Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mình không có tư chất tập Taekwondo, lại không chịu được khổ, sau này cũng không có ý định theo nghề này, sao mình nhất thiết phải tập nó! Chỉ là do bổ thấy người ta tập nên cũng bắt mình tập, không thèm biết con gái mình có thích hay không! Ngày nào cũng phải dậy sớm, muốn ngủ muộn một chút cũng không được! Cuộc đời mình sao mà thảm thế này!"

"Hơn nữa, chỉ vì cuộc thi đấu chết tiệt ấy mà bây giờ lại phải tập sớm nữa tiếng đồng hồ! Cậu thấy không, rõ ràng mình không thể thắng các sư tỷ đề được tham gia cuộc thi giữa các võ quán, vì sao vẫn phải dậy sớm cùng tập với bọn họ?"

Lau xong.

Bách Thảo đứng dậy, nhìn các thiếu niên nam nữ đang khởi động trên sân, cố kìm chế nỗi khao khát trong ánh mắt. Cuộc thi giữa các võ quán! Thật là cuộc đấu sôi sục khí thế, mới nghe nhiệt huyết đã dâng tràn! Nếu cô vẫn còn ở võ quán Toàn Thắng thì có lẽ lúc này cũng đang khởi động.

Ánh mắt Bách Thảo rầu rĩ.

Cho dù còn ở võ quán Toàn Thắng, cô cũng không có tư cách tham gia cuộc thi đó…

“Mình đi tập đây!”

Hiểu Huỳnh đi thất thêtr về phía cửa phòng.

“Được, mình đi giúp thím Phạm nấu cơm.”

Cả hai cùng đi ra.

“Ôi chà, không cần đâu,mẹ mình làm được mà. Bây giờ chắc cũng nấu xong rồi. cậu cứ đợi trong phòng, tập xong chúng mình đi học!”

“Ừ!”

Nếu thím Phạm đã nấu xong bữa sáng, vậy ngày mai cô sẽ điều chỉnh một chút, giúp thím Phạm nấu cơm trước rồi mới giặt quần áo. Bách Thảo vẫy tay chào Hiểu Huỳnh đang nhăn nhó rồi đi theo con đường nhỏ cạnh sân đi về căn phòng tối qua cô đã ở.

Có mấy đệ tử của võ quán vội vã chạy ra, có lẽ là dậy muộn.

Bách Thảo tránh sang một bên.

Một đệ tử vừa chạy qua, ngoái lại nhìn cô.

Cô lẳng lặng tiếp tục đi.

“Thích Bách Thảo!”

“Nó là Thích Bách Thảo!”

Sáng sớm, những tiếng hô đanh gọn, lanh lảnh vang lên từ một góc đình viện nơi các đệ tử tụ tập của võ quán Tùng Bách. Đám con trai kinh ngạc như nhìn thấy quỷ!

Soạch!

Soạch!

Soạch!

Một đám choai choai mặt đằng đằng sát khí, chớp mắt đã chặn trước mặt Bách Thảo!

Cô khẽ lùi hai bước.

Có mấy đứa mặt cũng đầy sát khí như vậy đã đứng ngay sau lưng cô.

Cô trấn tĩnh, nhìn phải, nhìn trái, nhận ra mình đã bị vây chặt. Đám đệ tử vừa khởi động ở sân đứng quây vòng xung quanh cô, trợn mắt nhìn cô như gặp kẻ thù, tên vừa hét tên cô lúc nãy lại hét lên:

“Thích Bách Thảo!”

“Nó chính là Thích Bách Thảo!”

“Nó chính là Thích Bách Thảo của võ quán Toàn Thắng!”

“Thích Bách Thảo!”

Các đệ tử nhìn nhau, không biết Thích Bách Thảo là thánh thần nơi nào mà lại khiến tiểu sư đệ lien tục hét lên kỳ dị như vậy, có đệ tử biết chuyện, vội thì thầm kể với mấy đệ tử xung quanh.

“Ồ, thì ra là nó!”

“Chính là đứa con gái đã bóc mẽ trò lừa bịp của Trịnh sư bá ngay trước mặt mọi người khi Trịnh sư bá đang khoác lác với phóng viên về thực lực của võ quán Toàn Thắng đã mạnh lên thế nào, tin tưởng vào trận thi đấu sắp tới của võ quán ra sao. Thật nực cười, trong chớp mắt đã bị bó trần…”

“Xem ra con bé này cũng có dũng khí!”

“Dũng khí a'? Nó là cái họa của sư môn thì có… “

“…”

Cái họa của sư môn.

Bách Thảo quay phắt đầu, nhìn thẳng vào tên vừa nói, đó là một cậu trai khoảng mười bảy, mười tám tuổi tóc cắt ngắn, mí mắt sụp xuống như vẫn còn chưa tỉnh ngủ, thỉnh thoảng lại ngáp một cái.

“À, nó đang lườm sư huynh Diệc Phong!”

“Sư huynh Diệc Phong, mau lại xem nó đang lườm huynh.” Một đệ tử đứng bên đẩy đẩy Diệc Phong đang há mồm ngáp.

“Cứ để cho nó lườm, lườm nhiều thì nó mệt chứ ai!” Lại một cái ngáp đến rách cả mồm.

“Đến giờ tập rồi, các co còn tụ tập ở đó làm gì?!”

Nghe giọng nói, các đệ tử của Tùng Bách võ quán lập tức nghiêm mặt yên lặng, nhanh chóng, cung kính đứng tranh sang bên, chừa ra một lối đi. Không khí yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng lá reo trên cây.

Có ba người tới.

Đi đầu là một người đàn ông trung niên.

Tóc hơi bạc, nhưng dáng người thẳng như thân tùng, bộ võ phục trắng muốt đai lưng màu đen bay phấp phới trong gió sớm.

Tiếp sau ông là một chàng trai và một thiếu nữ.

Chàng trai dáng thanh tú, khỏe khoắn, mặt mũi sáng sủa.

Thiếu nữ xinh đẹp, cân đối.

Bách Thảo đã nhìn thấy họ ở võ quán Toàn Thắng nên biết người đàn ông trung niên là quán chủ Dụ Thế Tùng của võ quán Tùng Bách, chàng trai là Nhược Bạch, đệ tử cưng của ông, còn thiếu nữ là Sơ Vy, con gái ông.

Người của võ quán Toàn Thắng ghét nhất võ quán Tùng Bách.

Bởi vì cùng trên một con phố nhưng danh tiếng của võ quán Tùng Bách hơn hẳn, đệ tử nhiều hơn, phòng tập, chỗ ở, bữa ăn đều tốt hơn, các đệ tử Tùng Bách đi qua cổng Toàn Thắng, ai cũng ngẩng cao đầu.

Nhưng nguyên nhân chính khiến đệ tử Tùng Bách có thể ưỡn ngực cao đầu, lại không phải là mấy thứ kể trên, mà là trình độ của các đệ tử Tùng Bách hơn hẳn Toàn Thắng. Mỗi lần hai bên thi đấu giao hữu, các đệ tử của Toàn Thắng ở mọi cấp bậc hầu như đều thất bại, trong đó người đánh bại Toàn Thắng nhiều nhất chín là Nhược Bạch và Sơ Vy.

Đánh bại Nhược Bạch và Sơ Vy là mơ ước của mỗi đệ tử Toàn Thắng, chính Bách Thảo cũng thầm hy vọng có một ngày mình đủ tư cách để thách đấu với họ, chiến thắng họ để Toàn Thắng hiển vinh một phen!

Có điều………

Bây giờ cô không còn là đệ tử của Toàn Thắng nữa.

Mắt Bách Thảo tối sầm.

“Sao lại vây lấy cô ấy thế này?”

Dụ quán chủ thấy cô bé đứng giữa vòng vây, cau mày nhìn các đệ tử của mình, cò bọn họ bối rối nhìn nhau. Cuối cùng mọi ánh mắt đều tập trung về phía Tú Đạt, cậu trai lúc trước đã hét lên kinh ngạc khi nhìn thấy Bách Thảo. Dưới ánh mắt của mọi người, Tú Đạt mặt đỏ lựng, ấp úng nói.

“Cô ta…. cô ta chính là Thích Bách Thảo của võ quán Toàn Thắng.”

“À!”

Dụ quán chủ gật đầu, ra hiệu cho đệ tử tiếp tục nói.

“Bách Thảo là bạn học của con, là do con mời đến, vừa rồi gặp sư mẫu, con đã xin phép cho Bách Thảo ở tạm đây ít bữa, sư mẫu đã đồng ý, sư mẫu còn muốn Bách Thảo coii đây là nhà của minh.”, Hiểu Huỳnh cuống quýt giải thích.

“Không được! Nó không được ở đây!”, Tú Đạt hét lên.

“Tại sao không được?”, Hiểu Huỳnh tức giận, “Sư mẫu đã đồng ý, tại sao cậu bảo là không được?!”…”

“Nó là gián điệp của Toàn Thắng cử đến! Nhất định là để học lỏm võ cônng của chúng ta vì cuộc thi đấu giữa các võ quán sắp đến! Nó đến đây là âm mưu của Toàn Thắng! Tuyệt đối không thể để cho nó ở đây!”

“Cậu nói linh tinh gì vậy? Sao Bách Thảo lại là gián điệp!”

“Nó là gián điệp đi ăn trộm võ công của chúng ta! Nếu không sao nó…” Tú Đạt quay sang, lườm Bách Thảo đang đứng ngây ra đó.

“Hừ!”

“Sao lại thế… cậu nói đi!”

Hiểu Huỳnh xông ra, định đánh nhưng Tú Đạt né sang bên ý chừng không muốn động thủ với Hiểu Huỳnh, nhưng nét mặt hầm hầm tức tối, chầm chừ không chịu nói rõ.

“Tôi… tôi… nó…” Tú Đạt mặt đỏ gay, tủi thân lắp bắp: “…. Nó là gián điệp, nó học lỏm võ công của chúng ta, nếu không chỉ dựa vào bản lĩnh mèo ba chân của Toàn Thắng sao bữa đó nó có thể đánh bại tôi và mấy sư đệ…”

Cái gì?

Đứa con gái này từng đánh bại Tú Đạt và mấy sư đệ?!

Các đệ tử kinh ngạc đứng ngây ra, trố mắt nhìn Bách Thảo náy giờ vẫn đứng yên tại chỗ, mặt đanh lại.

Lúc này, Bách Thảo đã nhận ra Tú Đạt.

Một ngày của tháng trước, tan học trở về võ quán, Bách Thảo nhìn thấy mấy đệ tử của Tùng Bách đứng trong sân cười lớn. Một tiểu sư đệ của Toàn Thắng thì mắt rơm rớm ngồi một góc vẻ tủi thân nói với cô rằng, các sư phụ, sư bá đưa sư huynh Trọng Hòa và sư tỷ Lê Lam đi tập huấn, bọn tdd của Tùng Bách lại muốn giao hữu với đội Toàn Thắng, nhưng bọn họ không phải đối thủ của Tú Đạt, đứa nào cũng thua liểng xiểng nên chỉ biết giương mắt nhìn bọn Tú Đạt vênh mặt đắc thắng.

Lúc đó, Tú Đạt đã cười lớn, dương dương tự đắc nói với mấy đệ tử Toàn Thắng đang mặt mày xanh xám hãy bái cậu ta làm sư phụ biết đâu võ công sẽ tiến bộ hơn.

Cô để cặp sách trên bãi cỏ, đi đến trước mặt Tú Đạt.

Cô đã đánh bại Tú Đạt.

Cũng đánh bại mấy sư đệ của Tùng Bách đi cùng với Tú Đạt.

Cả bọn bị đánh, mặt mày thâm tím nhưng không dám gọi đồng môn cứu viện. Các đệ tử võ quán Toàn Thắng chạy ra xem, ai nấy đều hể hả gọi trận thắng này là trận thắng đầu tiên trong lịch sử thi đấu giữa Tùng Bách và Toàn Thắng.

Từ đó về sau, trong ánh mắt vốn đầy miệt thị của các đệ tử võ quán nhìn cô đã có vài phần kiêng nể.

Cho đến ngày cô bị Trinh sư bá đuổi khỏi võ quán.

“Nó có thể đánh bại cậu?”

"Thật không, Tú Đạt! Cậu bị đánh bại bởi tay con bé này hả?"

"Tú Đạt, có xấu hổ không, thua Toàn Thắng, lại còn thua một đứa con gái?!"

“…”

Các đệ tử của Tùng Bách sửng sốt, nhao nhao hỏi, những ánh mắt kinh ngạc dồn vào Tú Đạt đang mặt đỏ tía tai, lại nhìn Bách Thảo đứng một mình, mặt tỉnh khô, thật khó tin Tú Đạt lại thua cô ta!

Mặc dù công lực kém xa những đại đệ tử như sư huynh Nhược Bạch, sư tỷ Sơ Vy, cũng kém cả trình độ của sư huynh Diệc Phong, nhưng Tú Đạt khá nhất trong đám tiểu đệ, mỗi lần đấu đôi đều thắng đối thủ ngang cấp, được coi là tiểu đệ tử xuất sắc nhất của võ quán Tùng Bách.

Vậy mà lại thua một đứa bé loắt choắt gầy gò này. Mà lại là con gái!

"Tôi... nhất thời nhỡ tay... là tôi sơ suất... Thực ra, tôi có thể đánh bại nó!"

Trong sự kinh ngạc của các đệ tử, Tú Đạt vừa ngượng vừa khổ sở, giận mình không kìm chế được lại đem chuyện bị con bé này đánh cho sưng đầu mẻ trán ra kể. Từ nay về sau chắc chắn trở thành trò cười để huynh đệ trong võ quán sỉ và khinh miệt.

"... Chắc chắn nó đã học trộm võ công của Tùng Bách chúng ta... nên mới... mới... gặp may! Bây giờ nó lại muốn đến học trộm võ công của chúng ta! Không thể được! Nhất định không thể để nó lưu lại đây!"

"Xì, Tú Đạt, cậu cũng xoàng quá đi!" Hiểu Huỳnh nghe rõ cơ sự, tỏ vẻ khinh thường nói với Tú Đạt: "Cậu thua thì thua, lại còn đổ tội cho Bách Thảo ăn trộm võ công. Đây là lần đầu cậu ấy đền võ quán chúng ta đúng không? Dù cậu có cảm tháy mất mặt, thì cũng...".

"Taekwondo trong thiên hạ vốn là một nhà, cùng giao hữu để học hỏi lẫn nhau cùng tiến bộ, sao lại nói ai học trộm ai!", Dụ quán chủ ngắt lời tranh luân của đám đệ tử.

Bách Thảo ngây người, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên đó.

Các đệ tử vội im bặt, Tú Đạt cũng lập tức ngậm miệng, Hiểu Huỳnh lườm Tú Đạt một cái rồi mới tiếp tục nghe sư phụ nói.

"Tú Đạt, con tập Taekwondo là để ra oai với các võ quán khác sao?" Dụ quán chủ nhìn Tú Đạt đang cúi đầu mỗi lúc một thấp, hỏi.

"Con... con..."

"Con về phòng suy nghĩ ba ngày, tạm thời không tham gia tập luyện." Nói xong, Dụ quán chủ đi về phía sân tập.

"Sư phụ!"

Nhìn theo bóng lưng sư phụ, Tú Đạt vừa kinh ngạc vừa bất lực. Sư phụ trước nay đều rất thương yêu mình, nhưng bây giờ vì một đứa con gái mà tỏ ra thất vọng và trách móc mình sao?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro