Chương 22: Khuê mật gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở lại Lệ thành, Địch Lệ Nhiệt Ba liền buông những chuyện trong lòng xuống để chiếu cố mấy đứa bé. Tuy đầy tháng chưa lâu đã rời xa cha mẹ, nhưng có lẽ thiên tính mẫu tử, không quá hai ngày, hai tiểu bảo bảo đã thân quen với mẹ, luôn dính lấy bên người Địch Lệ Nhiệt Ba không rời khỏi.

Lại nói tiếp, Địch Lệ Nhiệt Ba trước sau hai đời đều là quân nhân chinh chiến sa trường. Đặc biệt là quân nhân lên chiến trường trong lúc vô hình luôn khó tránh khỏi sẽ thêm một cỗ sát khí.

Nhưng Địch Lệ Nhiệt Ba lại không biết, vô luận trên chiến trường chém giết thảm thiết như thế nào, nhưng ra khỏi chiến trường thay một bộ xiêm y, lại tựa như giai nhân dịu dàng thư hương môn đệ Hai đầu lông mày mang theo tình cảm ấm áp ôn nhu, cũng khó trách hai đứa bé vừa thấy mẫu thân lại cao hứng. Trẻ con luôn thân cận những thứ nhu mỹ ôn hòa.

Trong chủ viện Định Vương phủ, bên trong gian phòng rộng rãi phủ tấm thảm Tây Vực. Trong phòng tất cả các góc cạnh đều được mài bóng loáng dùng vải bông che lại. Trên mặt đất còn có các loại đồ chơi, hai bảo bảo ngồi trên mặt đất khắp nơi chơi đùa.

Mới mười một tháng bảo bảo đã bắt đầu học đi rồi, Lân nhi được sinh ra trước chập chững có thể tự mình đi được rồi. Tâm nhi sinh ra muộn một chút, thân thể hơi gầy yếu, thích ngồi trên đất chơi.

Thấy ca ca một bên đi tới đi lui, liền duỗi bàn tay nhỏ đòi đi. Trên mặt đất phủ thảm lông dày, Lân nhi bị kéo ngã trên đất cũng không khóc, cái miệng nhỏ nhắn cười vui vẻ với muội muội.

Địch Lệ Nhiệt Ba cũng ngồi dưới đất, nhìn bộ dáng cười khanh khách của hai bảo bảo, bên môi nở nụ cười nhẹ nhàng.

"Vương phi, Từ nhị phu nhânvà Lôi phu nhân đã tới." Ngoài cửa, thị nữ nhẹ giọng bẩm báo nói.

Người còn chưa đến, tiếng của Mộ Dung Liệt Hương đã truyền vào bên trong,"Lệ nhi, ngươi ngược lại thanh nhàn vô cùng đấy."

Địch Lệ Nhiệt Ba ngẩng đầu lên, thấy Mộ Dung Liệt Hương, Tần Hân Dư còn có Hoa Lệ Dĩnh, Mặc Vô Ưu cùng Vân Ca đều đứng tại cửa rồi. Không khỏi cười nói: "Các ngươi sao lại tới đây? Mau vào đi."

Tần Hân Dư nhìn bên trong, che miệng cười nói: "Bên ngoài đều náo nhiệt, ngươi ngược lại thanh nhàn. Ngươi vẫn nên ra ngoài đi. Chúng ta nhiều người tiến vào cũng không hay."

Bên trong sạch sẽ hiển nhiên là vì hai đứa bé, nhiều người đi vào không còn không giẫm bẩn tấm thảm trắng tuyết kia. 

Tuy cùng là nữ quyến, nhưng từ nhỏ đã được giáo dục theo danh môn khuê tú ngoại trừ Mộ Dung Liệt Hương và Vân Ca chỉ sợ không ai không biết xấu hổ cởi giày trước mặt người khác.

Địch Lệ Nhiệt Ba cười một tiếng,ôm hai tiểu bảo bảo giao cho Tần Hân Dư và Mộ Dung Liệt Hương, mình cũng đi ratheo. Mộ Dung Liệt Hương và Tần Hân Dư đều đã sinh con, hơn nửa năm qua cùnghai tiểu bảo bảo cũng rất quen thuộc rồi.

Hai bé được ôm trong lòng các nàng cũng không sợ người lạ. Mộ Dung Liệt Hương ôm Tâm Nhi phấn trắng nõn nã cũng muốn có một đứa con gái.

"Lệ tỷ, a không đúng, là Vương phi!" Vân Ca đi đến trước mặt Địch Lệ Nhiệt Ba, nhẹ nhàng hành lễ, ngược lại với lúc ở Giang Nam, hiện tại nhu thuận trầm tĩnh hơn.

Địch Lệ Nhiệt Ba kéo nàng lại, cười nói: "Gọi Lệ tỷ được rồi, muội nhìn xem các nàng có ai khách khí với ta? Vân Ca ở Lệ thành có quen không?"

Cố Vân Ca gật đầu nói: "Haivị Từ bá mẫu đối với ta rất tốt, Lệ Dĩnh tỷ tỷ cùng Tần Hân Dư tỷ tỷ còn có Hương tỷ tỷ và Vô Ưu cũng rất tốt với ta. Còn có...còn có Vân Ca có nghĩa phụrồi."

"Nghĩa phụ?" Địch Lệ Nhiệt Ba khiêu mi. 

Mặc Vô Ưu mỉm cười nói:"Là sự phụ cháu, sư phụ đi Hồng Nhạn quan không có nói với Vương phi sao?Sư phụ nói Vân Ca có thiên phú y thuật hơn ta rất nhiều, ưu thích vô cùng. Thu VânCa làm nghĩa nữ rồi."

Địch Lệ Nhiệt Ba nhíu mày, nàngnhớ rõ hình như Trầm Dương và phụ thân Vân Ca có một chút quan hệ thân thích,nhưng bối phận...lập tức nghĩ lại, đại khái trên đời này Trầm Dương và Vân Cacũng không còn thân nhân. Cũng không có thân thiết với phụ nữ nào? Trầm Dươngđã quyết định như thế tất nhiên có đạo lý của ông, cũng không cần suy nghĩnhiều.

Cố Vân Ca liên tục gật đầu nói: "Đúng rồi, y thuật của nghĩa phụ thật lợihại, lợi hại hơn cả cha ta. Nghĩa phụ nói chỉ cần ta cố gắng học tập, sau nàycũng lợi hai như người đấy."

Có lẽ gia đình có tiếng là học giỏi sâu xa, nên Vân Ca vừa sinh ra đã có thiên phú và có hứng thú với y thuật, lại nói giữa lông mày lộ ra vài phần thông minh.

"Vui vẻ là tốt rồi." Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười nói. Lại nhìn thoáng qua mấy cô nương trước mặt, nói: "Tối qua lúc dùng điểm tâm, mợ cả và mợ hai nói với ta thật vất vả mới có cảnh thái bình hôm nay, muốn vội vã xử lý hôn sự cho Tam ca cùng Tứ ca nha."

Tần Hân Dư gật đầu nói: "Lệ nhi nói không sai, mẹ và Đại bá mẫu thật sự rất sốt ruột đấy. Hết lần này đến lần khác Tam đệ đi xuất chinh sa trường còn Tứ đệ lại ở Tây Lăng. Mẹ còn nói, lúc này vô luận thế nào cũng bắt Tam ca thành thân."

"Hân Dư!" Hoa Lệ Dĩnh mắc cỡ mặt đỏ bừng, hung hăng trừng mắt liếc Tần Hân Dư, "Xưa nay ngươi tao nhã nhất, như thế nào lại như vậy..."

Mộ Dung Liệt Hương liếc nàng một cái nói: "Thật cao hứng, chúng ta sẽ không cười người. Ngày hôm qua Tam công tử Từ gia vừa về đến đã chạy tới tặng đồ cho ngươi, còn không nhìn thấy chúng ta đâu."

Nói xong, còn liếc trâm trânchâu thanh lịch tinh xảo gài trên tóc Hoa Lệ Dĩnh, trên mặt đầy thiện ý trêutức.

Cũng giống Hoa Lệ Dĩnh, Mặc Vô Ưu cũng nhanh chóng trốn qua một bên, miễn cho bị trêu như Hoa Lệ Dĩnh. Không phải nàng không có tình tỷ muôi, mà là tiểu thư Mộ Dung Liệt Hương kia miệng lưỡi lanh lợi nàng không chống đỡ được đấy.

Ngược lại Vân Ca vô tư vui mừng, "Lệ Dĩnh tỷ tỷ muốn kết hôn rồi hả? Vân Ca nhất định tặng tỷ một phần lễ vật thật to."

Mộ Dung Liệt Hương bật cười, nhìn Vân Ca nói: "Vân Ca, không phải muội định tặng dược hoàn chứ?"

Cố Vân Ca mở trừng mắt, "Có cái gì không đúng sao?"

Địch Lệ Nhiệt Ba cũng tỏ vẻ khó hiểu, "Làm sao vậy?" Tay nghề chế dược của Vân Ca có thể nói trò giỏi hơn thầy, nàng làm dược hoàn cũng không phải phàm phẩm.

Tần Hân Dư che miệng cười nói: "Năm trước lễ mừng năm mới, Vân Ca đưa cho nhà chúng ta một lọ dược hoàn, tháng mười năm trước sinh nhật bá phụ cũng là một lọ dược hoàn, đầu năm sinh nhật Đại ca, vẫn một lọ dược hoàn. Mặt khác...người nhà chúng ta, Đại ca thu được nhiều dược hoàn nhất. Bây giờ thấy dược hoàn thì sắc mặt Đại ca cứng ngắc lại."

Mọi người bên cạnh điệu bộ muốn cười nhưng không cười. Địch Lệ Nhiệt Ba nghe được chuyện thú vị cũng không nhịn được nở nụ cười vui vẻ. Nàng ngược lại có chút tò mò công tử Thanh Trần thấy lọ dược hoàn sẽ bị dọa ra bộ dáng gì.

Vân Ca vểnh miệng nhỏ lên, có chút mờ mịt nhìn qua mọi người. Nàng đưa dược hoàn thì làm sao? Nàng đưa cho hai vị Từ bá mẫu là dược hoàn bảo dưỡng, cho Hân Dư tỷ tỷ là dưỡng nhan đấy, cho hai vị bá phụ còn có Từ Thanh Trần đều là dưỡng sinh dược hoàn a.

Vốn Từ gia thấy tiểu cô nương này ngây thơ, hồn nhiên, lại tự tay thiệt tình điều chế dược hoàn, cũng không có ý từ chối quà tặng. Nhưng Từ gia không để ý nghi thức xã giao, thành ý đưa lễ so với hư tình giả ý qua loa không phải trân ý hơn nhiều sao?

Nhưng lại khổ cho công tử Thanh Trần, Từ Thanh Trần bị đau đầu, Vân Ca cô nương cho rằng Từ Thanh Trần lúc trước bị thương còn để lại bệnh căn, tiểu cô nương liền nhét cho hắn một đống các loại dược hoàn.

Hiện tại người Từ gia bệnh đều không cần mời đại phu bốc thuốc, trực tiếp hỏi Từ Thanh Trần là được rồi. Dù sao dược hoàn của Vân Ca cô nương có hiệu quả tốt hơn đơn thuốc của đại phu rất nhiều.

Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười xoa xoa đầu nàng cười nói: "Không có gì, thuốc của Vân Ca rất tốt, những ngày này y thuật nhất định tiến bộ không ít."

Mắt Vân Ca sáng ngời, "Ồ? Lệ tỷ cũng dùng qua thuốc của ta?"

Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu, "Trầm tiên sinh đi Hồng Nhạn quan cũng mang một ít, hiệu quả rất tốt"

Vân Ca kiêu ngạo nói: "Vậy là tốt rồi, về sau Vân Ca nhất định sẽ trở thành thần y nổi danh nhất thiên hạ. Sau đó giống với nghĩa phụ lúc trẻ, hành y tế thế, cứu rất nhiều người."

Hành y tế thế? Lý tưởng thật vĩ đại, Địch Lệ Nhiệt Ba nhướng mày cười nói: "Đại ca nói như thế nào?"

Vân Ca có chút mờ mịt mở trừng hai mắt nói: "Từ Thanh Trần? Hắn nói gì? Nha...Hắn nói ta nhất định sẽ trở thành thần y rất lợi hại đấy."

Nhìn vẻ mặt thản nhiên vui mừng của tiểu cô nương, Địch Lệ Nhiệt Ba không nhịn được che mặt thở dài. Qủa nhiên mình suy nghĩ quá nhiều, không nghĩ tới hôn sự của công tử Thần Tiên đã trở thành vấn đề nan giải trong lòng mọi người. Mà ngay cả nàng đều không tự chủ muối ghép đôi cho huynh ấy.

Nếu Từ Thanh Trần không có ý nghĩ gì thì Địch Lệ Nhiệt Ba cũng thản nhiên gật đầu cười nói: "Đại ca nói không sai, Vân Ca nhất định trở thành một nữ thần y đấy."

Mộ Dung Liệt Hương liếc Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "Đúng cái gì đúng? Tuổi của Vân Ca còn lớn hơn Vô Ưu một tuổi a? Tuổi này cô nương nên cân nhắc gả cho người trong sạch, mà không phải trở thành nữ thần y?"

Địch Lệ Nhiệt Ba ghé mắt nhìn Tần Hân Dư, Tần Hân Dư ôm Lân nhi cúi đầu buồn cười. Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười trong lòng, đưa mắt liếc Vô Ưu, Vô Ưu lập tức hiểu ý kéo Vân Ca ra ngoài chơi.

Nhìn hai tiểu cô nương kéo tay nhau ra ngoài chơi, Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Vô Ưu và Vân Ca tình cảm rất tốt."

Hoa Lệ Dĩnh cười nói: "Cũng không phải sao, tính tình các nàng không tệ, ngày thường lại cùng nhau theo Trầm tiên sinh học y, quen biết không lâu mà người ngoài thoạt nhìn ta với Vô Ưu không phải biểu tỷ muội, mà là hai nàng ấy mới giống như hai chị em ruột."

"Chuyện của Vân Ca..."Địch Lệ Nhiệt Ba nhíu mày, nhất thời cũng không biết nên nói thế nào.

Mộ Dung Liệt Hương cười nói: "Từ đại phu nhân rất hài lòng Vân Ca làm con dâu Từ gia, nhưng hai người trong cuộc một người thật khờ, một giả ngây giả dại, Từ đại phu nhân lại không dám trực tiếp nói với tiểu cô nương, sợ làm người ta sợ chạy mất. Hết lần này tới lần khác công tử Thanh Trần lại không có biểu hiện gì, nghe nói khiến Từ đại phu nhân rất tức giận."

Địch Lệ Nhiệt Ba suy tư thoáng một phát, nói: "Có lẽ là...Đại ca thật không có ý tứ này?"

Mộ Dung Liệt Hương liếc mắt, "Không có ý tứ này cũng đừng chậm trễ tiểu cô nương, nghĩa nữ Trầm tiên sinh, tương lai là nữ thần y, bao nhiêu người trông chờ cầu thân đấy."

Mộ Dung Liệt Hương không phải nói đùa, vóc người Vân Ca rất xinh đẹp, võ công lại cao, tính cách cũng tinh khiết thánh thiện. Tính cách như vậy, quyền quý vương tôn nhà cao cửa rộng có lẽ không tốt lắm, nhưng nhất định hợp với tướng quân tung hoành sa trường. 

Không biết bao nhiêu tướng quân Mặc gia quân muốn nhi tử mình lấy con dâu như vậy, càng có bao nhiêu tiểu tướng trẻ tuổi Mặc gia quân hâm mộ cô nương xinh đẹp lại sáng sủa như vậy.

Lại càng không phải nói, Vân Ca được Trầm Dương tán thưởng y thuật, cái này dù cho nàng không có dung mạo nhưng có vô số người bưng sính lễ ngoài cửa chờ cầu hôn nàng đấy.

Đáng tiếc, bên cạnh tiểu cô nương xinh đẹp như vậy luôn xuất hiện một gã áo trắng như tuyết, tuấn mỹ xuất trần như công tử Thần Tiên. Lại để cho vô số người chưa kịp theo đuổi đã gãy kích chìm cát ảm đạm quay về.

Mộ Dung Liệt Hương không vừa mắt Từ Thanh Trần ở chỗ, nếu có ý với cô nương nhà người ta liền trực tiếp một chút. Nếu không cũng nên cách xa một chút đừng làm trở ngại người ngoài theo đuổi. Không thể bởi vì tiểu cô nương từ nhỏ ở trong núi chưa biết qua đạo lý đối nhân xử thế mà khi dễ người ta a.

Dù sao tuổi Vân Ca cũng thực sự không còn nhỏ. Ngoại trừ Hoa Lệ Dĩnh vì hình thức bắt buộc, trên đời này cô nương nhà nào không phải mười lăm mười sáu tuổi đã lập gia đình?

"Hân Dư, rốt cuộc Đại ca có ý tứ gì?"

Tần Hân Dư che miệng cười nói:"Lệ nhi ngươi đừng hỏi ta, ta cũng rất ít gặp Đại ca. Nhưng...Ta cảm thấy Đại ca...có lẽ đối với Vân Ca không giống a."

Dù sao công tử Thanh Trần luôn loay hoay bận bịu đến nỗi Từ đại phu nhân nhiều lần tìm nhưng không thấy hắn, nhưng hắn lại có thể tam bất ngũ thì cùng Vân Ca ra ngoài dạo chơi đấy, thấy thế nào cũng không giống hoàn toàn không có ý tứ.

Nhưng...Tâm tư của công tử Thanh Trần cũng không phải phàm phu tục tử như các nàng có thể thấu hiểu được.

Thấy ba người thảo luận bát quái của công tử Thanh Trần, Hoa Lệ Dĩnh cũng bất chấp thẹn thùng, cười híp mắt nói: "Ta nghĩ, nếu như công tử Thanh Trần thật sự có ý với Vân Ca, chỉ sợ công tử Thanh Trần gặp phải đại phiền toái rồi."

"Nói như thế nào?" Ba người ngạc nhiên nói, trên đời này, có thể làm công tử Thanh Trần gặp phiền toái cũng không nhiều lắm, khó trách ba người lần này lại hiếu kỳ.

Hoa Lệ Dĩnh cười nói: "VânCa từ nhỏ lớn lên trong núi, tình tính đơn thuần giống như đưa bé. Nếu cô nươngbình thường được công tử Thanh Trần thường xuyên bồi phụng, không nói hân hoanít nhất cũng thụ sủng nhược kinh a. Nhưng các ngươi nhìn xem mỗi lần như vậymặt Vân Ca nhăn nhó đau khổ đấy."

Mộ Dung Liệt Hương và Tần Hân Dư liếc nhau, không khỏi vui vẻ lên tiếng. Không biết vì cái gì, công tử Thanh Trần thoạt nhìn rõ ràng vô cùng hiền lành, nhưng hình như Vân Ca rất sợ Từ Thanh Trần.

Đi theo công tử Thanh Trần trước mắt kia không giống mối tình đầu của tiểu cô nương, mà giống như đệ tử ngốc làm sai chuyện đứng trước tiên sinh. Nếu như Từ Thanh Trần thật sự có ý gì với Vân Ca, quả thật đường tình công tử Thanh Trần không tốt lắm.

Địch Lệ Nhiệt Ba đón nhận Lân nhi đang duỗi bàn tay ra từ trong lòng Tần Hân Dư, một bên cười nói: "Mà thôi, chuyện này để ta hỏi đại ca. Ngược lại hôn sự của Tam ca và Tứ ca, mợ cả và mợ hai có ý gì không?"

Tần Hân Dư cười nói: "Mẹ và Đại bá mẫu định tháng tám năm nay hôn sự Tam đệ và Tứ đệ cùng tổ chức. Cũng đã thương lượng qua với Dương phu nhân, Dương phu nhân không có ý kiến."

Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Vậy là tốt rồi, xem ra năm nay việc vui không ít.Đến lúc đó...Lệ Dĩnh và Vô Ưu trực tiếp xuất giá từ Định Vương phủ."

"Lệ nhi!" Kiều nhan Hoa Lệ Dĩnh ửng đỏ, trừng liếc Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "Chúng ta nghe nói ngươi muốn làm tiệc cho Lân nhi và Tâm nhi nên đến xem có gì cần giúp đỡ, các ngươi lại trêu ghẹo ta?"

Địch Lệ Nhiệt Ba than nhẹ một tiếng, cười yếu ớt nói: "Những chuyện này đều có người lo rồi, Lệ Dĩnh ngươi vẫn thanh thản ổn định gả đi là được. Những năm này...ủy khuất cho ngươi rồi."

Lại nói tiếp, nàng sớm gả vào Định Vương phủ, Tần Hân Dư và Mộ Dung Liệt Hương cũng trước sau xuất giá. 

Hiện tại Mặc Tiểu Bảo cũng gần mười tuổi rồi, hôn sự của Hoa Lệ Dĩnh vẫn trì hoãn đến giờ. Hai mươi sáu tuổi ở kiếp trước không tính là trễ, nhưng ở kiếp này cô nương hai mươi tuổi chưa xuất giá đã bị người ta gọi là gái lỡ thì rồi. Có lẽ Hoa Lệ Dĩnh bị áp lực rất lớn.

Đôi mắt dễ thương của Hoa Lệ Dĩnh ửng đỏ, thấp giọng nói: "Nói bậy gì đó, ta vẫn tốt đây này."

Địch Lệ Nhiệt Ba đưa tay vỗ vỗ tay nàng cười nói: "Đúng vậy, về sau sẽ tốt hơn đấy."

"Lệ nhi...Có phải ngươi muốn làm hoàng hậu phải không?" Gặp hào khí có chút ngưng trọng, Mộ Dung Liệt Hương vội vàng thay đổi chủ đề trêu tức cười hỏi.

Địch Lệ Nhiệt Ba nhướng mày, cười hỏi: "Ai nói ta muốn làm hoàng hậu hả?"

Mộ Dung Liệt Hương cười tủm tỉm nhìn nói: "Hiện tại Định Vương đánh bại Bắc Nhung, lại đánh bại Mặc Cảnh Lê cùng với Tây Lăng Trấn Nam Vương. Chẳng phải nên sớm đăng cơ xưng đế sao? Đến lúc đó Lệ nhi ngươi không phải hoàng hậu thì còn ai? Chúng ta sẽ không cười ngươi, có một hoàng hậu là bạn tốt, thật nở mày nở mặt a."

Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười nói: "Đại khái làm các ngươi thất vọng rồi, tạm thời ta không muốn làm Hoàng hậu."

"Vì cái gì?" Mộ Dung Liệt Hương mờ mịt. Định Vương trở thành Hoàng đế nếu như Lệ nhi không phải Hoàng hậu, người khắp thiên hạ cũng không đồng ý a.

Hoa Lệ Dĩnh liếc mắt, nói: "Vậy khẳng định Định Vương không có ý định xưng đế a. Nhưng Lệ Nhi...Định Vương thật sự..."

Địch Lệ Nhiệt Ba có chút bất đắc dĩ cười, xem ra việc Mặc Diệc Phàm đăng cơ xác thực là mục đích chung rồi. Mà ngay cả Hoa Lệ Dĩnh và Mộ Dung Liệt Hương là khuê trung nữ tử cũng không tin.

Được Địch Lệ Nhiệt Ba khẳng định đáp án, mọi người trầm mặc một hồi. Mộ Dung Liệt Hương thở dài, nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "Kỳ thật Định Vương không đăng cơ cũng có cái lợi. Mấy ngày nay ta nghe không ít người có ý định đưa nữ nhi mình tiến cung làm phi tử đấy. Hân Dư, người đưa tới cửa Từ gia cũng không ít a?"

Tần Hân Dư trầm mặc nhẹ gật đầu, những ngày này xác thực không ít người đến thăm Từ gia để tạo mối quan hệ. Dù Định Vương phi mang họ Địch, nhưng Định Vương phủ lại nói rõ chỉ nhận Từ gia là nhà mẹ đẻ của Định Vương phi.

Có điều Địch Lệ Nhiệt Ba vừa mới trở về, mọi người Từ gia cũng không muốn để Địch Lệ Nhiệt Ba phiền lòng, nên không cho nàng biết mà thôi.

Kỳ thật chuyện này vốn trong dự liệu đấy, lúc trước Định Vương phủ chưa ổn định, tình thế thay đổi trong nhát mắt, có thể nói hết thảy đều có khả năng. Đương nhiên có người không để ý Định Vương rốt cuộc là cưới một người vợ hay là nạp một viện tử kiều thê mỹ thiếp.

Cho dù Định Vương không chịu lôi kéo thế lực thông gia, cũng chỉ có thể nói Định Vương ngông nghênh khinh thường kiểu bám váy đàn bà. Nhưng đợi đến lúc thiên hạ ổn định, vô luận là lễ nghi tông pháp, lợi ích của quyền quý hay cân bằng thế lực, quảng nạp lục cung là việc phải làm.

Mặc Diệc Phàm cường thịnh cũng không có khả năng giết sạch thần tử phản đối, giang sơn rộng lớn cũng không có khả năng dựa vào một mình Từ gia chống đỡ. Những người này, đúng là hiểu điểm này nên mới có thể đương nhiên cho rằng một khi Mặc Diệc Phàm đăng cơ, tất nhiên sẽ như lịch đại Định Vương nạp phi lấy thiếp.

Trong lịch sử, lúc giành chính quyền Đế hậu thâm tình cũng không phải không có, nhưng một khi đăng cơ làm đế, một đế vương không phải có ba cung lục viện sao?

"Lệ nhi..." Tần Hân Dư có chút lo lắng nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba.

Địch Lệ Nhiệt Ba cười nhạt một tiếng nói: "Không cần lo lắng, những vấn đề này Diệc Phàm sẽ xử lý tốt."

Mộ Dung Liệt Hương có chút không yên lòng nói: "Định Vương..." Không phải nàng không tin Định Vương, nhiều năm như vậy Định Vương đối với Lệ nhi thế nào thì Mộ Dung Liệt Hương luôn vô cùng hâm mộ. Nhưng nhiều vị đế vương cũng có vô số bất đắc dĩ và không cách nào lựa chọn.

Địch Lệ Nhiệt Ba nói khẽ: "Ta tin tưởng chàng. Vô luận chuyện gì chúng ta đều đứng chung một chỗ."

Thấy Địch Lệ Nhiệt Ba bình tĩnh như thế, Mộ Dung Liệt Hương cũng yên lòng, nặng nề gật đầu nói: "Bất kể thế nào, Lệ nhi, chúng ta đều ủng hộ ngươi."

"Cảm ơn." Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói.

"Mẹ mẹ..." Tiểu công chúa trong lòng Mộ Dung Liệt Hương giãy dụa duỗi bàn tay nhỏ ra. Địch Lệ Nhiệt Ba bất đắc dĩ phải giao Lân nhi cho Tần Hân Dư, đón Tâm nhi ôm vào lòng cười nói: "Tâm nhi, làm sao vậy?"

Mộ Dung Liệt Hương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn Tâm nhi treo một nụ cười ngồi trong lòng Địch Lệ Nhiệt Ba không khỏi chua chua mà nói: "Từ bá mẫu nói không sai, thật sự hài tử không có lương tâm đấy. Mẹ cháu không ở đây, dì Mộ Dung mỗi ngày ôm cháu chơi, hiện tại mẹ cháu trở về, thì quên dì rồi."

"Dì dì...mẹ mẹ..." Tiểu công chúa trong lòng Địch Lệ Nhiệt Ba cười càng vui vẻ, hoàn toàn không hiểu phàn nàn của Mộ Dung Liệt Hương.

Hoa Lệ Dĩnh một bên ôm Lân nhi chơi đùa, như có điều suy nghĩ mà nói: "Lệ nhi, Định Vương không chịu đăng cơ thì ra là vậy sao?" Không thể không nói, xuất thân thế gia công huân Hoa Lệ Dĩnh hiểu nhiều chuyện hơn Tần Hân Dư và Mộ Dung Liệt Hương.

Địch Lệ Nhiệt Ba khẽ giật mình, mỉm cười nói: "Chàng nói chàng không muốn vào triều."

Mọi người im lặng, cái này xem là lý do sao?

"Khởi bẩm Vương phi, công tử Thanh Trần mời Vương phi đến thư phòng một chuyến." Ngoài cửa, thị vệ vội vàng bẩm báo.

Nghe vậy, Địch Lệ Nhiệt Ba nhíu mày, lập tức nghe ra trong đó có chút không đúng. Mặc Diệc Phàm lúc này cũng đang ở thư phòng, vì cái gì không phải Vương gia mời mà là công tử Thanh Trần? "Xảy ra chuyện gì?"

Thị vệ khó xử nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "Vương gia...Vương gia giận dữ trong thư phòng. Công tử Thanh Trần mời Vương phi đi xem."

"Ta đã biết, ngươi đi đi." Địch Lệ Nhiệt Ba thở dài, đứng dậy đưa Tâm nhi lại cho Tần Hân Dư cười nói: "Ta đi sẽ quay lại."

Tiểu công chúa y y nha nha cầm tóc Địch Lệ Nhiệt Ba không chịu buông. Địch Lệ Nhiệt Ba bất đắc dĩ nhíu mày, lắc đầu cười nói: "Được rồi, mang con cùng đi. Tâm nhi muốn gặp phụ vương phải không?"

"Lệ nhi, Tâm nhi vẫn nên giao cho ta." Tần Hân Dư nói. 

Tuy nàng chưa thấy qua Định Vương nổi giận, nhưng cũng có nghe nói. Cũng không nên hù trẻ con. Hơn nữa chuyện Định Vương nổi giận, trong lòng Tần Hân Dư cũng đoán ra. Nói khẽ: "Người khác nói gì cũng đừng để ý."

Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu nói: "Yên tâm đi, không có việc gì đâu." Khuyên can mãi một hồi, cuối cùng cũng dụ được tiểu công chúa thả tay ra.

Nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba đi ra ngoài, ba người Hoa Lệ Dĩnh có chút lo lắng nhìn nhau, bất đắc dĩ thở dài. Mỗi nhà đều có những khó khăn khác nhau, cho dù là Địch Lệ Nhiệt Ba và Mặc Diệc Phàm có thể nói là đôi vợ chồng nổi tiếng quyền thế khắp thiên hạ cũng sẽ có thời điểm bất đắc dĩ như vậy.

Mộ Dung Liệt Hương thở dài nói: "May mắn Lôi nhị không có bản lãnh gì lớn, cũng không có ai buộc hắn phải lấy vợ nạp thiếp."

Về phần những người không có mắt muốn đưa tới cửa kia, nàng cũng sẽ có biện pháp thu thập đấy. Nhưng tình hình Định Vương phủ không giống nàng nên không thể đuổi những người kia đi là có thể giải quyết.

Tần Hân Dư cũng thở dài, Mộ Dung Liệt Hương dừng một chút nhìn về phiá Hoa Lệ Dĩnh nói: "Định Vương không chịu đăng cơ, sẽ không vì chuyện đó?"

Hoa Lệ Dĩnh lườm nàng nói: "Cho dù không phải toàn bộ, có lẽ cũng có một chút. Nhưng...lời này nói ở đây nghe xong thì bỏ qua, ngươi ngàn vạn lần đừng nói lung tung bên ngoài, kể cả Lôi Kinh Hồng cũng không thể nói!"

Mộ Dung Liệt Hương liếc mắt nhìn nàng, "Ta biết rõ, ngươi cho là ta ngu ngốc sao? Những người này thật đáng ghét, lúc trước thời điểm Định Vương phủ sa sút sao không vội vàng gả con gái cho Định Vương, hiện tại mắt thấy Định Vương nắm thiên hạ, còn nói cái gì lễ nghi cái gì tông pháp...rõ ràng ngoài sáng ngầm cáo buộc Từ gia muốn ngoại thích chuyên quyền, thật sự là..."

Tần Hân Dư mỉm cười vỗ vỗ tay nàng nói: "Tốt rồi, ta cũng không tức giận, ngươi tức giận cái gì. Lệ nhi nắm chắc tâm lý, chúng ta cũng không giúp được gì, ngồi xem là được."

Mộ Dung Liệt Hương cười cười nói: "Ai nói chúng ta không giúp được cái gì? Bổn cô nương ít nhất thuyết phục mấy cô nương kia không muốn gả cho Định Vương."

Hoa Lệ Dĩnh nhướn mày, "Ngươi có tài ăn nói?" 

Hiện tại là Định Vương nhưng tương lai sẽ là Đế vương, đừng nói tài ăn nói Mộ Dung Liệt Hương không được tốt lắm, cho dù miệng lưỡi nàng thiệt xán liên hoa cũng chưa chắc thuyết phục được những người kia người trước ngã xuống, người sau muốn tiến lên trở thành phi tử đế vương.

Mộ Dung Liệt Hương hừ hừ nói: "Các nàng bị làm cho mê muội đầu óc rồi, đã quên Định Vương là người nào rồi. Định Vương không phải không giết nữ nhân, ta cùng các nàng nói kết cục của nữ nhân hâm mộ Định Vương, chắc có mấy người không muốn làm phi tử nữa."

Tần Hân Dư dở khóc dở cười, "Hương nhi, ngươi cho rằng các nàng có thể tự quyết định lấy hay không lấy Định Vương làm chồng sao? Dọa các nàng ấy làm gì?"

Mộ Dung Liệt Hương sững sờ, cũng có chút uể oải cúi đầu. Cũng không phải sao, có bao nhiêu chuyện nữ tử có thể quyết định sao? Muốn gả cho Định Vương làm phi tử cố nhiên là hướng tới vinh hoa phú quý, nhưng cho dù các nàng không muốn gả thì sao? Nói cho cùng, lấy chồng hay không căn bản không do các nàng lựa chọn.

Còn chưa đi đến thư phòng chợt nghe giọng nói Mặc Diệc Phàm bên trong truyền đến. Địch Lệ Nhiệt Ba đứng bên ngoài thư phòng cũng không lập tức đi vào.

Thời điểm Mặc Diệc Phàm chính thức tức giận thì vô cùng bình tĩnh, nhưng bình tĩnh này thường kèm theo huyết vũ tinh phong kinh người. Có lẽ nguyên nhân chính là vậy, nên Từ Thanh Trần mới âm thầm sai người mời nàng tới.

Dù sao, hiện tại chiến sự mới ổn định, thiên hạ chưa chính thức thái bình. Từ Thanh Trần không hi vọng lúc này truyền ra Định Vương được chim quên ná, đặng cá quên nơm tru sát công thần, tuy nhiên trong lúc này rất nhiều người ở đây Từ Thanh Trần cũng không cho rằng bọn họ có công lao gì.

"Không đăng cơ thì sao? Các người đều không cần sống rồi hả? Mấy năm nay Tây Bắc không có Hoàng đế, cũng chưa thấy ai không sống nổi a." Mặc Diệc Phàm thản nhiên nói, "Nước không thể một ngày không có vua? Đã như vậy, các ngươi muốn làm gì?"

"Vương gia..." Hiển nhiên có người chưa từ bỏ ý định tiếp tục khuyên can.

Địch Lệ Nhiệt Ba xem xét nếu không đi vào thì Mặc Diệc Phàm sẽ thật sự bạo phát. Lúc này đẩy cửa thư phòng chậm rãi đi vào, "Vương gia làm sao vậy? Ta còn chưa đi đến đã nghe tiếng chàng nổi giận?"

Mặc Diệc Phàm không vui trừng mắt liếc Từ Thanh Trần, Từ Thanh Trần mỉm cười không nói.

"A Lệ sao lại tới đây?" Mặc Diệc Phàm đi xuống, kéo tay Địch Lệ Nhiệt Ba nhẹ giọng hỏi.

Địch Lệ Nhiệt Ba cười nhạt một tiếng nói: "Ta nhớ ra có một việc muốn thương lượng với Vương gia, rồi tới đây. Ta tới không đúng lúc sao?"

Mặc Diệc Phàm kéo nàng đi lên phía trước, nói: "Không có việc gì, ngồi xuống đi. Các ngươi không có việc gì đều lui ra đi."

Chứng kiến Mặc Diệc Phàm kéo Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi ở vị trí chủ vị, phía dưới mọi người không khỏi rối rít nhíu mày, có mấy người lộ ý bất mãn.

Về phần những người kia đều là tâm phúc Định Vương phủ, đều tranh thủ thời gian cúi đầu hận không thể lập tức đào hố chôn chính mình đi, trong lòng có chút phàn nàn: các ngươi muốn tìm cái chết, cũng đợi chúng ta đi rồi nói sau.

"Vương gia, bọn thần còn đang nghị sự với Vương gia!" Một lão già tóc xám trắng tiến lên, trầm giọng nói.

Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn lướt qua, có chút quen mắt nhưng không quá quen thuộc. Nhớ rõ hình như vốn là danh môn thế gia Đại Sở, cũng có thể coi là cựu thần hai triều. Thời điểm Bắc Nhung xâm chiếm, bởi vì khoảng cách gần Tây Bắc nên bỏ chạy đầu nhập Định Vương phủ rồi. Có điều không có tư cách gì, Địch Lệ Nhiệt Ba không biết tên hắn cũng là lẽ tự nhiên.

Mặc Diệc Phàm không vui quét mắt nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: "Nghị sự? Sáng sớm Bản vương ngồi ở chỗ này nghe các ngươi nhiều lời. Các ngươi cho rằng Bản vương rất rảnh sao? Về sau có chuyện gì, thảo luận ra kết quả rồi đến nói với Bản vương!"

Lão tiên sinh bị Mặc Diệc Phàm chắn ngang suýt nữa bị nghẹn, "Đại điển đăng cơ, sao lại là nói nhảm?!" Các đời đọc sách, tự xưng là thi thư gia truyền, trong mắt lão tiên sinh có chuyện gì lớn hơn chuyện vua một nước nữa sao?

Mấy tâm phúc Định Vương phủ bên cạnh đồng thời liếc nhìn lão tiên sinh, rất tự giác nhích lại gần nhau, miễn cho Vương gia nổi giận lên bị tại họa, đối với Định Vương mà nói, đăng cơ đúng là không phải đại sự gì. Nếu muốn làm Hoàng đế mà nói...Định Vương đã sớm đăng cơ vài năm trước rồi.

Mặc Diệc Phàm không kiên nhẫn nói: "Ai nói cho các ngươi biết cái gì mà đại điển đăng cơ? Hai năm trước còn hô hào khóc lóc là trung thần Đại Sở, Đại Sở còn chưa bị diệt đã vội vã tòng long chi công rồi hả? Muốn đại điển đăng cơ đúng không...Vừa vặn, bên phía Giang Nam đang có một đại điển đăng cơ, Bản vương phái người tiễn các ngươi đi, nói không chừng có thể qua uống chén rượu?"

"Vương...Vương gia?" Mấy câu nói đó, nghe vào tai quyền quý Đại Sở, tuyệt đối có thể nói là lời nói chém vào lòng người.

Nhưng Mặc Diệc Phàm đang nổi nóng, ở đâu đi quản xem điệu bộ bọn hắn làm khỉ gió gì lúc trắng lúc xanh, cười lạnh một tiếng nói: "Muốn đưa nữ tử vào Định Vương phủ?! Đi! Ái phi của Bản vương còn thiếu nha hoàn bưng rót trà nước, rửa chân xếp chăn! Thật sự thì không được, trong phủ giặt đồ vẩy nước quét nhà việc nào có thể cho bọn họ làm, Định Vương phủ còn giảm được tiền mua nha đầu."

"Nhưng Vương gia, tam thê tứ thiếp là lẽ thường từ trước tới nay. Lúc trước Vương gia bận rộn, không rảnh bận tâm, nhưng bây giờ thiên hạ thái bình, nếu Vương gia chỉ có một vị Vương phi, không khỏi...Không khỏi mất mặt Định Vương phủ." Vẫn có người không cam lòng nói, lần này mở miệng chính là quan viên Đại Sở, đã từng là quan Thượng thư.

Nhưng luôn có thái độ mập mờ, đã không đặc tội Định Vương phủ cũng không đặc tội Mặc Cảnh Kỳ. Về sau Đại Sở dời nam, hắn ngược lại mang gia quyến đến Tây Bắc, coi như thật tinh mắt cược đúng chỗ.

Những người này Địch Lệ Nhiệt Ba đều không nhìn trong mắt, chân chính làm Địch Lệ Nhiệt Ba lo lắng là những ánh mắt kích động của cựu thần Mặc gia quân bên kia.

Những người này từ đời này qua đời khác đi theo Định Vương phủ đấy, không giống Phượng Chi Dao và Lôi Kinh Hồng từ nhỏ đã cùng Mặc Diệc Phàm có tương giao, vừa có lòng tín nhiệm lại có tình huynh đệ. Nhưng bàn về bọn họ trong quan hệ Định Vương phủ cùng với Mặc gia quân thì càng phức tạp hơn bọn người Phượng Chi Dao và Lôi Kinh Hồng.

Những người đi theo Định Vương bị hoàng thất Đại Sở chèn ép đã nhiều năm, cũng coi là trung thành và tận tâm. Hiện nay Vương gia thật vất vả thống nhất thiên hạ, đương nhiên cũng đến lúc bọn họ nở mày nở mặt.

Ý nghĩ như vậy cũng không phải lỗi của bọn hắn, dù sao các triều đại thay đổi các công thần có công khai quốc đều như vậy sao? Có công khai quốc chẳng lẽ công lao đều bị một nhà chiếm đi sao? Nhưng là, hết lần này đến lần khác bọn họ gặp chủ tử không theo lẽ thường như Mặc Diệc Phàm.

Địch Lệ Nhiệt Ba nhẹ giọng thở dài, đưa tay vỗ vỗ bàn tay Mặc Diệc Phàm đang tức giận bừng bừng, để cho hắn bình tĩnh trở lại. 

Tuy Mặc Diệc Phàm không có tức giận, nhưng Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi bên cạnh hắn có thể cảm giác được trên người hắn tán phát lãnh ý rồi.

Nhưng tình hình như vậy, xem ra trong mắt lão thần đằng kia có chút không vô lễ. Những văn nhân này, cũng không phải võ tướng trên chiến trường, chấp nhất nhất chính là lễ phép quy củ.

Địch Lệ Nhiệt Ba dùng thân phận Vương phi xông thẳng vào phòng nghị sự, còn sóng vai ngồi trên chủ vị với Định Vương. Cái này đối với những lão nhân này, là đại nghịch bất đạo không tuân thủ nữ tắc hành vi.

"Vương gia, Vương phi thân là nữ tử nên cẩn thủ khuê huấn, lui giữ hậu trạch, sao có thể công khai ngồi trên đại điện nghị sự. Thật sự có chút...không ra thể thống gì!" Một lão thần râu trắng run rẩy nói: "Vương phi cũng là xuất thân từ môn đệ Từ gia thư hương, làm như thế....chẳng phải bôi nhọ thanh danh Thanh Vân tiên sinh sao?"

"Khuê huấn?" Mặc Diệc Phàm cười lạnh một tiếng, từ trên cao nhìn xuống xem vẻ mặt nhăn nhó của lão tiên sinh hỏi: "Năm đó Lôi Chấn Đình dẫn binh đánh biên cương có người nào nghĩ ái phi của Bản vương là nữ tử, nên cẩn thủ khuê huấn? Lần này thời điểm Bản vương không may gặp chuyện, sao các vị không nghĩ Vương phi là một nữ nhi, sao không đi tiền tuyến thay Vương phi lãnh binh cự địch? Hiện tại thiên hạ thái bình rồi, các ngươi lại nhớ tới Vương phi là nữ tử? Vốn...chư vị gọi là lễ nghi trung hiếu, chính là thời điểm nguy hiểm lại trốn sau lưng nữ nhân, nữ nhân thay các ngươi đánh để giang sơn vinh hóa phú quý, thuận tiện chỉ trích nữ nhân kia không khuê huấn? Thật sự là không sai....Suy nghĩ thật tốt. Bản vương bội phục vô cùng..."

Chỉ mấy câu nhàn nhạt như thế, nhưng bị những lời lẽ chính nghĩa vừa nói làm mặt mấy vị lão tiên sinh đỏ bừng. Những người này không phải tâm phúc Định Vương phủ, tự nhiên không biết tính cách của Định Vương. Chỉ ỷ vào thanh danh cùng với tư lịch cậy già của mình mà lên mặt thôi.

Mặc Diệc Phàm vung tay lên, nhìn chằm chằm mọi người lãnh đạm nói: "Vương phi muốn làm chuyện gì, không phiền tới các ngươi can thiệp. Các ngươi nhớ rõ cho Bản vương, Vương phi bất luận là nói gì, làm gì đều là ý tứ của Bản vương. Dám làm trái, chớ trách Bản vương thủ hạ vô tình!"

Trong thư phòng rộng lớn, mọi người chỉ cảm thấy da đầu lạnh lẽo, vội vàng nói: "Thuộc hạ tuân mệnh!"

Vẫy lui mọi người, Mặc Diệc Phàm vẫn không hết tức giận, mặt mũi tràn đầy không vui trừng mắt với Từ Thanh Trần, công tử Thanh Trần ưu nhã uống trà, thản nhiên nói: "Trừng ta làm gì? Ta không gọi Lệ nhi tới, chẳng lẽ người thật muốn giết mấy người để lập uy hay sao?"

Mặc Diệc Phàm hừ nhẹ một tiếng, "Ngươi cho rằng Bản vương không dám?" 

Những lão đầu tử kia lải nhải toàn thứ vô dụng, chính sự cũng không làm được. Còn cho hắn thêm phiền toái, thật không biết lúc trước thu nạp những người này làm gì? Hắn tình nguyện dùng những người này đổi bình dân trồng trọt trở về.

Từ Thanh Trần khoan thai cười nói: "Những người không có gì dùng, đôi khi còn rất phiền. Nhưng hết lần này đến lần khác thật không thể thiếu những người này. Vương gia, những người già này đúng là mục nát, thế nhưng mà mỗi người đều có thể nói là môn sinh cố lại lượt thiên hạ. Đều là lão nhân sống lâu năm, bọn hắn thực sự xằng bậy đảo chính, hiệu quả không khác gì thiên quân vạn mã."

Văn trong tay người cầm bút, có thể phiền toái hơn đao trong tay địch nhân nhiều. Đương nhiên nếu Mặc Diệc Phàm muốn làm bạo quân đốt sách chôn người tài mà nói...có thể không cần để ý.

Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi bên cạnh Mặc Diệc Phàm, có chút nhíu mày nói: "Vẫn là khích lệ Diệc Phàm sớm ngày đăng cơ sao?"

Từ Thanh Trần giống như cười mà không cười nhìn Mặc Diệc Phàm, trêu tức nói: "Nếu chỉ có việc đăng cơ, đâu chỉ lần này? Những lão thần tử nhàn rỗi vô sự kia, muốn lập hậu cung cho tân hoàng. Đang định đem sổ con tuyển phi tử lên cho Vương phi xem. Tân Hoàng đăng cơ, nếu chỉ có một Vương phi, chẳng phải lúng túng sao? Đến lúc đó sắc phong phi tử. Liệt kê phẩm cấp mà xem. Dưới Hoàng hậu còn có hai Qúy phi, Phi tử, Chiêu nghi, Chiêu dung..."

Từ Thanh Trần không để ý ánh mắt giết người của Mặc Diệc Phàm, mỉm cười đưa sổ con cho Địch Lệ Nhiệt Ba. Mặc Diệc Phàm sở dĩ giận dữ, chính vì những người kia cho là thông minh tự mình trực tiếp đưa sổ con đến cho Địch Lệ Nhiệt Ba. Chỉ có điều bị Mặc Diệc Phàm nhanh hơn một bước chặn lại.

Địch Lệ Nhiệt Ba nhận lấy mở ra, thật đúng là nhiều người dương dương tự đắc đã viết vài trang. Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười lắc đầu, nhìn về phía Từ Thanh Trần cau mày: "Những người này có phải đến Từ gia quấy rầy mợ cả và mợ hai không?"

Từ Thanh Trần ôn hòa nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "Những việc này đều là việc nhỏ, các vị phu nhân đến bái phỏng, cũng không thể bỏ qua. Các nàng không dám trước mặt mẫu thân và mợ hai làm càn."

Địch Lệ Nhiệt Ba cau mày nói: "Muội sợ qua ít ngày nữa, bọn hắn đi quấy rầy đến ông ngoại rồi."

Từ Thanh Trần cũng không đế ý, thản nhiên nói: "Tổ phụ lớn tuổi như vậy, chẳng lẽ còn không hiểu những chuyện này. Lệ nhi, ta và phụ thân còn có Nhị thúc hiểu ý của các ngươi, vô luận các ngươi thế nào, Từ gia đều ủng hộ."

Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu, nói khẽ: "Đại ca, muội hiểu rồi."

Đã nói xong xuôi, Từ Thanh Trần đứng lên nói: "Hiện tại xem ra, không nên đăng cơ. Còn chưa đăng cơ xưng đế..có rất nhiều người đã đợi không kịp. Hơn nữa chuyện này tới quá nhanh. Chưa hẳn sau lưng không có người cản trở, người của Định Vương phủ, cũng nên nhanh chóng dọn dẹp một chút. Ngươi làm phụ thân cũng quá lười rồi, toàn bộ muốn ném cho nhi tử xử lý, con của ngươi có thể tự mình xử lý đại sự còn phải nhiều năm nữa đấy."

Những lời cuối, dĩ nhiên là nói cho Mặc Diệc Phàm nghe đấy. Mặc Diệc Phàm nghiêm mặt nói: "Bản vương đã biết, dám trước mặt Bản vương tùy tiện giở trò, Bản vương bẻ gãy chân tay bọn hắn!"

Từ Thanh Trần rời đi, trong thư phòng chỉ còn Mặc Diệc Phàm và Địch Lệ Nhiệt Ba. Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười nhéo gương mặt đẹp trai của Mặc Diệc Phàm, nói: "Vẫn còn tức giận sao?"

Mặc Diệc Phàm cười lạnh một tiếng nói: "Bọn hắn thật muốn ta làm Hoàng đế, không ngại Bản vương cho hắn xem cái gì gọi là Bạo quân!"

"Ta cũng không muốn trượng phu của ta biến thành tên Bạo quân xấu xa." Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói.

Mặc Diệc Phàm ôm nàng vào lòng cười nói: "Nếu Bản vương làm Bạo quân. A Lệ liền thành một Yêu hậu thấy thế nào?"

Địch Lệ Nhiệt Ba dựa trước ngực Mặc Diệc Phàm, không tự chủ khóe môi kéo ra. Thân là một quân nhân vì nước hi sinh cái gì mà yêu hậu thật sự quá thách thức nàng rồi. Hơn nữa tuy nói vậy, nhưng kỳ thật bọn họ hiểu, không ai có thể tùy hứng mà làm bậy.

Mặc Diệc Phàm đối với địch nhân rất tàn khốc, ra tay cũng không lưu tình. Nhưng đối với người của mình kỳ thật luôn rất mềm lòng đấy.

Bọn họ không cách nào gạt bỏ quan niệm truyền thống đã qua mấy trăm năm. Cho nên Mặc Diệc Phàm mới lựa chọn gác lại vấn đề này, không lên ngôi xưng đế dĩ nhiên cũng không tồn tại vấn đề hậu cung.

Mà thân là Vương gia, đã có con nối dõi cũng là đã báo đáp Định Vương phủ. Lịch đại tiên vương Định Vương phủ cũng không yêu cầu hắn nhất định phải thê thiếp đấy. 

Một mặt khác, Mặc Diệc Phàm xác thực không có hứng thú với ngôi vị Hoàng đế, hắn ưa thích chinh chiến thiên hạ, chứ không phải cao cao tại thượng trên long ỷ ánh vàng rực rỡ.

Hắn không muốn bị trói buộc trên long ỷ kia, nhưng một khi đã ngồi ở vị trí đó, rất nhiều chuyện sẽ thân bất do kỷ rồi

Mặc Diệc Phàm thân mật cọ xát lên tóc Địch Lệ Nhiệt Ba, cười nói: "A Lệ chỉ cần thật vui vẻ chơi đùa cùng Tâm nhi và Lân nhi là tốt rồi. Những sự tình chán ghét kia Bản vương sẽ tự mình xử lý. Đợi đến lúc Tiểu Bảo trưởng thành, chúng ta có thể du sơn ngoạn thủy, tự do tự tại sống cuộc sống của chính mình."

"Được, nghe lời chàng." Địch Lệ Nhiệt Ba nhàn nhạt mỉm cười, đôi mắt cụp xuống, thấp giọng nói: "Nếu như những người kia tới quấy rầy Từ gia và ông ngoại..."

"A Lệ xử lý là được. Ta nói rồi, vô luận A Lệ làm gì, đều là ý tứ của Bản vương." Mặc Diệc Phàm trầm giọng nói, cho dù A Lệ muốn giết sạch mọi người, tội danh này cũng do Bản vương gánh chịu.

Những lời này Mặc Diệc Phàm không nói ra, bởi vì hắn biết rõ tâm tính A Lệ, tuyệt đối sẽ không làm vậy. A Lệ mềm lòng...Nàng không hạ thủ được, Bản vương đều thay nàng làm!

Địch Lệ Nhiệt Ba đoán không sai, Mặc Diệc Phàm lôi lệ phong hành không lưu tình giáng chức những người nhảy nhót hoan hỉ, những người khác kêu la đăng cơ lập phi lập tức yên lặng xuống. Nhưng rất nhanh lại có người nghĩ ra cách mới. Thấy lợi ích cùng với vinh hoa phú quý trước mặt, luôn có vô số người không từ thủ đoạn muốn chui vào.

Trong rừng trúc bên ngoài Thư viện Ly Sơn, Thanh Vân tiên sinh và Tô Triết ngồi đánh cờ. Tô Triết nhặt lấy quân cờ đen nhìn bàn cờ suy tư, một bên cười nói: "Hiện nay Định Vương sắp thành nghiệp lớn, Từ lão vì sao vẫn mặt ủ mày chau?"

"Có đạo là, thủ dạ canh bỉ sang nghiệp nan*(ý là dựng nghiệp thì nhanh nhưng bảo vệ sự nghiệp mới khó). Dùng tâm tính cùng với tài trí Định Vương, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, thống nhất thiên hạ cũng không phải việc khó. Nhưng từ xưa được thiên hạ mà không thể an dân trong thiên hạ nhiều vô số kể. Thời cổ Thái Hoàng, ai nói không phải thiên cổ nhất đế? Nhưng là thống nhất thiên hạ về sau hưởng quốc không đến ba mươi năm, làm cho hậu nhân chúng ta không biết nói sao?"

Thanh Vân tiên sinh râu tóc bạc trắng, dung mạo gầy gò càng có vài phần nhàn vân dã hạc khoan thai xuất thế. Chỉ là lão nhân gia cả đời mang giáo hóa dạy đệ tử, lại há có thể tự mình khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời ảo huyền, siêu nhân thế ngoại?

Tô Triết cũng thở dài một hơi, chậm rãi đặt con cờ xuống nói: "Những thứ khác không nói, Định Vương chậm chạp không chịu đăng cơ nạp phi, cuối cùng đối với thiên hạ bất lợi."

Đăng cơ xưng đế, lập hậu nạp phi, khai chi tán nghiệp không chỉ là đại biểu cho một Vương triều, càng là cho thiên hạ một cái yên ổn, yên ổn dân tâm, "Tính tình Định Vương...rất giống Định Vương năm đó khai quốc."

Năm đó Đại Sở khai quốc Định Vương đời thứ nhất Mặc Lãm Vân nếu như không phải cố ý muốn kết hôn với quận chúa tiền triều, thiên hạ này thật đúng là không đến phiên Thái tổ khai quốc Đại Sở ngồi.

Mà bây giờ...thậm chí chuyện năm đó không có cơ hội tái diễn. Hiện nay thiên hạ này, ngoài Định Vương ra, ai ngồi lên vị trí đó cũng không phục chúng.

"Từ lão, có nên đi khuyên nhủ Định Vương?" Tô Triết do dự một chút, rốt cục vẫn phải mở miệng nói. Bọn hắn tuy ở ngoài thành, nhưng ở Lệ thành kia chuyện lớn nhỏ gì vẫn biết đấy. Còn chưa dựng nước nhưng quần thần tụ hợp huyên náo, thật đúng không phải là chuyện tốt.

Thanh Vân tiên sinh khoát tay cười nói: "Không cần, bọn hắn nắm chắc tâm lý. Hiện tại chỉ cần ngồi xem loạn một chút, hiểu rõ vị trí của mình mới là người thông minh. Tình nguyện chịu loạn một chút cũng tốt hơn lưu truyền những vấn đề này đến đời sau."

Tô Triết ngơ ngác một chút, nói: "Cái này không phải quá mạo hiểm sao?" Cho tới bây giờ thiên hạ sơ định thì chữ an là yếu tố quan trọng. Cho nên mới có nhiều đế vương mới khai quốc đã phân đất phong hầu, nhưng đến cuối cùng đuôi to khó vẫy lại muốn dốc hết sức đi tiêu trừ.

Những vấn đề này,những thánh minh khai quốc như thế nào lại không biết? Chỉ một câu, tình thế bắt buộc mà thôi. Thiên hạ còn chưa bắt đầu mà muốn gạt bỏ thần tử, thật sự quá mức mạo hiểm. Một cái sơ sẩy, chỉ sợ muốn loạn.

Thanh Vân tiên sinh cười nói: "Chúng ta đã lớn tuổi, làm chuyện gì khó tránh đều lo trước lo sau. Định Vương có khí phách, sao không xem một chút?"

Tô Triết cười khổ lắc đầu nói: "Ngươi làm ngoại tổ phụ còn không nóng lòng, lão phu còn lo lắng cái gì? Nhưng mấy lão toan nho chỉ sợ đến đây rồi." 

Những người này, bản lãnh không có, thanh danh không nhỏ, tâm nhãn không lớn, tính tình lại không nhỏ. Ở chỗ Định Vương và Định Vương phi đụng phải cái đinh, còn tìm Thanh Vân tiên sinh quả thật cũng không kỳ quái rồi.

"Khởi bẩm tiên sinh, ngoài cửa có mấy lão tiên sinh cầu kiến, nói là bạn cũ của Thanh Vân tiên sinh và Tô lão." Một thư đồng đi vào rừng trúc, cung kính bẩm bảo nói. 

Hai người liếc nhau cười một tiếng. Tô Triết cười nói: "Thật sự đã đến rồi."

Thanh Vân tiên sinh tùy ý ném con cờ trong tay đi, cười nói: "Không thể trốn rồi, rất nhiều năm không gặp lại gặp mặt cũng tốt."

Những người này từ lúc đánh xong Tây Lăng thì đã tới bái phỏng nhiều lần, nhưng Thanh Vân tiên sinh dùng các lý do để đuổi về. Cho nên những người này thật nói nhiều năm không gặp.

Dùng danh dự và địa vị Thanh Vân tiên sinh, ông không muốn gặp ai cũng không ai dám không cao hứng. Nhưng lúc này đây chỉ sợ người không chịu gặp bọn họ sẽ không về, Thanh Vân tiên sinh cũng không phải sợ bọn họ, chỉ là tuổi đã lớn không vui ứng phó những người có dụng ý khác thôi. "Đi đi, mời bọn họ đến đây."

"Vâng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro