Chương 86: Hoàn cảnh không xong.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiếu tướng phu nhân là phúc thần

Chương 86: Hoàn cảnh không xong.

Tuy rằng buổi trải nghiệm đi học không tốt như trong tưởng tượng của mình, nhưng Du Cẩn Lật vẫn vô cùng vui vẻ. Sau khi về đến nhà, Kiều Mục Lam và Giang Chấn Đào đều quan tâm hỏi han một ít chuyện ở trường học, Du Cẩn Lật cũng vui vẻ chie sẻ nói cho họ biết sinh hoạt ở trường của mình như thế nào, thầy giáo dạy cái gì, cậu học được cái gì, cơ hồ là từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn đều kẻ hết cho hai vị gia trưởng nghe.

Kiều Mục Lam cùng Giang Chấn Đào nhìn ra được, được đi học làm cho Du Cẩn Lật vô cùng vui vẻ, nhìn thấy hài tử vui vẻ, bọn họ cũng vui lây.

Bất quá, hai người cũng lo lắng giống như Giang Mặc Thịnh, lo rằng Du Cẩn Lật học trong một lớp học hỗn loạn như vậy sẽ không học được kiến thức chân chính, ngược lại còn có khả năng sẽ bị những bạn học xấu dạy hư.

"Chấn Đào, ông xem có thể chuyển Tiểu Lật Tử đến lớp khác không? Kiều Mục Lam lo lắng nói.

" Tiểu Lật Tử tinh thần lực thấp, nhập học muộn, ở lớp khác nhất định sẽ không theo kịp chương trình học, hơn nữa tình huống của nó nếu ở lớp khác, chỉ sợ bị những học sinh đó bài xích cô lập, đối với con càng không tốt" Giang Chấn Đào suy nghĩ hiển nhiên sẽ sâu sắc hơn Kiều Mục Lam một chút.

"Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta muốn đưa Tiểu Lật Tử đi học, là mong muốn con có thể sinh hoạt ở trường học thật vui vẻ, Tiểu Lật Tử lại ham học như vậy, lại bởi vì vấn đề bạn học, thầy cô mà không học được cái gì cả, con nó sao có thể vui vẻ lên được?" Kiều Mục Lam giờ phút này có chút oán trách học sinh cùng lão sư của ban F.

Thân là một người thầy, nhưng lại không thể giải đáp được thắc mắc của học sinh, thầy giáo như vậy còn giữ lại làm gì? Kiều Mục Lam tức giận nghĩ.

"Không được, ngày mai em phải đến trường học một chuyến, tìm hiểu trưởng nói chuyện cho rõ ràng" Kiều Mục Lam kiên định nói, lần đầu tiên thể nghiệm cảm giác được làm gia trưởng vì con cái trong nhà mà lo lắng vấn đề học tập.

Lúc trước khi Giang Mặc Thịnh còn học ở trường quân sự đệ nhất, cản bản không cần bà phải quan tâm gì cả, mọi chuyện đều tự mình giải quyết, làm bà là một người gia trưởng rất không có cảm giác thành tựu, việc này luôn làm Kiều Mục Lam vô cùng tiếc nuối.

Hiện tại tốt rồi, sau khi có Tiểu Lật Tử, toàn bộ tiếc nuối của bà sẽ bù đắp cho Tiểu Lật Tử hết, cái này làm cho Kiều Mục Lam càng yêu mến Du Cẩn Lật.

Đối với đề nghị của thê tử, Giang Chấn Đào không đưa ra bất cứ dị nghị gì cả, bởi vì ông biết, thê tử ngày mai đi tìm hiệu trưởng không phải lấy danh nghĩa nguyên soái phu nhân, mà là là thân phận trưởng bối của học sinh thôi.

"Mama, có một chuyện con quên nói với người" vốn dĩ Du Cẩn Lật đang ở trong phòng luyện tập chế tác thẻ năng lượng, đột nhiên nghĩ tới ban nãy lão sư có căn dặn chuyện của cậu, tức khắc vội vàng chạy xuống lầu.

"Làm sao vậy, Tiểu Lật Tử?" Kiều Mục Lam ôn nhu nhìn Du Cẩn Lật, cười nói.

"Mama, lão sư nói với con ngày bắt đầu phải ở lại trong trường học" Du Cẩn Lật nghiên đầu nhỏ nói

Cậu không rõ vì sao không được về nhà ở, cần phải ở lại trường học, nhưng lão sư nói tất cả bạn học ai cũng phải ở trong trường, mà trong kiếp trước, cũng có rất nhiều học sinh ở lại trong trường học.

Ở nội trú đối với Du Cẩn Lật là một loại trải nghiệm mới lạ, cho nên cậu tiếp thu rất tốt.

Kiều Mục Lam cùng Giang Chấn Đào tuy rằng rất luyến tiếc Tiểu Lật Tử trọ ở trường, nhưng cũng biết đây là quy định của Trường Quân đội Đệ nhất, hôm nay có thể để bé con trở về nhà ở, đã xem như là sử dụng đặc quyền.

"Được, đợi lát nữa mẹ giúp con thu dọn đồ đạc, ngày mai cùng con đi trường học được không?" Kiều Mục Lam cười nói.

Rốt cuộc có thể trải nghiệm cảm giác một lần đưa con đi học, dĩ vãng con bà đi học, đừng nói là đại học, từ khi tiểu học đã không cần bà đưa đi một lần nào, cái này khiến bà làm mẹ cảm thấy rất thất bại, không có tí thành tựu nào cả.

"Vâng ạ!" Du Cẩn Lật cười vô cùng vui vẻ, làm tâm tình của mội người trở nên tốt hơn rất nhiều.

Kiều Mục Lam gấp không chờ nổi mang Du Cẩn Lật lên lầu sửa sang hành lý ngày mai cần mang theo, sau đó bỏ lại Giang Mặc Thịnh và Giang Chấn Đào hai cha con mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn nhau không nói gì.

Buổi sáng ngày hôm sau đưa Du Cẩn Lật đi trường học, Giang Chấn Đào dự định cùng đi theo, nhưng quân bộ lại có việc, ông cũng chỉ có thể đi quân bộ trước, dặn dò Giang Mặc Thịnh láy xe chở Kiều Mục Lam và Du Cẩn Lật đi trường học.

Trường Quân đội Đệ nhất là quản lý theo phương thức phong bế, mặc kệ nhà học sinh có gần trường bao nhiêu, dù cho có ở đối diện, học sinh cũng phải ở trọ ở trường mới được, lão sư cũng vậy.

Hơn nữa, học sinh Trường Quân đội Đệ nhất là quân lính dự trữ của Liên Bang, cần thiết cho những đại thiếu gia, đại tiểu thư được nuông chiều từ bé học cách sinh hoạt tập thể, nếu không về sau đi quân đọi, trở thành quân nhân, mà còn tùy hứng, tất nhiên sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn.

Bất quá, Trường Quân đội Đệ nhất đều có một ngày nghỉ vào cuối tuần, ngày này học sinh có thể hoạt động tự do, muốn về nhà đều có thể.

Bởi vậy, đối với bọn học sinh thì sinh hoặc tập thể ử trường cũng không phải đặc biệt khó tiếp thu, đặc biệt là với con một, lại là một loại trải nghiệm mới lạ.

Du Cẩn Lật đối với chỗ ở tạm này cũng rất mong chờ, có thể nói, mỗi một thứ trong trường học đều là lần trải nghiệm đầu tiên của cậu, đều mới lạ.

Bởi vì buổi sáng cần đến ký túc xá. Nên sáng hôm nay Du Cẩn Lật được cho phép có thể ở ký túc xá dọn dẹp phòng, không cần đi học, buổi chiều chính thức đi học với lớp.

" Tiểu Lật Tử, ký túc xá ở đâu?" Kiều Mục Lam cười hỏi. "Lão sư nói là ở phòng 707 của tòa chế thẻ sư." Du Cẩn Lật thành thật trả lời.

Giang Mặc Thịnh đã từng tốt nghiệp ở Trường Quân đội Đệ nhất, rất biết rõ vị trí ký túc xá của học sinh ở đâu. Tuy rằng mỗi chuyên ngành của trường quân đội đều có tòa nhà dạy học riêng biệt với nhau, nhưng vì bồi dưỡng ý thức sinh hoạt tập thể của học sinh, các ký túc xá của tất cả chuyên ngành đều được xây cùng một chỗ.

Chuyên ngành chế thẻ sư là chuyên ngành sở hữu học sinh ít nhất, nên ký túc xá chỉ có một tòa nhà, được những ký túc xá của các chuyên ngành khác vây quanh ở chính giữa, giống như là được bảo vệ.

Giang Mặc Thịnh trực tiếp chở Kiều Mục Lam cùng Du Cẩn Lật đi đến ký túc xá của chế thẻ sư.

Bởi vì cơ bản học sinh đều đang đi học, người ở ký túc xá rất ít, ba người trực tiếp lái xe đi tới dưới tòa nhà luôn.

Quản lý của ký túc xá thấy có người láy xe vào, không khỏi nhíu mày.

Ở Trường Quân đội Đệ nhất, chỉ có tân sinh viên nhập học mới được cho phép sử dụng xe riêng để vào trường học trong một ngày, còn lại thời gian, mặc kệ học sinh có thân phận gì đều chỉ có thể đi xe bus trong trường học.

Bởi vậy, khi quản lý thấy có xe riêng tiến vào, liền suy nghĩ tiểu thiếu gia nhà ai lại càn rỡ như vậy, dám mặc kệ nội quy trường học, cần phải cho kẻ đó biết giáo huấn mới được.

Kết quả, thời điểm Giang Mặc Thịnh từ trong xe bước ra, quản lý ký túc xa tưởng rằng hai mắt mình hỏng rồi mới xuất hiện ảo giác như vậy, bằng không vì sao hắn lại có thể thấy Giang Thiếu tướng xuất hiện ở ký túc xá của bọn họ?

Quản lý ký túc xá trợn mắt há mồm dùng sức xoa xoa mắt, kết quả Giang thiếu tướng trước mắt ngày càng rõ ràng hơn, lại là hướng chính mình đi tới.

"Chúng ta muốn tới phòng 707" Giang Mặc Thịnh nói thẳng.

"A? được, được" quản lý ký túc xá vội vàng tìm chìa khóa phòng 707, cung kính đưa cho Giang Mặc Thịnh, biểu tình lúc đó vẫn là thập phần kích động.

Hắn vậy mà có thể nói chuyện với anh hùng quốc dân, hắn vậy là có thể lấy chìa hóa đưa cho giang thiếu tướng, tuy rằng không có trực tiếp tiếp xúc, nhưng thông qua chìa khóa thì cũng tính là gián tiếp tiếp xúc phải không? Thật là may mắn.

Quản ký ký túc xá kích động nhìn chằm chằm vào Giang Mặc Thịnh, nhìn hắn đích thân đem hành lý trong xe bao lớn bao nhỏ ra ngoài, phía sau còn có một vị nữ nhân trung niên nhìn rất ưu nhã cùng với một thiếu niên đáng yêu, ba người xùng nhau đi vào tòa nhà.

Cho đến khi thân ảnh ba người biến mất không thấy, quản lý ký túc xá mới phản ứng lại, vội vàng chạy tới nói: "Thiếu tướng, mấy thứ này để tôi tới giúp ngài mang lên".

"Không cần" Giang Mặc Thịnh lãnh đạm nói.

"Cảm ơn ngươi, bất quá không cần phiền như vậy, đồ cũng không phải rất nhiều, để nó đem lên là được" Kiều Mục Lam cười nói với quản lý ký túc xá.

Về sau bà không có ở đây, cũng không có khả năng chăm sóc Tiểu Lật Tử, đến lúc đó còn hy vọng quản lý ký túc xá có thể hỗ trợ quan tâm một chút.

Quản lý ký túc xá nghe Kiều Mục Lam cảm tạ liền choáng váng, còn không phản ứng kịp, đối phương cũng đã đi lên lầu.

Tòa nhà ký túc của chế thẻ sư cũng không cao, tổng cộng có 7 tầng, xung quanh đều là mấy tòa ký túc xá cao mấy hục tầng, tựa như một chiếc bé con đáng thương dễ ăn hiếp vậy.

Nhưng địa vị của nó lại là ký túc xá có địa vị tối cao nhất.

Bởi vì chế thẻ sư thưa thớt, lại không cho học sinh có cơ hội hưởng đặc quyền, muốn ở phòng một mình, cho nên học viện mới xây ký túc xá thấp như vậy, vừa vặn đủ cho chuyên ngành chế thẻ sư ở đủ.

Học sinh ban F tất cả đều được sắp xếp ở lầu 7.

Khi Kiều Mục Lam tới lầu bảy, nhìn thấy hoàn cảnh ở đây, mày không khỏi nhíu lại.

"Nơi này hoàn cảnh kém quá vậy?" Kiều Mục Lam đối với tầng cao nhất rất là bất mãn, hàng lang vậy mà không có người đến thu dọn rác rưởi vệ sinh lại.

Ba người căn cứ vào số phòng tìm được phòng 707, cắm chìa khóa vào, mở cửa phòng ra, hoàn cảnh bên trong càng làm Kiều Mục Lam thêm bất mãn.

Nơi nơi đều là quần áo giày dép ném bừa bãi, trên sàn nhà còn có vết bẩn, nhìn là biết người ở phòng này không có vệ sinh.

Hơn nữa, đây là khu vực công cộng, thực sự là quá không có tố chất.

Bố cục ký túc xá ở trường quân đội đều giống như nhau, vừa vào cửa là phòng khách dùng chung, ba người cùng sinh hoạt, sau đó hai bên chia thành ba phòng ngủ, phân biệt cho mỗi người học sinh sử dụng.

Cho dù Kiều Mục Lam có bất mãn với hoàn cảnh ở đây, cũng biết rằng không có khả năng tìm hiệu trưởng bắt đổi phòng khác cho đứa trẻ nhà mình, dù sao cũng là trường quân đội, học sinh không được hưởng đặc quyền.

Kiều Mục Lam thở dài một hơi, có chút hối hận khi không mang theo một người hầu tới hỗ trợ quét dọn phòng một chút.

Cuối cùng, ba người chỉ có thể đích thân động thủ, đem phòng ốc Du Cẩn Lật sắp sửa vào ở dọn dẹp thật sạch sẽ, sau đó Kiều Mục Lam chỉ huy Giang Mặc Thịnh đem đồ vật chuyển vào.

Hiện tại xem ra, cả phòng 707 chỉ có phòng của Du Cẩn Lật là phòng sạch sẽ sáng ngời.

"Tiểu Lật Tử, chờ bạn cùng phòng của con về, kêu hắn quét sạch lại phòng khách, nếu hắn không nghe, con liền nói cho A Thịnh, để A Thịnh đến giáo huấn hắn" Kiều Mục Lam dặn dò Du Cẩn Lật, mặc kệ người khác như thế nào, chỉ có đứa trẻ nhà mình là không được thiệt thòi.

Đứa bé nhà bà là tới để học, không phải là tới chịu tội, ngay cả vệ sinh phòng khách cũng không chú ý, bà có chút lo lắng Tiểu Lật Tử có thể hay không bị dạy hư.

"Tiểu Lật Tử, chúng ta không thể học bọn họ ném rác bừa bãi, chúng ta phải biết tuân thủ kĩ luật, yêu quý nơi mình ở, chờ tới cuối tuần, mẹ qua đây đón con" Kiều Mục Lam không yên tâm dặn dò thêm lần nữa.

"Vâng, con biết rồi mẹ" Du Cẩn Lật cười nói với Kiều Mục Lam, nhìn về hướng Giang Mặc Thịnh đang đứng một bên, nghĩ đến một hồi hắn cũng phải đi, bọn họ cả tuần sẽ không thể gặp nhua, đột nhiên có chút luyến tiếc.

"A Thịnh cũng phải rời đi rồi sao?" Du Cẩn Lật nháy đôi mắt to tròn, có chút đáng thương hề hề nói.

Giang Mặc Thịnh duỗi tay xoa xoa đầu tóc cậu, cười nói: "Không đi, ở chỗ này bồi Tiểu Lật Tử".

"Thật vậy sao?" Du Cẩn Lật kinh hỉ nói.

Tuy rằng cậu rất hướng tới việc học, nhưng một khoảng thời gian không gặp được người nhà, chỉ có người lạ xung quanh vẫn làm cậu có chút bất an.

Hiện tại nghe được đùi vàng thế nhưng ở đây bồi mình không có đi, Du Cẩn Lật quả thực vui đến không tìm thấy đông tây nam bắc.

"Tiểu Lật Tử về sau có khó khăn gì, liền tìm A Thịnh, nếu có người dám ăn hiếp con, phải để A Thịnh giúp con đánh trả" Kiều Mục Lam nói, hoàn toàn không cảm thấy chính mình có thể sẽ dạy hư trẻ nhỏ.

Nhưng, đứa trẻ ngoan thì nuông chiều sẽ không xấu, Kiều Mục Lam vẫn kiên định cho rằng như vậy, mà đứa trẻ nhà bà chính là đứa trẻ ngoan nhất trên thế giới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro