CHƯƠNG 60: LUẬN LỄ NGHI, BÁC BỎ LÂM THỊ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tử Nguyên Nhi

Khúc Minh cư, nơi ở của Thu Minh Hà khi chưa xuất giá. Phá vỡ lệ thường phàm là nữ nhi Thu gia đều ở viện lạc xa hoa tươi đẹp, nhưng ở đây tiền đình trừ bỏ vài bụi hoa thủy tiên, cũng không có vật gì khác. Nhất nhất bài bài phòng ở bị thúy trúc vây quanh, rất có vài phần tự nhiên phong cảnh.

Mà thiết kế sân cũng không hề tinh xảo đẹp đẽ, ngược lại nhàn nhã mộc mạc, từ xa nhìn, không giống như là nơi ở của nữ tử khuê các, ngược lại giống như nơi của cao nhân lánh đời cư khí thanh nhã.

Đi vào, nha hoàn của Thu Minh Hà Thanh Văn cùng Sơ Trúc tiến lên đón.

"Tứ tiểu thư, ngũ tiểu thư."

Thu Minh Châu cười nói: "Đại tỷ sợ là chờ rất lâu rồi."

Thanh Văn trời sinh khuôn mặt thanh tú, mỉm cười hào phóng nói: "Thiếu phu nhân nói, ngũ tiểu thư mới vừa ra cửa một chuyến, sợ là phải rửa mặt chải đầu một phen, nên phân phó nô tỳ ở đây chờ."

Thu Minh Nguyệt gật gật đầu.

"Vào thôi."

Thanh Văn cùng Sơ Trúc đón hai người đi, vượt qua môn viện, thì nghe được tiếng cười nói từ bên trong truyền đến.

"Vy tỷ nhi lớn lên thật xinh đẹp, ngươi xem khuôn mặt nhỏ cười, ngày sau tất nhiên là đại mỹ nhân, cùng Minh Hà giống nhau."

Thanh âm này là tam phu nhân, ôn nhu lại mang theo lấy lòng.

"Đương nhiên." Đại phu nhân thanh âm có chút kiêu ngạo, "Vy tỷ nhi cùng Minh Hà có năm phần tương tự, đặc biệt là đôi mắt kia, quả thực giống nhau như đúc. Hắc bạch phân minh, chuyển động linh hoạt, ngày sau tất nhiên thông Minh Lanh lợi."

Thu Minh Hà ở một bên cười, "Nương, nàng mới hai tháng, sao có thể nhìn ra được về sau như thế nào?"

Đang cười nói, Thanh Văn đi đến.

"Thiếu phu nhân, tứ cô nương cùng ngũ cô nương tới." Thanh Văn là sau khi Thu Minh Hà gả vào Trung Sơn bá phủ, Trung Sơn bá phu nhân ban nha hoàn cho nàng. Tự nhiên tôn xưng nàng là Thiếu phu nhân.

Thu Minh Hà mắt sáng mỉm cười, "Mau để các nàng vào."

Đại phu nhân ôm hài tử, tươi cười thu liễm, hừ một tiếng.

"Ngươi để các nàng lại đây làm gì? Đỡ phải đen đủi."

Thu Minh Hà lắc đầu, mày giữa nhíu lại.

"Nương, ngươi đừng nói như vậy."

Đại phu nhân sắc mặt lạnh lùng, không nói lời nào, mà cúi đầu đùa với Vy tỷ nhi.

Thu Minh Nguyệt cùng Thu Minh Châu đi đến, tự nhiên thỉnh lễ với Đại phu nhân cùng tam phu nhân.

"Mẫu thân, tam thẩm."

"Đại bá mẫu, tam thẩm."

Đại phu nhân ngẩng đầu nhìn nàng một cái, cũng không nói lời nào, lại cúi đầu chơi với Vy tỷ nhi. Tam phu nhân sắc mặt có chút cứng đờ, cũng không tiện mở miệng.

Thu Minh Ngọc con mắt sáng chuyển động, đánh giá Thu Minh Nguyệt. Thấy nàng tuy là không trang trang điểm, cũng khó nén lệ sắc trời sinh, trong lòng càng ghen ghét.

Thu Minh Hà sắc mặt có chút xấu hổ, quay đầu lại lộ ra tươi cười thân thiết với Thu Minh Nguyệt Thu Minh Châu.

"Tứ muội, Ngũ muội, ta khó được trở về một chuyến, giữa tỷ muội chúng ta không cần nhiều câu thúc như vậy, ngồi xuống đi."

Thu Minh Nguyệt Thu Minh Châu ưng thuận, ngồi xuống. Thu Minh Hà phân phó Sơ Trúc châm trà cho hai người. Sơ Trúc là nha hoàn bên người Thu Minh Hà lúc chưa xuất giá, đối với Thu Minh Châu tất nhiên quen thuộc. Nhưng đối với Thu Minh Nguyệt, là lần đầu tiên thấy. Bất quá ngũ tiểu thư này lớn lên cực mỹ, tiểu thư tựa hồ cũng đặc biệt hiền lành với ngũ tiểu thư. Nàng làm nha hoàn, tất nhiên phải chú ý vài phần.

"Ngũ tiểu thư, nô tỳ không biết ngươi thích uống trà gì. Đây là Thúy Vân bích nguyệt tiểu thư từ hầu phủ mang về."

"Thúy Vân bích nguyệt?" Thu Minh Nguyệt nhấc nắp trà, tức khắc một hương trà thoảng qua mũi, làm người thần thanh khí sảng.

"Thơm quá a."

Đại phu nhân mắt lộ khinh thường, "Thúy Vân bích nguyệt sinh trưởng ở đỉnh núi Quân Bích Sơn, một năm cũng chỉ sinh trưởng mấy chục cân, hàng năm cũng chỉ có cung đình mới có. Dù là hoàng thân quốc thích, có thể được ban thưởng cũng ít ỏi. Hôm nay ngươi có phúc khí, mới có thể thưởng thức lá trà đứng đầu này. Chầm chậm nhấm nháp đi, ngày sau không chừng không có mà uống đâu." Nàng nói lời này không khỏi trong mắt có kiêu ngạo, nhìn về phía Thu Minh Nguyệt ánh mắt càng thêm khinh thường. Một nữ nhi sinh dưỡng không phóng khoáng, có thể biết trà đạo gì?

Thu Minh Nguyệt tự nhiên nghe được rõ ràng giọng nói châm chọc của Đại phu nhân trong, nàng cũng không tức giận, mà là nhấp trà, sau đó gật đầu nói: "Ân, vào miệng thơm ngát, còn trộn lẫn vài phần chua xót. Mà khi đến cổ họng hình như có cảm giác chua ngọt. Bắt đầu như hoàng liên, sau đó lại như thanh tuyền, rồi sau đó lại thành sông băng chi tuyết. Quả thực ảo diệu vô cùng."

Thu Minh Hà đôi mắt sáng ngời, "Không nghĩ tới Ngũ muội muội am hiểu trà đạo sâu như vậy?"

Đại phu nhân lại là hừ lạnh một tiếng, "Nàng biết cái gì? Cả ngày chỉ biết nhứng hoa hoa thảo thảo đó, xem những cái đó như bảo bối quan trọng."

Thu Minh Hà cũng không để ý tới Đại phu nhân, mà nói với Thu Minh Nguyệt: "Ngũ muội muội, ta nghe tổ mẫu nói ngươi là một tay làm trà ngon, trước kia giấc ngủ tổ mẫu không tốt, uống trà hoa của ngươi, hiện giờ hàng đêm yên giấc. Ta không biết, hoa này, còn có thể pha trà?"

Thu Minh Nguyệt buông chén trà, "Văn nhân phong nhã chi sĩ chỉ biết hoa mỹ lệ nhiều vẻ, theo đó thưởng thơ luận từ. Với nữ nhi, tất nhiên là rất yêu thích, làm đồ trang trí hoặc tắm gội từ từ. Nhưng, kỳ thật rất nhiều loài hoa có rất nhiều công dụng. Có hoa chẳng những có thể pha trà, còn có có thể dùng làm dược. Thậm chí, còn có thể dùng để trang điểm, tôn thêm nhan sắc."

Thu Minh Hà ánh mắt ngạc nhiên, "Thật sự?"

Thu Minh Nguyệt gật đầu, "Khi còn bé rảnh ta xem một ít tạp thư, nghe nói tiền triều mấy trăm năm trước từng lưu hành một loại trang điểm hoa đào, chính là ấn đường điểm một bông hoa đào, rực rỡ sắc màu. Mà về hoa đào tô điểm, đó là lấy vô số cánh hoa ngâm vào nước, đủ các loại gia vị, mới có thể chế thành. Trình tự chế tác này phi thường phiền phức, kỹ thuật vẽ cũng phải cực kỳ tinh mỹ." Nàng nói xong nghĩ nghĩ, "Chẳng qua trang dung này mất tích đã lâu, cũng không biết Thủy Kính phường có đồ trang điểm như vậy hay không. Nếu có, đại tỷ không ngại mua thử một lần. Lấy thiên nhân quốc sắc như tỷ tỷ, nhất định càng thêm phong hoa, khuynh thành tuyệt sắc."

Phàm là nữ tử, không ai không yêu cái đẹp. Dù là Thu Minh Hà là người đoan chính ổn trọng, cũng không khỏi bị lời Thu Minh Nguyệt làm động lòng, hỏi: "Thật sự có sao?"

Thu Minh Nguyệt buông tay, tỏ vẻ bất đắc dĩ.

"Ta ngày ngày ở trong phủ, chưa từng ra phủ, đối với Thủy Kính phường kia cũng bất quá là lúc nhàn hạ nghe bọn nha hoàn nói vài câu, vẫn chưa từng đi qua, làm sao biết được?"

Thu Minh Hà trong mắt hiện lên thất vọng, "Là vậy a..."

Thu Minh Châu mỉm cười nói: "Đại tỷ nếu muốn biết, chờ lát nữa trở về, có thể đi nhìn một cái, nhìn xem có thật không."

Tam phu nhân lại nói: "Thủy Kính phường không phải buổi sáng mới buôn bán sao? Lúc này, chỉ sợ đã đóng cửa."

Thu Minh Hà trong mắt ảm đạm càng sâu. Nàng tuy đã gả, nhưng làm lễ phép làm vợ cũng không thể buông lỏng so với khuê các chi nữ. Gả cho người, thì hết thảy lấy nhà chồng làm trọng, lo liệu sự vụ lớn nhỏ, mọi việc cũng không được tự tiện làm chủ. Dù là về nhà mẹ đẻ một chuyến, cũng cần được nhà chồng đồng ý. Hôm nay sau khi trở về, chỉ sợ khó có cơ hội ra phủ.

Đại phu nhân nhíu mày, nói: "Đang yên lành vẽ hoa đào làm chi? Trái lại để người mắng là yêu quái, sợ là sẽ chọc bà bà ngươi không vui."

Thu Minh Hà sắc mặt đỏ lên, "Nương dạy phải."

Đại phu nhân quay đầu nhìn lại phía Thu Minh Nguyệt cùng Thu Minh Châu, trong mắt mang theo vài phần tàn khốc.

"Minh Nguyệt, ngươi cả ngày ở nhà không học tập nữ giới nữ tắc thật tốt, cả ngày muốn những vật không sạch sẽ làm cái gì?"

Thu Minh Nguyệt không chút hoang mang, "Mẫu thân sai rồi, lòng yêu cái đẹp mọi người đều có." Nàng liếc Thu Minh Hà, khóe miệng một câu.

"Cái gọi là nữ tử vui vẻ vì dung nhan mình. Đại tỷ dù đã làm thê người, chẳng lẽ phải cần thiết vì tỷ phu tá thoa tẩy chi, để mặt mộc? Nếu đúng như vậy, chỉ sợ lâu dài tỷ phu cũng không vui. Nữ nhân trang điểm đẹp, có sai sao?"

Đại phu nhân trong mắt tàn khốc càng sâu, "Làm phụ nữ phải thủ vững đức hạnh ngôn công, quần áo đoan trang, ngôn ngữ dịu dàng hào phóng, há có thể trang điểm diễm lệ, lấy sắc dụ người?"

Thu Minh Nguyệt mắt phượng xẹt qua một tia lạnh lẽo, trong lòng biết Đại phu nhân mượn đề tài ám chỉ Trầm thị.

"Như vậy dựa vào lời mẫu thân nói, làm phụ nữ, tựu tất tu cố di chính thị, bình kiên chính bối, tí như bão cổ. Túc nhàn nhị thôn, đoan diện nhiếp anh. Đoan cổ chỉnh túc, thể bất dao trửu, viết kinh lập; nhân dĩ vi bàn viết cộng lập; nhân dĩ bàn chiết viết túc lập; nhân dĩ thùy bội viết ti lập. Tọa dĩ kinh lập chi dung, hành bất sai nhi túc bất điệt, thị bình hành viết kinh tọa, vi phủ thị tôn giả chi tất viết cộng tọa, ngưỡng thủ thị bất xuất tầm thường chi nội viết túc tọa, phế thủ đê trửu viết ti tọa?"

*Ta xin lỗi, đoạn này ta không hiểu Nguyệt tỷ nói chi chi, ai biết giúp ta với*

Đại phu nhân nhướng mày, "Tất nhiên. Đó đều là lễ nghi cơ bản nhất, ngươi tuy ở khuê trung, ngày sau cũng nhất định phải học tập."

Thu Minh Nguyệt khóe miệng giơ lên châm chọc, "Phải không? Đoan cổ chỉnh đủ, thể không diêu khủy tay, tập Kinh, mẫu thân bác học, Minh Nguyệt thô thiển, không hiểu lời này ý gì?"

Đại phu nhân ngừng lại, thấy Thu Minh Nguyệt nhìn chằm chằm vào mình, lúc này nàng mới phát hiện bất tri bất giác, tựa hồ mình dáng ngồi không chỉnh, nhan tương không hợp, trên mặt lập tức xanh trắng đan xen, nghiến răng đến kẽo kẹt kẽo kẹt, căng da đầu nói: "Ngươi hiện giờ còn nhỏ, dù nói ngươi cũng không hiểu, ngày sau lúc ngươi xuất giá làta sẽ tự thỉnh ma ma giáo tập nói cho ngươi nghe." Nàng nói xong không tiếp tục đề tài này, quay đầu hỏi Thu Minh Hà.

"Cô gia đâu?"

Thu Minh Hà nét mặt biểu lộ tươi cười, "Chàng cùng biểu ca chơi cờ."

Tiết Vũ Hoa cùng Thu Minh Hà cùng tuổi, chỉ lớn hơn nàng bốn tháng.

Đại phu nhân gật gật đầu, thoáng nhìn Thu Minh Lan rũ mắt suy ngẫm, gương mặt ửng đỏ, ánh mắt thẹn thùng, rõ ràng mới vừa nghe tên Tiết Vũ Hoa xuân tâm nhộn nhạo, xấu hổ không kiềm được. Đại phu nhân trong lòng sinh giận.

"Minh Ngọc đâu, mới vừa rồi ngươi không phải luôn cùng nàng ở bên nhau sao? Sao nàng không có tới?" Đại phu nhân cố ý nhắc tới Thu Minh Ngọc, là muốn cảnh cáo Thu Minh Lan. Thu Minh Ngọc mới là con dâu Tiết quốc hầu phu nhân chọn trúng, Thu Minh Lan không nên si tâm vọng tưởng.

Thu Minh Lan nhấp môi, ánh mắt lạnh lùng, ngẩng đầu cười nói: "Tam tỷ tỷ mới vừa rồi tâm tình khó chịu, đã trở về."

Đại phu nhân lại nhàn nhàn nói: "Ngươi ngày mai phải đi chùa Bảo Hoa dâng hương, chuẩn bị đồ vật tốt chưa?"

Thu Minh Lan cúi đầu ẩn giấu cảm xúc trong mắt, thấp thấp nói: "Đã chuẩn bị tốt."

Đại phu nhân lại nhìn về phía vẫn luôn không nói gì Thu Minh Dung, "Minh Dung, thân mình Minh Vận gần đây tốt không? Có thể ra cửa sao?"

Thu Minh Dung sửng sốt, cúi đầu đáp: "Minh Vận từ nhỏ thân mình không tốt, lúc Ngọc di nương mất thương tâm quá độ, thân mình càng yếu đi, đại phu nói, vẫn không thể gặp gió."

Đại phu nhân nhìn về phía tam phu nhân, tam phu nhân lấy ống tay áo che mặt, ánh mắt rưng rưng.

"Đáng thương nha đầu Minh Vận kia, từ nhỏ chịu nhiều đau khổ, uống rất nhiều thuốc, vẫn không thấy hiệu quả."

Thu Minh Dung cúi đầu, tay trong áo nắm thật chặt, trong lúc người khác nhìn không thấy một góc ánh mắt hiện lên hận ý thật sâu.

Đại phu nhân lại nói: "Hôm nay lão gia không phải thỉnh trần thái y sao, vì sao không cho Minh Vận nhìn xem?"

"Này —" tam phu nhân ngẩn người, "Vừa rồi tình huống loạn như vậy, ta... Lại quên mất chuyện này cấp." Nàng lại vẻ mặt ảo não chi sắc, "Trần thái y thật vất vả mới tới phủ một lần, ngày sau sợ không còn cơ hội này. Minh Vận... Ai..."

Đại phu nhân vươn bàn tay, bưng chén trà, uống ngụm trà, mắt nhìn thẳng nói: "Lúc này hành trình đi chùa Bảo Hoa, cũng để nàng đi theo thôi. Dù sao ngồi trên xe ngựa, cũng không gì trở ngại. Lúc xuống xe, khoác một kiện áo choàng là được. Kêu nha hoàn mang theo dược nàng uống hằng ngày, cúi chào Phật, có lẽ bệnh sẽ tốt." Nàng nói xong lại cúi đầu trêu đùa Vy tỷ nhi trong lòng ngực, căn bản không để tam phu nhân phản bác.

Tam phu nhân giật giật môi, chỉ có thể nói: "Dạ."

Thu Minh Dung thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng ngẩng đầu, nhanh chóng nhìn Thu Minh Nguyệt một cái. Bốn mắt nhìn nhau, trong lòng đã hiểu rõ mà không nói ra.

Một phòng hàn huyên vài câu, bất tri bất giác tới giữa trưa. Lão thái quân kêu người tới mời mọi người đi đại sảnh dùng bữa.

Thu phủ người nhiều, đại phòng nhị phòng tam phòng từ trước đến nay là tách ra ăn, từng phòng đều có phòng bếp, chi tiêu chia ra. Chẳng qua lão thái quân thích náo nhiệt, có đôi khi cũng sẽ kêu cả nhà tề tụ ở đại sảnh dùng bữa. Chẳng qua đều là bữa tối. Mấy ngày Thu Minh Hà hồi môn, có lẽ là thái quân cao hứng, cơm trưa cũng kêu chủ tử các phòng lớn nhỏ đều tụ tập ở đại sảnh dùng bữa. Đương nhiên, trường hợp này, các phòng tiểu thiếp là không cho phép tham gia.

Thu Minh Thụy chân bị thương, không thể tới. Lão thái gia, lão thái quân, Đại phu nhân nhị phu nhân tam phu nhân, thậm chí là là Tiết quốc hầu phu nhân tất cả đều theo thứ tự mà ngồi. Sau đó là lấy Thu Minh Hà cầm đầu một chúng tỷ muội. Đồng dạng, nam ngồi ở một bàn khác, lấy bình phong che lại. Dù cho vợ chồng hai người Thu Minh Hà cùng Thượng Quan Mạch Trần, ở trường hợp như vậy, cũng không thể không thi hành theo lễ chế.

Cơm trưa từ đầu tới đuôi trái lại ăn thật hòa thuận, không có tranh phong. Chỉ trên đường lão thái quân hỏi nhị phu nhân một câu.

"Minh Hiên đâu?"

Nhị phu nhân nói: "Tay Minh Hiên bị thương, đại phu nói phải nghỉ ngơi mấy ngày."

Lão thái quân lại nói: "Nhưng có trở ngại?" Mới vừa rồi nàng một lòng quan tâm Thu Minh Thụy, xem nhẹ Thu Minh Hiên.

Nhị phu nhân hờ hững nói: "Không gì trở ngại, chỉ là đại phu nói hai ngày này tốt nhất không được cầm bút."

Lão thái quân gật gật đầu, "Cũng được, vừa lúc phu tử mấy ngày nay cho nghỉ, hắn cũng có thể nghỉ ngơi mấy ngày."

Tam phu nhân ngồi ở một bên, hơi có chút hụt hẫng. Thu phủ nam đinh không nhiều lắm, đích thứ cũng chỉ có năm cái. Dựa theo tổ chế, con vợ cả cùng con vợ lẽ đi học đường cần phải tách ra. Nhi tử tam phu nhân Thu Minh Kỳ cũng là con vợ cả, bất quá bởi vì tam lão gia là con vợ lẽ, cho nên Thu Minh Kỳ trở thành đích thứ tử. Năm đó vì mấy nam hài nhi trong phủ tiến vào học đường, nhị phu nhân ngôn ngữ sắc bén miệng đầy châm chọc, đẩy Thu Minh Kỳ về vì con vợ lẽ, cùng tam thiếu gia Thu Minh Hy tứ thiếu gia Thu Minh Cẩm vào học đường bình thường. Mà sau khi Thu Minh Thụy vào phủ, lão thái gia thấy hắn thiên tư thông minh, bỏ qua thân phận con vợ lẽ của hắn, cùng Thu Minh Hiên vào học đường tốt nhất, chịu giáo dục tốt nhất.

Đức Bác học đường là học đường nổi danh kinh thành, tương đương với trường học quý tộc hiện đại. Mạnh phu tử lại còn nổi tiếng bác học đa tài, đi vào Đức Bác học đường đều là con nhà quyền thế giàu có, nếu có thể để phu tử nhìn với con mắt khác, ngày sau nhất định phi phàm. Tam phòng ở Thu phủ vốn là tồn tại xấu hổ, tam lão gia không phải con ruột lão thái quân, lão thái quân không phải chủ mẫu khắc nghiệt, đối đãi tam lão gia cũng coi như dày rộng. Nhưng chung quy cũng không phải mẫu thân thân sinh, trên lại có Đại phu nhân cùng nhị phu nhân đè nặng, tất nhiên tam phu nhân phải vì mình mà tính toán.

Nhớ tới nhi tử mình, trong Thu phủ, căn bản là không được coi trọng. Lúc trước ngẫu nhiên nàng biết được bảo tàng bí mật kia, muốn phân một chén canh, sau đó dọn ra khỏi phủ. Nhưng hiện giờ Ngọc di nương đã chết, bí mật kia nàng vẫn không biết. Tử ngọc cái kia tiện nhân, cư nhiên liền chết đều không muốn nói cho nàng bản đồ rơi xuống. Ngày đó Thu Minh Dung cùng Thu Minh Vận vẫn ở đó chiếu cố nàng, hai tiểu tiện nhân này nhất định biết gì đó. Nàng vốn dĩ dịnh ép hỏi hai nha đầu kia, rốt cuộc giải dược của Thu Minh Vận còn trong tay nàng. Không nghĩ tới, tiện nhân Tử Vận kia chết thì chết, cư nhiên oan hồn bất tán, mỗi ngày quấn lấy nàng. Làm nàng nôn nóng nhiều ngày.

Thật vất vả hai ngày này không thấy gì, lão thái quân lại kêu hai nha đầu kia đi chùa Bảo Hoa. Kia chẳng phải là nàng phải đợi thêm nũa sao?

Trong lòng tuy rằng bất bình, nhưng tam phu nhân cũng không dám oán giận. Nàng biết rõ muốn sống thật tốt trong Thu phủ đầy lang sòi này, phải hiểu được xem xét thời thế, che dấu mũi nhọn. Mấy năm nay, còn không phải là nàng duy trì dáng vẻ nhút nhát mới sống đến hôm nay.

Một bữa ăn cơm nhưng ăn mà không biết mùi vị gì.

Cơm trưa xong, Thu Minh Hà cùng Thượng Quan Mạch Trần cáo từ hồi Thượng Quan phủ.

Trước đại môn Thu phủ, Thu Minh Hà nắm tay Đại phu nhân.

"Nương, ngươi trở về đi, không cần tiễn ta."

Đại phu nhân vẫn có chút không nỡ: "Thật vất vả trở về một chuyến, sao lại vội vã đi như vậy?"

Thu Minh Hà vỗ vỗ tay nàng, "Thượng Quan phủ cách Thu phủ chỉ có hai con phố, ngày sau có cơ hội, ta xin bà bà, sẽ trở về thăm người." Nàng tiếp Vy tỷ nhi trong tay Đại phu nhân, cười nói: "Chờ Vy tỷ nhi được một tuổi, Thượng Quan phủ sẽ đại tiệc, không phải là nương lại có thể nhìn thấy Vy nhi sao?"

Thượng Quan Mạch Trần đi tới, "Đúng vậy, nhạc mẫu, nếu ngươi nhớ nương tử, ngày sau tiểu tế mang nàng trở về nhiều hơn là được."

Đại phu nhân đôi mắt sáng ngời, "Thật sự?"

Thượng Quan Mạch Trần cười gật gật đầu, "Tiểu tế không dám lừa gạt nhạc mẫu." Hắn mỉm cười đôi mắt mang theo ôn nhu như gió, thổi vào trong lòng Thu Minh Hà, làm nàng một lòng ấm áp.

Đại lão gia đứng ở một bên, tuy rằng cũng luyến tiếc đại nữ nhi, nhưng nữ nhi đã gả, là con dâu người ta, dù không nỡ, cũng không thể để nữ nhi cứ ở nhà mẹ đẻ không chịu đi? Hắn đi tới, thanh âm hơi lộ ra hòa hoãn.

"Được, ngày sau cũng không phải không thể gặp mặt, khóc sướt mướt làm chi?"

Đại phu nhân xoa xoa nước mắt ở khóe mắt, gật gật đầu.

"Ừ, thời gian không còn sớm, các ngươi đi đường cẩn thận."

"Vâng."

Thượng Quan Mạch Trần đỡ Thu Minh Hà lên xe ngựa, mình cũng ngồi lên. Xa phu quất xe ngựa một đường đi xa, Đại lão gia mới nói: "Vào đi thôi."

Đại phu nhân mặt đầy ảm đạm xoay người, đi theo Đại lão gia vào.

Trên xe ngựa, Thu Minh Hà ôm Vy tỷ nhi, nói với Thượng Quan Mạch Trần: "Nương ta là người cố chấp, hôm nay ngươi nói sẽ thường xuyên mang ta trở về, nếu không làm được, chắc chắn nương ta sẽ không vui."

Thượng Quan Mạch Trần nói: "Vậy ta sẽ thường xuyên mang ngươi trở về là được."

Thu Minh Hà nhỏ giọng xướng khúc hát ru, ru Vy tỷ nhi ngủ, nghe được lời này, trái lại hơi có chút kinh ngạc.

"Ngươi nói thật?"

"Ta có bao giờ nói dối ngươi sao?"

Thu Minh Hà cười, phảng phất giống như bích hà minh nguyệt, mỹ lệ loá mắt. Nhưng trong đầu Thượng Quan Mạch Trần lại bỗng nhiên nhớ tới Thu Minh Nguyệt, thiếu nữ kia xinh đẹp đứng, ý cười như họa. Đạm mà nhã, mỹ mà lệ.

Hơi hoảng hốt, Thu Minh Hà dựa vào trong lòng ngực hắn.

"Tướng công, cảm ơn ngươi."

Thượng Quan Mạch Trần phục hồi tinh thần lại, cười cười, ôm eo nàng, ôn nhu nói nhỏ bên tai nàng.

"Chúng ta là phu thê, cảm tạ cái gì?" Môi hắn lạnh lẽo cọ qua tai nàng, mang đến một trận tê dại cảm giác. Thu Minh Hà ửng đỏ mặt, thẹn thùng đẩy hắn ra.

"Đừng." Nàng thanh âm mềm mại mềm nhẹ, mang theo một tia vũ mị kiều thái, hoàn toàn không giống ngày thường dịu dàng đoan trang. Nàng như vậy, cũng chỉ có lúc phu thê bọn họ làm việc khuê phòng mới có thể nhìn thấy. Nếu là bình thường, hắn tất nhiên động tình. Chỉ là giờ phút này, hắn lại nhíu nhíu mày, ánh mắt có chút phiêu xa. Nhắm mắt lại chợp mắt.

Thu Minh Hà cười cười. Thượng Quan Mạch Trần không phải người háo sắc, trước khi cưới nàng về, trong phòng hắn cũng chỉ có hai nha đầu thông phòng, đều do phu nhân Trung Sơn bá an bài. Từ sau khi nàng gả về, Thượng Quan Mạch Trần chưa bao giờ chủ động đề cập việc nạp thiếp. Hai nha đầu thông phòng kia, hắn cũng hiếm khi sủng hạnh, cho nàng đầy đủ tôn trọng cùng sủng ái của chính thất chủ mẫu. Dù nàng gả về hai năm vẫn không có có thai, bà bà không vui, nhưng hắn lại trước sau chưa từng có tâm tư nạp thiếp.

Ở thời đại này, Thượng Quan Mạch Trần có thể làm được như thế, đã là khó được.

Dù nàng sinh một nữ nhi, tuy rằng hắn có chút thất vọng, nhưng vẫn an ủi nàng mà nói. Bọn họ còn trẻ, về sau còn có cơ hội.

Nhìn nam nhân bên người, trong lòng ấm áp nồng đậm. Lại không biết, giờ phút này tâm tư Thượng Quan Mạch Trần, đã sớm bay đến chỗ nào không biết.

Tam phu nhân sau khi trở về an vị ở trong phòng, sắc mặt có chút ủ dột. Vương ma ma vén mành đi vào, thấy Thủy Bích Thủy Nhu đều cúi đầu, tựa hồ có chút sợ hãi. Nàng đi lên đi, nhỏ giọng nói: "Phu nhân có chuyện gì không vui?"

Tam phu nhân liếc nàng một cái, trầm ngâm trong chốc lát, có chút cả giận nói: "Còn không phải con tiện nhân Lâm Ngọc Phương kia, cư nhiên..."

Vương ma ma âm thầm cả kinh, vội vàng đi qua nói: "Phu nhân, cẩn thận tai vách mạch rừng."

Tam phu nhân oán hận cắn chặt răng, trừng mắt nhìn Thủy Bích Thủy Nhu.

"Đi gọi bát tiểu thư tới cho ta."

"Dạ." Hai người lập tức đi xuống.

Vương ma ma đi tới, châm trà cho nàng.

"Phu nhân đừng tức giận, cẩn thận làm hại thân mình, không đáng."

Tam phu nhân uống ngụm trà, hít sâu, mới nói: "Tình cảnh của ta, ma ma cũng biết. Lúc Lâm Ngọc Phương cùng Hoàng Vân Thư chèn ép, ta mỗi ngày giả trang ngu ngốc yếu đuối. Thật vất vả có tin tức này, tiện nhân Tử Ngọc kia cư nhiên chết cũng không nói cho ta tàng bảo đồ ở đâu, sao ta có thể không tức? Ta nguyên bản cho rằng hai tiện nha đầu kia tốt xấu cũng là nữ nhi nàng, chắc cũng sẽ biết một ít, Hoàng Vân Thư cố tình lại nói trong phủ có tà vật, một hai phải để tiểu thư toàn phủ đi dâng hương trừ tà. Hừ, rốt cuộc ai là tà vật, bản thân các nàng biết rõ."

Vương ma ma nói: "Phu nhân nhiều năm như vậy đều nhẫn nại, hà tất để ý mấy ngày nay?"

Tam phu nhân ánh mắt lạnh băng, "Chuyện này càng kéo dài càng phiền toái, để tránh đêm dài lắm mộng, cần mau chóng tìm được bản đồ."

Vương ma ma có chút do dự nói: "Phu nhân, Thu phủ thật sự có bản đồ bảo tàng sao?"

Tam phu nhân liếc nàng một cái, "Tất nhiên có."

"Nhưng mặc dù có, cũng chỉ có một phần ba. Mặc dù chúng ta tìm ra, cũng không có tác dụng gì a."

Tam phu nhân nhướng mày, "Ngươi biết cái gì? Nếu là bảo tàng, nhất định phải trèo đèo lội suối trải qua thật nhiều nguy hiểm mới có thể tìm được, chúng ta hà đi mạo hiểm giúp người khác làm áo cưới?"

"Phu nhân ý tứ là?"

Tam phu nhân ánh mắt có chút thâm thúy, "Tất nhiên là giao cho người tầm bảo."

Vương ma ma có chút kinh ngạc, "Vậy một phen khổ tâm của phu nhân chẳng phải uổng phí?"

Tam phu nhân nhích lại gần, lười biếng nói: "Ngươi nghĩ ta làm mà không có lợi ích gì sao?"

Vương ma ma cẩn thận nghĩ nghĩ, lắc đầu.

"Chỉ là nô tỳ không rõ ý phu nhân?"

Tam phu nhân không nói chuyện, cười đến có chút cao thâm khó đoán.

Lúc này, bên ngoài vang lên thanh âm Thủy Bích.

"Phu nhân, bát tiểu thư tới rồi."

Tam phu nhân nhướng mày, "Để nàng tiến vào."

Thu Minh Vận sợ hãi đi đến, phía sau là nha hoàn Mộng Chi đi theo bên người nàng, nàng phúc thân mình chào hỏi tam phu nhân.

"Minh Vận gặp qua mẫu thân."

Tam phu nhân híp mắt cẩn thận đánh giá nàng, thấy nàng dáng người kiều nhu vô lực, ăn mặc tố nhã đơn bạc, nhưng vẫn kiều diễm như hoa. Khuôn mặt kia, giống Ngọc di nương lúc còn trẻ vô cùng.

Nàng vô thức nắm tay, đáy mắt chợt lóe qua phẫn hận, ngẩng đầu lại cười.

"Đứng lên đi, thân mình ngươi không tốt, không cần lễ tiết nhiều như vậy."

"Dạ."

Thu Minh Vận run run rẩy rẩy đứng lên, đi đến một bên ngồi xuống, nhỏ giọng nói: "Không biết mẫu thân gọi Minh Vận có chuyện gì?"

Tam phu nhân cười hiền lành, "Minh Vận a, trong khoảng thời gian này thân mình ngươi có khá hơn?"

Thu Minh Vận cúi đầu, nói: "Tạ mẫu thân quan tâm, đã tốt hơn nhiều."

Tam phu nhân rũ mi, thấy hai tay nàng đặt trên bụng, khẩn trương nắm vạt áo, tuy rằng cúi đầu, vẫn có thể cảm giác được nàng đang phát run.

"Lạnh sao?" Nàng đột nhiên mở miệng, thanh âm ôn nhu.

Thu Minh Vận lại là run lên, vội ngẩng đầu lên, thanh triệt đồng tử đựng đầy khủng hoảng.

"Không, ta không lạnh, không lạnh."

"Vậy ngươi run cái gì?" Tam phu nhân thanh âm thấp nhu như cũ, ánh mắt lại trở nên sắc bén vài phần.

Thu Minh Vận sắc mặt trắng bệch, "Ta... Ta..."

Tam phu nhân mắt thoáng nhìn, đối với Thủy Bích Thủy Nhu bên người mắng một tiếng.

"Còn thất thần làm gì? Không thấy bát tiểu thư không thoải mái sao. Đem than lò lên, lấy kiện áo khoác da thú trong phòng cho bát tiểu thư mặc thêm."

"Dạ." Thủy Bích Thủy Nhu lập tức nghe heo, một người lấy than lò, một người đi nội thất lấy áo khoác.

Thu Minh Vận vừa nghe vội vàng nói: "Mẫu thân, không cần phiền toái như vậy. Hiện giờ đã là tháng tư, không cần than lò."

Tam phu nhân lại nói: "Ngươi thân thể yếu đuối, không thể thấy gió, ngày mai còn phải đi chùa Bảo Hoa, nếu không cẩn thận cảm nhiễm phong hàn, sợ là sẽ va chạm Phật tổ."

Thu Minh Vận sắc mặt càng bạch, vội đứng dậy quỳ xuống.

"Tạ mẫu thân yêu mến, nữ nhi sẽ chú ý, nhất định sẽ không có chút nào sơ suất."

Khi nói chuyện, Thủy Bích đã bậc lửa than lò, không khí có vài phần thanh lãnh lập tức ấm áp rất nhiều. Thủy Nhu cũng cầm áo khoác ra tới, đi đến trước mặt nàng.

"Bát tiểu thư, mặc vào đi."

Áo khoác kia rất mới, màu sắc cũng thực diễm lệ, da là lông cáo thượng đẳng chế thành, người bình thường không có khả năng có được. Thủy Nhu đem áo khoác mở ra, tức khắc một cổ mùi thơm lạ lùng bay tới, Thu Minh Vận lập tức cảm thấy ngực buồn nôn, che môi ho khan.

"Khụ khụ khụ khụ khụ..."

"Tiểu thư." Mộng Chi vội vàng đi qua, hai mắt quan tâm nhìn nàng.

Tam phu nhân trong mắt xẹt qua một tia lịch quang, quát: "Không phát hiện bát tiểu thư lạnh sao, còn không nhanh mặc áo khoác cho bát tiểu thư?"

"Dạ." Thủy Nhu cơ hồ cưỡng chế mặc áo khoác vào cho Thu Minh Vận. Thân mình lạnh băng nháy mắt bao trùm ấm áp, nhưng mà, Thu Minh Vận lại không có cảm thấy thoải mái, ngược lại ho khan đến càng thêm lợi hại, sắc mặt cũng càng thêm tái nhợt.

"Khụ khụ khụ... Mẫu thân, cầu xin ngươi..." Nàng run run rẩy rẩy duỗi tay muốn đem áo khoác trên người cởi ra, đối diện ánh mắt lạnh băng của tam phu nhân, sợ tới mức trong ánh mắt trào ra nước mắt, thấp thấp khẩn cầu.

"Khụ khụ khụ khụ..." Nàng càng ho càng nghiêm trọng, khóe miệng đều ho ra tơ máu.

Tam phu nhân ánh mắt chợt lóe, vội vàng đi xuống, tự mình nâng nàng dậy, yêu thương nói: "Không phải nói đã tốt sao? Như thế nào vẫn ho khan? Người bên cạnh ngươi hầu hạ ra sao vậy?"

Mộng Chi sợ tới mức liên tục dập đầu, "Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết, phu nhân thứ tội..."

"Không liên quan đến nàng." Thu Minh Vận sợ tam phu nhân sẽ trừng phạt Mộng Chi, vội vàng nói: "Mẫu thân, là ta thân mình không tốt, không liên quan Mộng Chi, ngươi không nên trách cứ nàng. Khụ khụ khụ..."

Nàng vốn là thân có bệnh, cảm xúc không được quá mức kích động. Lúc này một kích động, lại ho khan thêm.

Mộng Chi đi đỡ lấy nàng, gấp đến độ chảy ra nước mắt.

"Tiểu thư, ngươi thân mình không tốt, không cần lo cho nô tỳ..."

Thu Minh Vận lắc đầu, khóc lóc cầu tam phu nhân.

"Mẫu thân, cầu xin ngươi, đừng trừng phạt Mộng Chi, là Minh Vận sai, mẫu thân muốn trừng phạt Minh Vận như thế nào đều được." Tuyệt đối không thể để Mộng Chi lại bị mẫu thân trừng phạt, bên người nàng cũng chỉ có Mộng Chi có thể tín nhiệm.

Tam phu nhân đáy mắt xẹt qua một tia dị sắc, vội vàng phân phó.

"Mau, đem bát tiểu thư đỡ đến bên trong. Mộng Chi, ngươi đi nấu thuốc."

Mộng Chi sắc mặt trắng nhợt, nàng tình nguyện bị tam phu nhân xử phạt, cũng không muốn đi nấu những thứ độc dược đó.

Thu Minh Vận ánh mắt sáng ngời, đẩy đẩy nàng.

"Mau đi."

"Tiểu..." Mộng Chi tưởng cự tuyệt, nhưng đối diện ánh mắt Thu Minh Vận bất lực cầu xin. Trong lòng nàngđau xót, run run rẩy rẩy đứng lên.

"Dạ, nô tỳ đi một chút sẽ trở lại."

Nàng vội vã chạy đi, qua cua quẹo nhìn thấy Thu Minh Dung trầm mặc đứng ở bên ngoài, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm trong phòng, đôi tay nắm chặt, móng tay đều cơ hồ muốn véo vào thịt.

"Thất tiểu thư?" Mộng Chi nhìn thấy nàng, hoảng sợ. Thất tiểu thư không phải ở trong phòng thêu khăn tay cho tam phu nhân sao? Tam phu nhân còn phái người giám sát, như thế nào sẽ đến nơi này? Bất quá giờ phút này nàng quản không được nhiều như vậy, nghĩ đến tiểu thư nhà mình còn chịu khổ, nàng vội vàng khóc cầu nói: "Thất tiểu thư, ngươi mau cứu tiểu thư đi, nàng... Nàng..."

Thu Minh Dung thu hồi ánh mắt, thanh âm cố ý đè nén lạnh lẽo.

"Ngươi đi nấu thuốc đi."

Mộng Chi im lăng trong chốc lát, "Thất tiểu thư?"

Thu Minh Dung không biết từ chỗ nào lấy ra một bình sứ nhỏ màu trắng, "Chờ lát nữa sau khi nấu xong, ngươi thêm dược này vào. Nhớ kỹ, ngàn vạn không thể để người phát hiện, biết chưa?"

Mộng Chi vội tiếp nhận, "Dạ." Nàng nói liền vội vã đi đến phòng bếp.

Thu Minh Dung không có động, nghe thanh âm quan tâm của tam phu nhân từ bên trong truyền đến.

"Minh Vận, ngươi thân thể ốm yếu, Mộng Chi ta xem cũng không phải ngườilanh lợi. Nàng ở bên cạnh ngươi hầu hạ ta cũng không yên tâm, ngày sau ngươi ngươi có gì, dù ta xử trí nàng, cũng vô dụng a. Như vậy đi, ta để cho Hưu Liên tới giúp đỡ chiếu cố ngươi đi. Ngươi đi chùa Bảo Hoa, ít nhất phải mấy ngày, bên người không có tri kỷ, ta cũng không yên tâm a."

Thu Minh Dung bên môi gợi lên cười lạnh, tam phu nhân đang uy hiếp. Thu Minh Vận hoặc là lần này tự động từ bỏ cơ hội ra phủ, hoặc là phải tiếp thu cơ sở ngầm tam phu nhân xếp vào bên người, bằng không nàng sẽ trực tiếp xử trí Mộng Chi.

Tốt, tâm cơ thật tốt a.

Quả nhiên, trong chốc lát bên trong lặng im, liền nghe được thanh âmcThu Minh Vận, mang theo vài phần mềm yếu bất đắc dĩ vang lên.

"Tạ mẫu thân. Hựu Liên tỷ tỷ thông minh lại cẩn thận, ta cũng rất thích."

"Được, chờ lát nữa ta bảo cho nàng qua." Nghe được điều này, tam phu nhân đối với sự phục tùng của Thu Minh Vận rất là vui vẻ. Từ trước nàng đã muốn xếp cơ sở ngầm bên người hai nha đầu, nhưng Ngọc di nương quá khôn khéo, nàng nhiều lần không được. Hiện giờ nữ nhân kia đã chết, toàn bộ Tây Uyển, cũng phải theo nàng.

Thu Minh Dung cảm thấy đáy lòng phát lạnh, một tấc băng từ đầu lạnh đến chân. Nàng hít sâu một hơi, nhìn mình giả dạng nha hoàn, lạnh lùng cười. Nếu không có cùng Hàm Đan tráo đổi quần ó, nàng sao có thể thuận lợi ra đây?

Xoay người, nàng hướng tới Tuyết Nguyệt Các mà đi. Đang lo nên đi như thế nào, thì nhìn thấy Lục Diên từ bên trong đi ra. Nàng một chút cũng không sợ, vội vàng đi qua.

"Lục Diên."

Lục Diên xoay người, có chút ngạc nhiên nhìn Thu Minh Dung.

"Thất tiểu thư, sao ngươi lại như vậy?"

"Trước đừng nói nhiều như vậy, ngũ tỷ đâu, ta có việc gấp muốn tìm nàng." Thu Minh Dung không kịp giải thích cùng nàng nhiều như vậy, vội vàng nói.

"Nhưng... Nhưng tiểu thư vừa rồi đến chỗ Thẩm di nương đó, còn chưa trở về a," Lục Diên tự nhiên đã từ chỗ Hồng Ngạc biết, thất tiểu thư trước mắt đã cùng tiểu thư nhà mình đạt thành đồng minh, thất tiểu thư giờ phút này vội vã như vậy, chỉ sợ là có chuyện khẩn cấp.

Thu Minh Dung khuôn mặt nôn nóng, "Cái gì?" Nàng gấp đến độ tới tới lui lui, "Kia làm sao bây giờ?"

"Thất tiểu thư, ngươi đừng hoảng hốt, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Thu Minh Dung biết Lục Diên là tâm phúc của Thu Minh Nguyệt, cũng không gạt nàng, nói: "Là Bát muội của ta ..." Nàng đem sự tình trải qua nói cho Lục Diên nghe, cuối cùng, nàng nắm chặt tay Lục Diên.

"Biểu tỷ, ta cầu xin ngươi, giúp ta, hiện tại chỉ có ngũ tỷ có thể cứu Bát muội." Thu Minh Dung đã sớm biết quan hệ Lục Diên cùng Ngọc di nương, giờ phút này bốn phía không người, nàng cũng bất chấp, trực tiếp gọi nàng là biểu tỷ.

Lục Diên trong lòng cũng là cả kinh, nghe nàng gọi biểu tỷ, lại sửng sốt. Nghe nói sự tình chân tướng, nàng càng lo lắng trong lòng.

"Hôm nay Ngũ thiếu gia té ngựa, tiểu thư rất tức giận, trong phòng di nương sợ là có người không sạch sẽ. Tiểu thư lúc này, có lẽ đang giúp đỡ di nương thanh trừ. Ngươi lúc này đi, không phải lúc a."

"Ta đây nên làm cái gì bây giờ?" Thu Minh Dung vừa nghe càng nôn nóng, "Bát muội nhu nhược lại đơn thuần, ta sợ..."

"Thất tiểu thư, ngươi trước đừng có gấp." Lục Diên cầm tay nàng, "Tiểu thư cho dược ngươi, không phải kêu ngươi cho Mộng Chi sao? Vậy bát tiểu thư cũng sẽ không có việc gì." Nàng đối với y thuật tiểu thư nhà mình vẫn rất tin tưởng. Chỉ hy vọng Thu Minh Dung có thể tránh được một kiếp. Cô cô đã chết, quyết không thể để biểu muội này lại bị tam phu nhân làm hại.

"Ta chính là lo lắng cái này." Thu Minh Dung không những không có an tâm, ngược lại càng nôn nóng.

"Bát muội khi còn bé bị tam phu nhân hạ độc dược mạn tính, cách một đoạn thời gian nàng phải ăn giải dược. Vừa rồi tam phu nhân để Mộng Chi đi nấu thuốc, khẳng định là tăng thêm liều thuốc độc dược. Ta vốn không muốn để Mộng Chi thêm dược ngũ tỷ cho ta, để tránh tam phu nhân phát hiện. Chính là ta lại lo lắng Bát muội thân mình nhu nhược, nếu lại... Chỉ sợ sẽ... Ai không được bao lâu..." Nàng nói xong nức nở lên.

"Kia là dược rất đặc thù, nấu xong phải hai cái canh giờ. Ta sợ đợi chút nữa người tam phu nhân phái đi giám thị ta phát hiện ra manh mối, như vậy Bát muội liền..."

Lục Diên vừa nghe cũng biết sự tình nghiêm trọng, nàng nhíu mày nghĩ nghĩ, nói: "Như vậy đi, thất tiểu thư, ngươi đi về trước, ta đây đi tìm tiểu thư, xem nàng có biện pháp nào. Ngươi ngàn vạn đừng cho tam phu nhân hoài nghi ngươi, biết không?"

Thu Minh Dung gật gật đầu, trong lòng biết cũng chỉ có như thế.

"Cảm ơn ngươi."

Nàng nhìn nhìn chung quanh, có hai nha hoàn từ bên kia đã đi tới. Nàng vội vàng cúi đầu, từ một con đường khác đi trở về.

Lục Diên nhìn bóng dáng nàng rời đi, xoay người vào nhà thông báo với Hạ Đồng vài câu, trong chốc lát Hạ Đồng vội vàng đi ra cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro