên ti vi, hình như anh ta chính là Mân Thắng Hạo người đã tham gia giải Taekwondo thanh niên thế giới, cô đã hy vọng được xem anh ta giao đấu, với sư huynh Nhược Bạch.

Tuy nhiên không hề thấy huấn luyện viên nào của Xương

Hải.

Chẳng phải nghe nói tối nay họ đã phải về nước hay sao? Giờ này lẽ ra họ đang giao hữu với quán chủ các võ quán lớn của Ngạn Dương tại khách sạn mới phải chứ, sư phụ cũng đã đến đó. Các đệ tử của võ quán Tùng Bách nhìn nhau, đầu Hiểu Huỳnh lóe lên ý nghĩ, trời ơi, liệu có phải bọn họ đến đánh võ quán chúng ta!

"Bách Thảo! Gọi cô ta ra đây!"

Kim Mẫu Châu mặt hầm hầm đứng giữa sân, khuôn mặt non nớt lộ rõ vẻ phẫu nộ không thể kìm nén, ánh mắt lướt qua các đệ tử của Tùng Bách nhưng không tìm thấy đứa con gái đánh bại mình hôm trước.

"Cô!"

Chỉ tay vào Hiểu Huỳnh trong đám đông, Kim Mẫn Châu trừng mắt quát lên: "Cô! Bách Thảo! Gọi ra đây! Tôi phải đánh bại cô ta!".

Lúc này, các đệ tử của Tùng Bách mới phát hiện, Thích Bách Thảo hằng ngày vẫn dậy sớm quét dọn xung quanh phòng tập, lúc này chẳng thấy tăm hơi.

"Hả, cô tìm Bách Thảo, sao không nói trước một tiếng?" Hiểu Huỳnh trong lòng hơi sợ, nhưng vẻ ngoài vẫn tỏ ra cứng cỏi, cười hì hì:"Bách Thảo đi chơi rồi, cô tìm Bách Thảo làm gì? À, cô muốn đánh bại cô ấy đúng không? Lẽ ra cô nên hẹn trước, Bách Thảo sẽ đợi cô. Nhưng, cô khôi phuvj cũng nhanh đáy nhỉ, nhìn cô hôm qua ngã đau như vậy, tôi cứ tường phải cần kha khá thời gian nghỉ ngơi cô mới lại thì đấu được chứ!"

"Hì hì!"

Một số đệ tử của Tùng Bách bật cười. Mặt Kim Mẫn Châu lúc trắng bệch, lúc đỏ lựng, đang định ghét hét lên thì Mân Thắng Hạo đã nắm lấy cánh tay cô ta. Kim Mẫn Châu không chịu, giằng cô một hồi, cuối cùng mới chịu im.

Nghe tiếng ồn ào bên ngoài, Nhược Bạch Diệc Phong ngừng tập, đi ra. Diệc Phong uể oải liếc nhìn đám đệ tử mặt mày hầm hố, lạnh tanh của võ quán Xương Hải, anh mắt dừng lại trên người Mân Thắng Hạo.

"Tôi là đại đệ tử của võ quán tùng Bách, không biết các vị đến có gì chỉ giáo", Nhược Bạch điềm tĩnh nói với Mân Thắng Hạo.

"Hôm qua, sư muội Mẫn Châu bị thua Thích Bách Thảo của quý quán." Mân Thắng Hạo nói tiếng Hàn, nhưng nhận ra người thanh niên có dáng người khỏe mạnh, khuôn mặt tuấn tú này hình như có thể hiểu nên nói tiếp:" Chúng tôi khâm phục võ công của Thích Bách Thảo, muốn đấu giao hữu với cô áy một chút, có thể không?".

Nhược Bạch trầm ngâm giây lát, nhìn về phía Hiểu Huỳnh hỏi:

"Bách Thảo đâu?"

"Em... em không biết". Hiểu Huỳnh lắc đầu, hình như vào giờ chơi buổi học chiều nay, Bách Thảo đi gặp Quang Nhã của võ quán Toàn Thắng. Không biết Quang Nhã nói gì mà suốt thời gian sau đó, Bách Thảo có vẻ bất an." Buổi chiều vừa tan học, Bách Thảo vội vã đi, nghe nói công việc vệ sinh sẽ làm buổi tối, cô ấy nhờ em xin phép sư tỷ Tú cầm", Nhược Bạch nhìn Tú cầm nói.

Tú cầm cúi đầu.

"Không được, gọi cô ta! Ra đây! Tôi phải đánh bại cô ta!" Kim Mẫn Châu tức giận mặt đỏ lên, cô không thể trờ về Hàn Quốc như thế này, cô sẽ bị mọi người chế giễu, cô nhất định đánh Bách Thảo kia một trận tơi bời mới được!

"Chúng tôi đợi cô ấy trờ về."

Mân Thắng Hạo nhìn chàng thanh niên lạnh lùng trước mặt, đôi mắt kiên nghị, tĩnh lặng như mặt nước. Không hiểu sao, đột nhiên muốn thử xem bản lĩnh của anh ta thế nào.

"Xin mời!"

Nhược Bạch thản nhiên, quay lưng dẫn họ vào phòng tập. Võ quán Toàn Thắng. Một căn nhà nhỏ vắng vẻ.

Người đàn ông tóc hoa râm đang cúi người thu dọn đồ đạc tong chiếc va ly mờ lắp. Chạy một mạch đến đây, Bách Thảo thờ không ra hơi, dừng lại bên cánh cửa khép hờ, nỗi tủi hờn dâng trào, nước mắt chực ứa ra, như đứa trẻ bơ vơ lưu lạc bên ngoài quá lâu, cuối cùng người thân đã trở về.

"Sư Phụ!"

Cô lao vào lòng ông, nghẹn ngào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro