Chương 5: Trở về nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Muội đánh cờ cùng ta, vậy mà lại ngủ mất?" Trì Xán thờ ơ hỏi.

Kiều Chiêu giật mình tỉnh lại, cờ trên tay rơi xuống phát ra tiếng kêu thanh thúy.

"Ngươi nhầm rồi!" Cô gái mềm mại đáp lại.

Nàng chỉ là chợp mắt mà thôi.

"Ta rõ ràng là thấy muội vừa nhắm nghiền hai mắt." Trì Xán cười nhưng ngữ khí lại khiến người khác không khỏi thấy lạnh sống lưng.

"Không tin ngươi xem, ta đâu có đi sai nước nào." Hai ngón tay thiếu nữ trắng nõn như ngọc, gõ nhẹ lên bàn cờ.

Trong thời gian ẩn cư nàng thường cùng tổ phụ đánh cờ giết thời gian, nếu có thể đánh cờ cùng tổ phụ thì trước mặt người này, nàng nhắm mắt cũng có thể đánh thắng.

Nghĩ như vậy có chút giống xem thường người ta.

Trì Xán nhìn theo nơi ngón tay thiếu nữ, thấy nàng tùy ý đặt xuống một quân cờ, vậy mà lại có thể lần nữa đưa hắn vào thế hiểm, hắn cảm thấy có lẽ mình đã nghĩ sai. Có lẽ vừa rồi nha đầu này đúng thật không ngủ?

"Đừng đánh nữa, nhanh dọn đồ đạc đi, thuyền sắp cập bến rồi!" Dương Nhị nhịn cười cắt ngang cuộc trò chuyện.

Không bao lâu sau thì thuyền cập bến, đúng như Dương Nhị nói, họ không vào thành. Trì xán quen đường tìm một chuồng ngựa ngoài thành, chọn ra ba con ngựa khỏe mạnh.

Hắn vỗ lưng ngựa, hướng Kiều Chiêu nói: "Ba người chúng ta đều không tiện ngồi cùng ngựa với muội, đợi lát nữa ta đưa muội vào thành, kiếm một khách điếm để muội ở lại."

"Ta sẽ cưỡi ngựa." Kiều chiêu nói.

Trì Xán sửng sốt, đánh giá tiểu cô nương cao gần đến vai mình, nhếch khóe miệng, dắt ra một con ngựa khác: "Biết cưỡi, vậy thì dẫn muội đi."

"Cảm ơn." Kiều Chiêu thờ ra một hơi, nở nụ cười xán lạn, trèo lên lưng ngựa.

Dương Nhị nhịn không được khẽ nói với Chu Ngạn: "Thập hi sao đột nhiên lại dễ tính như vậy?"

Chu Ngạn nhìn dáng người Kiều Chiêu, không tử tế nói: "Có lẽ là cảm thấy cô nương không thể cưỡi, muốn trêu cười nàng?"

"Sợ rằng Thập Hi phải thất vọng. Nha đầu kia bí hiểm, mới bằng tuổi này lại có thể đánh cờ thắng ngươi, nói không chừng kỹ thuật cưỡi ngựa so với ta cũng không tệ."

Chu Ngạn nhìn phía trước, khuôn mặt biểu lộ vẻ kì dị.

Dương Nhị cũng nhìn theo hướng đó, thấy con ngựa vậy mà lại hất văng tiểu cô nương xuống đất, một đường chạy thẳng.

Tiểu cô nương hít phải một bụng đầy bụi, kho khanh mãnh liệt.

"Quả nhiên là kỹ thuật tinh xảo." Chu ngạn cười lớn.

Nhìn con ngựa chạy đi, Kiều Chiêu có hơi bối rối.

Nàng quả thật biết cưỡi ngựa...

"Muội ở khách điếm đợi chúng ta..." Trì Xán cười, không che giấu nửa phần vui vẻ.

Tên này đúng là hận không thể bỏ rơi nàng! Kiều Chiêu cụp mắt nghĩ.

Nhưng nàng ngược lại không phàn nàn.

Nàng và ba người bọn họ, vốn là bèo nước gặp nhau, họ nguyện ý đưa tay ra giúp đỡ vốn đã là đại ân. Thế nhưng lúc này đây, nàng đành phải lấy oán báo ơn.

"Muội muốn đi cùng với huynh. Trì đại ca chở ta"

"Không thể, nam nữ thụ thụ bất thân!" Trì Xán nhất quyết cự tuyệt.

Nha đầu này, sao da mặt lại có thể dày như vậy.

"Muội không để ý."

Trì Xán liếc mắt, không khách khí nói: "Ta đương nhiên biết ngươi không để ý, nhưng ta để ý"

Không thể trách hắn nói chuyện vô tình, nếu hắn tính tình nhẹ nhàng, sợ rằng ở kinh thành đã chẳng dám ra khỏi cửa.

Nghe được Trì Xán nói thằng thừng như vậy, ngược lại Kiều Chiêu lại khẽ cười.

Một năm trước, kẻ này mặt dày bám theo tổ phụ, bây giờ đổi lại là nàng quấn lấy hắn, thật đúng là nhân quả luân hồi.

"Ngươi cười cái gì?" Trì Xán nhíu mày.

Nha đầu này có chút tà môn, hắn không thể nào xem nàng giống như cô nương mười hai mười ba tuổi.

"Muội là cười, nếu chuyến đi này các huynh không dẫn theo muội, e rằng không thể đạt được mong muốn đâu."

Ánh mắt Trì Xán trở nên sắc bén, đối mắt với đôi mắt cười như không cười của Kiều Chiêu, nói: "Tiểu nha đầu cứ thích diễn trò bí ẩn, cho rằng nói như vậy ta sẽ đem ngươi đi cùng? Ha ha, muốn ta dẫn ngươi đi cũng không sao, trừ khi ngươi nói xem chúng ta sẽ đi đâu."

"Thập Hi, huynh cũng đừng trêu đùa Lê Tam." Dương Nhị có chút không đành lòng.

Chu Ngạn nói theo: "Đúng đấy, không bằng để ta dẫn theo muội ấy."

Trì Xán nhíu mày.

Chu Ngạn là thế tử Thái Trữ Hầu, thân phận tôn quý không thôi, còn tài hoa xuất chúng, còn trẻ đã đỗ cử nhân. Hắn ngày thường tính tình ôn hòa, kỳ thật có vài phần cao ngạo, vậy mà giờ lại nguyện ý cưỡi chung ngựa với một tiểu cô nương, thật quá kỳ lạ.

Chu Ngạn bị bộ dạng của Trì Xán làm cho ngượng ngùng, ho nhẹ một tiếng nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, ta cảm thấy đem theo nàng cũng không sao."

Kỳ phẩm như nhân phẩm, tiểu cô nương đánh cờ thắng hắn, sẽ không làm ra chuyện thấy sang bắt quàng làm họ. Hơn nữa, nàng mới chỉ là một tiểu cô nương.

"Hạnh Tử lâm Kiều gia." Kiều Chiêu phun ra năm chữ.

Ba đôi mắt nhìn về phía nàng.

"Sao muội biết được?" Dương Nhị thốt ra.

Kiều Chiêu khẽ thả lòng. Nàng đã cược đúng!

Trì Xán mấy năm nay đều bái phỏng tổ phụ nàng, bây giờ tổ phụ mặc dù không còn, nhưng cha huynh lại trở về Gia Phong. Nàng quả thật nghĩ không ra, đường đường là công tử nhà Trưởng công chúa lại không quản đường xa khổ sở đến Gia Phong dạo chơi.

Bọn họ rất có thể tới bái phỏng phụ thân.

Nếu nàng đoán đúng, Trì Xán dù cho hiếu kỳ nhưng ắt mang phòng bị, tất nhiên sẽ mang theo nàng.

Nếu nàng đoán sai... nếu ba người Trì Xán không phải đến nhà nàng, vậy nàng cũng không cần phải đi theo.

Nói cho cùng, nói ra lời đó đối với nàng cũng không có bất kỳ tổn thất nào.

Ánh mắt ba người thay đổi.

Trì Xán thậm chí đã quên cái gì gọi là nam nữ thụ thụ bất thân, bắt lấy cổ tay nàng hỏi: "Làm sao ngươi biết? Ngươi là ai?"

"Muội đoán." Kiều Chiêu mỉm cười: "Muội là nhi nữ của Lê Tu Soạn, nhà ở ngõ Hạnh Tử Phố Tây."

Nói đến đây, Kiều Chiêu giật mình.

Ngõ Hạnh Tử....

Nhà nàng ở Hạnh Tử lâm, tiểu cô nương Lê Chiêu nhà... ở ngõ Hạnh Tử.

Trùng hợp như vậy.

"Đừng có nói mấy lời vô dụng này, ngươi rõ ràng biết ta không phải hỏi cái này." Trì Xán lại nghiêm túc dò xét Kiều Chiêu.

Lần thứ nhất dò xét, hắn chỉ cảm thấy tiểu cô nương này có vài phần thông minh.

Mà lần này, hắn cảm thấy nha đầu này... con m* nó thật tà ma.

Kiều Chiêu chớp mắt vài cái, trưng ra dáng vẻ thiếu nữ đơn thuần: "Không có phức tạp như Trì đại ca nghĩ đâu, muội chỉ là..."

Nàng dừng một chút, nói tiếp: "Muội chỉ là vạn phần ngưỡng mộ đối với Kiều tiên sinh, cho nên mới đoán ba vị đại ca tới Gia Phong, có lẽ muốn tới nhà của Kiều tiên sinh."

Văn không ai dám đứng nhất, võ không dám đứng hai. Mấy chục năm trước được người đời xưng tụng là đệ nhất tài tử Kiều Chuyết tiên sinh, đương nhiên xứng đáng để tất cả người đọc sách ngưỡng mộ.

Kỳ nghệ cao siêu như vậy, tiểu cô nương trước mặt ba người tự nhiên cũng là người đọc sách.

"Kiều tiên sinh...đã qua đời rồi." Trì Xán không hiểu.

Trong lòng Kiều Chiêu đau xót, ngước mắt nhìn hắn: "Đúng vậy, nhưng Kiều đại nhân vẫn còn ở đó."

Kiều đại nhân, chính là phụ thân của nàng, tiền Tả Thiêm Đô Ngự Sử, sau khi tổ phụ qua đời mới trở về Gia Phong chịu tang.

Tổ phụ nàng tính tình phóng khoáng, còn phụ thân lại là người nghiêm túc, dù là cầm kỳ thi họa, nói cho cùng nàng cũng không thể sánh bằng người.

Nhưng người trong thiên hạ lại không biết.

"Ngươi thực sự là vì vậy mà đoán được?"

"Gia Phong không có danh sơn nhạc thủy, ba vị đại ca lặn lội từ kinh thành đến đây, nguyên do cũng không khó đoán như vậy."

Trì Xán nhìn Kiều Chiêu thật lâu, lại hỏi: "Vậy sao ngươi lại chắc chắn, ta không mang theo ngươi, thì không thể đạt được mong muốn?"

Hắn tới Gia Phong, dĩ nhiên là có sở cầu.

Kiều Chiêu nở nụ cười xinh đẹp, nghiêng đầu hoạt bát nói: "Chờ đến Hạnh Tử lâm, Trì đại ca chẳng phải sẽ biết rồi sao."

Trì Xán lên ngựa, vươn tay với Kiều Chiêu: "Lên đi."

Kiều Chiêu đưa tay cho hắn, chỉ thấy có lực mạnh truyền đến, cả người nàng trong nháy mắt bị nhấc bổng lên không trung, rơi trên lưng ngựa.

Nhanh như có dòng điện chạy qua, bên tai đều là tiếng gió vun vút, âm thanh nam tử trầm thấp truyền đến: "Hai người bọn họ rõ ràng dễ nói chuyện hơn so với ta, sao lúc đầu ngươi lại không nhờ cậy?"

Khụ khụ, mặc dù dáng vẻ của hắn là nguyên nhân quan trọng nhất, nhưng vẫn hi vọng sẽ nghe được một nguyên nhân khác.

Kiều Chiêu nhẹ nhàng trả lời: "Một chuyện không phiền hai chủ."

Nàng có ơn tất báo, ân tình của Trì Xán nàng đã ghi, cũng không thể nhận ân huệ từ một người khác nữa.

Mặt mũi Trì Xán đen lại.

Hóa ra là coi hắn là chân sai vặt.

Đã nói nha đầu này chẳng đáng yêu chút nào!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh