Chương 23: Định vương ra tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bái kiến Thanh Vân tiên sinh." Tuy những lão toan nho này ở bên ngoài thì có mười phần khí phái, nhưng đến khi gặp Thanh Vân Tiên sinh vẫn không tự chủ cảm giác thấp hơn một cái đầu. 

Thanh Vân tiên sinh tuy râu tóc trắng bạc nhìn phảng phất như lão thần tiên hòa ái dễ gần, nhưng những người này đều có chút tuổi tác, nên cũng hiểu Thanh Vân tiên sinh hơn người trẻ tuổi bình thường rất nhiều, thậm chí trong đó còn không thiếu môn sinh của Thanh Vân tiên sinh.

Thanh Vân tiên sinh lại cười nói: "Không cần đa lễ, các vị đều là người bận rộn, sao lại nhàn hạ đến vùng sơn dã của lão hủ?"

Mọi người liền không dám nói, đứng trước Thanh Vân tiên sinh dù cho kính sợ khâm phục nhưng đồng thời trong lòng lại ẩn một tia ghen ghét. Nếu thiên hạ này ai có phúc khí tốt nhất thì chính là Thanh Vân tiên sinh rồi. 

Tất cả con cháu đều thành tài không nói, công tử Thanh Trần thiếu niên đã dương danh thiên hạ, Từ gia Tứ công tử còn chưa tới hai lăm tuổi đã là Đại tướng nơi biên cương, mà ngay cả Tam công tử vứt văn theo võ trong Mặc gia quân cũng có công huân lớn lao. 

Càng quan trọng hơn, còn có một ngoại tôn nữ là Định Vương phi, chỉ bằng từng ấy, Từ gia tùy tùy tiện tiện cũng có thể hưng thịnh trên trăm năm. Thanh Vân tiên sinh cũng nhàn rỗi không cần như bọn hắn vì hưng thịnh gia tộc mà cẩn thận tính kế.

Thanh Vân tiên sinh mệnh cho thư đồng dâng trà, mọi người ngồi ngay trong rừng trúc thưởng thức trà, nhất thời im lặng.

Thưởng thức trà một lát, thấy Thanh Vân tiên sinh nhất phải khoan thai bất động thanh sắc, rốt cục có người ngồi không yên.

"Thanh Vân tiên sinh, chúng ta hôm nay trước tới quấy rầy, thật sự là có chuyện muốn nhờ." Một người trong đó đứng dậy, cung kính cười nói. 

Thanh Vân tiên sinh đưa mắt nhìn thoáng qua, đôi mắt già nua ngoài ý muốn lộ ra vẻ bình tĩnh mà thông thấu, cười nhạt nói: "Ngươi là...Triệu Triết Phương? Năm đó ở thư viện Ly Sơn đọc sách? Lại nói...Chúng ta cũng có hơn hai mươi năm chưa gặp lại?"

Người nam tử nói chuyện nói chuyện cũng đã gần sáu mươi rồi, nghe Thanh Vân tiên sinh nói như thế vội vàng cười nói: "Thanh Vân tiên sinh nói đúng, tại hạ năm đó có thụ giáo qua Thanh Vân tiên sinh." 

Năm đó Thanh Vân tiên sinh là thiếu niên thành danh, tuy chỉ lớn hơn hắn không đến hai mươi tuổi, khi hắn học tại thư viện Ly Sơn, Thanh Vân tiên sinh sớm đã là một Đại Nho. Tuy không phải đệ tử nhập nhất của Thanh Vân tiên sinh, nhưng theo quy củ tính toán mà nói..., hắn trước mặt Thanh Vân tiên sinh vẫn là một đệ tử. Chỉ là hơn nửa đời người Triệu Triết Phương đều tự cao cho mình hơn người có chút xấu hổ rồi.

Thanh Vân tiên sinh cũng không để ý, cười nói: "Các ngươi muốn nói cái gì?"

Triệu Triết Phương vội vàng nói: "Hiện nay Định Vương điện hạ bình định tứ phương, phải nên đăng cơ xưng đế an lòng dân chúng thiên hạ. Lập hậu nạp phi trọng lập triều đình cho ai về chỗ nấy, đủ loại quan lại tất cả cần an chức, mới làm an lòng lên dân bách tính. Nhưng hôm nay chúng ta đến thượng nghị với Định Vương điện hạ, người lại giận tím mặt, kiên quyết không chịu nạp phi. Chúng ta nghĩ phải chăng đến mời Thanh Vân tiên sinh khuyên nhủ Định Vương phi, tuy Định Vương phi có công lớn với Định Vương phủ, Định Vương điện hạ đăng cơ dĩ nhiên Vương phi là Hoàng hậu, nhưng nếu Vương phi quyết muốn độc chiếm Định Vương điện hạ, chỉ sợ...tổn hại đến danh dự của Vương phi và Từ gia."

Thanh Vân tiên sinh trầm ngâm một lát, ngẩng đầu lên cười hỏi: "Ý tứ các ngươi là vậy sao?"

Mọi người nhìn nhau vài lần, cùng kêu lên nói: "Kính xin Thanh Vân tiên sinh lấy thiên hạ làm trọng, Từ gia chính là sĩ nhân điển hình của thiên hạ, cần xử lý việc này chính đáng."

Thanh Vân tiên sinh nhìn những người trước mắt có chút tiếc hận lắc đầu, những người này tuổi cũng không nhỏ, có người thậm chí chỉ nhỏ hơn mình vài tuổi. Lại có thể bị danh lợi che mắt.

"Thời gian chư vị ở Lệ thành cũng không ngắn, chư vị thấy cách thống trị Tây Bắc thế nào?" Thanh Vân tiên sinh khoan thai hỏi.

"Cái này...Định Vương quả thật một đời minh chủ. Tây Bắc trăm họ an cư lạc nghiệp, thực giống như thời thịnh thế."

Thanh Vân tiên sinh lắc đầu cười nói: "Nói giống như thời thịnh thế thì hơi nói quá, nhưng an cư lạc nghiệp cũng không phải giả. Mười năm qua Định Vương không xưng đế, trị hạ Tây Bắc cũng an cư lạc nghiệp. Có thể thấy...xưng đế hay không cùng việc thiên hạ yên ổn hay không cũng không có quan hệ."

"Cái này...Nhưng là, Định Vương không xưng đế, đến cùng cũng là danh bất chính, ngôn bất luận." Có người lo lắng nói.

Thanh Vân tiên sinh cười nói: "Quốc không thể không có vua, lời này không giả. Định Vương có lòng tranh giành thiên hạ, cũng không để thiên hạ không người thống trị. Hiện tại Định Vương không chịu xưng đế, đương nhiên là chưa đến thời điểm, chư vị cần gì gấp gáp."

Mọi người nhìn Thanh Vân tiên sinh trong mắt ẩn ẩn có chút thất vọng. Vốn cho rằng Từ gia nguyện ý để Định Vương mau chóng đăng cơ. Dù sao Định Vương đăng cơ công thần lớn nhất nhất định là Từ gia, chỉ cần Định Vương đăng cơ, sự tình từ nay về sau đương nhiên xử lý tốt rồi. Chỉ là không nghĩ tới, Thanh Vân tiên sinh thật sự không để ý chút nào.

Một người trong đó đứng lên nói: "Thanh Vân tiên sinh nói không sai, Định Vương khi nào xưng đế chúng ta thực sự không nên nhiều lời. Nhưng Định Vương điện hạ và Vương phi lập gia đình hơn mười năm, hậu viện hư không chỉ có một mình Vương phi, không khỏi có chút không ra thể thống gì. Nữ tử trọng phụ đức, Vương phi như thế, không khỏi có chút quá mức bá đạo. Tương lại làm sao làm tốt thanh danh mẫu nghi thiên hạ."

Nghe vậy, ánh mắt Thanh Vân tiên sinh hơi trầm xuống, vừa muốn nói chuyện, giong nói trong trẻo bên ngoài rừng trúc truyền vào: "Vị lão tiên sinh này nói sai rồi. Hôn chế Đại Sở có nói: thê giả, tề dã. Cùng trượng phu tề gia, Định Vương anh tài trời sinh, đương thời có một không hai, Định Vương phi ngoài trừ trí kế trác tuyệt, văn võ song toàn, thế gian nữ tử ai dám nhận có thể sánh với Định Vương, ai dám nhận tài giỏi như Định Vương phi?" 

Một thanh niên mặc áo xanh da trời đi vào rừng trúc, nhìn lướt qua mọi người ở đây, tiếp tục nói: "Mặt khác, cổ lễ có nói, vợ cả là chủ mẫu một nhà, nhập môn hai mươi năm không có hài tử, thì mới được nạp thiếp. Mặc dù vợ cả không có con, con của thiếp thất cũng là con của vợ cả. Định Vương phi nhập môn quá ba năm liền sinh hạ tiểu thế tử, năm trước còn sinh thêm đôi long phụng. Định Vương không hề nạp thiếp có gì không đúng? Chư vị đại nhân đã mở miệng là cổ lễ, ngậm miệng là cổ lễ không bằng tại hạ xin Định Vương điện hạ, khôi phục cổ lễ thế nào? Nhưng nếu như thế....Chư vị trong nhà có thiếp thất con vợ kế..." Từ Thanh Viêm cười nhìn mọi người.

"Ngươi...Ngươi cưỡng từ đoạt lý!" Sắc mặt mọi người đỏ bừng, mấy lão nhân ngón tay run rẩy chỉ vào Từ Thanh Viêm. 

Cổ lễ trong lời của Từ Thanh Viêm chính là Thượng cổ chi lễ, lúc đó lễ phép sơ lập, dân phong thuần phác. Từ Đế vương cho đến người buôn bán nhỏ, cũng không nạp thiếp. Bởi vậy hôn chế quy định nữ tử nhập môn hai mươi năm nhưng không có con, thì người chồng sẽ lấy người khác. Thiếp thất mặc dù có hạ sinh hài tử cũng không thể áp đảo vợ chính. 

Sau này thay đổi dần dần, quy định hôn chế lấy người khác, phạt một trăm trượng, phạt tù một năm. Nhưng về sau, Hoàng quyền dần dần thịnh. Những lễ nghi quy củ này cũng dần bị vặn vẹo, tạo thành ý thức tam thê tứ thiếp. 

Đến bây giờ, đại khái cũng chỉ có người Từ gia còn duy trì nam tử bốn mươi về sau không con mới nạp thiếp. Nếu thật sự cường hành khôi phục cổ lễ, thê thiếp trong nhà của nhóm người trước mặt này, quang trượng cùng thời gian thi hành án có thể để bọn hắn chết đi sống lại, xương cốt thành tro.

Từ Thanh Viêm khinh thường hừ nhẹ một tiếng, đi đến trước mặt Thanh Vân tiên sinh cung kính hành lễ, "Tôn nhi bái kiến Tổ phụ."

Thấy cháu trai nhỏ tuổi nhất, Thanh Vân tiên sinh hết sức cao hứng, cười nói: "Viêm nhi, cháu trở về khi nào vậy? Có bái kiến phụ thân mẫu thân của cháu chưa?" 

Từ Thanh Viêm nhếch miệng cười cười, nói: "Tôn nhi vừa trở về, liền đến bái kiến tổ phụ. Vốn cho là Tổ phụ và Tô tiên sinh đánh cờ, không nghĩ tới ở đây náo nhiệt như vậy."

Thanh Vân tiên sinh cười nói: "Vừa vặn có người đến thăm tổ phụ, cháu cũng đi gặp đi. Mấy vị này đều là lão thần cũng Đại Nho cực có danh vong ở Đại Sở." 

Từ Thanh Viêm có chút ghé mắt, nói: "A? Vốn là Danh nho Đại Sở..." 

Từ Thanh Viêm cố ý đem chữ Đại Sở cắn thật chặt môi, lập tức trên mặt mấy vị lão tiên sinh có chút không tự nhiên rồi. Đại Sở tuy xuôi nam, nhưng đến cùng vẫn chưa diệt quốc, bọn hắn đã vội vã đầu nhập Định Vương phủ, người ở ngoài nhìn vào coi là bất trung rồi.

Mặc kệ Từ Thanh Viêm có ý tứ này không, ít nhất nghe vào tai mấy vị lão tiên sinh là ý tứ này. Bị một tiểu tử miệng còn hôi sữa làm bẻ mặt, cho dù là công tử Từ gia cũng không thể nhẫn nhịn. 

Một người trong đó cười lạnh nói: "Nghe nói Từ ngũ công tử tuổi trẻ liền có địa vị cao. Thanh Vân tiên sinh thật sự là có phúc khí ."

Từ Thanh Viêm căn bản không hiểu ý trong lời nói của đối phương, cười nói: "Lão tiên sinh không cần hâm mộ Tổ phụ. Ta lần này trở về là để gặp Vương gia và Vương phi đấy, nghe nói trong nhà lão tiên sinh có mấy vị công tử nhân phẩm xuất chúng, không bằng cùng ta đi phương bắc? Tại hạ tuổi còn nhỏ, có thể để lệnh công tử trợ giúp."

Sắc mặt lão tiên sinh mở miệng nói chuyện cứng đờ, nếu như bắt bẻ Từ Thanh Bách không chừng còn có thể. Nhưng lại bắt bẻ Từ Thanh Viêm thì có chút thất sách. Người nào không biết, Từ gia Ngũ công tử mới mười mấy tuổi đã theo Tứ công tử dẫn một đám thứ dân chạy đến phương bắc khai hoang. 

Hiện nay Từ tứ công tử đi Tây Lăng trấn thủ, Từ ngũ công tử vẫn ở lại phương bắc. Bọn hắn tự xưng là người đọc sách cao quý, như thế nào chịu để cho con mình đi theo một đám thứ dân thô tục lộn xộn? Bọn hắn chỉ ngại Định Vương phủ cho con nhà mình chức quan không đủ thanh cao hiển quý!

Từ ngũ công tử miệng lưỡi tuyệt đối hơn mấy vị công tử Từ gia kia, chân truyền từ Nhị lão gia lúc còn trẻ. Nhưng miệng lưỡi hắn không phải lợi hại vì hắn có tài hùng biện, mà vì lời nói của hắn đủ độc gây tổn thương không chút lưu tình. Chỉ chốc lát sau, một đám lão nhân đã ngoài năm mươi bị bức đến sắc mặt tái nhợt vội vàng cáo từ ra về.

Nhìn đám người kia rời đi, Từ Thanh Viêm kinh thường hừ khẽ nói: "Những người này ăn no quá không có việc gì làm, chuyện Định Vương nạp thiếp liên quan gì bọn hắn?"

Tô Triết ngồi bên cạnh lắc đầu cười nói: "Ngũ công tử là người thông minh mà không hiểu sao? Trong đấy đâu chỉ có vấn đề nạp thiếp?" 

Quan trọng hơn là, một khi Định Vương đăng cơ nạp phi, những người này đều biến thành Hoàng thân quốc thích, nếu có sinh hài tử, tự nhiên là cao quý không thể nói rồi.

"Thật sự là không sợ chết." Từ Thanh Viêm thấp giọng lẩm bẩm nói. Định Vương âm người chết không đền mạng, thật sự tùy ý để những người này bố trí sao?

"Từ xưa nay người chết vì tiền, chim chết vì thức ăn." Tô Triết cười nói.

Qủa nhiên, những người đến bái phỏng Thanh Vân tiên sinh khi trở lại nội thành còn chưa ngồi vững, đã nghe ý chỉ Định Vương truyền đến. 

Định Vương hạ lệnh phong công tử Thanh Trần là Hữu tướng, Trương Khởi Lan, Lữ Cận Hiền, Nguyên Bùi và Lôi Hoài là Đại tướng quân, một đám tướng lãnh dưới trướng Mặc gia quân cũng được phong thưởng. 

Càng quan trọng hơn là, những chức vị Tam phẩm trọng yếu đều phong cho những người trẻ tuổi dưới bốn mươi tuổi. Phượng Chi Dao, Lôi Kinh Hồng, Hàn Minh Tích không ngoại lệ đều có địa vị cao. 

Mà ngay cả ám vệ bên người Vương phi, Tần Phong được phong làm Thống lĩnh Kỳ Lân Mặc gia quân, đồng thời thụ phong danh hào Minh Liệt tướng quân, cùng Mộ Dung Thận thống lĩnh mấy chục vạn đại quân bình khởi bình tọa. 

Mà Trác Tĩnh, Lâm Hàn, Vệ Lận cũng đều được thụ phong chức quan, phân vào ở Hộ bộ, Hình bộ cùng Lại Bộ. Về phần Hà Túc quân công lớn lao thuận lý cũng được phong thành Đại Tướng quân.

Định Vương bất thình lình làm một phát, làm cho vô số người choáng váng. Những người được gọi là đức cao vọng trọng kia, tuổi tác đã cao, phần lớn chỉ được một chức suông. Nhưng đối với xử trí của Định Vương, tất cả mọi người đều không dám nói ra. 

Bởi vì hai vị Từ gia Từ Hồng Vũ và Từ Hồng Ngạn cũng giống bọn họ đều là chức suông. Từ gia mấy năm nay vì Định Vương vất vả có công lao rất lớn, lúc Định Vương và Định Vương phi đồng thời xuất chinh, trên đường còn xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu không có mấy vị Từ gia tọa trấn, Tây Bắc há có thể không loạn? Người ta đều không biểu thị bất mãn, bọn hắn rãnh rỗi có thể không có thể diện mà nói không hài lòng.

Nhưng thái độ Định Vương, lại không thể không làm danh môn thế gia bọn họ sốt ruột. Định Vương trọng dụng đều là tâm phúc Định Vương phủ và Mặc gia quân. Thậm chí còn dùng thị vệ bên cạnh Vương phi chứ không chịu phân công cho bọn hắn, cái này rõ ràng cho thấy Định Vương đang cảnh cáo bọn hắn. 

Huống chi, mấy năm nay chế độ thi cử Tây Bắc dần vào nếp, những quyền quý cơ hội muốn trực tiếp vào triều cũng giảm rất nhiều. Bất kể là cái gì danh môn thế gia nhưng trên triều không có người đứng ra nói chuyện, sớm muộn gì cũng suy sụp sao bọn hắn không thể không lo?

Mọi người còn chưa hồi phục tinh thần, chỉ lệnh của Định Vương phủ lại truyền đến, làm cho đầu óc các lão tiên sinh một phen choáng váng. Đúng là đứng mũi chịu sào là ý chỉ kỳ quái Định Vương ban xuống. 

Từ giờ trở đi ngoài trừ nhà mẹ đẻ đích phi Định Vương phủ ra ngoài ý muốn, nhà mẹ đẻ của Trắc phi, thứ phi và thiếp thất không được làm quan ba đời. Ý chỉ có hiệu lực vĩnh cữu, không được cải lời.

Vốn các thế gia vọng tộc còn muốn tiễn con gái mình đến cửa Định Vương phủ, lệnh vừa ban ra khiến bọn hắn lập tức hộc máu. Ba đời không được làm quan, cái này là ý gì? Cái này có ý địch nhân của ngươi đem ngươi vùi trong bùn, cả đời không thoát được. Càng quan trọng hơn là hiệu lực vĩnh cửu! Từ nay về sau, những người muốn dựa vào quan hệ bám váy đàn bà một bước lên mây cũng bỏ chủ ý.

Nếu như những tin tức trước chỉ là cảnh báo bọn hắn...thì mệnh lệnh cuối cho bọn hắn biết, tâm ý Định Vương tuyệt đối không thể làm trái. Đạo ý cuối cùng là, từ nay về sau dưới trướng Định Vương phủ không có chế độ ưu đãi quý tộc như Đại Sở, tất cả các quan viên phải trải qua thi cử hoặc là Định Vương phi tự mình xét duyệt. 

Quan trọng nhất là, sĩ tử tham gia khoa cử phải thực hiện nghĩa vụ quân sự ít nhất một năm. Trước khi đến Tây Bắc, cái gọi là nam tử trưởng thành phải thực hiện chế độ nghĩa vụ quân sự đúng là làm cho danh môn quý tộc lập tức sợ hãi. 

Hài tử của bọn hắn không chỉ không có biện pháp thông qua ấm phong để vào quan làm triều, thậm chí dựa vào tư cách để tham gia khoa cử đều không có.

Trong lúc nhất thời, người đến cầu kiến Từ phủ tăng lên không ít.

Trong Định Vương phủ, Từ Hồng Vũ, Từ Hồng Ngạn, và Từ Thanh Trần đồng loạt xuất hiện. Mặc Diệc Phàm lôi kéo Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi ở chủ vị lười biếng nhìn mọi người, hiển nhiên tâm tình vô cùng tốt. 

Hai ngày trước hắn bị những lão toan nho làm cho tức giận không nhẹ, hết lần này đến lần khác cũng không thể tùy tiện giết những người này. Nhưng không sao, Mặc Diệc Phàm hắn muốn sửa trị từng người, có rất nhiều biện pháp làm cho bọn hắn thống khổ. 

Cho nên Định Vương điện hạ không chút nào để ý quăng mấy quả bom đem toàn bộ danh môn thế gia trong thiên hạ loạn một đoàn, chỉ ngồi trong phủ lôi kéo Địch Lệ Nhiệt Ba xem trò vui cười đến sung sướng.

Từ Hồng Vũ nhìn hắn lắc đầu, nói: "Vương gia quả nhiên định đem những danh môn thế gia đuổi cùng diệt tận sao?" 

Những danh môn thế gia tự cao tự đại kia khiến người ta vô cùng chán ghét, nhưng lại không thể loại bỏ bọn họ. Huống chi, nếu làm cho căng thẳng, những người kia không chừng đều truyền tin xuôi Giang Nam, lúc đó thanh danh Định Vương phủ cũng không tốt.

Mặc Diệc Phàm nhướng mày nói: "Bọn hắn đã xưng thuần phục Bản vương, muốn theo như quy củ của Bản vương! Chẳng lẽ còn muốn Bản vương nhân nhượng bọn hắn sao? Chỉ cần bọn hắn hiểu được đúng mực, Bản vương cũng sẽ cho bọn hắn một đường lui. Về phần những cái kia Bản vương chưa quyết định, cũng không quan tâm. Hai ngày này, đem đến phiền toái cho Hồng Vũ tiên sinh không ít!"

Thanh Vân tiên sinh ở thư viện Ly Sơn, cũng không phải muốn gặp là gặp. Nhưng Từ Hồng Vũ ở ngay Lệ thành, thân là gia chủ Từ gia, ông đứng mũi chịu sào.

Từ Hồng Vũ lắc đầu biểu thị không để ý, hiện nay Từ Thanh Trần đã dưới một người trên vạn người, Từ Thanh Bách cũng là Đại tướng một phương, Từ Thanh Trạch và Từ Thanh Phong đều giữ chức quan quan trọng, Từ gia danh tiếng quá thịnh, những thế hệ trước bọn hắn cũng không cần phải dây dưa nữa, chỉ cần thức thời trải đường hộ tống vãn bối là được.

Từ Thanh Trần nhíu mày, nhìn Mặc Diệc Phàm nói: "Vương gia giữ vị trí Tả tướng là định dùng để câu ai?"  

Mặc Diệc Phàm nhướng mày cười cười, vẻ mặt thành khẩn mà nói: "Không câu ai hết, vị trí Tả tướng đã chọn được người, chỉ là người đó không thể đến nhận chức mà thôi!"

"Tú Đình tiên sinh?" Từ Thanh Trần nói. Vô luận là thân phận, năng lực hay danh vọng, Tú Đình tiên sinh không thể nghi ngờ đều gì khi chọn lựa cho vị trí ấy. 

Mà hắn từng là người Tây Lăng sẽ không khỏi bị lên án, lại có thể dễ dàng thu phục dân tâm của dân chúng Tây Lăng. Dù sao, hiện nay trong lãnh thổ của Định Vương phủ có 1/3 diện tích là chiếm từ Tây Lăng. Có một danh sĩ Tây Lăng, có tác dụng lớn về lòng dân.

"Tú Đình tiên sinh đồng ý?" Từ Thanh Trần nói: "Nhưng người khác còn không biết." Người khác không biết, sẽ có không ít người nhìn chằm chằm vào vị trí Tả tướng kia, nói Mặc Diệc Phàm không ý định tính toán thượng tố văn chương, Từ Thanh Trần tuyệt đối không tin.

Mặc Diệc Phàm cười nói: "Dĩ nhiên là đồng ý, nhưng Tú Đình tiên sinh bận rộn sự vụ Tây Bắc, ít nhất hai ba tháng mới có thể tới Lệ thành nhậm chức. Nếu có gì phát sinh trong đó thì không liên quan đến Bản vương rồi."

Những người đang ngồi ở đây đều không tự chủ kéo khóe môi, những người dám dưới mí mắt Định Vương đùa nghịch như vậy, quả thực đời trước quên thắp nhang thơm cầu nguyện rồi.

Thấy thần sắc trong mắt mọi người, Mặc Diệc Phàm không chút phật lòng, phất tay nói: "Trước đừng động tới những việc vặt này. Lần này bọn họ chắc yên tĩnh mấy ngày. Trước tiên nói một chút về. . . yến tiệc tròn một tuổi của Lân nhi và Tâm nhi."

Mọi người nghiêm chỉnh, Từ Thanh Trạch lạnh nhạt nói: "Thiếp mời đều đã phát ra ngoài rồi, Bắc Nhung, Đại Sở, Tây Lăng, Nam Chiếu, còn có các nước Tây Vực, nên mời đều mời hết rồi. Dịch quán cũng đã chuẩn bị rồi. Sứ thần Bắc Nhung bây giờ đang ở Lệ thành, về những nơi khác, hơn nửa tháng sẽ đến. Nhưng đến lúc đó...Lệ thành an nguy..." 

Từ Thanh Trạch nhíu nhíu mày, tuy hiện tại thiên hạ đã định nhưng chính vì vậy lại càng nguy hiểm. Vô luận là Bắc Nhung, Tây Lăng hay Đại Sở, người vụng trộm muốn mạng Mặc Diệc Phàm chỉ sợ không ít.

Mặc Diệc Phàm nghĩ nghĩ, nói: "Đến lúc đó Bản vương điều binh mã đóng ở phụ cận ở Lệ thành, mặt khác... Kỳ Lân cũng có thể tạm thời đóng ở Lệ thành, chuẩn bị bất cứ tình huống nào." Bên cạnh Địch Lệ Nhiệt Ba nhẹ gật đầu, biểu thị đồng ý.

Mặc Diệc Phàm có chút tò mò hỏi: "Tây Lăng là ai đến?"

Từ Thanh Trần thản nhiên nói: "Nếu ta đoán không lầm, chắc là Lôi Đằng Phong."

"Lôi Đằng Phong?" Mặc Diệc Phàm nhíu mày, hắn còn không đem Lôi Đằng Phong nhìn ở trong mắt. Chẳng qua nếu Lôi Đằng Phong tự mình đến...Biểu thị thế cục trong Tây Lăng coi như yên ổn.

Từ Thanh Trần gật đầu nói: "Làm ngươi thất vọng rồi, Lôi Đằng Phong và Tây Lăng Hoàng không đánh nhau. Tin tức Lôi Chấn Đình chết trận truyền đi, Tây Lăng Hoàng mệnh cho Lôi Đằng Phong làm Trấn Nam Vương kế nhiệm. Tây Lăng Hoàng không có nhi tử, nếu thuận lợi mà nói... Lôi Đằng Phong sẽ là Tây Lăng Hoàng kế nhiệm."

Vô luận là Tây Lăng Hoàng hay Lôi Đằng Phong trong tưởng tượng của bọn hắn đều là người ngu xuẩn, cho nên bọn hắn muốn ngư ông đắc lợi chỉ sợ thất bại. 

Mặc Diệc Phàm cũng không thèm để ý, khoát khoát tay cười nói: "Không sao. Nếu như Lôi Đằng Phong nhanh như vậy thất bại, Bản vương ngược lại thất vọng. Lôi Chấn Đình chết, có lẽ để cho hắn trưởng thành. Lúc đến đây, Bản vương muốn nhìn xem hắn phát triển đến mức nào rồi."

Từ Thanh Trần gật đầu nói: "Lôi Đằng Phong đến đây, chắc là muốn đàm phán với Định Vương phủ."

Mặc Diệc Phàm bộ dạng phục tùng nghĩ nghĩ, nói: "Lại để cho Mộ Dung Thận và Nam Hầu tiếp tục đánh, không đánh tới biên giới Tây Lăng và Đại Sở, cũng không cần đàm." 

Từ Thanh Trần trầm ngâm chốc lát nói: "Nếu như Lôi Đằng Phong muốn an định lại, nghỉ ngơi dưỡng sức...,có thể chủ động nhượng bộ."

"Đó là tốt nhất." Mặc Diệc Phàm cười nói: "Mặc kệ hắn muốn đàm phàn thế nào, đại quân Tây Lăng phải lui về biên giới cũ của Đại Sở ."

Từ Thanh Trần gật đầu đồng ý quan điểm Mặc Diệc Phàm, nhíu lông mày nói: "Sứ giả Bắc Nhung muốn đích thân nói chuyện với ngươi hoặc Lệ nhi."

Mặc Diệc Phàm có chút mờ mịt nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba hỏi: "Bắc Nhung phái sứ giả tới là ai?"

Công tử Thanh Trần im lặng, Mặc Diệc Phàm trở về đã hơn nửa tháng, đến cùng vẫn không để ý tới sứ giả Bắc Nhung cũng không biết người phái tới là ai? Cho dù Bắc Nhung và Mặc gia quân vừa mới đánh một trận chiến, dầu gì người ta cũng là sứ giả một nước, thân là Định Vương, cho dù muốn giả cũng phải ra một điểm lễ nghi phong độ chứ.

"Gia Luật Hoằng!"

Cuối cùng Mặc Diệc Phàm cũng không đi gặp sứ giả Bắc Nhung, ném chuyện này cho Địch Lệ Nhiệt Ba. Không thể không nói, đôi khi Mặc Diệc Phàm bốc đồng làm cho người khác phải đau đầu.

Bên kia, Bọn người bô lão đang chỉ trích Định Vương phi thân là nữ tử lại tham gia vào chính sự, bên này hắn quang minh chính đại đem chuyện đàm phán với Bắc Nhung trực tiếp giao cho Vương phi đi xử lý. 

Chẳng khác gì không chút do dự hung hăng ném một cái tát vào mặt những lão đầu tự cho có thể vượt mặt Định Vương.

Vừa mới bị Định Vương không chút lưu tình cho một cái tát vào mặt, bọn họ còn không thương nghị ra đối sách cũng không dám nói gì thêm, chỉ phải trốn trong nhà mà hờn dỗi.

"Bái kiến Định Vương phi." Bên trong dịch quán Bắc Nhung, Gia Luật Hoằng tâm bình khí hòa chào Địch Lệ Nhiệt Ba. 

Cũng không bởi vì Mặc Diệc Phàm không tự mình tiếp hắn mà cảm thấy tức giận. Không nói địa vị của Định Vương phi ở Mặc gia quân, Bắc Nhung bây giờ là chiến bại một phương, bọn hắn không có tư cách dị nghị,

"Thái tử Bắc Nhung hữu lễ." Địch Lệ Nhiệt Ba không thể không cảm thán tâm tính Gia Luật Hoằng, hôm nay song phương đến tình hình như thế này còn có thể khắc chế hữu lễ. Đương nhiên, đồng thời cũng muốn cảm thán quyền thế chính trị ảnh hương đến lòng người, cho dù được xưng là tính tình cương trực nhất thì người Bắc Nhung cũng học được không ít giả dối.

Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi xuống, không cùng Gia Luật Hoằng vòng vo, hỏi: "Công chúa Dung Hoa có đi cùng Thái Tử không?"

Gia Luật Hoằng dĩ nhiên không ngờ câu đầu tiên Địch Lệ Nhiệt Ba hỏi là công chúa Dung Hoa, sửng sốt một chút mới gật đầu nói: "Thực không dám giấu diếm, Dung Hoa xác thực đi theo tới Lệ thành."

Địch Lệ Nhiệt Ba nhướng mày cười nói: "Quả nhiên Bắc Nhung Vương rất yên tâm về Thái tử." Bắc Nhung Vương coi công chúa Dung Hoa thành thẻ bạc để đàm phán với Mặc gia quân, đàm phán còn chưa tiến hành lại để cho Gia Luật Hoằng đem người về. 

Thật sự để cho người ta có chút không rõ rốt cuộc Bắc Nhung Vương thật sự muốn đem tro cốt Gia Luật Dã và tướng sĩ Bắc Nhung chỉ là nói suông thôi.

Gia Luật Hoằng cười khổ nói: "Tại hạ được lệnh phụ vương, nhất định phải mang di cốt Thất đệ và tướng sĩ Bắc Nhung về. Kính xin Vương phi thành toàn. Về phần Dung Hoa...Cũng nhờ Vương phi trông nom." 

Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn Gia Luật Hoằng, nói: "Ngược lại Thái tử tình thâm ý trọng với công chúa Dung Hoa. Cuối cùng cũng không cô phụ công chúa Dung Hoa mấy năm nay ở Bắc Nhung..."

Gia Luật Hoằng khe khẽ thở dài, nói: "Tại hạ vô năng, lại để cho Vương phi chê cười. Ta đưa Dung Hoa đến bái kiến Vương phi." 

Gia Luật Hoằng quay người phân phó người hầu bên cạnh, chỉ chốc lát sau công chúa Dung Hoa liền từ hậu đường đi ra. Công chúa Dung Hoa đã đổi xiêm y Trung Nguyên lộ ra vài phần tiều tụy tái nhạt, so với lúc gặp trước đây thiếu đi vẻ xinh đẹp động lòng người.

"Vương phi." Công chúa Dung Hoa dịu dàng cúi đầu, nói khẽ.

Địch Lệ Nhiệt Ba giơ tay lên vịn nàng, cười nói: "Công chúa không cần đa lễ. Mời ngồi."

Ba người lần nữa ngồi xuống, Địch Lệ Nhiệt Ba mới nhìn Gia Luật Hoằng nói: "Vương gia giao việc đàm phán với Bắc Nhung cho Bản phi, chắc hẳn mấy ngày trước công tử Thanh Trần đã đề cập với Thái tử về điệu kiện của Định Vương phủ rồi. Không biết Thái tử Gia Luật Hoằng nghĩ như thế nào?"

Gia Luật Hoằng cau mày nói: "Chiến mã Bắc Nhung ta là lập quốc chi căn bản, Định Vương phủ muốn một vạn chiến mã, thứ cho Bản vương nói thẳng, thật sự có chút ép buộc. Dùng quyền lợi tại hạ, chỉ sợ không cách nào đáp ứng."

Chuyện đàm phán vốn cũng không phải một sớm một chiều có thể thành, Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không để ý cười nói: "Thái tử Gia Luật không cần vội vã trả lời bản phi, dù sao Thái tử cũng muốn nấn ná Lệ thành một thời gian, không bằng Thái Tử cũng có thể cùng Bắc Nhung Vương thương nghị lại. Thái tử nghĩ thế nào?"

Gia Luật Hoằng gật đầu cười nói: "Đa tạ Vương phi thông cảm. Vô luận chuyện lần có thành hay không, công chúa Dung Hoa xin trả lại cho Đại Sở, kính xin Vương phi chăm sóc nàng xem như thành ý Bắc Nhung ta."

Công chúa Dung Hoa lạnh nhạt, rủ mắt yên tĩnh ngồi bên cạnh. Làm như không để ý Gia Luật Hoằng và Địch Lệ Nhiệt Ba đang thảo luận về nàng.

Địch Lệ Nhiệt Ba không quên nhìn công chúa Dung Hoa, khe khẽ thở dài nói: "Công chúa ở lại Lệ thành, Định Vương phủ dĩ nhiên vẫn đối đãi tốt với công chúa. Nếu Công chúa nhớ người thân thì Bản phi sẽ phái người đưa công chúa về Giang Nam." Công chúa Dung Hoa là công chúa hòa thân, vô luận ở lại Lệ thành hay đi Nam Kinh, cũng sẽ không ai dám bạc đãi nàng đấy.

Công chúa Dung Hoa cười nhạt một tiếng, cười khổ nói: "Giang Nam...làm gì có người thân của ta...Dung Hoa muốn trở lại Trường Hưng phụng dưỡng Chiêu Dương cô cô, thỉnh Vương phi thành toàn." 

Lúc trước triều đình Đại Sở dời nam, công chúa Chiêu Nhân xuôi Nam, công chúa Chiêu Dương lại lựu lại Sở Kinh. Về sau Mặc gia quân đoạt lại Sở Kinh đổi tên thành Trường Hưng, Đại trưởng công chúa Phúc Hi bệnh chết, công chúa Chiêu Dương vẫn còn ở lại Trường Hưng vì Đại trưởng công chúa giữ đạo hiếu, công chúa Chiêu Nhân xuôi Nam không lâu cũng bệnh chết, hôm nay tính ra, công chúa Dung Hoa chỉ còn công chúa Chiêu Dương là người thân thân cận nhất thôi.

Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu nói: "Cũng tốt, qua ít ngày nữa công chúa Chiêu Dương cũng đến Lệ thành. Đến lúc đó công chúa có thể cùng công chúa Chiêu Dương trở về Trường Hưng.

Công chúa Dung Hoa cảm kích gật đầu nói: "Đa tạ Vương phi." Nói xong, liền cúi đầu không hề nhìn Gia Luật Hoằng. 

Gia Luật Hoằng nhìn thoáng qua công chúa Dung Hoa, thần sắc hơi động lại cuối cùng cũng không nói gì thêm. Vợ chồng mười năm, làm sao hoàn toàn không có tình cảm? Huống chi công chúa Dung Hoa là nữ tử cực kỳ xinh đẹp lại thông minh, không giống những nữ từ bình thường ở Bắc Nhung. Nhưng công chúa Dung Hoa không có quan trọng bằng vương vị Bắc Nhung, hôm nay từ biệt chỉ sợ không hẹn gặp lại rồi.

Thời điểm Địch Lệ Nhiệt Ba rời khỏi dịch quán Bắc Nhung, công chúa Dung Hoa liền trở về. Gia Luật Hoằng dẫn theo công chúa Dung Hoa đến Lệ thành, mặc kệ đàm phán có thành hay không cũng không nghĩ sẽ mang nàng về. 

Đã như vậy, Dung Hoa lúc nào trả cho Định Vương phủ cũng không sao rồi. Dứt khoát liền để cho Địch Lệ Nhiệt Ba mang người đi.

Trở lại Định Vương phủ, bố trí cho công chúa Dung Hoa xong, nhìn sắc mặt ảm đạm của Dung Hoa công chúa, Địch Lệ Nhiệt Ba cũng chỉ ngầm thở dài cũng không an ủi nhiều. 

Về sau vô luận là Định Vương phủ hay Đại Sở và Bắc Nhung quan hệ tốt hay xấu, công chúa Dung Hoa cũng không thể trở lại Bắc Nhung. 

Công chúa Dung Hoa cũng là người thông minh, đương nhiên sẽ không thể không rõ thế cục bây giờ đối với nàng xem như vô cùng không tệ. Gia Luật Hoằng đối với nàng coi như có vài phần tình nghĩa rồi. 

Lúc này chỉ lo lắng cho mấy đứa con còn ở Bắc Nhung. Nhưng vô luận là Định Vương phủ hay Đại Sở ở Giang Nam cũng không thể thay nàng mang những đứa bé kia về. Hiện nay người Trung Nguyên và Bắc Nhung cừu hận càng lớn, mấy đứa trẻ kia ở Đại Sở cũng không phải là chuyện tốt gì.

Trải qua vài ngày đàm phàn với Gia Luật Hoằng, vốn kiên trì không chịu nhượng bộ rốt cục Gia Luật Hoằng cũng đồng ý dùng một vạn thất chiến mã Bắc Nhung đổi lấy di cốt Gia Luật Dã và tướng sĩ Bắc Nhung chết trận. 

Đối với kết quả như vậy, cũng không ngoài ý muốn của Địch Lệ Nhiệt Ba. Lúc này đây bại dưới tay Mặc gia quân, Bắc Nhung có thể nói là quốc lực giảm đi, Bắc Nhung vốn đã hoang vắng, thổ địa cằn cỗi, muốn khôi phục cường thịnh, chỉ sợ mười năm hai mươi năm cũng không làm được. 

Mà chưa tính Mặc gia quân chủ động xuất kích, không cho bọn hắn có cơ hội nghỉ ngơi lấy sức. Dùng một vạn chiến mã đổi lấy cơ hội nghỉ ngơi. Đối với Bắc Nhung lâu dài không thể nói là tốt, nhưng hiện tại Bắc Nhung không còn lựa chọn khác.

Thời điểm song phương ký hiệp nghị Hòa Bình, Mặc Diệc Phàm cũng tự mình xuất hiện. Nhưng, quốc thư ký bên trên như cũ vẫn là Địch Lệ Nhiệt Ba và Từ Thanh Trần. Từ Thanh Trần hiện nay là hữu tướng, dĩ nhiên có tư cách đại biểu Định Vương ký hiệp nghị đấy, nhưng Địch Lệ Nhiệt Ba thân là nữ tử làm cho sứ giả Bắc Nhung có chút không yên lòng. 

Đây không phải bọn hắn xem thường Địch Lệ Nhiệt Ba, mà là bọn hắn hiểu rõ quy cũ truyền thống của Trung Nguyên. Tại trường hợp chính thức nữ tử không có tiếng nói, bởi vậy không thể không hoài nghi hiệp nghị Hòa bình có hiệu dụng.

Chống lại hoài nghi người Bắc Nhung, ánh mắt của đám danh môn thế gia bất mãn, Địch Lệ Nhiệt Ba cũng lơ đễnh, dứt khoát ký đại danh của mình vào bản hiệp nghị. Đợi đến lúc song phương trao đổi bản nghiệp nghị, Mặc Diệc Phàm mới đứng dậy kéo Địch Lệ Nhiệt Ba nói với Gia Luật Hoằng: "Thái tử Gia Luật, ta và ngươi song phương đã ký quốc thư. Bản vương hi vọng mau chóng nhận được một vạn thất chiến mã Bắc Nhung."

Nghe vậy, khóe môi Gia Luật Hoằng không khỏi co giật. Người Trung Nguyên ưa thích nói chuyện quanh co lòng vòng làm đấu óc người nghe choáng váng, nhưng Gia Luật Dã phát hiện, nói chuyện trực tiếp cũng làm người nghe không chịu được. 

Ý tứ Mặc Diệc Phàm vào trong tai Gia Luật Hoằng là nếu không vì một vạn con chiến mã, Bản vương làm gì có tâm tư cùng ngươi ký hiệp nghị Hòa Bình?

"Định Vương yên tâm, chỉ cần...Mặc gia quân tuân thủ ước định, trong vòng ba tháng, một vạn con chiến mã nhất định sẽ đưa tới Trung Nguyên." Gia Luật Hoằng nói.

Mặc Diệc Phàm nhướng mày nói: "Bản vương dĩ nhiên nhất ngôn cửu đỉnh. Một vạn con chiến mã, mười năm song phương đều không nhắc đến chiến sự."

Gia Luật Hoằng gật đầu, "Về sau Bắc Nhung và Định Vương chính là nước bạn, bản Thái tử kính mời Vương gia và Vương phi một ly."

Mặc Diệc Phàm lạnh nhạt, cũng không phản đối. Quốc cùng quốc vốn là như thế, không có bằng hữu vĩnh viễn cũng không có địch nhân vĩnh viễn. Có vĩnh viễn chỉ là lợi ích. Tuy nhiên bên ngoài song phương nói là giao hảo, nhưng vẫn hiểu rõ đối phương, vô luận Bắc Nhung hay Định Vương phủ đều không còn khí lực để đánh tiếp một trận. 

Chỉ có điều Bắc Nhung thảm hại hơn Định Vương phủ, Định Vương phủ lấy hết sức đánh một trận mà nói, chẳng qua là được không bù mất mà thôi.

Mà Bắc Nhung lại đánh thì tai họa ngập đầu rồi. Cho nên Bắc Nhung phải trả giá càng nhiều một ít mà thôi. Một khi song phương không muốn trì hoãn mà động thủ, cái gọi là hiệp nghị Hòa Bình cũng là rỗng tuếch mà thôi.

Lúc sứ giả Tây Lăng và Đại Sở đến Lệ thành, vừa vặn Định Vương và Bắc Nhung vừa kí xong hiệp nghị. Nghe được tin này, sắc mặt sứ giả hai nước đều khó coi. 

Định Vương phủ và Bắc Nhung ngưng chiến, rất có thể lực chú ý chuyển hướng về phía nam, vô luận là Đại Sở hay Tây Lăng, hiện tại cũng không chịu được một kích của Mặc gia quân. Tất cả mọi người không thể không đối mặt với sự thật, nhiều năm tranh đấu gay gắt như vậy, người thắng sau cùng, hiển nhiên là Định Vương phủ.

"Khởi bẩm Vương gia Vương phi, sứ giả Đại Sở và Tây Lăng đến bái kiến."

Lúc nghe được tin tức, Mặc Diệc Phàm và Địch Lệ Nhiệt Ba đang ngồi trong sân ôm hai tiểu bảo bảo chơi đùa. Hai bảo bảo hạ sinh không lâu đã được giao cho Từ gia nuôi dưỡng, Địch Lệ Nhiệt Ba luôn luôn cảm thấy áy náy về điều này. 

Từ khi sau trở về, Địch Lệ Nhiệt Ba lôi kéo Mặc Diệc Phàm làm bạn với hai bảo bảo, thỉnh thoảng Mặc Tiểu Bảo cũng đến tham gia náo nhiệt. Mặc Diệc Phàm rất yêu thích tiểu công chúa, cũng theo Địch Lệ Nhiệt Ba mỗi ngày mang hai tiểu Bảo bảo chơi đùa, hai người ngược lại thành người thanh nhàn nhất trong Lệ thành náo nhiệt này rồi.

"Cùng đến sao?" Địch Lệ Nhiệt Ba nhướng mày hỏi.

Mặc Diệc Phàm không để ý, lạnh nhạt nói: "Hai bên lộ trình không sai biệt lắm, cùng đến một chỗ cũng không có gì lạ, bên Giang Nam là ai đến?"

Thị vệ bẩm báo nói: "Hồi Vương gia, là Du Vương Đại Sở mang theo vị tân Sở Hoàng cùng đi."

"Du Vương? Mặc Cảnh Du?" Mặc Diệc Phàm không nhớ lắm mấy Vương gia hoàng thất Đại Sở, khi còn bé còn có nhớ một chút, về sau lớn lên đặc biệt sau khi Định Vương phủ gặp chuyện không may thì gần như không liên quan tới những người này. Cho nên hôm nay ấn tượng về Mặc Cảnh Du cũng không sâu sắc.

Địch Lệ Nhiệt Ba đứng dậy ôm Lân nhi đã ngủ trong tay thả xuống chiếc giường nhỏ, nói: "Tây Lăng Trấn Nam Vương và Sở hoàng đã đích thân tới, chúng ta cũng nên ra gặp. Miễn cho mất cấp bậc lễ nghĩa."

Mặc Diệc Phàm gật đầu, buông tiểu công chúa ra đi theo Địch Lệ Nhiệt Ba gặp khách.

Trong đại sảnh Định Vương phủ, hai bên nhân mã mỗi bên ngồi một phương. Tiểu Hoàng đế Đại Sở tân nhiệm Mặc Tùy Vân năm nay chưa tới mười hai tuổi, ngồi phía trên bên vị trí Đại Sở, tuy ăn mặc long bào đẹp đẽ quý giá nhưng sắc mặt lại suy yếu cùng với kinh hoảng. Thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Mặc Cảnh Du bên cạnh. 

Bên kia, Lôi Đằng Phong mặc triều phục Tây Lăng Trấn Nam Vương, nhìn qua khí vũ hiên ngang, khí độ ung dung. So với lúc trước thỉnh thoảng vội vàng xao động thất thố, càng nhiều thêm vài phần trầm ổn cùng với trấn định. 

Quan viên ngồi dưới tay hắn đều rủ mắt nghiêm nghị, một bộ dáng coi Trấn Nam Vương như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, so với Đại Sở càng thêm nhiều phần khí độ.

"Vương gia đến! Vương phi đến!" Ngoài cửa giọng nói người hầu vương phủ truyền đến.

Chỉ thấy áo tóc trắng của Định Vương nắm tay Vương phi mặc bộ áo đỏ tóc đen đến. Chỉ nhàn nhạt quét mắt qua mọi người, lại để cho người khác có một cảm giác áp lực trầm trọng.

Lôi Đằng Phong nhìn đôi bích nhân trước mắt, thần sắc trong mắt biến ảo, chốc lát đã giấu tất cả cảm xúc, bình tĩnh đứng dậy chắp tay nói: "Định Vương, Vương phi. Bản vương quấy rầy, kính xin hai vị chớ trách."

Địch Lệ Nhiệt Ba có chút ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Lôi Đằng Phong, mới chỉ có hai tháng, Lôi Đằng Phong lại có thể biến hóa lớn như vậy. Dáng người tuấn mỹ cao ngất ngược lại ẩn ẩn thêm khí độ của Lôi Chấn Đình năm đó.

Mặc Diệc Phàm đồng dạng đánh giá Lôi Đằng Phong liền rời đi. Vung tay lên cười nói: "Trấn Nam Vương khách khí, Trấn Nam Vương đường xa mà đến, vẻ vang cho kẻ hèn Định Vương phủ. Mời Trấn Nam Vương ngồi." 

Đúng là không ai đề cập đến trận đại chiến một tháng trước, càng không ai nhắc tới cái chết của Lôi Chấn Đình. Tuy bên Tây Lăng không ít người sắc mặt đều khó coi, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.

Mặc Diệc Phàm kéo Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi xuống, nhìn Sở hoàng Mặc Tùy Vân và Mặc Cảnh Du bên kia. Mặc Tùy Vân đứng dậy, đối với Mặc Diệc Phàm khom người vái chào nói: "Tùy Vân bái kiến Định Vương thúc."

Ánh mắt Mặc Diệc Phàm chớp lên, cười vang nói: "Sở Hoàng ở xa tới là khách, làm gì đa lễ vậy. Mời ngồi." 

Mặc Cảnh Du ngồi bên cạnh đáy mắt hiện lên vẻ thất vọng, trong lòng có chút bất đắc dĩ thờ dài cười nói: " Xác thực Định Vương là trưởng bối Hoàng thượng, xưng một tiếng Vương thúc cũng không quá. Định Vương không cần để ý." 

Nếu luận về gia phả mà nói. Mặc Tùy Vân cũng không phải xưng Mặc Diệc Phàm là thúc thúc, mà là thúc công. Nhưng Mặc Diệc Phàm hiển nhiên không có tâm tư liên hệ với Hoàng thất Đại Sở. 

Mặc Cảnh Du hiểu, lúc trước Đại Sở và Định Vương phủ đã xé toang mặt rồi. Chỉ cần đầu óc Mặc Diệc Phàm không hỏng...cái ý nghĩ hảo huyền căn bản không đáng tin cậy rồi. Cho nên tuy thất vọng những lại không quá mức để ý.

Mặc Diệc Phàm mỉm cười không nói, lấy thông minh của hắn há không biết Đại Sở đánh chủ ý gì? Chỉ có thể nói, Nam Kinh cùng mấy lão đầu tử trong Lệ thành thật là đều khờ khạo!

Thấy Mặc Cảnh Du có chút xấu hổ, Địch Lệ Nhiệt Ba mở miệng nói: "Sở Hoàng và Trấn Nam Vương đường xa mà đến, chắc là một đường khổ cực. Bản phi sai người chuẩn bị dịch quán, kính xin hai vị đến dịch quán nghỉ ngơi, buổi chiều Bản phi và Vương gia vì hai vị khách phương xa đến mà dùng cơm."

Lôi Đằng Phong trầm mặc gật đầu nói: "Đa tạ Vương phi." Những ngày này Lôi Đằng Phong tuy trầm ổn rất nhiều, nhưng đối mặt với địch nhân giết phụ vương nhất thời có chút cố sức đấy. 

Nhìn Mặc Diệc Phàm và Địch Lệ Nhiệt Ba khoan thai thong dong trước mắt, trong lòng Lôi Đằng Phong đột nhiên có chút mệt mỏi, cũng không có tâm tư nói gì thêm.

Mặc Cảnh Du nhìn thoáng qua Mặc Tùy Vân rõ ràng có chút mệt mỏi, cũng gật đầu nói: "Như thế, liền cảm ơn Vương phi rồi."

"Du Vương khách khí." Địch Lệ Nhiệt Ba cười nhẹ nhàng nói.

Rất nhanh, Lôi Đằng Phong và bọn người Mặc Cảnh Du cáo từ rời đi. Vốn chính là mới đến Lệ thành, tới gặp cũng là lễ mà thôi. Cho dù thực có chuyện gì, cũng phải chờ nghỉ ngơi đã rồi bàn sau. 

Nhìn một đoàn người rời đi, Địch Lệ Nhiệt Ba nhẹ giọng thở dài: "Lôi Đằng Phong thay đổi nhiều, khó trách trong thời gian ngắn như vậy có thể khống chế được Tây Lăng, nếu qua vài năm, chỉ sợ là một đối thủ không tệ."

Lôi Đằng Phong là bị hào quang của Lôi Chấn Đình áp chế quá lâu nên mất đi nhuệ khí. Một khi đã không còn Lôi Chấn Đình phảng phất không thể vượt qua ngọn núi lớn, Lôi Đằng Phong biến hóa tiến bộ đáng được xưng là thần tốc đấy.

Mặc Diệc Phàm nhíu mày nói: "Coi như là đối thủ, cũng sẽ không là đối thủ của Bản vương." Thời điểm Lôi Đằng Phong chính thức tưởng thành...lúc đó đối thủ của Lôi Đằng Phong dĩ nhiên không là hắn rồi. 

Định Vương điện hạ thỏa mãn tính toán, không chút nào áy náy với nhi tử của mình, dựng cho bé một đối thủ tương lai lợi hại.

Địch Lệ Nhiệt Ba bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, nhàn nhạt mỉm cười nói: "Đại Sở có ý gì?"

Một tay nắm tay Địch Lệ Nhiệt Ba, Mặc Diệc Phàm miễn cưỡng nói: "Còn có thể có ý gì? Những lão gia hỏa ở Nam Kinh ý nghĩ hão huyền, đưa Mặc Tùy Vân đến lấy lòng Bản vương, nói không chừng Bản vương nghĩ lại cùng Đại Sở bắt tay làm hòa lần nữa?" 

Mặc Diệc Phàm hắn không có nhi tử sao? Đánh được giang sơn, cho dù hắn không có hứng thú, cũng lưu lại cho con hắn a. Chẳng lẽ Mặc gia quân lại phải dây dưa mãi với Đại Sở?

Địch Lệ Nhiệt Ba sững sờ, cũng nhịn không được lắc đầu cười. Không thể không nói, trên triều đình...những lão đầu này đôi khi có cách nghĩ phức tạp làm người ta nhức đầu, nhưng đôi khi lại khờ khạo đến mức ta muốn bật cười. 

Bọn hắn như thế nào sẽ cho rằng Mặc gia quân cùng Đại Sở quyết liệt, Mặc gia quân thương vong nhiều như vậy, về sau lại có thể bắt tay làm hòa? Người Định Vương phủ không phải là Bồ Tát thiện tâm.

"Chắc không phải là ý tứ của Mặc Cảnh Du." Địch Lệ Nhiệt Ba nói. Tuy Mặc Cảnh Du có vẻ cung kính Mặc Diệc Phàm, nhưng lại không chân thành.

Mặc Diệc Phàm cười nói: "Mặc Cảnh Du có thể sống đến bây giờ nắm đại quyền, dĩ nhiên không phải đồ đần. Không phải hắn không hiểu. Chỉ có điều..hiện tại chỉ sợ hắn cũng không cách nào hoàn toàn khống chế triều đình Đại Sở." 

Mặc Cảnh Lê đầu hơi vụng về và ngốc nghếch, nhưng Giang Nam là địa bàn của hắn. Hơn nữa so ra, Mặc Cảnh Lê thủ đoạn ngoan độc hơn. Lúc còn Mặc Cảnh Lê...những lão đầu này không dám bắt đầu nháo sự, hiện tại Tân hoàng sơ lập, còn không thừa thời cơ bắt đầu cậy già lên mặt mới là lạ.

"Chàng định làm gì?" Địch Lệ Nhiệt Ba cười hỏi.

Mặc Diệc Phàm nói: "Bản vương đã phá tan Mặc Cảnh Kỳ và Mặc Cảnh Lê, còn Mặc Tùy Vân là việc của Mặc Tiểu Bảo. Bằng không người khác còn tưởng Bản vương muốn dây dưa với người của Hoàng thất Đại Sở, bắt nạt một đứa trẻ mười mấy tuổi? Quay lại...gọi Mặc Tiểu Bảo đi xem Mặc Tùy Vân, miễn cho tiểu tử kia nhàn rỗi không việc gì làm, mỗi ngày đảo quanh trước mặt Tâm Nhi."

"Chàng nói là...Mặc Tùy Vân..." Địch Lệ Nhiệt Ba nhíu mày, nghi hoặc nhìn Mặc Diệc Phàm. Nếu như Mặc Tùy Vân không đáng giá mà nói...Mặc Diệc Phàm sẽ không cố ý nhắc tới còn muốn Mặc Tiểu Bảo xem nó.

Mặc Diệc Phàm thấp giọng cười nói: "Ta cảm thấy được...Tiểu tử kia không chừng là người thông minh. Ít nhất...thông minh hơn cha và thúc thúc hắn."

Địch Lệ Nhiệt Ba bất đắc dĩ thở dài, nàng đến cùng không phải người sinh ra ở Hoàng gia. Ngoài sáng tính toán nguy hiểm nàng không lo, nhưng đối với những chuyện vụng trộm thật sự không thể am hiểu. Ít nhất vừa mới nói mấy câu, nàng hoàn toàn nhìn không ra Mặc Tùy Vân có gì dị thường.

Mặc Diệc Phàm sung sướng cọ xát mấy sợi tóc nhàn nhạt hương thơm của Địch Lệ Nhiệt Ba, cười nói: "Tiểu tử kia hành động không tệ, nếu không đúng lúc nhìn hắn, Bản vương thiếu chút nữa bị hắn lừa gạt. Ánh mắt hắn nhìn Bản vương, cũng không biểu hiện ra sự sợ hãi. Nhưng đến cùng vẫn là con nít, ước chừng từ nhỏ chưa được giáo huấn, vẫn lộ chân tướng."

Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu, muốn trước mặt Mặc Diệc Phàm không lòi đuôi thật sự không dễ dàng. Cái đứa bé kia chỉ sợ là cố ý biểu hiện bộ dáng hoảng sợ, nhưng lại không biết hăng quá hóa dở.

"Mặc Tiểu Bảo..."

"Mặc Tiểu Bảo mà không chơi được nó thì nên để cho Từ Thanh Trần dạy dỗ một phen rồi." Mặc Diệc Phàm nhàn nhạt nói. Một tiểu thế tử Định Vương phủ tử nhỏ được dạy bảo tỉ mỉ lại không chơi được người mới bị đẩy lên ngôi vị Tiểu hoàng đế, nói ra thân làm cha không thể không cảm thấy xấu hổ thay bé.

Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn Mặc Diệc Phàm trên mặt hiện vẻ bất mãn, chỉ phải gật đầu đáp ứng, "Đã biết, để ta cho gọi Tiểu Bảo đi đón Sở Hoàng." 

Chỉ sợ vạn nhất Mặc Tiểu Bảo biểu hiện không tốt, bị phụ vương bé thu thập khó coi, nàng làm mẹ chỉ có thể thay bé tiếc hận rồi. Thủ đoạn Mặc Diệc Phàm thu thập người chưa bao giờ thiếu trò gian trá, thu thập Mặc Tiểu Bảo càng là tận lực.

Cho nên, bạn học Mặc Tiểu Bảo phải cẩn thận rồi.

Trong hậu viện Định Vương phủ, Mặc Tiểu Bảo vừa viết bài xong chạy trở lại phòng nhìn muội muội tự dưng rùng mình một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro