Phần 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong ba trăm năm này, Tạ Kiến Vi thăng chức thành bậc thầy luyện rồng, cả bầy rồng thối kia đều trở nên vô cùng nghe lời, cũng không dám ngăn cản chuyện tình yêu của anh và Lục Ly.

Lục Ly trở thành Long tộc mẫu mực, đem tính dâm của loài rồng diễn giải mượt mà thành tình thú giữa chồng chồng, hai người ngọt ngào trong đường mật ngày ngày, khiến người ngoài ao ước.

Tộc chim được Tạ Kiến Vi che chở, càng ngày càng giống cá muối, vài năm sau còn có thêm một con chim hoàng oanh nhỏ mới sinh yêu đương với Long tộc, trải qua một đợt cố gắng, chim hoàng oanh cũng trở thành Phượng hoàng.

Việc này hay rồi, cuộc chiến giữa rồng phượng trở thành chuyện cười, ngoài miệng bảo không cưới nhau, cuối cùng đều thành người một nhà.

Đây chính là trên không làm tốt dưới chắc chắn loạn, Long vương bệ hạ là tấm gương quá mẫu mực cho việc sợ vợ, thế nên sau này cả Long tộc đều trở thành những kẻ cuồng yêu chiều vợ, đừng nói tới việc tranh giành với Phượng tộc, cơ bản đã hoàn toàn bị chinh phục theo một cách khác ...

Vị diện này thật thú vị, Tạ Kiến Vi ở đó vô cùng vui vẻ, đến khi kết thúc còn có phần không nỡ.

Nhưng thiên hạ không có buổi tiệc nào không tan, cuối cùng đều sẽ rời đi, vậy nên cũng đành tàn.

Giữa vị diện và vị diện có rào cản về chiều(*), vậy nên ý niệm về thời gian không thể chỉ tính bằng nghĩa trên bề mặt.

(*) Chiều của một không gian hay vật thể toán học là số tối thiểu các tọa độ cần thiết để xác định bất cứ điểm nào trong đó.

Nói cách khác, khi Tạ Kiến Vi và Lục Ly rời đi khỏi thế giới này, thời gian của thế giới có thể nói đã vĩnh viễn dừng lại vào thời khắc ấy một cách tương đối, bởi vì thời gian cũng trở thành một nhân tố tùy chọn, vậy nên cũng sẽ không nhất thiết phải miệt mài cố chấp tìm hiểu trước đó và sau này có xảy ra chuyện gì.

Trở lại thế giới của mình, Lục Ly nghiêm túc một chút.

Không phải là làm quen với thứ gì lạ, chủ yếu do hai cái đó bỗng nhiên biến thành một, tổng thể cứ cảm thấy thiếu.

Hắn lo lắng, vào lúc làm chuyện ấy cùng Tạ Kiến Vi, hắn hỏi: "Một cái có phải không đủ thỏa mãn không?"

Tạ Kiến Vi muốn đập chết hắn: "Anh nghĩ em còn là Phượng hoàng à!"

Phượng là đực hoàng là cái, mà phượng hoàng là song tính, vậy nên có hai cái... ừm... các vị hiểu đó ...

Lục Ly vui vẻ nhớ lại một chút: "Chúng ta thật sự là trời sinh một đôi."

Tạ Kiến Vi hừ hừ: "Vô nghĩa."

Trước khi bắt đầu thế giới tiếp theo, hãy ghé qua xem vài chuyện của Thượng tướng Lauren và bác sĩ Nhan.

Từ sau khi kết hôn, Lauren cùng Nhan Kha liền dọn khỏi Hành tinh Thủ đô.

Bọn họ định cư ở đất phong, mỗi ngày đều trôi qua trong ngọt ngào.

Lauren thầm mến Nhan Kha nhiều năm như vậy, một khi có được thứ mình hằng mong ước, hiển nhiên là cõi lòng rộng mở, hào hứng tới mức chẳng phân biệt được trời ở đâu và đất ở đâu.

Nhan Kha thực ra tương đối ung dung tự tại, mấy năm trước khi anh mới vừa nghe tin bánh chưng chết quả thật đã mất hết hi vọng, chỉ hận không thể đi theo hắn. Nhưng bởi vì còn cần chăm sóc em trai, dẫu sao cũng cần thoát ra, rồi dần dần quên đi, thậm chí còn thử làm quen người khác, định bắt đầu cuộc sống mới.

Cho nên nói một cách tương đối, Nhan Kha thoải mái hơn rất nhiều, dù sao thời khắc đau khổ nhất cũng đã qua, hiện tại chỉ còn lại sự ngọt ngào.

Sau một năm rưỡi ở bên nhau, Lauren bắt đầu xoắn.

Nguyên nhân không có gì khác, Nhan Kha quả thật yêu hắn, yêu tới mức từ bỏ thứ mình yêu thích, lựa chọn người đàn ông cứng rắn như hắn, thậm chí bằng lòng cam chịu nằm dưới hắn, bị hắn như vậy như vậy.

Nhưng là Nhan Kha cũng rất yêu ngực bự... Tật xấu cứ thấy ngực bự liền không thể dời mắt vẫn chẳng sửa nổi.

Lauren hận không thể đưa toàn bộ các đồng chí nữ trên đất phong đi, lo ngại ngày nào đó vợ yêu bị dắt đi mất.

Nhưng chuyện này là không thể, hiện giờ là xã hội nhân quyền, đừng nói Lauren, cho dù có là Lục Ly cũng không có thể đưa ra yêu cầu vô cớ gây sự như vậy được.

Mà khiến Lauren hoàn toàn xong đời là chuyện một nhóm nhỏ tại Hành tinh Thủ đô nghiên cứu ra kỹ thuật nâng ngực.

Thứ này quả thật là làm ngược ý trời!

Bất kể là A ngực xệ hay ngực B không đủ, chỉ cần kiên trì sử dụng kỹ thuật nâng ngực, sau một thời gian tất cả đều sẽ có được một bộ ngực siêu đủ đầy!

Thời đại Tinh Tế không có quảng cáo dối lừa, từng câu từng chữ câu đều là sự thật, quan trọng hơn, kỹ thuật nâng ngực này vô cùng rẻ, không cần tới 998 không cần tới 98 mà chỉ có 9.8 đồng!

9.8 là ý gì? Là hoàn toàn tặng miễn phí đó!

Người nghiên cứu đã nói thế này: lòng yêu thích cái đẹp ai cũng có, tôi nghiên cứu kỹ thuật nâng ngực không phải vì kiếm tiền, mà chỉ vì muốn giúp hàng nghìn hàng vạn chị em có thể tự tin xinh đẹp!

Được rồi được rồi, fan cuồng ngực bự câm miệng!

Lauren lo quá, đây đúng thật là không sợ lưu manh cuồng ngực bự chỉ sợ nhà khoa học cuồng ngực bự.

Sau khi thứ này được quảng bá rộng rãi, quả thực như muốn lấy đi cái mạng già của hắn.

Nghĩ mà xem, đầy đường toàn ngực bự, hắn còn dám để Nhan Kha một mình ra cửa sao?

Buổi sáng vợ ra khỏi cửa, buổi tối hắn sẽ không còn vợ nữa đâu!

CÁC NGUYÊN SOÁI ĐỒNG LOẠT ĐÒI LY HÔNChương 107: Sự phản bộitột cùng (1): Bảy năm nay, ngươi còn không rõ đây là chỗ nào à?Edit: Mimi*****

Lauren ý đồ đi đường vòng để cứu vãn tình hình. Hắn chi ra một khoản tiến lớn để thành lập một đội nghiên cứu khoa học, chuyên tìm hiểu vấn đề nâng ngực. Tuy nhiên, đội này không nghiên cứu phương pháp nâng ngực tân tiến nào, mà liều mạng đào khoét kỹ thuật nâng ngực đang được phát triển ngày càng rộng rãi hiện giờ, cố ý tìm ra nhược điểm và tác dụng phụ của nó!

Chỉ cần có thể tìm được dù là một cái tác dụng phụ thôi, hắn sẽ có lý do hoàn hảo để kiện lên tòa án, rồi triệt để bác bỏ thứ này!

Đáng tiếc, hắn đã đánh giá quá thấp thực lực của nhóm cuồng ngực bự. Đám người kia đều hết lòng ủng hộ chị em phụ nữ, bởi vì yêu ngực bự, nên họ vô cùng coi trọng quyền lợi của cánh chị em, sản phẩm nghiên cứu ra trải qua vô số lần thử nghiệm và tranh luận, căn bản không tồn tại bất cứ nguy hiểm và tác dụng phụ nào.

Huống hồ, hiện giờ ban kiểm tra chất lượng đã cực kỳ hùng mạnh, nếu thực sự có tác dụng phụ, có lẽ kỹ thuật nâng ngực kia sẽ không được đưa ra thị trường.

Lauren tốn công vô ích một hồi, kết quả lại thành quảng cáo hộ cho công nghệ nâng ngực.

Ôi chao... Hoàn toàn không có tác dụng phụ, giá lại còn rẻ, không mua thì chắc là bị điên!

Lauren tan tầm về nhà, Nhan Kha cũng vừa trở lại. Hai người gặp mặt, tâm tình của Nhan Kha tốt lắm, nên liền nhón chân hôn đối phương một cái.

Lauren đáng thương vất vả một ngày cuối cùng cũng được tình yêu bé nhỏ cho chút đền bù. Thế nhưng, rất nhanh sau đó hắn đã trúng một đòn nghiêm trọng.

Nhan Kha nói: "Công nghệ nâng ngực này thật sự là thành quả có một không hai! Em đã đặt một vạn suất, tặng miễn phí cho cư dân ở những khu vực xa xôi hẻo lánh!"

Lauren mím môi không nói một lời nào.

Nhan Kha vẫn đang thao thao bất tuyệt: "Các chị em trong phủ của chúng ta đều dùng, em nói anh nghe, hiệu quả tốt đến không ngờ, ngay thím Lý dược sĩ cũng dùng! Lấy lại vẻ trẻ trung chỉ trong nháy mắt!"

Lauren đau lòng đến thở chẳng ra hơi, ngay cả thím Lý cũng thành tình địch của hắn rồi!

Nhan Kha kích động, muốn tiếp tục biểu đạt sự hưng phấn của mình.

Nhưng Lauren thì không nghe nổi nữa, cúi đầu ngăn chặn miệng đối phương, không cho anh nói chuyện.

Nhan Kha ư ư mấy tiếng, bị hắn hôn đến mơ mơ màng màng: "Còn... còn chưa ăn cơm chiều đâu..."

Lauren không lên tiếng, đè người nọ vào tường, vén lớp áo mỏng của anh lên, bắt đầu hôn lên hôn xuống.

Nhan Kha bị hắn hôn đến không nói được lời đứng đắn nào. Hai người cứ thế mà làm loạn ngay tại huyền quan.

Cũng may phủ Tướng quân rộng lớn nhưng lại không có người ngoài, nếu bạn trẻ Nhan Đoạn Đoạn mà ở đây, có lẽ sẽ hú lên một tiếng rồi giả vờ bịt mắt nhìn lén cũng nên.

Nhan Kha bị Lauren làm đến nhũn như con chi chi, hoàn toàn không còn chút sức lực. Anh bám trên người hắn, giọng nói cũng mang theo sự uể oải cùng lười biếng: "Em muốn đi ngủ."

Lauren ôm anh, bảo: "Ăn cơm rồi ngủ."

Nhan Kha đặt cằm lên bả vai hắn, hai mắt gần như đã khép lại rồi.

Lauren không nỡ đánh thức anh, cứ vậy mà bế anh về phòng ngủ. Sau khi đặt đối phương xuống giường, hắn cũng không ra ngoài mà rúc thẳng vào trong chăn, vừa nằm vừa ngắm người bên cạnh.

Hắn thích người này, thích rất rất lâu, lâu đến mức dù đã rước được anh về nhà nhưng vẫn luôn không có gan tin đây là sự thật.

Nhan Kha thật lòng thương hắn ư? Anh sẽ không rời khỏi hắn chứ?

Lauren nhìn gương mặt thanh tú của người kia, trong lòng dâng lên một chút cô đơn.

Đúng vào lúc ấy, Nhan Kha mê ngủ nhẹ giọng nỉ non: "Bánh chưng..."

Lauren run lên một chút.

Nhan Kha lại mê man nói: "Đừng rời bỏ tôi."

Vẻn vẹn bốn tiếng thôi, nhưng lại mang theo sự sợ hãi và bất an thật lớn, khiến anh trông thật đáng thương.

Trái tin Lauren khẽ nhói, nhưng ngay nháy mắt sau đường mật đã lập tức tràn vào.

Hắn vươn tay ôm Nhan Kha vào lòng, nhỏ giọng thì thầm: "Anh ở đây, vĩnh viễn cũng không rời xa em."

Người đang ngủ mơ như nghe được lời hắn nói, lại ngủ càng say hơn, khóe miệng còn lộ ra ý cười mãn nguyện vô cùng.

Trong phút chốc, Lauren chợt cảm thấy như đang ở giữa biển tình, lướt trên ngàn con sóng bạc mang tên hạnh phúc.

Hắn yêu người này, và đối phương cũng yêu hắn, đó là chuyện không thể nghi ngờ.

Hai người ngủ thẳng đến quá nửa đêm. Nhan Kha bị đói mà tỉnh. Nhìn con gấu đang ôm chặt lấy mình, anh liền tức giận đá cho đối phương một cú.

Vừa về nhà đã động dục, cơm cũng chưa ăn, đói chết anh rồi!

Nhan Kha đá văng "gấu bự", xuống giường đi kiếm ăn. Kết quả, chân vừa chạm đất anh đã thấy cả người mềm nhũn.

Bọn đàn ông tham gia quân ngũ đúng là cầm thú! Cái loại thể lực gì đây!

Nhan Kha ngồi ở cạnh giường, thật sự không muốn nhúc nhích nữa.

Lauren kéo anh lên, ôm vào lòng rồi mới hỏi: "Đói bụng à?"

Nhan Kha lại đá hắn một cú nữa.

Lauren bật cười: "Chờ chút, anh đi chuẩn bị đồ ăn cho em."

Dứt lời, hắn đã xoay người xuống giường. Nhan Kha ngồi ở trên giường, nhìn người đàn ông toàn thân trần trụi ngay trước mặt, không nhịn được lại hâm mộ ghen tỵ hận một phen.

Dáng tên mất nết kia thật đẹp, đến cả đường cong phía sau lưng cũng hết sức rõ ràng. Người tập võ hàng năm dường như mỗi một tấc cơ bắp đều ẩn chứa sức mạnh vô hạn, càng nhìn càng gợi cảm.

Nhan Kha cúi đầu nhìn lại bản thân mình, không khỏi ảo não: chờ có thời gian anh cũng sẽ đi tập!

Đáng tiếc đây mãi mãi chỉ là dự định. Bệnh lười của bác sĩ Nhan đã ở giai đoạn cuối rồi, chính là cái loại chạy vài bước đã phải dừng lại hở dốc đấy...

Mắt thấy Lauren đang rời đi, Nhan Kha lại không nhịn được mà bảo: "Sai AI làm là được, anh đừng cố sức làm gì."

Lauren quay đầu lại, nói: "Chờ anh."

Sau cùng, hắn còn mỉm cười một chút. Trong khoảnh khắc, Nhan Kha liền bị sự đẹp trai của ông xã nhà mình làm cho choáng váng, đúng là hết thuốc chữa rồi.

Không cho hắn vất vả, hắn lại càng muốn vất vả. Cuối cùng, Lauren không sai AI nấu cơm mà tự xuống bếp làm vài món ăn.

Nhan Kha ngoài miệng than thở: "Ba giờ sáng đã lăn lộn trong bếp, anh không thấy phiền phức à." Nhưng lòng lại ngọt đến mức nổ chi chít bong bóng màu hồng.

Lauren nói: "Mau ăn đi."

Nhan Kha ăn đến mãn nguyện ngập lòng, ăn xong lại lăn vào ngực Lauren, vừa ôm hắn vừa khẽ thở dài: "Thật tốt."

Lauren vuốt ve tấm lưng bóng loáng của anh, thấp giọng hỏi: "Cái gì tốt?"

Nhan Kha đáp lời: "Có thể kết hôn với anh thật tốt."

Trái tim Lauren nhảy điên cuồng, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ bình tĩnh. Hắn lại hỏi: "Anh không có ngực bự cũng chẳng phải phụ nữ, em thật sự cảm thấy tốt à?"

Nhan Kha cắn vào cằm hắn một cái: "Ai quan tâm chuyện anh có phải phụ nữ, có ngực bự hay không? Lauren chỉ có một, Thượng tướng của em chỉ có một mình anh!"

Lời tâm tình trong lơ đễnh này thật sự là ngọt như đường như mật, trái tim quặn thắt vì ngực bự nhiều ngay nay của Lauren lập tức được vỗ về. Hắn ra sức ôm lấy Nhan Kha, không nhịn được cùng anh vận động "tiêu cơm" một chút.

Điều khiến Lauren hết sức bất ngờ chính là, công nghệ nâng ngực trở nên phổ biến chẳng những không khiến chứng nghiện bưởi của Nhan Kha tăng thêm, mà còn được trị khỏi hoàn toàn.

Mỗi lần ra ngoài, Nhan Kha thường xuyên lén ngắm ngực bự của lúc trước thế mà giờ lại chẳng thèm nhìn!

Lauren không dám hỏi nguyên nhân, nhưng trong lòng vô cùng vui vẻ.

Sau đó, hắn nghe được Nhan Kha than thở với ngài Quân sư: "Quả nhiên là không nên quá tham lam, hiện giờ ai ai cũng đeo một cặp bưởi, khiến tôi chẳng biết nên đi đâu để ngắm ngực đẹp nữa cả."

Tạ Kiến Vi liếc đối phương một cái: "Anh cũng nên dừng lại đi thôi, chẳng biết Lauren đã ghen thành cái dạng gì rồi."

Nhan Kha nói: "Không đâu, sở thích này của tôi, anh ấy hiểu rõ mà!"

Tạ Kiến Vi tùy tiện "ừ" một tiếng.

Lauren nghe được, cảm thấy tất cả đều là công lao của kỹ thuật nâng ngực kia!

Cái này cũng dễ lý giải thôi, trước kia Nhan Kha liếc mắt một cái liền biết ngực người khác size mấy, nhưng giờ thì hay rồi, ngực ai cũng giống như nhau, không chọn được cái nào đẹp hơn cái nào, cũng chẳng cần đoán mò kích cỡ. Giống nhau hết cả, còn gì thú vị nữa đâu?

Lauren vô cùng vui vẻ, vung tay một cái, đặt luôn một ngàn vạn suất nâng ngực, muốn tặng cho tất cả chị em phụ nữ trong Thiên hà của mình mỗi người một suất!

À không... Mỗi người ba suất, một suất dùng, hai suất làm dự bị tương lai!

Sau khi biết được việc này, Nhan Kha hiếm thấy mà nổi cáu. Anh tóm lấy Lauren, hung hăng chất vấn: "Hay lắm, tên bánh chưng mất nết này! Có phải anh thích phụ nữ không đấy hả? Em đã nghi anh lừa gạt em từ lâu, phong lưu nhiều năm như vậy, có phải đều là làm giả ăn thật hay không!"

Lauren: "..." Oan uổng quá, oan đến mức tuyết rơi cũng phải rơi giữa trời hè!

Lại nói về anh bạn Gạo, sau khi đóng cửa tự thẩm hồi lâu, rốt cuộc Nó cũng chờ được đến ngày phát uy.

Tạ Kiến Vi hỏi Nó: "Lần này là thế giới gì?"

Gạo hưng phấn: "Một cái vị diện cao cấp! Vô cùng vô cùng tuyệt diệu!"

Tạ Kiến Vi không tin.

Gạo lại nói: "Thật mà, tôi cam đoan, các anh xuyên qua sẽ được ở bên nhau ngay, hơn nữa tình cảm còn vô cùng sâu đậm, quan hệ tốt cực kỳ."

Tạ Kiến Vi càng không tin.

Gạo cũng không nói nhiều: "Tóm lại anh đi thì sẽ biết thôi."

Quy tắc vẫn như cũ, Lục Ly tạm thời mất trí nhớ. Lần này, Lục Ly hết sức chờ mong, hắn còn muốn hối lộ Gạo, để Nó tìm một thế giới tương tự cái thế giới long phượng lúc trước nữa...

Sau khi tỉnh lại, Tạ Kiến Vi phát hiện hình như Gạo thật sự không lừa mình.

Lần này, anh còn rất nhỏ, có lẽ chỉ tầm bảy, tám tuổi, cha mẹ đều đã qua đời, là một cô nhi tự mình chạy tới một mảnh rừng, gian khổ tìm đường sống.

Vốn chắc chắn phải chết, nhưng cuối cùng anh lại được Lục Ly nhặt về.

Tuy hai người cách biệt nhiều về tuổi tác, nhưng đây là thế giới tu chân diệu kỳ, tuổi thọ có thể chậm rãi tăng lên nhờ tu luyện, cho nên kém vài chục tuổi căn bản không là gì cả.

Tạ Kiến Vi cẩn thận nhớ lại một chút, song cũng không tìm được yếu tố lừa đảo nào.

Mà thời cơ trước mắt này cũng rất tốt, Lục Ly vừa dẫn anh về chỗ ở của mình.

Thân phận của Lục Ly hẳn là vô cùng cao quý. Nơi hắn ở rất rộng lớn, nhìn qua thì tưởng bình thường nhưng tuyệt đối không hề đơn giản: một cung điện đầy tính nghệ thuật.

Dọc đường, không ít người mặc đồ đen khom lưng mà đứng, nhìn thấy Lục Ly đều thấp giọng hành lễ.

Tạ Kiến Vi để ý đến thấy bọn họ gọi Lục Ly là "Tôn thượng"

Từ bấy đến giờ, Lục Ly vẫn chưa nói chuyện với Tạ Kiến Vi. Sau khi đưa anh tới một gian phòng ở đằng sau điện chính, hắn mới thấp giọng hỏi: "Tên gì?"

Tạ Kiến Vi nhẹ giọng đáp: "Tạ Kiến Vi."

Lục Ly tiếp tục hỏi: "Muốn đi theo ta không?"

Tạ Kiến Vi ngẩng đầu nhìn hắn, đôi con ngươi đen tĩnh lặng như mặt nước ao tù của đối phương khiến tim anh phải run lên: "Muốn..."

Lục Ly lại hỏi: "Ngươi có biết ta là ai không?"

Tạ Kiến Vi lắc đầu.

Lục Ly nói: "Không biết thì thôi, trước mắt ngươi cứ ở đây đi."

Nói xong lời này, hắn đứng dậy rời đi. Tạ Kiến Vi cảm thấy mình phải nắm bắt thời cơ một chút, vì thế mới mở miệng hỏi: "Ta có thể bái ngươi làm sư không?"

Lục Ly dừng bước. Hắn mặc quần áo màu đen, nghênh quang mà đứng, cái bóng thật dài, vừa vặn bao trùm lên chân của Tạ Kiến Vi.

Giọng hắn vừa bình tĩnh lại vừa lãnh đạm: "Ngươi còn nhỏ, chờ lớn hơn một chút..."

Tạ Kiến Vi lại đứng lên, nói: "Ta muốn tu hành, ta muốn trở nên mạnh mẽ, ta không muốn bị bất cứ kẻ nào ức hiếp nữa!"

Chất giọng của đứa nhỏ bảy, tám tuổi hết sức mềm mại, thế nhưng lời nó nói ra lại hệt như tiếng kiếm thép chém vào tảng đá, mạnh mẽ và đanh thép vô cùng.

Lục Ly không quay đầu lại: "Ngươi biết ta tu cái gì không?"

Tạ Kiến Vi đáp lời: "Ta mặc kệ là cái gì, ta chỉ biết rằng ngươi rất mạnh!"

Cuối cùng Lục Ly cũng quay đầu, đôi con ngươi đen bóng của hắn không hề lăn tăn gợn sóng, nhưng lại như mang theo một sự tang thương vượt cả thời không: "Rất mạnh không chắc đã là chuyện tốt."

Tạ Kiến Vi bướng bỉnh nói: "Chỉ có trở nên mạnh mẽ mới không bị người ức hiếp, chỉ có trở nên mạnh mẽ mới làm được chuyện mình muốn làm, chỉ có trở nên mạnh mẽ mới không cần thời thời khắc khắc sợ mình bị giết chết!"

Thật khó để Tạ Kiến Vi nói ra loại lời thoại đầy tính trẻ con như thế, nhưng hiển nhiên là chúng rất hợp với tư duy của một đứa bé đáng thương.

Lục Ly lắc lắc đầu, trong mắt lóe ra một tia dịu dàng rất nhỏ: "Ta sẽ dạy cho ngươi, nhưng đừng bái ta làm sư phụ."

Tạ Kiến Vi cắn cắn môi dưới, đáy mắt hơi ảm đạm.

Lục Ly cũng không giải thích gì, chỉ bảo: "Đi rửa mặt thay quần áo, ta chờ ngươi ở phòng ngoài."

Lục Ly đi rồi, Tạ Kiến Vi vừa tắm rửa vừa cân nhắc.

Có lẽ Lục Ly này còn có một chuyện xưa...

Hơn nữa, căn cứ vào tình hình trước mắt, khả năng hắn không phải người trong chính đạo, tám phần là một tên đại ma đầu giết người không chớp mắt.

Tạ Kiến Vi hết sức khôn khéo, lập tức nắm bắt được vấn đề, hỏi Gạo: "Ê, ta bảo này, Lục Ly không phải là kẻ thù giết cha của ta chứ?"

Gạo: "..."

Tạ Kiến Vi: "Ta đoán đúng rồi?"

Gạo ảo não nói: "Sao mình không nghĩ ra loại tình tiết chát thế này nhỉ!"

Tạ Kiến Vi: "..."

"À!" Gạo vội vàng lấp liếm, "Ấy ấy... Tôi đang muốn nói sao anh lại nghĩ xấu cho tôi như thế, tôi là loại người đó à? Tôi lại nỡ gây sức ép các anh như vậy hả? Không thể, không thể!"

Tạ Kiến Vi: "Ha ha."

Gạo vội vàng cam đoan: "Yên tâm, yên tâm, cha mẹ của anh tuyệt đối không phải do Lục Ly giết!"

Tạ Kiến Vi nói: "Ta cũng hiểu, hẳn ngươi không muốn biến thành hạt Quark(*) đâu."

(*) Hạt Quark: là một loại hạt cơ bản sơ cấp và là một thành phần cơ bản của vật chất. Các quark kết hợp với nhau tạo nên các hạt tổ hợp còn gọi là các hadron, với những hạt ổn định nhất là proton và neutron – những hạt thành phần của hạt nhân nguyên tử.

Gạo giật mình, kinh hãi kêu lên: "Hạt Quark là cái quỷ gì! Anh không thể độc ác như vậy được!"

Tạ Kiến Vi dịu dàng cười với nó.

Gạo bị dọa đổ ra một đống mồ hôi...

Tạ Kiến Vi đổi quần áo xong liền ra khỏi phòng. Lục Ly gật nhẹ đầu với anh: "Tới ăn cơm."

Sau khi đi qua và hành lễ với đối phương, Tạ Kiến Vi liền ngồi bên cạnh hắn.

Ăn không nói ngủ không nói, một bữa cơm yên tĩnh cực kỳ.

Từ đầu đến cuối, người hầu phụ trách gắp thức ăn đều không dám ngẩng đầu, cẩn thận đến hơi quá đáng.

Sau khi ăn xong, Lục Ly liền bảo: "Nghỉ ngơi đi."

Tạ Kiến Vi muốn nói gì đó, nhưng Lục Ly đã đi rồi.

Quá lạnh nhạt!

Tạ Kiến Vi không vui.

Nhưng cũng không vội, anh mới bảy tuổi, nếu Lục Ly hứng thú với anh thì mới là không đúng.

Những ngày tháng kế tiếp trôi qua nhanh chóng và bình thản.

Tạ Kiến Vi ở đây trong suốt mười năm, nhưng thời gian thực sự cận kề Lục Ly thì lại rất ít.

Lục Ly thường xuyên ra ngoài, có khi vừa đi là đi liền mấy tháng, Tạ Kiến Vi tuổi nhỏ sức yếu, không tiện theo cùng, chỉ có thể ở lại trong cung.

Mỗi lần rời đi rồi trở về, sát khí trên người Lục Ly đều rất nặng. Tuy quần áo hắn hoàn toàn không dính máu, song Tạ Kiến Vi lại ngửi được mùi tanh cực nồng. Tất nhiên đây không phải mùi máu của Lục Ly, mà là máu của những người khác.

Thiết lập đúng là đại ma đầu à?

Tạ Kiến Vi bỗng thấy hơi đau lòng.

Lục Ly như cảm nhận được tầm mắt anh. Hắn ngẩng đầu, dùng đôi con ngươi đen kịt và sắc bén như mắt chim ưng để nhìn thẳng vào anh.

Tạ Kiến Vi hơi bất ngờ trước sự tinh tường của hắn, nên phản ứng tương đối chậm chạp.

Lục Ly thấp giọng nói: "Về đi."

Tạ Kiến Vi chỉ có thể ngoan ngoan trở về phòng.

Lục Ly rất ít khi ăn cơm cùng với anh. Bữa cơm chung đầu tiên qua đi thì cả hai liền tách ra, tự mình dùng bữa. Dù trên phương diện ăn – mặc – ở Lục Ly chưa từng bạc đãi Tạ Kiến Vi, nhưng đối với một đứa nhỏ bảy tuổi thật sự mà nói, cô đơn còn đáng sợ hơn nhiều.

Cung điện rộng lớn nhường này, người ở không hề ít, song tất cả đều như những bóng ma lặng lẽ ẩn núp, ngoài những lời bắt buộc phải nói ra thì một câu vô nghĩa cũng hoàn toàn không có.

Lúc Tạ Kiến Vi mười bốn tuổi, Lục Ly mới ăn tối với anh lần thứ hai.

Trên bàn cơm, Lục Ly hỏi Tạ Kiến Vi: "Muốn rời đi à?"

Tay cầm đũa của Tạ Kiến Vi khựng lại.

Lục Ly vẫn chưa hề nhìn anh: "Cung Hàn Thanh nhàm chán và tẻ nhạt, ngươi ở bảy năm hẳn đã thấy rất rõ rồi."

Tạ Kiến Vi mím môi không nói.

Lục Ly lại bảo: "Ta đã dạy ngươi phương pháp tu hành, ngươi cũng đủ mười bốn tuổi, rời khỏi nơi này, xuống núi tìm một môn phái mà bái sư, ngày sau nhất định tương lai rộng mở."

Tạ Kiến Vi buông đũa, giọng nói hơi nghẹn ngào: "Tôn thượng muốn đuổi ta sao?"

Lục Ly không đáp.

Tạ Kiến Vi đứng dậy, lui về phía sau một bước rồi quỳ xuống.

Lục Ly nhíu mày, nói: "Đứng lên!"

Tạ Kiến Vi không ngẩng đầu.

Lục Ly đứng dậy, giọng nói lạnh lẽo như băng: "Bảy năm nay, ngươi còn chưa rõ đây là chỗ nào à?"

Tạ Kiến Vi vẫn giữ nguyên tư thế cũ.

Lục Ly tiếp tục nói: "Ta là Ma tu, cung Hàn Thanh là Ma cung nổi tiếng, ngươi thật sự nghĩ đây là nơi ngươi có thể ở lại mãi hay sao?"

Tạ Kiến Vi để trán chạm xuống đất, nói với một sự điềm tĩnh và kiên quyết hoàn toàn không hợp với lứa tuổi của mình: "Ta biết, nhập Ma phải chặt đứt tư tình, lòng không vướng bận. Mà ta không cha không mẹ, một thân một mình, Tôn thượng cũng không chịu thu ta làm đệ tử, cho nên từ nhỏ ta đã là Ma tu!"

Lục Ly chăm chú nhìn Tạ Kiến Vi: "Ngươi đang oán giận ta không chịu làm sư phụ ngươi sao?"

Tạ Kiến Vi liền nói: "Kiến Vi không dám, ơn cứu mạng của Tôn thượng, kiếp này Kiến Vi sẽ không quên!"

Lục Ly nhìn người nọ một lúc lâu, cuối cùng cũng không nói tiếng nào mà trực tiếp phủi tay áo bỏ đi.

Lần đi này, cứ thế kéo dài bốn năm liền.

Tạ Kiến Vi đợi ở cung Hàn Thanh đủ bốn năm. Ở vào cái tuổi hoạt bát vui tươi nhất, song anh lại chẳng ra ngoài dù chỉ một lần.

Bởi vì anh biết, Lục Ly đang chờ anh rời đi. Mà chỉ cần anh bước chân ra khỏi cung Hàn Thanh, vậy thì đừng mong trở về nữa, cũng đừng mơ nhìn thấy hắn thêm một lần.

Hắn cho Tạ Kiến Vi bốn năm, nên anh đợi hắn đủ bốn năm.

Sau khi mùa đông gõ cửa, cung Hàn Thanh sẽ bị tuyết trắng bao trùm. Thực ra, không phải tuyết rơi quá nhiều, mà khí hậu nơi núi cao quá lạnh, mỗi một lớp tuyết đã đóng thành băng thì cả mùa đông cũng đừng mong tan được.

Tạ Kiến Vi ở trong cung Hàn Thanh, điều kiện ăn mặc đều là tốt nhất, trời trở lạnh đương nhiên sẽ có áo ấm đẹp đẽ quý giá để khoác lên.

Anh rất sợ lạnh, nhưng ngày nào cũng kiên trì ra ngoài đi dạo một vòng, mục đích hết sức đơn giản, chính là để tăng cường sức khỏe.

Hôm nay, giẫm trên nền tuyết đọng nghe những tiếng xoạt xoạt vui tai, Tạ Kiến Vi đi đến hăng say, trong vô thức đã tới trước cửa cung rồi.

Bước qua cánh cổng này, bên ngoài chính là trời cao biển rộng. Thế nhưng, Tạ Kiến Vi không có một chút do dự nào, lập tức xoay người quay lại khoảng sân.

Đúng vào lúc ấy, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân: "Vì sao không đi?"

Tạ Kiến Vi ngẩn ra, quay đầu, trong mắt lập tức dâng đầy kinh ngạc: "Tôn thượng!"

Anh mừng rỡ vô cùng, xa cách đã nhiều năm, anh nhớ Lục Ly không sao tả nổi.

Sắc mặt Lục Ly hơi tái, đôi môi mỏng mím thành một đường chỉ.

Tạ Kiến Vi hành lễ với hắn, lại không nhịn được, nói: "Ngươi đã trở lại rồi... Đã ăn cơm chưa? Ta đi chuẩn bị luôn đây."

Nhưng Lục Ly bỗng nhiên hạ giọng: "Đừng nhúc nhích."

Tạ Kiến Vi không dám động đậy, đứng yên tại chỗ, dùng đôi mắt trông mong để nhìn hắn.

Lục Ly không đáp lại ánh mắt của Tạ Kiến Vi. Hắn bước nhanh về phía trước, lướt qua anh, đi thẳng vào hậu điện.

Khi hắn đi ngang, Tạ Kiến Vi ngửi thấy mùi máu tươi vô cùng cay mũi.

Lục Ly nhanh chóng đi vào cửa điện. Lúc sắp bước qua bậu cửa, hắn đột nhiên hơi lảo đảo.

Tạ Kiến Vi vội vàng đuổi tới, vươn tay đỡ hắn: "Tôn thượng!"

Lục Ly nhíu mày, hất tay anh: "Tránh ra."

Tạ Kiến Vi ngẩn người, nhưng không phải vì lời nói của Lục Ly, mà bởi cảm giác dinh dính trên tay mình. Chỉ chạm vào hắn một cái thôi, thế mà màu đỏ đã nhuốm đầy tay anh rồi.

"Tôn thượng, ngươi..."

Lục Ly chẳng nói chẳng rằng, cứ thế tiến về phía trước. Những giọt máu tươi nhỏ từ vát áo đen xuống, nhuộm đỏ mặt đá cẩm thạch dưới sàn.

Chuyện gì đây...

Tạ Kiến Vi không bận tâm nhiều nữa, nhanh chân bước tới, nói: "Ta đi chuẩn bị nước ấm, ngươi chờ một chút!"

Cuối cùng Lục Ly cũng nhìn về phía Tạ Kiến Vi, trong đôi con ngươi đen kịt chứa đựng những cảm xúc vô cùng phức tạp. Song, hắn không từ chối nữa, chỉ đứng ở đằng kia, thẳng tắp như một gốc tùng bị ngâm trong máu đỏ.

Tạ Kiến Vi chuẩn bị nước ấm, thuốc trị thương, vải để băng bó và quần áo để thay sau khi tắm rửa.

Làm xong mấy việc này, trán anh đã lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng, hiển nhiên là đang sốt ruột vô cùng.

Anh quay sang nói với Lục Ly: "Tôn thượng, mời đi tắm rửa."

Lục Ly cởi quần áo, những bí ẩn cất giấu dưới lớp vải đen lập tức bị phơi bày, vết thương trên thân thể hắn thực sự làm người ta rợn tóc gáy.

Da thịt nứt toác, máu chảy thành sông, vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ gần như không đếm hết được!

Hơn nữa còn là thương mới đè lên thương cũ. Tạ Kiến Vi khó lòng tưởng tượng Lục Ly phải dùng hết bao nhiêu nghị lực mới chịu đựng được nỗi thống khổ nhường này.

Anh khó chịu vô cùng, bàn tay giúp hắn chà lau cũng không nhịn được mà run rẩy.

Lục Ly nói: "Được rồi, bỏ đồ xuống đó, ta tự làm."

Tạ Kiến Vi không lên tiếng.

Lục Ly quay đầu nhìn anh. Nhưng chỉ nhìn thoáng qua, hắn đã ngơ ngẩn cả người.

Tạ Kiến Vi đang khóc trong lặng lẽ, nước mắt liên tục tràn ra, một giọt rồi lại một giọt, như mang theo đau khổ khôn cùng.

Lục Ly há hốc miệng, giọng nói khẳn đặc cả đi: "Đừng khóc."

Tạ Kiến Vi lau mặt, không nói năng gì, chỉ nhìn chằm chằm những vết thương trên người hắn, giúp hắn xử lý cho cẩn thận.

"Có đau không?" Anh hỏi.

Lục Ly lắc lắc đầu. Hắn không đau, nhưng nhìn thấy Tạ Kiến Vi khóc, lòng hắn đau.

Quả nhiên bất kể như thế nào, bất kể chuyện gì xảy ra, hắn đều bó tay trước mặt người này.

Làm sao thoát khỏi cái Ma chú ấy đây? Lục Ly hoàn toàn không nhìn thấy tương lai phía trước.

Tạ Kiến Vi bôi thuốc cho hắn, lại cẩn thận băng bó một phen, xong xuôi, anh nhẹ giọng nói: "Ta đi chuẩn bị đồ ăn cho ngươi."

Thấy anh đứng dậy, Lục Ly liền vươn tay giữ chặt cổ tay anh.

Tạ Kiến Vi quay đầu nhìn hắn.

Lục Ly nhẹ giọng nói: "Lại đây."

Tạ Kiến Vi đến gần hắn, trên mặt còn lộ ra vài phần lo lắng: "Sao vậy? Không thoải mái ở chỗ nào?"

Lục Ly không đáp, chỉ nhìn anh như thế, nhìn từ đôi mắt, qua sống mũi, lại tới môi anh. Thật lâu sau, hắn mới chậm rãi mở miệng: "Trưởng thành rồi."

Tạ Kiến Vi không hiểu lắm.

Lục Ly bỗng vươn tay, đặt lòng bàn tay lên phần gáy anh, kéo anh lại gần, hôn lên môi anh ngay lập tức.

Tạ Kiến Vi trợn to mắt.

Lục Ly đã xâm chiếm khoang miệng anh, trao cho anh một nụ hôn thấm đầy đau thương, tuyệt vọng, và cả sự giải phóng tột cùng.

CÁC NGUYÊN SOÁI ĐỒNG LOẠT ĐÒI LY HÔNChương 108: Sự phản bộitột cùng (2): Tuyệt vọng như giòi trong xương, không cách nào xua tan được.Edit: Mimi*****

Sự tình phát triển không giống những gì Tạ Kiến Vi đã dự liệu, nhưng đương nhiên cũng có thể coi như một niềm vui bất ngờ.

Sao tự nhiên lại hôn rồi?

Anh nên phối hợp kiểu gì đây? Kinh ngạc đẩy hắn ra hay là ngoan ngoãn hùa theo? Nên lộ ra vẻ mặt không thể tin được, hay thẹn thùng e lệ?

Tình tiết lúc trước quá ít, Tạ Kiến Vi cũng không dám chắc phải làm sao vào giờ phút này.

Nhưng có một chiêu chắc chắn không sai.

Bất kể hiện giờ tâm tình của anh như thế nào thì kinh ngạc đến ngây người là phải có.

Cho nên anh tạm thời "kinh ngạc đến ngây ngốc" mà hưởng thụ một phen.

Nụ hôn chấm dứt, Tạ Kiến Vi thở hồng hộc. Anh cảm thấy nỗi tương tư trong lòng chẳng hề giảm bớt, ngược lại còn mãnh liệt thêm, thật muốn làm chút chuyện gần gũi thân mật hơn tý nữa.

Ánh mắt Lục Ly chứa đựng nhiều cảm xúc hỗn loạn, nhưng hắn điều chỉnh lại rất nhanh, nhắm mắt một cái, lúc mở ra đã là một mặt hồ tĩnh lặng chẳng chút lăn tăn.

Cuối cùng Tạ Kiến Vi cũng nhớ đến chuyện phải phối hợp diễn xuất, vội vàng lộ vẻ lúng túng, không biết phải nói gì.

Lục Ly liền lên tiếng: "Xin lỗi."

Tạ Kiến Vi há hốc miệng, một đống lời đã vọt ra tới họng nhưng lại chẳng thể thành câu.

Lục Ly nói: "Ngươi ra ngoài đi, không cần để ý đến ta."

Tạ Kiến Vi khôi phục tinh thần, vội vàng đáp: "Ta đi chuẩn bị bữa tối cho ngươi..."

Lục Ly bỗng đè thấp giọng, hơi giận dữ nói: "Ta bảo không cần!"

Tạ Kiến Vi sợ run lên, nhìn hắn bằng ánh mắt chẳng biết phải làm sao.

Lục Ly lại không khỏi đau lòng. Hắn quay đầu, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: "Ta không đói, ngươi nghỉ ngơi đi, không còn sớm nữa."

Tạ Kiến Vi nói: "Ta không mệt, Tôn thượng bị thương, chắc chắn không tiện hành động, ta ở đây hầu hạ ngươi..."

Lục Ly nhìn về phía anh, mắt không hề chớp, như muốn xuyên qua đáy mắt để thấy được linh hồn của anh.

Tạ Kiến Vi bị hắn nhìn đến mức trái tim cũng đập dồn.

Lục Ly không đuổi Tạ Kiến Vi đi nữa, từ chối hai lần đã là giới hạn cuối cùng, hắn rất muốn anh ở lại, muốn cùng anh ở trong một không gian. Chỉ cần cảm giác được hơi thở của anh, Lục Ly đã thấy vô cùng vui vẻ.

Hắn biết người này vô tình, biết anh không có trái tim, biết anh còn tàn nhẫn và độc ác hơn ma quỷ, thế nhưng...

Lục Ly nhắm hai mắt lại, tựa vào đầu giường, không nói nổi một lời.

Trên người hắn có rất nhiều vết thương, đau đớn tựa như thủy triều không ngừng dâng lên, đánh sâu vào tinh thần hắn hết đợt này đến đợt khác.

Nhưng Lục Ly biết rõ, tất cả đau đớn trên thân sẽ không làm hắn suy sụp. Hắn vẫn luôn gắng gượng vượt qua, nhưng gượng đến cuối cùng thì sao? Chịu đựng giày vò trong khổ đau vô tận thì lại ích gì?

Không thoát được – Sự tuyệt vọng như giòi trong xương, chẳng cách nào xua tan.

Tạ Kiến Vi ở bên hắn, không bao lâu liền bắt đầu gà gà gật gật. Anh ngồi ở bên giường, đầu cứ gục lên gục xuống, hình như đã không chịu nổi nữa rồi.

Lục Ly khẽ thở dài, ôm Tạ Kiến Vi xuống giường, cẩn thận để anh gối đầu lên cánh tay mình.

Thanh niên vừa mới trưởng thành, trên khuôn mặt vẫn còn một chút trẻ con, làn da non mịn tựa đóa hoa chớm nở, hàng mi thật dài khe khẽ rung lên, hệt như cánh bướm xinh đẹp dập dờn trêu ghẹo tim người, chỉ cần vỗ nhẹ một chút đã khiến cả thế giới đều thay màu đổi sắc.

Lục Ly hôn lên trán của người kia. Nụ hôn cực nhẹ mà lại hết sức nặng nề, khiến cho lồng ngực hắn như bị đè ép, hít thở cũng thật khó khăn.

Hắn vốn tưởng sẽ không ngủ được, nhưng hiển nhiên thân thể lại thành thật hơn suy nghĩ nhiều. Ôm người mình hằng mong nhớ, Lục Ly thật sự chìm vào giấc ngủ. Đây là giấc ngủ ngon duy nhất của hắn trong suốt mấy chục năm qua. Một giấc ngủ không bị ác mộng gió tanh mưa máu cùng khổ đau nhấn chìm.

Ngày hôm sau, Tạ Kiến Vi ngủ đến mụ cả đầu. Anh gần như quên mất mình đang ở một thế giới khác, mở mắt nhìn thấy Lục Ly, chỉ cảm giác lòng ngọt như đường, muốn hôn lên môi hắn.

Đúng vào lúc ấy, Lục Ly mở mắt.

Tạ Kiến Vi nhìn hắn không chớp mắt, yêu thương cùng quyến luyến trong mắt căn bản không kịp thu về.

Lục Ly đã thấy được.

Tạ Kiến Vi vội né tránh ánh mắt hắn, dứt khoát giả vờ xấu hổ thẹn thùng.

Lục Ly im lặng nhìn anh.

Tạ Kiến Vi lắp bắp nói: "Ngươi... Ngươi tỉnh rồi."

Lục Ly: "Ừ."

Tạ Kiến Vi lại bảo: "Ta đi chuẩn bị bữa sáng."

Lần này Lục Ly không ngăn cản nữa. Tạ Kiến Vi xuống giường, khoác áo lên rồi cuống quít ra khỏi phòng.

Lục Ly nhìn theo bóng lưng anh, cảm xúc trong mắt vô cùng khó tả.

Tay nghề của Tạ Kiến Vi chắc chắn là không chê vào đâu được, cháo ninh nấu tỉ mỉ vừa bổ dưỡng vừa thơm ngon, điểm tâm ăn kèm cũng vô cùng xinh xắn, vừa nhìn đã biết phải mất nhiều công sức mới có thể làm ra, đúng là thôi thúc người ta động đũa.

Tạ Kiến Vi dùng đôi mắt tràn ngập trông mong để nhìn Lục Ly: "Tôn thượng... Nếm thử một chút đi."

Lục Ly nhìn đồ ăn bày ra trước mặt, song lại không nhấc nổi đũa lên.

Dường như đôi đũa kia nặng đến ngàn cân, vừa cầm đã khiến cổ tay đau nhức.

Xa cách gần ba mươi năm, một lần nữa nhìn thấy những món ăn quen thuộc này, Lục Ly lại chỉ cảm thấy đau thấu tim gan.

Mật đường sau khi thối rữa sẽ trở thành chất độc khiến người ta vừa nghĩ đã run lẩy bẩy.

Tạ Kiến Vi phát hiện hắn đang ngơ ngẩn, không khỏi gọi: "Tôn thượng?"

Lục Ly "ừm" một tiếng, cuối cùng cũng cầm đũa lên.

Tạ Kiến Vi muốn làm bầu không khí trở nên dễ chịu, bèn nói: "Ta nấu cháo ngon lắm, ngươi nếm thử đi!"

Anh dùng đôi mắt tràn ngập trông mong để nhìn Lục Ly, muốn thấy vẻ mặt hưởng thụ của hắn sau khi thưởng thức món ngon.

Thế nhưng... "Cạch" một tiếng, Lục Ly đặt mạnh đũa xuống.

"Đi ra ngoài."

Tạ Kiến Vi kinh ngạc, trợn tròn con mắt: "Sao cơ ạ?"

Lục Ly ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng: "Ta bảo ngươi ra ngoài!"

Tạ Kiến Vi hỏi: "Ta... Ta đã làm sai cái gì sao?"

Lục Ly nói: "Ngươi không đi? Ta đi." Nói xong hắn lập tức định đứng lên.

Tạ Kiến Vi vội vàng đứng dậy: "Tôn thượng, ngươi đừng lộn xộn, cẩn thận vết thương lại nứt ra." Anh khổ sở nói, "Ta đi ngay đây..."

Vẻ mặt thể hiện sự không muốn hết sức rõ ràng, Tạ Kiến Vi cẩn thận bước đi, hiển nhiên vô cùng chờ mong Lục Ly sẽ gọi mình ở lại. Thế nhưng, Lục Ly lại chẳng thèm nhìn anh.

Chờ khi Tạ Kiến Vi ra ngoài, cửa phòng được đóng lại, bên trong liền có tiếng đồ sứ rơi xuống đất.

Tạ Kiến Vi hơi khó chịu, vất vả lắm anh mới nấu xong...

Lục Ly bực bội hất hết đồ ăn trên bàn đi. Song, nhìn những món điểm tâm xinh xắn đáng yêu vương vãi trên mặt đất, hắn lại không khỏi đau lòng.

Hắn bước xuống giường, chẳng hề để ý vết thương chằng chịt trên người, khom lưng nhặt chiếc bánh dính đầy bụi đất kia lên, vẻ mặt vừa nghiêm túc lại vừa đau khổ.

Động tác quá mạnh, băng vải trên lưng hắn lập tức thấm đẫm máu tươi, vết thương chưa có thời gian khép miệng lại bị sự tùy hứng của chủ nhân làm cho rách toác.

Lục Ly nhặt những chiếc bánh nhỏ kia lên, lại tự quay trở về giường.

Trên người đau, trong lòng đau, sự tra tấn vô cùng vô tận khiến người ta không nhìn ra ánh sáng ở cuối đường hầm.

Chẳng bao lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Lục Ly nhíu chặt lông mày.

Lập tức, giọng Tạ Kiến Vi liền truyền tới: "Tôn thượng, ta lại nấu cháo và..."

Lục Ly liền giận tím mặt: "Ta đã bảo không cần!"

Tạ Kiến Vi không lên tiếng, chỉ lặng lẽ đứng yên ngoài cửa.

Lục Ly bực bội đứng dậy, đi vài vòng ở trong phòng. Cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, hắn đi ra mở cửa. Chỉ thấy thanh niên gầy gò vẫn đang đứng ở bên ngoài, đầu cúi hơi thấp, để lộ chiếc gáy trắng nõn như trăng bạc giữa trời đêm, sáng đến ngàn sao cũng bị lu mờ.

Lục Ly mở miệng một cách đầy gượng gạo: "Đi đi."

Tạ Kiến Vi đột ngột ngẩng đầu, trong đôi con ngươi đen láy là sự bị thương tràn ngập: "Tôn thượng đã chán ghét ta như vậy, lúc trước còn nhặt ta về đây làm gì!" Phép khích tướng này, chắc chắn có dùng để đối phó với Lục Ly.

Quả nhiên, nghe được lời ấy, đồng tử của Lục Ly liền co mạnh lại.

Tạ Kiến Vi lại tiếp lời: "Ngài không thích ta, chán ghét ta, chỉ vì ta ở cung Hàn Thanh mà mấy năm nay không chịu trở về..." Anh khổ sở đến mức vừa nói vừa run rẩy, "Nếu là như vậy, lúc trước sao không để ta tự sinh tự diệt đi!"

Lục Ly hít vào thật sâu, giọng khàn đến lạ: "Tạ Kiến Vi!"

Tạ Kiến Vi quật cường nói: "Ngài nhặt ta về rồi lại không chịu để ý đến ta, ta biết ngài chán ghét ta, nhưng nếu thế thì vì sao..."

"Rầm" đến một tiếng, Lục Ly đóng cửa lại, vách ngăn giữa hai người một lần nữa được dựng lên.

Tạ Kiến Vi chỉ đành im miệng, nhưng anh không rời đi mà vẫn đứng nguyên tại chỗ chằng hề nhúc nhích.

Tuy không biết Lục Ly đang rối rắm cái gì, song chiêu này chắc chắn là dùng được.

Anh biết Lục Ly không nỡ để anh ấm ức dù là một chút.

Kết quả, chưa tới mười lăm phút đồng hồ, cửa đã được mở ra lần thứ hai. Lục Ly lạnh mặt nhìn anh.

Tạ Kiến Vi không nói năng gì, chỉ cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mũi chân mình.

Cả hai im lặng một lúc lâu, Lục Ly là người lên tiếng trước: "Ta không ghét ngươi."

Tạ Kiến Vi lập tức ngẩng đầu nhìn hắn.

Lục Ly cũng nhìn anh không chớp mắt, nói rành rọt từng tiếng: "Ngươi có biết vì sao ta không chịu nhận ngươi làm đệ tử không?"

Tạ Kiến Vi mím môi ra vẻ hơi mất mát, hoàn toàn không đáp lời.

"Không phải vì ta chán ghét ngươi, mà là..." Giọng Lục Ly bỗng mềm ra, hơi thở ấm áp hòa vào tiếng nói, hệt như lời tâm tình nhè nhẹ rót vào tai, "Vì ta muốn làm như vậy với ngươi."

Dứt lời, hắn lập tức hôn môi Tạ Kiến Vi.

Đây là một nụ hôn triền miên, mang theo rất nhiều khiêu khích và mê đắm.

Trái tim Tạ Kiến Vi nhảy loạn cào cào. Rõ ràng đã hôn nhau vô số lần, nhưng trong lúc sững sờ anh vẫn bị Lục Ly làm cho mặt đỏ tai hồng.

Bộ dáng ngây ngô này của anh rất phù hợp với tình cảnh hiện giờ.

Lục Ly hôn hết sức dịu dàng. Hắn cọ cọ môi anh, xâm nhập vào khoang miệng anh, cuốn lấy đầu lưỡi anh. Tạ Kiến Vi chỉ thấy tê tê dại dại, toàn bộ giác quan đều bị kích thích tới mức tối đa.

Nụ hôn kết thúc, Tạ Kiến Vi đỏ bừng hai má, không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Ly.

Lục Ly thấp giọng hỏi: "Hiểu chưa? Ta không dám lại gần ngươi, là vì ta thích ngươi."

Tạ Kiến Vi hít sâu, cảm thấy tai mình sắp rụng đi vì nặng trĩu mật đường!

Lục Ly nở nụ cười, tiếc là nét cười trên môi cũng khó lòng che khuất sự âm u, trầm lặng trong tâm hắn.

Tạ Kiến Vi không biết nên nói cái gì, chỉ đứng ngây ra tại chỗ.

Lục Ly lại bảo anh: "Giờ ngươi đã biết rồi, nếu thấy ghê tởm, có thể rời đi, ta sẽ không ép buộc ngươi..."

Tạ Kiến Vi đột ngột ngẩng đầu: "Ta... Ta không muốn rời đi..."

Giọng nói của Lục Ly vẫn dịu dàng và chan chứa yêu thương:"Muốn ở lại bên ta?"

Tạ Kiến Vi đỏ mặt, gật gật đầu.

Lục Ly lại bảo: "Nhưng ta không phải chỉ muốn hôn ngươi."

Vành tai Tạ Kiến Vi đỏ như cái đèn lồng treo ở trên cây, thẹn thùng như vậy nhưng anh vẫn cứ gật đầu.

Lục Ly liền nói: "Ngươi phải nghĩ cho rõ ràng, ta là đàn ông, ngươi cũng vậy, giữa chúng ta..."

"Không... không sao cả!" Tạ Kiến Vi cắt lời, "Ta muốn ở bên Tôn thượng, ta, ta muốn Tôn thượng về cung Hàn Thanh thường xuyên hơn."

Lục Ly dịu dàng nói: "Có lẽ ngươi đã coi ta như cha mình, nhưng ta..."

"Không phải." Cuối cùng Tạ Kiến Vi cũng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Lục Ly, cố lấy can đảm nói, "Ta thích ngài hôn ta."

CÁC NGUYÊN SOÁI ĐỒNG LOẠT ĐÒI LY HÔNChương 109: Sự phản bộitột cùng (3): Chẳng lẽ phải dâng cả cái mạng này cho hắn ngươi mới cam lòng?Edit: Mimi*****

Nghe được lời ấy, Lục Ly sao có thể nhẫn nhịn, hắn không hề nghĩ ngợi đã lập tức hôn Tạ Kiến Vi.

Không khí tốt đẹp biết bao, Tạ Kiến Vi đương nhiên phối hợp, ra vẻ xấu hổ lại ngây ngô hôn đáp lại đối phương.

Hai người hôn đến khó lòng tách ra, tình ý được khơi lên, chỉ cảm thấy tất cả đều vô cùng tốt đẹp.

Mãi đến khi Tạ Kiến Vi ngửi thấy mùi tanh của máu mới chợt ngẩn ra sau đó lập tức hoàn hồn.

"Ngươi..." Tạ Kiến Vi vừa ôm Lục Ly một chút, mà giờ phút này tay anh đã nhuộm đầy máu đỏ.

Lục Ly vẫn tỉnh bơ, còn định tiếp tục hôn môi. Song Tạ Kiến Vi lại hết hồn, kêu lên: "Vết thương nứt ra rồi!"

Lục Ly nói: "Không việc gì, sẽ khỏi nhanh thôi."

Tạ Kiến Vi đau lòng không gì sánh được: "Ngươi mau nằm xuống, ta thay băng cho ngươi lần nữa!"

Máu chảy nhiều như vậy, phải bôi thuốc lại, băng cũng phải thay mới hoàn toàn.

Vẻ suốt ruột của Tạ Kiến Vi khiến Lục Ly mê muội.

Hắn không từ chối nữa, đồng ý để Tạ Kiến Vi đỡ mình vào phòng.

Để Lục Ly ngồi xuống giường, Tạ Kiến Vi liền cẩn thận thay thuốc cho hắn. Anh cẩn thận như đang nâng niu đồ sứ quý giá trong tay, chỉ sợ bất cẩn sẽ làm đau hắn.

Lục Ly cố gắng chuyển rời tầm mắt, song trái tim vẫn đập với một tốc độ kinh hoàng: một lần hai lần rồi ba lần, bẫy rập người kia giăng ra với hắn chính là Ma chú trói buộc cả đời, không cách nào thoát được.

Tạ Kiến Vi cũng phục sát đất luôn, bị thương đến mức này, chỉ sợ phải đau muốn chết, nhưng đại Ly nhà anh hoàn toàn không nhăn mặt, máu cháy thành sông vẫn cứ tỉnh bơ.

Ngầu quá! Tạ Kiến Vi vừa đau lòng lại vừa cảm thấy tự hào, đúng là bình thường một chút nào.

Tạ Kiến Vi nghiêm túc thay thuốc, băng bó lại cho hắn. Xong việc, trán anh đã lấm tấm một lớp mồ hôi.

Lục Ly nhìn thoáng qua, nhẹ giọng nói: "Lần sau cứ để người khác làm..."

Tạ Kiến Vi lại bảo: "Có ta ở đây, sao còn muốn tìm người khác."

Lục Ly mấp máy môi, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa. Hắn muốn từ chối nhưng lại luyến tiếc, mà không từ chối lại càng luyến tiếc, tâm tư rối như tơ vò thật sự không thể nói nổi thành lời.

Tạ Kiến Vi đang định mở miệng, bụng lại chợt kêu vang.

Hai người im lặng trong chốc lát, Tạ Kiến Vi bớt xấu hổ, lên tiếng: "Hơi đói."

Anh đói thật. Trưa hôm qua đã không ăn cơm, buổi chiều Lục Ly trở về, anh lại bận chuẩn bị thuốc, nước, băng gạc một hồi, bận rộn đến tối cuối cùng chưa ăn đã mệt mỏi ngủ thiếp đi. Ngày hôm sau thức dậy, anh cũng chưa kịp ăn sáng nữa.

Làm đồ ăn cho Lục Ly những hai lần, song bản thân anh lại chưa ăn dù là một ngụm cháo.

Mắt thấy mặt trời đã sắp lên đến đỉnh đầu, Tạ Kiến Vi liền bảo: "Ta đi chuẩn bị cơm, chắc ngươi cũng đói bụng rồi."

Lục Ly gật đầu: "Để hạ nhân làm, ngươi đừng tốn sức."

Tạ Kiến Vi vui vẻ đáp: "Không đâu, nhanh lắm, Tôn thượng chờ đi."

Nói xong anh liền đẩy cửa chạy ra ngoài, bước chân nhẹ nhàng, tâm tình tốt đẹp không hề che giấu.

Lục Ly im lặng nhìn anh, trong lòng vừa cay vừa đắng, như bị một đống gia vị đổ vào, hỗn tạp không sao phân rõ được.

Tạ Kiến Vi rất cố gắng thể hiện bản thân, không cần biết chuyện cũ năm xưa là như thế nào, chỉ biết hiện giờ anh sẽ đối tốt với Lục Ly, rất tốt, rất rất tốt.

Tay nghề nấu nướng của Tạ Kiến Vi đã được "huấn luyện đặc biệt", cực kỳ đáng tin.

Một bàn đồ ăn đủ màu đủ sắc được chuẩn bị xong, anh dùng đôi mắt tràn ngập chờ mong để nhìn Lục Ly ngồi vào vị trí.

Lục Ly thoáng nhíu mày.

Tạ Kiến Vi nói: "Nếm thử đi, mùi vị hẳn là không tệ."

Lục Ly hỏi: "Ngươi học ở đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammie