CHƯƠNG 58: ÂN CỨU MẠNG, TÌNH BẮT ĐẦU NẢY MẦM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tử Nguyên Nhi

Thu Minh Nguyệt đi thẳng đến chuồng ngựa, nhảy lên một con ngựa, động tác lưu loát. Gã sai vặt ở chuồng ngựa cùng với mọi người vừa chạy đến kinh ngạc không dám tin vào mắt mình, nàng lạnh lùng cười.

Nàng thích du lịch, năm đó từng đến Tây Tạng ngây người một tháng, mỗi ngày đều trên lưng ngựa chạy dọc theo đại thảo nguyên. Tuy rằng đã thật lâu không có cưỡi ngựa, nhưng nàng không trở ngại kỹ thuật này.

"Ngươi —" Sau một lúc lâu Đại phu nhân mới mở miệng, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt hoảng sợ.

"Ngươi cư nhiên...... Cư nhiên......"

Thu Minh Nguyệt ánh mắt nhàn nhạt đảo qua mọi người, "Mẫu thân có phải muốn nói, nữ tử nên tri thư đạt lý, cử chỉ đoan trang. Cười không lộ răng, nói năng tao nhã. Cưỡi ngựa càng vi phạm phụ đức, là không hiền không đức, bại hoại thanh môn Thu gia?"

Suy nghĩ trong lòng Đại phu nhân bị Thu Minh Nguyệt nhìn trộm, nói ra trước mặt nhiều người như vậy mặt. Tức giận đến sắc mặt trắng lại hồng, hồng lại trắng. Nàng ngạnh cổ nói: "Đúng vậy. Thân là nữ tử, nên đoan chính thục dung. Hành vi thô tục như vây, thật là người đàn bà đanh đá phố phường."

Đại phu nhân lời nói sắc bén, tự giữ có lý.

Thu Minh Nguyệt khóe miệng nhếch một tia trào phúng.

"Mẫu thân xuất thân danh môn, cũng thông hiểu tài học sách sử. Chẳng lẽ không biết, triều đại khai quốc Hiếu Nhân Hoàng Hậu chính là nữ trung hào kiệt, năm đó cũng từng đi theo Thái Tổ đế ghi dấu sa trường sao?"

Đại phu nhân sắc mặt lại lần nữa biến đổi, Tiết quốc hầu phu nhân ánh mắt thoáng chốc lên cao.

"Lớn mật! Việc hoàng gia, tiểu bối như ngươi có thể vọng ngôn sao?"

Thu Minh Nguyệt một tay lôi kéo cương ngựa, một tay khác cầm roi ngựa. Thần sắc bình thản ung dung, mắt phượng rạng rỡ lấp lánh, sáng quắc diệu người.

"Ta chỉ là muốn chứng minh một sự kiện. Hiếu nhân Hoàng Hậu không phải cũng xuất thân thế gia sao? Còn giơ roi giục ngựa, chém giết địch doanh. Dù cho Thái Tổ đế được mọi người tôn kính cũng tán thưởng tài quân sự của nàng. Thu gia nhiều thế hệ nhân vật nổi tiếng, nữ tử vọng môn mẫu mực cũng không tệ. Nhưng, thân là con dân Đại Chiêu, chúng ta chẳng lẽ không nên tôn sùng ngưỡng mộ học tập nàng sao? Mẫu thân luôn miệng phong phạm nữ tử thế gia, nhưng chỉ giới hạn trong lễ nhạc thi thư nữ công nữ tắc? Như thế chẳng phải càng thêm nông cạn?"

Đại phu nhân tức giận đến nỗi cả người phát run, nửa câu cũng không thể phản bác, sắc mặt so với vừa rồi càng thêm xanh mét khó coi.

Không chỉ là Đại phu nhân, tất cả mọi người hôm nay bị Thu Minh Nguyệt liên tiếp đả kích, nửa ngày một câu cũng nói không nên lời.

Thu Minh Nguyệt không nhiều lời nữa, giơ roi vung vào mông ngựa, con ngựa liền hí vang. Mọi người vội vàng lui ra phía sau vài bước, trơ mắt nhìn nàng rời đi.

Lão thái gia vội vàng phân phó, "Mau đi cùng ngũ tiểu thư."

Đại lão gia cũng muốn đi, bị lão thái gia ngăn lại.

"Ngươi đi có thể làm chuyện gì? Vẫn nên ở trong phủ thẩm vấn những đương sự đó đi."

"Nhưng Minh Nguyệt là một nữ tử yếu ớt, vạn nhất ——" Đại lão gia không khỏi lo lắng nói.

Lão thái gia liếc mắt nhìn hắn, "Nữ nhi của ngươi, thế nhưng ngươi lại không hiểu nàng. Nha đầu Minh Nguyệt kia không phải là nữ tử yếu ớt. Ngoại nhược nội cường, đại trí giả ngu. Hiểu lý lẽ, biết đúng mực. Cũng không phải nữ tử bình thường có thể so sánh. Tự mình cố gắng tự lập, can đảm cẩn trọng. Chờ xem, nhất định nàng có thể đem Minh Thụy an toàn trở về." Lão thái gia nói xong liền trở về, thần sắc không có bất luận nôn nóng hoảng loạn gì.

Lão thái gia rất ít khen một người như vậy, đừng nói đến là nữ tử. Dù cho Thu Minh Hà, cũng chưa từng được lão thái gia tán dương đến như thế. Đại phu nhân nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt ác độc nhìn phương hướng Thu Minh Nguyệt rời đi, hận không thể băm nàng thành tám mảnh.

Tiết quốc hầu phu nhân híp híp mắt, tiểu nha đầu này không thể lưu.

Thu Minh Hà định thần lại, nàng nôn nóng nói với Thượng Quan Mạch Trần: "Tướng công, Minh Nguyệt một mình ta không yên tâm, ngươi đi... Tướng công? Mạch Trần? Ngươi đang nhìn cái gì?" Nàng nói đến một nửa, phát hiện Thượng Quan Mạch Trần đang nhìn chằm chằm vào cửa, không khỏi hỏi ra tiếng.

"Ha?" Thượng Quan Mạch Trần quay đầu, "Nương tử, nàng đang nói gì?"

"Nếu hôm nay chuyện này là có người an bài, Ngũ muội một mình đi ra ngoài có thể có nguy hiểm hay không? Hay chàng đi xem đi."

Thượng Quan Mạch Trần đang có ý này, chỉ là ngại với lễ giáo, hắn không thể không cẩn thận. Hiện giờ thấy Thu Minh Hà mở miệng, trong lòng hắn vui vẻ, đang muốn đáp ứng. Thình lình Đại phu nhân hừ một tiếng.

"Nhìn cái gì mà nhìn? Không được đi. Không phải nàng rất ngông cuồng sao? Để cho nàng một mình đi. Ta trái lại muốn nhìn, đến tột cùng nàng có bao nhiêu đại năng."

Thượng Quan Mạch Trần nhíu mày, trước kia sao hắn không phát hiện nhạc mẫu này xảo quyệt đanh đá tâm địa ngoan như thế độc?

"Nương." Thu Minh Hà nhíu nhíu mày, có chút bất đắc dĩ.

Đại phu nhân không nhiều lời nữa, quay đầu đi.

Thu Minh Hà quay đầu nhìn Thượng Quan Mạch Trần, "Tướng công..."

Thượng Quan Mạch Trần gật gật đầu, "Ta đi một chút sẽ về." Hắn dắt một con ngựa khác rồi nói: "Nương tử, nàng trở về đi, ta rất nhanh sẽ trở về."

"Ừ, chàng phải cẩn thận."

Thượng Quan Mạch Trần dắt ngựa rời khỏi, Tiết quốc hầu phu nhân ôm Vi tỷ nhi đi tới.

"Minh Hà, không phải ta nói ngươi. Ngươi a, chính là người có lòng mềm yếu."

Thu Minh Hà quay đầu lại cười cười, "Minh Thụy cũng là đệ đệ ta." Nàng duỗi tay muốn ôm hài tử, "Cho ta ôm đi."

Thu Minh Ngọc ở một bên hừ lạnh, "Cái gì đệ đệ, bất quá là tiện chủng do tiện thiếp sinh ra mà thôi. Chết là tốt nhất." Lúc này Đại lão gia đã trở về, chỉ để lại mấy tỷ muội Thu Minh Hà cùng Tiết quốc hầu phu nhân, Thu Minh Ngọc lá gan lớn lên, mắng một tiếng.

Tiết quốc hầu phu nhân hơi hơi nhíu mày, Minh Ngọc vẫn lỗ mãng xúc động như vậy. Cứ thế mãi, không thể được.

Thu Minh Hà lập tức biến sắc, trách mắng: "Minh Ngọc, không được nói bậy." Nàng tất nhiên là biết muội muội này luôn được nuông chiều, chỉ là không nghĩ tới mấy năm nay nàng càng thêm không coi ai ra gì.

Trước kia lúc Thu Minh Hà còn ở nhà rất cưng chiều hai muội muội, hôm nay Thu Minh Hà lại vì ' người ngoài ' mà trách cứ Thu Minh Ngọc, lập tức hốc mắt Thu Minh Ngọc liền đỏ.

"Đại tỷ, ngươi vì một tiện chủng mà mắng ta? Ta mới là thân muội muội của ngươi, sao ngươi đi giúp đỡ một ngoại nhân?" Nàng quả thực muốn phát điên. Từ sau khi Thu Minh Nguyệt về hết thảy đều thay đổi. Tổ mẫu không thích nàng, cha cũng chán ghét nàng, quyền quản gia của nương cũng bị chia một nửa.

Trước kia Thu phủ là thiên hạ của đại phòng. Mọi người nhìn thấy tam tiểu thư nàng đều khom lưng uốn gối. Nhưng bây giờ, nàng trở thành chê cười của toàn bộ Thu phủ không nói. Về sau chi phí ăn mặc, đều phải qua tay nhị phòng. Mà hết thảy này, đều là bởi vì tiểu tiện nhân Thu Minh Nguyệt kia. Sao nàng có thể không hận?

Thu Minh Hà thở dài, thanh âm mềm mỏng vài phần.

"Ta không phải mắng ngươi. Ngươi là một tiểu thư khuê các, sao lại luôn miệng dung lời thô tục? Minh Nguyệt cùng Minh Thụy tốt xấu cũng là muội muội đệ đệ của chúng ta. Ngươi hồ nháo thì thôi, sao có thể đối với muội muội đệ đệ mình cũng lạnh lùng sắc bén như vậy?"

Thu Minh Ngọc quay đầu, hừ lạnh khinh thường nói: "Ta mới không có muội muội như vậy, cả ngày dáng vẻ hồ ly tinh, cùng di nương nàng đều hạ tiện..."

"Tam muội!" Thu Minh Hà cuối cùng chịu không nổi Thu Minh Ngọc một tiếng lại một tiếng hạ tiện, nhẹ mắng ra tiếng.

"Ngươi khi nào trở nên miệng đầy lời ác như hiện giờ vậy?" Trong mắt nàng lộ vẽ thất vong: "Xem ra nương đúng thật đã nuông chiều ngươi quá mức. Mới để hiện giờ ngươi không coi ai ra gì như vậy."

Thu Minh Ngọc cắn cắn môi, dậm chân một cái, không cam lòng rời đi.

Thu Minh Hà bất đắc dĩ lắc đầu, thấy Tiết quốc hầu phu nhân còn ở đây, nàng xin lỗi cười cười.

"Dì, Minh Ngọc nàng từ nhỏ bị mẫu thân sủng hư, tính tình có chút tùy hứng, vẫn mong ngài bao dung nhiều hơn." Nàng nói quy quy củ củ hành lễ với Tiết quốc hầu phu nhân, ngữ khí chân thành.

Tiết quốc hầu phu nhân đỡ nàng đứng lên, nói: "Minh Ngọc đó là thật tình, không sao." Nàng nhìn Thu Minh Hà, trong mắt có chút đáng tiếc. Năm đó nếu phu nhân Trung Sơn bá không có sớm một bước, Minh Hà vốn là gả cho Vũ Hoa. Nếu như vậy thì hôm nay nàng cũng sẽ không xuất hiện ở Thu phủ.

Minh Hà tài mạo song toàn, lại biết lễ hiểu hiếu, so với Minh Ngọc, không biết tốt hơn bao nhiêu lần.

Kỳ thật, Minh Ngọc cũng chỉ có thân phận cháu đích tôn mà thôi. Muốn nói điểm khác, thật đúng là không có. Nữ tử như vậy, gả cho Vũ Hoa đúng thật là ủy khuất hắn, khó trách hắn không thích.

Tiết quốc hầu phu nhân suy nghĩ, xem ra sau khi đại sự đã thành, còn phải để nhi tử cưới một Bình Thê mới.

Đại phu nhân nếu biết ý nghĩ giờ phút này trong lòng tỷ tỷ ruột thịt của nàng, chỉ sợ tức đến hộc máu.

Hoa khai hai đầu, các biểu một chi.

Lại nói sau khi Thu Minh Nguyệt cưỡi ngựa ra cửa, không để ý tới người trên đường đi, sôi nổi nhìn nàng với ánh mắt ngạc nhiên mà kinh diễm. Nàng siết cương ngựa, một đường hướng tới phía tây. Người qua đường sau khi kinh ngạc ngẩn người lại bắt đầu ở một bên chỉ chỉ trỏ trỏ.

"Nữ tử vừa mới phóng ngựa đi là ai a?" Người qua đường hỏi.

"Còn cần phải nói sao? Nàng từ Thu phủ ra, xem ra, hẳn là tiểu thư Thu phủ."

Người qua đường ngạc nhiên, "Thu gia không phải thanh lưu thế gia, từ trước đến nay nữ tử nổi tiếng đoan trang ôn nhu sao? Vì sao vị tiểu thư này thế nhưng phóng ngựa đi?"

"Chậc chậc chậc! Danh môn khuê tú, cũng bất quá như vậy." Một phụ nhân bán rau, trong mắt có chút châm chọc.

"Bất quá tiểu thư kia lớn lên thật đẹp." Người qua đường nói.

"Đúng vậy, so với đại tiểu thư năm đó gả vào Trung Sơn bá phủ còn đẹp hơn."

Phía trước cách đó không xa, trongTúy Vân Cư, lầu hai nhã gian nam tử thanh y hoa bào đang cùng người ngồi cùng bàn uống rượu tâm tình, trong lúc vô tình nghe thấy đối thoại ồn ào trên đường. Chân mày nhíu, đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm thân ảnh mơ hồ trong bụi mù, ánh mắt chấn động.

Hắn bỗng nhiên đứng lên, "Là nàng!"

"Vũ Hoa, làm sao vậy?" Một tiếng nói lười biếng vang lên, mang theo uy nghi cùng tôn quý trời sinh, cùng với nhàn nhạt.

Màn che che phủ, một nam tử hoa y ngọc quan tuấn mỹ đi ra. Hắn tư thái nhàn tản lười biếng, mặt mày đen đặc mà phóng túng, mắt đen trong lúc lơ đãng tản mát ra sắc bén bức người. Mũi cao mà môi mỏng, đường cong hoàn mỹ mà lãnh khốc.

Đây là nam tử bạc tình nguy hiểm.

Hắn đi đến trước mặt Tiết Vũ Hoa, hai tròng mắt như vô tình liếc nhìn dòng người phía dưới.

"Phát sinh chuyện gì?"

Tiết Vũ Hoa ngẩn ra, ôm quyền với nam tử hoa y kia nói: "Đại hoàng tử thứ tội, Vũ Hoa có việc gấp muốn đi xử lí, ngày khác Vũ Hoa sẽ tới cửa bồi tội."

Hắn nói xong định rời đi, trong phòng lại vang lên một thanh âm ôn hòa mang ý cười khác.

"Vừa mới đến đã muốn đi? * chẳng lẽ là thấy thiên tiên mỹ nữ sao?"

Nơi thanh tĩnh, một nam tử đi ra. Hắn vừa đi ra, hoa quang lộng lẫy khắp phòng, kim trản ngọc ly, châu ngọc điếu đài, bích tường vũ trụ, đồng thời mất sắc. Phảng phất có muôn vàn phong hoa so với gương mặt mang theo ý cười phát ra từ nam tử kia đều phải nhợt nhạt. Bạch y như tuyết, quần áo to rộng rũ xuống, như mây trong tranh phác họa.

Tiết Vũ Hoa bất đắc dĩ quay đầu lại, "Bách Vân khi nào cũng hài hước như vậy?"

Phượng Khuynh Nguyệt cười nhạt như nước, tròng mắt bích ba tựa như nữ tử, ôn nhu mà diễm diễm như hoa.

"Nghe nói Tiết bá mẫu nghị thân cho ngươi. Ngô... biểu muội ngươi?"

Tiết Vũ Hoa nhíu mày, trong mắt xẹt qua một tia chán ghét cùng không kiên nhẫn.

"Đừng đề cập nàng với ta."

Đại hoàng tử sắc bén hai tròng mắt chợt lóe, nhàn nhạt nói: "Cháu gái Thu đại học sĩ, muội muội ruột thịt của đệ nhất tài nữ nổi danh kinh đô năm đó, chẳng lẽ không vừa mắt Vũ Hoa như vậy?"

Tiết Vũ Hoa tâm bình khí hòa nói: "Nàng nếu có nửa phần hiền đức tài văn chương như đại biểu muội, ta cũng không cần trốn tránh nàng như vậy."

Phượng Khuynh Nguyệt hình như có chút kinh ngạc, "Cháu gái Thu đại học sĩ, sẽ không vô dụng đi như vậy?"

Tiết Vũ Hoa lắc đầu, "Một lời khó nói hết. Ngày khác rồi nói sau, ta hôm nay thật sự có việc."

"Từ từ." Đại hoàng tử một tay chụp trên vai hắn, khóe miệng gợi lên vài phần nghiền nhi cùng tà mị.

"Có trò hay, sao có thể một mình độc hưởng?" ngữ khí càng thêm lười biếng.

"Một người vui không bằng mọi người cùng vui a." Không đợi Tiết Vũ Hoa cự tuyệt, hắn lại nói với Phượng Khuynh Nguyệt: "Bách Vân, ngươi nói có đúng không?"

Phượng Khuynh Nguyệt ánh mắt chợt lóe, cười nói: "Cũng được, dù sao tả hữu không có việc gì. Lại nói hắn sốt ruột như vậy, ta thật tò mò, người nào có thể làm hắn quan tâm đến nỗi mất đúng mực như thế."

Tiết Vũ Hoa không muốn Đại hoàng tử cùng Phượng Khuynh Nguyệt nhìn thấy Thu Minh Nguyệt, trong tiềm thức, hắn không muốn bất luận kẻ nào cùng mình tranh đoạt Thu Minh Nguyệt. Không biết vì cái gì, hắn cảm thấy, nếu hôm nay làm Đại hoàng tử gặp được Thu Minh Nguyệt, ngày sau tất nhiên hậu hoạn vô cùng. Cho nên hắn định ngăn cản, nhưng, Đại hoàng tử đã đi xuống lầu.

"Nếu ngươi không đi, nàng sẽ đi xa."

Tiết Vũ Hoa trong lòng cả kinh, lúc này cũng bất chấp. Vội vội vàng vàng đi theo.

Vừa mới xuống lầu, lại thấy một con ngựa bay nhanh, đó là Thượng Quan Mạch Trần.

Thu Minh Nguyệt một đường chạy như điên đến vùng ngoại ô, khắp nơi yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng gió hô hô, không có chút bóng dáng vết chân nào. Đáy lòng nàng trầm xuống, xoay người xuống ngựa, chạy chậm về phía trước.

"Minh Thụy... Thụy Nhi, ngươi ở nơi nào?" Nàng xuyên qua trong rừng cây, tay làm loa đặt bên miệng, lớn tiếng kêu gọi.

"Thụy Nhi, nếu ngươi nghe thấy được thì trả lời ta một tiếng, Minh..." Thanh âm nàng đột nhiên dừng lại, ánh mắt kinh hãi nhìn xe ngựa bị tàn phá cách đó không xa.

Bước chân dừng một chút, rồi sau đó thản nhiên chạy tới, cẩn thận kiểm tra xe ngựa. Xe ngựa phú quý xa hoa, phía trước có dấu hiệu của Thu phủ. Bánh trước đã hỏng rồi, cửa sổ xe cũng vỡ tan không chịu nổi, màn che xé rách, nhàn nhạt vết máu hỗn loạn. Cửa sổ xe lại có vết xước rõ ràng, càng xe cũng có dấu vết đứt gãy. Trước xe không biết vì sao mà đứt gãy dây thừng, con ngựa sớm đã biến mất.

Phía trước xe ngựa, là một cái cây cao lớn. Đúng là bởi vì cây này, xe ngựa không có bị con ngựa điên cuồng rong ruổi mà hoàn toàn phá hủy.

Thu Minh Nguyệt hít sâu một hơi, từ dấu vết này có thể thấy được, hẳn là thời điểm con ngựa phát cuồng Minh Thụy từ trên xe nhảy xuống. Nói cách khác, Minh Thụy có thể bị thương, nhưng tánh mạng không cần lo lắng.

Nàng trong lòng hơi nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục kêu.

"Minh Thụy, ngươi ở đâu? Mau ra đây."

"Thụy Nhi, ngươi ở đâu ——" nàng bỗng nhiên im lặng, nhìn phía trước lùm cây, nơi đó, có thanh âm khác thường truyền đến.

Mắt nàng như lợi kiếm, thẳng tắp nhìn.

"Ai?"

Mộc tùng bị một bàn tay lột ra, cái tay kia, loang lổ vết máu, nhìn thấy ghê người. Rồi sau đó, một nam tử đi ra, ôn nhuận như ngọc, sắc mặt nhu hòa, quần áo có chút dơ loạn, nhưng không chút nào tổn hại khí độ cao hoa của hắn.

"Đại ca?" Thu Minh Nguyệt hơi hơi kinh ngạc, vội vàng đi qua.

"Sao ngươi ở chỗ này?"

Thu Minh Hiên đi ra, nhíu mày.

"Ngươi tới đây làm gì?" Thu gia nhiều người như vậy, cần một thiếu nữ mười ba tuổi đi ra ngoài tìm người sao?

Thu Minh Nguyệt lại hỏi hắn, "Minh Thụy đâu, hắn ở đâu?"

Thu Minh Nguyệt lắc đầu, "Xe ngựa Minh Thụy đi nửa đường đột nhiên con ngựa điên cuồng, ta vội vàng theo đến đây, thời điểm tiến vào phiến rừng này ta nhìn thấy Minh Thụy từ trong xe ngựa nhảy xuống. Ta đã tìm một canh giờ, lại không có bóng dáng."

Thu Minh Nguyệt trầm ngâm trong chốc lát, nói: "Tin tức này là tin tốt. Hắn có thể đã bị thương, có lẽ chân bị thương, đi không được. Cũng có lẽ là bởi vì đói khát mệt nhọc nên ngất đi rồi. Tóm lại, hắn nhất định đang ở chỗ nào đó." Nàng nắm chặt hai đấm, ánh mắt sáng như sao.

Thu Minh Hiên bị ánh mắt tự tin của nàng làm bối rối, lúc này ánh nắng nghiêng sái trong rừng loang lổ, cành xanh biếc lân lân ánh sáng, lại không loá mắt bằng đôi mắt thiếu nữ như sao lộng lẫy giờ phút này.

"Ừ, chúng ta tiếp tục tìm đi. Minh Thụy còn đang chờ chúng ta đi cứu hắn."

"Được." Thu Minh Nguyệt đang muốn xoay người, khóe mắt dư quang liếc tay đầy máu của hắn.

Nhíu mày, nàng nói: "Đây là có chuyện gì?"

Thu Minh Hiên cúi đầu, không thèm để ý cười cười.

"Vừa rồi ở bên cạnh một đống loạn thạch nhìn thấy một góc quần áo Minh Thụy, ta cho rằng... Cho nên đi tìm..." Hắn cười khổ, "Thế nhưng ta chỉ là một thư sinh văn nho, cuối cùng là..."

Thu Minh Nguyệt móc ra ti lụa, giờ phút này cũng bất chấp nam nữ gì, lưu loát băng bó miệng vết thương cho Thu Minh Hiên.

"Sau khi trở về đắp thuốc, nhớ kỹ, miệng vết thương không thể dính nước, nếu không giả sẽ cảm nhiễm." Nàng cột nút trên bàn tay hắn, ngẩng đầu, nhìn thẳng ánh mắt chuyên chú mê ly của Thu Minh Hiên. Ánh mắt kia thanh triệt như gương, ẩn muôn vàn phong hoa.

Đó là, bóng dáng nàng.

Nàng hơi ngạc nhiên, lúc này mới phát hiện hai người thân cận quá, vội vàng kéo khoảng cách, quay mặt qua chỗ khác.

"Ta ở bên này tìm, ngươi đi đối diện. Thời gian không còn sớm, trì hoãn một chút, Minh Thụy liền nhiều một chút nguy hiểm."

Thu Minh Hiên mới phục hồi tinh thần lại, thấy nàng lập tức lui bước, trong lòng hơi có chút mất mát.

"Ừ."

Thu Minh Nguyệt lại bắt đầu tìm kiếm: "Minh Thụy, Thụy Nhi, ngươi ở đâu..." Khắp nơi đều là cây cối bụi cỏ, nửa bóng người đều không có. Ngẫu nhiên có dây đằng vươn tới, quấn lấy làn váy nàng, hại nàng vài lần thiếu chút nữa té ngã.

Thu Minh Nguyệt lần đầu tiên thống hận quần áo cổ đại phiền phức như vậy, muốn chạy không thể chạy. Cả đi cũng phải cố kỵ.

"Minh Thụy... A..." Chân nàng bị một cây dây đằng cuốn lấy, nháy mắt sắp té ngã trên đất.

"Minh Nguyệt!" Thu Minh Hiên nghe được tiếng kinh hô của nàng, vội vàng chạy tới, một phen ôm eo nàng, ôm nàng vào lòng. Nữ tử trên người có mùi thơm cơ thể thình lình bay vào chóp mũi, làm hắn giật mình, thậm chí quên buông nàng ra.

Mà một màn này, vừa vặn bị một đôi mắt tránh trong bụi rậm thu vào đáy mắt. Mặt hắn đầy băng sương, ánh mắt lạnh lẽo.

Thu Minh Nguyệt ngẩn người, phản ứng lại đẩy đẩy hắn.

"Đại ca."

Thu Minh Hiên hoàn hồn bừng tỉnh, buông nàng ra, trong mắt mang theo quan tâm.

"Ngươi không sao chứ?"

Thu Minh Nguyệt lắc đầu, "Không có việc gì." Nàng xoay người, sắc mặt bỗng nhiên hiện vẻ ngạc nhiên. Ngơ ngẩn nhìn Phượng Khuynh Li đột nhiên đẩy xe lăn ra.

"Sao ngươi ở chỗ này?"

Thu Minh Hiên ngẩng đầu, nhìn thấy Phượng Khuynh Li, cũng là ngẩn ra.

Phượng Khuynh Li mím chặt môi, lạnh lùng nhìn Thu Minh Hiên, tựa muốn đem hắn cắt thành mảnh nhỏ.

Thu Minh Hiên có chút không thể hiểu được, rồi sau đó đi lên trước một bước, ôm quyền nói: "Nguyên lai là thế tử Vinh Thân Vương."

Phượng Khuynh Li liếc nhìn, ánh mắt dừng trên người Thu Minh Nguyệt, thấy nàng hoàn hảo không tổn thương gì, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Đệ đệ ngươi không có việc gì, ngươi, yên tâm."

Thu Minh Nguyệt mắt phượng sáng ngời, vài bước chạy lên.

"Ngươi biết Thụy Nhi ở đâu?"

Phượng Khuynh Li gật đầu, hắn hơi hơi nghiêng đầu, hướng về trong rừng phân phó một tiếng.

"Lãnh Tu."

Một thân ảnh cao ngất mạnh mẽ từ trên trời giáng xuống, đúng là Lãnh Tu hàng năm mặt vô biểu tình. Nhưng Thu Minh Nguyệt cũng không chú ý hắn, mà là nhìn thiếu niên hắn ôm trong lòng kia.

"Minh Thụy." Nàng vội vàng đi lên, thấy sắc mặt hắn có chút tái nhợt, chân trái quấn băng vải, quần áo cũng có chút hỗn độn, chắc có lẽ là lúc nãy nhảy khỏi xe. Chỉ là, vì sao trêncổ hắn có một đạo vết máu, kia không phải là vết xước, mà là do vũ khí sắc bén gây thương tích.

Vũ khí sắc bén? Thu Minh Nguyệt ánh mắt nháy mắt lạnh lẽo.

"Tỷ tỷ." Thu Minh Thụy nhìn thấy Thu Minh Nguyệt, thần sắc vui vẻ, lo lắng hãi hùng mới vừa rồi chuyển thành an ủi, lập tức vành mắt cũng đỏ.

Thu Minh Nguyệt muốn ôm hắn, nhưng đột nhiên nhớ tới hiện giờ mình chỉ có mười ba tuổi, sao có thể ôm Minh Thụy? Nàng ngẩng đầu nhìn Lãnh Tu, "Là ngươi cứu Minh Thụy."

Lãnh Tu nhàn nhạt nói: "Là thế tử nhà ta phân phó."

Thu Minh Nguyệt ánh mắt hơi hoảng, quay đầu nhìn Phượng Khuynh Li.

Phượng Khuynh Li ánh mắt buông xuống, nhàn nhạt nói: "Ta biết ngươi không muốn nhìn thấy ta. Yên tâm, ta lập tức đi. Đệ đệ ngươi vừa rồi từ trên xe ngựa nhảy xuống, bị thương gân cốt, ít nhất phải tĩnh dưỡng ba tháng. Còn có, vừa rồi hắn bị ám sát. Những sát thủ đó, đều là đại nội cao thủ."

Hắn nói xong thì chuyển động xe lăn xoay người, "Lãnh Tu, đem Ngũ thiếu gia đưa trở về."

Thu Minh Nguyệt gọi hắn lúc hắn sắp bước đi: "Từ từ."

Phượng Khuynh Li dừng lại, thân mình khẩn trương, Thu Minh Nguyệt không thấy trong ánh mắt hắn là chờ mong. Hắn ép cảm xúc xuống, tận lực làm ngữ khí mình trở nên bình đạm.

"Còn có việc sao?"

Thu Minh Nguyệt có chút co quắp, vẫn là đi qua.

"Cảm ơn thế tử cứu Minh Thụy. Đại ân đại đức, không có gì báo đáp. Ngày nào đó nếu có phân phó, Minh Nguyệt chết không chối từ."

Phượng Khuynh Li quay đầu, đột nhiên nói: "Ngươi thật sự muốn báo đáp ta?"

Thu Minh Nguyệt không hiểu ý của hắn, lại gật gật đầu.

"Đương nhiên. Tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo, huống chi thế tử cứu tánh mạng Minh Thụy. Với tiểu nữ tử mà nói, càng là ân đức lớn lao. Thế tử muốn hồi báo gì, cứ việc mở miệng. Dù cho lên núi đao xuống biển lửa, Minh Nguyệt chắc chắn thực hiện."

Phượng Khuynh Li nhìn nàng, đáy mắt bỗng nhiên có tươi cười.

"Thật sự cái gì đều có thể?"

Thu Minh Nguyệt nhíu mày, vẫn gật gật đầu.

"Chỉ cần ta có thể làm được."

Phượng Khuynh Li thưởng thức ngọc ban chỉ trong tay, nghiêng nghiêng liếc Thu Minh Hiên đứng ở tại chỗ.

"Nếu, ta muốn ngươi lấy thân báo đáp? Ngươi cũng nguyện ý?"

Thu Minh Nguyệt cùng Thu Minh Thụy ngạc nhiên, Thu Minh Hiên giận dữ.

"Thế tử cứu Minh Thụy, là ân đức, Minh Hiên ghi nhớ trong lòng, người cần gì phải làm khó một tiểu nữ tử? Không nghĩ rằng, trinh tiết nữ tử rất quan trọng. Hôm nay lời này của thế tử nếu truyền đi, ngày sau Minh Nguyệt dùng cái gì đối mặt thế nhân?"

Thu Minh Nguyệt hơi hơi nhướng mày, phản ứng Thu Minh Hiên tựa hồ quá lớn.

Phượng Khuynh Li cũng không nhìn hắn lấy một cái, ánh mắt thẳng tắp nhìn Thu Minh Nguyệt.

"Ngươi có bằng lòng hay không?"

"Ta..." Thời điểm Thu Minh Nguyệt xấu hổ không biết trả lời như thế nào, bỗng nhiên một thanh âm mang theo ý cười vang lên.

"Nàng không muốn."

Thu Minh Nguyệt quay đầu lại, thấy Thượng Quan Mạch Trần vừa vặn phóng ngựa đến. Hắn ghì cương ngựa, xoay người xuống ngựa. Thần thái thong dong ưu nhã, chậm rãi đi tới, ôm quyền với Phượng Khuynh Li.

"Thế tử."

Phượng Khuynh Li híp híp mắt, không nói lời nào.

Thượng Quan Mạch Trần ánh mắt từ trên người Thu Minh Thụy dời đi, rơi xuống trên người Thu Minh Nguyệt, hơi nhẹ nhàng thở ra.

"Nếu người đã tìm được rồi, thì trở về đi, đỡ cho tổ phụ tổ mẫu lo lắng."

Thu Minh Nguyệt nhìn về phía Phượng Khuynh Li, mím môi, muốn nói lại thôi.

Thượng Quan Mạch Trần ánh mắt khẽ nhúc nhích, ngoái đầu nhìn về phía Phượng Khuynh Li.

"Thế tử hôm nay có ân cứu Minh Thụy, Thượng Quan phủ nhớ kỹ, ngày sau nếu có phân phó, tại hạ muôn lần chết không chối từ."

Phượng Khuynh Li tiếp tục thưởng thức ngọc ban chỉ trong tay, khóe miệng ý cười có chút lạnh lẽo mà trào phúng.

"Lời của hai người các ngươi giống nhau như đúc."

Thu Minh Nguyệt nhíu mày, sao nghe lời này lại cảm thấy trào phúng.

"Ngươi —"

Phượng Khuynh Li bỗng nhiên ngẩng đầu, "Vấn đề này còn cần người khác giúp ngươi giải đáp sao? Chính ngươi nói muốn báo ân cứu mạng của ta không phải sao? Chính ngươi nói cái gì cũng có thể, không phải sao?"

Thu Minh Nguyệt cắn môi, đúng là vừa rồi nàng có nói qua lời này.

Thượng Quan Mạch Trần cười bất biến, "Việc hôn nhân, lệnh cha mẹ lời người mai mối. Thế tử như thế, có thể nói là cưỡng cầu."

Phượng Khuynh Li lại liếc mắt một cái cũng không nói lời nào vớiThu Minh Hiên, "Trưởng huynh như cha, mới vừa rồi đại thiếu gia chính tai nghe thấy. Không phải sao?"

Thu Minh Hiên sửng sốt, không ngờ Phượng Khuynh Ly sẽ đem đề tài chuyển tới trên người hắn. Sững sờ cũng chỉ trong nháy mắt, hắn thong dong nói: "Bá phụ còn khoẻ mạnh, việc hôn nhân ngày sau của Minh Nguyệt, tất nhiên là bá phụ cùng bá mẫu làm chủ." Hắn bỗng nhiên chuyển giọng: "Thế tử hôm nay bất quá lần đầu thấy Minh Nguyệt, sao có thể qua loa định ra hôn ước như vậy? Mặc dù người thực sự có ý cưới Minh Nguyệt làm vợ, cũng nên để Vương gia cùng Vương phi tự mình đến Thu gia cầu thân mới đúng. Thế tử như vậy, cũng không hợp lễ?"

"Chỉ cần nàng gật đầu, ngày mai Vinh Thân Vương phủ sẽ đưa sính lễ đến Thu gia."

Lời nói của Phượng Khuynh Li không làm người kinh ngạc đến chết không thôi, một câu rơi xuống, như sấm sét, chấn đến nỗi tất cả mọi người giật mình.

"Vinh Thân Vương thế tử đây là dùng ân bức hôn sao?"

Trong rừng ân tĩnh, bỗng nhiên một thanh âm lạnh lùng mang theo trào phúng, thẳng tắp đâm vào màng nhĩ Thu Minh Nguyệt.

Nàng ngẩng đầu, dưới ánh nắng phản chiếu, một nam tử đi ra. Mặt như quan ngọc, trầm như nước lặng. Đúng là Tiết Vũ Hoa, mà đi theo phía sau hắn là hai nam tử cao hoa tôn quý. Khoảng cách hơi xa, thấy không rõ ngũ quan hai người kia. Nhưng, nhưng bằng phần khí chất thong dong uy nghi kia, có thể kết luận thân phận hai người nhất định bất phàm.

Mắt phượng híp lại, Thu Minh Nguyệt cảm thấy kỳ quái. Hôm nay là ngày gì, cư nhiên nàng lại đụng phải nhiều người tôn quý như vậy?

Nàng còn chưa nghĩ ra, thời điểm Phượng Khuynh Li nhìn thấy Phượng Khuynh Nguyệt cùng Đại hoàng tử sắc mặt trầm xuống. Hắn đột nhiên tự trong lòng ngực móc ra một khan che mặt, đưa cho Thu Minh Nguyệt, dùng khẩu khí không thể cự tuyệt phân phó nói: "Mang lên."

Thu Minh Nguyệt sửng sốt, vô thức sờ sờ mặt mình. Lúc này mới nhớ tới, vừa rồi vội vàng ra cửa, thế nhưng quên mang mũ có rèm hoặc khăn che mặt. Tuy rằngcảm thấy kỳ quái vì sao Phượng Khuynh Li tùy thời tùy chỗ trên người đều đem khăn che mặt của nữ tử, nhưng lúc này nàng lại bất chấp nhiều như vậy. Tiếp nhận, nhanh chóng mang khăn che mặt.

Lúc mấy người Tiến Vũ Hoa đi tới, Thu Minh Nguyệt trốn sau lưng Phượng Khuynh Li. Cúi đầu, để tránh hai người phía sau thấy rõ dung nhan mình. Thời đại này phân biệt nam nữ đặc biệt khắc nghiệt. Nữ tử chưa xuất giá, thậm chí không thể đơn độc cùng nam tử gặp mặt. Đến bây giờ nàng còn nghi hoặc, lão thái gia bảo thủ như vậy, cư nhiên sẽ để nàng một mình ra cửa, còn không mang khăn che mặt.

Hiện giờ vùng hoang vu, bên người nàng tất cả đều là nam tử. Nếu một màn này bị người có tâm thêm mắm thêm muối truyền ra, danh tiết nàng khó mà giữ được.

Trong lòng âm thầm tức giận, Tiết Vũ Hoa đáng chết, không việc gì đến xem náo nhiệt gì? Thu Minh Hiên cùng Thượng Quan Mạch Trần tốt xấu cũng là đại ca cùng tỷ phu của nàng. Để người biết cũng không có gì ghê gớm. Nhưng Tiết Vũ Hoa thì bất đồng, hắn cùng mình có quan hệ gì? Quăng tám sào cũng không tới. Nói là biểu huynh muội, nhưng lại không cùng quan hệ huyết thống.

Nếu để Đại phu nhân biết Tiết Vũ Hoa hôm nay vì tránh Thu Minh Ngọc Nhi mà ra cửa, rồi lại tới 'cứu nàng'. Thế nào cũng tức giận đến muốn bầm thây vạn đoạn mình.

Còn có, nghĩ đến Phượng Khuynh Li vừa rồi nói Minh Thụy gặp ám sát, ánh mắt nàng liền lạnh vài phần.

Phượng Khuynh Li lại hơi sửng sốt bởi vì động tác vô thức của nàng, rồi sau đó đáy mắt tràn ra ý cười.

Hắn ngẩng đầu nhìn thẳng người tới: "Đại hoàng tử hôm nay lại rảnh như vậy." Hắn căn bản không để ý tới Phượng Khuynh Nguyệt, thái độ cũng không cung kính lắm với Đại hoàng tử.

Thu Minh Nguyệt trong lòng cả kinh, người này là Đại hoàng tử? Nàng lặng lẽ ngẩng đầu nhìn một cái, chỉ thấy nam tử kia ngọc quan hoa phục, ngũ quan tuấn lãng khắc sâu, ánh mắt ngăm đen mà sắc bén. Bị hắn vọng liếc mắt một cái, khiến cho lòng người run sợ.

Đó là Đại hoàng tử sao?

Hôm nay là ngày gì? Tam công tử danh chấn kinh đô ngoại trừ đệ nhất công tử thần bí đến nay chưa bao giờ có người thấy, hai người còn lại cùng nhau xuất hiện? Đến tột cùng là nàng may mắn, hay không may mắn?

Mà nam tử bên người hắn ...

Thu Minh Nguyệt liếc mắt một cái, liền đình trệ. Nét mặt như vậy, phảng phất như biển xanh trăng sáng, như một đạo pháo hoa ban đêm nở rộ, chiếu sáng lên toàn bộ bầu trời đêm thâm trầm, xua tan đêm tối vô biên, hóa thành nồng đậm mê huyễn.

Nàng từng cho rằng, dung mạo Phượng Khuynh Li cũng đã đủ làm nàng kinh diễm đến mức tận cùng. Không nghĩ tới, dung nhan nam tử này lại làm nàng kinh diễm đến không biết nói gì.

Ánh mắt đầu tiên, chỉ cảm thấy giống như gặp được tiên nhân.

Ánh mắt thứ hai, cảm thấy hắn tuy rằng thân ở hồng trần, lại tựa như đứng ở trên mây, đạm cười mềm nhẹ nhìn trần thế vẩn đục.

Ánh mắt thứ ba...

Nàng cúi đầu, nam tử đẹp như vậy, làm người chỉ liếc mắt một cái đã không thể khinh nhờn hắn. Sao có thể đánh giá ba lần bốn lượt?

Chỉ là người xuất chúng như vậy, là ai?

Đang nghĩ ngợi, liền nghe được Thượng Quan Mạch Trần nói bên tai: "Nguyên lai là Đại hoàng tử cùng Trấn Nam Vương thế tử, thất kính thất kính."

Thu Minh Nguyệt lại lần nữa ngẩn ra, Trấn Nam Vương thế tử sao? Đột nhiên nhớ tới thiệp mời Phượng Khuynh Li đưa mình. Đúng là thư mời Vương phi thật khó.

Tháng sau...

Đại hoàng tử cùng Phượng Khuynh Nguyệt mới vừa rồi liếc mắt một đã thấy được thiếu nữ đứng ở phía sau Phượng Khuynh Li. Tuy rằng nàng cúi đầu, không rõ dung mạo. Nhưng dáng điệu uyển chuyển, dáng người lả lướt. Chỉ cần một bóng dáng, như muôn vàn cành liễu buông xuống hoa thủy tiên nở rộ trong hồ. Quyến rũ, mà phong tình mị hoặc.

Bởi vậy, có thể tưởng tượng được dung nhan này là cỡ nào khuynh quốc khuynh thành.

Đại hoàng tử tự cho là cả đời gặp qua vô số sắc đẹp nhân gian, lại không một người nào có thể có phong hoa như thiếu nữ này. Còn chưa thấy được chân dung nàng, lại có một loại dục vọng muốn nhìn trộm.

Hắn ánh mắt sắc bén như ưng, mang theo tìm tòi nghiên cứu cùng hứng thú. Đó là ánh mắt thợ săn nhìn thấy con mồi mình truy đuổi. Ánh mắt hừng hực kia làm Thu Minh Nguyệt mặc dù cúi đầu, cũng cảm thấy không thoải mái.

Nàng nhíu nhíu mày, liền nghe được một thanh âm lãnh ngạo không kềm chế được vang lên.

"Ngẩng đầu lên."

Thu Minh Nguyệt nắm chặt đôi tay, Phượng Khuynh Li lại nói: "Đại hoàng tử hôm nay thật nhàn rỗi."

Đại hoàng tử nhìn về phía Phượng Khuynh Li, sắc bén mắt mang theo vài phần không rõ ý cười.

"A ~ nào tiêu sái như A Li ngươi, cả ngày muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó. Tại vùng hoang vu này, cũng có hồng nhan tri kỷ đi theo như vậy. Chậc chậc chậc, thật là khiến người khác ao ước a."

Phượng Khuynh Li sắc mặt trầm xuống, Thu Minh Nguyệt ánh mắt lạnh lùng. Đại hoàng tử này nhìn như vậy, nhưng không nghĩ đến lời nói ra lại tuỳ tiện như thế.

Nàng tiến lên một bước, không kiêu ngạo không siểm nịnh hành lễ.

"Thần nữ Thu Minh Nguyệt gặp qua Đại hoàng tử, gặp qua Trấn Nam Vương thế tử."

Nàng thanh âm mát lạnh tựa ngọc trai rơi, mang theo trong trẻo cùng lạnh lùng, thủy sạch sẽ, tuyết thuần tịnh, băng lạnh nhạt. Từng chữ một rót vào tai.

Con ngươi xanh biếc của Phượng Khuynh Nguyệt hiện lên mấy phần khác thường, thanh âm mềm nhẹ như gió.

"Ngươi tên Thu Minh Nguyệt?"

Thu Minh Nguyệt cúi đầu, nói: "Đúng vậy."

Phượng Khuynh Nguyệt cười nói: "Phần lớn nữ tử Đại Chiêu thâm sâu với khuê các, thiện với nữ công, đọc nữ tắc nữ giới. Lại không nghĩ, Thu cô nương lại không giống người thường. Phóng ngựa bên đường, phần hào kiệt anh khí này, có thể so với Hiếu nhân Hoàng Hậu khai quốc."

Nghe lời nói nhu hòa hắn, mang theo vài phần cười khẽ cùng tán thưởng. Không hề bởi vì hành động khác người của mình mà ghét bỏ hay trào phúng. Thu Minh Nguyệt trong lòng buông lỏng, gương mặt lại đỏ lên.

"Hạ nhân trong phủ vừa báo, sau khi tan học ngựa của gia đệ điên cuồng, thần nữ lo lắng an nguy của đệ đệ, cũng chưa từng nghĩ nhiều. Trái lại làm thế tử chê cười."

Nàng thanh âm mát lạnh như cũ, nhưng nếu tinh tế phẩm vị, có thể phát hiện trong đó nhiều hơn một phần mềm mại không dễ phát hiện.

Phượng Khuynh Li nhíu mày, ánh mắt lạnh đi vài phần. Lúc này đây, lại đối với Phượng Khuynh Nguyệt.

"Bách Vân cũng thực nhàn?"

Phượng Khuynh Nguyệt nhíu mày, rõ ràng cảm nhận được thanh âm Phượng Khuynh Li tức giận cùng lạnh lẽo. Hắn có chút không rõ, vì sao hắn tức giận?

"A Li?"

Phượng Khuynh Li quay đầu nói với Thu Minh Hiên: "Nàng ra đây đã đủ lâu rồi."

Thu Minh Hiên hiểu ý, ôm quyền với Đại hoàng tử cùng Trấn Nam Vương thế tử.

"Tại hạ cùng Ngũ muội ra cửa đã lâu, tổ phụ tổ mẫu sợ là nôn nóng lâu ngày, nay liền cáo từ. Đại hoàng tử cùng thế tử tự nhiên." Hắn đi về phía Lãnh Tu, vươn tay.

"Làm phiền tráng sĩ."

Lãnh Tu đem Thu Minh Thụy đưa cho Thu Minh Hiên, gật gật đầu với hắn.

"Không cần khách sáo."

Hắn quay đầu, nói với Thu Minh Nguyệt: "Minh Nguyệt, chúng ta trở về đi."

Thu Minh Nguyệt gật gật đầu, "Ừ."

Đại hoàng tử đột nhiên lên tiếng, "Vũ Hoa, ngươi vội vàng đuổi theo ra, nhưng người ta giống như vẫn chưa để ngươi ở trong lòng a."

Thu Minh Nguyệt bước chân dừng lại, Tiết Vũ Hoa ánh mắt khó nén mất mát. Hắn đi đến bên người Thu Minh Nguyệt, "Ngũ muội muội, ngươi..."

Thu Minh Nguyệt lại lui ra phía sau một bước, thanh âm lạnh đi.

"Nam nữ thụ thụ bất thân, Tiết thế tử thỉnh tự trọng."

Tiết Vũ Hoa không rõ vì sao nàng đột nhiên trở nên lạnh nhạt như thế, tuy rằng nàng luôn không thân thiện hắn, nhưng cũng chưa từng lạnh lẽo thấu xương như hôm nay. Ngực hắn đau xót.

"Ngũ muội muội, vi huynh ta khiến ngươi tức giận?"

Thu Minh Nguyệt lạnh lùng ngẩng đầu, ánh mặt trời chiếu vào đồng tử trong vắt ánh lên màu ngọc bích của rừng trúc, như lửa từ từ bốc cháy, lại tựa như thất thải tuyết liên trên Thương Sơn. Thanh lãnh, mỹ lệ, trộn lẫn giữa băng lạnh nhạt và hỏa nóng rực. Lạnh lẽo, tức giận.

Tiết Vũ Hoa bị ánh mắt đâm kia bức lùi lại một bước, ánh mắt kinh ngạc mà không rõ nguyên do.

Thu Minh Nguyệt cũng đã xoay người, không ngờ xoay người lực đạo quá lớn, một trận gió lạnh đánh úp, thổi qua sườn mặt nàng. Khăn che mặt màu trắng vén trên sợi tóc, nhẹ nhàng bay xuống. Lộ ra sườn mặt đường cong hoàn mỹ. Ánh mắt nàng hơi kinh ngạc, vô thức cúi đầu muốn nhặt khăn che mặt lên. Không ngờ thanh phong phất qua, sợi tóc che mất nửa khuôn mặt bay bay. Dung nhan tuyệt diễm Thanh Hoa cứ bại lộ ở trước mặt mọi người như vậy.

Giờ khắc này, yên tĩnh, không tiếng động.

Đại hoàng tử cùng Phượng Khuynh Nguyệt trong mắt xẹt qua kinh diễm, thậm chí ánh mắt người trước còn mang theo vài phần nóng cháy cùng chiếm đoạt.

Ánh mắt Phượng Khuynh Li lại lạnh xuống lần nữa, Thu Minh Nguyệt thầm nói không tốt, nhanh chóng dùng khăn che mặt che khuất khuôn mặt. Lúc này đây, cũng không có dừng lại mà rời đi. Chỉ là mới thoáng qua, nàng nhìn Phượng Khuynh Nguyệt một cái. Phượng Khuynh Nguyệt cũng vừa lúc rũ mi nhìn qua, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt hắn thanh triệt như nước, như suối nước nóng nhu hòa. Dù là nhân sinh trăm ngàn phiền não, bị ánh mắt kia nhìn, sẽ không còn sót lại chút gì.

Thu Minh Nguyệt rõ ràng nghe được tiếng tim mình đập. Nàng cúi đầu, vội vàng rời đi.

Lưu lại Phượng Khuynh Nguyệt ngơ ngẩn đứng tại chỗ, nhẹ ngửi mùi hương trong không khí.

Đại hoàng tử nhếch khóe miệng, nói với Tiết Vũ Hoa: "Có lệ sắc như vậy, khó trách ngươi chướng mắt biểu muội kia."

Tiết Vũ Hoa không vui, nhàn nhạt nói: "Nàng cũng là biểu muội ta."

"Nga?" Đại hoàng tử hiển nhiên đối với Thu Minh Nguyệt rất có hứng thú, "Dì ngươi không phải chỉ có ba nữ nhi?"

"Nàng là tiểu thiếp của dượng Trầm di nương sinh."

Đại hoàng tử khẽ nhíu mày, "Thứ nữ?"

Tiết Vũ Hoa càng thêm không vui, chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng.

Đại hoàng tử ánh mắt thâm thúy, lại là nhìn về phía Phượng Khuynh Li đang muốn rời đi.

"A Li"

Phượng Khuynh Li dừng một chút, ngữ khí đạm mạc.

"Đại hoàng tử có việc gì thế?"

Đại hoàng tử híp híp mắt, "Sao ngươi lại quen biết Thu gia ngũ tiểu thư này?"

Phượng Khuynh Li không dao động không kinh ngạc: "Sao đại hoàng tử kết luận ta quen biết nàng?"

Đại hoàng tử nhướng mày, mắt mang vài phần hoài nghi.

"Vừa rồi không phải ngươi cứu đệ đệ nàng sao?"

"Chẳng lẽ phải quen biết thì mới cứu giúp?"

Đại hoàng tử nghẹn, rồi sau đó khóe miệng lại cười tà mị.

"Vừa rồi hình như ta nghe được, ngươi muốn cưới nàng?"

Tiết Vũ Hoa ánh mắt căng thẳng, lạnh lùng nhìn Phượng Khuynh Li.

Phượng Khuynh Li nhàn nhạt nói: "Không thể sao?"

Đại hoàng tử có chút kinh ngạc sự thẳng thắn của hắn, ánh mắt có vài phần phức tạp.

"Lấy thân phận của nàng, gả cho ngươi làm trắc phi cũng không đủ."

"Trắc phi?" Phượng Khuynh Li rốt cuộc quay đầu, ánh mắt lạnh nhạt ngữ khí trào phúng.

"Nếu ta muốn cưới nàng làm thê?"

Đại hoàng tử kinh ngạc, Tiết Vũ Hoa cũng kinh ngạc, chỉ có Phượng Khuynh Nguyệt, không dao động không kinh ngạc, mi nhíu chỉ nhíu.

"Ngươi xác định?" Đại hoàng tử thái độ vẫn là hoài nghi: "Mới gặp một lần, ngươi liền muốn cưới nàng làm vợ? Thân phận của nàng, ngươi cho rằng có thể sao?"

Phượng Khuynh Li bên môi khẽ mở, tự giễu nói: "Nàng là thứ xuất, ta là tàn tật, vừa vặn không tốt? Có gì không có khả năng?"

Đại hoàng tử hết chỗ nói rồi. Phượng Khuynh Nguyệt lại tươi cười, "Ta cho rằng, ngươi là nói giỡn. Chưa từng nghĩ tới, ngươi cũng sẽ nghiêm túc như vậy?" Ánh mắt hắn như lưu ly, trôi nổi tựa đám mây.

Phượng Khuynh Li ngước mắt nhìn hắn, híp con ngươi.

"Đừng nói là, ngươi cũng coi trọng nàng?"

Phượng Khuynh Nguyệt ánh mắt cười đến hoa xuân, không đáp. Hắn xoay người, quần áo to rộng theo gió phất phới, cùng với thanh âm thanh đạm như nước bay tới.

"Thời gian không còn sớm, trở về thôi."

Phượng Khuynh Li ánh mắt híp lại, ánh mắt hơi đánh giá trên người Đại hoàng tử, tùy tay ném cho hắn một khối lệnh bài màu đen.

"Mới vừa rồi có người ám sát Thu gia Ngũ thiếu gia, đây là cái Lãnh Tu lục soát được từ trên người bọn họ."

Đại hoàng tử nhìn lệnh bài màu đen kia, một chữ Đại ở trên làm ánh mắt hắn căng thẳng, đáy mắt nhanh chóng xẹt qua ánh sáng lạnh. Ngẩng đầu vừa định hỏi cái gì, Phượng Khuynh Li cũng đã đẩy xe lăn rời đi.

Tiết Vũ Hoa đứng ở bên người Đại hoàng tử, hắn tự nhiên thấy rõ ràng lệnh bài kia, tức khắc sắc mặt biến đổi, rốt cuộc cũng hiểu rõ vì sao vừa rồi Thu Minh Nguyệt lại có địch ý với hắn như vậy.

Cười khổ một tiếng, cô đơn xoay người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro