CHƯƠNG 61: TRỪNG TRỊ MẬT THÁM, BẢO TÀNG BÍ MẬT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: Tử Nguyên Nhi

Sau khi Thu Minh Nguyệt rời khỏi Khúc Minh cư, thì đi Trí Minh viện. Trầm thị đang chiếu cố Thu Minh Thụy, thấy nàng tới, ngẩng đầu nhìn nàng một cái.

"Minh Nguyệt."

"Tỷ tỷ, ngươi đã đến rồi?" Thu Minh Thụy trái lại rất cao hứng, chống tay muốn ngồi dậy.

Thu Minh Nguyệt vội đi qua đè lại hắn, "Phải nghỉ ngơi thật tốt, đừng ngồi dậy."

Thu Minh Thụy nằm trở về, cười nói: "Tỷ tỷ, sao ngươi lại tới đây?"

Thu Minh Nguyệt ngồi ở một bên, "Dùng cơm tối chưa?" Khi nói chuyện, nàng kéo tay Thu Minh Thụy bắt mạch cho hắn.

Thu Minh Thụy nói: "Đã ăn rồi, đại phu nói ta phải ăn thanh đạm."

Thu Minh Nguyệt gật gật đầu, "Mạch tượng vững vàng." Lại nhìn nhìn vết thương trên cổ hắn, nói: "Cũng chỉ còn bị thương ngoài da, không có trở ngại. Nhớ rõ không được đồ cay biết không? Như vậy thỉ miệng vết thương mới mau lành."

Từ trước đến nay Thu Minh Thụy đều nghe lời tỷ tỷ, tất nhiên Thu Minh Nguyệt nói cái gì hắn đều gật đầu thuận theo.

"Dạ, đã biết tỷ tỷ."

Lúc này Thu Minh Nguyệt mới phát hiện Trầm thị đã nửa ngày như vậy, thế nhưng một câu cũng không có nói. Nàng không khỏi kỳ quái, "Di nương, ngươi làm sao vậy?"

Trầm thị sắc mặt thanh lãnh, ánh mắt đạm mạc chưa từng có bao giờ, thậm chí còn pha vài phần sắc bén.

"Minh Nguyệt, có phải ta quá yếu đuối hay không?"

Thu Minh Nguyệt sửng sốt, lúc này mới phát hiện hôm nay Trầm thị tựa hồ có chút khác thường.

"Di nương?"

Trầm thị cười khổ một tiếng, đem chén thuốc trong tay để lên bàn, ánh mắt thản nhiên.

"Ta cả đời làm điều tốt giúp mọi người, nhưng những người đó ngày càng quá đáng. Hôm nay là Minh Thụy, ngày mai có khả năng sẽ là ngươi." Nàng hít sâu một hơi, ánh mắt kiên quyết.

"Ngươi nói rất đúng, ta không thể để các nàng tùy ý tiếp tục muốn làm gì thì làm."

Thu Minh Nguyệt vừa mừng vừa sợ, "Di nương, ngươi..."

Trầm thị nhìn Thu Minh Nguyệt, lại nhìn Thu Minh Thụy nằm ở trên giường có chút suy yếu, nói: "Các nàng muốn hại ngươi cùng Minh Thụy, sao ta có thể cho phép? Làm mẹ thì phải trở nên mạnh mẽ. Ta không thể để như vậy nữa, bằng không dù cho dù có lão thái quân cùng cha ngươi bảo hộ, sớm hay muộn ta cũng sẽ trở thành gánh nặng của ngươi cùng Minh Thụy." Nàng sờ sờ đầu Thu Minh Thụy, đáy mắt có nước mắt mờ mịt.

"Minh Thụy còn nhỏ như vậy, các nàng cũng không buông tha. Lần này là quăng ngã gãy chân, vậy lần sau thì sao? Có phải mạng hắn..." Nàng nghẹn nói không được nữa, nỗ lực nuốt nước mắt.

Thu Minh Thụy không đành lòng thấy nàng thương tâm, liền nói: "Di nương, ngươi đừng khổ sở, ta không có việc gì đâu. Đại phu nói, chỉ cần nghỉ ngơi mấy tháng là ta có thể xuống đất đi, thật sự đó. Không tin ngươi hỏi tỷ tỷ, tỷ tỷ là đại phu tốt nhất. Ngươi không tin thái y, thì cũng phải tin tỷ tỷ mới đúng."

Trầm thị lại nói: "Mấy tháng?" Nàng cười lạnh một tiếng, "Ai biết nội trong mấy tháng này, các nàng lại ngấm ngầm làm thủ đoạn gì hại ngươi nữa?"

Thu Minh Nguyệt mặc mặc, nói: "Di nương, ngươi yên tâm, sẽ không đâu." Nàng ngẩng đầu, kiên định nhìn Trầm thị.

"Lần này là ta đại ý, không nghĩ tới các nàng cư nhiên sẽ đem ánh mắt chuyển dời đến Minh Thụy trên người. Nếu không phải bởi vì... Tóm lại, ngày sau ta không bao giờ sẽ cho phép loại chuyện này phát sinh." Nàng vốn là tưởng nói lần này ít nhiều Phượng Khuynh Li cứu giúp, nhưng là ngẫm lại vẫn là không cần nói cho Trầm thị hảo. Bằng không lấy Trầm thị tính cách, tất nhiên sẽ truy nguyên. Đến lúc đó biết Phượng Khuynh Li ngày ngày chạy đến chính mình khuê phòng tới, chỉ sợ sẽ làm sợ nàng.

Trầm thị thương tiếc sờ sờ đầu nàng, "Minh Nguyệt, khổ cho ngươi."

Thu Minh Nguyệt bắt lấy tay nàng đặt ở trong lòng bàn tay, "Ta không khổ." Chỉ cần mẫu thân cùng đệ đệ mạnh khỏe, nàng không cảm thấy khổ. Chỉ là —

Thu Minh Nguyệt nhíu nhíu mày, ngưng trọng nói: "Di nương, trong phòng người sợ là có nha hoàn không an phận, nhân lúc còn sớm nên dọn dẹp sạch sẽ."

Trầm thị mặt mày hiện lên vẻ sắc bén, giây lát lại khôi phục ôn nhu.

"Đã biết."

Sau khi dặn dò Thu Minh Thụy một phen, Thu Minh Nguyệt cùng Trầm thị về Thấm viên. Trầm thị gọi tất cả nha hoàn ra, ngồi ở đại sảnh, nặng nề nhìn các nàng. Thu Minh Nguyệt ngồi ở phía dưới, hào hứng uống trà, mắt phượng tùy ý thoáng nhìn. Từ Dương Châu tới, cộng thêm lần trước mẹ mình tuyển vào phủ, có chín người.

Trầm thị nhẹ mở nắp trà.

"Các ngươi có biết hôm nay ta kêu các ngươi tới có chuyện gì không?"

Bọn nha hoàn đều cúi đầu, "Thỉnh di nương phân phó."

Trầm thị mặt mày trầm xuống, đột nhiên ném chén trà thật mạnh lên bàn. Phịch một tiếng, tất cả mọi người sợ tới mức ngẩn ra. Không biết tại sao di nương này ngày thường kiều kiều nhược nhược hôm nay lại sẽ có khí thế như vậy?

Thu Minh Nguyệt cánh môi hơi hơi gợi lên, không tính nhúng tay.

Trầm thị ánh mắt lạnh băng, lạnh giọng quát: "Túy Man, ngươi vẫn luôn hầu hạ ở ngoại viện, vì sao sáng sớm hôm nay chạy đến buồng trong?"

Túy Man bị điểm đến, lập tức run rẩy quỳ xuống, "Di nương, nô tỳ..." Ánh mắt nàng né tránh, ấp úng nói không ra lời.

Trầm thị lạnh giọng quát:"Nói!"

Túy Man bị quát đến run lên, ngẩng đầu lên, lập tức ứa nước mắt.

"Nô tỳ đáng chết, sáng nay Xuân Hồng tỷ tỷ nói di nương từ sau khi sinh bệnh ăn không ngon. Nô tỳ nghĩ đến thời điểm còn ở nhà, nương nô tỳ sinh bệnh cũng không muốn ăn, sau khi biết một phương thuốc dân gian từ các trưởng bối, uống xong thì ăn uống lên." Nàng thút tha thút thít nói, "Nô tỳ nghĩ, có lẽ di nương cũng nên dùng, cho nên đến đưa cho di nương. Nô tỳ tự biết thân phận thấp kém, không được vào phòng di nương, muốn để cho Xuân Hồng tỷ tỷ làm thay. Nhưng khi đó đúng lúc Xuân Hồng tỷ tỷ phải đi nấu thuốc cho di nương, nô tỳ liền ở cửa chờ..."

"Ngươi đã muốn đưa cho ta phương thuốc, làm sao biết chuyện Ngũ thiếu gia té ngựa?" Trầm thị ánh mắt thản nhiên lãnh lệ, "Còn cố ý nói cho ta nghe, dụng ý là gì? Nói, ai kêu ngươi làm như vậy? Chẳng lẽ ngươi không sợ ta lấy tội phản bội chủ,bán ngươi đến thanh lâu?"

Túy Man vừa nghe lời này liền luống cuống, nước mắt nhỏ giọt. Vội vàng dập đầu nói: "Di nương đừng, cầu xin ngươi, đừng bán nô tỳ vào thanh lâu, đừng mà." Nàng khóc thút thít, nhu nhu nhược nhược, nhìn thật đáng thương.

Thu Minh Nguyệt lúc này mới thấy rõ bộ dạng nàng, nha hoàn này mi thanh mục tú, mặt trứng ngỗng, mày liễu thu đồng, mũi nho nhỏ mà cánh môi hồng nhuận, một tiểu mỹ nhân hoạt bát a.

Nàng híp híp mắt, ánh mắt nha hoàn này nhìn Trầm thị không có nửa phần sợ hãi, trái lại có vài phần ghen ghét cùng khinh thường, cười nhạo.

Hơi suy tư, trong lòng liền hiểu rõ.

Nha hoàn một khi ký tên bán đứt, cả đời không được phản bội chủ, nếu không nhẹ thì bị đánh rồi bán đi, nặng thì trực tiếp xử tử. Đường tốt nhất, đó là bò lên trên giường chủ tử, chờ đợi một ngày bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng.

Túy Man trời sinh xinh đẹp, lại có vài phần tâm cơ, khó tránh khỏi tâm cao khí ngạo. Đại lão gia hiện giờ bất quá mới hơn ba mươi tuổi, tuấn lãng so với khi trẻ vẫn mảy may không giảm, hơn nữa trải qua năm tháng lắng đọng, trên người càng là có một loại mị lực thành thục của nam nhân. Túy Man nổi lên tâm tư, cũng thực bình thường.

Vậy lúc này, không biết là nàng tự mưu phúc lợi, hay là cùng người khác đạt thành hiệp nghị?

Trầm thị bị nàng khóc nháo đến không kiên nhẫn, "Nói, đến tột cùng là người nào sai sử ngươi?"

Túy Man sợ hãi nói: "Không có, nô tỳ không có a di nương. Nô tỳ biết nô tỳ không nên đến phòng va chạm di nương, nhưng nô tỳ thấy di nương bệnh lâu không khỏi, trong lòng lo lắng, mới ra cái hạ sách này. Nếu di nương tức giận, có thể đánh chửi nô tỳ, ngàn vạn đừng bán nô tỳ vào thanh lâu a." Nàng nói xong lời cuối cùng, thanh âm đột nhiên tăng lớn, tiếng khóc cũng trở nên thê thảm rất nhiều. Nếu người nghe khống biết, không khỏi cảm thấy Trầm thị quá mức tàn nhẫn. Tuy rằng một nha hoàn tam đẳng không tư cách vào chủ tử phòng, nhưng người ta cũng là thành tâm hộ chủ chi, Trầm thị ngày thường ôn nhu hiền lương, lại không nghĩ rằng, sau lưng cũng là chủ nhân tàn nhẫn độc ác.

Hôm nay nhiều nha hoàn ở chỗ này như vậy, nếu lời này truyền ra ngoài, chỉ sợ không chỉ ngày sau địa vị Trầm thị trong Thu phủ giảm mạnh, mà Đại lão gia cũng sẽ thất vọng về nàng.

Trầm thị tức giận đến sắc mặt trắng bệch, căn bản không nghĩ tới một nha hoàn Túy Man cư nhiên mốm mép như vậy, đổi trắng thay đen.

Thu Minh Nguyệt mắt phượng lạnh xuống dưới, nàng đã nghe được bên ngoài có tiếng bước chân trầm ổn chậm rãi tới gần. Đó là tiếng bước chân của Đại lão gia. Thực rõ ràng, lời này của Túy Man là cố ý nói cho Đại lão gia nghe. Đại lão gia vừa nghe Túy Man khóc lóc kể lể, thì ngừng lại, tựa hồ suy tư cái gì.

Hạ Diệp tính tình nóng nảy, không muốn có người vu khống Trầm thị, lập tức mắng: "Túy Man, ngươi câm miệng cho ta. Ngươi tâm tư không thuần, vọng tưởng hãm hại di nương, vốn nên bị phạt. Ngươi oan khuất cái gì?"

Túy Man mặt đầy nước mắt, cãi lại nói: "Hạ Diệp tỷ tỷ, ta biết ngươi từ nhỏ đi theo bên người di nương, ta không bằng ngươi có địa vị cao trong lòng di nương. Nhưng ta đối với di nương trung thành và tận tâm có thiên địa chứng giám. Từ khi đi vào Thấm viên này, ta vẫn luôn giữ khuôn phép, khi nào đối với di nương lòng mang ý xấu?" Nàng lại nói với Trầm di nương: "Di nương, nô tỳ tuy rằng đê tiện, nhưng nhưng cũng biết đạo lý nói một người không hầu hai chủ. Nô tỳ chưa bao giờ có tâm hại ngươi, ngươi chớ nghe lời tiểu nhân oan uổng nô tỳ a."

Hảo một nha hoàn mồm miệng lanh lợi. Thu Minh Nguyệt lạnh lùng nhìn nàng, không những gán cho Trầm thị tội danh vô cớ oan tội muốn trừng phạt nha hoàn chân thành, còn muốn mượn cơ hội này diệt trừ Hạ Diệp.

Hảo, thực hảo.

Nàng nhưng thật ra muốn nhìn, cái này Túy Man đến tột cùng còn có bao nhiêu đại năng nại.

Hạ Diệp tự nhiên cũng nghe ra ý nàng, tức giận đến đôi mắt đỏ lên, xông lên muốn đánh nàng.

"Ngươi nói ai là tiểu nhân? Ngươi nói ai là tiểu nhân?"

"Hạ Diệp."

Thu Minh Nguyệt nhàn nhạt ngăn nàng lại, "Ngươi là lão nhân bên người di nương, so đo cùng nàng làm gì? Đừng mất đúng mực. Nếu không, lại làm tiểu nhân chân chính vừa lòng đẹp ý." Nàng thanh âm nhàn nhạt, một chữ hai nghĩa, nháy mắt khiến cho mọi người phục hồi tinh thần lại. Túy Man này nhìn đáng thương vô tội, từng lời châu ngọc, thầm mắng Trầm thị, cố tình ở hất nước bẩn lên người Trầm thị.

Hạ Diệp cũng sửng sốt, rồi sau đó lập tức minh bạch, lạnh lùng trừng mắt nhìn Túy Man.

"Tạ lời hay của ngũ tiểu thư, nô tỳ nhớ kỹ, ngày sau nhất định hảo hảo chiếu cố di nương, tuyệt không để tiểu nhân có cơ hội thừa nước đục thả câu."

Túy Man sắc mặt trắng nhợt, một kế không thành lại thi một kế. Nàng tiếp tục đáng thương, "Tiểu nhân trong miệng Ngũ tiểu thư, chính là chỉ nô tỳ." Nàng khóc thút thít, thanh âm cực kỳ bi thương.

"Nô tỳ thanh thanh bạch bạch, không duyên cớ ngũ tiểu thư lại hiểu lầm như thế, nếu truyền ra, ngày sau nô tỳ còn có mặt mũi nào gặp người, không bằng lấy cái chết chứng minh." Nàng nói xong bỗng nhiên đứng lên, sau đó lập tức nhằm phía cạnh cửa. Tất cả mọi người ngẩn ra, căn bản không nghĩ tới Túy Man nói đâm liền đâm. Phục hồi tinh thần lại, Trầm thị lập tức nói: "Mau giữ chặt nàng, mau giữ chặt nàng." Bản tính nàng thiện lương, dù cho hôm nay quyết tâm muốn trừng phạt những người này, nhưng muốn nàng trơ mắt nhìn người ở trước mặt nàng chết đi, nàng cũng làm không được. Huống chi, nếu Túy Man thật sự chết, đó là oan chết. Nàng cũng thoát không được tội, truyền tới tai lão thái quân Đại lão gia, họ cũng sẽ không vui.

Vì thế nha hoàn khắp phòng lập tức kinh hô chạy tới kéo Túy Man, ngay lúc này Đại lão gia lại đi đến, trở tay kéo, đem Túy Man kéo lại.

"Đây là đang làm cái gì?"

Túy Man vừa thấy, mắt say lờ đờ mông lung, đáy mắt nhanh chóng xẹt qua cái gì. Dưới chân không vững, theo quán tính sắp ngã vào trong lòng ngực Đại lão gia.

Thu Minh Nguyệt mắt phượng lạnh lùng thản nhiên, ngón tay nhẹ búng, chỉ nghe được a một tiếng. Đằng trước Ngữ Ngọc đột nhiên trợt chân, thuận thế nhào đến Túy Man. Đại lão gia cả kinh, vô thức buông Túy Man ra. Túy Man mất cân bằng, lập tức bị bổ nhào trên đất, đau đến ai da một tiếng, theo bản năng muốn mắng to. Nào biết, mấy nha hoàn phía sau vốn dĩ đang cùng nhau xông tới, Ngữ Ngọc ngã, nha hoàn sau đó cũng toàn bộ theo thứ tự kêu lên sợ hãi ngã nhào xuống đất, chồng chất cùng nhau.

"A —" Tiếng kêu thảm thiết vang lên, trong nháy mắt một mảnh hỗn độn.

Thu Minh Nguyệt cúi đầu, nỗ lực ẩn nhẫn ý cười. Nhìn Túy Man bị đè trên mặt đất, bộ dáng đau nhe răng nhếch miệng cũng không dám mắng ra, nàng liền muốn cười.

Trầm thị thời điểm Đại lão gia bước vào đã đứng lên, sắc mặt có chút tái nhợt.

"Mau, đem bọn họ kéo ra."

"Dạ."

Hạ Diệp cùng Xuân Hồng cũng nén cười, giờ phút này vừa nghe Trầm thị phân phó, vội vàng đi qua kéo một đám các nàng ra.

Trầm thị đi xuống, nhìn Đại lão gia.

"Lão gia, sao ngươi lại tới đây?"

Đại lão gia nhìn bị Túy Man nâng dậy, nhíu mày.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao nơi này loạn như vậy?"

Trầm thị muốn mở miệng giải thích, Túy Man lại lập tức bùm một tiếng quỳ xuống. Đang muốn khóc lóc kể lể, Thu Minh Nguyệt lại mở miệng.

"Bất quá một chút việc nhỏ mà thôi." Thu Minh Nguyệt đứng lên, trước hành lễ với Đại lão gia, sau đó thong dong nói: "Cha, thời điểm hôm nay ta ra phủ đã nói, ai cũng không được đem chuyện Minh Thụy té ngựa nói với di nương. Nhưng Túy Man thân là tam đẳng nha hoàn, không biết từ chỗ nào nghe được tin tức này, cố ý ở trước cửa phòng di nương nhắc tới việc này. Ngươi nói, đây có thể là trùng hợp sao? Mặc dù là trùng hợp, di nương thẩm vấn một phen cũng là hợp lý đi? Nhưng Túy Man này thật là dùng không được, di nương nói một câu, nàng trả lời mười câu, còn phi nháo muốn tìm cái chết." Nàng mắt phượng vừa chuyển, nói: "Cha, nói vậy mới vừa rồi ngươi ở bên ngoài cũng nghe thấy đi. Nàng luôn miệng nói di nương oan uổng vu khống với nàng, còn muốn lấy cái chết chứng minh. Lại cố tình đâm đầu ở thời điểm ngươi tiến vào. Đâm thì đâm đi, cũng không biết đôi mắt nàng khóc đến thế nào, cư nhiên phương hướng cũng nhìn không rõ, thiếu chút nữa đụng vào trên người của ngươi."

Nàng cười cười, không để ý tới Túy Man bị nàng một hồi, sắc mặt xanh hồng đan xen, các nha hoàn khác thì nỗ lực nghẹn cười, tiếp tục nói: "Phải biết rằng, một nha hoàn ã chết cũng không sao. Nhưng nếu đâm vào cha để người bị thương, chính là tội lớn." Nàng quay đầu, không còn ngữ tiếu yên nhiên nữa, mà thay vào đó là ngữ khí sắc bén lạnh băng.

"Túy Man, ngươi biết tội chưa?"

Túy Man ngơ ngẩn nhìn nàng, còn chưa phục hồi tinh thần lại từ lời nói mỉm cười mang chỉ trích của nàng, hoảng hốt hỏi: "Cái gì?"

Thu Minh Nguyệt cười lạnh một tiếng, "Lỗ mãng thất lễ, va chạm chủ tử, khiến một phòng đại loạn, hẳn là nên trách phạt ba mươi đại bản, trục xuất khỏi phủ đi."

Túy Man đại kinh thất sắc, khóc lóc kể lể vời Đại lão gia nói: "Lão gia, nô tỳ không có, nô tỳ không có, thỉnh lão gia làm chủ cho nô tỳ a."

Đại lão gia nhăn nhăn mày, hắn không phải người ngu dốt, dựa vào dăm ba câu của Thu Minh Nguyệt, đối với tiền căn hậu quả đã biết tường tận. Nghĩ đến thời điểm vừa rồi hắn đi vào, tựa hồ căn bản Túy Man không muốn tông cửa, mà là cố ý nhìn hắn tiến vào, sau đó đột nhiên đụng vào hắn. Hắn cả kinh mới theo bản năng giữ nàng lại. Bằng không, tất nhiên là nàng sẽ bổ nhào vào trong lòng ngực mình.

Nghĩ đến đây, Đại lão gia sắc mặt ủ dột, khẽ hừ một tiếng.

Túy Man mới vừa rồi thật là cố ý, Đại lão gia chưa đến trung niên, bộ dạng anh tuấn thành thục, lại nhất phái cao quý uy nghi. Trong phủ có mấy nha hoàn không động tâm? Nàng tuy rằng không có tuyệt sắc tư dung như Trầm thị, nhưng ít ra trẻ hơn so với Trầm thị đi. Huống chi, nam nhân ai không có mới nới cũ? Dựa vào hoa dung nguyệt mạo cùng với thủ đoạn của mình, Trầm thị sớm muộn gì sẽ trở thành hoa cúc hôm qua.

Nàng lại không có nghĩ tới, nếu Đại lão gia thật sự dễ dàng vong tình với Trầm thị như vậy. Lấy thủ đoạn của Đại phu nhân, cũng sẽ không đến bây giờ đều không được Đại lão gia yêu thích. Tuy rằng dung mạo Đại phu nhân không bằng Trầm thị, nhưng so với một nho nhỏ nha hoàn như nàng thì hơn rất nhiều, mà gia thế lại bất phàm, nàng há có thể bằng được? Bất quá người ta nói dục vọng làm đánh mất lý trí, Túy Man một lòng đắm chìm trong ảo giác của mình, làm gì sẽ nghĩ nhiều như vậy? Vốn dĩ nàng muốn thừa dịp vừa rồi trực tiếp ngã vào trong lòng Đại lão gia. Ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, nàng không tin Đại lão gia không động tâm.

Nhưng nàng trăm triệu lần không nghĩ tới, Đại lão gia lại tránh né nàng, lúc Ngữ Ngọc ngã nhào lại đây thì buông nàng ra. Cái này làm cho nàng thoáng kinh ngạc cùng không thể tin. Trong lòng càng thêm chán ghét Trầm thị, quả thực như lời Đại phu nhân nói, thật sự là hồ ly tinh.

Một kế không thành, nàng liền sửa lấy nhu tấn công. Nam nhân, ai không thích nữ nhân nhu tình như nước? Trầm thị không phái cũng cả ngày kiều kiều nhược nhược nên Đại lão gia mới có thể trìu mến như thế sao? Cho nên nàng liền khóc thút thít, còn chưa nói đến chuyện Thu Minh Thụy, không ngờ, Đại lão gia chẳng những không thương tiếc nàng, còn dùng ánh mắt lạnh băng nhìn nàng. Nàng tức khắc liền luống cuống, vội vàng nói: "Lão gia, nô tỳ không có nói dối." Nàng nói xong liền khóc, đôi tay hoảng loạn lôi kéo vạt áo Đại lão gia, nói: "Sáng nay Trầm di nương cảm thấy buồn, nên đi ra ngoài trong chốc lát. Nô tỳ... Nô tỳ không biết khi nào nàng trở về, cho nên..."

"Ngươi làm việc nặng vẩy nước quét nhà ở ngoại viện, sao lại hiểu rõ đối với hành tung di nương như thế?" Thu Minh Nguyệt nhàn nhạt đánh gãy lời nàng, thanh âm không to không nhỏ, thế nhưng bên môi còn mang theo ý cười, ánh mắt kia, lại lạnh lẽo như tuyết.

Sắc mặt Túy Man trắng bệch, không ngờ vừa rồi Thu Minh Nguyệt cố ý không chút khách khí chỉ vào nàng, mục đích là muốn lòng nàng hoảng mà lỡ miệng. Nàng đào sẵn một cái bẫy cho mình nhảy vào.

Bỗng nhiên trong lòng Túy Man dâng lên nỗi hoảng sợ, một thiếu nữ mười ba tuổi, thế nhưng có tâm cơ như vậy? Thật là đáng sợ.

Đại lão gia lại hừ một tiếng, dắt Trầm thị ngồi vào phía trên, ánh mắt sắc bén nhìn Túy Man.

"Nói, người phía sau ngươi rốt cuộc là ai? Đê tiện ngoan độc hãm hại di nương như thế, rốt cuộc là có dụng ý gì?"

Tốt xấu hắn vẫn là Hình Bộ Thượng Thư, nếu đến lúc này còn không rõ chuyện gì, hắn cũng không cần lăn lộn trên triều đình.

Túy Man sắc mặt lại tái nhợt, Trầm thị ôn nhu nói với Đại lão gia: "Lão gia, chuyện này xảy ra ở Thấm viên, vậy giao cho thiếp thân xử lý đi, không nên làm ngươi phiền não nhiều thêm." Nam nhân nên vào triều đình, ra chiến trường, chứ không phải tự hạ thân phận mình làm việc vặt vãnh như quản lý hậu viện này. Đại lão gia có thể bảo vệ nàng nhất thời, không thể bảo vệ nàng cả đời. Truyền ra ngoài, không chỉ có nơi Đại phu nhân nổi phong ba, mà lão thái quân, cũng sẽ mất hứng.

Đại lão gia cảm động với sự khéo hiểu lòng người của nàng, lại nói: "Ngươi chính là tính tình quá mức hiền lành, hiện giờ ta ở chỗ này, nha hoàn này đã dám bôi nhọ ngươi như thế. Nếu là bình thường, còn không phải là leo lên đầu ngươi." Đại lão gia ánh mắt sắc bén, nhìn Túy Man.

"Hôm nay bản thân ta muốn nhìn xem, rốt cuộc là người phương nào năm lần bảy lượt tác loạn, làm trong phủ không được an bình."

Thân mình Túy Man run lên, có chút không dám nhìn thẳng hai mắt sắc bén Đại lão gia.

Đại lão gia quát lạnh một tiếng, "Nói, này đến tột cùng là chuyện như thế nào? Đừng diễn trò trước mặt ta, nếu không muốn ta dụng hình, thì mau thành thật khai báo."

Túy Man run lên, sắc mặt trắng bệch. Đại lão gia đúng là không nghe nàng biện giải liền tin tưởng Trầm thị sao? Giờ khắc này, Túy Man chưa bao giờ bi thương cùng tự giễu như vậy. Nguyên lai, hết thảy, bất quá là nàng tự cho mình thông minh mà thôi.

Trầm thị đối với cách làm Đại lão gia cũng có chút giật mình, mà nhiều hơn là cảm động. Vẻ mặt ôn hoà hướng Túy Man nói: "Túy Man, nhân tính bổn thiện, ta tin tưởng ngươi chỉ là nhất thời hồ đồ. Nói cho ta, rốt cuộc là ai sai ngươi làm như vậy? Người nọ sẽ cho ngươi chỗ tốt gì?"

Túy Man ghét nhất dáng vẻ nhu nhu nhược nhược ra vẻ rộng lượng như vậy của Trầm thị, nàng không cam lòng biện giải nói: "Lão gia, nô tỳ chưa bao giờ có ý làm hại di nương, làm sao khai báo?" Nàng hít hít cái mũi, lại bày ra dáng vẻ hoa lê đái vũ, sợ hãi ai oán nhìn Đại lão gia.

"Nếu nói nô tỳ sai, đó là không nên vượt quyền quan tâm di nương, ngược lại làm liên lụy trong sạch của bản thân."

Thu Minh Nguyệt mâu quang lạnh lùng, Đại lão gia có chút không kiên nhẫn.

"Đừng có nghĩ ta không chú ý mà nói lảng, ngụy biện." Kỳ thật Đại lão gia cũng không phải người vô tình, chẳng qua nha đầu Túy Man này rõ ràng tâm tư không tốt, còn muốn ra vẻ nhu nhược. Cái này làm cho hắn nhớ tới Lâm thị nhiều năm trước, cũng ra vẻ đáng thương như vậy, làm mình mất mặt mũi trước mặt tổ mẫu. Càng làm cho hắn thống hận Lâm thị. Cho nên Túy Man này không những không thể có chút thương tiếc nào của Đại lão gia, mà càng làm cho Đại lão gia chán ghét.

"Nếu ngươi không nói, ta liền sai người đánh ngươi ba mươi đại bản, xem ngươi có nói hay không."

Túy Man không ngờ Đại lão gia tuyệt tình như vậy, cắn răng nói: "Lão gia muốn vu oan giá họa sao?"

Đại lão gia khinh thường hừ lạnh một tiếng, "Ngươi bất quá chỉ là một nha hoàn, đã bán mình đến Thu phủ làm nô, đánh giết ngươi thì sao?"

Túy Man sắc mặt trắng nhợt, đột nhiên nhớ tới, nếu Trầm thị xử phạt mình, còn có vài phần cố kỵ mình sẽ hủy hoại danh dự nàng. Nhưng nếu là Đại lão gia, ai dám xen vào? Không khỏi lòng càng lạnh, "Lão gia, ngươi..." Chẳng lẽ đối với nàng không có nửa phần tâm ý sao? Những lời này nàng không thể hỏi. Thân là nha hoàn, nhất định phải tuân thủ cũng phải thời khắc nhớ kỹ thân phận mình, nếu dám can đảm câu dẫn chủ tử, yên thị mị hành, tất không chạy khỏi gia pháp.

Đại lão gia không còn nhẫn nại, âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi có nói hay không. Tuy rằng hôm nay trong viện Thọ An có một đám người, nhưng cẩn thận kiểm chứng, vẫn có thể tìm được dấu vết để lại. Ngươi cho rằng ngươi không nói, ta sẽ không có biện pháp bắt ngươi sao?" Hắn cười lạnh, "Người tới, đem nha hoàn lớn mật này kéo ra ngoài, trước đánh ba mươi đại bản, nhớ rõ, đừng để nàng chết ngay."

"Dạ." Lập tức hai bà tử thô tráng từ bên ngoài đi vào, lôi kéo nàng ra ngoài.

Túy Man đại kinh thất sắc, giãy giụa khóc kêu.

"Lão gia, đừng, không cần..."

Trầm thị có chút không đành lòng, "Lão gia, ba mươi đại bản, có phải hơi nặng?"

Đại lão gia nhíu mày, nói: "Không đánh nàng sẽ không biết sợ."

Thu Minh Nguyệt cũng biết, Đại lão gia là cố ý giết gà dọa khỉ, phải dùng chuyện này cảnh cáo tất cả nha hoàn Thấm viên.

Túy Man rốt cuộc cũng biết Đại lão gia không phải đang đùa, ba mươi đại bản rơi xuống, nàng còn có thể toàn mạng sao? Tuy rằng nàng ghen ghét Trầm thị hận có thể thay thế nàng, nhưng nếu so với mạng mình, vinh hoa phú quý đều chỉ là thứ yếu. Người đến đường cùng ngược lại lý trí thanh tỉnh, vì thế nàng lớn tiếng nói: "Lão gia, nô tỳ nói, nô tỳ nói."

Mày Đại lão gia nhíu lại, phất phất tay, ý bảo hai bà tử kia buông nàng ra, nhưng không có lui ra ngoài, tùy thời chờ mệnh lệnh Đại lão gia.

Túy Man quỳ trên mặt đất, lúc này mới hoảng sợ, không ngờ ngày thường nhìn Đại lão gia văn văn nhã nhã cũng có thể lạnh nhạt tàn nhẫn như vậy.

Đại lão gia mặt không chút thay đổi, "Nói."

Túy Man thân mình run lên, không dám dấu diếm, thành thành thật thật nói: "Là... Là Liên Vân nói cho nô tỳ chuyện Ngũ thiếu gia té ngựa."

Đại lão gia nhíu mày, "Trầm di nương kinh sợ, với ngươi thì có lợi ích gì?"

Túy Man nuốt nuốt nước miếng, tất nhiên không thể đem tâm tư mình nói thẳng ra, vì thế nói: "Nàng cho nô tỳ một kim trâm, cộng thêm năm mươi lượng bạc ròng, nhất thời nô tỳ bị ma quỷ ám ảnh, cho nên liền... Cầu lão gia tha mạng, sau này nô tỳ không dám nữa." Nàng nói xong lời cuối cùng liên tục dập đầu, thân mình run rẩy, không ngăn được hoảng sợ.

Đại lão gia lại hỏi, "Liên Vân là ai?"

Thu Minh Nguyệt nói: "Này chỉ sợ phải hỏi mẫu thân. Ta nhớ rõ nha hoàn mới vào phủ không có người này, hẳn là người hầu Thu phủ."

Đại lão gia mặt mày sắc bén, dấu diếm mũi nhọn, lạnh lùng nói: "Phản bội chủ tử, hãm hại di nương, nha hoàn bất trung bất nghĩa bực này, lưu lại làm gì? Đánh ba mươi đại bản, trục xuất khỏi phủ."

Túy Man không ngờ sau khi mình khai báo hết thảy Đại lão gia cũng không buông tha, sợ tới mức khóc lớn lên. Giãy giụa không cho hai bà tử kia chạm vào mình, bổ nhào tới bên người Trầm di nương cầu tình.

"Di nương, nô tỳ sai rồi, cầu xin người, cầu xin người đùng đuổi nô tỳ ra khỏi phủ, nô tỳ dập đầu, cầu xin ngươi..." Nàng vừa khóc vừa dập đầu, sớm hối hận đến xanh cả ruột.

Trầm thị nhìn nàng cũng đáng thương, Đại lão gia nhìn ra tâm tư nàng, trước một bước ngăn nàng lại.

"Có một lần liền có lần thứ hai, loại người này, không đáng để ngươi cầu tình vì nàng. Người đâu —" hắn vừa định gọi người tới kéo Túy Man ra ngoài, Trầm thị lại lắc đầu.

"Thiếp thân không phải muốn cầu tình cho nàng, chỉ là muốn tra ra hung phạm phía sau."

Đại lão gia cùng Thu Minh Nguyệt đồng thời nhìn nàng, người trước kinh ngạc, người sau mỉm cười hiểu ý.

"Hung phạm phía sau?"

Trầm thị gật đầu, không nhanh không chậm nói: "Lão gia tra xét chuồng ngựa tra xét gã sai vặt, trước sau không tra được hung thủ hại Minh Thụy. Như vậy ta nghĩ, có lẽ đây là kế nhất tiễn song điêu. Trước làm Minh Thụy cưỡi con ngựa phát cuồng, rồi cho người tới báo với ta, mục đích chính là muốn cho thiếp than rối loạn. Thiếp thân hiện trong người mang bệnh, nếu Minh Thụy thực sự có gì..." Trầm thị nói đến đây, cúi đầu, sắc mặt có chút buồn bã.

Đại lão gia thở dài, cũng biết hôm nay Thu Minh Thụy có thể an toàn trở về, đã là vạn hạnh. Nếu không tra ra hung phạm phía sau, ngày sau mình cũng không thể an tâm.

Thu Minh Nguyệt lại nói: "Cha, di nương nói đúng, tuy rằng chuyện này có chút kỳ quặc. Nhưng là khó đảm bảo có vài người sẽ không nhân cơ hội mà tác loạn. Nếu Liên Vân người trong phủ, sao không nhân dịp tra ra hung phạm sau lưng? Còn Túy Man, tạm thời lưu nàng lại cũng không sao. Trước nhốt nàng lại, dù sao nàng cũng không dậy nổi sóng gió gì."

Đại lão gia trầm ngâm một lát, gật gật đầu.

"Ân."

Thu Minh Nguyệt lại nói với Trầm thị: "Di nương, ngươi tạm thời sai người canh chừng Túy Man, đừng để nàng đi ra ngoài. Nói vậy người sau màn này nghe được tiếng gió, cũng sẽ có hành động."

Trầm thị gật đầu, "Được." Nàng đang muốn phân phó Xuân Hồng Hạ Diệp, Thu Minh Nguyệt lại cười nói: "Di nương, Xuân Hồng Hạ Diệp từ nhỏ hầu hạ bên người ngươi, không thể tách ra." Ánh mắt nàng nhàn nhã, nói: "Để cho Tầm Hạm cùng Tầm Vân canh chừng nàng đi."

Trầm thị hơi suy tư, rồi gật đầu nói: "Được."

Tầm Hạm cùng Tầm Vân lập tức quỳ trên mặt đất, "Dạ."

Sự tình đều xử lý tốt, Thu Minh Nguyệt cũng không muốn ở chỗ này làm bóng đèn, liền đứng dậy cáo từ.

"Cha, di nương, thời gian không còn sớm, ta phải về."

Đại lão gia phất phất tay, "Trở về đi, nhớ nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải đi chùa Bảo Hoa." Ngôn ngữ bên trong không thiếu vài phần quan tâm.

Thu Minh Nguyệt mỉm cười gật đầu, đi rồi vài bước, lại quay đầu lại nói: "Đúng rồi, cha, ta đã sai người mang Lục Diên trở lại." Nàng thở dài một tiếng, nói: "Lục Diên tuy rằng có sai, nhưng tốt xấu gì cũng từ nhỏ đi theo bên người ta, chính là tính tình nàng có chút cấp, không có ý xấu. Huống hồ ở hoán y phòng ngây người nhiều ngày như vậy, chắc cũng đã bị giáo huấn. Tuy rằng Tuyết Nguyệt Các nhiều nha hoàn hầu hạ, nhưng rốt cuộc không bằng Lục Diên cẩn thận bên ngượi ta, cho nên nữ nhi tự chủ trương kêu nàng trở lại, mong rằng cha khoan thứ." Chuyện này nàng còn chưa kịp nói cho lão thái quân, nếu Đại lão gia ở chỗ này, liền báo cáo Đại lão gia trước đi. Ngày sau nếu Đại phu nhân muốn lấy việc này làm khó, cũng không thể tránh được.

Đại lão gia ngẩn ra, rồi sau đó gật gật đầu.

"Cũng được, vốn dĩ nha đầu kia cũng không phải phạm sai lầm lớn, nếu ngươi luyến tiếc, kêu nàng trở về là được. Một lát nữa là bữa tối, ta sẽ nói với tổ mẫu ngươi."

Trầm thị thở dài nhẹ nhõm một hơi, Thu Minh Nguyệt không kinh ngạc chút nào, nửa phúc thân, mang theo Hồng Ngạc cùng Túy Văn đi ra ngoài.

Mới ra đến cửa phòng, lại thấy Hạ Đồng ở hành lang nôn nóng bồi hồi, vừa thấy nàng ra, lập tức đi tới.

"Tiểu thư, ngươi rốt cuộc cũng ra."

Thu Minh Nguyệt nhăn nhăn mày, "Xảy ra chuyện gì, lại hoảng loạn như vậy?"

Hạ Đồng nhìn nhìn bốn phía, hạ giọng nói: "Tiểu thư, vừa rồi thất tiểu thư đã tới."

Thu Minh Nguyệt rùng mình, "Bát muội đã xảy ra chuyện?" Căn bản là không cần hoài nghi, hiện giờ người có thể làm Thu Minh Dung nôn nóng như vậy, trừ bỏ Thu Minh Vận thì ai.

Hạ Đồng gật đầu, "Tam phu nhân vừa rồi đi vào phòng Bát tiểu thư."

Thu Minh Nguyệt nhấp môi nghĩ nghĩ, "Không cần kinh hoảng."

Nàng nói liền trở về, thần sắc tự nhiên. Hôm nay thời điểm cơm trưa nàng đã nhận thấy được tam phu nhân khác thường, trong lòng biết tam phu nhân tất nhiên sẽ tức giận không cam lòng, nên mới cho Thu Minh Dung bình dược kia. Dược kia đích xác chỉ có thể áp chế độc tính của Thu Minh Vận, nhưng tuyệt đối có thể tránh khỏi đôi mắt của tam phu nhân. Dược sẽ không lập tức thấy hiệu quả, mà là sau khi độc dược phát tác hai canh giờ mới chậm rãi áp chế độc trong cơ thể Thu Minh Vận. Tam phu nhân giảo hoạt như vậy, nàng không thể không cẩn thận.

Hạ Đồng sửng sốt, nhưng thấy tiểu thư nhà mình thần sắc thong dong, không có bất luận khác thường gì, trong lòng cũng hơi hơi thở dài nhẹ nhõm, tức thì cũng đi theo.

Lục Diên đang ở Tuyết Nguyệt Các nôn nóng chờ, thấy Thu Minh Nguyệt trở về, ngẩn ra, rồi sau đó đi qua.

"Tiểu thư?" Nàng cho rằng tiểu thư lúc này tất nhiên sẽ đi Tây Uyển, như thế nào...

Thu Minh Nguyệt cười cười với nàng, "Yên tâm, Bát muội sẽ không có việc gì. Chờ ngày mai đi chùa Bảo Hoa, ta sẽ giải độc cho nàng." Thu Minh Nguyệt thở dài một tiếng, kỳ thật nếu Thu Minh Vận trưởng thanh thì thật tốt. Như vậy có thể tìm một gia đình tốt cho nàng, gả nàng đi, cũng đỡ phải sợ tam phu nhân hãm hại.

Lục Diên tuy không rõ Thu Minh Nguyệt vì sao chắc chắn như thế, nhưng nàng tin tưởng tiểu thư, nên cũng yên lòng.

Giờ Dậu, lão thái quân sai người tới gọi đến đại sảnh dùng bữa tối. Thu Minh Nguyệt gặp được tam phu nhân, thấy vẻ mặt nàng chưa thay đổi, giữa trán còn pha vài phần đắc ý, liền biết Thu Minh Vận tránh được một kiếp. Trên bàn cơm, Thu Minh Dung gật đầu cảm kích cười với nàng.

Sau khi dùng xong cơm tối, nàng ngồi trên giường nệm, một lát sau, Hồng Ngạc đi đến.

"Tiểu thư, tra được, trước đây Liên Vân là nha hoàn hầu hạ thái lão phu nhân, sau khi thái lão phu nhân mất, nàng bị phân công vẩy nước quét nhà ở phòng bếp."

Thu Minh Nguyệt nhíu mày, "Nha hoàn của thái lão phu nhân? Vì sao cha không biết?"

Hồng Ngạc nói: "Liên Vân khi đó cũng chỉ là một nha đầu gian việc nặng bên ngoài, ngay cả thái lão phu nhân cũng không thường gặp, càng đừng nói là Đại lão gia. Huống chi Đại lão gia sớm bởi vì quan hệ với Đại phu nhân, quan hệ với thái lão phu nhân có chút ngăn cách, trừ bỏ sớm tối thưa hầu bên ngoài, cơ hồ rất ít đi qua viện thái lão phu nhân, nên không biết Liên Vân. Lại thêm trong viện thái lão phu nhân nhiều nha hoàn như vậy, dù cho là gặp qua, chỉ sợ cũng không nhớ được tên."

Thu Minh Nguyệt gật đầu, nói cũng đúng.

"Di nương đã gặp nàng?"

Hồng Ngạc gật đầu, "Di nương hỏi nàng chịu sai sử của người nào, Liên Vân lại là người cứng đầu, bị phát hiện cũng không cãi lại, còn chỉ vào Trầm di nương mắng to, nói Trầm di nương..." Nàng dừng một chút, có chút nói không nên lời. Dù sao những lời này của Liên Vân thật sự rất khó nghe.

Thu Minh Nguyệt thấy nàng ấp a ấp úng, trong lòng đã minh bạch vài phần.

"Không phải lại mắng di nương là hồ ly tinh không biết thẹn sao, đúng không?"

Hồng Ngạc gật đầu, có chút tức giận nói: "Nha đầu kia thật sự mạnh miệng, nói chuyện này là chủ ý cúa một mình nàng. Nói cái gì năm đó nếu không phải Đại lão gia khăng khăng muốn di nương hồi phủ, thái lão phu nhân cũng sẽ không tức giận đến mức bệnh không dậy nổi, cuối cùng buông tay mà chết. Nàng nói nàng phải vì thái lão phu nhân mà báo thù."

Thu Minh Nguyệt cười lạnh, "Nàng bất quá chỉ là một tiểu nha đầu râu ria trong phòng thái lão phu nhân, khi nào đại nghĩa đến phải vì chủ tử báo thù như vậy?" lời nói hư vậy, ngốc tử mới tin.

"Trầm di nương không tin, đang muốn thẩm vấn lại lần nữa, không ngờ đột nhiên miệng Liên Vân phun máu đen, đã chết."

Thu Minh Nguyệt sắc mặt trầm xuống, Hồng Ngạc tiếp tục nói: "Trầm di nương bị kinh hách, Đại lão gia liền sai người đem thi thể Liên Vân tùy tiện xử lý. Chuyện này nháo lớn, muốn giấu cũng giấu không được, Đại lão gia liền sai người bẩm báo lão thái quân. Lúc nô tỳ trở về, thấy lão thái quân Đại phu nhân đều đi qua."

Thu Minh Nguyệt rũ mi mắt xuống, "Tổ mẫu nói gì?"

"Lão thái quân không muốn sự tình nháo lớn, liền phân phó từ bỏ, chỉ là chết một nha hoàn mà thôi, lại từ trong viện Thọ An đưa hai nha hoàn cho Trầm di nương."

Thu Minh Nguyệt khóe miệng nhàn nhạt lạnh lẽo, "Mẫu thân đâu?"

Hồng Ngạc sững trong chốc lát, mới châm chước nói: "Đại phu nhân thực tức giận, nói Trầm di nương vì một chuyện nhỏ lại nháo đến gia trạch không yên, là... Là họa tinh." Nàng nuốt nuốt nước miếng, mắt thấy sắc mặt Thu Minh Nguyệt càng ngày càng trầm, thanh âm nàng cũng có chút thấp.

"Đại lão gia đương trường muốn tát Đại phu nhân, nhưng bị lão thái quân ngăn trở."

Thu Minh Nguyệt nhích ra phía sau, "Đã biết, đi xuống đi."

Mấy nha hoàn nhìn nhau một cái, sau đó nhỏ giọng rời đi.

Ước chừng qua mười lăm phút, Lục Diên đi vào.

"Tiểu thư."

Thu Minh Nguyệt không nhúc nhích, "Tra được cái gì?"

"Buổi sáng hôm nay Liên Vân ở hậu viện gặp nha hoàn Lệ di nương, Lai Hỉ."

Thu Minh Nguyệt lông mi khẽ run rẩy, không mở mắt ra.

"Còn có gì?"

Lục Diên không biết nàng suy nghĩ cái gì, lại nói: "Kim thoa vàng đính Nam châu của Túy Man khai, nô tỳ cũng tra ra, là phối sức của Lệ di nương."

Thu Minh Nguyệt nhàn nhạt ừ một tiếng, không nói gì. Lục Diên không khỏi nghi hoặc.

"Tiểu thư?"

Thu Minh Nguyệt mở to mắt, "Ngươi muốn nói cái gì?"

Lục Diên suy nghĩ trong chốc lát, nói: "Hiện giờ tất cả chứng cứ đều chỉ rõ là Lệ di nương, vì sao tiểu thư?"

Thu Minh Nguyệt nhẹ nhàng cười, "Lục Diên, chắc ngươi chưa thấy Lệ di nương?"

Lục Diên lắc đầu, "Chưa thấy." Nàng vào phủ ngày đầu tiên đã bị phạt đi hoán y phòng, cơ hồ cũng chưa từng rời khỏi, sao thấy được mặt chủ tử khác trong phủ?

Thu Minh Nguyệt lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: "Lệ di nương không phải người không có đầu óc, nếu nói chuyện này là Đại phu nhân làm, có lẽ ta còn tin vài phần. Nhưng Lệ di nương, không có khả năng."

Lục Diên khó hiểu vì sao tiểu thư chắc chắn như thế, nhưng cũng không có rối rắm tiếp, lại nói: "Tiểu thư, chuyện này cứ để như vậy sao?"

"Đương nhiên là không."

Ánh mắt Thu Minh Nguyệt trở nên thanh lãnh, quay đầu, ánh nến mông lung, đáy mắt nàng hiện ra một tia yêu dã.

"Ngày mai sau khi ta lên núi, ngươi kêu Tuyết Xảo đem kim thoa kia âm thầm đưa cho Lệ di nương, cũng nói cho nàng lai lịch kim thoa này." Nàng lười biếng nghiêng nghiêng người, ngữ khí có chút ý vị thâm trường.

"Có người muốn một công đôi việc, ta càng không để họ như ý." Khóe miệng nàng hơi gợi lên ý cười nghiền ngẫm, "Nếu Lệ di nương thông minh, nên hiểu được cái gọi là kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Mặt khác, đem túi thơm cùng phong thư này giao cho nàng." Nàng lấy ra một túi thơm màu đỏ thêu hải đường cùng một phong thư đưa cho Lục Diên, "Nghe nói Lệ di nương thể hàn, đến bây giờ cũng không có bất luận con nối dõi gì. Nói với nàng, này là cố nhân tặng cho, chắc chắn sẽ giải thích nghi hoặc cho nàng."

Lục Diên có chút không rõ, vẫn khẽ gật đầu.

"Tiểu thư, thời gian không còn sớm, nô tỳ sai người chuẩn bị nước tắm cho người."

"Ân, đi thôi."

Sau khi Lục Diên đi ra, nàng mới đưa ánh mắt dừng ở ngoài cửa sổ.

"Người đều đi rồi, còn trốn làm gì?"

Trong chớp mắt, một cái bóng từ ngoài cửa sổ phi vào, xuất hiện ở trước mắt nàng.

Thu Minh Nguyệt có chút bất đắc dĩ, "Thật không rõ ngươi vì cái gì cố tình thích phương thức xuất hiện như vậy, thần bí rất vui sao?" Nàng không có đứng lên, nằm nghiêng như cũ, vẻ mặt mang theo vài phần lười biếng, thần sắc trái lại không có lạnh nhạt như vài lần trước thấy hắn, mà nhiễm vài phần ý cười cùng nhu hòa.

Phượng Khuynh Li hơi hơi sửng sốt, thấy nàng ở trước mặt mình không hề làm ra vẻ kiều nhu, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.

"Nói đi, hôm nay tới đây lại muốn làm gì?"

Phượng Khuynh Li nhướng mày, trong mắt mang theo vài phần ý cười.

"Ngươi hẳn là biết, ta tìm ngươi chỉ có một việc."

Thu Minh Nguyệt không nói gì, thật không biết người này rốt cuộc là nghĩ gì, sao cố tình cứ muốn cưới nàng?

"Đã sớm nói với ngươi, ta không biết bản đồ bảo tàng ở đâu, ngươi không cần bỏ công sức trên người ta." Tốt xấu hôm nay Phượng Khuynh Li cũng cứu Thu Minh Thụy, nàng nói muốn báo đáp hắn, tự nhiên sẽ không đối với hắn lạnh lùng.

Giờ phút này Phượng Khuynh Li trái lại có chút hoài niệm lúc nàng tức giận hờn dỗi, ít nhất, nàng như vậy, chỉ có một mình hắn được thấy. Không khỏi tự cười nhạo mình, thế nhưng từ khi nào hắn tự ngược như vậy? Trước kia nàng nhìn thấy mình luôn là một thần sắc lạnh như băng, không phải mình còn hy vọng hòa tan lạnh nhạt của nàng sao? Sao hiện tại nàng ôn hòa với mình, mình lại coi thường nghĩ muốn nàng mắng.

Lắc đầu, hắn nói: "Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy ngươi so với bản đồ bảo tàng có giá trị hơn sao?" Nàng không biết, nàng trong mắt ta, là vật báu vô giá sao?

Thu Minh Nguyệt nhíu mày, ngồi dậy, nghiêm túc nhìn hắn. Phượng Khuynh Li không tránh không né, hai mắt trong suốt tinh thuần, không có chút nào tính kế giảo hoạt.

Sau một lúc lâu, Thu Minh Nguyệt đột nhiên nói: "Ngươi thật sự muốn cưới ta?"

Phượng Khuynh Li sửng sốt, không hề suy tư gật đầu.

"Đương nhiên."

Thu Minh Nguyệt cúi đầu nghĩ nghĩ, sau đó ngẩng đầu nói: "Ta ghen tị, rất ghen tị."

Phượng Khuynh Li khó hiểu, Thu Minh Nguyệt lại nói: "Nếu ngươi cưới ta, thì không thể có nữ nhân khác, cả đời chỉ có thể một người là ta, ngươi làm được sao?"

Ánh mắt Phượng Khuynh Li sáng lên, không chút nào do dự, gật đầu.

"Ta đáp ứng ngươi."

Thu Minh Nguyệt lại nói: "Nhưng ta chỉ là một thứ nữ."

Phượng Khuynh Li mỉm cười, "Không sao. Huống chi, ngươi sẽ không vĩnh viễn là một thứ nữ."

Thu Minh Nguyệt nhướng mày, "Ta không làm thiếp."

"Ta cưới ngươi làm chính thê."

Thu Minh Nguyệt không nói nữa, trầm mặc lan tràn trong phòng. Đến lúc Phượng Khuynh Li chờ có chút hoảng hốt, Thu Minh Nguyệt mới xoay người đưa lưng về phía hắn.

"Vì sao chuyện tìm bản đồ bảo tàng sẽ dừng trên người của ngươi?" Nàng xoay người lại, "Ngươi có thể lựa chọn không trả lời, ta chán ghét lừa gạt."

Phượng Khuynh Li rũ mắt, thấp giọng nói: "Chuyện này ta tạm thời không thể nói cho ngươi, biết được càng nhiều ngươi sẽ càng nguy hiểm."

Thu Minh Nguyệt đôi chân mày nhướng lên, khẽ cười nói: "Thu gia thật sự có bản đồ bảo tàng? Sao ngươi lại biết?"

Phượng Khuynh Li trầm ngâm trong chốc lát, nói: "Đó là một truyền thuyết, bản đồ bảo tàng kia vốn dĩ là ở nước láng giềng Hiên Viên bên trong hoàng thất, nhưng vài thập niên trước mất trộm. Truyền thuyết, một phần ba bản đồ bảo tàng kia vòng đi vòng lại rơi vào Đại Chiêu. Hoàng Thượng phái rất nhiều người tra, nơi bản đồ cuối cùng xuất hiện, cùng Thu phủ có quan hệ. Nhưng không có chứng cứ, chỉ phải ám tra."

Thu Minh Nguyệt cúi đầu, nghĩ nghĩ sau lại nói: "Không phải nói bản đồ bảo tàng có ba phần sao? Vậy một phần kia ở đâu?"

"Còn có một phần ở nơi Yến Cư phu nhân."

Thu Minh Nguyệt ánh mắt giật giật, "Yến Cư phu nhân?"

"Ân." Phượng Khuynh Li trầm mặc trong chốc lát, vẫn quyết định nói cho nàng.

"Yến Cư phu nhân kỳ thật họ Lăng, là con cháu của Trung Nghĩa vương tiền triều khai quốc. Tổ tiên nàng một đời từng là Duệ Hiền Hoàng Hậu. Trung nghĩa vương phủ, ở tiền triều từng vinh quang 500 năm, từ lúc ngày tiền triều bị huỷ diệt, mới đi đến diệt vong. Nhưng mà Lăng thị nhất tộc lại không bị huỷ diệt. Từ Duệ Hiền Hoàng Hậu tiền triều về sau, phàm là con cháu Lăng thị, mỗi người đều tư chất phi phàm, mỗi một thế hệ tất có tướng lãnh tài năng, tất thịh vượng, mà Lăng thị nhất tộc nhiều thế hệ trung lương, chưa từng phản bội. Những năm cuối của tiền triều, hồng nhan loạn quốc, Thái Tổ khởi binh xưng vương, tướng môn Lăng thị liều chết chống cự, cuối cùng chết dưới vó ngựa. Mà huy hoàng năm trăm năm hơn của lăng thị nhất tộc, cũng theo tiền triều huỷ diệt mà chìm vào lịch sử."

Thu Minh Nguyệt ngẩng đầu nói: "Nói như vậy, năm đó Yến Cư phu nhân sở dĩ không có tiến cung, là bởi vì thù gia tộc, hận mất nước?"

Phượng Khuynh Li gật gật đầu, thở dài.

"Yến Cư phu nhân lúc trước tiếp cận tiên hoàng, vốn là vì báo thù. Thế nhưng hai người từ từ ở chung, tình ý dần dần bộc phát , Yến Cư phu nhân không hạ thủ giết tiên hoàng được, cuối cùng chỉ lưu lại một bức họa. Báo cho tiên hoàng thân thế của nàng, sau đó một mình đi xa tha phương."

Thu Minh Nguyệt ánh mắt mơ hồ, khóe miệng có vài phần khẽ cười giễu.

"Tiên hoàng ngại với đại nghĩa giang sơn, nên từ bỏ nàng, đúng không?"

Nam nhân, vĩnh viễn đều lấy giang sơn làm trọng.

Phượng Khuynh Li không nói gì, chỉ là trầm mặc gật gật đầu.

Thu Minh Nguyệt hít sâu một hơi, nhìn hắn nói: "Vì sao phải nói với ta chuyện này?"

Phượng Khuynh Li nhấp môi, nhưng không trốn tránh ánh mắt nàng.

"Nếu ngươi đáp ứng gả làm vợ ta, chúng ta sẽ là phu thê nhất thể, còn có cái gì cần phải dấu diếm?"

Thu Minh Nguyệt ngẩn ra, nhìn ánh mắt hắn trong trẻo nghiêm túc, vẻ mặt cũng không có lúng túng quẫn bách gì, hoàn toàn không giống một đêm kia lúc hắn ngượng ngùng mất tự nhiên vội vàng nói chỉ cưới một mình nàng. Nàng có chút hoảng hốt, trừ bỏ bản đồ bảo tàng, vì sao hắn một hai phải cưới mình? Hiện giờ mình, trừ bỏ có một dung nhan tuyệt thế khuynh thành, cái gì đều không có.

"Cưới ta, đối với ngươi không có chỗ tốt gì, có lẽ còn sẽ mang đến cho ngươi một đống phiền toái."

Phượng Khuynh Li cười khẽ, "Phải nói, gả cho ta, ngươi sẽ phiền toái không ngừng."

"Một khi đã như vậy, vì sao ta phải tự mình chuốc lấy cực khổ?"

"Nhưng ta sẽ bảo hộ ngươi." Lời này Phượng Khuynh Li nói được thực kiên định, Thu Minh Nguyệt lại hoảng hốt một trận, tai nghe được có tiếng bước chân vang lên bên ngoài, biết Lục Diên tới.

"Ngươi đi đi."

Phượng Khuynh Li nhíu mày, "Vậy ngươi?" Nàng còn chưa có đáp ứng hắn.

Thu Minh Nguyệt ngồi xuống, nhàn nhạt nói: "Ta mới mười ba tuổi, không vội."

Phượng Khuynh Li có chút thất bại, Thu Minh Nguyệt bưng chén trà, ngữ khí không gợn sóng.

"Nếu ngươi không đi, đợi chút Lục Diên vào, thấy ngươi, tất nhiên sẽ kinh động người khác, ta đời này cũng chỉ có thể làm ni cô."

Phượng Khuynh Li có chút ảo não vì nàng không chút để ý, ánh mắt nháy mắt, giảo hoạt nói: "Để nha hoàn ngươi vào thấy ta cũng không tồi, như vậy ngươi cũng chỉ có thể gả cho ta."

Thu Minh Nguyệt sững sốt, quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, uy hiếp nói: "Nếu ngươi không đi, về sau không cần đến đây gặp ta."

Phượng Khuynh Li ánh mắt sáng ngời, "Nói cách khác, nếu ta đi, về sau còn có thể tới gặp ngươi?"

Thu Minh Nguyệt có chút không biết nói gì, "Nếu ta nói không thể, ngươi sẽ không tới sao?"

"Không có khả năng." Hắn không chút nghĩ ngợi cự tuyệt. Nàng một ngày còn chưa đáp ứng gả cho hắn, thì hắn một ngày cũng không buông tay.

"Vậy sao còn chưa đi?" Thu Minh Nguyệt cho hắn một cái 'ánh mắt biết sẽ như thế mà. '

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Phượng Khuynh Li biết không thể ở lâu. Lục cổ tay áo, cuối cùng móc ra một phong thơ đặt trên bàn.

"Đây là thứ ngươi muốn." Nói xong Thu Minh Nguyệt chỉ cảm thấy một trận gió trước mắt, Phượng Khuynh Li đã biến mất không thấy. Lúc này, Lục Diên cùng Hồng Ngạc cũng bưng nước ấm vào.

"Tiểu thư."

Thu Minh Nguyệt tùy ý ngước mắt, "Đổ vào thùng tắm đi." Nàng đứng lên, bất động thanh sắc đem lá thư trên bàn thu vào trong tay áo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro