Chương 25: Thanh Bách trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Địch Lệ Nhiệt Ba đứng dậy, "Chuyện gì?" Xưa nay Tần Phong trầm ổn, nếu không xảy ra chuyện lớn, thì tuyệt đối sẽ không lỗ mãng xông thẳng vào thư phòng mất lễ nghi như thế. 

Tần Phong trầm giọng nói: "Nữ Vương Nam Chiếu bị ám sát ở cách Lệ thành không xa, Nữ Vương và Tiểu Vương tử mất tích!"

"Cái gì?" Không chỉ mỗi Địch Lệ Nhiệt Ba, mà ngay cả trên mặt Mặc Diệc Phàm cũng lộ ra một tia ngoài ý muốn. 

Mặc Diệc Phàm suy nghĩ một chút, rồi cau mày nói: "Vì sao Nữ Vương Nam Chiếu lại mang theo Tiểu Vương tử đến Lệ thành?" 

Năm ngoái, công chúa An Khê ở Trung Nguyên sanh ra một Tiểu Vương tử, lúc đó Địch Lệ Nhiệt Ba và Mặc Diệc Phàm đều không ở Lệ thành. 

Hiện tại đứa bé kia còn chưa được nửa tuổi, theo lý thuyết, cho dù Nữ Vương Nam Chiếu đích thân đến Lệ thành chúc mừng, thì đường xá xa xôi cũng sẽ không mang theo Tiểu Vương tử mới đúng.

"Vương phu ở đâu? Mau mời hắn ta vào." Địch Lệ Nhiệt Ba vội nói.

Rất nhanh, Vương phu Nam Chiếu Phổ A liền đi vào, quả nhiên trên trang phục Nam Chiếu hoa lệ màu xanh ngọc đầy vết máu loang lổ, trên mặt và cánh tay của Phổ A cũng có vết thương, hiển nhiên là đã trải qua một cuộc ác chiến.

"Định Vương, Định Vương phi." Bởi vì quan hệ của công chúa An Khê và Địch Lệ Nhiệt Ba rất tốt, nên Phổ A cũng xem như quen thuộc với Mặc Diệc Phàm và Địch Lệ Nhiệt Ba, ngay lập tức cũng không khách khí, lo lắng nói: "Định Vương, Vương phi, xin hãy cứu An Khê và con ta!" 

Vừa nói vừa định quỳ xuống trước mặt Mặc Diệc Phàm và Địch Lệ Nhiệt Ba. Nam nhi Nam Cương thật ra cực kỳ kiêu ngạo, sẽ không dễ dàng quỳ xuống trước người khác. Vợ và con trai mất tích đã khiến cho nam nhân Nam Cương này kinh hoảng và thất thố.

Mặc Diệc Phàm vội vàng vươn tay đỡ lấy hắn ta, trầm giọng nói: "Phổ A, ngươi yên tâm. Chỉ cần Nữ Vương Nam Chiếu còn ở Tây Bắc, thì Bản vương bảo đảm có thể tìm được nàng ấy. Chuyện này... Định Vương phủ cũng sẽ cho Nam Chiếu một câu trả lời."

Trời sinh Mặc Diệc Phàm có một loại lực lượng có thể dẹp yên lòng người, làm cho người ta tin phục. Nghe thấy hắn nói như vậy, Phổ A cũng rất nhanh bình tĩnh lại, hít sâu một hơi nói: "Tại hạ có gì có thể giúp được, xin Định Vương cứ nói. Chỉ cần... An Khê và con ta có thể trở về bình an."

Mặc Diệc Phàm vỗ vỗ bờ vai của hắn ta, nói: "Ngươi ngồi xuống trước, kể lại tình hình lúc đó cho Bản vương và Vương phi nghe. Sau đó đến phòng khách nghỉ ngơi thật tốt, ngươi cũng bị thương không nhẹ."

Phổ A nặng nề gật đầu, sửa sang lại suy nghĩ một chút liền kể lại chuyện bị ám sát. Thì ra nửa năm qua, công chúa An Khê và Phổ A mang theo con đi du lịch xung quanh, trong nửa năm này ba phương thế lực của Trung Nguyên hỗn chiến, công chúa An Khê tiếp thu ý kiến của Địch Lệ Nhiệt Ba và Mặc Diệc Phàm nên cũng không tham gia vào trong đó. 

Bản thân quốc nội của Nam Chiếu cũng không có chuyện gì, nên hai người đều không muốn quay về. Lần này nghe nói Định Vương phủ muốn chuẩn bị tiệc tròn một tuổi cho Tiểu thế tử và Tiểu Quận chúa, dựa theo giao tình của Nam Chiếu và Định Vương phủ thì tất nhiên không thể nào không tham gia. 

Cho nên hai người đang định về Nam Chiếu liền đổi ý quay lại đây. Lại không nghĩ rằng trên quan đạo vắng người qua lại cách Lệ thành không xa bị phục kích, thị vệ mà Phổ A mang theo liều chết huyết chiến, nhưng người của đối phương không ít hơn nữa thân thủ của từng người đều không kém. Bọn họ bị đánh không trở tay kịp, vừa bắt đầu đã liền rơi xuống thế hạ phong, cuối cùng công chúa An Khê và con trai đã bị người ta bắt đi.

Nghe Phổ A kể lại, Mặc Diệc Phàm và Địch Lệ Nhiệt Ba liếc nhau một cái, trong lòng cũng dần dần có đáp án. Địch Lệ Nhiệt Ba gọi Mặc tổng quản tới mời Phổ A đi xuống nghỉ ngơi, Phổ A vừa ra cửa thì đúng lúc đám người Phượng Chi Dao mới nghe tin cũng chạy tới.

"Ta đã nói, tên Mặc Cảnh Lê kia nhất định sẽ gây ra chuyện yêu thiêu thân gì mà!" Lôi Kinh Hồng khẽ nguyền rủa, nói: "Nhưng mà, hắn ta bắt cóc công chúa An Khê làm gì? Không sợ gây rắc rối thì sẽ khiến cho Định Vương phủ chúng ta cảnh giác sao? Hay Mặc Cảnh Lê thật sự có bản lãnh cao đến nỗi không xem Định Vương phủ ra gì?"

Hàn Minh Nguyệt cau mày, nhìn qua Mặc Diệc Phàm nói: "Bắt cóc công chúa An Khê không có bất kỳ ý nghĩa gì, Mặc Cảnh Lê cũng không nhận được lợi lộc gì. Khả năng duy nhất chính là... Hắn ta muốn phá hư bữa tiệc tròn một tuổi này của Định Vương phủ. Nếu sứ giả của các quốc gia tới dự tiệc đều bị ám sát hoặc xảy ra chuyện gì......" 

Sứ giả các quốc gia xảy ra chuyện trên địa bàn của Định Vương phủ, cho dù không liên quan đến Định Vương phủ, nhưng chỉ sợ Định Vương phủ cũng phải cho các quốc gia một câu trả lời thỏa đáng.

Phượng Chi Dao trầm giọng nói: "Nếu quả thật là như vậy, thì hắn ta sẽ không chỉ ra tay với mỗi công chúa An Khê. Mà còn có Hách Lan công chúa và những sứ giả Tây Vực sắp tới Lệ thành kia nữa." Nói trắng ra là, Mặc Cảnh Lê chính là muốn Định Vương phủ khó xử.

Địch Lệ Nhiệt Ba cúi đầu suy nghĩ một chút, rồi trầm giọng nói: "Phượng Tam, ngươi nói cho Mặc Hoa, phái ám vệ của Định Vương phủ đi nghênh đón sứ giả các quốc gia, nhất định phải bảo vệ những sứ thần này tới Lệ thành an toàn. Mặt khác, binh mã trong đại doanh đang trú đóng gần Lệ thành điều ra năm vạn người, chia làm năm trăm người một đội, một ngày mười hai canh giờ tuần tra những nơi trong vòng trăm dặm xung quanh Lệ thành không gián đoạn. Truyền lệnh cho Kỳ Lân, hai đội đóng ở Lệ thành, bốn đội còn lại chia ra đóng ở bốn phương tám hướng Đông Nam Tây Bắc xung quanh Lệ thành, để có chuyện gì tùy thời trợ giúp."

"Dạ, Vương phi." Phượng Chi Dao gật đầu lĩnh mệnh.

"Chuyện Nữ Vương Nam Chiếu, mọi người thấy thế nào?" Mặc Diệc Phàm hỏi. 

Mọi người im lặng, một lúc lâu sau, Lôi Kinh Hồng mới thấp giọng thở dài nói: "Chỉ hy vọng Mặc Cảnh Lê... Muốn nói điều kiện, thì tạm thời sẽ không thương hại công chúa An Khê. Nếu không......" 

Nếu Nữ Vương và Vương tử duy nhất của Nam Chiếu chết ở Lệ thành, thì cũng không có lợi gì cho quan hệ giữa Định Vương phủ và Nam Chiếu.

"Chúng ta phái người cố gắng truy tìm ở xung quanh xem sao." Giọng nói của Phượng Chi Dao thanh âm cũng hơi ngưng trọng.

Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu nói: "Ra lệnh xuống, ngàn vạn lần phải cẩn thận, phải xác định công chúa An Khê và Tiểu Vương tử được an toàn."

Hàn Minh Nguyệt nói: "Công chúa An Khê cũng không phải nhân vật tầm thường, Mặc Cảnh Lê mang theo một cô gái còn có một đứa bé chưa đầy nửa tuổi đi lại ở gần Lệ thành như vậy, không thể nào không lộ ra một chút dấu vết. Vương phi cũng không cần quá lo lắng." 

Địch Lệ Nhiệt Ba suy nghĩ một chút, rồi nói: "Như vậy, chuyện này liền giao cho công tử Minh Nguyệt đi." 

Hàn Minh Nguyệt đã từng là đầu lĩnh của tổ chức tình báo lớn nhất Đại Sở, bàn về tìm người thì hắn ta chắc chắn có kinh nghiệm hơn người khác nhiều.

Hàn Minh Nguyệt chắp tay cười nói: "Chắc chắn sẽ không cô phụ sự nhờ vả của Vương phi."

Địch Lệ Nhiệt Ba khẽ thở dài nói: "Làm phiền công tử."

Trong một sơn động nào đó bên ngoài Lệ thành, công chúa An Khê tỉnh lại từ trong trạng thái hôn mê, vuốt vuốt cái trán hơi ẩn ẩn đau, trong mắt hiện lên một tia sáng sắc bén, trong nháy mắt liền khôi phục lại sự thanh tĩnh, vội vàng nhìn xung quanh.

"Ngươi đang tìm nó sao?" Một giọng nam vang lên ở gần đó, mang theo vài phần ác ý và đùa cợt.

Công chúa An Khê nhìn qua nơi phát ra tiếng nói, chỉ thấy một nam tử mặc quần áo bằng vải thô, để râu rậm rạp đứng ở gần đó, trong tay đang ôm một ôm một đứa bé còn trong tã lót. 

Tư thế ôm đứa bé của hắn ta cũng không thuần thục, cũng không thèm để ý đến, mà chỉ dùng một cánh tay tùy ý ôm tã lót, may mà đứa bé đã ngủ, nên mới không khóc.

"Sóc Nhi! Ngươi là ai?" An Khê công chúa nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt đầy cảnh giác, thấy hơi quen, công chúa An Khê suy nghĩ kỹ một lúc liền phát hiện trong trí nhớ mình căn bản không có người như vậy.

Dường như nam tử ngẩn người, rồi mới cười lạnh nói: "Nữ Vương Nam Chiếu thật sự mắc bệnh đãng trí nặng nha, trẫm nhớ lần trước chúng ta gặp nhau cũng không cách bây giờ quá lâu ah."

"Trẫm?" 

Cái từ này là tự xưng chuyên dụng của Hoàng đế Trung Nguyên, công chúa An Khê ngây ra một lúc, nhìn thật kỹ một lần nữa, hơi chần chờ nói: "Ngươi là... Mặc Cảnh Lê?" Không thể trách công chúa An Khê không nhận ra hắn ta, vốn công chúa An Khê cũng chỉ mới gặp Mặc Cảnh Lê vài lần. 

Hơn nữa, nam nhân ở trước mắt ngoại trừ thân cao ra thì không có bất kỳ một điểm nào giống như tên Lê Vương Đại Sở cao ngạo lại âm u lúc trước. 

Trên gương mặt luôn đáng được xưng là anh tuấn trước kia đã trở nên tái xám mà khô gầy, trong đôi mắt lại càng tràn đầy thô bạo và mơ hồ có sự điên cuồng vặn vẹo, còn có bộ râu cực kỳ giống đại vương trong sơn trại thổ phỉ khiến cho người ta cảm thấy khó chịu vô cùng kia nữa. Nói hắn ta là thổ phỉ chạy từ núi nào ra thì cũng không có ai hoài nghi.

Mặc Cảnh Lê nhìn công chúa An Khê, cười lên ha ha, "Đúng vậy, ta là Mặc Cảnh Lê! Thật sự không nghĩ tới Nữ Vương Nam Chiếu còn có thể nhớ ra trẫm ah!"

Trong lòng công chúa An Khê hơi run sợ nhìn con mình trong tay của hắn ta, bởi vì hắn điên cuồng cười lớn, nên đứa bé đang ngủ say đã bắt đầu giãy dụa, hiển nhiên sắp thức."Ngươi đưa con cho ta trước." 

Công chúa An Khê lấy lại bình tĩnh nói."Con? Tại sao trẫm phải phải nghe ngươi?" 

Mặc Cảnh Lê nhìn chằm chằm công chúa An Khê hỏi một cách cao cao tại thượng. Công chúa An Khê trầm giọng nói: "Sóc Nhi còn nhỏ, không nghe hiểu lời nói của người lớn. Nó thức chắc chắn sẽ khóc, ngươi cũng không hy vọng tiếng khóc của nó dẫn người của Định Vương phủ tới đây đi?"

Quả nhiên, An Khê công chúa lời còn chưa dứt, thì cái miệng nhỏ nhắn của đứa bé đã mếu máo, khóc thút thít. Mắt thấy tiếng khóc sắp lớn lên, Mặc Cảnh Lê chạy trốn suốt mấy ngày nay, phiền chán nhất là những tiếng khóc rống không ngừng này, lập tức cả giận nói: "Câm miệng!"

Đứa bé mới có nửa tuổi thì sao có thể nghe hiểu được lời cảnh cáo của hắn ta, lập tức cất tiếng khóc oa oa lớn lên. Mặc Cảnh Lê hung ác trừng công chúa An Khê một cái, khoát tay ném đứa bé qua, công chúa An Khê sợ hết hồn, vội vàng nhảy lên đón được con trai ở giữa không trung. Đáp xuống đất, công chúa An Khê vẫn kinh hồn chưa định vỗ nhè nhẹ con trai, "Sóc Nhi... Sóc Nhi ngoan, không khóc......"

"Kêu nó câm miệng ngay lập tức! Nếu không đừng trách trẫm không khách khí!" Mặc Cảnh Lê lạnh giọng ra lệnh. 

Công chúa An Khê nghiêng đầu nhìn Mặc Cảnh Lê một cái, không trả lời mà chỉ thấp giọng ôn nhu dỗ con trai trong lòng. Nằm trong lòng mẹ, không đầy một lát, tiếng khóc của đứa bé liền nhỏ xuống, từ từ nức nở rồi ngủ mất.

Thấy con đã ngủ, công chúa An Khê mới tìm một tảng bằng phẳng khô ráo cẩn thận từng ly từng tí để con xuống, còn rải chung quanh một vòng thuốc đuổi rắn rết và côn trùng. Thân là người Nam Cương, thì không thiếu nhất đúng là những thứ này.

Cho đến khi đã sắp xếp cho con xong, công chúa An Khê mới đi đến trước Mặc Cảnh Lê đang đứng ở cửa động, bình tĩnh nói: "Sở hoàng bắt Bản vương đến đây, muốn làm gì?"

Mặc Cảnh Lê nhìn công chúa An Khê tràn đầy ác ý, cười lạnh nói: "Muốn làm gì? Không có chuyện gì trẫm không thể bắt ngươi sao?"

Công chúa An Khê lắc lắc đầu nói: "Bản vương chắc chắn không tin, nếu Sở hoàng không có chuyện gì, thì ngay từ đầu đã có thể giết Bản vương rồi, cần gì chờ tới bây giờ chứ? Là vì... Định Vương phủ?" 

Cái này cũng không khó đoán, mặc dù Mặc Cảnh Lê là bị Thái Hoàng Thái hậu và các thần tử của Đại Sở trục xuất, nhưng truy nguyên vẫn là bởi vì cuộc chiến với Định Vương phủ. Nếu không phải là bị Định Vương phủ đánh bại thảm hại, thì cho dù những thần tử kia của Đại Sở có mọc thêm mười lá gan cũng không dám phản Mặc Cảnh Lê ở ngay Giang Nam.

Mặc Cảnh Lê nhìn chằm chằm nàng ta nói: "Ngươi cũng thật thông minh, khó trách lúc trước nữ nhân Thư Mạn Lâm kia không đấu lại ngươi. Chỉ tiếc... Cho dù ngươi thông minh thì rơi vào trong tay trẫm cũng vô dụng. Muốn trách, thì phải trách ngươi nhiều chuyện chạy đến Lệ thành."

Công chúa An Khê không nói thêm gì nữa, lấy sự mẫn cảm nhạy bén của nàng thì tất nhiên đã nhìn ra Mặc Cảnh Lê không bình thường. Nếu Mặc Cảnh Lê quyết tâm muốn giết nàng, thì nói gì cũng vô dụng, bản thân nàng là Nữ Vương Nam Chiếu thì sẽ càng không làm ra chuyện quỳ gối cầu xin tha chết.

Nhưng công chúa An Khê bình thản như vậy ngược lại đã chọc giận Mặc Cảnh Lê. Mặc Cảnh Lê nhìn chằm chằm nàng ta cười lên ha ha, "Có phải ngươi cảm thấy tên Vương phu kia của ngươi chắc chắn sẽ tới cứu ngươi không? Không sai, hắn ta thoát được, nhưng... Ngươi cảm thấy người của Định Vương phủ chắc chắn có thể tìm được ngươi sao? Cho dù có thể tìm được ngươi... Thì đứa bé này, còn không mãn tròn một tuổi đi? Nó chịu đựng được đến lúc đó sao?"

Công chúa An Khê nói một cách lạnh nhạt: "Rốt cuộc ngươi muốn gì?"

Mặc Cảnh Lê cười nói: "Không muốn gì cả, trẫm chỉ muốn xem xem, rốt cuộc Định Vương phủ lợi hại bao nhiêu thôi."

Công chúa An Khê nhắm mắt lại trầm mặc một lúc lâu, rồi mới mở miệng nói: "Ngươi bắt ta, chỉ là muốn dẫn dắt đi lực chú ý của Định Vương phủ mà thôi. Ngươi muốn... Ngươi muốn hãm hại người của Định Vương phủ."

Mặc Cảnh Lê quay đầu đánh giá công chúa An Khê một lúc lâu, mới thở dài nói: "Ngươi quả nhiên là nữ nhân thông minh, so với kẻ ngu xuẩn Tê Hà kia thật sự hơn nhiều lắm. Năm đó... Sao trẫm lại coi trọng kẻ ngu xuẩn kia đây?"

Công chúa An Khê cắn răng, trong mắt hiện lên một tia tức giận. Lúc công chúa Tê Hà được người do Địch Lệ Nhiệt Ba phái ra đưa về Lệ thành thì vết thương nặng trên người vẫn chưa lành, lại càng không cần phải nói đến bộ dáng si ngốc ngây ngây như một đứa bé tám tuổi kia. 

Mặc dù tức giận đứa em gái không nghe lời này vạn phần, nhưng nhìn thấy muội ấy bị nam nhân mà mình bỏ ra hết thảy yêu hơn mười mấy năm hại thành bộ dáng như vậy, công chúa An Khê vẫn không nhịn được mà đau lòng, lại càng hận Mặc Cảnh Lê vô tình."Nếu ngươi đã biết rồi, thì liền ngoan ngoãn ở yên cho trẫm. Nói không chừng tâm tình trẫm tốt, sẽ tha cho các ngươi một lần. Nếu không đàng hoàng... Trẫm bảo đảm ngươi sẽ được nhìn tận mắt con trai bảo bối của ngươi chết vô cùng khó coi!" 

Mặc Cảnh Lê đứng công chúa nhìn xuống An Khê, lãnh khốc cười nói. Dường như lại nghĩ tới điều gì, trong mắt Mặc Cảnh Lê hiện lên một tia địch ý, cười nói: "Lúc mới tới ta thấy đám người của Định Vương phủ đang tìm chúng ta ở khắp nơi đó. Nhưng mà... Ngươi yên tâm, bọn chúng tuyệt đối sẽ không tìm tới được nơi này. Cho dù có tìm được... Thì bọn chúng cũng không dám tới đây, trừ phi bọn chúng không cần mạng của ngươi nữa. Đúng rồi, nếu như ngươi muốn chạy trốn, thì cũng có thể đi ra ngoài xem thử xem sao."

Nói xong, Mặc Cảnh Lê liền không để ý tới công chúa An Khê nữa, mà nghênh ngang đi ra ngoài động.Nhìn bóng dáng Mặc Cảnh Lê biến mất ở cửa động, công chúa An Khê mới đi từ từ đến cửa động, rất nhanh, nàng liền tại sao Mặc Cảnh Lê không sợ nàng chạy trốn, cũng không sợ người của Định Vương phủ tìm được. 

Cái sơn động này lại nằm ở giữa vách đá dựng đứng, dưới vách đá là một mặt hồ gần như không nhìn thấy bờ, nếu chỉ có một mình, thì nàng còn có thể đánh cuộc một lần trực tiếp nhảy từ vách đá xuống, nhưng mang theo con, thì đúng là nàng không có biện pháp nào chạy trốn.

Trầm mặc nhìn mặt hồ dưới vách đá một lát, nàng cũng không quá quen thuộc với Tây Bắc, thời gian ngắn cũng không đoán được rốt cuộc mình đang ở đâu, trầm ngâm một lát, công chúa An Khê liền xoay người đi vào trong động.

Tin tức Nữ Vương Nam Chiếu bị mất tích ở cách Lệ thành không xa cũng không hoàn toàn giấu diếm, Định Vương phủ cũng không cố ý giấu diếm. Đúng như lời Mặc Diệc Phàm, trên đời không có tường nào mà gió không lọt qua được. 

Mà lúc này những người ở Lệ thành đều là quyền quý, thậm chí là người thống trị của các quốc gia, ít nhiều gì đều có một vài con đường bí mật của mình, cho dù không thể thám thính biết được tình hình trong Định Vương phủ, nhưng một vài chuyện lớn chuyện nhỏ trong Lệ thành vẫn là không thể gạt được bọn họ.

Mà trong đó, kinh hãi nhất không ai khác ngoài Mặc Cảnh Du. Vốn hắn cho là Mặc Cảnh Lê nói muốn ra tay với Nữ Vương Nam Chiếu chỉ là nói chơi với hắn mà thôi, lại không nghĩ rằng tên điên kia lại thật sự làm, hơn nữa còn thành công. 

Mấy chục năm cẩn thận chặt chẽ, khiến cho trực giác của Mặc Cảnh Du cảm giác được tình cảnh bây giờ mình hơi nguy hiểm. Nhưng nhược điểm quan trọng cùng với lực hấp dẫn của Ngọc Tỷ như vậy lại khiến cho hắn không có cách nào lui ra bình an. 

Nghe thấy tin tức mà thuộc hạ bẩm báo, Mặc Cảnh Du hít vào một hơi thật sâu, một lúc lâu sau mới phục hồi tinh thần lại, phất tay cho thuộc hạ bẩm báo lui ra.

"Vương thúc, đã xảy ra chuyện gì sao?" Ngồi bên cạnh, Mặc Tùy Vân thấy hơi ngạc nhiên hỏi.

Mặc Cảnh Du lơ đễnh nhìn nó một cái, nói: "Không phải cháu đã nghe được rồi sao, có người bắt cóc Nữ Vương và Vương tử Nam Chiếu." 

Mặc Tùy Vân nháy mắt, hơi nghi ngờ nói: "Vì sao phải bắt cóc Nữ Vương và Vương tử Nam Chiếu? Nơi này là địa bàn của Định Vương phủ, nếu gây thù oán với Nữ Vương Nam Chiếu... Ở chỗ khác bắt người không phải tốt hơn sao?"

Mặc Cảnh Du đánh giá nó mấy lần, cười nói: "Trái lại Hoàng thượng cũng nghĩ đến thật nhiều."

Mặc Tùy Vân cúi đầu, hơi xấu hổ nói: "Không phải Vương thúc và Hoàng tổ mẫu luôn nói... Không thể trêu chọc Định Vương phủ sao? Dường như Định Vương thúc rất lợi hại... Những thích khách kia không sợ thúc ấy sao?" 

Mặc Cảnh Du khẽ thở dài, thấp giọng lẩm bẩm: "Có lẽ nói không chừng hắn ta đã điên thật rồi."

Mặc dù tiếng của hắn ta nhỏ, nhưng Mặc Tùy Vân lại ngồi rất gần hắn ta, nên tất nhiên nghe được rõ ràng. Mặc Tùy Vân cúi đầu cũng không đáp, giống như căn bản không nghe thấy lời của Mặc Cảnh Du vậy. Trong đáy mắt nhìn như mờ mịt vô tri lại hiện lên một tia sáng quái dị.

Mặc dù ám vệ của Định Vương phủ đã âm thầm lục soát hầu như khắp các địa phương gần Lệ thành, nhưng lại vẫn không tìm được tung tích của công chúa An Khê. 

Sau đó Từ Thanh Bách hộ tống sứ đoàn các nước Tây Vực cũng tới Lệ thành bình an. Bởi vì những nơi xa xôi chính là do ám vệ Định Vương phủ hộ tống, nên dọc theo đường đi cũng không gặp phải rắc rối gì, có điều ám vệ do Định Vương phủ phái đi cũng bị thương mấy người.

Trong thư phòng Định Vương phủ, Từ Thanh Bách vừa uống trà vừa nhìn nhìn Mặc Diệc Phàm và Địch Lệ Nhiệt Ba đang ngồi ở phía trên, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Nếu không có chuyện gì, thì cho dù những sứ giả Tây Vực này ở xa tới là khách, nhưng cũng không cần thiết phải phái ám vệ ra nghênh đón ở ngoài trăm dặm. Trải qua mấy năm nay một mình đảm đương một phía, Từ Thanh Bách cũng càng thêm thành thục và chững chạc. 

Mặc dù trong số những quan viên văn võ của Định Vương phủ, thì tuổi quá trẻ, nhưng khí thế cũng đã có mấy phần phong thái của Từ Đại tiên sinh rồi.

Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu, thuật lại chuyện công chúa An Khê mất tích. Từ Thanh Bách nhíu mày, cũng không có lộ ra thần sắc kinh ngạc, suy nghĩ một chút mới nói: "Coi như Mặc Cảnh Lê là vì phát tiết lửa giận, thì cũng sẽ không tìm Nữ Vương Nam Chiếu không có ân oán gì với hắn ta. Dựa theo tính cách của hắn ta, muốn tìm cuối cùng... Chỉ sợ vẫn sẽ là Định Vương phủ."

Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu, Từ Thanh Bách nói tất nhiên bọn họ đều hiểu, hơi lo lắng khẽ thở dài một hơi, nói: "Muội chỉ sợ, Mặc Cảnh Lê cố ý muốn Định Vương phủ khó xử, nên sẽ xuống tay hãm hại công chúa An Khê và Tiểu Vương tử thôi."

"Hai ngày nay cũng không có tin tức gì, hẳn sẽ không. Hơn nữa, Mặc Cảnh Lê cũng không phải người không để ý đến tính mạng của mình, có công chúa An Khê và Tiểu Vương tử trong tay, ít nhất chúng ta sẽ sợ ném chuột vỡ đồ. Cho nên, tạm thời công chúa An Khê hẳn sẽ không gặp nguy hiểm." Từ Thanh Bách tỉnh táo phân tích. 

Hắn không có giao tình gì với công chúa An Khê, thậm chí có thể nói là hoàn toàn không nhận ra. Phân tích mọi chuyện cũng càng thêm khách quan hơn một chút, "Lệ nhi đừng quá lo lắng, Mặc Cảnh Lê muốn giết nàng ấy thì đã giết ngay tại chỗ rồi, cần gì phải phí tâm tư bắt đi còn phải tìm nơi giấu chứ."

Mặc Diệc Phàm nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Bản vương cũng đã nói như vậy, nhưng A Lệ vẫn cứ lo lắng. Hiện tại Thanh Bách cũng cho là như thế, nàng đã yên tâm rồi chứ?"  

Địch Lệ Nhiệt Ba hơi xấu hổ cười cười, nói với Từ Thanh Bách: "Tứ ca, chỗ nghỉ ngơi và việc tiếp đãi sứ đoàn Tây Vực đều đã giao cho Nhị ca phụ trách rồi, cũng xin ca phí nhiều tâm tư một chút. Mặt khác, muội hơi lo lắng Mặc Cảnh Lê có thể sẽ xuống tay với những sứ giả Tây Vực này, có vấn đề gì, ca cứ đi tìm Tần Phong hoặc Trác Tĩnh là được."

Từ Thanh Bách nghiêm túc, gật đầu, sứ giả Tây Vực ở xa tới chúc mừng, mặc kệ là mang dạng tâm tư gì, thì đến cùng cũng là ở xa tới là khách. Nếu xảy ra chuyện gì ở Lệ thành, thì thật đúng là hơi khó giải thích. Một giây sơ sẩy, nói không chừng biên cảnh Tây Vực lại sẽ bùng lên khói lửa lại.

"Nếu đã xác định là Mặc Cảnh Lê, như vậy... Hắn ta có khả năng liên lạc với người ở Đại Sở tới không?" Từ Thanh Bách suy nghĩ một chút, để chén trà trong tay xuống hỏi. 

Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười nói: "Tứ ca quả nhiên nhạy cảm, mọi người quả thật hoài nghi Mặc Cảnh Lê đã gặp gỡ Mặc Cảnh Du. Hơn nữa... Chỉ sợ Mặc Cảnh Du đã bị Mặc Cảnh Lê bắt được nhược điểm gì đó."

"Cho nên, mọi người tính ôm cây đợi thỏ?" Từ Thanh Bách nhướng mày nói, "Nhưng mà vẫn phải cẩn thận mới được, hiện tại Mặc Cảnh Lê dám lẻn vào Tây Bắc, hơn nữa còn không bị ám vệ của Định Vương phủ bắt được, có thể thấy được chưa chắc trong tay hắn ta không có một chút lá bài tẩy nào." 

Mặc Diệc Phàm gật đầu nói: "Ngươi yên tâm, trong tay của hắn ta còn có thể có thứ gì, trong lòng Bản vương cũng đã đoán được."

"Xưa nay Mặc Cảnh Du làm việc cẩn thận, hắn ta có thể bị Mặc Cảnh Lê bắt được nhược điểm gì chứ?" 

Nói đến cái này, Từ Thanh Bách cũng thấy hơi tò mò. Hắn đã từng sống ở Sở kinh một thời gian không ngắn, thậm chí còn từng làm quan viên Đại Sở, nên tất nhiên cũng có hơi chút hiểu rõ những Vương gia tôn thất Đại Sở này. 

Mặc Cảnh Du có thể sống yên ổn vô sự dưới sự đa nghi của Mặc Cảnh Kỳ, sau đó đến trong tay Mặc Cảnh Lê lại có thể được trọng dụng, hiện tại thậm chí Mặc Cảnh Lê đã ngã còn có thể cầm trọng quyền trong tay như vậy, có thể thấy được cũng không phải là đèn cạn dầu. Người như vậy, có thể bị Mặc Cảnh Lê bắt được nhược điểm gì mà khiến cho hắn ta cam nguyện bị sai khiến chứ?

Mặc Diệc Phàm nhíu mày nói: "Dựa theo địa vị hiện nay của Mặc Cảnh Du, nhược điểm bình thường cũng không có khả năng động được hắn ta. Có thể làm cho hắn ta kiêng kỵ... Phản quốc, mưu phản, hành thích vua? Chuyện Mặc Cảnh Kỳ và Mặc Túc Vân không liên quan đến hắn ta, mưu phản... Mặc Cảnh Du không phải là người vọng động như vậy, trong tay của hắn ta cũng không có binh mã. Như vậy chính là... Phản quốc!" Dứt lời, hai đầu lông mày của Mặc Diệc Phàm hiện lên một tia nhuệ khí.

"Phản quốc?" Địch Lệ Nhiệt Ba và Từ Thanh Bách đều thấy hơi ngoài ý muốn, bản thân Mặc Cảnh Du là Vương gia Đại Sở, chuyện phản quốc này càng làm cho người khác bất ngờ hơn mưu phản với hành thích vua.

Mặc Diệc Phàm chạm nhẹ vào cái trán, vừa suy tư vừa nói: "Hẳn cũng không coi là phản quốc... Rất có thể là đã bán đứng một vài thứ gì đó của Đại Sở cho......" 

Cau mày suy nghĩ một chút, rồi mới từ từ phun ra hai chữ, "Bắc Nhung."

"Chàng chắc chứ?" Địch Lệ Nhiệt Ba cau mày, quân bán nước, vô luận là ở thời đại nào cũng đều là kẻ bị thế nhân phỉ nhổ. Nếu thật sự là như thế, thì cũng không trách Mặc Cảnh Du cam nguyện bị Mặc Cảnh Lê sai khiến.

"Không chắc, ta đoán." Mặc Diệc Phàm nói một cách thản nhiên: "Có điều, là thật hay giả, rất nhanh sẽ biết thôi." 

Ngay từ sau khi biết Mặc Cảnh Du và Mặc Cảnh Lê từng có liên lạc, Định Vương phủ cũng đã bắt đầu phái người điều tra Mặc Cảnh Du. Nói vậy không bao lâu nữa, tất cả mọi chuyện trong cuộc đời của Mặc Cảnh Du sẽ bày ra ở trước mặt bọn họ. 

Nếu là bí mật mà ngay cả Mặc Cảnh Lê cũng có thể phát hiện, thì Định Vương phủ không có chú ý tới thì thôi, nhưng nếu nghiêm túc đi điều tra thì không thể nào tra không được. Địch Lệ Nhiệt Ba chỉ hy vọng đây không phải là thật, nếu Mặc Cảnh Du thật sự đã làm ra chuyện gì không nên làm, thì chỉ sợ lần này vô luận hắn ta có làm gì cũng không có cách nào còn sống mà đi ra khỏi Lệ thành.

"Khởi bẩm Vương phi, Hách Lan công chúa Bắc Cảnh đến." Ngoài cửa, thị vệ tới bẩm báo.

Nghe vậy, Địch Lệ Nhiệt Ba không khỏi cười một tiếng, với cô công chúa Bắc Cảnh dám yêu dám hận tiêu sái thẳng thắn này, Địch Lệ Nhiệt Ba rất có thiện cảm, đứng dậy nói với Mặc Diệc Phàm: "Ta đi nghênh đón Hách Lan công chúa." 

Mặc dù Hách Lan công chúa có danh xưng công chúa, nhưng hiện tại Bắc Cảnh cũng không xem như một cái quốc gia, miễn cưỡng tính ra thì cũng chỉ xem như là một bộ lạc mà thôi. 

Bản thân Mặc Diệc Phàm là Định Vương, tất nhiên không cần thiết tự mình đi nghênh đón một công chúa như vậy, cho dù cô công chúa này có thể là người thống trị cả Bắc Cảnh trong tương lai.

Mặc Diệc Phàm gật đầu nói: "Cũng được, ta còn một số việc muốn nói với Thanh Bách."

Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không dây dưa nữa, liền đứng dậy đi ra ngoài. Trong thư phòng, bởi vì Địch Lệ Nhiệt Ba rời đi mà có sự yên lặng ngắn ngủi. Một lúc lâu, Mặc Diệc Phàm mới bình thản mở miệng nói: "Thanh Bách có lời gì muốn nói?" 

Từ Thanh Bách khẽ gật đầu nói: "Nghe nói... Quan viên của Lệ thành có phê bình kín đáo với Lệ nhi?"

Mặc Diệc Phàm không khỏi nhướng mày cười một tiếng, "Những hạng người cổ giả kia là thứ gì, Từ Tứ công tử cũng không phải chưa từng tiếp xúc, còn có thể không rõ sao?" 

Từ Thanh Bách cúi đầu, gật đầu nói: "Quả thật như thế, như vậy, Vương gia có ý kiến gì không?"

Mặc Diệc Phàm hài lòng câu ra một nụ cười nói: "Chuyện này còn cần dựa vào Từ tứ công tử mới được ah."

"Ta biết rồi." Từ Thanh Bách gật đầu nói. Nụ cười trên mặt Mặc Diệc Phàm càng thêm vui vẻ, nói chuyện với người thông minh chính là thoải mái. 

Từ tứ công tử luôn được khen là mạnh vì gạo, bạo vì tiền, ôn văn nhĩ nhã, nhưng thật ra thì cũng là chủ nhân có thù tất báo. Nếu không phải trong tính cách mang theo sự cường thế tuyệt đối, thì chỉ với bộ dáng thư sinh ôn nhã như vậy của Từ Thanh Bách, sao có thể thu thập những đại gia tộc Tây Lăng đến ngoan ngoãn nghe lời chỉ trong hai ba năm ngắn ngủn chứ? 

Mặc dù hiện tại năm vị công tử Từ gia đều lấy Từ Thanh Trần dẫn đầu, nhưng Mặc Diệc Phàm cũng biết Từ đại công tử quá mức siêu nhiên, trái lại rất khó ở trong quan trường lâu dài. Cho nên, thật sự muốn làm chuyện gì, thì vẫn phải tìm Tứ công tử Từ gia ah.

Về phần những lão già đáng ghét kia sẽ bị Từ tứ công tử hành hạ thành dạng gì, thì Định Vương điện hạ tỏ vẻ: Không thèm để ý chút nào. Nếu như cho là những chuyện nhỏ nhặt lúc trước kia chính là sự trừng phạt của Định Vương, thì như vậy đã sai mười phần, hai chữ Định Vương này cũng đồng thời có có ý nghĩa: Hẹp hòi, mang thù, giận chó đánh mèo,...vvv....

"Hách Lan." Ngoài cửa lớn của Định Vương phủ, Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười nhìn cô gái xinh đẹp như hoa, mặc một thân phục sức Bắc Cảnh trước mắt, cười nói.

"Định Vương phi!" Hách Lan công chúa mang theo nụ cười xinh đẹp chạy lên trước, cho Địch Lệ Nhiệt Ba một cái ôm thật chặt, "Định Vương phi, đã lâu không gặp, ngươi vẫn xinh đẹp như vậy."   

Địch Lệ Nhiệt Ba hơi bất đắc dĩ ôm lại nàng ấy, cười nói: "Không xinh đẹp động lòng người bằng công chúa." Sống lâu ở thời đại này, Địch Lệ Nhiệt Ba phát hiện mình đều có chút không có thói quen lễ vật gặp mặt nhiệt tình như vậy.

"Thật sao?" Hách Lan công chúa vui sướng nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba nói. Người khen nàng xinh đẹp tất nhiên có rất nhiều, nhưng có lời khen nào càng làm cho người ta thích thú bằng lời khen của vị mỹ nhân trong mắt mình chứ?

Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Tất nhiên là thật. Xem ra hơn một năm này công chúa cũng đã sống rất vui vẻ."

Hách Lan công chúa cười nói: "Cũng không tệ lắm, mặc dù Trung Nguyên các ngươi rất tốt, nhưng ta vẫn thích Bắc Cảnh hơn. Ta cũng nghe nói, một năm này ngươi cũng trải qua rất đặc sắc ah. Ta thật muốn hôm nào so võ công với ngươi một trận, trên đường chúng ta tới đây, dân chúng Trung Nguyên đều truyền tụng Định Vương phi giống như nữ chiến thần trên đời này đấy."

"Hoan nghênh đã tới." Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Công chúa đi đường mệt mỏi, vào phủ phủ nghỉ ngơi trước đi. Mời vào." 

Hách Lan công chúa cũng không khách khí, liền kéo tay Địch Lệ Nhiệt Ba đi vào trong Định Vương phủ. Đi tới cửa, Địch Lệ Nhiệt Ba đột nhiên dừng lại nhìn qua nơi nào đó ở ngoài cửa phủ, Hách Lan công chúa khó hiểu hỏi: "Sao vậy?" 

Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười nói một cách thản nhiên: "Không có gì, công chúa, mời." 

Ở chỗ không có ai thấy, giơ tay lên ra hiệu cho Tần Phong, lúc nãy nàng rõ ràng cảm giác được cái hướng đó có người đang nhìn nàng chằm chằm. 

Tần Phong khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn hai người đi vào cửa lớn của Định Vương phủ, rồi mới phất tay chỉ huy thị vệ đi theo phương hướng mà Địch Lệ Nhiệt Ba chỉ lục soát.

Trong Vương phủ, Hách Lan công chúa vừa kéo tay Địch Lệ Nhiệt Ba đi vào trong, vừa thấp giọng nói: "Định Vương phi, có phải lại có kẻ nào đang đối nghịch với Định Vương phủ nữa đúng không?"

Địch Lệ Nhiệt Ba hơi ngạc nhiên nhướng mày, không nghĩ tới cảm giác của Hách Lan công chúa lại nhạy cảm đến vậy. 

Hách Lan công chúa vội vàng lắc đầu nói: "Không phải, là trên đường chúng ta tới đây đã từng gặp phải một đám thích khách, chính là chuyện trước khi vào Hồng Nhạn quan. Lúc đầu ta còn tưởng rằng là đám dư nghiệt thủ hạ của Nhậm Kỳ Ninh muốn tìm ta báo thù, nhưng sau đó lại cảm thấy không quá giống. Vừa tới Lệ thành đã nghe nói có thích khách bắt cóc Nữ Vương Nam Chiếu, mới vừa rồi......" 

Mới vừa rồi Hách Lan công chúa cũng không phát hiện cái gì, chỉ là qua phản ứng của Địch Lệ Nhiệt Ba mà đoán được có thể là Địch Lệ Nhiệt Ba đã phát hiện cái gì. 

Nghĩ đến đây, Hách Lan công chúa cũng hơi ảo não thừa nhận mình quả thật kém hơn Định Vương phi một chút.

Địch Lệ Nhiệt Ba than nhẹ một tiếng, thuật lại đơn giản chuyện đã xảy ra. Hách Lan công chúa cũng không để ý, cười nói: "Lá gan của tên Mặc Cảnh Lê này cũng không nhỏ, nếu có cơ hội, Bản công chúa cũng muốn gặp hắn ta." 

Địch Lệ Nhiệt Ba bất đắc dĩ lắc đầu cười nói: "Trái lại ta lại không hy vọng ngươi gặp phải hắn ta." 

Mặc Cảnh Lê có thể phục kích ám sát Hách Lan công chúa trên đường tới đây, có thể thấy được đã thật sự điên rồi, hoàn toàn không thèm để ý mình có thể trở thành mục tiêu truy sát của các quốc gia.

Trong một con hẻm nhỏ mờ tối trong Lệ thành, nam tử trung niên mặc một bộ quần áo thô sơ mộc mạc từ từ ngẩng đầu lên, trong mắt lóe ra tia sáng bén nhọn. Không hổ là Địch Lệ Nhiệt Ba, thiếu chút nữa đã bị phát hiện! 

Nhớ tới cô gái dịu dàng mỹ lệ cười nói thản nhiên trong bộ áo trắng ở ngoài cửa Định Vương phủ, trên mặt nam tử trung niên hiện lên một tia thần sắc phức tạp. 

Trong chốc lát, không biết nhớ ra gì, sắc mặt lại trở nên dữ tợn mà vặn vẹo , "Địch Lệ Nhiệt Ba, Mặc Diệc Phàm! Ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi! Sẽ không bỏ qua cho các ngươi!"

Trong dịch quán của sứ giả Đại Sở, gương mặt Mặc Cảnh Du âm trầm đẩy cửa phòng mình ra. Lúc nãy hắn lại nghe nói đoàn người của Hách Lan công chúa Bắc Cảnh gặp phải thích khách trên đường. 

Không cần nghĩ hắn cũng biết đây là ai làm, hiện nay thế lực của Định Vương phủ như mặt trời ban trưa, còn dám đối nghịch với Định Vương phủ, ngoại trừ kẻ điên Mặc Cảnh Lê kia ra, thì không nghĩ ra ai khác nữa.

Mới vừa vào cửa, liền đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng, Mặc Cảnh Du cảnh giác ngẩng đầu nhìn, liền thấy một người đang nghênh ngang ngồi trên giường êm trong phòng của mình đọc sách. 

Mặc Cảnh Du sửng sốt một chút, liền vội vàng xoay người đóng cửa lại, giận dữ thấp giọng hét: "Ngươi điên rồi! Lúc này ngươi lại còn dám nghênh ngang chạy đến đây!"

Mặc Cảnh Lê cười lạnh một tiếng, khinh thường nhướng mày nói: "Ngươi sợ? Đừng lo, người của Định Vương phủ không phát hiện ra ta."

Mặc Cảnh Du định thần nhìn lại, lúc này mới phát hiện Mặc Cảnh Lê khác lần trước hơn phân nửa. Hàm râu khiến người khác chú ý lúc trước đã bị cạo sạch sẽ, gương mặt hơi tái xám gày gò của lần trước cũng hơi trắng quá mức, trên người còn mặc một bộ quần áo thị vệ của Du Vương phủ Đại Sở. Nhìn qua cũng không giống như nam tử trung niên hơn ba mươi tuổi, mà lại càng giống một thanh niên hơi ốm yếu hơn hai mươi tuổi.

"Ngươi......" Mặc Cảnh Du đi đến nhìn chằm chằm Mặc Cảnh Lê, nhìn gần mới phát hiện gương mặt trắng của Mặc Cảnh Lê có chút mất tự nhiên, hóa ra là được thoa một tầng phấn. Mấy ngày nay Mặc Cảnh Lê cũng trôi qua không thoải mái, muốn nuôi trở về bộ dáng sống an nhàn sung sướng trước kia cũng không phải trong thời gian ngắn là có thể làm được, tất nhiên chỉ có thể bôi son phấn để che giấu. 

Nhưng một đại nam nhân, cho dù bản thân Mặc Cảnh Du là người trong hoàng thất cũng có thói quen thích học đòi văn vẻ, nhưng cũng có chút không chịu nổi gương mặt bôi đầy son phấn này của hắn ta, không khỏi nhíu nhíu mày nói: "Ngươi trái lại biết dùng bất cứ thủ đoạn nào." 

Cải trang như vậy, không phải là người quen thuộc với Mặc Cảnh Lê, chỉ sợ đứng ở ngay trước mặt cũng chưa chắc có thể nhận ra được. Khó trách Mặc Cảnh Lê không sợ.

Trên mặt Mặc Cảnh Lê vặn vẹo một chút, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại như cũ.

"Ngươi tìm ta có chuyện gì?" Mặc Cảnh Du hỏi, tư vị có nhược điểm nằm trong tay người khác cũng không quá tốt, cho nên Mặc Cảnh Du tuyệt đối không muốn nhìn thấy Mặc Cảnh Lê. 

Mặc Cảnh Lê cười nói: "Tất nhiên là có chuyện, hai ngày nữa chính là tiệc mừng của Định Vương phủ, chuyện mà ta muốn ngươi làm giúp ta cũng vào hôm đó."

Mặc Cảnh Du nhướng mày, chờ hắn ta nói chuyện. Mặc Cảnh Lê nói: "Vào hôm đó, ta muốn ngươi mang tên Mặc Ngự Thần của Định Vương phủ kia ra." 

Mặc Cảnh Du nhìn hắn ta một cách lạnh nhạt, "Ngươi cảm thấy ta có năng lực mang Thế tử của Định Vương phủ ra khỏi Định Vương phủ có thủ vệ sâm nghiêm sao? Huống chi, cho dù mang ra ngoài rồi, thì sau đó ta phải làm sao để thoát thân?"

"Đây là vấn đề của ngươi." Mặc Cảnh Lê nói như việc không liên quan đến mình, "Biện pháp luôn là do người nghĩ ra được, chỉ cần ngươi nghĩ thì tất nhiên sẽ có biện pháp."

Mặc Cảnh Du kiên quyết từ chối: "Ta không có cách nào."

Mặc Cảnh Lê trầm mặc một lúc, rồi trầm giọng nói: "Không có cách nào? Ta nhắc nhở ngươi... Ngươi không có cách nào, nhưng có lẽ Tiểu Hoàng đế mà ngươi mang đến kia sẽ có biện pháp." 

Thần sắc Mặc Cảnh Du khẽ biến, "Ngươi muốn lợi dụng Hoàng thượng?" Đúng vậy, Mặc Tùy Vân mới mười một hai tuổi, cũng là trẻ con nên tất không dễ dàng khiến cho người khác hoài nghi.

Mặc Cảnh Lê cười lạnh một tiếng nói: "Hoàng thượng? Ngươi gọi thật thuận miệng! Đừng nói cho trẫm ngươi đang lo lắng cho nó, dù sao cũng là con trai của Mặc Cảnh Kỳ, cho dù chết cũng không có quan hệ gì. Không phải sao?"

Mặc Cảnh Du trầm mặc một lúc lâu, rồi nói: "Ta biết rồi. Nhưng... Ngươi tốt nhất xác định ngươi thật sự có bản lãnh đó, nếu lật thuyền nửa đường... Ám vệ và Kỳ Lân của Định Vương phủ cũng không phải ngồi không."

Mặc Cảnh Lê cười nói: "Ngươi yên tâm, đến hôm đó, bọn chúng sẽ rất bận. Mặt khác, còn một chuyện nữa."

"Mặc Cảnh Lê, ngươi đừng có được voi đòi tiên!" Mặc Cảnh Du giận dữ, khẽ quát. 

Nhìn bộ dáng trong cơn giận dữ của hắn ta, Mặc Cảnh Lê nở nụ cười vui vẻ, nói một cách thản nhiên: "Đừng lo, chuyện này rất dễ dàng. Hôm tổ chức tiệc mừng của Định Vương phủ, ta muốn đi theo ngươi vào Định Vương phủ."

"Ngươi điên rồi!" Mặc Cảnh Du cắn răng nói.

Mặc Cảnh Lê lơ đễnh nhìn hắn ta một cái, cũng không phản bác. Mặc Cảnh Du hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: "Ta biết rồi, nhưng trong tay ngươi......" 

Mặc Cảnh Lê gật đầu nói: "Ngươi yên tâm, chỉ cần thấy Mặc Ngự Thần, trẫm tất nhiên sẽ đưa hết cho ngươi những thứ mà ngươi muốn."

"Ngươi tốt nhất nói lời phải giữ lời!" Mặc Cảnh Du oán hận nói.

"Két..." Ngoài cửa vang lên một tiếng tiếng vang nhỏ, mặt Mặc Cảnh Lê liền biến sắc phi thân ra ngoài chụp một cái, "Ai?" 

Cửa bị mở ra, một bóng người màu vàng sáng vội vả quẹo qua hành lang, Mặc Cảnh Lê cười lạnh một tiếng, vượt qua trước mấy bước ôm người trở về.

Thấy Mặc Tùy Vân bị ném vào phòng, sắc mặt Mặc Cảnh Du cũng khó coi, nhìn Mặc Cảnh Lê hỏi: "Làm sao bây giờ?" 

Mặc Cảnh Lê "Hừ" lạnh một tiếng nói: "Cái gì làm sao bây giờ? Nếu đã bị nó nghe thấy, thì giết là được."

Sắc mặt Mặc Tùy Vân trắng bệch ngồi dưới đất, hoảng sợ nhìn hai người trước mắt. Hắn không cẩn thận thấy có người vào phòng của Mặc Cảnh Du, nên liền lén tới đây muốn xem xem là ai. 

Nhưng đúng lúc nhìn thấy Mặc Cảnh Du trở về, lại không nghĩ rằng lại nghe được mưu đồ bí mật của hai người, nhất thời vô ý đụng trúng vách tường, nên mới bị Mặc Cảnh Lê phát hiện.

"Du Vương thúc......" Mặc Tùy Vân hoảng sợ nhìn Mặc Cảnh Du. 

Mặc Cảnh Du nhíu nhíu mày, nói: "Nếu Hoàng thượng chết đột ngột, sẽ khiến Định Vương phủ hoài nghi. Đến lúc đó......"

Mặc Cảnh Lê suy nghĩ một chút, cũng than thở đồng ý với lời của Mặc Cảnh Du. Bây giờ Định Vương phủ chắc chắn đã phái trọng binh bảo vệ Mặc Ngự Thần, muốn dụ đi ra ngoài cũng không dễ dàng. Ít nhất trong số những người Đại Sở tới đây, chỉ có Mặc Tùy Vân là cơ hội lớn nhất. Nhưng mà......

"Cái... Cái gì cháu cũng không biết... Lê Vương thúc......" Mặc dù Mặc Cảnh Lê thay đổi không nhỏ, nhưng Mặc Tùy Vân vẫn nhận ra Mặc Cảnh Lê. 

Sự sợ hãi trên mặt càng nhiều hơn, với vị Vương thúc giết chết Tiểu Hoàng đế tiền nhiệm Mặc Túc Vân này, vô luận là công chúa hay hoàng tử còn sống của Mặc Cảnh Kỳ, không có ai không sợ hắn ta.

Mặc Cảnh Lê híp mắt, nhìn chằm chằm Mặc Tùy Vân một hồi lâu, nói một cách lạnh nhạt: "Không muốn chết... Liền ngoan ngoãn nghe lời cho trẫm."

Mặc Tùy Vân gật đầu lia lịa, lau nước mắt nói: "Cháu nghe lời... Lê Vương thúc, đừng, đừng giết cháu......"

Nhìn bộ dáng hoảng sợ của nó, Mặc Cảnh Lê hài lòng gật đầu, vươn tay kéo dậy. Mặc Tùy Vân sợ hãi đứng lên, dưới ánh mắt như mũi đao của Mặc Cảnh Lê thấp thỏm bất an. Mặc Cảnh Lê hỏi nó: "Đã biết phải làm gì chưa?"

Mặc Tùy Vân chần chờ một chút, rốt cuộc vẫn phải gật đầu.

"Có thể làm được không?" Mặc Cảnh Lê hỏi.

"Có thể." Mặc Tùy Vân vội vàng gật đầu nói: "Mặc Ngự Thần, Mặc Ngự Thần muốn cháu tìm hắn ta chơi, mấy ngày qua cháu không có... Không có đi. Lát nữa cháu cháu rủ hắn ta ra ngoài chơi, hắn ta chắc chắn sẽ đi theo cháu."

Khóe môi Mặc Cảnh Lê câu ra một nụ cười âm lãnh, giơ tay lên vỗ vỗ đầu Mặc Tùy Vân nói: "Rất tốt, Vương thúc biết cháu là đứa bé ngoan. Chỉ cần vào ngày tổ chức tiệc mừng của Định Vương phủ, cháu mang Mặc Ngự Thần ra khỏi Định Vương phủ, thì cháu sẽ vẫn là Hoàng đế Đại Sở, Vương thúc sẽ không hại cháu."

Mặc Tùy Vân không nhịn được rùng mình một cái, nói nhỏ: "Vương thúc, cháu biết rồi......"

Mặc Tùy Vân trở về phòng của mình, lập tức đóng cửa lại, vén chăn lên nhét mình vào, trốn ở dưới tấm chăn gấm thật dày phát run cầm cập. Hắn cũng không phải là người dễ bị sợ hãi, nhưng với vị Lê Vương thúc này, tin tưởng ấn tượng của tất cả huynh đệ tỷ muội của cũng đều khắc sâu giống nhau. 

Lúc trước ở trong cung Nam Kinh, bọn họ đã tận mắt nhìn thấy Mặc Cảnh Lê hành hạ Mặc Túc Vân như thế nào. Còn có ánh mắt âm u mà hắn ta thỉnh thoảng quét về phía bọn họ, mỗi một dạng đều để lại bóng ma khắc sâu vào Mặc Tùy Vân từ lúc nhỏ. 

Lần này...... Mặc Tùy Vân run lên cầm cập, càng ôm chặt chăn hơn. Mới vừa hắn rõ ràng cảm giác được, Mặc Cảnh Lê cũng không phải hù dọa hắn mà thôi, mà thật sự muốn giết hắn.

"Không... Không, ta không thể chết được... Ta không thể chết được......" Mặc Tùy Vân thấp giọng lẩm bẩm, "Phải làm sao bây giờ... Làm sao bây giờ?" 

Dụ Mặc Ngự Thần đi ra ngoài để cho Mặc Cảnh Lê giết chết? Mặc Tùy Vân mạnh mẽ lắc đầu. Mặc dù hắn không thích Mặc Ngự Thần, huống chi trong tiềm thức luôn xem hắn ta thành địch nhân trong tương lai. 

Nhưng hiện tại... Hắn còn chưa có tư cách được so sánh với Mặc Ngự Thần và Định Vương phủ. Cho nên, địch nhân hiện tại của hắn tuyệt đối không phải là Mặc Ngự Thần. 

Còn có Định Vương... Vị Định Vương áo trắng tóc trắng đáng sợ kia. Nếu hắn hại chết Mặc Ngự Thần... Mặc Tùy Vân không nhịn được liền run lên, không được... Tuyệt đối không thể chọc tới Định Vương! Nhưng... Hắn nên làm cái gì bây giờ?

"Ai muốn ngươi chết?" Một tiếng cười hì hì truyền vào trong tai. Mặc Tùy Vân ngây ngốc, một hồi lâu sau mới phục hồi tinh thần lại tức khắc vén chăn lên, liền thấy Mặc Tiểu Bảo đang cười híp mắt ngồi ở bên giường tò mò nhìn mình, 

"Sao ngươi lại ở đây?" Thấy Mặc Tiểu Bảo, gương mặt Mặc Tùy Vân lập tức trắng bệch, vội vàng đứng dậy muốn nhìn xem phía ngoài có người hay không. Mặc Tiểu Bảo quay đầu cười nói: "Đừng lo, phía ngoài không có ai."

Mặc Tùy Vân khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhìm chằm chằm Mặc Tiểu Bảo im lặng xuất thần. Mặc Tiểu Bảo cũng không để ý, nhàn nhã ung dung ngồi ở một bên nhìn Mặc Tùy Vân đang đứng ngẩn người ở bên giường. 

Thật ra thì Mặc Tiểu Bảo cũng biết, so với Mặc Tùy Vân, mình tuyệt đối cũng coi là hạnh phúc. Ít nhất từ nhỏ đến lớn cậu đều được vui vẻ lớn lên trong sự bảo vệ của mọi người, mà không phải lớn lên trong sự nơm nớp lo sợ ở trong hậu cung, hiện tại còn bị triều thần và quyền quý Đại Sở xem thành bù nhìn mà thao túng như Mặc Tùy Vân. Dưới tình huống như thế, Mặc Tùy Vân còn có thể cẩn thận giấu diếm tâm tư của mình, cũng khó trách Phụ vương lại có vài phần coi trọng hắn ta.

Mặc Tùy Vân cũng đang đánh giá Mặc Tiểu Bảo, trong lòng do dự qua lại. Hắn biết, hiện tại rất có thể Mặc Cảnh Lê còn chưa đi. Nếu như hiện tại hắn gọi... Rất nhanh, Mặc Tùy Vân lắc đầu, Mặc Tiểu Bảo tuyệt đối không thể tới đây một mình. Cho dù chính hắn ta nghịch ngợm thì người của Định Vương phủ cũng sẽ âm thầm bảo vệ. Cho dù Mặc Cảnh Lê giết Mặc Ngự Thần, thì cuối cùng xui xẻo phải thừa nhận cơn giận của Định Vương vẫn là bọn hắn. 

Trừ phi... Mặc Cảnh Lê có thể giết Định Vương! Nhưng, Mặc Cảnh Lê có thể giết được Định Vương sao? Dĩ nhiên là không thể nào, nếu như Mặc Cảnh Lê có bản lãnh này, thì lúc này ngôi vị Hoàng đế cũng đã không tới phiên hắn ngồi.

Cho nên... Không thể hãm hại Mặc Ngự Thần! Ít nhất, không thể để cho Mặc Ngự Thần chết ở đây!

"Đi! Ngươi đi mau!" Mặc Tùy Vân phục hồi tinh thần lại, đẩy Mặc Tiểu Bảo ra ngoài cửa sổ.

Mặc Tiểu Bảo hơi kinh ngạc nhìn hắn ta nói: "Ngươi làm gì vậy? Ta tới tìm ngươi chơi, ngươi cứ đuổi ta đi như vậy sao?" 

Mặc Tùy Vân hơi tức giận nói: "Hôm nay ta hơi mệt, ngươi đi đi!"

Hắn ta càng nóng ruột, Mặc Tiểu Bảo lại càng nhàn nhã ung dung, cười híp mắt nằm gục ở trên bàn nói: "Ngươi mệt thì cứ nghỉ ngơi đi, ta cũng sẽ không quấy rầy ngươi." 

Mặc Tùy Vân nóng ruột đến quả thật muốn khóc, nếu không phải hắn không có bản lãnh đó, thì quả thật muốn trực tiếp nắm Mặc Tiểu Bảo ném xuống rồi. Mặc Tiểu Bảo phe phẩy nhẹ nhàng lông mi thật dài, nụ cười chân thành nhìn hắn ta, chậm rãi nói: "Ngươi nóng nảy như vậy làm gì? Thật giống như sợ người khác biết ta ở đây vậy. Ngươi yên tâm, nơi này là Lệ thành, cho dù Du Vương biết ta lén tới đây, cũng sẽ không làm gì ta."

Du Vương cái rắm! Ở trong lòng Mặc Tùy Vân mắng thầm: "Tóm lại, ngươi nhanh đi đi! Hôm nay ta không muốn chơi."

"Ta muốn chơi là được, không bằng chúng ta đi chơi đi?" Ánh mắt Mặc Tiểu Bảo sáng lên, cười híp mắt nói.

"Mặc Tiểu Bảo Thế tử, ta cầu ngài, đi về đi được không?" Mặc Tùy Vân không nhịn được van nài, hắn làm vậy là vì mạng nhỏ của ai ah. 

Mặc Tiểu Bảo nhướng nhướng tuấn mi, vỗ vỗ bả vai Mặc Tùy Vân, thấp giọng cười nói: "Được rồi, không đùa ngươi nữa. Huynh đệ, có chuyện gì khó xử nói cho ta biết, ở trên đất Lệ thành này còn có chuyện mà Bản Thế tử không làm được sao?" Mặc Tiểu Bảo bày ra một bộ dáng chúng ta là huynh đệ, làm huynh đệ giúp nhau mọi việc không tiếc cả mạng sống.

Mặc Tùy Vân hơi khinh thường liếc Mặc Tiểu Bảo một cái, một đứa bé chưa dứt sữa còn thấp hơn cả mình chỉ biết chơi như vậy thì có thể làm gì được? 

Đừng để cho Mặc Cảnh Lê biết hắn ta ở đây, sau đó bị Mặc Cảnh Lê làm thịt thì hắn đã cảm tạ trời đất rồi. Mặc Tùy Vân tức giận nói: "Tóm lại, ngươi nhanh đi cho ta!"

Thấy hắn ta không chịu mở miệng, Mặc Tiểu Bảo cũng không ép buộc nữa, nhún vai nói: "Vậy ta đi về trước, có chuyện gì sai người đến Định Vương phủ tìm ta nha."

"Ta biết rồi, đi mau đi!" Thấy hắn ta rốt cuộc đã chịu đi, đương nhiên Mặc Tùy Vân đồng ý luôn miệng, liền kéo đẩy hắn ta đến bên cửa sổ. 

Mặc Tiểu Bảo tức giận đẩy tay hắn ta ra nói: "Một chỗ đi một lần thì thôi. Lại cửa sổ nữa, ta đang chờ bị bắt sao?" 

Đến một góc trong phòng, Mặc Tiểu Bảo tung người nhảy lên tường mượn lực, liền ngồi vững vàng trên xà nhà, quay đầu phất phất tay với Mặc Tùy Vân, Mặc Tiểu Bảo liền vạch ra một lỗ không biết đã có từ lúc nào trên nóc nhà rồi chui ra ngoài.

Thấy Mặc Tiểu Bảo lộ ra một tay khinh công như vậy, Mặc Tùy Vân vẫn sửng sốt một chút. Mặc dù hắn đã từng nhìn thấy không ít người có khinh công cao minh hơn Mặc Tiểu Bảo, nhưng những người đó đều lớn hơn Mặc Tiểu Bảo rất nhiều. 

Tuổi nhỏ như thế, mà đã có thể hơn người như vậy cũng khó trách Mặc Tiểu Bảo dám lẻn vào dịch quán Đại Sở ngay trong ban ngày. Cuối cùng đã tiễn Mặc Tiểu Bảo đi, Mặc Tùy Vân cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Hoàng thượng." Ngoài cửa vang lên tiếng Mặc Cảnh Du, thân thể Mặc Tùy Vân cứng đờ nhưng rất nhanh liền khôi phục, đi tới mở cửa, "Du Vương thúc." 

Mặc Cảnh Du đứng ở cửa, nhìn Mặc Tùy Vân một cách kỳ quái, nói: "Sao lại khóa cửa?"

Mặc Tùy Vân cắn cắn góc môi, thấp giọng nói: "Du Vương thúc, cháu... Cháu......"

Mặc Cảnh Du hiểu rõ nhìn nó nói: "Cháu sợ?" 

Mặc Tùy Vân nặng nề gật đầu, Mặc Cảnh Du hơi bất đắc dĩ thở dài nói: "Chuyện cho tới bây giờ, chúng ta cũng không thể không làm. Hoàng thượng, cháu cũng không phải con nít, rất nhiều chuyện hẳn là đã hiểu."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Tùy Vân buồn rầu, thấp giọng nói: "Cháu biết rồi, Du Vương thúc. Lê... Lê Vương thúc đi chưa?"

"Đi!" Mặc Cảnh Du trầm giọng nói, nhắc tới Mặc Cảnh Lê sắc mặt của hắn cũng không quá tốt, thấp giọng nguyền rủa: "Cái kẻ điên kia! Ai biết hắn ta lại đi làm cái gì rồi! Hoàng thượng đừng sợ. Ngày mai... Cháu chỉ cần dựa theo biện pháp của Vương thúc mà làm, không sao."

Mặc Tùy Vân biết điều gật đầu, "Cháu biết rồi, Vương thúc."

Thấy mặt mày nó ủ rũ, Mặc Cảnh Du cũng biết mới vừa rồi chắc chắn nó đã bị sợ đến không nhẹ. Ở trong số những hoàng tử còn dư lại của Mặc Cảnh Kỳ, biểu hiện của Mặc Tùy Vân đã xem như rất tốt rồi. Nếu như Mặc túc Vân đã băng hà gặp phải chuyện như thế, chỉ sợ đã sợ đến khóc oa oa rồi.

"Vương thúc không quấy rầy cháu nữa, cháu cố gắng nghỉ ngơi đi." Mặc Cảnh Du nhẹ giọng nói.

"Dạ, Vương thúc." Mặc Tùy Vân thấp giọng nói.

Mặc Cảnh Du vỗ vỗ bả vai Mặc Tùy Vân, xoay người đi ra ngoài. Thấy Mặc Cảnh Du rời đi, Mặc Tùy Vân thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa quay đầu lại nhìn nóc phòng đã không có bất kỳ khác thường gì, rỗi liền ngã vào trong chăn gấm thật dày một lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro