CHƯƠNG 57: GẶP MINH HÀ, CƠN GIẬN CỦA MINH NGUYỆT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tử Nguyên Nhi

Đó là một buổi sáng nắng đẹp, ánh nắng rạng đông chiếu xuống mái ngói bích hồng, bóng cây loang lổ, tựa như thiên địa vạn vật đều nhuộm ánh sáng, hoa mỹ làm người ta không mở mắt ra được. Càng khiến cho người kinh diễm, là thiếu phụ đoan dung thuần tịnh đứng trước sân. Nàng một thân y phục chỉ vàng thêu hoa thủy tiên, váy dài màu trắng ngà như lụa chấm đất. Búi tóc cao, trâm cài đỏ thắm nghiêng về đuôi lông mày, hai sợi tóc rũ xuống trước ngực, khóe miệng nhàn nhạt ý cười, đôi mắt như thanh tuyền cũng tựa như ánh nắng chiều sớm tối, thủy ánh lân quang. Ánh mắt nhu hòa trầm ổn, phiếm quang huy cùng mỹ lệ. Trong tay ôm một hài tử.

Từ xa nhìn lại, tựa như tiên tử trong tranh.

Đây là ấn tượng đầu tiên của Thu Minh Nguyệt với Thu Minh Hà.

Nhìn xa như tiên tử Dao Trì hư hư thực thực, nhìn gần là phu nhân ung dung tao nhã.

Nàng chưa bao giờ nghĩ, Đại phu nhân ương ngạnh sắc bén, lại có nữ nhi xuất chúng như vậy.

Ngày hai mươi bảy tháng tử, cũng là ngày Thu Minh Nguyệt lần đầu tiên nhìn thấy đại tỷ trong truyền thuyết.

Nàng nghỉ chân ở hành lang, nhìn nhau từ xa. Nhìn nữ tử dung sắc mỹ lệ kia được nha hoàn dẫn đường đi đến sảnh ngoài, Đại phu nhân nghe tin vội vàng đi đến trước mặt nàng, hai mắt phiếm lệ. Đôi mắt nhìn thiếu nữ dung nhan tươi đẹp kia thêm mấy phần tưởng niệm cùng thương cảm. Nam tử thanh tuấn ôn hòa bên cạnh tiếp nhận hài tử trong tay nàng, ánh mắt nhu tình nhìn Đại phu nhân cùng Thu Minh Hà ôm nhau khóc.

Đây cũng là lần đầu tiên Thu Minh Nguyệt nhìn thấy tỷ phu này, thế tử Trung Sơn bá Thượng Quan Mạch Trần.

Rất nhiều năm về sau, phồn hoa tan mất, Thu Minh Nguyệt một mình ngồi trên ghế mây nhìn hoa dâm bụt nở diễm lệ, sẽ nhớ đến. Một ngày kia, nếu ánh mặt trời không quá mức tươi đẹp, chiếu đến đôi mắt ánh lệ của ai đó, lại hấp dẫn ánh mắt vốn không nên dừng ở trên người nàng. Bởi vậy, mới đưa đến rất nhiều nề hà cùng bi kịch phía sau. Cũng làm cho nữ tử ôn hòa, thiện lương kia vốn nên hạnh phúc cả đời lại ngày ngày lau mặt bằng nước mắt, buồn bực không vui, bi ai mà chết.

Nhưng nàng vô pháp đoán trước tương lai, cũng vô pháp thay đổi.

Bởi vậy, làn gió mát khẽ nâng làn váy nàng, không khí phiêu tán hương thơm hoa tường vi. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, phảng phất như hoa đồ mi nở rộ, khiến đôi mắt nam tử đứng lặngim kia hơi nghiêng.

Hắn một thân áo bào màu đỏ thẫm viền vàng khắc hoa văn tường vân, bên hông buộc sợi vải lụa đẹp đẽ, hai bên được khảm đá quý xanh biếc. Búi tóc ngọc quan, sợi tóc như mây. Dung nhan anh tuấn phi thường, ánh mắt đen bóng có thần, lúc nào cũng nở nụ cười ôn hòa. Ôn hòa của hắn bất đồng cùng Thu Minh Hiên nho nhã, Thu Minh Hiên đối với bất luận kẻ nào cũng ôn nhuận như ngọc. Mà ôn hòa của hắn chỉ hiện lên ở viền mắt, nhưng chìm ở đáy mắt, là sắc bén làm người sợ hãi.

Khi Thu Minh Nguyệt cũng nhìn qua ánh mắt hắn chợt lóe tia kinh diễm. Từ nhỏ ánh mắt như vậy đã gắn liền cùng với nàng, nàng sớm đã thấy nhiều nhưng không trách.

Vốn định chờ Đại phu nhân cùng Thu Minh Hà đi vào mình sẽ chậm rãi theo sau. Thu Minh Hà hồi phủ, Trung Sơn bá thế tử cũng đi theo, tự nhiên cả nhà đều phải tụ tập cung nghênh. Lại chưa từng nghĩ đến, Thượng Quan Mạch Trần lại đột nhiên mở miệng.

"Nương tử, đây cũng là muội muội của ngươi sao? Sao từ trước đến giờ chưa từng gặp qua?"

Thu Minh Hà quay đầu, nhìn thấy Thu Minh Nguyệt, ánh mắt sâu xa.

"Nương, kia đó là Ngũ muội muội đi." Nàng hỏi Đại phu nhân, khóe miệng khẽ cười.

Đại phu nhân sắc mặt không tốt lắm, gật gật đầu.

"Ừ, nàng tên Thu Minh Nguyệt." Trước mặt con rể, tự nhiên nàng sẽ không khó xử Thu Minh Nguyệt, chỉ đối với nàng nói: "Minh Nguyệt, ngươi ở chỗ đó nhìn cái gì, còn không qua đây chào tỷ phu ngươi."

Bị gọi tên, Thu Minh Nguyệt cũng không né tránh, mang theo nha hoàn đi qua, trước uốn gối thi lễ với Đại phu nhân, mới đối với Thu Minh Hà cùng Thượng Quan Mạch Trần nói: "Minh Nguyệt gặp qua tỷ tỷ, tỷ phu."

Thu Minh Hà hiền lành cười cười, "Ta là lần đầu tiên gặp ngươi." Nàng nhanh chóng nâng Thu Minh Nguyệt dậy, trên dưới đánh giá nàng.

"Chưa từng nghĩ rằng, Ngũ muội muội lại xinh đẹp như thiên tiên vậy."

Thu Minh Hà đối với Thu Minh Nguyệt trái lại chưa từng có nửa phần địch ý, ánh mắt ôn hòa trong vắt, hoàn toàn không giống Đại phu nhân ngang ngược như vậy.

Thu Minh Nguyệt thần sắc nhu hòa, mặt mang e lệ.

"Tỷ tỷ mới là đẹp như thiên tiên. Mới vừa rồi xa xa nhìn, ta còn tưởng rằng là tiên nữ hạ phàm đó. Thế nhưng làm muội muội kinh diễm một trận." lời này của Thu Minh Nguyệt tuyệt đối không phải nịnh hót, ngũ quan Thu Minh Hà tuy không tinh xảo tuyệt mỹ bằng mình, nhưng là thắng ở đoan dung cao quý, nhất cử nhất động, hoặc tĩnh hoặc động, đều lộ ra vẻ đẹp tĩnh mịch. Loại vẻ đẹp này, trái lại cùng Thu Minh Châu có chút giống nhau.

Thu Minh Hà nắm tay nàng, đang chuẩn bị nói cái gì. Thượng Quan Mạch Trần bên cạnh lại nói: "Nương tử, ngươi một đường mệt nhọc, vẫn là vào nhà đi."

Thu Minh Hà gật gật đầu, nói với Thu Minh Nguyệt: "Ngũ muội, hai ta cũng không nên ở chỗ này thổi phồng cho nhau, vào nhà thôi, chắc là tổ mẫu chờ lâu rồi."

"Được."

Đại phu nhân không nghĩ tới nữ nhi cư nhiên cùng Thu Minh Nguyệt hợp ý như vậy, tức giận đến sắc mặt biến đổi.

Lúc này, Thu Minh Ngọc cùng Thu Minh Lan cũng ra tới.

"Đại tỷ, đại tỷ phu." Thu Minh Ngọc vừa thấy Thu Minh Hà liền vui sướng chạy tới. Thu Minh Lan trầm ổn hơn một ít, đứng ở tại chỗ, hơi hơi cười. Làm ra vẻ tiêu thư khuê các đoan trang rụt rè.

Thu Minh Ngọc trực tiếp chen giữa Thu Minh Nguyệt, kéo tay Thu Minh Hà, mặt đầy vui sướng.

"Đại tỷ, ngươi đã trở lại, ta rất nhớ ngươi."

Thu Minh Hà điểm điểm cái mũi của nàng, cười nói: "Đều đã lớn như vậy, còn giống hài tử không chịu lớn lên." Nàng lắc đầu, "Tương lai nếu gả chồng, thì phải làm sao?"

Thu Minh Ngọc lập tức đỏ mặt, dỗi nói: "Đại tỷ, ngươi vừa trở về liền chọc ta, ta không để ý tới ngươi." Nàng dậm chân, ánh mắt có vẻ thẹn thùng.

Thu Minh Lan ánh mắt trầm xuống, đáy mắt ẩn một tia lệ khí, trên mặt lại cười nói: "Đại tỷ, đại tỷ phu, các ngươi một đường mệt nhọc. Tổ mẫu đã chờ đã lâu, vẫn là nhanh vào đi thôi."

Thu Minh Nguyệt bị Thu Minh Ngọc đẩy đến một bên, cũng không tức giận, mà lẳng lặng đứng, không buồn không vui.

Thượng Quan Mạch Trần trái lại nhìn nàng nhiều một chút.

"Ngũ muội muội, khí độ thật tốt." Những lời này hắn nói thực nhẹ, giống như một làn sương khói, trừ Thu Minh Nguyệt, không có bất luận kẻ nào nghe thấy.

Thu Minh Nguyệt nhíu mày, có chút khó hiểu nhìn hắn một cái.

Thượng Quan Mạch Trần lại đưa mắt nhìn Thu Minh Hà, tựa hồ căn bản chưa từng chú ý nàng. Mà câu nói kia, phảng phất chỉ là nàng ảo giác?

Thu Minh Nguyệt ngưng mi, thấy Thu Minh Hà đang bị Thu Minh Ngọc và Thu Minh Lan vây quanh ở giữa quay đầu, cười cười đối với nàng.

"Ngũ muội, chúng ta vào đi thôi."

Thu Minh Nguyệt mỉm cười gật đầu, thiếu nữ dáng người như liễu, mỉm cười như hoa. Ánh mặt trời chiếu xuống, như cúc non nở rộ trong gió.

Thượng Quan Mạch Trần đi ở bên cạnh ngẩng đầu thấy nàng tươi cười ôn nhã, đáy mắt nhanh chóng xẹt qua một tia gì đó, thoáng qua rồi biến mất.

Bước vào cửa phòng, liền thấy rất nhiều người trong phòng.

Lão thái quân ngồi ở vị trí đầu, Tiết quốc hầu phu nhân ngồi ở vị trí phía dưới bên trái nàng. Nhị phu nhân tam phu nhân thậm chí tam lão gia cũng có mặt. Tất cả huynh đệ tỷ muội trong phủ cũng đều theo thứ tự mà ngồi.

Thu Minh Hà đi vào, lão thái quân liền gọi một tiếng. Trong thanh âm hàm chứa cảm thán cùng kích động.

Mấy tỷ muội Thu Minh Nguyệt trước thỉnh an lão thái quân, theo sau Thu Minh Hà cùng Thượng Quan Mạch Trần mới bái kiến lão thái quân.

Thu Minh Hà quỳ gối trên đệm Trầm Hương chuẩn bị, cung cung kính kính dập đầu với lão thái quân.

"Minh hà dập đầu với tổ mẫu, tổ mẫu mạnh khỏe."

Thượng Quan Mạch Trần cũng làm lễ.

Lão thái quân vội vàng nói: "Mau đứng lên, đừng quỳ lâu."

Thượng Quan Mạch Trần đỡ Thu Minh Hà đứng lên, hốc mắt nàng còn chứa nước mắt.

"Tạ tổ mẫu."

Lão thái quân lại phân phó người dọn chỗ cho bọn hắn, Thu Minh Hà lúc này mới nói: "Rất lâu Minh Hà chưa thăm hỏi, tổ mẫu có mạnh khỏe?"

Lão thái quân cảm động, "Tốt, thật sự rất tốt."

Đại phu nhân lấy tay áo che mặt, xoa xoa khóe mắt, nói: "Minh Hà, lần này ngươi trở về ở mấy ngày? Sân của ngươi ta đã kêu người sắp xếp thật tốt."

Thu Minh Hà nói: "Sáng nay ta có nói bà bà, ta buổi chiều phải đi về."

"Gấp như vậy?" Đại phu nhân hình như không nỡ, "Thật vất vả mới trở về một chuyến, làm gì gấp như vậy?"

Thu Minh Hà cười cười, "Mạch Văn sắp xuất giá, bà bà muốn ta trở về giúp đỡ nàng chuẩn bị của hồi môn."

Đại phu nhân khó tránh khỏi có vài phần không nỡ, "Ngươi mỗi lần trở về đều vội vã..."

Lão thái quân lại nói: "Được, Minh Hà đã là nương người ta, ngươi còn nghĩ nàng là tiểu hài nhi sao." Nữ tử xuất giá không nên cùng nhà mẹ đẻ quá mức thân mật, bằng không nhà chồng cũng sẽ không vui. Lão thái quân âm thầm liếc Đại phu nhân. Cô gia còn ở chỗ này, Đại phu nhân nói chuyện cũng quá không đúng mực.

Đại phu nhân tự nhiên là biết đạo lý này, bất quá lâu lắm chưa được gặp nữ nhi, trong lòng nàng rất là tưởng niệm cùng không nỡ, nhưng cũng không thể để Thu Minh Hà không màng lễ pháp ở lại, không duyên cớ chọc nhà chồng không vui.

Lão thái quân dừng một chút, lại nói: "Vi tỷ nhi lớn lên có khỏe không?"

Thu Minh Hà vội để nha hoàn đưa hài tử cho lão thái quân, lão thái quân ôm hài tử, vui vô cùng, Tỷ nhi nhỏ mới hơn một tháng, trái lại không sợ người lạ, vươn hai tay, ở không trung múa may, vẻ mặt cười ha hả. Lão thái quân thấy rất là kinh hỉ, nói: "Đứa nhỏ này thật thông minh lanh lợi. Trưởng thành nhất định là một người cơ trí."

Đại phu nhân nói: "Cho ta xem." 

Lão thái quân kêu Trầm Hương đem hài tử cho Đại phu nhân ôm, Đại phu nhân cẩn thận tiếp nhận, tỉ mỉ quan sát, mặt mày hắn. Lại nhìn nhìn Thu Minh Hà cùng Thượng Quan Mạch Trần, cười nói, "Đứa nhỏ này lông mày đôi mắt lớn lên giống Minh Hà! Cái mũi cùng miệng lớn lên giống cô gia. Trưởng thành nhất định là đại mỹ nhân."

Thu Minh Hà khẽ cười nói: "Nương, nàng còn nhỏ như vậy sao nhìn ra được?"

Lão thái quân cũng nói: "Đứa nhỏ này mới hơn một tháng, mặt mày đều không có hiện rõ, sao nhìn ra được giống ai?"

Đại phu nhân lại nói: "Sao nhìn không ra? Minh Hà lúc nhỏ cũng như vậy, sao ta nhận không ra?" Đại phu nhân kiêu ngạo, sinh ra nữ nhi Thu Minh Hà này, vẫn luôn đắc chí, khẩu khí nói chuyện khó tránh khỏi vài phần tự đắc. Thu gia từ trên xuống dưới già trẻ lớn bé, sớm đã thấy nhiều không trách. Lại nói, Thu Minh Hà vốn dĩ mỹ lệ lại đoan trang, năm đó ở kinh đô là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy, cũng để tâm hư vinh Đại phu nhân đã chịu thỏa mãn rất lớn. Khó có khi nàng trở về một chuyến, Đại phu nhân không nhân cơ hội khoe khoang một phen mới là lạ.

Lão thái quân lắc đầu, "Ngươi cẩn thận một chút, đừng làm Vi tỷ nhi bị thương."

"Nương, ngươi cứ yên tâm đi!" rõ ràng hôm nay tâm tình Đại phu nhân không tồi, trên mặt vẫn luôn mang theo tươi cười, đường cong nhu hòa, làm nhạt đi vài phần sắc bén ngày thường.

Phía dưới, Thu Minh Hà vẫn luôn ôn nhu đạm cười.

"Nương, chờ giờ này sang năm, nàng đã có thể kêu tổ mẫu ngài"

Đại phu nhân càng thêm hết sức vui mừng, "Đúng a! Sang năm Vi tỷ nhi đã có thể đi đường. Sau đó ngươi nhất định phải ôm nàng trở về."

Thu Minh Hà nói: "Tất nhiên, đến lúc đó nương không được chê nàng ầm ĩ đó."

"Đương nhiên không có, Vi tỷ nhi đáng yêu như vậy, ta thích còn không kịp, sao lại chê nàng? Đúng không! Vi tỷ nhi," Đại phu nhân cúi đầu, nhìn đôi mắt nhỏ, nói, lão thái quân cười mắng: "Nàng còn nhỏ như vậy, sao có thể nghe hiểu lời của ngươi? Ngươi cẩn thận, đừng làm cho Vi tỷ nhi ngã."

Vừa dứt lời, Vi tỷ nhi ha hả cười rộ lên.

Đại phu nhân ánh mắt sáng lên, ngạc nhiên nói: "Nàng có thể nghe hiểu được ta đang nói cái gì?"

Thu Minh Nguyệt vẫn luôn trầm mặc, nói: "Tiểu hài tử vừa mới sinh ra thị giác mơ hồ, chỉ có thể dựa vào thanh âm cùng mùi hương phân biệt người. Mẫu thân, ngươi trò chuyện nhiều với nàng, về sau Vi tỷ nhi có thể từ thanh âm nhận ra người"

Thu Minh Hà cũng nói: "Đúng rồi! Lão nhân gia cũng nói như thế."

Thượng Quan Mạch Trần trái lại có chút kinh ngạc, "Chưa từng nghĩ, muội muội cũng biết những chuyện này?"

Thu Minh Nguyệt sắc mặt ửng đỏ, nói: "Khi muội còn nhỏ có nghe lão nhân gia nói. Vẫn luôn cảm thấy thực ngạc nhiên, hài tử nhỏ như vậy, đã có ý thức rồi sao?"

"Ngũ muội muội có điều không biết." Thu Minh Hà quay đầu, mỉm cười nói, "Tiểu hài tử cảm quan ý thức đặc biệt mãnh liệt, ai đối với nàng tốt nàng đều nhận ra đó?"

"Thật không?" Thu Minh Nguyệt hai mắt ngạc nhiên, "Ta là lần đầu tiên nghe được cách nói như vậy đó?"

Thu Minh Hà hơi hơi mỉm cười, "Chờ ngươi về sau làm mẫu thân thì sẽ biết,"

Thu Minh Nguyệt sắc mặt lập tức đỏ, dỗi nói: "Đại tỷ, lại giễu cợt ta,"

Thu Minh Hà tựa hồ cũng ý thức được mình nói sai rồi, sắc mặt vài phần xin lỗi.

"Tỷ tỷ ta nói hươu nói vượn, Ngũ muội muội ngươi đừng trách móc."

Thu Minh Nguyệt nhấp môi mỉm cười, "Đại tỷ nói quá lời. Bất quá Vi tỷ nhi xác thật rất đáng yêu, có thể cho ta ôm một cái không?"

Thu Minh Hà còn chưa nói, Đại phu nhân âm thanh lạnh lùng: "Ngươi ôm cái gì? Không cẩn thận lại làm bị thương Vi tỷ nhi."

Đại phu nhân vừa dứt lời, bâu không khí liền yên tĩnh, Thu Minh Nguyệt không nói gì, lão thái quân sắc mặt hơi trầm xuống.

Thu Minh Hà cũng nhíu mày, thấp giọng nói: "Nương..."

Đại phu nhân quay đầu lại trừng mắt liếc nàng một cái, "Nàng chân tay vụng về, vạn nhất làm ngã Vi tỷ nhi thì làm sao bây giờ? Đến lúc đó ngươi đừng hối hận."

Thu Minh Hà bất đắc dĩ, Thu Minh Ngọc ở một bên đệm nói: "Nhưng mà, đại tỷ, nàng sao có thể ôm hài tử? Đừng để đến lúc đó nhẹ buông tay, làm bị thương Vi tỷ nhi. Vẫn là để nương ôm đi! Ngươi xem Vi tỷ Nhi đang cười kìa! Thay đổi người, nàng sẽ không vui"

Thu Minh Hà nhíu nhíu mày, sắc mặt có vài phần không vui. Còn chưa có mở miệng, Thượng Quan Mạch Trần bên cạnh liền nói: "Ta thấy muội muội cũng không phải người sơ ý, không sao." Hắn ra hiệu cho nha hoàn phía sau rồi cười với Đại phu nhân nói: "Nhạc mẫu đại nhân, ngài ôm Vi tỷ nhi lâu rồi, sợ là tay cũng nhức mỏi! Không bằng cho muội muội ôm một cái đi. Ta thấy, Vi tỷ nhi luôn nhìn bên này!"

Con rể đã mở miệng, Đại phu nhân sao có thể nói thêm gì? Tâm bất cam tình bất nguyện đem Vi tỷ nhi giao cho nha hoàn phân phó được Thượng Quan Mạch Trần, một bên còn dặn dò: "Ngươi phải cẩn thận, nàng mà bị thương ngươi đảm đương không nổi đâu."

Thu Minh Nguyệt đứng lên, kính cẩn nghe theo nói: "Dạ" nàng thật cẩn thận tiếp nhận Vi tỷ nhi, Thu Minh Lan ngồi phía trên nàng ánh mắt chợt lóe, lúc Thu Minh Nguyệt vươn tay ôm Vi tỷ nhi xong đang muốn trở về vị trí của mình thì nàng vươn chân ra, muốn gạt chân nàng. Lúc này ánh mắt Thu Minh Nguyệt chỉ dừng ở trên người Vi tỷ nhi, không chú ý tới. Trái lại Thượng Quan Mạch Trần thấy được, hắn híp con ngươi, đáy mắt xẹt qua tia sắc bén. Bưng chén trà, vô tình, phịch một tiếng, nắp trà vỡ vụn, làm Thu Minh Nguyệt bừng tỉnh. Bước chân nàng dừng lại, vừa lúc thoáng nhìn Thu Minh Lan đang nhanh chóng rút chân mình lại. Thấy sắc mặt hắn chợt lóe qua hoảng loạn, liền biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Mắt phượng rùng mình, dường như không có việc gì mà trở lại ngồi. Trêu ghẹo nói: "Đại tỷ an vị ở chỗ này, dù trốn cũng không thoát, tỷ phu không cần phải gắt gao nhìn chằm chằm đại tỷ như vậy."

Thượng Quan Mạch Trần nhướng mày, đáy mắt xẹt qua ý cười. Bình tĩnh, không kiêu ngạo không siểm nịnh. Tuổi nhỏ như vậy, đúng là khó được.

Thu Minh Hà cũng hơi hơi sửng sốt, sau đó sắc mặt đỏ lên, dỗi nói: "Ngũ muội muội làm sao cũng bắt đầu chọc ghẹo ta như vậy, làm ta thật xấu hổ."

Thu Minh Nguyệt ôm Vi tỷ nhi, cười nói: "Đại tỷ cùng tỷ phu phu thê ân ái, nào có cái gì xấu hổ hay không xấu hổ?" khi nói chuyện nàng giống như vô tình liếc mắt Thu Minh Lan, đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo.

Thu Minh Hà quay đầu lại, đối diện ánh mắt ôn nhu chuyên chú của Thượng Quan Mạch Trần, không khỏi sắc mặt đỏ lên, lại cúi đầu, nhưng trong lòng cao hứng.

Lão thái quân con ngươi lóe khôn khéo, phân phó nói: "Còn không châm trà cho cô gia một lần nữa?"

Lập tức có nha hoàn châm trà cho Thượng Quan Mạch Trần. Trà thơm ngào ngạt, khiến người ngửi say mê.

"Đây là trà gì?" Thượng Quan Mạch Trần nhẹ nhấp một ngụm, trà này vào miệng ngọt lành, đến yết hầu rồi lại hơi hơi chua xót, trước ngọt sau khổ, phảng phất như nhân sinh. Người như thế nào, thế nhưng có thể bào chế ra trà như vậy?

Lão thái quân sắc mặt mỉm cười, "Đây là trà hoa của Minh Nguyệt. Ta cảm thấy hương vị thanh đạm lại ngon miệng, có một phen tư vị khác, không biết thế tử có thích không?"

Thượng Quan Mạch Trần sắc mặt có chút kinh ngạc nhìn Thu Minh Nguyệt, "Không nghĩ tới Ngũ muội muội lại có tài nghệ này?"

Thu Minh Nguyệt ngẩng đầu lên, nhàn nhạt cười.

"Rãnh rỗi không có việc gì hái mấy đóa hoa, có thể được tỷ phu tán dương như thế, là phúc khí của ta."

Thượng Quan Mạch Trần bật cười, "Không nghĩ là, Ngũ muội muội cũng hài hước như vậy."

Thu Minh Nguyệt không nói chuyện nữa. Nam nữ có khác, thêm ở trước mặt nhiều người, Thượng Quan Mạch Trần lại là tỷ phu nàng, vốn là thân thích, cũng không cần kiêng kị gì. Nhưng người đời xưa nay không nói đạo lý, nếu vịn vào chuyện này cũng không tốt. Trường hợp này, nàng không nên nói thêm cái gì, chỉ chuyên tâm trêu đùa Vi tỷ nhi trong lòng ngực.

"Đại tỷ, Vi tỷ nhi có vầng tráng cao, mặt mang phúc tướng, ngày sau tất nhiên đại phú đại quý."

Nghe có người khen nữ nhi mình tốt, Thu Minh Hà tự nhiên cao hứng, ngoài miệng nói: "Ngũ muội muội cũng biết xem tướng sao?"

"Ta làm gì mà biết xem tướng?" Thu Minh Nguyệt nói: "Chỉ là nhìn mặt đại tỷ đầy hồng quang, nói vậy tỷ phu chắc đã dành tất cả yêu thương cho đại tỷ. Vi tỷ nhi là bá tước tiểu thư, tự nhiên đại phú đại quý. Ta nói chẳng lẽ không đúng?" Nàng vừa nói vừa nghịch ngợm chớp chớp con ngươi.

Thu Minh Hà nói: "Ngươi thật là quỷ tinh linh."

Thu Minh Nguyệt không nói nữa.

Lúc này, gian ngoài truyền đến giọng nha hoàn truyền lệnh.

"Lão thái gia đến, Đại lão gia đến, nhị lão gia đến."

Mọi người quay đầu, đầu tiên là thấy lão thái gia long hành hổ bộ đi đến, theo sau là Đại lão gia nhị lão gia tam lão gia. Mọi người không khỏi lại một hồi chào hỏi. Lão thái gia phất phất tay, ý bảo tất cả đều ngồi xuống. Hắn ngồi bên cạnh lão thái quân, "Nghe nói Hà nhi cùng cô gia tới, ta lại đây nhìn một cái."

Thu Minh Hà lập tức lại đứng lên, đi đến chính đường dập đầu với lão thái gia.

"Minh Hà thỉnh an tổ phụ, nguyện tổ phụ mạnh khỏe trường thọ."

Lão thái gia sắc mặt nhu hòa, ánh mắt hàm tia ý cười.

"Đứng lên đi."

"Tạ tổ phụ." Nàng vịn tay Thượng Quan Mạch Trần đứng lên, ngẩng đầu nhìn hắn hơi hơi mỉm cười. Hai người bốn mắt nhìn nhau, dịu dàng thắm thiết. Lão thái gia gật gật đầu.

"Đừng đứng, đều ngồi xuống đi."

"Dạ." Thu Minh Hà xoay người, cùng Thượng Quan Mạch Trần lại hành lễ Đại lão gia.

"Cha."

Đại lão gia thần sắc cũng hơi hơi nhu hòa, "Thật lâu mới trở về một chuyến, liền không cần nhiều lễ tiết như vậy." Đại lão gia tuy rằng không thích Đại phu nhân, nhưng đối với đại nữ nhi này vẫn là yêu thích.

Thu Minh Nguyệt nhìn thái độ Đại lão gia, bên môi hàm tia ý cười.

Sauk hi Đại lão gia ngồi xuống liền nhìn thấy hài tử mới sinh trong lòng Thu Minh Nguyệt, ánh mắt khẽ nhúc nhích.

"Đó là Vi tỷ nhi sao?"

Thu Minh Nguyệt ngẩng đầu, "Đúng vậy, Vi tỷ nhi lớn lên thực đáng yêu, cha ôm một cái đi."

"Ta?" Đại lão gia hình như có chút co quắp, vẫy vẫy tay.

"Thôi, ta thô tay thô chân, miễn cho làm bị thương nàng."

Thu Minh Nguyệt lại là cười đứng lên, đi đến trước Đại lão gia.

"Phụ thân ôm ngoại tôn nữ của mình, như thế nào lại làm bị thương nàng. đây, Vi tỷ nhi thích ông ngoại chứ." Nàng nói xong đem hài tử nhét vào trong lòng Đại lão gia. Đại lão gia vội vàng tiếp được, thật cẩn thận ôm ở trong ngực, vẻ mặt có vài phần kinh sợ.

Thu Minh Nguyệt thấy vậy bật cười ra tiếng, "Nhìn dáng vẻ phụ thân như vậy, giống như chưa từng ôm hài tử." Nàng nói vô tâm, người trong nhà lại tĩnh tĩnh. Đại phu nhân sắc mặt có chút ảm đạm. Nàng sinh ba nữ nhi, không một đứa nào Đại lão gia ôm qua. Đại lão gia sắc mặt cũng hơi hơi sửng sốt, ánh mắt có chút trắng.

Nhị phu nhân sắc mặt thanh lãnh, đáy mắt xẹt qua một tia trào phúng.

"Đại ca bận nhiều việc, tất nhiên là không quan tâm chuyện này. Cũng may đại tẩu hiền đức, nuôi ba nữ nhi lớn lên."

Thu Minh Nguyệt lúc này mới cảm thấy sự tình không đúng, hơi suy tư một chút, liền minh bạch. Nàng không nói lời nào, yên lặng trở lại vị trí mình.

Tam phu nhân lại tiếp nhị phu nhân nói, "Cũng không phải sao? Năm đó thời điểm Minh Hà sinh ra, đại ca còn Dương Châu chưa trở về ..." Nàng nói một nửa, lại ngậm miệng. Thần sắc mấy phần hoảng loạn, đặc biệt là nhìn thấy sắc mặt Đại phu nhân nháy mắt xanh mét, nàng hoảng sợ đến nỗi sắc mặt đều trắng.

"Đại... Đại tẩu, ta không phải cố ý, ta..."

Đại phu nhân quay đầu lại, gắt gao trừng mắt nhìn nàng một cái. Ánh mắt liếc đến bộ dáng Thu Minh Nguyệt như suy tư điều gì, nàng càng hận đến nghiến răng nghiến lợi. Năm đó nàng mang thai là lúc Đại lão gia coi thường nàng, thời điểm nàng sắp lâm bồn, Đại lão gia lại chạy đến Dương Châu cùng tiện nhân Trầm thị kia phong lưu khoái hoạt. Đó là sỉ nhục nàng, nàng có thể nào không hận sao?

Tiết quốc hầu phu nhân ánh mắt liền lóe, rồi sau đó đứng lên cười nói: "Ta thấy muội phu đúng thật không biết ôm hài tử, sinh dưỡng mấy nữ nhi rồi, vậy mà hiện giờ ngay cả tư thế ôm hài tử đều không đúng." Nàng lắc đầu, "Nhìn kìa, Vi tỷ nhi không thoải mái. Vẫn là đưa ta đi." Nàng ôm Vi tỷ nhi, cười tự nhiên nói, nhìn như trách cứ Đại lão gia, kỳ thật là nói cho Đại phu nhân. Đại lão gia không ôm nữ nhi nàng thì sao? Trầm thị sinh hạ một nhi một nữ, Đại lão gia không phải cũng không có cơ hội ôm sao?

Đại phu nhân sắc mặt tốt hơn một chút, nhưng vẫn tức giận.

Thu Minh Nguyệt nhìn Tiết quốc hầu phu nhân lần nữa, cảm khái. Rõ ràng một mẹ đẻ ra, vì cái gì Đại phu nhân kém Tiết quốc hầu phu nhân nhiều như vậy? Một ngang ngược kiêu ngạo, ngốc nghếch. Một tâm tư thâm trầm, bát diện linh lung. Nếu lớn lên không có có vài phần tương tự, dù nàng nhìn thế nào thì đều thấy hai người này không giống như là một đôi tỷ muội. Nàng lại nhìn nhìn Thu Minh Hà, sắc mặt Thu Minh Hà chớp mắt ảm đạm, giây lát lại khôi phục ôn nhã nhu hòa.

Thu Minh Nguyệt trong lòng thở dài, Thu Minh Hà này cũng không giống nữ nhi than sinh của Đại phu nhân. Lớn lên không giống, tính tình càng một trời một vực.

Đại lão gia hơi xấu hổ, nhẹ nhàng thở ra.

Tam lão gia vẫn luôn lưởi nhác ngồi lại nói: "Ta nhớ rõ năm đó thời điểm sinh ra Minh Ngọc, đại ca ở trong phủ, cũng không có ôm sao?" Tam lão gia là một người không có năng lực, suốt ngày chỉ biết tham dâm tửu sắc. Nói chuyện không tâm không phổi, chỉ sợ thiên hạ không loạn. Nhìn đi, hiện tại còn không phải như vậy sao?

Đại phu nhân sắc mặt mới vừa hòa hoãn lại giận dữ, Đại lão gia trước trước nay không thích Thu Minh Ngọc, hắn cảm thấy đó là sỉ nhục của hắn, sao có thể ôm nàng? Nghĩ đến Đại phu nhân điều này lại giận lại đau. Đây là vết sẹo của nàng, phàm là người trong phủ đều biết. Chỉ có tam lão gia này, như là vô tri vô giác, một hai phải bới móc vết sẹo này.

Nhị phu nhân sắc mặt trào phúng, không mặn không nhạt nói: "Đại ca ngày ngày lo lắng triều sự, khó tránh khỏi sơ suất nội trạch, này có gì kỳ quái?"

Đại phu nhân sắc mặt càng trầm, rồi lại nghe được tam phu nhân ở một bên oán trách tam lão gia.

"Chính ngươi không phải cũng không ôm Minh Cẩm?"

Tam lão gia liếc nàng một cái, có chút không vui. Tam phu nhân lập tức cúi đầu, không dám nói lời nào.

Thu Minh Nguyệt khóe miệng cười như không cười. Tam phu nhân quả nhiên là người cực kỳ thông minh, một câu nhìn như oán giận, nhưng thật ra là giải vây cho Đại phu nhân. Dù cho Đại phu nhân không cảm kích, tốt xấu ngày sau cũng sẽ không quá mức khó xử. Mà tư thái nhút nhát hèn mọn này của nàng, đã sớm thâm nhập nhân tâm. Gần đây bởi vì Ngọc di nương qua đời, có nhiều lời đồn tam phu nhân hãm hại hôm nay cũng sẽ tự sụp đổ bởi cử chỉ hèn nhát bỉ ổi của nàng.

A, tam phu nhân này đúng là một người kì diệu. Ngày ấy nếu nàng không tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ cũng sẽ bị nữ nhân này mê hoặc.

Nhị phu nhân trái lại nhìn tam phu nhân, trong mắt nhẹ trào phúng.

Tiết quốc hầu phu nhân ôm Vi tỷ nhi, cười nói: "Nam nhân sao phải ôm hài tử? Dù cho có thời gian, nhưng trách nhiệm này là của chúng ta ."

Nàng luôn ở thời khắc mấu chốt nhất mà hoà giải.

Lão thái quân cũng khẽ cười nói: "Cũng không phải là sao." Nàng nghiêng đầu đối với lão thái gia nói: "Năm đó thời điểm Khanh ca nhi sinh ra, không phải ngươi cũng không dám ôm?"

Lão thái gia cũng không ngượng ngùng, xoay đề tài đối với Thượng Quan Mạch Trần nói: "Hôm nay thời điểm hạ triều ta có gặp Trung Sơn bá. Nghe nói Mạch Trần chuẩn bị tham gia kỳ thi mùa xuân lần này?"

Thượng Quan Mạch Trần khiêm tốn cười cười, "Vãn sinh ngu dốt, nhưng không muốn cứ hưởng vinh quang gia tộc như vậy, không có tiếng tăm gì. Muốn thử may mắn một lần."

Lão thái gia vuốt râu gật gật đầu, trong mắt tràn đầy tán thưởng.

"Nam tử hán đại trượng phu, đúng thật không nên ngồi mát ăn bát vàng. Nếu là bụng có tài hoa, lại càng không nên yên lặng sống quãng đời còn lại." Lời này có ý riêng, là chỉ tam lão gia không có thành tựu.

Tam lão gia nghe vậy sắc mặt tối sầm, không biết ứng xử như thế nào.

Thượng Quan Mạch Trần ôn hòa cười, "Ai có chí nấy, bất quá do Mạch Trần không có việc gì làm thôi, đảm đương không nổi lời khen của tổ phụ." Hắn dừng một chút, lại nói: "Nhân sinh trăm năm, nếu có thể sớm sớm chiều chiều tán gẫu làm thơ, an ổn sống quãng đời còn lại, cũng là may mắn mà người bình thường khó có được."

Tam lão gia vừa nghe lời này đôi mắt liền sáng, "Thượng Quan cô gia nói đúng. Nhân sinh ngắn ngủi, tự nhiên nên là lúc tận hưởng lạc thú trước mắt, hà tất mỗi ngày ưu quốc ưu dân? Không duyên cớ tự tìm phiền toái cho mình?"

Thượng Quan Mạch Trần sắc mặt tức khắc có chút xấu hổ. Hắn nói lời vừa rồi kỳ thật là thuyết minh một loại thái độ nhân sinh. Không cầu công danh lợi lộc, chỉ cầu phiêu dật tiêu sái, cũng không phải là lời tam lão gia nhân sinh vui mừng trong tửu sắc như vậy. Cứ như vậy, trái lại hắn không nói thêm cái gì nữa.

Lão thái gia sắc mặt có chút không tốt, trừng mắt nhìn tam lão gia một cái.

"Ngày thường không thấy ngươi, sao hôm nay lại có mặt ở đây?"

"không phải do đại chất nữ trở về sao? Mẫu thân kêu ta..." Tam lão gia nói đến một nửa đột nhiên cảm giác không đúng, sau khi bắt gặp sắc mặt lão thái gia phẫn nộ. Hắn lập tức thức tỉnh, ngẫm nghĩ lời nói mới vừa rồi của mình, sợ tới nỗi sắc mặt trắng bệch, không dám lỗ mãng.

Cuối cùng Lão thái gia cũng không muốn làm trò trước mặt Tiết quốc hầu phu nhân cùng Thượng Quan Mạch Trần, chỉ khẽ hừ một tiếng, không tiếp tục.

Thượng Quan Mạch Trần có lòng giảng hòa, nhanh chóng chuyển đề tài.

"Gia phụ thường khen tổ phụ tài học phong phú, lúc nào cũng dặn dò Mạch Trần phải học hỏi nhiều. Chỉ tiếc tiểu tử ngu dốt, mong rằng tổ phụ chớ chê cười."

Lão thái gia nghe vậy vuốt râu cười, "Người trẻ tuổi hiếu học là chuyện tốt, cũng đừng khiêm tốn..." Lão thái gia muốn nói tiếp, lão thái quân lại nói: "Hôm nay là ngày Minh Hà về nhà thăm viếng, nam nhân các ngươi nếu muốn bàn về công sự, thì đi thư phòng, không nên ở chỗ này quấy rầy chúng ta đoàn tụ."

Lão thái gia sửng sốt, cười cười có chút không được tự nhiên.

"Thật lâu hôm nay chúng ta mới đoàn tụ, thôi đừng đàm luận những chuyện kia."

Lão thái quân lúc này mới cười nói: "Ta nhìn sắc trời cũng không còn sớm, truyền thiện đi."

Lão thái gia gật đầu, tựa hồ đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu nói vớiTiết quốc hầu phu nhân: "Vũ Hoa đâu, sao không thấy hắn?"

Thu Minh Ngọc ánh mắt sáng ngời, mang theo vài phần chờ mong.

Tiết quốc hầu phu nhân đôi mắt hơi lóe, cười nói: "Chắc hôm nay hắn ra ngoài với bằng hữu."

Lão thái gia gật gật đầu, "Kết giao nhiều bằng hữu là chuyện tốt."

Tiết quốc hầu phu nhân chỉ cười không nói.

Lão thái gia mắt lại nhìn bốn phía, nói: "Minh Hiên cùng Minh Thụy đâu?"

Thu Minh Nguyệt ngừng một lát, nghĩ lúc này Minh Thụy đã sớm tan học a, sao không thấy tới Thọ An viện thỉnh an? Nàng cúi đầu, ngữ khí có vài phần không xác định.

"Có lẽ là hôm nay Minh Thụy có việc ở lại trong thư viện một chút."

Đại phu nhân nhíu nhíu mày, liếc Thu Minh Nguyệt một cái.

"Thư viện thường tan học trước mỗi buổi trưa, hôm nay sao Minh Thụy còn không có tới? Phái người đi thúc giục chưa?"

Đại Mạo ở sau hành lễ nói: "Hồi phu nhân nói, đã phái người đi. Người thư viện nói, mấy ngày nữa phu tử phải về quê một chuyến, công khóa liên tiếp rất nhiều. Bất quá theo lý thuyết, Đại thiếu gia cùng Ngũ thiếu gia cũng nên trở lại a. Như thế nào lại..."

Thu Minh Nguyệt trong lòng lộp bộp một tiếng, Minh Thụy chắc không xảy ra chuyện gì chứ.

Vừa mới nghĩ như vậy, bên ngoài liền có người vội vàng tới báo.

"Không tốt, không tốt. Lão thái gia, lão thái quân, Ngũ thiếu gia xảy ra chuyện ..."

"Cái gì!" Thu Minh Nguyệt đột nhiên đứng lên, hai ba bước đến trước mặt gã sai vặt quỳ trên mặt đất.

"Nói rõ ràng, Ngũ thiếu gia xảy ra chuyện gì?" thần sắc nàng sắc bén, ngữ khí lạnh nhạt, khi nói chuyện khóe mắt dư quang thoáng nhìn, quả nhiên nhìn thấy khóe miệng Tiết quốc hầu phu nhân hơi hơi giơ lên. Đáy lòng nàng trầm xuống, thầm nghĩ không tốt.

Mọi người đều chấn kinh, lão thái gia còn trầm ổn, nhưng lão thái quân không bình tĩnh như vậy.

"Ngươi nói mau, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Gã sai vặt kia sợ hãi ngẩng đầu, run rẩy bẩm báo nói: "Thời điểm Đại thiếu gia cùng Ngũ thiếu gia trở về, con ngựa mất kiểm soát, giống như nổi điên chạy như bay, lập tức đã chạy hướng tới vùng ngoại ô ..."

Nhị phu nhân đứng lên, ánh mắt như đao.

"Đại thiếu gia đâu?"

"Đại thiếu gia không có cùng Ngũ thiếu gia ngồi chung một xe, vẫn mạnh khỏe."

Nhị phu nhân hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt tựa hồ vô tình liếc Đại phu nhân cùng Tiết quốc hầu phu nhân một cái.

Trước mắt Thu Minh Nguyệt tối sầm, thiếu chút nữa té xỉu trên mặt đất. Một cánh tay hữu lực đỡ lấy nàng, bên tai vang lên tiếng nói ôn hòa quan tâm.

"Ngũ muội muội cẩn thận."

Là Thượng Quan Mạch Trần.

Thu Minh Nguyệt nỗ lực bình phục kinh hoàng, cũng không quay đầu lại, thoát khỏi Thượng Quan Mạch Trần, đáy mắt hắn chợt lóe mà qua ảm đạm. Lão thái quân Đại lão gia đã sớm vọt xuống dưới, vội vàng phân phó nói: "Mau kêu người, đi vùng ngoại ô..." Lão thái quân tốt xấu chỉ là một phụ nhân khuê phòng, sao biết bình tĩnh, lúc này không khỏi cũng có vài phần hoảng loạn.

"Dạ." gã sai vặt kia vội vàng dập đầu chuẩn bị rời đi, lại bị Thu Minh Nguyệt quát nhẹ.một tiếng

"Đứng lại!"

Kia gã sai vặt sửng sốt, quay đầu khó hiểu nhìn nàng.

Lão thái quân nhíu mày, "Minh Nguyệt?"

Đại lão gia cũng nhíu mày, "Minh Nguyệt, ngươi đây là vì sao?"

Đại phu nhân cười lạnh một tiếng, "Kia chính là thân đệ đệ của ngươi, ngươi cũng thờ ơ?"

Chỉ có lão thái gia ý vị thâm trường nhìn Thu Minh Nguyệt, đáy mắt có nhàn nhạt tán thưởng.

Thu Minh Nguyệt hít sâu một hơi, mặc kệ biểu tình chê cười châm chọc phía sau, nói với gã sai vặt kia: "Vì sao ngựa điên cuồng? Đồng thời ra cửa, vì sao thời điểm đi ra ngoài không kiểm tra thật tốt? Vì sao xe ngựa đại thiếu gia bình yên vô sự, mà con ngựa của Ngũ thiếu gia lại điên cuồng không rõ?" Nàng thanh âm mát lạnh, mỗi câu rét lạnh.

"Xe ngựa ngũ thiếu gia xảy ra chuyện, ngươi lại bình yên vô sự trở về, chẳng lẽ không phải hộ chủ bất lợi?" Ánh mắt nàng thanh hàn như đao, thanh thanh lọt vào tai.

"Thấy chết mà không cứu, phản chủ cầu vinh, xứng đáng đánh chết." Nàng không đợi gã sai vặt kia phục hồi tinh thần, thanh lãnh phân phó.

"Người đâu, kéo xuống, nghiêm hình khảo vấn. Hôm nay ta muốn biết, đến tột cùng gan chó của hắn lớn đến cỡ nào?"

Nàng liên tiếp ép hỏi cộng thêm ra lệnh nối liền quyết đoán, không chút dông dài, mọi người còn chưa phản ứng kịp đột nhiên nàng sắc bén xoay người, ngoài cửa liền có hạ nhân lập tức lĩnh mệnh, đem gã sai vặt kia kéo ra ngoài.

Lúc này gã sai ặt mới kinh hoảng ra tiếng, mọi người cũng phục hồi tinh thần lại, Đại phu nhân vừa muốn trách cứ. Lại thấy Thu Minh Nguyệt quay đầu, ánh mắt sâm hàn, ngữ khí như mùa đông khắc nghiệt, đóng băng vạn dặm. Đại phu nhân bị trong mắt lạnh lẽo nàng làm tâm thần cả kinh nhảy dựng, không tự chủ mà né tránh.

Thu Minh Nguyệt cười lạnh, "Hôm nay chuyện này nếu ai dám loạn khua môi múa mép để Trầm di nương biết, ta cắt đầu lưỡi của hắn."

Tiết quốc hầu phu nhân lúc này ôm hài tử đứng lên, "Ngũ cô nương, ta biết ngươi lo lắng an nguy cho Ngũ thiếu gia. Bất quá giờ phút này không phải thời điểm truy cứu chuyện này, trước mắt quan trọng nhất chính là tìm kiếm Ngũ thiếu gia."

Lão thái quân cũng gật đầu, "Đúng vậy Minh Nguyệt, trước mắt quan trọng nhất là Minh Thụy an toàn a."

Thu Minh Nguyệt ánh mắt thanh hàn như cũ, khóe miệng trào phúng.

"Nếu là ngoài ý muốn, tự nhiên sẽ lấy an nguy làm trọng. Thu phủ nếu có người đi ra ngoài, mã phu tất sẽ nghiêm khắc kiểm tra. Nếu con ngựa có bất thường, sớm nên phát hiện, cần gì phải chờ đến người đã xảy ra chuyện mới phát giác? Nếu việc này thật là có người làm, tổ mẫu cho rằng, tránh một lần, sao tránh được lần thứ hai lần thứ ba? Đối phương đã là có tâm mưu hại Minh Thụy, làm sao có thể từ bỏ ý đồ. Hôm nay nếu không điều tra rõ chân tướng sự tình, chỉ sợ ngày sau ta cùng với Minh Thụy ngày ngày đều cảm thấy bất an."

Lão thái quân lúc này mới phát giác tính nghiêm trọng, không khỏi tâm thần chấn động. Vừa rồi nàng nhất thời sốt ruột, vẫn không nghĩ nhiều như vậy. Hiện giờ nghe Thu Minh Nguyệt phân tích một phen, trong lòng nàng không khỏi vừa sợ vừa giận. Khiếp sợ người sau lưng tàn nhẫn kia, lại khiếp sợ Thu Minh Nguyệt bất quá chỉ là một thiếu nữ mười ba tuổi, lại thấu triệt cùng bình tĩnh như thế. Phần tâm trí này, làm người trải qua nửa đời phong vân như nàng không khỏi bội phục cùng kinh hãi.

Thu Minh Nguyệt mặc kệ ý tưởng trong lòng mọi người lúc này như thế nào, tiếp tục phân phó, "Người đâu, đi mã giáo điều tra khác thường, tìm người phân phối xe ngựa hôm nay đến, trông coi chặt chẽ. Nếu không theo, trực tiếp đánh." Nàng không để lỡ đáy mắt Tiết quốc hầu phu nhân chợt lóe qua hoảng loạn cùng âm ngoan, trong lòng cười lạnh. Nàng khắp nơi nhường nhịn, đổi lại là người ta được một tấc lại muốn tiến một thước. Một khi đã như vậy, nàng cần gì phải cố kỵ? Nếu các nàng muốn nháo lớn, mình sẽ phụng bồi đến cùng. Nàng ngược lại muốn nhìn, rốt cuộc ai cười đến cuối cùng.

Thượng Quan Mạch Trần ánh mắt chấn động, vì giờ khắc này trong mắt thiếu nữ mười ba tuổi là lạnh lẽo hàn ý cùng với bất đắc dĩ bi thương đau lòng mà run sợ.

"Đúng vậy, nhất định phải tra." Lão thái gia nãy giờ vẫn im lặng lên tiếng, hắn đứng lên, thanh âm đạm mạc lộ ra một cổ nghiêm khắc. Chắp tay sau lưng, đối với Đại lão gia nói: "Ngươi thân là Hình Bộ Thượng Thư, chuyện thẩm vấn phạm nhân, ngươi thành thạo hơn ta."

Đại lão gia lúc này cũng phục hồi tinh thần lại, gật gật đầu, ánh mắt lạnh băng.

"Chuyện này đích xác muốn điều tra rõ..."

Tiết quốc hầu phu nhân đánh gãy lời Đại lão gia: "Muội phu, mặc dù muốn tra, hiện tại cũng nên lấy tánh mạng Ngũ thiếu gia làm trọng."

Thu Minh Nguyệt quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng chế giễu.

"Con ngựa đã điên cuồng, hiện tại chúng ta chạy đến, cũng vô ích. Ngược lại để người sau màn phá huỷ chứng cứ, bỏ trốn mất dạng. Nếu thực sự có người muốn sinh sự bên trong Thu gia, không nhân cơ hội này tìm ra hung phạm, ngày sau Thu phủ từ trên xuống dưới sợ là muốn trông gà hoá cuốc."

"Ngũ tiểu thư nói quá lời, ta xem việc này thật là trùng hợp, ngược lại..."

Thu Minh Nguyệt bỗng nhiên chuyển giọng, "Đây là chuyện Thu gia ta, vì sao dì khắp nơi ngăn trở tổ phụ cùng phụ thân tra tìm hung phạm?"

Tiết quốc hầu phu nhân sửng sốt, đáy mắt mang theo phẫn nộ. Đại phu nhân lập tức cả giận nói: "Làm càn, ngươi cùng trưởng bối nói chuyện như vậy sao?"

Thu Minh Nguyệt sắc bén liếc một cái, tiếp tục nói: "Không phải sao? Tiết quốc hầu phu nhân luôn miệng lấy an nguy Minh Thụy làm trọng, rồi lại khắp nơi ngăn trở ta dò hỏi tra tìm hung phạm. Tiết quốc hầu phu nhân cũng không thấy rõ, sao ngài biết chuyện này là trùng hợp mà không phải là âm mưu? Hay là ngài biết hoặc có lý giải gì sao?"

Tiết quốc hầu phu nhân hoàn toàn nổi giận, "Ta chẳng qua quan tâm an nguy Ngũ thiếu gia, trái lại bị ngươi xảo ngôn nói ta giống như hung thủ phí sau. Ngươi thân là tỷ tỷ, cùng đệ đệ mình sớm tối, thế nhưng ở chỗ này thờ ơ, ngươi ——"

Thu Minh Nguyệt bỗng nhiên cười, ánh mắt lại càng thêm lạnh lẽo.

"Dì mới vừa rồi còn luôn miệng nói đây là ngoài ý muốn là trùng hợp, sao giờ lại nói có hung thủ phía sau?"

Tiết quốc hầu phu nhân nghẹn, âm thầm tức giận mình bị Thu Minh Nguyệt dẫn dụ, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.

Lão thái gia ánh mắt sâu thẳm nhìn Tiết quốc hầu phu nhân, lão thái quân cùng Đại lão gia sắc mặt đen như đáy nồi.

Thu Minh Nguyệt nhìn sắc mặt mọi người khác nhau, ngữ khí càng thêm lạnh băng.

"Hôm nay chuyện này nếu là trùng hợp liền thôi, nếu thật là có người có ý định mưu hại. Như vậy..." Thanh âm nàng bỗng trầm xuống, rồi sau đó mang theo một cổ bức người mà kiên quyết cùng sát ý bừa bãi xuyên phá màng nhĩ mỗi người.

"Vô luận nàng là ai, vô luận sau lưng nàng có bao nhiêu đại quyền thế. Dù cho trả giá hết thảy, cũng muốn làm nàng nợ máu trả bằng máu, làm tổ tông cùng huyết nhục chí thân của nàng đều phải trả giá đại giới thảm thống."

Tiết quốc hầu phu nhân bị ngữ khí quyết tuyệt tàn nhẫn kia làm cả kinh trong lòng giật giật, có chút sợ hãi, ngữ khí lại càng thêm lạnh lẽo.

"Nói khoác mà không biết ngượng!"

Thu Minh Nguyệt không muốn nhiều lời, xoay người thẳng tắp hướng ra ngoài.

"Làm phiền phụ thân cùng tổ phụ ở nhà thẩm vấn. Người đâu, chuẩn bị ngựa, ta muốn ra phủ."

Lúc này Đại phu nhân tìm cảm giác sự tồn tại của mình, rống lớn nói: "Ngươi đi đâu? Một tiểu thư khuê các, như thế lỗ mãng, còn thể thống gì?"

Thu Minh Nguyệt cũng không quay đầu lại, "Nếu hôm nay xảy ra chuyện là Tam tỷ hoặc Lục muội, mẫu thân cũng có thể hiểu lấy đại nghĩa như vậy. Ta đây hôm nay cũng không cần đã trở lại, cam nguyện dọn đến chùa miếu đến hết đời." Lời còn chưa dứt, người đã biến mất.

Đại phu nhân tức giận đến sắc mặt xanh mét, "Ngươi ——"

Đại lão gia quay đầu lại tức giận mắng một tiếng, "Ngươi câm miệng cho ta."

------ lời nói ngoài lề ------

Thượng Quan Mạch Văn: muội muội Thượng Quan Mạch Trần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro