CHƯƠNG 59: TIỀN CĂN HẬU QUẢ, MINH CHÂU TÂM SỰ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: Tử Nguyên Nhi

Thu Minh Nguyệt ba người mang theo Thu Minh Thụy trở lại Thu phủ, trước tiên chạy tới là Trầm di nương.

"Minh Thụy..."

Thu Minh Nguyệt bước chân dừng lại, ánh mắt xẹt qua lạnh lẽo, chợt lóe rồi biến mất. Sau đó lại ôn tồn an ủi Trầm di nương.

"Di nương, ngươi đừng lo lắng, Minh Thụy chỉ là bị chút thương tích, tu dưỡng một đoạn thời gian sẽ tốt."

Trầm thị ánh mắt rưng rưng: "Tại sao lại như vậy?" Nàng vươn tay, không biết nên đặt ở nơi nào, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt kinh hoảng mà lo lắng.

"Minh Thụy, đau không?"

Thu Minh Thụy nằm trong lòng Thu Minh Hiên, chớp chớp mắt, cười cười với Trầm di nương.

"Di nương, ta không có việc gì, ngươi đừng lo lắng."

Trầm thị nháy mắt, nước mắt rơi xuống.

Thu Minh Nguyệt bất đắc dĩ: "Di nương, trước để Minh Thụy trở về nằm nghỉ ngơi trên giường rồi nói."

Khi nói chuyện, đám người lão thái quân Đại lão gia cũng vội vàng chạy tới.

"Minh Thụy."

Thu Minh Thụy chính là nam tự duy nhất của đại phòng, lão thái quân tất nhiên coi trọng. Hiện giờ thấy hắn trở về, trong lòng nhẹ nhàng thở ra nhưng lại lo lắng vết thương trên người hắn.

"Sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy?"

Thu Minh Nguyệt nhàn nhạt cười, nhìn Tiết quốc hầu phu nhân sắc mặt tối tăm.

"Không có việc gì, chỉ là thời điểm nhảy xuống xe ngựa bị vài con chó điên cắn một ngụm."

Thu Minh Hiên hơi ngạc, Thượng Quan Mạch Trần kinh ngạc, cúi đầu yên lặng mà cười. Nữ tử này... Thật đúng là thú vị.

Tiết quốc hầu phu nhân sắc mặt biến đổi, ánh mắt hàm chứa đao sắc, rồi sau đó lại hiền lành cười nói: "Ngũ cô nương thật là bản lĩnh, muội phu phái thật nhiều người cũng chưa tìm được Ngũ thiếu gia. Ngũ cô nương vừa đi liền tìm tới ra."

Thu Minh Nguyệt cũng mỉm cười, ánh mắt lung lay một chút.

"Lúc này phải nhờ biểu ca, bằng không Minh Thụy nhảy xuống xe ngựa không chết, phỏng chừng cũng chết đói ở trong rừng."

Lão thái quân nhíu mày quát lớn: "Không được nói điềm không may mắn."

Tiết quốc hầu phu nhân sắc mặt hơi trầm xuống, gắt gao trừng mắt Thu Minh Nguyệt.

Thu Minh Nguyệt nhìn như không thấy, giương mắt thấy Thu Minh Hà cùng nha hoàn đang vội vàng đi tới, sau đó là Đại phu nhân cùng với Thu Minh Ngọc cùng Thu Minh Lan. Đại phu nhân sắc mặt phi thường khó coi, Thu Minh Ngọc vẻ mặt phẫn hận thất vọng, Thu Minh Lan không có biểu tình nhiều lắm, chỉ là nghe được thời điểm Thu Minh Nguyệt nói một câu cuối cùng giữa mày nhíu lại.

Vừa vặn lúc này Tiết Vũ Hoa đã trở lại, nhìn thấy mọi người tụ ở cửa, hơi hơi sửng sốt, sắc mặt có chút khó coi.

Thu Minh Ngọc thấy hắn, lập tức kêu lên: "Biểu ca."

Tiết Vũ Hoa căn bản không để ý nàng, mà là đi đến bên người Thu Minh Nguyệt. Mấp máy cánh môi, muốn nói lại thôi.

Thu Minh Ngọc thấy, càng tức giận đến cắn răng.

Thu Minh Hà đi đến bên người Thượng Quan Mạch Trần, thấy Thu Minh Thụy bị thương không nhẹ, nhíu mày.

"Ngũ đệ sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy?"

Đại phu nhân mắt lạnh nhìn Thu Minh Nguyệt một cái, không âm không dương nói một câu.

"Tìm được trở về nàng nên thắp hương bái Phật tụng A di đà phật."

Thu Minh Nguyệt nhàn nhạt nói: "Nhờ hồng phúc của mẫu thân, trong khoảng thời gian Minh Thụy dưỡng thương này, Minh Nguyệt nhất định ngày ngày ăn chay niệm phật. Khẩn cầu ông trời mở mắt, tìm ra người mưu hại Minh Thụy. Lấy lại gia phong, cũng miễn có người không biết, hiểu lầm mẫu thân quản gia bất lợi."

Đại phu nhân tức giận đến cắn răng. Bên kia, nhị phu nhân cũng mang theo nha hoàn vội vàng mà đến.

"Minh Hiên." Ánh mắt nàng nôn nóng: "Ngươi không sao chứ?"

Thu Minh Hiên cười lắc đầu: "Không có việc gì."

"Không có việc gì thì tốt." Nhị phu nhân nhẹ nhàng thở ra, bỗng nhiên nhìn đến cánh tay băng bó của hắn.

"Đây là có chuyện gì?" Nàng cầm tay Thu Minh Hiên, ánh mắt ép hỏi.

Thu Minh Hiên rút tay mình về: "Vết thương nhỏ mà thôi."

Nhị phu nhân ánh mắt ở trên chiếc khăn băng bó tay hắn, rồi sau đó nhàn nhạt nói: "Trở về đi. Hồng Ngọc, đi lấy cho đại thiếu gia thuốc trị thương."

Thu Minh Hiên nhìn Thu Minh Nguyệt một cái, châm chước nói: "Ngũ muội muội, hôm nay ngươi cũng mệt mỏi một ngày, trở về sớm nghỉ ngơi đi."

Nhị phu nhân ánh mắt lạnh lùng, Thu Minh Nguyệt nhợt nhạt cúi đầu.

"Ừ."

Đại phu nhân lập tức ở bên hừ lạnh một tiếng: "Hồ ly tinh."

Đại lão gia lạnh mặt trách cứ nói: "Ngươi câm miệng cho ta."

Lão thái quân trừng mắt nhìn Đại phu nhân một cái: "Được rồi, mau mang Minh Thụy trở về. Hàn ma ma, kêu y phủ lại đây."

Đại lão gia lại nói: "Người đâu, lấy thiệp đi thỉnh trần ngự y."

Trần ngự y cuối năm trước đã về hưu, lúc hắn là ngự y trong cung, bởi vì y thuật cao minh, rất được khen ngợi. Sauk hi về hưu, mọi người vẫn gọi hắn là ngự y.

Đại phu nhân sửng sốt, tức giận đến hai mắt đỏ lên. Bất quá là một tiện chủng, cư nhiên lại kêu thái y. Nàng không phục muốn nói vài câu, Thu Minh Hà lại ra dấu cho nàng, kêu nàng không cần vô cớ gây rối, nàng lúc này mới từ bỏ.

Có hạ nhân cầm thiệp của Đại lão gia đi ra ngoài, Thượng Quan Mạch Trần từ trong tay Thu Minh Hiên tiếp nhận Thu Minh Thụy, nói với Thu Minh Hà: "Ta đưa Ngũ đệ trở về, ngươi đi nghỉ ngơi trước. Chờ một lát dùng cơm trưa, chúng ta hồi phủ."

"Ừ."

Đem Thu Minh Thụy đưa đến Trí Minh viện, Thu Minh Nguyệt gọi Bạch Phong Bạch Mai tới, kêu các nàng tại hầu hạ bên người Thu Minh Thụy. Trầm thị đã sớm khóc đỏ hốc mắt, Thu Minh Nguyệt lôi kéo nàng nhỏ giọng.

"Di nương, ngươi thân mình không tốt, đừng để khóc đến bệnh."

Trầm thị xoa xoa nước mắt, nói: "Minh Nguyệt, ngươi nói cho ta biết, đến tột cùng là chuyện này như thế nào? Con ngựa sao lại đột nhiên phát cuồng?"

Thu Minh Nguyệt trong lòng cả kinh, chỉ vì Trầm thị trong mắt chợt lóe qua tia hiểu rõ cùng ép hỏi. Nguyên lai tuy rằng di nương nhu nhược, lại không ngu ngốc. Nàng đè thấp thanh âm nói: "Di nương, chuyện này đợi chút ta giải thích tinh tế cho người. Người nói cho ta biết, là ai nói cho người biết chuyện này?"

Trầm thị ánh mắt hờ hững mang theo lạnh lẽo: "Ta vừa uống thuốc xong muốn đi ra một chút, trong lúc vô tình nghe được hai nha hoàn nói nhỏ. Vừa hỏi, mới biết được."

Thu Minh Nguyệt ánh mắt tối tăm lạnh lẽo: "Các nàng thật đúng là một khắc cũng không buông lỏng."

Bạch Phong Bạch Mai hầu hạ Thu Minh Thụy thay quần áo, lúc này, người gác cổng đưa một lão giả ước chừng hơn sáu mươi tuổi đầu tóc hoa râm mặt mày tuyển thước đi đến. Trong tay hắn còn cầm hòm thuốc, hiển nhiên đó là Trần thái y.

Đại lão gia vội vàng đi tới, đôi tay ôm quyền.

"Trần thái y. Hiện giờ còn tới phiền toái ngươi, thật sự là ấu tử bị thương quá nặng, cho nên..."

Trần thái y phất phất chòm râu, mắt lão tinh nhuệ mỉm cười.

"Thu đại nhân không cần khách khí, để lão hủ nhìn xem thương tích của Ngũ thiếu gia đi."

Đại lão gia lập tức đưa tay thỉnh: "Bên này."

Trần thái y đi đến mép giường, nhìn nhìn Thu Minh Thụy nằm ở trên giường. Hắn ngồi xuống: "Tay vươn ra."

Thu Minh Thụy ngoan ngoãn vươn tay, mặc hắn bắt mạch.

Đám người Đại lão gia lão thái quân ở một bên lo lắng nhìn, đến khi Trần thái y thu tay, lão thái quân mới vội vàng hỏi: "Như thế nào?"

Trần thái y không có trả lời, mà là sai người hủy đi băng vải trên chân Thu Minh Thụy, lộ ra mắt cá chân sưng đỏ, Trầm thị lập tức vành mắt liền đỏ. Nàng che môi, dựa vào trong lòng Đại lão gia, mới nhịn xuống khóc thút thít.

Đại lão gia vỗ nàng nhẹ giọng an ủi: "Không có việc gì, Minh Thụy rất nhanh sẽ tốt."

Nếu lúc này Đại phu nhân ở chỗ này, nhìn thấy một màn này, tất nhiên lại muốn phẫn nộ. Kỳ thật nếu tình huống hiện nay không phải Thu Minh Thụy nằm ở trên giường, trong lòng lão thái quân cũng sẽ không cao hứng. Thu Đại lão gia sủng ái Trầm thị, đây là chuyện toàn bộ Thu phủ đều biết. Sau khi Trầm thị trở về, cơ hồ mỗi ngày Đại lão gia đều ở nơi của nàng. Nhưng vô luận Đại lão gia có sủng nàng bao nhiêu, đóng cửa lại thì như thế nào cũng được. Nhưng trước công chúng, trước mắt bao người, Đại lão gia không tiết chế như thế, nếu người có tâm thêm mắm thêm muối truyền ra đi. Thanh danh sủng thiếp diệt thê, chỉ sợ rửa không sạch.

Đại lão gia lúc này cũng mặc kệ nhiều như vậy, niên thiếu hắn cùng Trầm thị quen biết yêu nhau. Trầm thị là tình cảm chân thành trong lòng hắn, cũng là nữ nhân quan trọng nhất với hắn. Hắn vốn thua thiệt nàng rất nhiều, thật vất vả trở về, tự nhiên sẽ trân trọng. Từ khi Trầm thị mẫu tử ba người hồi phủ, minh đao bắn lén trong phủ hướng về trên người bọn họ. Lúc này, những người đó thế nhưng lại muốn tánh mạng Thu Minh Thụy, sao hắn có thể không giận?

Thu Minh Nguyệt nhìn thoáng qua, không nói chuyện.

Trần thái y nhìn chân Thu Minh Thụy, dùng tay nhéo một chút. Thu Minh Thụy đau kêu rên một tiếng, lại cắn chặt cánh môi, không có kêu ra tiếng nữa.

Trần thái y mắt lộ ra kinh ngạc, rồi sau đó lại tán thưởng nói: "Ngũ thiếu gia tuổi nhỏ như vậy, người bình thường không thể cứng cỏi như vậy. Ngày sau, tất thành châu báu." Thương gân động cốt, dù cho thể trạng cường tráng, cũng chưa chắc chịu đựng được nỗi đau thấu tận xương này. Không nghĩ tới thiếu niên trước mắt này tuổi còn nhỏ lại có thể nhẫn cái thường nhân không thể nhẫn, sao hắn không ngạc nhiên tán thưởng?

Thu Minh Thụy bị khen đến sắc mặt đỏ hồng: "Tỷ tỷ nói, nam tử hán đại trượng phu, đổ máu không đổ lệ. Vô luận đau như thể nào, cũng không thể khóc, nếu không chính là người nhu nhược."

Thu Minh Nguyệt cánh môi hơi lộ ra ý cười, ánh mắt lại hơi hơi chua xót.

Hài tử nhỏ như vậy, ở thế giới kia, vẫn chỉ là tiểu hài nhi làm nũng dưới gối cha mẹ. Vô ưu vô lự, phiền não gì cũng không có. Mà ở thế giới này, hắn lại phải chịu đựng nỗi đau sinh mệnh như vậy.

Một lời nói của Thu Minh Thụy làm mọi người trong phòng không khỏi mắt lộ kinh ngạc, sôi nổi đem ánh mắt hướng về Thu Minh Nguyệt.

Trần thái y từ lúc vào nhà lần đầu đem ánh mắt rơi xuống trên người Thu Minh Nguyệt, trong mắt xẹt qua một tia kinh diễm cùng tán thưởng.

Nữ tử này chẳng những thiên tư quốc sắc, thanh lệ như tiên, thần thái ôn hòa mà cao quý, ánh mắt yên lặng như nước, tựa như nồng đậm sương mù che dấu, thâm thâm thiển thiển.

Phượng lạc ngô đồng, một ngày nào đó sẽ giương cánh bay cao.

Thu Minh Nguyệt đối với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Trần thái y, không kiêu ngạo không siểm nịnh, chỉ hơi hơi hành lễ, cười nói: "Minh Thụy nhảy xuống xe ngựa, gân cốt mắt cá chân trật khớp. Lúc vừa trở về, tỷ phu đã tiếp hắn. Chỉ là vừa rồi đi đường vội vàng, không có thuốc trị thương, không biết đối với khôi phục ngày sau có ảnh hưởng không?"

Trần thái y ánh mắt lóe ra tinh nhuệ, vuốt râu nói: "Không sao. Chỉ là nỗi đau gân cốt này, cũng làm khó Ngũ thiếu gia dưới tình huống không có thuốc tê còn có thể chịu được."

Thu Minh Nguyệt nhấp môi mỉm cười nói: "Trước khổ, sau ngọt." Kỳ thật nàng muốn nói là, ăn khổ, mới là người trên người. Chẳng qua hiện giờ Thu Minh Thụy bất quá chỉ là một con vợ lẽ nho nhỏ, ngày sau mệnh đồ không đoán được, như thế nào làm được người trên người kia. Lời này nếu nói ra, phỏng chừng Đại phu nhân lại muốn nháo đến trời.

Trần thái y tán thưởng, đối với Đại lão gia nói: "Không nghĩ, Thu tiểu thư lại là người nhanh nhạy." Hắn không biết Thu Minh Nguyệt ở Thu gia đứng hàng thứ mấy, đành phải gọi chung là Thu tiểu thư.

Thu Minh Nguyệt thanh nhã mà cười: "Trần thái y tán thưởng, tiểu nữ thẹn không dám nhận."

Trần thái y quay đầu lại lại nhìn chân Thu Minh Thụy: "Xương cốt này sẽ tốt, không gì trở ngại. Chỉ là..." Hắn tựa nghĩ đến cái gì, nhíu mày thở dài nói: "Chỉ là thương gân động cốt này, ít nhất trong một tháng, tốt nhất không nên xuống giường đi lại."

Trầm thị trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, Thu Minh Nguyệt trong lòng hơi trầm xuống. Nàng vốn học y, tự nhiên đã sớm nhìn ra Thu Minh Thụy bị thương không nhẹ. Nghỉ ngơi nhiều hai tháng vốn dĩ cũng không trở ngại gì, chỉ là kỳ thi mùa xuân sắp tới rồi. Chân Minh Thụy nếu là không thể trước đó tốt lên, vô pháp tham gia khoa cử năm nay.

Nàng ngàn tính vạn tính, vẫn tính sai điểm này.

Bất quá còn tốt, Minh Thụy còn nhỏ, ngày sau còn có cơ hội.

"Còn vết thương trên cổ?"

Trần thái y lại cẩn thận nhìn vết thương Thu Minh Thụy trên cổ, mắt lão xẹt qua một tia sắc bén. Hắn tự nhiên nhìn ra vết thương này là vì vũ khí sắc bén gây thương tích. Chuyện dơ bẩn trong hào môn đại viện rất nhiều, hắn tự nhiên minh bạch. Chỉ là không nghĩ tới, một hài tử mười tuổi cũng không buông tha.

Hắn lắc đầu, lòng Trầm thị lập tức nhấc lên.

"Trần thái y, thương tích Minh Thụy nặng lắm sao?" Nàng nhè nhẹ túm chặt khăn trong tay, mắt phượng đầy lo lắng.

Trần thái y sửng sốt, lại lắc đầu.

"Chỉ là bị thương ngoài da mà thôi, chờ lát nữa lão hủ khai một phương thuốc, trong uống ngoài thoa, bất quá nửa tháng sẽ hảo."

Trầm thị thở ra một hơi, lại hỏi: "Như vậy, sẽ lưu lại vết sẹo sao?"

Thu Minh Nguyệt lôi kéo ống tay áo nàng: "Di nương, không có thương tổn ở trên mặt, không quan trọng. Thêm nữa, Minh Thụy cũng không phải nữ tử, nhiều một vết sẹo không những không ngại, ngược lại là nhiều thêm vài phần khí khái nam tử hán. Không cần hoảng loạn."

Di nương? Tiểu thiếp?

Trần thái y hơi giật mình, cũng đúng, chính thất Thu Đại lão gia là đích thứ nữ thái sư phủ. Mà vị Đại phu nhân kia căn bản không có nhi tử, ba nữ nhi hắn cũng có điều nghe thấy. Hai tỷ đệ long chương phượng tư này, tất nhiên không phải Đại phu nhân sinh. Chẳng qua thời điểm hắn mới vừa tới vẫn chưa cẩn thận tìm tòi nghiên cứu vấn đề này, hiện tại nghe thấy xưng hô của Thu Minh Nguyệt, hắn mới biết rõ ràng.

Hắn đứng lên, ôm quyền với Đại lão gia, nói: "Thu đại nhân, lệnh lang không gì trở ngại, yên tâm. Chỉ cần tĩnh dưỡng."

Đại lão gia gật gật đầu: "Làm phiền Trần thái y đến đây một chuyến."

Trần thái y vuốt cần ha hả cười nói: "Lòng thầy thuốc như phụ mẫu."

Đại lão gia lại gọi người gác cổng mang Trần thái y đi phòng thu chi lãnh bạc. Khi Trần thái y đi, nhìn Thu Minh Nguyệt một cái. Thu Minh Nguyệt nhíu mày, cảm thấy ánh mắt Trần thái y có chút ý vị thâm trường, nàng không hiểu.

Lắc đầu, nàng quay đầu lại nhìn nằm Thu Minh Thụy ở trên giường.

"Hiện tại còn đau không?"

Thu Minh Thụy lắc lắc đầu, sắc mặt vẫn có chút tái nhợt, nhưng so với phía khá hơn nhiều.

"Không đau."

Thu Minh Nguyệt gật đầu: "Vậy ngươi nghỉ ngơi thật tốt, nhớ rõ phải uống thuốc đúng giờ, biết chưa?"

"Ừ."

Thu Minh Nguyệt quay đầu, ánh mắt có vài phần ngưng trọng nhìn về phía Đại lão gia.

"Cha."

Đại lão gia biết nàng muốn hỏi cái gì, cũng thu thần sắc.

"Một lát đi ra ngoài nói." Hắn đi đến bên cửa sổ, vỗ vỗ vai Thu Minh Thụy.

"Minh Thụy, mấy ngày nay con phải hảo hảo nghỉ ngơi, không được xuống đất, dưỡng thương tốt lại rồi nói."

Thu Minh Thụy gật đầu.

Trầm thị là người thông tuệ, từ thần sắc ngưng trọng mới vừa rồi của Thu Minh Nguyệt cùng Đại lão gia liền đoán ra bọn họ có việc muốn thương lượng, đi qua nói: "Lão gia, ngươi có việc vội thì đi đi. Minh Thụy nơi này có thiếp thân chiếu cố là được."

Đại lão gia nhíu mày, ôn nhu nói: "Ngươi thân mình còn chưa tốt, vẫn là kêu nha hoàn tới chiếu cố đi."

Trầm thị lắc đầu: "Người khác ta không yên tâm."

Nàng không phải ngốc tử, việc hôm nay khẳng định có kỳ quặc. Minh Thụy hôm nay có thể bị người ám hại tính kế trước, ám sát sau, ai biết bên người hắn có gian tế không. Cái này làm cho mẫu thân nàng, sao yên tâm?

Đại lão gia trầm mặc trong chốc lát, từ trong mắt Trầm thị nhìn ra ý của nàng. Hắn trầm ngâm trong chốc lát, nói: "Cũng được. Bất quá ngươi cũng nên cố kỵ thân mình, không thể để mệt."

Trầm thị cười cười: "Thiếp thân biết."

Lão thái quân còn ở nơi này, ngôn ngữ nàng không thể rối loạn.

Đại lão gia gật gật đầu, lại đối lão thái quân nói: "Nương, ngươi cũng mệt mỏi, đi về trước đi."

Lão thái quân nhìn Thu Minh Thụy, trong mắt hiện lên một tia thở dài, rồi sau đó đứng lên.

"Đi thôi."

Thượng Quan Mạch Trần ở thời điểm Trần thái y đi đã sớm đi theo ra ngoài, lão thái quân vừa đi, người vừa rồi còn kín hết chỗ, lập tức trở nên trống không, chỉ còn lại mẫu tử ba người Thu Minh Nguyệt cùng Đại lão gia.

Thu Minh Nguyệt lại tha thiết dặn dò vài câu với Thu Minh Thụy, mới theo Đại lão gia đi thư phòng lão thái gia.

Thu Minh Nguyệt trong lòng có chút kinh ngạc, lại không có nói chuyện.

"Tổ phụ."

Đại lão gia phất phất tay, ý bảo nàng không cần đa lễ. Hắn ngồi ở phía trên, con ngươi khôn khéo mang theo vài phần đánh giá nhìn về phía Thu Minh Nguyệt, sau lại hỏi: "Minh Thụy là được người nào cứu?"

Thu Minh Nguyệt giơ giơ lên mi, nhấp môi đáp: "Vinh Thân Vương thế tử." Chuyện này dù sao nàng cũng không tính toán gạt lão thái gia. Thứ nhất không cần phải vậy, thứ hai Thượng Quan Mạch Trần cùng Thu Minh Hiên đều thấy được. Tuy rằng hôm nay bọn họ không có ở trước mặt Đại phu nhân vạch trần nàng, khó bảo toàn ngày sau sẽ không.

Lão thái gia cùng Đại lão gia đều kinh ngạc.

"Vinh Thân Vương thế tử?"

Thu Minh Nguyệt gật đầu: "Đúng." Nàng dừng một chút: "Ta không biết vì cái gì hắn đi tây giao, cũng không biết vì sao hắn cứu Minh Thụy. Bất quá hắn nói với ta, sau khi Minh Thụy nhảy xuống xe ngựa gặp ám sát. Mà người ám sát, là đại nội cao thủ."

Nàng từng chữ thẳng thắn với lão thái gia cùng Đại lão gia, chỉ vì làm cho trong lòng bọn họ nắm chắc. Người sau lung này, tàn nhẫn như thế nào.

Quả nhiên, Đại lão gia ánh mắt co rụt lại.

"Đại nội cao thủ?"

Lão thái gia híp đôi mắt xẹt qua lãnh quang, ngay sau đó hỏi Thu Minh Nguyệt.

"Ngươi quen Vinh Thân Vương thế tử?"

Thu Minh Nguyệt do dự trong chốc lát, vẫn gật gật đầu.

"Tính là quen đi."

Lão thái gia nhíu mày: "Giải thích thế nào?"

Thu Minh Nguyệt nói: "Hồi kinh trước một đêm, ở chùa Bảo Hoa, hắn ở cùng Thái Hậu."

Lão thái gia trong lòng đã là sáng tỏ, gật gật đầu.

"Như vậy hắn cứu Minh Thụy, là bởi vì ngươi?"

Đại lão gia nhíu mày, không tán đồng kêu một tiếng.

"Phụ thân, ngươi..." Lão thái gia hỏi lời này có chút một ngữ hai ý nghĩa, Thu Minh Nguyệt một chi nữ khuê các chưa gả, lén cùng nam tử gặp mặt đã không ổn. Cũng may đêm đó có Thái Hậu, cũng không sao. Bất quá hôm nay nàng một mình cưỡi ngựa đi vùng ngoại ô, nếu không có Thượng Quan Mạch Trần cùng Thu Minh Hiên cùng đi, tại dã ngoại cùng một nam tử gặp nhau, sớm đã mất danh dự. Nếu truyền đi ra ngoài, ngày sau..

Cũng đừng nghĩ gả chồng. Đại lão gia tất nhiên là tin tưởng Thu Minh Nguyệt cùng Phượng Khuynh Li không có liên quan gì, lão thái gia hỏi như vậy dù chỉ hoài nghi hai người bọn họ, trong lòng hắn cũng không vui.

Lão thái gia nhìn hắn một cái, lại không để ý tới, ánh mắt như cũ dừng ở trên người Thu Minh Nguyệt.

Thu Minh Nguyệt thở dài một tiếng: "Tổ phụ lo lắng nhiều rồi. Ta cùng với hắn, từ đó đến hôm nay, thậm chí cũng không gặp qua. Như thế nào có thể có ' giao tình ' gì?"

Thu Minh Nguyệt ở trong lòng tự giễu một phen. Cái gì giao tình? Ở thời đại này, nam nhân cùng nữ nhân trừ bỏ là thân nhân, không thể có đặc thù ' giao tình ' gì, nếu không sẽ bị coi là lén lút giao tình. Dựa theo lễ pháp thời đại này, phải tròng lồng heo.

Một đêm ở chùa Bảo Hoa kia, nàng xác thật không có gặp Phượng Khuynh Li, chẳng qua sau đó hắn thường xuyên ban đêm xuất nhập khuê phòng mình, nhưng không để bất luận kẻ nào biết. Nếu không lấy trình độ bảo thủ của lão thái gia, phỏng chừng lập tức đem nàng đuổi ra gia môn hoặc là đưa nàng lên núi cạo tóc làm ni cô. Tốt hơn một chút, đó là đem nàng đưa đi làm thiếp cho Phượng Khuynh Li.

Nàng sao có thể tự rước lấy nhục?

Lão thái gia không hỏi nhiều nữa, Đại lão gia cảm thán nói: "Vinh Thân Vương thế tử này tính tình quái dị, không ngờ rằng, hắn sẽ ra tay cứu Minh Thụy. Xem ra lời đồn đãi, cũng chưa chắc là sự thật."

Thu Minh Nguyệt mắt trợn trắng ở trong lòng. Không thật mới là lạ. Hăn hoàn toàn chíh là quái nhân, tính tình cổ quái, chuyện gì đều có thể làm ra được. Bằng không cũng sẽ không không màng thế tục lễ pháp luôn xâm nhập khuê phòng nàng, còn ở trước công chúng ' cầu ' hôn nàng.

Nghĩ đến tình cảnh mới vừa rồi, nàng không khỏi buồn bực.

Phượng Khuynh Li đáng chết, làm trò trước mặt nhiều người như vậy cũng không biết thu liễm một chút, không duyên cớ làm bẩn trong sạch của nàng. Chỉ mong Thượng Quan Mạch Trần và Thu Minh Hiên cùng với Tiết Vũ Hoa sẽ không đem chuyện này truyền ra, nếu không nàng không mặt mũi gặp người.

Bất quá nghĩ đến nam nhân thế giới này vẫn là tương đối biết lễ, đường đường nam nhi, tự nhiên sẽ không cố ý hủy hoại danh dự nữ tử. Tiết Vũ Hoa kia, không phải hắn luôn nói muốn cưới mình sao, hẳn là cũng sẽ không đem chuyện này truyền ra.

Nghĩ như thế, Thu Minh Nguyệt hơi nhẹ nhàng thở ra.

Lão thái gia không tỏ ý kiến, thay đổi một vấn đề khác.

"Chuồng ngựa nơi đó ta vừa mới phái người đi tra qua."

Thu Minh Nguyệt ngẩng đầu, ánh mắt mát lạnh, ẩn ẩn hiểu rõ cái gì.

"Cái gì cũng không có tra được." Lão thái gia nói một câu tiếp.

Thu Minh Nguyệt khóe miệng gợi lên châm chọc, nàng biết là kết quả này.

Đại lão gia lại nói: "Hôm nay xa phu lái xe, chịu không nổi trọng hình hôn mê bất tỉnh. Thời điểm tỉnh lại, uống thuốc độc tự sát."

"Uống thuốc độc tự sát?" Thu Minh Nguyệt cười lạnh: "Cha tin tưởng sao?"

Đại lão gia lắc lắc đầu: "Đại phu đã kiểm tra qua, độc dược kia đã sớm ăn vào. Khi hắn chết hiển nhiên thực kinh ngạc, nghĩ đến chắc cũng là bị người lợi dụng."

Thu Minh Nguyệt ánh mắt càng thêm lạnh lẽo: "Ta vừa rồi kiểm tra xe ngựa ở vùng ngoại ô, càng xe cùng bánh xe đều bị động tay chân. Bất quá trải qua một phen chạy, sớm đã hư hao đến không thành bhình. Vô pháp tra ra dấu vết để lại."

"Đại nội cao thủ..." Lão thái gia híp con ngươi: "Đại nội cao thủ cũng không phải là người bình thường có thể điều động được." Ngụ ý đó là, người sau lưng này, không phải bình thường.

Thu Minh Nguyệt mím môi, nói: "Đại hoàng tử thì có thể?"

Lão thái gia cùng Đại lão gia đồng thời cả kinh, người trước thấp mắng một tiếng.

"Không thể nói bậy."

Đại lão gia tuy rằng không nói gì, nhưng trong mắt cũng mang theo vài phần không tán đồng.

Thu Minh Nguyệt châm chọc cười cười: "Tổ phụ chẳng lẽ quên mất, mẹ của trắc phi Đại hoàng tử, đang ở tại trong phủ chúng ta."

Lão thái gia trầm xuống: "Nàng không có năng lực kia."

"Nhưng ít nhất việc hôm nay Minh Thụy té ngựa, nhất định nàng thoát không được can hệ." Thu Minh Nguyệt tất nhiên biết, chỉ bằng vào một Tiết quốc hầu phu nhân, tuyệt không có bản lĩnh điều đến động đại nội cao thủ. Khả năng duy nhất, đó là người trong cung động tay. Nhưng Minh Thụy cùng người hoàng cung không có bất luận can gì hệ, sao lại ám sát?

Lão thái gia trầm mặc, Đại lão gia cũng nhíu nhíu mày, nói: "Phụ thân, Tiết quốc hầu phu nhân lần này đến, là vì liên hôn."

Lão thái gia nhìn Thu Minh Nguyệt một cái. Hắn cùng Đại lão gia đã nói đến chính sự, nữ tử triều đại này không thể nghe luận. Cho nên Thu Minh Nguyệt tự giác hành lễ.

"Tổ phụ, cha, các ngươi từ từ nói chuyện, ta đi ra ngoài."

Nàng xoay người, ánh mắt lạnh lẽo đi ra ngoài. Mới vừa rồi rẽ qua hành lang gấp khúc, thì thấy Thu Minh Châu mang theo nha hoàn đi tới.

"Ngũ muội."

Thu Minh Nguyệt dừng bước chân: "Tứ tỷ?"

Thu Minh Châu lôi kéo tay nàng, mắt lộ ra quan tâm.

"Ngươi không sao chứ?"

Thu Minh Nguyệt ôn hòa cười cười: "Không có việc gì."

Thu Minh Châu nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ ngực.

"Làm ta sợ muốn chết, ngươi không biết, vừa rồi ngươi một mình vội vã đi ra ngoài như vậy, tim ta muốn nhảy ra ngoài." Nàng tức giận nhìn Thu Minh Nguyệt: "Ngươi cũng vậy, lá gan quá lớn, thế nhưng cứ như vậy không quan tâm gì chạy ra ngoài, cũng không mang theo ai bên người, nếu xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?"

Thu Minh Nguyệt biết Thu Minh Châu đang quan tâm nàng, liền nói: "Được rồi, không phải bây giờ ta an toàn không việc gì trở lại sao?"

Thu Minh Châu bất đắc dĩ lắc đầu: "Ngươi nha, luôn luôn ổn trọng, sao lần này thiếu kiên nhẫn như vậy?"

Thu Minh Nguyệt trầm mặc một lát, nói: "Nếu đổi lại là ngươi, ngươi cũng sẽ như thế."

Thu Minh Châu không biết nói gì, sau một lúc lâu thở dài nói: "Cũng may Minh Thụy không có gì trở ngại, nếu không... Ai, tổ phụ cũng không biết nghĩ như thế nào, cư nhiên cứ như vậy để ngươi tùy ý chạy đi ra ngoài."

Thu Minh Nguyệt trong lòng cũng kỳ quái, lại chưa tìm tòi nghiên cứu nhiều, lôi kéo Thu Minh Châu nói: "Tứ tỷ, ngươi vội vàng lại đây tìm ta là vì chuyện gì?"

Thu Minh Châu thu tươi cười, nghiêm túc nhìn Thu Minh Nguyệt.

"Tứ muội, ngươi thành thật nói cho ta biết, thật là Tiết thế tử cứu Minh Thụy?"

Nơi này yên tĩnh, hiếm khi có nha hoàn đi qua, Hương Thảo sớm đã tự động lui ra phía sau mấy bước, canh chừng cho các nàng.

Thu Minh Nguyệt nhướng mày: "Tứ tỷ lời này ý gì?"

Thu Minh Châu nói: "Ngũ muội, ngươi chớ có giấu ta. Vừa rồi Tiết thế tử trở về chậm hơn ngươi, hơn nữa biểu tình uể oải, rầu rĩ không vui. Nếu là hắn cứu Minh Thụy, sao lại có thái độ này? Có thể thấy được, ngươi nói dối, chỉ là vì tức giận đại bá mẫu."

Thu Minh Nguyệt cười cười, một chút cũng không kinh ngạc đối với tâm tư lả lướt của Thu Minh Châu.

"Ta nói tứ tỷ sao lại khẳng định như vậy, nguyên lai lòng giai nhân không chuyên tâm, mắt cũng trong như gương."

Thu Minh Châu bị nàng trêu ghẹo, sắc mặt ửng đỏ trừng mắt nhìn nàng một cái.

"Đều nước này, ngươi còn giỡn được?"

Thu Minh Nguyệt thấp thấp cười hai tiếng: "Được rồi, không giỡn nữa. Bất quá tứ tỷ, chuyện này về sau lại ta nói cho ngươi, hiện tại còn không thể nói."

Thu Minh Châu nhíu mày, nói: "Cũng được, ta biết ngươi từ trước đến nay đều có chủ ý. Cái khác ta cũng không nói nhiều, chỉ mong ngươi đừng mất đúng mực mà bị người bắt được nhược điểm." Nàng vỗ vỗ tay Thu Minh Nguyệt, muốn nói lại thôi.

Thu Minh Nguyệt nói: "Tứ tỷ muốn hỏi cái gì?"

Thu Minh Châu mấp máy cánh môi, hình như có chút do dự.

"Ngươi..." Nàng cắn cắn môi, lại từ bỏ.

"Không có gì." Nàng làm như không có việc gì cười cười, nói: "Ta vừa rồi mới từ Khúc Minh cư qua đây, đại tỷ kêu ngươi qua đó."

Thu Minh Nguyệt nhìn nhìn người mình đầy phong trần, sau khi trở về, nàng không kịp thay quần áo. Liền nói: "Tứ tỷ, ta đi về thay đổi quần áo, tùy ngươi đi"

Thu Minh Châu hai mắt đánh giá nàng, thấy quần áo nàng xác thật có chút hỗn độn, không khỏi nở nụ cười.

"Xem ngươi ngày thường sạch sẽ như vậy, không nghĩ là, cũng có thời điểm chật vật như vậy."

Thu Minh Nguyệt trừng nàng một cái: "Tứ tỷ đừng trêu ghẹo ta, ta rất hẹp hòi đó."

Thu Minh Châu che môi cười nhẹ: "Được được, không chọc ngươi, ta bồi ngươi trở về."

Hai tỷ muội trở lại Tuyết Nguyệt Các, nha hoàn trong viện đều biết sự tình phát sinh vừa rồi. Ngũ thiếu gia té ngựa, ngũ tiểu thư tức giận cưỡi ngựa ra phủ, còn châm chọc chèn ép Đại phu nhân cùng Tiết quốc hầu phu nhân một phen. Đại phu nhân cùng Tiết quốc hầu phu nhân ăn thua thiệt, cũng không dám phát tác.

Cho nên, tất cả nha hoàn viện này, vô luận trước kia tâm tư ra sao, lúc này cũng không dám coi thường Thu Minh Nguyệt.

Thu Minh Nguyệt chỉ là nhàn nhạt nhìn lướt qua tất cả mọi người sân nội các, để Thu Minh Châu bên ngoài gian chờ, mình đi vào nội thất.

"Tiểu thư."

"Ngũ tỷ tỷ."

Mấy người Hồng Ngạc Túy Văn cùng Thu Minh Nhứ lập tức xông tới, trong mắt đều thả lỏng. Hiển nhiên đã biết chuyện vừa rồi.

"Trước đừng nói nữa, Hồng Ngạc, Túy Văn, hai người các ngươi mau chải đầu đổi trang sức cho ta, đợi chút bồi ta đi Khúc Minh cư."

"Dạ." Hồng Ngạc Túy Văn lập tức đi tới trang điểm cho nàng.

Thu Minh Nguyệt nhìn Thu Minh Nhứ: "Minh Nhứ, ngươi đi ra ngoài trước, tứ tỷ ở bên ngoài."

"Dạ." Thu Minh Nhứ ngoan ngoãn đi ra ngoài, liền nhìn thấy Thu Minh Châu đang ngồi uống trà.

Thu Minh Châu ngẩng đầu, cười vẫy tay với nàng.

"Minh Nhứ, lại đây."

Thu Minh Nhứ đi qua: "Tứ tỷ."

Thu Minh Châu kéo tay nàng: "Ngươi tới tìm Ngũ muội có việc sao?"

Thu Minh Nhứ có chút không thích Thu Minh Châu. Nàng từ nhỏ khổ sở, bị nha hoàn bà tử khinh nhục chín năm, là Thu Minh Nguyệt cứu nàng. Cho nên ở toàn bộ Thu phủ, nàng cảm thấy chỉ có ngũ tỷ Thu Minh Nguyệt là người tốt, nàng cũng chỉ dính Thu Minh Nguyệt. Những người khác đối tốt với nàng, nàng đều cảm thấy khác biệt.

"Không có việc gì. Mỗi ngày giờ này ngũ tỷ đều sẽ dạy ta đọc sách tập viết."

Thu Minh Châu gật đầu, trong mắt có thương xót cùng thở dài.

Từ xưa nữ tử không tài mới là đức, huống chi vương triều thịnh thế, đích thứ rõ ràng. Đích nữ Đại gia tộc còn tốt, có thể thỉnh phu tử đến trong phủ. Nhưng mà thứ nữ, nếu là thứ nữ được sủng ái, hoặc mẹ đẻ còn sống, gặp được gia trưởng hơi chút sáng suốt, cũng có thể được giáo dục tốt. Nhưng mà Thu Minh Nhứ từ nhỏ mất đi mẹ đẻ, mẹ cả lòng dạ hẹp hòi, tự nhiên là không có khả năng được giáo dục tốt. Nghĩ như vậy, trong lòng nàng sinh ra vài phần thương xót.

"Ngươi cùng ngũ tỷ tỷ học cũng tốt, nàng hiểu biết nhiều."

Thu Minh Nhứ gật gật đầu, đôi mắt sáng như sao.

"Ngũ tỷ tỷ lớn lên xinh đẹp, học thức cũng rộng rãi, hơn nữa cũng biết giảng thật nhiều thật nhiều chuyện xưa." Nàng vẻ mặt sùng bái.

Thu Minh Châu cười cười, ngẩng đầu thấy Thu Minh Nguyệt đã đi ra.

Nàng thay đổi một thân lụa mỏng trắng dệt hoa, váy trắm hoa mai màu trắng phết đất, không trang điểm, trên đầu cũng chỉ cắm hai cây trâm bích ngọc đơn giản, cả người tố nhã khiết tịnh, thanh lệ thoát tục.

Thu Minh Nhứ vội chạy tới, thân mật kêu: "Ngũ tỷ."

Thu Minh Nguyệt sờ sờ đầu nàng, Thu Minh Châu cũng đứng lên.

"Ngũ muội."

Thu Minh Nguyệt gật gật đầu, nói với Thu Minh Nhứ: "Minh Nhứ, ngươi cùng ta đến nơi của đại tỷ đi. Ngươi giống ta, cũng là lần đầu tiên thấy đại tỷ đi."

Thu Minh Nhứ gật đầu: "Được a."

Thu Minh Nguyệt nắm tay nàng, cùng Thu Minh Châu đi ra ngoài.

"Ngũ muội, đại bá mẫu cũng ở chỗ đại tỷ đó." Thu Minh Châu dừng một chút, lại nói: "Hôm nay đại tỷ về nhà thăm viếng mẹ đẻ, nàng sẽ không làm khó dễ ngươi quá mức, bất quá ngươi vẫn nên chú ý một chút, đừng trêu chọc nàng là được."

Thu Minh Nguyệt nói: "Ta biết." Khóe miệng nàng khẽ nhếch một tia lãnh phúng.

"Hôm nay Minh Thụy hoàn hảo trở về, tất nhiên trong lòng nàng không thoải mái. Nếu không có tỷ phu ở đây, vừa rồi ở cửa nàng cũng sẽ không chịu đựng."

Thu Minh Châu cười nói: "Đại bá phụ không thích đại bá mẫu đường hoàng ngang ngược, cả đời đại bá mẫu nữ nhi kiêu ngạo nhất đó là có đại tỷ này, cùng với con rể Thượng Quan thế tử. Nàng tự nhiên sẽ không ở trước mặt tỷ phu huỷ hoại hình tượng hiền lương thục đức."

Thu Minh Nguyệt nhàn nhạt cười nói: "Nàng có hình tượng sao? Sao ta không biết?"

Thu Minh Châu cười nhẹ: "Ngũ muội, ngươi càng ngày càng bướng bỉnh. Lời này ở trước mặt ta nói thì thôi, nhưng nếu người khác nghe được. Lấy tính tình đại bá mẫu, chỉ sợ chịu không được."

Thu Minh Nguyệt mắt phượng hơi đổi: "Nếu không ở trước mặt tứ tỷ, sau lung ta cũng sẽ xoi mói nàng? Dù sao từ khi ta bước vào gia môn này, nàng đã nhìn ta không vừa mắt. Thôi, ta cũng đã thành thói quen. Nếu thực sự có một ngày nào đó nàng đột nhiên tốt với ta, phỏng chừng ta phải tự mình nghĩ lại."

Thu Minh Châu lắc đầu, dừng một chút, lại nói: "Lục muội cùng Thất muội cũng đều ở đó. Còn có tam thẩm."

Thu Minh Nguyệt nhướng mày, môi mỉm cười.

"Đại tỷ nhân duyên trong phủ không tồi a."

Thu Minh Châu dao mục đạm xem hành lang biên u thúy, hoa đình mãn hương.

"Đại tỷ ổn trọng, lại tài hoa hơn người. Trước khi xuất giá, danh chấn kinh hoa. Khi đó người đến cầu thân cơ hồ muốn đạp vỡ cửa Thu gia. Tính tình nàng lại hiền lành, cùng trên dưới trong phủ quan hệ toàn hảo. Điểm này, so với đại bá mẫu mạnh hơn nhiều."

Thu Minh Nguyệt nhấp môi, lớt qua hành lang, xuyên qua cửa tròn, hướng phía tây đi đến.

"Tứ tỷ là muốn nói cho ta biết, đại tỷ hiểu biết thu mua lòng người?"

Thu Minh Châu lặng im trong chốc lát, nhìn rực rỡ trước mắt, nói: "Nàng làm người rất tốt."

Thu Minh Nguyệt lại cười: "Có mẫu thân không biết thu liễm, nữ nhi nếu đầu óc nông cạn, tại trong phủ, có thể nào mạnh khỏe?"

Thu Minh Châu ngẩn ra, rồi sau đó cười nói: "Xem ra là ta lo lắng nhiều. Ngũ muội muội thất khiếu linh lung, tất nhiên không cần ta nhắc nhở."

Nàng lại dừng một chút, nói: "Cũng may đại tỷ không ác, đã xuất giá, trái lại cũng không sao."

"Tứ tỷ hôm nay trái lại nói nhiều." Thu Minh Nguyệt nói lời này có chút ý vị không rõ.

Thu Minh Châu mím môi, ý bảo nha hoàn phía sau đi xa một chút, nàng lôi kéo Thu Minh Nguyệt tiến lên hai bước, thân ảnh ẩn dưới nguyệt quế, cũng ẩn giấu thanh âm nàng.

"Ngũ muội, rốt cuộc vừa rồi ngươi phát sinh chuyện gì?"

Thu Minh Nguyệt sắc mặt bất biến: "Tứ tỷ muốn ám chỉ điều gì?"

Thu Minh Châu ánh mắt như u hồng, không nói gì.

Thu Minh Nguyệt cười một chút, ánh mắt đạm mạc như yên.

"Tứ tỷ, ngươi có tâm sự."

Thu Minh Châu không nói gì, chỉ là nhìn sương chiều trùng điệp, ánh mắt như mây như sương.

Thu Minh Nguyệt cũng không nói chuyện, lẳng lặng đứng bên người nàng, chờ đợi nàng mở miệng.

Thật lâu sau, Thu Minh Châu mới thở dài một hơi.

"Ngũ muội, cẩn thận đại ca."

Thu Minh Nguyệt mắt phượng nhẹ chuyển, bỗng nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười.

"Vì cái gì?"

Nàng không rõ, vì cái gì tất cả mọi người đều bảo nàng cẩn thận Thu Minh Hiên? Chẳng lẽ là bởi vì cái cái gọi là bảo tàng kia?

Thu Minh Châu lặng im trong chốc lát, muốn nói lại thôi. Nhìn ánh mắt Thu Minh Nguyệt đạm mạc ôn lương, nàng đột nhiên cười khẽ một tiếng.

"Có lẽ là ta lo sợ không đâu." Nàng lắc đầu: "Đi thôi, đại tỷ còn chờ đâu"

Thu Minh Nguyệt lại không nhúc nhích.

Thu Minh Châu đi mấy bước không thấy nàng theo, liền quay đầu lại, kêu: "Ngũ muội?"

Thu Minh Nguyệt quay đầu lại, đôi mắt yên lặng như dòng nước giếng cổ, mang theo thong dong cùng ưu dị. Mỉm cười, liền nhìn thấu thế sự trăm thái.

Đối diện một đôi mắt như vậy, Thu Minh Châu giật mình, hai tròng mắt mê mang mà bồi hồi, tựa như khu rừng u tối. Phồn hoa tựa cảnh, vang lên thanh âm nữ tử đạm mạc.

"Tứ tỷ muốn hỏi nhất, là Tiết Vũ Hoa đi."

Thu Minh Châu cả người chấn động, con ngươi trầm tĩnh trong phút chốc hiện lên cái gì, ý cười trên mặt có chút mất tự nhiên.

"Ngũ muội nói cái gì, ta không rõ."

Thu Minh Nguyệt đi đến trước mặt nàng, đôi mắt trong veo mà thấu triệt.

"Ngươi suy nghĩ, hắn vì sao sẽ cố ý đi cứu Minh Thụy, có phải là bởi vì ta, đúng không?"

Thu Minh Châu ánh mắt mơ hồ, sắc mặt vẫn không chút rung động.

"Ngũ muội lo lắng nhiều." Nàng xoay người, chuẩn bị rời đi.

Thu Minh Nguyệt ở sau lưng nàng sâu kín thở dài: "Tứ tỷ thông minh như vậy, vì sao lại rối rắm bất bình sự tình này?"

Thu Minh Châu bước chân dừng lại, Thu Minh Nguyệt lại nói: "Tứ tỷ mắt minh tâm cảnh, đã biết mục đích của hầu phủ, nên hiểu rõ cái không thuộc về mình."

Thu Minh Châu thân ảnh khẽ run, sắc mặt hơi trắng, cười cười.

"Ngũ muội sáng suốt, ta lại hồ đồ."

Thu Minh Nguyệt đi đến bên cạnh người nàng, thấy trên mặt nàng cười, ánh mắt lại có vô tận cô đơn, trong lòng không khỏi thở dài.

"Tứ tỷ, hầu phủ thâm sâu, không phải là nơi ngươi có thể dọ thám được."

Chuyện bảo tàng, nàng không tính toán để Thu Minh Châu biết.

Thu Minh Châu lắc đầu: "Thôi, chúng ta đi thôi. Chậm trễ, chờ lát nữa đại bá mẫu sẽ không cao hứng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro