Chương 87

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiếu tướng phu nhân là phúc thần c87

Chương 87: Đối thủ tranh đoạt một mất một còn.

Cả một buổi sáng, Kiều Mục Lam cùng Giang Mặc Thịnh đều ở trong ký túc xá với Du Cẩn Lật, giúp cậu thích ứng hoàn cảnh mới.

Thẳng đến khi giữa trưa bọn học sinh đều tan học, Kiều Mục Lam và Giang Mặc Thịnh mới không thể không rời đi ký túc xá của Du Cẩn Lật. Du Cẩn Lật kéo lấy bàn tay to của Giang Mặc Thịnh, rất là luyến tiếc nói: "Không phải A Thịnh nói là sẽ ở lại chơi với tui sao?"

Cảm giác mới lạ ban đầu đối với hoàn cảnh sinh hoạt mới ở vườn trường đã biến mất, Du Cẩn Lật chỉ còn cảm thấy bất an.

Cậu còn chưa cảm thấy bất an như vậy qua bao giờ, thời điểm ở địa cậu, bên người cậu đều có sư huynh cùng sư phụ đi theo, có bọn họ làm bạn, Du Cẩn Lật chưa bao giờ cảm thấy cô đơn hay bất an.

Đột nhiên đi tới thế giới này, nhưng ngày đầu tiên gặp được Giang Mặc Thịnh, bất an dưới đáy lòng còn chưa trồi lên đã bị đè xuống.

Có thể nói, đây là lần đầu tiên cậu phải rời khỏi người quen, ở một hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, thứ bất an đã lâu bị đè nén rốt cuộc chậm rãi ngoi đầu.

"Tiểu Lật Tử ngoan, tôi đi xử lý thủ tục nhậm chức, sau này chúng ta có thể ở cùng một cái trường học, Tiểu Lật Tử nếu muốn gặp tôi, lúc nào cũng có thể" Giang Mặc Thịnh trấn an Du Cẩn Lật.

Nếu không phải nội quy của trường quân đội nghiêm khắc, mà hắn lại là một người quân nhân, hắn tất nhiên sẽ mang bé con của hắn đi ở ký túc xá của hắn, mà không phải mặc kệ cậu ở cùng nam nhân khác tại chỗ này.

"Thật vậy sao?" Du Cẩn Lật kinh hỉ hỏi.

A Thịnh thật sự có thể cùng cậu ở trong trường học, thật sự quá tốt, về sau mỗi ngày đều có thể nhìn thấy A Thịnh.

"Đương nhiên, muộn một chút chúng ta sẽ gặp lại" Giang Mặc Thịnh hứa hẹn nói.

Du Cẩn Lật cuối cùng cũng an tâm, bởi vì A Thịnh chưa bao giờ nuốt lời quá những gì hắn đã hứa với cậu, A Thịnh nói buổi chiều có thể gặp, vậy thì khẳng định là có thể gặp lại.

"Được, vậy A Thịnh gặp lại sau, mẹ gặp lại sau" Du Cẩn Lật cao hứng múa may tay nhỏ tạm biệt bọn họ.

"Con ở trường học phải quan tâm chăm sóc Tiểu Lật Tử một chút, nó chưa bao giờ học ở trường bao giờ, cũng không có tiếp xúc với nhiều người như vậy, mẹ lo lắng nó sẽ không thích ứng" Kiều Mục Lam nhíu mày, lo lắng nói.

Bà kỳ thật luôn có loại lo lắng này, nhưng ở trước mặt Du Cẩn Lật, bà không có biểu hiện ra bên ngoài, hiện tại chỉ có bà cùng con trai hai người, toàn bộ lo lắng đều hiện ra.

Cũng may mắn con trai có thể xin tới Trường Quân Đội Đệ Nhất nhậm chức, bằng không chỉ có Tiểu Lật Tử ở đây một mình, như thế nào bà cũng không thể yên tâm.

"Ân" Giang Mặc Thịnh gật đầu đáp.

Giờ phút này ở phòng hiệu trưởng.

"Hiệu trưởng, Giang thiếu tướng thật sự nguyện ý tới chuyên ngành cơ giáp của chúng ta làm lão sư chỉ đạo sao?" Một thanh âm kinh hỉ mang theo kích động rung rẩy nói.

Đây là một lão nhân đầu sắp hói, đứng trước mặt Tiếu Quốc Thái, trên mặt còn mang theo biểu tình mừng rỡ như điên. Phải biết rằng, năm đó Giang Mặc Thịnh tốt nghiệp tốt nghiệp, viện trưởng viện cơ giáp muốn mời hắn về chỉ đạo học sinh một chút.

Tuy rằng Giang Mặc Thịnh tốt nghiệp chuyên ngành di năng giả, nhưng thao tác cơ giáp cũng là số một số hai, năm đó người đứng nhất tốt nghiệp của chuyên ngành cơ giáp cũng không hơn hắn bao nhiêu.

Đáng tiếc, mặc kệ bọn họ mời như thế nào, đối phương cũng không có dư thời gian đến đây chỉ đạo.

Hơn nữa không chỉ là viện cơ giáo bọn họ, mà hệ dị năng giả cũng nghĩ hết biện pháp mời đối phương đáng tiếc kết quả đều giống như họ.

Cũng bời vì Giang Mặc Thịnh, hệ dị năng giả cùng hệ cơ giáp từ đó về sau cơ hồ là trở thành đối thủ một mất một còn, nhìn nhau không thuận mắt, mọi chuyện đều muốn so đo với nhau.

Hiện tại nghe được Giang Mặc Thịnh muốn tới hệ cơ giáp của bọn họ là lão sư chỉ đạo, viện trưởng hệ cơ giáp cảm thấy như là có bánh từ trên trời rơi trúng chính mình vậy, quá kích động!

Đúng lúc này, cửa lớn phòng hiệu trưởng bị một người thô lỗ đẩy ra, một lão nhân khác tóc hơi trắng bạc nhanh chóng chạy vào, mở miệng hỏi: "Hiệu trưởng, tôi nghe nói tiểu tử Giang Mặc Thịnh kia muốn tới trường chúng ta dạy học có phải không?"

Chu Thụy Minh vừa nghe được tin tức này, liền chạy tới đây bằng tốc độ ánh sáng, e sợm chậm một bước thôi, sẽ bị người khác nhanh chân đến trước.

Nhưng ông không ngờ tới là, ông vẫn đến chậm một bước, đặc biệt là nhìn đến đối thủ một mất một còn của mình Thẩm Nhất An ở đây, ông có một dự cảm xấu.

"Đương nhiên là sự thật, bất quá hắn là lão sư chỉ đạo của hệ cơ giáp chúng ta rồi" Thẩm Nhất An nhìn đối thủ một mất một còn của chính mình, đắc ý nói.

Học sinh trong hệ dị năng giả đều là dị năng giả, mà hệ cơ giáp thì lại rất ít dị năng giả, đa số vẫn là người thường có thể chất tốt, nhưng bởi vì thế, hệ cơ giáp của bọn họ vẫn luôn bị viện dị năng giả áp một đầu.

Hiện tại Giang Mặc Thịnh nguyện ý tới hệ cơ giáp làm lão sư dạy học, điều này là một việc mà Thẩm Nhất An có thể tuyệt đối áp đảo Chu Thụy Minh nhất trong nhiều năm qua, phi thường đáng giá ăn mừng!

"Hắn là học sinh tốt nghiệp từ hệ dị năng giả, cho dù có dạy học, cũng là tới hệ của chúng ta". Chu Thụy Minh bất mãn nói.

"Nhưng hắn chọn là hệ cơ giáp của chúng ta" Thẩm Nhất An nhìn thấy biểu tình tức giận của Chu Thụy Minh, trong lòng sảng khoái cực kì.

"Ông!" Chu Thụy Minh bị Thẩm Nhất An khiêu khích khoe khoang làm tức giận không chịu nổi mà lại không thể phát tiết ra bên ngoài, chỉ đành quay đầu nhìn về hiệu trưởng có thể ra quyết định cuối cùng, nói: " Hiệu trưởng, ngài cũng biết, hệ dị năng giả của trường chúng ta có tầm quan trọng như thế nào, Giang Mặc Thịnh chính là tốt nghiệp hệ của của bọn tôi, lần này về dạy học, tự nhiên cũng đến hệ bọn tối mới đúng chứ"

"Ông đừng suy nghĩ nữa, muốn tới hệ cơ giáp chúng tôi dạy học, là quyết định của Giang thiếu tướng" Thẩm Nhất An cố ý kích thích Chu Thụy Minh.

Tuy rằng đã xác nhận là Giang Mặc Thịnh chính mình quyết định, nhưng ông cũng lo lắng hiệu trưởng sẽ bị thuyết phục, nói chuyện với Giang Mặc Thịnh làm hắn thay đổi chủ ý, vậy thì chẳng phải  hệ cơ giáp bọn họ mất đi một cơ hội tuyệt hảo sao.

Có Giang Mặc Thịnh tới làm lão sư chỉ dẫn, tin chắc thực lực của hệ cơ giáp bọn họ nhất định sẽ tăng một tầng, bất kể như thế nào cũng không được để hệ dị năng giả đem người đi mất!

Chu Thụy Minh cùng Thẩm Nhất An tính tình đều táo bạo, tính cách xúc động, ngày thương hai người gặp mặt nhau cũng như là sao hỏa đụng địa cầu, hiện tại lại bởi vì cùng một người à nổi lên xung đột, mâu thuẫn lớn hơn nữa, thậm chí thiếu chút nữa không mang tới đây là phòng hiệu trưởng, trực tiếp đánh nhau.

Nếu để học sinh ở hai hệ thấy được, có lẽ sẽ ngã vỡ kính.

Tiếu Quốc Thái cũng là một cái đầu hai cái đại, Giang Mặc Thịnh nguyện ý tới trường quân đội nhậm chức, ông tất nhiên rất vui vẻ, cũng có thể đoán được nội tình bên trong, cũng biết được đối phương nhậm chức cũng không lâu lắm, chờ thân thể hắn hoàn toàn khôi phục, hắn vẫn phải về quân bộ.

Nhưng cho dù chỉ là một khoảng thời gian, đối với học sinh trường quân đội bọn họ cũng là vô cùng có ích.

Nếu có thể, ông cũng hi vọng Giang Mặc Thịnh có thể đến nhậm chức ở hệ dị năng giả, nhưng thân thể đối phương như vậy làm ông trong lòng tiếc hận thở dài một hơi.

Đối với tình huống trước mắt của Giang Mặc Thịnh mà nói, đi hệ cơ giáp dạy học hiển nhiên càng thích hợp hơn, nhưng lý do này tạm thời ông không thể nói cho người khác.

Khi Tiếu Quốc Thái bị hai viện trưởng nháo đến sứt đầu mẻ trán, cửa lớn của phòng hiệu trưởng lại một lần nữa bị gõ vang lên.

"Vào đi" Tiếu Quốc Thái ôn định cảm xúc chủa chính mình, nói.

Chu Thụy MInh cùng Thẩm Nhất An thiếu chút nữa đã lao vào đánh nhau vừa nghe có người muốn vào, lập tức liền khôi phục hình tượng viện trưởng ổn trọng, biến hóa nhanh đến nỗi làm người ta phải líu lưỡi.

"Báo cáo hiệu trưởng, lão sư chỉ đạo cách đấu hệ cơ giáp Giang Mặc Thịnh báo dánh!" Giang Mặc Thịnh tư thế tiêu chuẩn, thanh âm to lớn vang dội nói.

Chu Thụy Minh và Thẩm Nhất An nghe vậy, hai mắt liền tỏa sáng nhìn về phía Giang Mặc Thịnh, bộ dáng hận không thẻ ngay lập tức xách người về hệ của mình.

Đặc biệt là Thẩm Nhất An, sau khi nghe được Giang Mặc Thịnh tự giới thiệu xong, càng đắc ý hơn khóe miệng cũng sắp câu lên tận trời cao.

"Không tồi, không tồi, Giang thiếu tướng quả nhiên tuổi trẻ tài cao, có Giang thiếu tướng gia nhập, hệ cơ giáp cuẩ chúng ta thực lực nhất định sẽ tăng cao một bậc" Thẩm Nhất An vừa lòng nói.

Chu Thụy Minh bất mãn hừ lạnh một tiếng, Giang Mặc Thịnh đến báo cáo như thế, tự nhiên sẽ không thay đổi được quyết định đên hệ cơ giáp làm lão sư, nhưng ông vẫn cảm thấy không cam lòng, rõ ràng hắn là học sinh tốt nghiệp từ hệ dị năng giả bọn ông mà.

Dựa vào cái gì phải đến hệ khác dạy học, đặc biệt là còn đến hệ cơ giáp của đối thủ một mất một còn của ông nữa.

"A Thịnh à, cậu xem cậu về trường dạy học làm sao không nói với thầy một tiếng, thầy sẽ xắp xếp cho cậu một chức vị tốt hơn, lấy năng lực của cậu đi hệ cơ giáp quá là mai một" Chu Thụy Minh thấm thiá nói.

"Ông nói cái gì? Đi hệ các ông mới là mai một nhân tài, hệ cơ giáp chúng ta thì làm sao? Không có học sinh hệ cơ giáp làm hậu thuẫn, ông cho rằng chỉ bằng chút học sinh đó có thể làm gì?" Thẩm Nhất An bất mãn thổi râu trừng mắt.

Mắt thấy hai người lại sắp nháo lêm, Tiếu Quốc Thái vội vàng mở miệng giảng hòa.

" Chu viện trưởng khỏe, nhưng trước mắt tình huống cơ thể ta, chỉ sợ rất khó đảm nhiệm" Giang Mặc Thịnh nghiêm túc nói.

Tuy rằng xin điều tới trường quân đội dạy học là do có mục đích khác, nhưng nếu đã trở thành lão sư dạy học, hắn phải nghiêm túc chỉ đạo học sinh, tất nhiên sẽ không lấy tương lai của học sinh ra đùa giỡn.

Vừa nghe Giang Mặc Thịnh nói tình trạng thân thể, Chu Thụy Minh không khỏi trầm mặc, tuy rằng ông không biết rõ cụ thể như thế nào, nhưng khoảng thời gian trước đối phương kề cạnh nguy cơ tử vong thì ông vẫn rất rõ ràng.

Mặc dù rất không cam tâm để Thẩm Nhất An cái lão đông tây đó chiếm lợi, nhưng cũng không còn cách nào.

" A Thịnh, về sau nếu có rảnh thì cũng tới giúp thầy dạy những hùng hài tử trong hệ dị năng giả đi, nếu bọn họ có một nửa năng lực của cậu, thầy cũng không có lo lắng như vậy" Chu Thụy Minh bất đắc dĩ nói.

"Vâng, viện trưởng" Giang Mặc Thịnh lập tức đáp.

Chu Thụy Minh đã là viện trưởng của hệ dị năng giả khi hắn còn theo học ở trường, lúc trước cũng giúp đỡ hắn rất nhiều, nếu có thể, Giang Mặc Thịnh tự nhiên muốn có qua có lại.

"Thôi thôi, thật là tiện nghi lão gia hỏa ông" Chu Thụy Minh vẫn là không cam lòng trừng mắt nhìn Thẩm Nhất An, học sinh ông dạy ra, cuối cùng lại chạy tới chỗ đối thủ một mất một còn, nếu không phải bởi vì thân thể Giang Mặc Thịnh, đối phương làm gì có vận khí tốt như vậy.

Thẩm Nhất An vừa thấy biểu tình kia của Chu Thụy Minh, liền biết đối phương đang chửi thầm ông trong lòng, nếu là ngày thường nhất định ông sẽ không bỏ qu, nhưng hiện tại xem đối phương mới chịu lỗ vốn lớn như vậy, trong lòng ông miễn bàn có bao nhiêu vui sướng, đại nhân đại lượng, không cùng ông ta so đo.

"Vậy những hài tử của hệ cơ giáp về sau giao cho người, không nghe lời cứ việc đánh, không cần khách khí" Thẩm Nhất An cười nói.

Có Giang Mặc Thịnh là thiếu tướng trẻ tuổi nhất Liên Bang chỉ đạo, đám hài tử đó hẳn sẽ nghe lời, thực lực đều tăng lên ha?

"Vâng, Thẩm viện trưởng" Giang Mặc Thịnh đáp.

"Được rồi, nếu không còn việc gì, thì giải tán đi, A Thịnh nhớ rõ buổi chiều còn có tiết" Tiếu Quốc Thái dặn dò xong liền vẫy tay, đem mọi đều đuổi ra ngoài hết.

Giang Mặc Thịnh gật gật đầu với hiệu trường và hai vị viện trưởng, sau đó liền lập tức rời đi, chuẩn bị tìm Du Cẩn Lật ăn cơm trưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro