Chương 27: Tây Lăng nhượng bộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm nay, trong Lệ thành đặc biệt nhộn nhịp. Lần nhộn nhịp như thế gần đây nhất vẫn là lúc tiệc mừng thọ của Thanh Vân tiên sinh vào một năm trước, nhưng khi đó phần lớn khách mời đến đây dự tiệc đều đến với mục đích thăm dò và có dụng ý khác.

Còn lần này, trái lại đều thay đổi tâm tình khác. Một loại tâm tình xen lẫn vừa kính sợ lại vừa thán phục, hơn nữa còn có ý lấy lòng như có như không.

Trong vòng một năm, vô luận là Định Vương phủ hay toàn bộ thiên hạ đều xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Người có mắt đều có thể nhìn ra được, thiên hạ hôm nay đã không còn ai có thể đối kháng với Định Vương được nữa, ít nhất, trong vòng mười năm tới sẽ không có.

Mà tất cả mọi người đều không tự chủ được mà bắt đầu lo lắng rằng, sau khi Định Vương phủ khôi phục lại nguyên khí, có thể lại xua binh chinh chiến tứ phương lần nữa hay không, mà đến lúc đó lại có ai có khả năng ngăn cản thiết kỵ của Định Vương phủ đây?

Nếu như không phải liên quân ba nước mới vừa đánh bại, nếu như không phải dòng họ và thế lực hiện nay thật sự chênh lệch quá lớn, thì chỉ sợ liên quân các nước sẽ lại vây công một lần nữa. Nhưng hiện tại, nếu không có thực lực để cứng đối cứng, thì cũng chỉ có thể nhượng bộ.

Bữa tiệc này được tổ chức trong Định Vương phủ. Bởi vì chỉ là tiệc tròn một tuổi của hai đứa bé thôi, nên Định Vương phủ cũng không mở tiệc lớn để chiêu đãi khách mời, khách tới đây cũng chỉ là sứ thần của các nước và quan viên văn võ của Định Vương phủ mà thôi, còn các nhân vật thống trị nổi tiếng của các nước thì đều không có mời.

Tất nhiên, dù khách mời không nhiều lắm, nhưng dân chúng Lệ thành cũng vẫn nhộn nhịp tấp nập như đón tết vậy.

Trong tiểu viện trong Định Vương phủ, sáng sớm hai cục cưng vừa thức dậy đã được mặc vào quần áo đẹp mới, được Địch Lệ Nhiệt Ba ôm giao cho đám người Hoa Lệ Dĩnh đã đến từ sáng sớm cùng chơi đùa.

Hai vị Từ phu nhân, kể cả Tần Hân Dư nữa, đều đã đi ra ngoài bận rộn chuyện tổ chức tiệc, cho nên mấy đứa bé cũng chỉ có thể giao cho mấy cô nương khuê các trông nom.

"Mẹ... Mẹ, mẹ......" Tâm nhi mặc một bộ váy nhỏ màu hồng phấn thêu hoa phù dung, trên cổ mang một chiếc khóa trường mệnh tinh xảo bằng ngọc, trên hai tay và hai chân đều đeo vòng bạc, ngồi trong lòng Mặc Vô Ưu xinh xắn như Ngọc Nữ bên cạnh Quan Âm nương nương trong tranh vậy.

Vô Ưu cười híp mắt vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé của Tâm nhi nói: "Tiểu Tâm nhi à, mẹ đang bận, sẽ đến chơi với muội liền."

Sáng sớm thức dậy đã không nhìn thấy mẹ, Tâm nhi không vui, "Mẹ, mẹ......"

Ở bên cạnh, Lân nhi nghe thấy tỷ tỷ gọi mẹ thì cũng ồn ào theo. Hơn nữa rõ ràng Lân nhi còn có lực hành động hơn tỷ tỷ, bò dậy khỏi tấm thảm dày mềm mại lắc lư muốn đi ra ngoài.

Hoa Lệ Dĩnh liền vội vàng ôm bé trở lại, "Lân nhi ngoan nha, mẹ sẽ tới chơi với các con liền. Bảo bối ngoan, chơi với tỷ tỷ trước đi nha."

Nghe được tỷ tỷ hai chữ, Lân nhi lập tức quay đầu nhìn Tâm nhi, đợi đến khi Hoa Lệ Dĩnh đặt các bé vào cùng nhau, hai chị em liền nghiêng nghiêng ngả ngả chơi cùng nhau, đã quên mất chuyện muốn đi tìm mẹ.

Nhìn hai chị em ngồi trên giường êm rộng rãi y y nha nha nói những lời mà người lớn nghe không hiểu, tất cả mọi người không khỏi cười một tiếng.

"Tâm nhi, ca ca tới chơi với muội nè!" Ngoài cửa, Mặc Tiểu Bảo dẫn theo Từ Tri Duệ, Lôi Quân Hàm và Tần Liệt vui vẻ vọt vào, vươn tay ra muốn ôm Tâm nhi. Tâm nhi rõ ràng cũng rất thích người anh trai Mặc Tiểu Bảo này, lập tức vươn tay nhỏ bé ra muốn ôm.

Mặc Tiểu Bảo vui mừng hớn hở ôm muội muội vào lòng, nhìn qua mấy tiểu bằng hữu như đang khoe khoang. Còn khi nhìn sang đệ đệ ở bên cạnh thì lại ghét bỏ đủ kiểu, hoàn toàn quán triệt truyền thống vinh quang bé gái là bảo bối, bé trai là cỏ dại của Định Vương phủ.

Tiểu bằng hữu Mặc Ngự Phong mới vừa tròn một tuổi vẫn không được anh trai mình chú ý, thấy Mặc Tiểu Bảo ôm tỷ tỷ luôn ở cùng mình ngày ngày đi, lập tức giận dữ, "Tiểu Bảo hư! Tỷ tỷ... Tỷ tỷ!"

Bị đệ đệ kêu nhũ danh, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú của Mặc Tiểu Bảo lập tức biến thành màu đen. Cũng may là Tâm nhi ở trong lòng cậu quay đầu lại nhìn nhìn đệ đệ, lại nhìn nhìn ca ca đang ôm mình bị làm khó một phen, vẫn vươn tay nhỏ bé về phía đệ đệ đang ở trên giường, "Đệ đệ, đệ đệ......"

Bất đắc dĩ, Mặc Tiểu Bảo chỉ đành phải thả muội muội về giường êm lại, cho nên hai đứa bé liền ôm lấy nhau. Mặc Ngự Phong lại càng mở to đôi mắt to long lanh nhìn chằm chằm Mặc Tiểu Bảo, giống như trước mắt chính là đại phôi đản muốn chia rẽ hai chị em mình vậy.

Nhìn Mặc Tiểu Bảo bị chọc tức đến sắc mặt đều vặn vẹo, mọi người không phúc hậu cười ra tiếng.

"Sao Tiểu Thế tử cũng tới?" Mặc Vô Ưu che miệng cười hỏi. Từ nhỏ quan hệ của Mặc Tiểu Bảo và Mặc Vô Ưu khá tốt, nghe thấy tỷ ấy hỏi, liền cười nói: "Bên ngoài rất bận rộn, mẹ chê bọn đệ cản trở, nên bảo đệ tới chơi với các em."

Mặc Vô Ưu gật đầu, hôm nay đúng là bề bộn nhiều việc. Huống chi Nữ Vương Nam Chiếu mất tích đến bây giờ còn chưa tìm được, trong Định Vương phủ người đến người đi chỉ sợ cũng không phải là quyết định an toàn.

So sánh với tiền viện, thì nội viện có trọng binh phòng thủ, người không có phận sự không thể tiến vào cũng an toàn hơn rất nhiều. Mặc Vô Ưu cười nói: "Vậy rất tốt ah, Tiểu Thế tử hãy cùng trông nom Lân nhi và Tâm nhi với tỷ, Lệ Dĩnh và Vân Ca đi."

Mặc Tiểu Bảo nhìn hai đứa em đang ôm nhau tương thân tương ái trên giường êm đầy u oán một cái, cậu thật sự không phải là mẹ chồng ác muốn chia rẽ uyên ương mà!

Vô luận tiền viện của Định Vương phủ nhộn nhịp tấp nập, người đến người đi như thế nào, thì trong thư phòng nội viện lại vẫn yên tĩnh như ngày thường. Thân là chủ nhân, Mặc Diệc Phàm và Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không có đi ra ngoài tiếp khách, mà là nhàn nhã thong dong ngồi trong thư phòng đọc sách.

Lấy thực lực và thân phận hiện nay của Định Vương phủ, khách nhân có thể làm cho bọn họ tự mình nghênh đón căn bản ít đến không đáng kể, còn khách nhân có thân phận quý trọng chân chính thì cũng sẽ không đến mà không nói trước.

Mặc Diệc Phàm nhàn nhã thong thả lật một bản dã sử, nằm trên giường êm, đầu gối lên chân Địch Lệ Nhiệt Ba, một mái tóc trắng như tuyết tùy ý xõa tung ở trên chân Địch Lệ Nhiệt Ba, có vài sợi còn rủ xuống mặt đất.

"Khởi bẩm Vương gia, Vương phi, Nữ Vương Nam Chiếu vào thành." Ngoài cửa, Trác Tĩnh bình tĩnh bẩm báo.

Mặc Diệc Phàm lật qua một trang sách, ung dung đáp: "Biết, phái người trông chừng. Nắm chắc thời cơ cứu Nữ Vương Nam Chiếu ra, nói cho mọi người biết không nên hành động thiếu suy nghĩ, tận lực bảo đảm an toàn cho Nữ Vương Nam Chiếu."

"Thuộc hạ tuân lệnh."

Địch Lệ Nhiệt Ba khẽ nhíu mày nói: "Tiểu Vương tử đâu?"

Tần Phong trầm mặc một lát, rồi trầm giọng nói: "Không nhìn thấy TiểuVương tử, nhưng mà, chúng ta đã bày nhãn tuyến ở tất cả những nơi có thể nhốtngười trong Lệ thành, cho nên... Thuộc hạ hoài nghi Mặc Cảnh Lê có thể giấuTiểu Vương tử ở một nơi mà chúng ta sẽ không hoài nghi."

Địch Lệ Nhiệt Ba im lặng, dĩ nhiên nàng hiểu Tần Phong đang chỉ điều gì, cúi đầunhìn Mặc Diệc Phàm, Mặc Diệc Phàm nhắm nửa con mắt, nói một cách thản nhiên:"Nên làm cái gì thì liền làm cái đó, nhất định phải cứu Tiểu Vương tử NamChiếu ra. Bây giờ Nam Chiếu... Rất quan trọng với chúng ta."

Quan trọng không phải là công chúa An Khê và Tiểu Vương tử, mà là thân phận của bọn họ. Trong vòng mấy năm gần nhất, Định Vương phủ cũng không định xuất binh nữa, nhưng ngay cả như vậy, thì Tây Lăng và Đại Sở cũng bắt buộc phải có người kiềm chế.

Mà ở phương Nam, Nam Chiếu có dân phong mạnh mẽ dĩ nhiên là sự lựa chọn tốt nhất. Ít nhất trong vòng mấy chục năm trong tương lai, Nam Chiếu cũng sẽ là đồng minh của Định Vương phủ.

"Thuộc hạ hiểu, thuộc hạ cáo lui." Có sự bày tỏ thái độ của Mặc Diệc Phàm, đương nhiên Tần Phong sẽ không có gì cố kỵ nữa, liền xoay người ra cửa làm việc.

Trong phòng, Địch Lệ Nhiệt Ba thản nhiên nói: "Người bị Mặc Cảnh Lê nắm giữ trong tay tuyệt đối không chỉ mỗi một Mặc Cảnh Du."

Mặc Cảnh Du mới vừa tới Lệ thành không lâu, hơn nữa ở Lệ thành cũng không có chút căn cơ nào, Mặc Cảnh Lê ra vào Lệ thành không có chút tung tích nào, đây cũng không phải Mặc Cảnh Du có thể làm được. Chắc chắn đã có người rất tinh tường hoàn cảnh và mọi việc của Lệ thành âm thầm giúp đỡ.

Mặc Diệc Phàm mỉm cười nói:"Đương nhiên. Trên đời này... Vô luận lúc nào cũng đều không thiếu nhữngkẻ có lòng dạ khó lường, tùy thời chờ phản chiến trở mặt. Nếu không phải vì đểbắt những con sâu đáng ghét này, thì sao Bản vương sẽ giữ Mặc Cảnh Lê lại lâunhư vậy chứ?"

"Mặc Cảnh Lê có thể nhìn ra chàng thả dây không?" Địch Lệ Nhiệt Bahơi lo lắng hỏi, nếu là như vậy thì công chúa An Khê và đứa bé kia sẽ gặp nguyhiểm.

Mặc Diệc Phàm cười nói: "Nếu Mặc Cảnh Lê còn muốn làm vài chuyện vào hôm nay nữa, thì vô luận có nhìn ra hay không, hắn ta cũng sẽ tới. Huống chi... Ta đoán hiện tại chỉ sợ hắn ta đã bị cừu hận che mất tâm trí rồi. Cho dù Bản vương thả dây ở ngay dưới mí mắt của hắn ta, thì hắn ta cũng không nhìn ra."

"Chàng trái lại hiểu rõ hắn ta." Địch Lệ Nhiệt Ba nhíu mày nói. Thật ra thì theo Địch Lệ Nhiệt Ba thấy, cừu hận của Mặc Cảnh Lê dành cho Mặc Diệc Phàm hơi khó hiểu.

Trên chiến trường, thắng bại là chuyện thường của nhà binh, thua hay thắng cũng phải tự gánh chịu. Mặc Cảnh Lê lại vì cái này mà hận Mặc Diệc Phàm đến mất đi lý trí thì căn bản là chuyện không thể tưởng tượng được.

Huống chi, Mặc Cảnh Lê rơi vào tình trạng hôm nay, không phải là do Thái Hoàng Thái hậu và các tôn thất Đại Sở phản bội hắn ta, Tây Lăng lợi dụng hắn ta sao? Tính thế nào thì Định Vương phủ cũng không đủ để xếp hạng nhất mới đúng.

Mặc Diệc Phàm cười khẽ, đương nhiên hắn sẽ không nói cho A Lệ rốt cuộc hắn đã làm gì Mặc Cảnh Lê.

"Hạ thần Trần Tú Phu cầu kiến Vương gia với Vương phi." Ngoài cửa, vang lên một giọng nói.

Mặc Diệc Phàm ngồi dậy, lạnh lùng nói: "Vào đi."

Cửa thư phòng được đẩy ra, Trần Tú Phu đi vào, cung kính hành lễ, "Bái kiến Vương gia, Vương phi."

Địch Lệ Nhiệt Ba lại cười nói: "Tú Đình tiên sinh không cần đa lễ, mới vừa đến Lệ thành liền bị rất nhiều chuyện vụn vặt quấn thân, cực khổ cho tiên sinh rồi."

Trần Tú Phu chắp tay cười nói: "Vương phi nói quá lời, chuyện thuộc bổn phận, không dám nói khổ."

Mấy ngày nay Trần Tú Phu trôi qua quả thật không dễ dàng gì, thậm chí khiến cho Trần Tú Phu thấy hơi hối hận tại sao mình lại bị Từ Thanh Bách dụ dỗ mấy câu liền theo hắn ta cùng trở về.

Vừa đến Lệ thành, Định Vương liền lập tức tuyên bố, bổ nhiệm hắn làm Tả tướng. Ngay tức khắc khiến cho sắc mặt của các thế gia danh môn của Đại Sở vốn còn khách khách khí khí với hắn thay đổi.

Cũng đúng, trong Định Vương phủ, quyền lợi võ tướng đều nằm trong tay những tướng lãnh Mặc gia quân trung thành với Định Vương đến chết, mà hai vị trí cao nhất đại biểu quan văn thì một cái là Đại công tử Từ gia ngồi, một cái lại tiện nghi cho một người ngoài đến từ Tây Lăng như hắn.

Tại sao có thể không khiến cho những người đang thầm lục đục tính toán nhau mấy ngày nay tức giận chứ? Chẳng qua là mấy ngày nay bị Định Vương chỉnh một trận, nên tất nhiên những người này không dám nghị luận Định Vương dùng người không khách quan, vì vậy tất cả bất mãn đều dồn hết lên người tên Tả tướng này là hắn.

Rồng mạnh không áp rắn địa phương, mặc dù năng lực, thủ đoạn của Trần Tú Phu không tầm thường, nhưng đến cùng thì cũng là một người ngoài mới vừa đến Lệ thành, nên cuộc sống trong mấy ngày qua liền có thể nghĩ.

Thậm chí có đôi khi Trần Tú Phu phải hoài nghi, Định Vương phong hắn làm Tả tướng chính là vì để áp chế những thế gia danh môn có danh tiếng lâu năm của Đại Sở này, đồng thời cũng diệt sạch những người mà bản thân là Tả tướng như hắn có thể cấu kết cùng.

Nhưng vô luận Định Vương làm như vậy là vì cái gì, thì Trần Tú Phu biết mình cũng chỉ có tiếp nhận chức vị Tả tướng này thôi. Không phải vì quyền thế, cũng không phải bị Định Vương áp bức, mà là bởi vì chỉ có đứng cao hơn, thì hắn mới có thể thực hiện lý tưởng và hoài bão của mình.

"Tả tướng có chuyện gì?" Khác với Địch Lệ Nhiệt Ba, trừ những người thân cận như Từ Thanh Trần hoặc cựu thần tâm phúc của Định Vương phủ ra, thì Mặc Diệc Phàm luôn luôn gọi thẳng kỳ danh hoặc chỉ gọi chức vị.

Như vậy làm cho người ta cảm giác được sự khác biệt giữa thân sơ rất rõ ràng, vừa mới bắt đầu có thể sẽ làm cho người ta hơi khó chịu, nhưng trái lại cũng sẽ làm cho người ta càng biểu hiện cẩn thận hơn.

Bởi vì... Điều này chứng tỏ Vương gia còn chưa xem ngươi thành tâm phúc chân chính, người có chí hướng tất nhiên càng liều mạng tiến tới hơn, người không cho lý tưởng cũng sẽ thu liễm một chút. Mà quan trọng hơn là, điều này cũng đồng thời tỏ rõ địa vị và uy thế cao cao tại thượng của Định Vương, làm cho người ta không tự chủ được mà sinh lòng thần phục.

Trần Tú Phu gật đầu nói: "Khởi bẩm Vương gia, Trấn Nam Vương Tây Lăng cầu kiến."

Mặc Diệc Phàm nhướng mày, "Lôi Đằng Phong, hiện tại hắn ta tới có chuyện gì?"

Vừa mới dứt lời, trong lòng Mặc Diệc Phàm liền nhớ ra, nói: "Mộ Dung Thận và Nam hầu......"

Trần Tú Phu cười nói: "Đúng vậy, chúc mừng Vương gia, mới vừa nhận được tin tức, Mộ Dung tướng quân và Nam hầu đánh một đường thế như chẻ tre, hiện nay đã tiến gần tới thành trì giáp biên giới với Tây Lăng, toàn bộ đại quân Tây Lăng cũng đã rút về."

Nghe tin tức như thế, không chỉ Mặc Diệc Phàm, mà tâm tình Địch Lệ Nhiệt Ba cũng trở nên tốt hơn, mỉm cười nói: "Quả nhiên là tin tức tốt."

Nếu là những quan viên khác, thì lúc này khó tránh khỏi sẽ nói mấy câu vuốt đuôi như: Trong tiệc mừng một tuổi của Tiểu Thế tử và Tiểu Quận chúa mà truyền đến tin vui như vậy, Tiểu Thế tử và Tiểu Quận chúa thật là hồng phúc tề thiên,... Nhưng Trần Tú Phu sẽ không, thứ nhất là tính cách của hắn không cho phép, thứ hai Trần Tú Phu vốn là người Tây Lăng, những lời nịnh nọt này do hắn nói ra không khỏi lộ ra vẻ có chút lãnh khốc vô tình. Cho nên Trần Tú Phu chỉ là trầm mặc chờ quyết định của Mặc Diệc Phàm và Địch Lệ Nhiệt Ba.

Mặc Diệc Phàm đứng dậy, cười nói: "Cũng tốt, mời Trấn Nam Vương vào đi. Mặt khác... A Lệ, truyền tin qua bên Đại Sở, kêu bọn họ phái người tới nói chuyện một chút về vấn đề ba mươi vạn binh mã kia."

Mặc dù đuổi binh mã Tây Lăng đi chính là binh mã của Đại Sở nhưng Mặc Diệc Phàm lại không tính tặng vùng đất phía Bắc sông Vân Lan cho Đại Sở. Nếu không có Mộ Dung Thận và Nam hầu, thì ba mươi vạn người kia cũng chỉ là đồ ăn được tặng cho Tây Lăng mà thôi.

Nếu mình đã ra sức, thì tất nhiên không thể không có chỗ tốt gì rồi. Mặc dù hiện tại Đại Sở có Mặc Cảnh Du ở đây, nhưng ở trong mắt Mặc Diệc Phàm, Mặc Cảnh Du đã chẳng khác gì người chết cả, nên tất nhiên là cần Đại Sở phái người khác tới đàm phán.

Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu nói: "Ta biết rồi."

"Định Vương, Vương phi, Tú Đình tiên sinh." Lôi Đằng Phong bước vào khách sảnh ngoài thư phòng, bình tĩnh gật đầu với hai người. Thần sắc bình tĩnh không nhìn ra hắn ta mới vừa nhận được tin tức Tây Lăng lại chiến bại một lần nữa chút nào.

Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười gật đầu nói: "Trấn Nam Vương không cần đa lễ, mời ngồi."

Lôi Đằng Phong ngồi xuống, thần sắc hơi phức tạp nhìn Trần Tú Phu đang ngồi ở bên tay trái một cái. Người này vốn là đại nho số một số hai của Tây Lăng, năng lực, tài trí và suy nghĩ cũng đều là tốt nhất.

Đáng tiếc ở Tây Lăng mấy chục năm cũng không được trọng dụng, lại không nghĩ rằng Hoàng thành Tây Lăng chỉ mới thất thủ mấy năm, đã được thăng lên chức vị Tả tướng Định Vương phủ. Nên nói Mặc Diệc Phàm biết nhìn người, hay những người khác có mắt không tròng đây?

"Trấn Nam Vương có chuyện gì quan trọng?" Mặc Diệc Phàm dựa vào ghế, thong thả hỏi.

Trong lòng Lôi Đằng Phong hơi bất đắc dĩ cười khổ, so khí thế với Mặc Diệc Phàm thì bản thân hắn liền yếu hơn rất nhiều, huống chi bây giờ mình lại có việc cầu người ta, chủ động tới cửa thì lại càng thấp hơn người ta một đầu.

Nhưng vừa nghĩ đến tin tức vừa mới truyền từ trên chiến trường về, Lôi Đằng Phong cũng biết mình phải kéo cái mặt này xuống. Hiện tại trên biên giới Tây Lăng đúng là chỉ có hơn ba mươi vạn binh mã Đại Sở cùng với hai người là Mộ Dung Thận và Nam hầu, nhưng phải biết rằng, hiện tại toàn bộ chiến sự Trung Nguyên đã kết thúc, nếu Mặc Diệc Phàm muốn, thì bất cứ lúc nào cũng có thể điều động thiết kỵ cùng với tướng lãnh Mặc gia quân chạy tới phương Nam tăng viện cho hai người Mộ Dung Thận. Đến lúc đó thì thật sự là tai họa của Tây Lăng.

Chắp tay, Lôi Đằng Phong trầm giọng nói: "Thật không dám giấu diếm, hôm nay Bản vương đến đây quấy rầy Vương gia và Vương phi chính là vì chuyện ngừng chiến giữa hai quân chúng ta. Nói vậy, chắc Vương gia và Vương phi đã nhận được chiến báo ở tiền tuyến, đại quân Tây Lăng đã rút về ranh giới trước khi khai chiến đấu của Tây Lăng và Đại Sở."

Mặc Diệc Phàm gật đầu, cau mày nói: "Hai quân ngừng chiến đương nhiên là chuyện tốt. Mấy năm nay chinh chiến liên tục, dân chúng các nơi đều khổ không thể tả, Trấn Nam Vương có lòng ngừng chiến, Bản vương rất mừng. Có điều, giao chiến với Tây Lăng là binh mã Đại Sở, chỉ sợ chuyện này... Còn phải gặp Du Vương của Đại Sở mới có thể định ra."

Lôi Đằng Phong nhíu mày, nhìn Mặc Diệc Phàm nghiêm túc nói: "Định Vương cần gì phải như thế? Ta và ngài đều hiểu... Mặc dù giao chiến là binh mã Nam Sở, nhưng chiến hay ngừng, còn không phải đều do Định Vương định đoạt ư? Huống chi... Chỉ sợ Du Vương cũng không có cơ hội nói với ta và ngài chuyện này. Hiện tại quốc sự Tây Lăng bận rộn, Bản vương cũng không đợi được đến lúc Nam Sở phái sứ giả tới, kính xin Định Vương điện hạ thông cảm."

Mặc Diệc Phàm rất hứng thú đánh giá Lôi Đằng Phong một lúc lâu, mới cười nói: "Xem ra, tin tức của Trấn Nam Vương thật đúng là rất linh thông."

Lôi Đằng Phong cười khẽ một tiếng nói: "Định Vương cũng biết quan hệ của hoàng thất Tây Lăng và núi Thương Mang, tất nhiên có một vài con đường tin tức đặc biệt."

Mặc Diệc Phàm hờ hững gật đầu nói: "Nếu Trấn Nam Vương đã thành tâm, vậy thì đương nhiên Bản vương cũng không muốn sinh thêm rắc rối. Chỉ là... Còn một vài chuyện chúng ta vẫn nên nói rõ ràng trước."

Lôi Đằng Phong khẽ cau mày, "Toàn bộ quân ta đã rút khỏi lãnh thổ của Đại Sở, mặt khác, tình báo về Đại Sở và Mặc Cảnh Lê trong tay Bản vương cũng có thể giao cho Định Vương. Không biết Định Vương điện hạ còn yêu cầu gì khác nữa?"

Mặc Diệc Phàm nhướng mày cười nói: "Cái này sao... Tất nhiên là bồi thường. Phương Nam giàu có đông đúc, mấy năm nay Tây Lăng cũng lấy được không ít lợi ích từ Trung Nguyên, chẳng lẽ Trấn Nam Vương chưa từng nghĩ tới phải bồi thường cho dân chúng Trung Nguyên chút gì sao?"

Lôi Đằng Phong trầm mặc nhìn khuôn mặt mang đầy vẻ đương nhiên của Mặc Diệc Phàm. Kỳ thật nếu nói Tây Lăng đã làm gì dân chúng Trung Nguyên thì thật đúng là oan uổng cho Lôi Chấn Đình và Lôi Đằng Phong.

Có nói thế nào thì Tây Lăng cũng khác Bắc Nhung, mặc dù phân thành hai nước riêng biệt với Đại Sở nhưng cũng vẫn là có cùng một nguồn gốc. Hơn nữa trên lý trí, Lôi Chấn Đình luôn xem nơi mà mình đứng thành thuộc địa của mình, cộng thêm năng lực của Lôi Chấn Đình cũng không phải là loại như Mặc Cảnh Kỳ và Mặc Cảnh Lê có thể so sánh, cho nên, nói tóm lại, kỳ thật, cuộc sống của những dân chúng này cũng còn không tính là tệ.

Nhưng thân là bên chiến bại, hơn nữa còn là bên khai chiến, người bị hại kiêm người thắng yêu cầu bồi thường, trái lại Lôi Đằng Phong cũng không có lập trường gì có thể cự tuyệt, hít sâu một hơi, Lôi Đằng Phong cúi đầu nói: "Tây Lăng có thể bồi thường cho Định Vương phủ ba mươi vạn lượng bạc trắng."

Mặc Diệc Phàm lắc đầu, "Tám mươi vạn lượng. Tây Lăng có nhiều mỏ bạc ở phương Nam, chút ngân lượng này đừng nói Tây Lăng không bồi thường nổi đi?"

Sắc mặt Lôi Đằng Phong biến đổi, lắc đầu nói: "Nhiều nhất là bốn mươi vạn lượng."

Đạo lý rao giá trên trời, trả giá dưới đất, đương nhiên Mặc Diệc Phàm hiểu rõ, quay đầu nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba cười một tiếng, rồi cười cười giơ tay lên nói với Lôi Đằng Phong: "Bảy mươi vạn."

"Không được, bốn mươi lăm vạn lượng. Định Vương, Tây Lăng không gánh nổi giá cao hơn nữa đâu, nếu thật sự không được... Bản vương cũng không thể làm gì."

Ngụ ý là, Định Vương rao giá quá cao, nếu Tây Lăng không gánh nổi, vậy thì còn không bằng liều chết đánh một trận. Mặc Diệc Phàm nhìn một chút Địch Lệ Nhiệt Ba và Trần Tú Phu hơi tiếc nuối một chút, cười nói: "Vậy cũng được, làm tròn, năm mươi vạn lượng."

Sắc mặt Lôi Đằng Phong xanh mét, trầm giọng nói: "Có thể, chia ra trả trong vòng ba năm."

Thật ra thì Mặc Diệc Phàm cũng không thiếu tiền, thời hạn ba năm cũng không coi là dài, nên tất nhiên cũng không gấp gáp, hài lòng gật đầu nói: "Không thành vấn đề, như vậy Bản vương đa tạ Trấn Nam Vương đã thương cảm. Bản vương sẽ lập tức hạ lệnh cho Mộ Dung Thận và Nam hầu rút binh. Hy vọng Tây Lăng cũng có thể tuân thủ ước định!"

"Điều này thì đương nhiên." Lôi Đằng Phong trầm giọng nói.

Lôi Đằng Phong đồng ý sảng khoái, tâm tình Mặc Diệc Phàm cũng tốt, hài lòng gật đầu nói: "Thật tốt, đã như vậy, chuyện còn dư lại cứ để cho người bên dưới bàn bạc đi. Chuyện này liền giao cho... Giao cho Tả tướng chịu trách nhiệm đi."

Trần Tú Phu sửng sốt, vội vàng đứng lên nói: "Vi thần tuân lệnh."

Trần Tú Phu hiểu, đây là sự tín nhiệm dành cho mình, nhưng đồng thời cũng là khảo nghiệm dành cho mình. Chuyện đàm phán với Tây Lăng giao cho một người vốn là người Tây Lăng như hắn chịu trách nhiệm, cũng có nghĩa là Định Vương bày tỏ sự tín nhiệm và ủy thác trọng trách dành cho mình với quan viên lớn nhỏ trong Lệ thành.

Lôi Đằng Phong ngơ ngác một chút, nhìn Trần Tú Phu một cái rồi gật đầu nói: "Như thế, liền làm phiền Trần tướng. Hôm nay trong Định Vương phủ sự vụ bận rộn, Bản vương liền cáo từ trước."

Trần Tú Phu nói một cách lạnh nhạt: "Trấn Nam Vương nói quá lời."

Mặc Diệc Phàm gật đầu nói: "Vậy Bản vương cũng không quấy rầy Trấn Nam Vương nữa, Tả tướng, chuyện Tây Lăng liền giao toàn quyền cho ngươi giải quyết."

"Dạ, Trấn Nam Vương, mời." Lôi Đằng Phong và Trần Tú Phu một trước một sau cáo từ lui ra khỏi khách sảnh.

Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn cửa trống rỗng, nói một cách thản nhiên: "Lôi Đằng Phong... Vẫn non hơn Lôi Chấn Đình nhiều."

Mặc Diệc Phàm cười nói: "Đã khá tốt rồi, vốn không có khả năng Lôi Chấn Đình vừa chết thì hắn ta liền biến thành Lôi Chấn Đình thứ hai được. Hơn nữa... Hắn ta cũng không biến thành Lôi Chấn Đình được. Nhưng mà, có thể nhẫn nhịn... Cũng rất tốt."

Lôi Chấn Đình là chém giết từ trong rất nhiều hoàng tử của Tiên hoàng Tây Lăng ra, mặc dù còn không ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, nhưng cũng một mình nắm quyền to sau khi Tiên hoàng Tây Lăng băng hà, phần năng lực này cũng không phải là loại thiên chi kiêu tử được Lôi Chấn Đình sủng ái che chở từ nhỏ như Lôi Đằng Phong có thể có.

Lôi Đằng Phong có thể đủ năng lực ổn định trận thế trong lúc mấu chốt, lúc nên nhẫn có thể nhẫn cũng đã vô cùng tốt rồi. Đợi một thời gian nữa, hẳn sẽ trở thành một người thống trị có thể bảo vệ những cái đã có khá tốt.

Nhưng muốn có bộ dáng uy chấn tám phương như lúc Lôi Chấn Đình còn sống, thì chỉ sợ hơi khó khăn.

"A Lệ cần gì để ý đến hắn ta chứ? Vẫn nên thử nghĩ xem... Năm mươi vạn lượng mà Tây Lăng bồi thường cho chúng ta nên tiêu như thế nào đi." Mặc Diệc Phàm ôm Địch Lệ Nhiệt Ba thấp giọng cười nói.

Năm mươi vạn, vô luận là với Định Vương phủ hay với Tây Lăng, thì đều tuyệt đối không phải là một con số nhỏ. Bằng không Lôi Đằng Phong cũng sẽ không kiên trì muốn chia ra trả trong vòng ba năm. Mà Định Vương phủ có số tiền này, tổn thất trong mấy năm nay đánh giặc trên cơ bản cũng được lấp đầy.

Lại càng không cần phải nói đến hiện nay thuộc địa của Định Vương phủ đã rộng gần gần bốn phần năm lãnh thổ của Đại Sở trước đây và một phần ba lãnh thổ của Tây Lăng. Diện tích hiện nay của Định Vương phủ cũng đã lớn hơn tổng diện tích hiện có của cả Tây Lăng và Đại Sở cộng lại. Bây giờ tất cả cũng đã coi như là tạm thời kết thúc, tính hết cả đoạn đường này, cuối cùng tất cả lợi ích đều bị Định Vương phủ chiếm.

Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn Mặc Diệc Phàm đầy tò mò, hỏi: "Chàng muốn tiêu thế nào?" Tiền bồi thường chiến tranh thì đương nhiên là sung vào công khố của Định Vương phủ rồi, hiển nhiên cũng không có chỗ dư để Mặc Diệc Phàm muốn tiêu thế nào liền tiêu thế đó.

Địch Lệ Nhiệt Ba và Mặc Diệc Phàm làm việc luôn luôn công tư rõ ràng, cho dù cả Định Vương phủ đều là của họ, nhưng hai người cũng chưa bao giờ nghĩ đến lấy ngân lượng công để dùng vào việc riêng. May mà hai người cũng không phải là người thích phô trương xa hoa, nên cũng chưa từng lo lắng về mặt ngân lượng.

Mặc Diệc Phàm vừa vuốt tóc Địch Lệ Nhiệt Ba, vừa suy nghĩ lời nói của Địch Lệ Nhiệt Ba, cũng thấy hơi bất đắc dĩ, "Bản vương muốn xây cho A Lệ một tòa cung điện lộng lẫy."

Nhìn bộ dáng ủ rũ của hắn, Địch Lệ Nhiệt Ba không khỏi cười một tiếng nói: "Mấy ngày trước còn nói qua mấy năm nữa liền dẫn ta đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy. Chờ đến khi cung điện của chàng hoàn thành, vậy cho ai ở đây?"

Mặc Diệc Phàm ngẩng đầu lên nhìn nàng, nói một cách nghiêm túc: "Bản vương muốn cho A Lệ cung điện to lớn lộng lẫy nhất, quần áo trang sức xinh đẹp nhất, món ngon mỹ vị tinh xảo nhất. Chỉ cần là A Lệ muốn, thì Bản vương cũng sẽ tìm đến cho A Lệ."

Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười nhìn hắn, cười nói: "Ta lại không biết ta còn có tiềm chất làm yêu cơ mất nước đó. Hao tài tốn của. Ta chỉ muốn cả nhà chúng ta bình an vui vẻ hạnh phúc với nhau, có thể làm việc mà mình muốn được rồi. Đã nhiều năm như vậy, mắt thấy chúng ta có thể sống an an ổn ổn thật vui vẻ, ta cảm thấy... Ta muốn, cũng đã chiếm được rồi."

"A Lệ chưa từng nói với ta muốn gì." Mặc Diệc Phàm hơi tiếc nuối không cam lòng nói. A Lệ không có yêu cầu và khát vọng xa vời với quyền thế, hoa phục và châu báu, cho dù là Mặc Diệc Phàm thì cũng có đôi khi không có thể xác định được rốt cuộc nàng có cái gì đặc biệt yêu thích hoặc là đặc biệt chán ghét, điểm này luôn khiến cho Định Vương canh cánh trong lòng.

"Bởi vì ta muốn, chàng đều đã cho ta từ lâu rồi." Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười nói.

"Cho nàng rồi?" Mặc Diệc Phàm hơi mờ mịt.

Địch Lệ Nhiệt Ba dựa vào ngực hắn, nhẹ giọng nói: "Một một đời một đôi người. Chỉ có cái này... Mới là ta muốn."

Mặc Diệc Phàm sửng sốt, giơ tay lên ôm thật chặt vòng eo mảnh khảnh của nàng, thấp giọng nói: "Cả một đời một đôi người... Kiếp này, Mặc Diệc Phàm chỉ có một mình A Lệ."

Không có hứa hẹn, thề non hẹn biển gì, Mặc Diệc Phàm chỉ nói một cách thản nhiên, giống như chỉ trần thuật một cách đơn giản mà thôi, nhưng lại khiến cho người ta an tâm hơn bất cứ lời thề nào. Địch Lệ Nhiệt Ba khẽ gật đầu, "Ta biết. Ta cũng vậy."

Trần Tú Phu đi cùng Lôi Đằng Phong ra khỏi cửa thư phòng, hai người đi sóng vai với nhau. Lôi Đằng Phong nhìn Trần Tú Phu bên cạnh, không khỏi cười nói: "Xem ra Tú Đình tiên sinh ở Định Vương phủ rất được Định Vương và Vương phi trọng dụng."

Trần Tú Phu nói một cách nghiêm túc: "Ơn tri ngộ của Vương gia và Vương phi, Trần Tú Đình vô cùng cảm kích."

Lôi Đằng Phong trầm ngâm một lát, rồi cười hỏi: "Nếu như Bản vương chấp nhận phong tiên sinh làm Đại Thừa tướng Tây Lăng, vậy không biết tiên sinh có nguyện hạ mình trở về Tây Lăng, phụ tá Bản vương hay không?"

Thần sắc Trần Tú Phu bình tĩnh, đánh giá hắn ta một lát, rồi nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Trung thần không thờ hai chủ. Trần Tú Đình không dám tự xưng là trung nghĩa, nhưng cũng không phải là loại người hai mặt ba đao, lắc lư không định. Thịnh tình của Trấn Nam Vương, Trần Tú Đình không dám nhận."

Vốn Lôi Đằng Phong cũng chỉ muốn thử dò xét mà thôi, nên tất nhiên cũng không trông đợi Trần Tú Phu sẽ ngã về Tây Lăng dễ dàng như thế. Chẳng qua là bị Trần Tú Phu từ chối dứt khoát như thế, ngược lại Lôi Đằng Phong cảm thấy hơi khó chịu, dừng chân nhìn Trần Tú Phu hỏi: "Không biết Tú Đình tiên sinh có nhận định gì về tình trạng của Tây Lăng hiện nay? Chuyện này... Hẳn là có thể nói đi."

Trần Tú Phu do dự một chút, rốt cuộc mở miệng nói: "Quân không ra Quân, thần không ra thần, hoặc là thần mạnh chủ yếu, cuối cùng không phải đạo lâu dài. Trấn Nam Vương vẫn tính toán sớm đi."

Lôi Đằng Phong sửng sốt, còn muốn hỏi nữa, nhưng Trần Tú Phu đã không có ý định nói gì nữa, nghiêng người giơ tay lên nói với Lôi Đằng Phong: "Trấn Nam Vương, mời."

Lôi Đằng Phong cũng chỉ đành nuốt lời muốn hỏi vào lòng, gật đầu nói: "Trần tướng, mời."

Trần Tú Phu và Lôi Đằng Phong ra khỏi cửa, ở ngã rẽ của hành lang liền xuất hiện hai người. Hai nam tử, một người áo trắng như tuyết, một người áo đỏ như lửa.

Phượng Chi Dao nhìn hai người đang đi ở cách chỗ mình đứng không xa cau mày hỏi: "Vương gia giao chuyện Tây Lăng cho Tú Đình tiên sinh làm, có thể xảy ra vấn đề không?"

Không phải hắn không tin lòngtrung thành với Định Vương phủ của Trần Tú Phu, dù thế nào Trần Tú Phu cũng làngười Tây Lăng, giao chuyện này cho hắn ta làm, bản thân đã liền rắc rối hơngiao cho thuộc hạ của Định Vương phủ làm. Nói không chừng còn khiến cho Trần TúPhu từ trong ra ngoài không phải là người.

Từ Thanh Trần khẽ lắc đầu, nói một cách lạnh nhạt: "Lấy năng lực của Tú Đình tiên sinh, giải quyết chút chuyện này tất nhiên không thành vấn đề, nhân phẩm của hắn ta cũng tuyệt đối có thể tin được. Cho nên Định Vương mới giao chuyện này cho hắn ta làm. Chỉ cần hắn ta làm tốt chuyện này, thì sau này hắn ta có thể đủ tư cách ngồi vững vàng trên chức vị Tả tướng, ai cũng không thể nói thêm cái gì."

Phượng Chi Dao gật đầu, dù sao trong những như chuyện đo lường lòng người này, hắn thua kém Mặc Diệc Phàm và Từ Thanh Trần rất nhiều. 

Nếu hai người này đã cảm thấy không thành vấn đề, thì dĩ nhiên là thật sự không thành vấn đề, "Lễ Trảo Chu sắp bắt đầu rồi, hai người làm cha mẹ này lại không thấy bóng người, chúng ta vẫn nên đi nhắc nhở một tiếng đi, tránh cho để khách mời chờ lâu."

Từ Thanh Trần mỉm cười nói: "Bọn họ ở thư phòng, ta đi nội viện mang Lân nhi và Tâm nhi ra ngoài, báo cho bọn họ liền làm phiền Phượng Tam công tử vậy."

Phượng Chi Dao nhìn công tử Thanh Trần nhanh nhẹn rời đi, nhún vai xoay người đi tới thư phòng.

Nghi thức Trảo Chu của Định Vương phủ được cử hành sau bữa trưa, các khách mời đến Vương phủ tham dự nghi thức Trảo Chu của hai vị Tiểu Thế tử và Tiểu Quận chúa xong thì nghỉ ngơi một chút liền có thể trực tiếp tham gia dạ tiệc buổi tối.

Thật ra với đứa bé mới tròn một tuổi, thì cái gọi là dạ tiệc cũng không còn quan trọng gì nữa, tham dự còn không phải đều là những người lớn này, với bọn chúng quan trọng nhất cũng chỉ có mỗi lễ Trảo Chu thôi.

Trong Nội viện, đám người Hoa Lệ Dĩnh đang vây quanh hai đứa bé, bởi vì lo lắng cục cưng sẽ buồn ngủ, nên hồi sáng mọi người đã dỗ hai cục cưng ngủ một giấc, lúc Từ Thanh Trần đến thì hai cục cưng mới vừa thức, đang là lúc có tinh thần gấp trăm lần.

Đặc biệt là Lân nhi tương đối hoạt bát lại còn bò qua bò lại, thậm chí còn muốn bò lên bò xuống, mấy cô nương cộng thêm bà vú của bọn chúng chỉ có thể trông chừng bé một bước không rời rất sợ bé không cẩn thận một chút liền ngã u đầu.

Tâm nhi thì lại tương đối an tĩnh, chỉ ngoan ngoãn ngồi trên giường êm, nhìn đệ đệ đi tới đi lui bò qua bò lại trên mặt đất, liền vỗ tay nhỏ bé y y nha nha trầm trồ khen ngợi. Nghe được tiếng kêu của tỷ tỷ, Lân nhi càng hưng phấn, cũng càng hành hạ lợi hại hơn.

"Nha nha... Cậu, cậu......" Trên giường êm, Tâm nhi chỉ ra cửa vui vẻ kêu lên. Mọi người nhìn ra cửa, liền thấy Từ Thanh Trần đang đứng ở cửa mỉm cười nhìn Tâm nhi.

Mặc Vô Ưu xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tâm nhi, cười nói: "Trái lại tiểu nha đầu muội cực kỳ thông minh, cũng biết gọi cậu rồi, còn có thể nhận ra người nữa."

Từ Thanh Trần đi vào, cúi người ôm lấy Tâm nhi, cười nói: "Tâm nhi, cháu đang gọi cậu sao?"

"Khanh khách. Thật lâu. Cậu!" Hiển nhiên Tâm nhi rất thích người cậu cả này, ngồi trong lòng Từ Thanh Trần cười khanh khách không ngừng.

Ở bên cạnh, Lân nhi nhìn nhìn tỷ tỷ, lại nhìn nhìn Từ Thanh Trần đang đứng ở trước mặt, lắc lắc lư lư bước qua bắt lấy vạt áo của Từ Thanh Trần đung đưa, "Ôm ôm, tỷ tỷ...."

Từ Thanh Trần nhìn nhìn Tâm nhitrong tay mình, lại nhìn nhìn Lân nhi đang lôi kéo vạt áo mình giương mắt nhìnmình, sắc mặt không khỏi cứng đờ. 

Mọi người thấy công tử Thanh Trần phong nhãxuất trần đang dùng một tay ôm em bé, bên chân còn có một đứa bé đang đứng lôikéo vạt áo, lập tức cảm thấy một màn này nhìn thế nào cũng đều cảm thấy buồncười làm sao ấy.

Luôn cảm thấy công tử Thanh Trần và chuyện bế em bé giống như là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, không liên quan đến nhau vậy.

Mặc Vô Ưu úp mặt vào vai Hoa Lệ Dĩnh, che miệng len lén cười.

Từ Thanh Trần hơi bất đắc dĩ nhìn cục cưng bé nhỏ ở trước mắt. Mặc dù công tử Thanh Trần danh dương thiên hạ, nhưng kỳ thật duyên trẻ con của Từ Thanh Trần cũng không quá tốt, tỷ như Từ Tri Duệ của Từ gia, còn có Lôi Quân Hàm giống như một tiểu nhân tinh kia nữa, cũng không thấy thích thân cận Từ Thanh Trần cỡ nào. Nhưng hiển nhiên mấy đứa bé của Định Vương phủ này thì lại cực kỳ yêu thích người cậu cả này.

Bất đắc dĩ, Từ Thanh Trần chỉ đành phải để Tâm nhi xuống, ngồi xổm xuống ôm hai đứa bé vào trong lòng mình, thấy vậy hai đứa bé vô cùng hưng phấn mỉm cười trấn an lẫn nhau.

"Đại ca, sao ca cũng ở đây?" Ở cửa, Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười nhìn mọi người nói. Phía sau nàng, Mặc Diệc Phàm nhìn lướt qua hai đứa bé đang vui vẻ trong lòng Từ Thanh Trần, bước đến vươn tay gọi Tâm nhi, "Tâm nhi."

Tâm nhi chớp chớp đôi mắt linh động, nhìn Mặc Diệc Phàm lộ ra một nụ cười hồn nhiên, "Cha... Ôm ôm, mẹ, mẹ......"

Mặc Diệc Phàm đắc ý ôm con gái vào lòng, Lân nhi nằm trong lòng Từ Thanh Trần, chớp chớp mắt nhìn nhìn Mặc Diệc Phàm, ấm ức nhếch miệng nhỏ nhắn lên, xoay người đưa cái mông về phía Mặc Diệc Phàm.

Trẻ con đặc biệt luôn thích ở cùng trẻ con, luôn là một đứa làm cái gì thì đứa còn lại liền bắt chước làm theo cái đó. Lân nhi chưa chắc thật thích Mặc Diệc Phàm ôm mình, nhưng nhìn thấy Mặc Diệc Phàm chỉ ôm tỷ tỷ mà không để ý tới mình, thì vẫn cảm thấy không vui.

Mặc Diệc Phàm cúi người, xách Lân nhi ra khỏi lồng ngực của Từ Thanh Trần, cười nói: "Tiểu tử thúi, nhỏ như vậy đã biết tranh giành tình cảm với tỷ tỷ rồi sao?"

Bị xách lên như xách quần áo ở trong tay, Lân nhi cũng không thấy khó chịu mà ngược lại cảm thấy thú vị đung đưa thân mình nhỏ bé của mình cười khanh khách. 

Mặc Diệc Phàm ôm con gái xưa nay đều mềm nhẹ trìu mến, nhưng ôm con trai thì sẽ không nhẹ nhàng như thế. Kể cả Mặc Tiểu Bảo khi còn bé cũng bị xách qua xách lại giống như vậy.

Địch Lệ Nhiệt Ba tiến lên một bước ôm Lân nhi ra khỏi tay hắn, liếc hắn trách cứ một cái, rồi mới nhìn Từ Thanh Trần cười nói: "Lúc này Đại ca đang rảnh rỗi sao, thế nhưng lại đến đây."

Từ Thanh Trần tức giận liếc Mặc Diệc Phàm một cái, rồi nói: "Nào có rảnh rỗi như hai người chứ? Bên ngoài có cha, Nhị thúc cùng với Mặc tổng quản trông coi, ca đi vào nghỉ ngơi một lát. Mặt khác, giờ lành cũng sắp đến, ca tới xem xem Lân nhi và Tâm nhi đã chuẩn bị xong chưa."

Mặc Diệc Phàm lơ đễnh, "Bọn chúng có gì mà cần chuẩn bị chứ?" Trảo Chu không phải là trực tiếp thả vào giữa bàn bày đầy đồ, cho bọn chúng tùy tiện bắt sao.

Từ Thanh Trần mỉm cười không nói, đi qua một bên ngồi xuống, xem trong phòng một lượt rồi hỏi: "Đám Tiểu Bảo không ở đây sao?"

Hoa Lệ Dĩnh nói: "Lúc nãy bọn chúng nói trong nội viện nhàm chán, nên đã đi ra ngoài xem náo nhiệt rồi."

Từ Thanh Trần nhíu nhíu mày, gật đầu nói: "Kêu bọn chúng cẩn thận một chút, hôm nay người đến hơi nhiều."

Mặc Diệc Phàm cười nói: "Đã phái người đi theo bọn chúng rồi, không sao."

Chỉ một lát sau, giờ lành lễ Trảo Chu đã đến. Nghi thức Trảo Chu được cử hành trong đại sảnh của Tiền viện Định Vương phủ. Lúc Mặc Diệc Phàm và Địch Lệ Nhiệt Ba ôm hai cục cưng tới, thì trong đại sảnh đã có đầy khách mời đang ngồi.

Sứ thần của các quốc gia như Lôi Đằng Phong, Mặc Cảnh Du, Gia Luật Hoằng đều đã có mặt. Ngay cả Phổ A mang theo thần sắc tái nhợt vì mới vừa bị thương, cùng với đang lo lắng cho an nguy của công chúa An Khê và Tiểu Vương tử cũng có mặt.

Còn có tất cả quan viên văn võ của Định Vương phủ nữa, chỉ cần là ở Lệ thành, đạt đến phẩm cấp thì tất cả đều đến, ngồi ở phía trên tất nhiên là Thanh Vân tiên sinh râu tóc bạc phơ.

Thấy Địch Lệ Nhiệt Ba và Mặc Diệc Phàm cùng kết bạn đến, mọi người vội vàng đứng dậy hành lễ.

"Ông ngoại." Địch Lệ Nhiệt Ba đi tới trước mặt Thanh Vân tiên sinh, mỉm cười nói.

Thanh Vân tiên sinh mỉm cười nhận lấy Lân nhi trong tay cháu gái, cười nói: "Đã khoảng một tháng không gặp, hai đứa bé này lại lớn hơn rồi."

Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu cười nói: "Trẻ con lớn mau, không bao lâu nữa là đã có thể chạy khắp nơi rồi. Lân nhi, gọi ông cố đi."

Mặc dù Lân nhi còn nhỏ, nhưng rất cơ trí, hơn nữa trong một năm qua cũng không đã gặp Thanh Vân tiên sinh không ít, nên tất nhiên có ấn tượng với ông cụ râu bạc này, vui mừng nắm chòm râu trắng như tuyết của Thanh Vân tiên sinh gọi, "Ông cố......"

Trên gương mặt tràn đầy nếp nhăn của Thanh Vân tiên sinh cũng hiện lên nụ cười hiền lành, "Cháu ngoan, Lân nhi ngoan...."

"Ông cố!" Tâm nhi trong lòng Mặc Diệc Phàm cũng không cam chịu yếu thế.

Nụ cười trên mặt Thanh Vân tiên sinh càng tươi hơn, vô luận là Từ gia hay Định Vương phủ thì bé gái cũng đều cực kỳ khan hiếm, nên đương nhiên cũng càng thương yêu hơn.

Thanh Vân tiên sinh gật đầu liên tục, nói: "Cháu ngoan, Lân nhi và Tâm nhi đều ngoan." Thanh Vân tiên sinh lấy ra hai cái ngọc bội lần lượt đeo lên cho Lân nhi và Tâm nhi.

Địch Lệ Nhiệt Ba cúi đầu nhìn, đây là một đôi ngọc bội Kỳ Lân và Phượng Hoàng. Ngọc là Dương Chi Bạch Ngọc cực phẩm, cả khối trắng như tuyết, trong suốt, trơn bóng, không nhìn thấy chút tạp chất nào, còn được chạm trổ cực kỳ tinh xảo.

Hơn nữa, Địch Lệ Nhiệt Ba cũng thấy có mấy phần nhìn quen mắt. Địch Lệ Nhiệt Ba nhớ, nàng cũng có một khối ngọc bội như vậy, có điều đó là Thanh Ngọc điêu khắc thành hoa Ngọc Lan. Đó là được ông ngoại tặng khi nàng mới ra đời, nghe nói là do đích thân ông ngoại điêu khắc.

Thế nhân chỉ biết là Thanh Vân tiên sinh có tài tuyệt thiên hạ, nhưng không ai biết Thanh Vân tiên sinh còn tinh thông rất nhiều tài nghệ tay trái khác. Ngay cả kỹ thuật điêu khắc mà những người đọc sách thường sẽ không đặc biệt cảm thấy hứng thú cũng được xưng tụng là chuyên gia.

Hiển nhiên hai khối ngọc bội này chính là do đích thân Thanh Vân tiên sinh điêu khắc. Bây giờ Thanh Vân tiên sinh đã qua tám mươi tuổi, muốn điêu khắc được hai khối ngọc bội tinh xảo như vậy thật sự là không dễ dàng gì.

Đôi mắt Địch Lệ Nhiệt Ba ửng đỏ, nhìn Thanh Vân tiên sinh nhỏ giọng nói: "Ông ngoại, Lân nhi và Tâm nhi còn nhỏ, ông không cần vì bọn chúng......"

Thanh Vân tiên sinh lắc đầu, vừa đùa với Lân nhi trong lòng, vừa nói: "Tiểu hài nhi trong nhà mang ngọc cổ không tốt, khối ngọc này khá tốt, vừa lúc làm ngọc bội cho hai đứa bé thì có sao đâu."

Tâm nhi vẫn còn đang ở trong tay Mặc Diệc Phàm, một tay cầm ngọc bội quơ qua, hưng phấn vươn tay về phía Thanh Vân tiên sinh, "Ông ông... Ông cố... Tâm Tâm muốn ôm..."

Vừa nói vừa giãy giụa bắp chân muốn nhào qua Thanh Vân tiên sinh. Mặc Diệc Phàm bất đắc dĩ chỉ đành phải thả con bé ngồi lên ghế bành mà Thanh Vân tiên sinh đang ngồi. May mà chiếc ghế này cực kỳ rộng rãi, bởi vì Thanh Vân tiên sinh lớn tuổi nên còn cố ý trải lên một cái đệm thật dày nữa, nên cũng không lo con bé bị ngã u đầu.

Thấy cháu cố thân cận mình như thế, cho dù là người như Thanh Vân tiên sinh thì cũng không nhịn được mà cười vui vẻ.

Mọi người ngồi ở bên dưới nhìn cả nhà này đều không khỏi cực kỳ than thở. Vô luận là Địch Lệ Nhiệt Ba, Mặc Diệc Phàm hay cả Từ gia thì cũng đều là nhân vật cực kỳ dưỡng mắt, hôm nay nhiều người cùng đứng vây quanh Thanh Vân tiên sinh nói cười vui vẻ như vậy lại càng làm cho người ta cảm thấy ông trời thật thiên vị.

Lại nhìn nhìn hai đứa bé phấn điêu ngọc mà đang ngồi bên cạnh Thanh Vân tiên sinh, tất cả mọi người không khỏi hiện lên thần sắc vừa ghen tỵ vừa ao ước.

Đứng ở bên cạnh Thanh Vân tiên sinh, lúc Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn xuống thì lại ngẩn ra. Nàng nhìn thấy trong một góc khuất ở dưới điện gần chỗ nàng đứng, Địch Văn Hoa đang đứng lẻ loi một mình ở đó, thần sắc hơi phức tạp khó phân biệt nhìn nàng... Nói đúng hơn là đang nhìn Lân nhi đang nắm tay nàng y y nha nha không ngừng.

Kể từ sau khi tới Lệ thành, Địch Văn Hoa vẫn luôn rất ít ra cửa, thậm chí cũng rất ít gặp người ngoài, cho nên người có thể biết đến ông ta cũng không nhiều.

Thấy Địch Lệ Nhiệt Ba ngẩn ra, Mặc Diệc Phàm cũng nhìn theo, tất nhiên cũng nhìn thấy Địch Văn Hoa, nhẹ nhàng kéo Địch Lệ Nhiệt Ba một cái, Mặc Diệc Phàm nhẹ giọng nói: "A Lệ, có gì muốn nói thì đi nói với ông ta đi."

Với Địch Văn Hoa, kỳ thật Mặc Diệc Phàm cũng không có yêu ghét quá lớn. Chán ghét nhiều nhất cũng chính là cảm thấy những ủy khuất mà năm xưa Địch Lệ Nhiệt Ba đã phải chịu ở Địch phủ, mặc dù không thể nói tất cả đều do Địch Văn Hoa nhưng ít nhất cái người làm cha Địch Văn Hoa này quả thật đã đối xử với đích nữ duy nhất Địch Lệ Nhiệt Ba này không ra gì.

Mấy năm nay, Địch Văn Hoa ở Lệ thành cũng coi như an phận thủ thường, cũng không có ỷ vào thân phận mình là cha của Định Vương phi mà có vọng tưởng gì quá đáng, cho nên thái độ Mặc Diệc Phàm dành cho ông ta cũng khá hơn một chút.

Thỉnh thoảng ngày lễ, ngày tết cũng sẽ phái người đưa chút lễ vật đến Địch gia. Dù sao cho dù Địch Lệ Nhiệt Ba có thân cận với Từ gia hơn nữa, thì nàng cũng họ Địch. So với nhà mẹ đẻ của Định Vương phi nghèo khó vất vả không sống nổi, thì tốn chút tiền để cho Địch Văn Hoa an hưởng tuổi già rõ ràng tốt cho danh tiếng của Địch Lệ Nhiệt Ba hơn một chút. Dĩ nhiên điều kiện tiên quyết phải là Địch Văn Hoa an phận, biết chừng mực tiến thoái.

Địch Lệ Nhiệt Ba khẽ thở dài một cái, gật đầu.

Với người cha Địch Văn Hoa này, nàng đúng là không có cảm giác gì, vô luận yêu hay hận cũng không có, chỉ là hơi cảm thấy tiếc hận thay mẹ mà thôi.

Thậm chí ấn tượng của Địch Lệ Nhiệt Ba về Địch Văn Hoa còn kém hơn cha mẹ thật sự trong quá khứ hơn hai mươi năm của mình ở kiếp trước.

Cho dù cha mẹ kiếp trước cũng rất bận rộn, khi còn bé cũng không ở cùng nhau nhiều cỡ nào, sau khi nhập ngũ vào học viện quân sự thì một năm lại càng khó được gặp mặt một lần, nhưng cũng vẫn khắc sâu hơn ấn tượng và tình cảm mà Địch Văn Hoa dành cho nàng nhiều.

"Cha." Trong đại sảnh yên lặng, Địch Lệ Nhiệt Ba bình tĩnh nhìn Địch Văn Hoa đã hơi già nua trước mắt. Tuổi của Địch Văn Hoa bây giờ cũng chỉ mới vừa hơn năm mươi, nhưng tóc mai đã bạc trắng, mặc một bộ nho sam bình thường, bộ dáng cũng có mấy phần giống thư sinh hơn lúc ở Sở kinh mười mấy năm trước.

Chỉ là, nhiều năm không gặp, Địch Văn Hoa đã già đi rất nhiều. Cũng đúng, hơn một năm nay, Địch Nguyệt và Địch Oánh lần lượt qua đời, hai người này lại đều là hai đứa con gái mà Địch Văn Hoa tương đối thương yêu, nên vô luận có như thế nào cũng không thể không cảm thấy đau buồn được.

"Lệ... Lệ nhi..." Thấy Địch Lệ Nhiệt Ba đi tới, thần sắc Địch Văn Hoa hơi lúng túng. Đích nữ mà ông đã từng cho là tầm thường, đứa con gái mà ông đã từng oán hận, đứa con gái mà ông đã từng muốn coi như chưa từng có, trong lúc không dựa vào người cha này đã trưởng thành một cô gái truyền kỳ làm cho khắp cả thiên hạ phải ngước nhìn. Mà kỳ thật... Vốn kẻ làm cha như ông cũng chưa từng giúp được chuyện gì. Địch Văn Hoa nhàn nhạt cười khổ.

"Mời cha ngồi." Địch Lệ Nhiệt Ba nhẹ giọng nói. Lại nói, lần này cũng là thuộc hạ của Định Vương phủ có chút ít không suy nghĩ chu toàn, tiệc tròn một tuổi của Lân nhi và Tâm nhi, ấy vậy mà lại gửi thiệp mời cho Địch gia.

Đương nhiên, trong chuyện này cũng có một phần rất lớn là do thái độ của Địch Lệ Nhiệt Ba và Mặc Diệc Phàm tạo thành. Địch Văn Hoa gật đầu ngồi xuống, ngay lập tức liền có nha đầu tới đây dâng trà rồi lui ra.

Hai người trầm mặc uống trà một lát, Địch Lệ Nhiệt Ba mới hỏi: "Đã lâu không gặp, cha vẫn khỏe chứ?"

"Khỏe, đều khỏe. Bà nội của con cũng rất khỏe." Địch Văn Hoa gật đầu nói. Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười lơ đễnh, nếu như nói nàng không có tình cảm gì với Địch Văn Hoa, thì với Địch lão phu nhân lại càng không nói tới tình cảm gì.

Địch Văn Hoa thì ít nhất khi nàng còn bé cũng đã từng thương yêu nàng, sau khi mẹ qua đời cũng thỉnh thoảng còn có thể giúp đỡ nàng; nhưng Địch lão phu nhân thì ngay cả khi mẹ còn sống cũng đã chướng mắt mẹ rồi, trong mắt của bà ta cũng chưa từng có bất cứ tình cảm gì ngoài tính toán và khinh thường cả.

Địch Văn Hoa cũng biết Địch Lệ Nhiệt Ba không có hứng thú gì với cái đề tài này, nên liền giơ tay lên lấy một cái hộp gỗ ra khỏi tay áo đặt lên bàn, nói: "Hôm nay là ngày sinh của hai cháu, đây là... Đây là lễ vật cha tặng cho các cháu."

Địch Lệ Nhiệt Ba nhận lấy cái hộp từ trong tay Tần Phong, mở ra nhìn, liền hơi kinh ngạc nhìn Địch Văn Hoa. Trong chiếc hộp bằng gỗ tử đàn hơi cũ kỹ, có một khối Noãn Ngọc và một đôi Ngọc Linh Đang. Noãn Ngọc thì trước kia đã từng thấy, nghe nói là vật gia truyền của Địch gia, xác thực là một khối Noãn Ngọc cực phẩm có giá trị không nhỏ.

Hồi đó Địch lão phu nhân còn từng lấy ra khoe khoang là tổ tiên Địch gia cũng là đại gia tộc có danh vọng. Sau đó Vương thị sinh Địch Dung muốn khối ngọc này, nhưng Địch Văn Hoa lại không cho.

Mà Ngọc Linh Đang kia thì mặc dù chưa từng thấy, nhưng giá trị cũng tuyệt không dưới Noãn Ngọc. Dương Chi Bạch Ngọc trắng như tuyết được điêu khắc thành hình Linh Đang tinh xảo, giữa hoa văn được chạm rỗng đầy tinh xảo có một viên Ngọc Châu, lay động nhẹ liền vang lên tiếng chuông leng keng rất hay.

"Vật này quá quý trọng......" Địch Lệ Nhiệt Ba nói. Hiện nay Địch gia đã không phải là Địch gia ở Sở kinh năm xưa nữa, huống chi tài sản riêng của Địch gia cũng không nhiều. Chỉ sợ hai món lễ vật mà Địch Văn Hoa tặng này cũng đã cao quý hơn tất cả tài sản hiện tại của Địch gia cộng lại.

Địch Văn Hoa khoát khoát tay, từ chối cái hộp mà Tần Phong đưa tới, nói: "Cha cũng chỉ còn lại hai món đồ này là còn có thể lấy ra tặng người được thôi. Tặng cho hai cháu thì còn có thể xem thành đồ chơi, chứ nếu để lại trong Địch gia thì cũng không biết lúc nào sẽ không còn. Huống chi... Ngọc Linh Đang này cũng là di vật của mẹ con, cứ đưa cho Tâm nhi chơi đi."

Thấy Địch Văn Hoa kiên trì như thế, Địch Lệ Nhiệt Ba bất đắc dĩ chỉ đành phải nhận, nhẹ giọng nói: "Con thay hai cháu cảm ơn cha." Địch Văn Hoa lắc đầu không nói gì.

Địch Lệ Nhiệt Ba suy nghĩ một chút, rồi hỏi: "Túc Vân có khỏe không?"

Lần trước Từ Thanh Trần đi Giang Nam về, cũng dẫn theo Mặc Túc Vân về. Chỉ là thân thể Mặc Túc Vân suy yếu, lá gan cũng nhỏ. Vô luận là ở Định Vương phủ hay Từ gia thì cũng không có người chuyên chăm sóc nó. Nên lúc trước Địch Lệ Nhiệt Ba cũng đã thương lượng với Từ Thanh Trần xong là đưa đứa bé này đến Địch gia.

Địch Văn Hoa thở dài nói: "Còn tốt. Bây giờ nó đã đổi tên là Địch Túc, đứa bé này đã chịu không ít khổ, lá gan thật sự quá nhỏ. Còn thân thể của nó......"

Thân thể Mặc Túc Vân thật sự đã bị hành hạ không còn gì nữa, cho dù là Trầm Dương và Lâm đại phu đích thân bắt mạch thì cũng đều song song lắc đầu, tỏ vẻ không nắm chắc có thể làm cho Mặc Túc Vân sống qua hai mươi tuổi.

Trong nửa năm này, cứ cách nửa tháng thì Mặc Vô Ưu liền tới cửa bắt mạch cho nó, nhưng cũng chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi. Mặc Vô Ưu cũng không biết Mặc Túc Vân thật ra không phải là con trai của Mặc Cảnh Kỳ, cho nên cũng rất thương tiếc đứa em trai khác mẹ đáng thương này.

Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "Nếu thân thể của nó cần thuốc gì, thì cứ kêu Vô Ưu tới Định Vương phủ lấy."

Địch Văn Hoa gật đầu, trong khoảng thời gian ngắn, hai cha con đều nhìn nhau không nói gì. Thật lâu sau, mới nghe Địch Văn Hoa thấp giọng nói: "Lệ nhi, chuyện hậu sự của Oánh nhi......"

Địch Lệ Nhiệt Ba cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Tứ muội cũng không nguyện ý rời khỏi Lê Vương phủ, nên sau khi chết, Lê Vương đã lấy lễ Vương phi hậu táng cho muội ấy."

Địch Văn Hoa thở dài một hơi, nói: "Như vậy cũng tốt... Như vậy cũng tốt......" Nửa đời trước ông nóng vội tranh giành danh lợi, nhận được lại là con trai duy nhất bị dạy thành không ra gì, mấy đứa con gái thì trừ một thứ nữ sống bình bình đạm đạm ra, cũng chỉ có mỗi đứa đích nữ Địch Lệ Nhiệt Ba này là sống hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc như vậy cũng là Địch Lệ Nhiệt Ba phải trải qua bao nhiêu chuyện mới có được.

Trong mấy năm qua, mặc dù Địch Văn Hoa không bước chân ra khỏi nhà, nhưng phải biết trái lại cũng đều biết đến. Những chuyện mà Địch Lệ Nhiệt Ba đã trải qua trong mấy năm nay, đừng nói các cô gái bình thường, ngay cả phần lớn nam nhân cũng khó mà thừa nhận. Làm cha, trừ kiêu ngạo ra, ông cũng không có gì có thể nói nữa.

Nhìn bộ dáng Địch Văn Hoa chán chường già nua như vậy, trong lòng Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không nhịn được mà hơi khó chịu. Thở dài, Địch Lệ Nhiệt Ba hỏi: "Cha còn nhớ Triệu di nương không?"

Địch Văn Hoa sửng sốt, qua một lúc lâu mới nhớ ra hồi xưa mình còn có một tiểu thiếp được sủng ái như vậy. Hồi đó, Triệu di nương cũng coi như rất được sủng ái trong một thời gian ngắn, nếu không cũng sẽ không bị Vương thị xem là có uy hiếp với mình.

Nhưng thân phận của nàng ấy quá thấp, thời gian ở bên cạnh Địch Văn Hoa cũng quá ngắn, đảo mắt đã qua mười mấy năm, ấn tượng để lại cho Địch Văn Hoa cũng không quá khắc sâu.

"Nàng ấy... Nàng ấy không phải đã đến Vân Châu rồi sao?" Địch Văn Hoa hơi nghi ngờ nói, hơi khó hiểu vào lúc này Địch Lệ Nhiệt Ba nhắc tới nữ nhân đã không có tin tức mười mấy năm này làm gì.

Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu nói: "Đúng vậy, nhưng năm đó... Trước khi đi bà ấy đã có thai ba tháng."

"Cái gì?" Địch Văn Hoa không khỏi kích động đứng bật dậy, sau khi nhận được ánh mắt cảnh cáo của Tần Phong mới phát hiện mình thất thố, nhưng chuyện đứa bé thật sự đã mang đến cho ông đả kích quá lớn, "Lệ, Lệ nhi?"

Địch Lệ Nhiệt Ba bình tĩnh gật đầu nói: "Đúng vậy, năm đó con cũng biết. Bà ấy đến cầu xin con, nói rằng Vương phu nhân sẽ hãm hại bà ấy và đứa bé, nhưng lúc đó con sắp phải gả vào Định Vương phủ, nên căn bản cũng không có thời gian để ý đến bà ấy. Vì vậy liền đề nghị bà ấy đến Vân Châu. Ở Vân Châu, ít nhiều gì thì Từ gia cũng có thể quan tâm một chút."

"Vậy... Vậy đứa bé kia....." Địch Văn Hoa cẩn thận từng Lệ từng tí hỏi. Địch Dung đã khiến ông thất vọng hoàn toàn, nếu đứa bé kia là một bé trai, thì dĩ nhiên sẽ là hy vọng duy nhất của Địch Văn Hoa. Nhưng nếu là bé gái... Địch Văn Hoa hơi thấp thỏm bất an.

Địch Lệ Nhiệt Ba cúi đầu, nói một cách thản nhiên: "Là một bé trai, năm nay đã mười hai tuổi. Hồi trước khi đứa bé mới ra đời, Triệu di nương đã gởi thư hỏi con, con đặt tên cho đứa bé là Địch Tử An."

"Tử An... Tử An hay.... Lệ nhi, cám ơn con... Kẻ làm cha này vẫn luôn......" Địch Văn Hoa đỏ mắt, nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba đầy áy náy.

Địch Lệ Nhiệt Ba lắc đầu, nói: "Bây giờ đứa bé đó đang đọc sách ở thư viện Ly Sơn, năm đó sau khi Từ gia đến Lệ thành không lâu, Triệu di nương cũng bán biệt viện ở Vân Châu rồi chuyển đến Lệ thành. Hiện nay đã mua một vài mẫu đất ở dưới núi cách thư viện Ly Sơn không xa để sinh sống."

"Cám ơn con, Lệ nhi." Địch Văn Hoa không biết còn có thể nói gì nữa, chỉ có thể lập lại lời nói lúc trước.

Địch Lệ Nhiệt Ba thản nhiên cười, nói: "Cám ơn cái gì, nó cũng coi như là đệ đệ của con. Nếu cha rảnh thì có thể đi thăm Triệu di nương với Tử An một chút, con cũng nghe nói... Hai năm qua Vương phu nhân càng ngày càng huyên náo không ra gì."

Địch Văn Hoa sửng sốt, vội vàng nói: "Con yên tâm, cha sẽ quản thúc họ thật chặt, sẽ không để Địch gia ở bên ngoài làm hư thanh danh của con."

Địch Lệ Nhiệt Ba nhẹ nhàng lắc đầu, không nói gì nữa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro