Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mình..."

Hiểu Huỳnh gắng gượng quay nhìn về phía phòng tập. Nghe tiếng cười khoái trá của Kim Mẫu Châu, tức run người, nước mắt ứa ra.

"...Đ chết! Mình... mình sao có thể..."

Hiểu Huỳnh không cam tâm, lấy cùi tay lau nước mắt vẫn không ngừng ứa ra, làm ướt cả áo Bách Thảo.

Nét mặt của các đệ tử võ quán Tùng Bách vô cũng đăm chiêu, ngay cả Diệc Phong nãy giờ vẫn ngủ gật cũng mờ to mắt. Trên bãi cỏ. Bách Thảo ôm chặt Hiểu Huỳnh vào lòng, mắt rực lên, chằm chằm nhìn Kim Mẫu Châu đang cười đắc ý trong phòng tập.

Người tiếp theo ra ứng chiến là Tú Đạt, trước đây Bách Thảo từng giao đấu với Tú Đạt, kỹ thật của cậu ta rất khá, công lực xuất sắc nhất trong các tiểu đệ ờ võ quán Tùng Bách, Tú Đạt cũng là đệ tử có đẳng cấp cao nhất trong số các đệ tử cùng trang lứa, đã đạt cấp đai đen hồng.

Nhưng Kim Mẫn Châu...

Bách Thảo nhìn Kim Mẫn Châu không chớp mắt.

Lực chân của cô ta có vẻ không mạnh, nhưng tốc độ cực nhanh. Rút kinh nghiệm lối lấn công trực tiếp của Bình Bình và Hiểu Huỳnh, Tú Đạt lùi về sau tránh cú song phi của Kim Mẫu Châu, nhưng cô ta đã vọt lên đã chặn. Cô ta hét lớn một tiếng, tiếp theo là hai tiếp "Phập, phập" đanh gọn đá trúng người Tú Đạt!

Hiểu Huỳnh kinh ngạc nổi dậy, hoảng hốt nhìn Tú Đạt. Thấy Tú Đạt chịu chung số phận với mình! Bình Bình sợ hãi ngây người, bất chợt rùng mình.

Bách Thảo nhíu mày.

Nhìn Tú Đạt cơ hồ ngã đúng của Hiểu Huỳnh, trong lòng Bách Thảo bùng lên cơn thịnh nộ Chắc chắn cô ta cố tình! Lúc đầu còn chưa khẳng định, nhưng liên tiếp ba lần đều như vậy,chắc chắn Kim Mẫn Châu kia cố tình đá bay đối thủ ra ngoài, còn cố tình để các đối thủ rơi cùng một chỗ.

Trong thi đấu Taekwondo, thắng bại không nên cay cú, dẫu tuồi nhỏ cùng có thể chiến thắng người lớn tuổi, điều đó không phải là hiếm, tuy nhiên...

Cố tình sỉ nhục người khác là không thể chấp nhận!

"Ha ha..."

Kim Mẫu Châu cười khanh khách, càng đắc ý nhìn khắp lượt các đệ tử của võ quán Tùng Bách nét mặt vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ. Cô ta nói tiếng Hán bằng một giọng cứng nhắc:

"Tôi đã nói rồi mà! Một mình tôi hoàn toàn có thể! Các huynh đệ cứ việc đi dạo phố! Không cần ra tay! Trình độ các vị ở đây quá kém! Taekwondo là của Hàn Quốc! Các vị! không học nổi đâu!"

"Mẫn Châu!

Võ sư Phổ hơi cao giọng quát, hình như muốn ngăn cản Kim Mẫn Châu, nhưng giọng lại chậm rãi, dửng dưng, ánh mắt nhìn Dụ quán chủ thậm chí đượm vẻ giễu cợt. Dụ quán chủ vẫn điềm tĩnh như thường, hình như ba trận giao đấu vừa rồi cũng chỉ như những tập luyện thông thường.

"Sư phụ sao thế?" Giọng Hiểu Huỳnh vẫn còn hơi nức nở, đầy căm phẫn nói: " Đây đâu phải là giao đấu, rõ ràng là võ quán Xương Hải đến đánh võ quán chúng ta! Sao sư phụ..."

"Cô quá đáng rồi!"

Bị sỉ nhục ngang nhiên như vậy, các đệ tử của võ quán Tùng Bách không kìm nén được nữa, các đường gân xanh trên thái dương hằn lên, giật liên hồi, ngay đến Nhược Bạch ngày thường luôn điền tĩnh, ánh mắt cũng sa sầm đáng sợ!

"Ai nói Taekwondo là của Hàn Quốc!"

Một giọng nói lảnh lót từ bên ngoài vọng vào phòng tập, Bách Thảo đang cầm chồi định ra về, vì sợ ờ lại sẽ không kìm nổi tức giận, không ngờ câu sỉ nhục vừa rồi của Kim Mẫn Châu giống như giọt nước tràn ly, đập tan nỗ lực kìm chế cuối cùng của cô!

"Taekwondo bắt nguồn từ Trung Quốc, từ võ thuật Trung Hoa biến hóa mà ra, lưu truyền đến bán đảo Triều Tiên, dần dần phát triển thành Taekwondo hiện nay! Nếu không có võ thuật Trung Hoa, thì làm gì có cái gọi là Taekwondo báu vật của Hàn Quốc như cô nói (2)!

(2) Có nhiều quan điểm khấc nhau về nguồn gốc Taekwondo, trong đó có trường phái nghiên cứu cho rằng, Taekwondo chủ yếu bắt nguồn từ Karate, Đường thủ đạo và Hoa lang đạo ( cấc môn võ thuật tay không). Karatedo do môn phái Nam thiếu lâm của Trung quốc truyền vào Nhật Bản, về sau du nhập vào bán đảo Thều Tiên. Đường thủ đạo được hình trên trên cơ sở võ học Trung Quốc.

Nắm chặt cán chổi trong tay, mắt nhìn Kim Mẫn Châu đang đắc thế chằm chằm, nỗi tức giận sôi sục trong lòng cô như một con rồng lửa lồng lộn.

Mặc dù nghe không rõ lắm, nhưng Kim Mẫn Châu cũng hiểu đại khái, cô gái bên ngoài có vẻ là người dọn vệ sinh đang nói linh tinh gì đó hình như Taewondo không phải của Hàn Quốc, mà là của Trung Quốc! Tức đỏ mặt, cô ra hét lên với Bách Thảo:

"Láo! Láo! Nói Láo!"

" Không phải là nói láo! Các người lúc thì cái này của các người, lúc thì nói cái kia của các người, chẳng lẽ đều là của các người? Giờ lại muốn cướp cả Taekwondo nữa?", Hiểu Huỳnh cười khẩy thầm nghĩ.

Mặc dù không biết tại sao Bách Thảo lại khẳng định Teakwondo là của Trung Quốc, nhưng Bách Thảo đã nói vậy, chắc không sai, hơn nữa Kim Mẫn Châu này cũng quá huênh hoang!

"Chính các vị cũng từng gọi Taekwondo là Đường thủ đạo(3) không đúng sao?", Bách Thảo nhìn chằm chằm Kim Mãn Châu, nói.

(3) Năm 1961, Hàn Quốc thành lập Hiệp Hội Đường thủ đạo, sau đỗi thành hiệp hội Taekwondo.

Kim Mẫn Châu mặt đỏ bừng, tức giận nói: " Đúng! Đường thủ đạo! Là của chúng tôi".

" Chữ Đường có nghĩ là gì? Hình như cô cũng hiểu một ít tiếng Hán, chữ Đường nói lên điều gì, nói lên Taekwondo từ đâu truyền đến, không hiểu thật sao?"

"Cô... Cô..."

"Cho nên, xin đừng nói Teakwondo là của ai, ai xứng đáng tập, ai không, cô nói vậy, chứng tỏ không hiểu những kiến thức tối thiểu!", Bách Thảo nói ràng mạch từng tiếng.

Yên lặng.

Yên lặng.

Yên lặng.

Các đệ tử của Võ quán Tùng Bách sửng sốt như hôm nay mới lần đầu tiên nhìn thấy Thích Bách Thảo, Tứ Đạt ngây người nhìn, Nhược Bạch cũng nhìn cô mấy giây, Diệc Phong dụi mắt ngáp liền mấy cái rõ dài, Bình Bình mờ to đôi mắt vẫn còn đỏ vẻ khác nhìn Bách Thảo vẻ khâm phục.

Hiểu Huỳnh chỉ muốn lao ra ôm Bách Thảo thật chặt!

Bách Thảo đáng yêu quá đỗi!

" Hả! Nói láo! Dù thế nào! Các vị! Rất kém! Không đấu lại được chúng tôi". Kim Mẫn Châu tức lồng lộn bước đến

Trước mặt Nhược Bạch, nhìn thấy trên đai lưng màu đen của anh thêu biểu tượng cấp tam đoạn, trợn mắt nói to: " Anh! Lại đây! Tôi phải đánh bại anh! Để các vị thừa nhận! Các vị rất kém!"

Nhược Bạch từ từ đứng lên.

Anh cao tới hơn một mét tám, dáng người cao lớn, Kim Mẫn Châu chưa tới mười tuổi, cố gắng ngẩng đầu cũng chỉ đến thắt lưng của anh, hai người đứng đối diện trông rất kỳ quặc, thật khiến người ta cảm tháy cho dù Nhược Bạch chỉ cần một tay cô ta thì cũng là chuyện nực cười, chẳng có vẻ vang gì.

" Một mình cô cũng đáng để đại sư huynh của chúng ta xuất chiến sao!" Hiểu Huỳnh nóng ruột, mắt đảo lia lịa, đột nhiên trong lúc cấp bách lại trờ nên mưu trí, hét lên: " ngay cả Bách Thảo, cô cũng không thắng nổi, đại sư huynh của chúng tôi không chấp nhận thách chiến của cô".

"Bách... Thảo...", Kim Mẫn Châu nghoảnh lại nhìn Hiểu Huỳnh,"... là ai, bảo anh ta ra đây!"

"Chính là... cô ấy!", Hiểu Huỳnh giơ tay chỉ.

Một cô bé khoảng mười bốn tuổi, tay cầm chổi cán dài, quần áo còn dính vụn cỏ đứng trên sân võ quán lọt vào tầm mắt Kim Mẫn Châu. Cô ta chính là Bách Thảo ư? Kim Mẫn Châu tức giận trợn mắt, hét lên với Bách Thảo:

"Cô! Lại đây! Tôi thách đấu với cô!"

"Tôi không phải là đệ tử của võ quán Tùng Bách", Bách Thảo trả lời.

" Đúng! Bách Thảo không phải là đệ tử của võ quán này, cô ấy chỉ hằng ngày quét dọn vệ sinh, tiện thể xem sư phụ dạy chúng tôi tập Taekwondo. Nhưng dù vậy cô cũng không thắng nổi cô ấy!" Hiểu Huỳnh cười đắc ý nói. " Nói thực với cô, ba người vừa thách đấu với cô là ba đệ tử kém nhắt của võ quán này, bời vì chúng tôi coi thường cô! Cô đã đánh bại ba đệ tử đó, vậy bây giờ chúng tôi sẽ cửa đệ tử đúng thứ tư từ dưới lên đấu với cô, thật không may người đứng thứ tư lại là Bách Thảo, nếu cô đánh bại cô ấy, chúng tôi mới cử người thứ năm từ dưới lên..."

Kim Mẫn Châu nghe một hồi dài, đầu óc rối tinh, lập tức ngắt lời, hét lên với Bách Thảo.

" Cô! Ra đi! Dám không?"

Lúc đó, các đệ tử của võ quán Tùng Bách đã hiểu ý đồ của Hiểu Huỳnh.

Kim Mẫn Châu thách đáu Nhược Bạch, nếu Nhược Bạch ứng chiến, bất luận thắng thua đề trờ thành trò cười. Còn nếu Thích Bách Thảo đấu với Kim Mẫn Châu, cho dù thắng thua thì võ quán Tùng Bách từng đánh bại Tú Đạt, mặc dù chuyện này thực hư thế nào vẫn chưa rõ, bời sau đó Bách Thảo lại bị Tú Đạt đánh trọng thương. Nhưung tóm lại vẫn xôn cơ hội cứu vãn.

Nhưng Bách Thảo có dám không?

Các đệ tử nín thờ nhìn Bách Thảo lúc đó tay vẫn cầ

chổi.

Thấy Bách Thảo nhìn Kim Mẫn Châu mấy giây, sau đó bỏ cây chổi xuống, ngồi trên thềm phòng tập cời tất xắn cao ống quần, chân trần bước lên tấm đêmh đấu hình vuông mỗi chiều tám mét, tiến đến trước mặt Kim Mẫn Châu.

Bách Thảo không mặc võ phục. Bên trên áo phông trắng hơi cũ, bên dưới quần dài màu xanh sẫm, người vẫn còn dính vụ cỏ. Cô hít một hơi thật là sâu, nắm chặt nắm đấm, triển khai tư thế, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào Kim Mẫn Châu đang hầm hầm tức giận.

"Hây!"

Kim Mẫn Châu trừng mắt, hét một tiếng, tung người bay lên, tiếng gió tít theo chân đá về phía Bách Thảo! Dám nơi Taekwodo không phải của Hàn Quốc mà bắt nguồn từ Trung Quốc, phải cho những người võ quán Tùng Bách chứng kiến Taekwondo là thế nào! Bất luận bắt nguồn từ đâu, bây giờ Hàn Quốc là lợi hại nhất, người các nươc khác không có tư cách so tài với chúng ta!

"Hây!!!"

Kim Mẫn Châu hét to, trong khoảng khắc, cú đá chân sắp trúng Bách Thảo, trong đầu Châu Mẫn thoáng có ý nghĩ đó. Nhưng to tiếng chẳng ích gì, phải đá nói bay khỏi phòng này mới được!

"Hây!"

Tiếng chân xé gió cũng vang như tiếng sấm!

Trong tiếng gió xe không khí đó, mấy tiểu đệ tử Tùng Bách sợ hãi nhắm nghiền mắt, tiếng gió mạnh đến mức cánh cửa giấy phòng tập rung lên.

Bóng người vị đá văng ra vạch thành đường vòng cũng cao vút!

Bay vọt qua phòng tập!

"Bịch" một tiếng.

Rơi thẳng xuống bãi cỏ trước sân!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro