Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cánh cửa giấy phòng tập của võ quán Tùng Bách mở toang, ánh nắng mặt trời chan hòa trên những tấm rèm và đệm đấu sạch bóng, đai lưng của đệ tử hai võ quán bay phất phớt trong gió sớm.

Dụ quán chủ và võ sư của võ quán Xương Hải ngồi xếp bằng phía trước.

Thái độ ông rất thản nhiên, hình như không hề ngạc nhiên chuyện võ quán Xương Hải chỉ máy tiểu đệ tử đến thi đấu. ông bình thản mỉm cười nói chuyện với võ sư Hàn Quốc, thỉnh thoảng lại dịch những lời nói của ông ta cho các đệ tử phía dưới nghe.

Dường như có một bầu không khí nặng nề đang bao trùm khiến phòng tập yên tĩnh khác thường, các đệ tử của Tùng Bách mặc dù đều ngồi xếp bằng rất chỉnh tề nhưng trong mắt ai đấy vẻ băn khoăn, thất vọng, cảm giác bỗng trống rỗng và tức tối, khác hẳn tâm trạng náo nức mong chờ mấy ngày vừa rồi.

Dụ quán chủ biết nói tiếng Hàn.

Nghe thấy trong phòng tập thấp thoáng vọng ra khi thì tiếng Hàn, khi thì tiếng Hán, Bách Thảo thầm nghĩ, lặng lẽ tiếp tục quét...

Cô cũng thấy hơi thất vọng, đang rất hy vọng được xem một trận đấu trình độ cao, ai ngờ đối phương lại cử đến mấy đệ tử tuổi quá nhỏ.

Dưới con mắt của võ quán Xương Hải, võ quán Tùng Bách và Hiền Võ khác nhau đến thế sao? Khi đấu giao hữu với Hiền Võ, họ đã cử ra những đệ tử thực sự rất mạnh, nhưng thi đấu với Tùng Bách lại chỉ cử vào đệ tử nhỏ tuồi như vậy. Thái độ ấy là thế nào?

Cô thầm thở dài.

Nhưng, đệ tử của võ quán Tùng Bách còn tức hơn cô. "Sao lạithở dài?"

Một giọng nói nhẹ vang lên bên cạnh khiến Bách Thảo giật mình, ngẩng đầu thì thấy Sơ Nguyên đứng bên từ lúc nào. Hình như anh vừa đi đâu trờ về, tay ôm một mô hình người bằng nhựa dẻo, trên vẽ hệ thống sơ đồ huyệt vị, anh nhìn cô vẻ hài lòng, vết sưng táy trên trán cô cuối cùng đã tan.

"... Không sao ạ!", Bách Thảo lắc đầu.

Sơ Nguyên nhìn theo ánh mắt cô lúc trước, thấy các đệ tử ngồi thành hàng ngay ngắn trong phòng tập, cha anh và võ sư có vẻ là người Hàn Quốc cũng đứng dậy, máy đệ tử người Hàn ưỡn ngực tiến mấy bước về phía trước, dáng vẻ cao ngạo.

"Vâng, là võ quán Xương Hải của Hàn Quốc đến thi đấu giao hữu."

"Võ quán Xương Hải?", anh nhắc lại, giọng nói có gì rất khác thường.

"Em đã nghe tiếng võ quán Xương Hải chưa?"

Bách Thảo ngơ ngác, trước giờ chưa bao giờ thấy anh tập Taekwondo, cô tường anh chẳng liên quan đến Taekwondo, lẽ nào anh đã từng nghe nói đến võ quán Xương Hải?

"Vâng, đã nghe qua..."

"Các vị! Không dám! Cùng tôi! Thi đấu?"

Giọng nói rắn đanh, cao ngạo từ phòng tập vọng ra, Bách Thảo kinh ngạc ngoái nhìn. Trên tấm đệm màu vàng nhạt, một cô bé có vẻ chưa đến mười tuổi nói tiếng Hán, ưỡn ngực hỏi các đệ tử Tùng Bách đang ngồi xếp bằng trước mặt. Cô ta tuy nhỏ tuồi nhưng ánh mắt rất quyết liệt. Bách Thảo nhớ ra, đó chính là người bước ra từ chiếc xe thứ hai cùng với võ sư võ quán Xương Hải lúc mới đến.

Nhưng lúc này vẻ kiêu ngạo, vẻ khinh khi hiện lên trong ánh mắt của cô ta khiến Bách Thảo bất giác càu mày.

Trong phòng tập, các đệ tử của võ quán Tùng Bách kinh ngạc, trố mắt nhìn đứa bé mà đôi mắt hình như mọc trên đỉnh đầu này. Thế nào là không dám đấu với cô ta? Cô ta chỉ thắt đai lam, chỉ là trình độ dưới cấp đai đen, mới là cấp bốn trong mười cấp từ thấp đến cao là: Đai trắng, đai trắng vàng, đai vàng, đai vàng lục, đai lục lam, đai lam, đai lam hổng, đai hồng, đai hồng đen(1).

Mặc dù võ quán Tùng Bách chưa coi là võ quán Taekwondo hạng nhất nhưng nhiều đệ tử đã là võ sĩ đai đen như sư huynh Nhược Bạch đã là võ sĩ đai đen cấp ba, ngay cả Tú Đạt chưa tròn mười lăm tuổi cũng chuẩn bị thi cấp đai đen nhất phẩm!

Không dám đấu với cô ta?!

(1) Tri thức sơ đẳng về thời gian và trình độ trong Taekwondo:

Taekwondo có chế độ sát hạch đẳng cấp kỹ thuật hết sứcnghiêm ngặt. Trình độ của người tập Taekwondo được phân định bằng "cấp", "đoạn", "phẩm", "Cấp" phần thành mười cấp từ cấp mười đến cấp một; trong đó cấp mười là cấp thấp nhất, cấp một tương đối cao. Sau cấp một là "đoạn"; "Đoạn" lại chia thành chín bậc từ thấp đến cao.

Các tuyển thủ dưới mười lắm tuổi đạt trình độ cấp " đoạn" từ một đến ba thì được phong Nhất Phẩm, Nhị phẩm, tam phẩm.

Màu đai lương của võ sĩ đại diện cho trình độ kỹ thuật của họ, thứ tự từ thấp đến cao là đai trắng (cấp mười), đai trắng vàng(cấp chín), đai vàng( cấp tám), đai vàng Ịục( cấp bảy), đai lục ( cấp sáu), đai lục Lam( cấp Năm), đai lam( cấp bốn), đai lam hồng(cấp ba), đai hồng (cấp hai), đai hồng đen( cấp một, nhị phẩm đến tam phẩm), đai đen( cấp đoạn từ một đến chín).

Lẽ nào võ quán Tùng Bách cứ một đệ tử đai đen thì đi thi đấu với một đứa trẻ mười tuổi chỉ mang đai lam ư? Cứ coi như đánh bại một con bé đó đi thì võ quán Tùng Bách chẳng phải cũng trờ thành trò cười cho thiên hạ sao!

Hiểu Huỳnh muốn vỡ ngực!

Võ sư họ Phổ của võ quán Xương Hải quở trách đệ tử đó vài câu. Cô ta bĩu môi, lầm bẩm gì đó, ánh mắt đầy khiêu khích nhìn lướt qua mặt các đệ tử của võ quán Tùng Bách. Ba đệ tử khác ngồi cạnh võ sư Phổ cũng có vẻ cao ngạo, khinh thường như tiểu đệ kia, dường như chỉ một mình cô ta có thể đánh bại tất cả các đệ tử của võ quán Tùng Bách.

Võ sư Phổ nói chuyện với Dụ quán chủ, tuy nhiên nhìn bề ngoài ông ta có vẻ cảm thấy ái ngại vì hành vi của nữ đệ tử, nhưng vẫn lộ ra vẻ đắc ý không thể che giấu, hình như ông ta rất tự hào về nữa đệ tử đó.

Dụ quán chủ gật đầu, phiên dịch cho các đệ tử của võ quán Tùng Bách:

"Võ sư Phổ nói, nữ đệ tử thách chiến vừa rồi là một trong những đệ tử ưu tú nhất trong lớp đệ tử mới của Xương Hải tên là Kim Mẫn Châu. Mặc dù thời gian luyện taekwondo Hàn Quốc đánh giá cao, vì thế trận giao hữu với võ quán Tùng Bách chúng ta hôm nay do cô bé này làm chủ tướng."

Tư chất thông minh...

Hiểu Huỳnh lườm trộm cô ta, cô không tin đứa con gái kiêu căng dương dương tự đắc này lại có tư chắt thông minh đến đâu. Cử một đệ tử miệng còn hơi sữa thế này làm chủ tướng thi đấu, họ đã quá coi thường Tùng Bách rồi! Tức chết được!

"Sư phụ, con muốn thi đấu với Kim Mẫn Châu."

Giọng nhỏ nhẹ của một cô gái từ trong đội hình bên dưới vang lên. Một cô bé mười hai tuổi bước ra, lưng thắt đai vàng, tóc cột cao vểnh đuôi ngựa rất đáng yêu. Các đệ tử của võ quán Tùng Bách đểu biết cô bé tên là Tống Bình Bình. Mặc dù gia nhập võ quán chưa được nửa năm, nhưng đã nắm vững hầu hết các chiêu đá chân cơ bản. Thường ngày, cô bé tỏ ra nhanh nhẹn, đáng yêu n các sư huynh, sư tỷ yêu mến.

Tống Bình Bình nghênh chiến, Hiểu Huỳnh rất phấn khởi, thầm cổ vũ cho ban. Đánh bại cô ta! Đánh bại cô ta đi! Nếu tiểu đệ tử đai vàng Tống Bình Bình của Tùng Bách có thể đánh bại Kim Mẫn Châu đai lam của võ quán Xương Hải thì họ sẽ phải hối hận vì đã coi thường Tùng Bách, hối hận vì đã cử tiểu đệ tử để rồi chuốc lấy nhục nhã!

Hai cô gái đứng đối diện trên đệm đấu, cúi người hành kẽ, sau đó nắm chặt nắm đám, chuẩn bị tư thế, rồi cùng hét một tiếng, triển khai tán công.

"Hây!"

"Hây!"

Bóng hai cô gái giao nhau!

Trong những hình bóng đan xen trùng điệp.

Kim Mẫu Châu tung người bay lên, hai chân nhanh như chớp đá về phía Bình Bình lúc đó còn chưa kịp ra chân, chỉ nghe "Phập! Phập!" hai tiếng, cả người Bình Bình bị đá bay khỏi phòng tập như một chiếc lá.

"Ôi!"

Nhìn thấy Bình Bình vừa vào trận đã bị đá bay như vậy, các đệ thử của Tùng Bách quá bất ngờ, mấy cô bạn thân của Bình Bình lại càng kinh ngạc.

Hiểu Huỳnh hừ một tiếng, đứng bật dậy, đúng lúc cô định chạy ra xem Bình Bình có bị thương không thì đã thấy Bách Thảo lao đến kịp thời đỡ được Bình Bình!

Một phản lực cực mạnh làm cho Bách Thảo phải lùi lại mấy bước mới đứng vững được!

Ôm chặt Bình Bình trong tay, cúi nhìn thấy Bình Bình mắt mở to ngơ ngác, cái nhìn ngây dạo như chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, mặt Bình Bình biến sắc trắng bệch, bật khóc hu hu.

"Ha ha ha ha..."

Kim Mẫn Châu hai tay chống eo cười ngặt nghẽo, rung cả trần phòng tập, ba đệ tử kia cũng đắc ý vỗ tay hoan hô.

"Các vị!Đai vàng! Muốn thắng tôi sao! Đừng mơ! Đai đen của các người! Cũng chẳng là gì!"

Thái độ kiêu ngạo, trắng trợn đó khiến các đệ tử của võ quán Tùng Bách vừa tức vừa phẫn nộ, mấy đệ tử không chịu nổi, bất chấp đẳng cấp của mình cao hơn Kim Mẫn Châu, định bước ra cho một bài học để cô ta bớt hống hách thì đã có người xông lên!

"Để ta xem ngươi lợi hại đến đâu

Hiểu Huỳnh đứng thẳng trước mặt Kim Mẫn Châu, cô nén phẫn nộ bừng bừng trong lòng. Mặc dù thái độ cao ngạo của Kim Mẫn Châu khiến cô tức mắt, nhưng rõ ràng thái độ của Bình Bình không bằng người ta, nên cũng chẳng biết nói gì.

"Người Đai xanh! Không được! Hãy cử đai đen! Ra đi!", Kim Mẫn Châu liếc nhìn với ánh mắt khinh khỉnh nói.

"Được hay không, không phải ngươi nói, đấu thử mới biết!"

Hiểu Huỳnh nắm chặt hai tay, chuẩn bị tư thế, lúc này trong lòng không còn dám khinh thường đối thủ, chỉ muốn phản công, cứu vãn cục diện, không thể để người Hàn Quốc xem thường võ quán Tùng Bách."Nào! Ra đi!

"Hây!"

"Hây!"

Ánh mặt trời buổi chiều chói chang.

Khi tiếng hét của hai cô gái cùng lúc vang lên trong phòng tập, Bách Thảo vừa đặt Bình Bình trên bãi cỏ, lập tức nhìn vào trong, ánh nắng lóa mắt khiến cô nhìn không rõ, nhưng trong những loạt tấn công nhanh như chớp, hình như cô bạn Hàn Quốc đó vẫn sử dụng chiêu đá chân cũ.

Đá song phi!

Chiêu đá chân Kim Mẫn Châu người Hàn đó sử dụng là đá song phi.

Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu Bách Thảo thì đã thấy Hiểu Huỳnh cũng chịu số phận như Bình Bình! Và cũng như Bình Bình, thậm chí còn chưa kịp né tránh và phản kích. Hiểu Huỳnh như con diều đứt dây, bị đã văng khỏi phòng tập, cũng theo đúng đường vòng cung như vậy, thậm chí rơi cùng một chỗ trên bãi cỏ!

"Ha ha ha! Đã nói là không được mà!" Tiếng cười khanh khách, ngạo nghễ của Kim Mẫu Châu vang ra từ phòng tập.

"Các vị! Võ công quá kém! Không phải đối thủ của tôi! Ha ha ha!"

Bách Thảo càu mày.

Vội đỡ Hiểu Huỳnh vừa ngã trên bãi cỏ dậy. Do vừa rồi đang ôm Bình Bình nên cô không kịp đỡ Hiểu Huỳnh ngã, lần này chắc là rất đau. Nhìn Hiểu Huỳnh ngã xấp vào lòng mình, mặt tái nhợt vì đâu, lòng Bách Thảo như bị dao đâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro