Chương 30: Kết cục của Du Vương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc Diệc Phàm cũng không nóng vội, từ từ đứng dậy đi từ trên điện xuống. Bước chân không nhanh không chậm, nhưng trong vô hình chung lai khiến cho người ta một loại cảm giác bị áp bách khó tả, ngay cả Mặc Cảnh Lê hùng hổ cũng không nhịn được mà phải lui ra sau hai bước, đợi đến khi phục hồi tinh thần lại phát hiện hành động của mình, thì sắc mặt Mặc Cảnh Lê lại càng một hồi xanh một hồi tím.

"Triệu đại nhân?" Mặc Diệc Phàm đi tới trước mặt Triệu Triết Phương, lại cười nói.

"Vương... Vương gia?" Sắc mặt Triệu Triết Phương trắng bệch, nơm nớp lo sợ đáp.

"Tiểu Vương tử Nam Chiếu ở đâu?" Mặc Diệc Phàm hỏi. 

Triệu Triết Phương lắc đầu nói: "Cựu thần... Cựu thần không biết."

"Không biết?" Mặc Diệc Phàm không vui nhướng mày nói: "Vậy ngươi biết cái gì?" 

Ánh mắt Triệu Triết Phương liếc qua liếc lại, trong giây lát cũng không dám nhìn Mặc Diệc Phàm, mà chỉ đau khổ cầu khẩn: "Cựu thần... Cựu thần không biết gì cả, xin Vương gia tha mạng! Cựu thần nhất thời hồ đồ, cũng không dám nữa, cũng không dám nữa." 

Mặc Diệc Phàm nhìn kỹ lão ta, thở dài thườn thượt, nói một cách thản nhiên: "Cả nhà Triệu gia, giam vào đại lao, tùy ý vấn trảm." 

Nói xong, Mặc Diệc Phàm không nhìn Triệu Triết Phương nữa, dường như đã không còn chút hứng thú nào với lão ta nữa.  

Tất cả mọi người đang nằm gục trên mặt đất đều sửng sốt, hiển nhiên cũng không nghĩ đến Định Vương thẩm vấn lại nhanh gọn lẹ đến như thế. Hay nói, Định Vương căn bản không cần kết quả.

"Không! Vương gia, cựu thần biết sai rồi, Vương gia tha mạng ah......" Triệu Triết Phương than khóc, thấy không nhận được một cái ánh mắt của Mặc Diệc Phàm, liền chuyển ánh mắt qua Địch Lệ Nhiệt Ba đang ngồi ở trên điện, "Vương phi, cựu thần sai rồi. Xin Vương phi tha cho cựu thần và già trẻ cả nhà đi. Bọn họ đều vô tội, xin Vương phi tha mạng!" 

Địch Lệ Nhiệt Ba khẽ thở dài một tiếng, nghiêng người nhìn qua Thanh Vân tiên sinh mỉm cười nói: "Ông ngoại, nơi này ồn ào lộn xộn, để cho Ngũ đệ dìu ông về phòng nghỉ trước đi, được không ạ?"

Thanh Vân tiên sinh lớn tuổi, cũng không muốn nhìn thấy quá nhiều máu tanh. Nhưng cũng biết chỉ sợ hôm nay ván cờ này không phải dễ thu dọn như vậy, đành phải thở dài gật gật đầu nói: "Thanh Viêm, đi theo ông thôi."

Đang mở to hai mắt xem kịch vui, Từ Ngũ công tử nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba đầy uất ức, nhưng lệnh của ông nội không thể trái, nên chỉ đành phải đứng dậy đỡ Thanh Vân tiên sinh đi xuống. 

Đợi đến sau khi bóng người của Thanh Vân tiên sinh biến mất sau điện, Địch Lệ Nhiệt Ba mới quay đầu lại nhìn Triệu Triết Phương vẫn còn đang đau khổ cầu khẩn, hỏi một cách lạnh nhạt: "Triệu đại nhân nói già trẻ cả nhà của ngươi là vô tội, vậy có biết nếu lúc này mưu kế của các ngươi thành công thì sẽ có bao nhiêu người phải chết không? Lúc Triệu đại nhân làm điều này, trong nháy mắt có nghĩ tới những người này là vô tội không? Chỉ sợ là chỉ nghĩ đến những lợi ích mà mình đạt được sau khi thành công nhiều hơn đi?"  

Triệu Triết Phương á khẩu không trả lời được, Địch Lệ Nhiệt Ba lấy từ trong ống tay áo ra một tờ giấy thật mỏng, mỉm cười nói: "Ở chỗ Bản phi có một thứ, Triệu đại nhân không ngại thì xem một chút đi." 

Thị vệ đứng gần Địch Lệ Nhiệt Ba tiến lên muốn nhận lấy tờ giấy, liền bị Địch Lệ Nhiệt Ba khoát khoát tay, tự mình đứng dậy, đi xuống điện tận tay đưa tờ giấy cho Triệu Triết Phương.

Chỉ nhìn một cái, Triệu Triết Phương liền không nhịn được mà bắt đầu run rẩy lên. Địch Lệ Nhiệt Ba đưa cho lão chỉ mà một tờ giấy thật mỏng, nhưng lão lại nhận ra nó được xé xa từ trong một quyển sách mà mình đã giấu trong ngăn tử bí mật trong thư phòng. Mà ghi ở trong này đều là những chuyện mà mình không thể nói cho ai khác.

Trong này có rất nhiều chuyện mà một khi công bố ra, thì cho dù Định Vương có tha cho lão một mạng, lão cũng không sống không nữa, "Ta... Ta nói. Tiểu... Thế tử, Tiểu Thế tử bị bắt. Đang bị nhốt trong... Đang bị nhốt trong một căn biệt viện ở ngoại thành của ta. Tiểu Vương tử Nam Chiếu... Cựu thần thật sự không biết tung tích của ngài ấy......"

Lời này vừa ra, cả sảnh đường đều sợ hãi. Mặc dù cả ngày Tiểu Thế tử Định Vương phủ cũng không xuất hiện đã sớm đưa tới không ít người suy đoán, nhưng lại không nghĩ tới lại thật sự đã bị Mặc Cảnh Lê bắt lại.

Nghe Triệu Triết Phương nói, Mặc Cảnh Lê cũng không tức giận, mà ngược lại cười lên ha hả, "Triệu Triết Phương, ngươi cho rằng bây giờ Mặc Ngự Thần vẫn còn ở trong biệt viện kia của ngươi sao? Ngươi thật sự cho rằng trẫm tin tưởng ngươi đến như vậy ư?" 

Triệu Triết Phương trầm mặc không nói, Mặc Cảnh Lê đa nghi, sau khi hắn ta chuyển Mặc Tiểu Bảo đi rồi lại phái người âm thầm chuyển đi nữa cũng không phải không thể nào.

"Sao? Mặc Diệc Phàm, trận này là ngươi thắng hay trẫm thắng?" Nhìn Mặc Diệc Phàm và Địch Lệ Nhiệt Ba, Mặc Cảnh Lê cười lạnh nói.

Mặc Diệc Phàm nắm tay Địch Lệ Nhiệt Ba, thần sắc lạnh nhạt không kiêu ngạo không nóng nảy nhìn Mặc Cảnh Lê. Mặc Cảnh Lê cũng biết hôm nay mình không chiếm được tiện nghi gì ở trong này, nhìn chằm chằm Mặc Diệc Phàm đầy oán hận nói: "Cút ngay, thả trẫm đi. Nếu không... Liền đợi nhặt xác cho con trai của ngươi đi?"

Mặc Diệc Phàm cúi đầu, nói một cách lạnh nhạt: "Lúc trước Bản vương cho người truyền lời cho ngươi, bây giờ xem ra, ngươi cũng không nghe được?"

Mặc Cảnh Lê sửng sốt, rốt cuộc nghĩ ra Mặc Diệc Phàm có ý gì, cười lạnh một tiếng nói: "Chính Trẫm mình không sống được, thì còn quản nó làm khỉ gì?" 

Mặc Diệc Phàm nhíu nhíu mày, rốt cuộc gật gật đầu nói: "Cũng được, Bản vương đã nói... Ngươi sống càng lâu, thì cũng chỉ càng thống khổ hơn. Nếu ngươi không tin, thì liền đi ra ngoài đi. Bản vương bảo đảm trong một khắc đồng hồ từ ngươi bước ra khỏi Định Vương phủ, sẽ không có ai động tới ngươi."

Mặc Cảnh Lê nhìn chằm chằm Mặc Diệc Phàm đầy cảnh giác, hiển nhiên không tin lời cam kết của hắn. Mặc Diệc Phàm cũng không để ý, nắm tay Địch Lệ Nhiệt Ba quay về trên điện.

"Ngươi thật sự không sợ ta sẽ giết con trai của ngươi sao?" Mặc Cảnh Lê hỏi. Hắn căn bản không tin Mặc Diệc Phàm có thể thả hắn dễ dàng như vậy. 

Mặc Diệc Phàm nhướng mày nói: "Ngươi có thể thử xem."

"Ngươi cho rằng ta không dám?" Mặc Cảnh Lê cắn răng nói. 

Thần sắc Mặc Diệc Phàm vẫn lạnh nhạt, "Bản vương nói, ngươi có thể thử xem." Có thể giết nó được hay không.

Mặc Cảnh Lê do dự một chút, rốt cuộc vẫn phải bỏ lại những thuộc hạ đã bị trúng độc và người đi theo hắn tới đây, xoay người xông ra ngoài. Thấy hắn ta rời đi, Mặc Diệc Phàm cũng không thèm để ý, vung tay lên ngay lập tức liền có người đến dọn dẹp đại điện, rồi lại bày trái cây, điểm tâm và rượu ngon lên. 

Những người áo đen đi theo Mặc Cảnh Lê đến và những người đã đi theo Mặc Cảnh Lê phản bội Định Vương phủ kia, tất nhiên đều bị đưa ra ngoài. Chưa tới nửa khắc, trên đại điện liền khôi phục bộ dáng lúc nãy, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

"Chỉ đùa với chư vị một chút thôi, đã để cho mọi người bị sợ hãi. Bản vương tự phạt một Lệ tạ lỗi với chư vị khách quý." Trên đại điện, Mặc Diệc Phàm bưng Lệ rượu lên mỉm cười nói với những người dưới điện. 

Tân khách cả điện nhìn lên nam nhân tóc trắng như tuyết mặc áo trắng ở trên điện, chỉ cảm thấy đỉnh đang có đầu gió lạnh gào thét, cũng u u mê mê đứng dậy uống cùng với Mặc Diệc Phàm một Lệ.

Nhìn Mặc Diệc Phàm bình tĩnh trò chuyện vui vẻ với mọi người như bình thường, ngay cả Vương phi cũng mang theo mỉm cười nhợt nhạt ngồi ở bên cạnh Định Vương, giống như hoàn toàn không bị tin tức Tiểu Thế tử bị bắt ảnh hưởng. 

Điều này không khỏi làm cho mọi người bắt đầu hoài nghi tính chân thật của tin tức Tiểu Thế tử bị bắt. Nhưng nếu như đây là giả, thì Định Vương cần gì phải để Mặc Cảnh Lê chạy thoát vào lúc này?

"Vương gia, ngài nói... Định Vương đang muốn làm cái gì?" Quan viên ngồi phía sau Lôi Đằng Phong nhìn lướt qua Tiểu Hoàng đế Mặc Tùy Vân đang ngồi lẻ loi ở đối diện, thấp giọng hỏi.

Lôi Đằng Phong cười khẽ một tiếng nói: "Dọn dẹp, lập uy, thuận tiện... Đùa giỡn Mặc Cảnh Lê một trận chứ sao. Không liên quan đến chúng ta, đừng để ý tới." 

Tình huống bây giờ của Tây Lăng tính toán và mạo hiểm nhiều, bọn họ chỉ cần an ổn thôi. Chỉ cần có thể ổn định thế cục trước mắt, giữ được nguyên khí của Tây Lăng, thì những thứ khác đều không quan trọng nữa.

"Đùa giỡn... Đùa giỡn Mặc Cảnh Lê?" Quan viên nói hơi lắp bắp, hiển nhiên không có cách nào tiếp nhận được kết luận của Lôi Đằng Phong. 

Ngay trong lúc các nước tới chúc mừng lại gây ra loại chuyện này, thấy thế nào cũng đều là đánh mặt Định Vương phủ, thật sự sẽ có người lấy loại chuyện này ra chơi sao?

Lôi Đằng Phong thở dài, hơi bất đắc dĩ nói: "Thật sự là bởi vì Mặc Diệc Phàm biến chuyện này thành trò đùa, cho nên mới... Càng trở nên đáng sợ." 

Ngay cả trong trường hợp và chuyện quan trọng như vậy mà cũng có thể biến thành trò đùa, nếu không phải ngu ngốc vô năng thì chính là căn bản không đặt kẻ địch vào mắt. Mà rất rõ ràng, Mặc Diệc Phàm chính là người sau.

Quan viên này suy nghĩ cẩn thận ý tứ trong lời nói của Lôi Đằng Phong xong, cũng không nhịn được mà hít một ngụm khí lạnh, nhìn Diệc Phàm đang ngồi trên điện một cách đầy kính sợ, "Hắn ta... Định Vương liền chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn như vậy ư?" 

Những người đến tham dự bữa tiệc tối nay, vô luận ai trong số họ bị thương cũng không phải là một việc nhỏ, huống chi trong đó còn có Tiểu Thế tử Định Vương phủ?

Lôi Đằng Phong lắc đầu, về Mặc Diệc Phàm, hắn chưa bao giờ cảm thấy mình hiểu rõ, có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu rõ.

Trên điện, Từ Thanh Trần liếc Mặc Diệc Phàm một cái nói một cách thản nhiên: "Hai người không đi xem sao ư?"

Mặc Diệc Phàm cười nói: "Không cần gấp gáp, cứ để cho hắn ta nhảy nhót một lát đã." Rõ ràng đã xem Mặc Cảnh Lê thành con chó hoang.

"Đừng chơi quá trớn." Từ Thanh Trần lạnh nhạt nhắc nhở. Mặc dù Mặc Tiểu Bảo rất thông minh cũng có người âm thầm bảo vệ, nhưng đến cùng vẫn còn nhỏ. Lỡ như Mặc Cảnh Lê chó cùng rứt giậu làm ra chuyện gì khiến cho Tiểu Bảo bị thương thì cũng là cái được không bù được cái mất.

Mặc Diệc Phàm bất đắc dĩ nắm tay Địch Lệ Nhiệt Ba đứng dậy cười nói: "Vậy cũng tốt, chúng ta đi xem sao. Nơi này làm phiền Thanh Trần huynh."

Thấy Mặc Diệc Phàm đứng lên, mọi người còn đang nghị luận ồn ào phía dưới liền dừng lại, chỉ nghe Mặc Diệc Phàm cười nói: "Chư vị, Bản vương và Vương phi còn có việc bây giờ xin lỗi không tiếp được. Kế tiếp liền làm phiền công tử Thanh Trần tiếp khách, các vị cứ việc tận hứng." 

Mặc Diệc Phàm nói rất khách khí, ý tứ cũng rất uyển chuyển. Nhưng lại tuyệt đối không gây trở ngại để mọi người hiểu rằng: Bản vương muốn đi xử Mặc Cảnh Lê, không muốn chết thì ngoan ngoãn ngồi yên ở đây.

Nhìn Định Vương mang theo Vương phi rời đi một cách thản nhiên, mọi người liền đưa mắt nhìn sang công tử Thanh Trần. Công tử Thanh Trần cười khẽ một tiếng, tuấn tú xuất trần, "Chư vị tùy ý, tại hạ kính chư vị một ly trước. Mời."

"Mời công tử Thanh Trần."

Trong Lệ thành, tối nay cũng vô cùng nhộn nhịp. Tiệc sinh nhật tròn một tuổi của Tiểu Thế tử và Tiểu Quận chúa của Định Vương phủ, tất cả dân chúng cũng cùng chung vui chúc mừng. 

Mặc dù sắc trời đã tối, nhưng trên mấy con đường chính trong Lệ thành lại vẫn là người người tấp nập như đón tết. Còn có rất nhiều dân chúng dùng đủ mọi việc nhằm để cầu phúc cho Tiểu Thế tử và Tiểu Quận chúa cầu phúc. Chỉ dựa vào điểm này là đã có thể nhìn ra được địa vị và danh vọng của Định Vương phủ trong suy nghĩ của dân chúng ở Lệ thành, thậm chí là cả Tây Bắc.

Mặc Cảnh Lê đi xuyên qua những con hẻm nhỏ âm u trong Lệ thành thật nhanh. Long bào hoa lệ chói mắt trên người đã sớm ném đi, chỉ mặc một bộ áo trong màu tối. Nếu như nói Mặc Cảnh Lê ở yến tiệc lúc trước giống như một Đế vương đang đắc chí thỏa mãn, thì hiện tại Mặc Cảnh Lê chính là một người lôi thôi lếch thếch như chó nhà có tang. 

Mặc Diệc Phàm cũng tuân thủ cam kết, trong khoảng cách nhất định tính từ Định Vương phủ sẽ không có bất kỳ ngăn trở nào, nhưng điều này cũng không thể làm cho Mặc Cảnh Lê an tâm. 

Hắn luôn cảm thấy phía sau có vô số Mặc gia quân, ám vệ và Kỳ Lân đang âm thầm đi theo, chuẩn bị đánh cho hắn trở tay không kịp bất cứ lúc nào.

May mà lúc này đã là tháng năm, nên chỉ mặc áo trong cũng không cảm thấy rét lạnh chút nào. Mặc Cảnh Lê đều đi vào các con hẻm nhỏ tối nhất trong Lệ thành, nên thật sự cũng không khiến cho ai chú ý. 

Đi vòng vèo trong mấy con hẻm nhỏ dài hẹp hơn nửa canh giờ, Mặc Cảnh Lê cho rằng đã bỏ rơi người theo dõi của Định Vương phủ, nên mới thở phào nhẹ nhõm thi triển khinh công bay về một phương hướng khác.

Trong một mật thất kín đáo, hai đứa bé giống nhau như đúc đang ngồi trên một chiếc giường đơn sơ, trong tay còn ôm một đứa bé đang ngủ say trong tã lót. Mặc Tiểu Bảo duỗi đầu nhìn bé con trong lòng Tần Liệt, không nhịn được đưa tay chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, nói: "Thật xấu."

Tần Liệt nói một cách thản nhiên: "Hồi ngươi còn bé cũng vậy thôi."

Mặc Tiểu Bảo không tin, "Điều này không đúng. Khi Lân nhi và Tâm nhi còn bé rất đáng yêu." 

Tần Liệt nói: "Điều đó chỉ có thể chứng minh Nhị Thế tử và Tiểu Quận chúa đáng yêu hơn ngươi." 

Mặc Tiểu Bảo "Hừ" khẽ một tiếng, kiêu ngạo liếc qua khuôn mặt nhỏ nhắn này, nói: "Ngươi đừng ghen tỵ với sự tuấn mỹ bất phàm của Bản Thế tử, chẳng phải bây giờ ngươi cũng giống như Bản Thế tử sao?" Tần Liệt liếc nhìn trần mật thất.

Mặc Tiểu Bảo nhìn ra ngoài, cau mày nói: "Mặc Cảnh Lê sắp về rồi, chúng ta nhanh mang theo tiểu quỷ này đi thôi." 

Sai lầm lớn nhất của tên nào đó chính là không biết thỏ khôn có ba hang, lại đặt tấ cả lợi thế ở cùng một chỗ, cho nên Mặc Tiểu Bảo mang người đi theo Tần Liệt, một đường tới đây liền trùng hợp tìm được Tiểu Vương tử của Nam Chiếu quốc đã mất tích mấy ngày nay.

Rời khỏi công chúa An Khê, Tiểu Vương tử quả thật chịu không ít khổ. Mặc Cảnh Lê thì tất nhiên không biết chăm sóc trẻ con, cũng sẽ không đối xử với con của người khác tốt đến cỡ nào, nên cũng chỉ duy trì ở mức độ không đói chết mà thôi. 

Lúc Mặc Tiểu Bảo tìm tới, thì Tần Liệt đang luống cuống tay chân dỗ em bé. Sự thật chứng minh, mặc dù từ nhỏ Tần Liệt đã tiếp nhận sự huấn luyện đặc biệt của Định Vương phủ, nhưng loại chuyện dỗ em bé này vẫn không bằng Mặc Tiểu Bảo, ít nhất Mặc Tiểu Bảo còn có hai đứa em để có thể tập luyện.

Thuận lợi dỗ Tiểu Vương tử đã khóc đến khàn tiếng ngủ, Mặc Tiểu Bảo mới thương lượng với Tần Liệt nên làm cách nào để thoát ra.

Tần Liệt nói một cách thản nhiên: "Khắp nơi xung quang tiểu viện này đều là người của Mặc Cảnh Lê, ngươi vào được không có nghĩa là có thể đi ra được. Huống chi còn mang theo một đứa bé nữa." 

Con nít mới nửa tuổi chính là thời kỳ cái gì cũng đều không hiểu được, một khi thức dậy chắc chắn sẽ khóc lóc không ngừng. Hơn nữa... Đứa bé này quá nhỏ quá yếu ớt. Tần Liệt cũng không dám ôm nó đi mạo hiểm.

Mặc Tiểu Bảo hơi ủ rũ cúi đầu, "Ta đánh cược với Phụ vương rằng ta có thể không sử dụng ám vệ và Kỳ Lân."

Tần Liệt nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng, "Chuyện quan trọng như vậy mà ngươi cũng lấy ra đánh cược sao?" 

Mặc Tiểu Bảo chột dạ chỉ hai ngón tay vào như, "Chính là quan trọng nên mới có thể đánh cược chứ." Chuyện nhỏ bình thường thì Phụ vương mới khinh thường đánh cược với cậu đó.

"Ngươi cược gì?"

"Ta thắng thì không bị cấm túc nữa." Cho nên, Mặc Tiểu Thế tử mới phí tâm tư không tiếc lấy chính mình làm mồi để tìm kiếm tung tích của Mặc Cảnh Lê, chết sống cũng không chịu điều động ám vệ đi theo phía sau hỗ trợ ah. Cấm túc gì gì đó thật sự là quá đáng sợ, quá tàn nhẫn, quá không có thiên lý.

"Ta liền biết có thể như vậy. Bây giờ ngươi muốn làm gì? Xin hỏi tại sao Thế tử ngươi lại cảm thấy hai chúng ta có thể giết chết Mặc Cảnh Lê?" Tần Liệt lành lạnh hỏi. Mặc Tiểu Bảo do dự một chút, "Hạ độc?"

"Ngươi có ư?" Tần Liệt hỏi.

"Ta có độc làm cho người ta tiêu chảy." Mặc Tiểu Bảo nói, Trầm tiên sinh không chịu cho hắn độc lấy mạng người ah.

Tần Liệt nghiêm trang gật đầu nói: "Ngươi có thể cầu nguyện để hắn ta bị tiêu chảy đến chết."

Mặc Tiểu Bảo chỉ có thể trợn trắng, chờ Mặc Cảnh Lê tiêu chảy đến chết thì rau cúc vàng đã lạnh rồi.

Con ngươi của Mặc Tiểu Bảo đảo một vòng, cười híp mắt nói: "Có, ta đã nói với ngươi...." Dán vào bên tai Tần Liệt, Mặc Tiểu Bảo thầm thì to nhỏ. 

Nghe hắn ta nói xong, khóe mắt Tần Liệt co rút một cái, hỏi: "Được không?"

"Tuyệt đối không thành vấn đề. Ngươi chờ xem kịch vui đi." Mặc Tiểu Bảo cười híp mắt nói.

Tần Liệt trầm mặc một lát, nói một cách thành khẩn: "Làm người quá thất đức sẽ có báo ứng."

Mặc Tiểu Bảo vứt cho hắn ta một cái liếc mắt, "Đừng nói giống như ngươi không có hứng thú vậy."

Tần Liệt im lặng, hai người song song liếc nhau, không hẹn mà cùng lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường. Mặc Tiểu Bảo vui sướng đụng ngã Tần Liệt, dùng sức hành hạ gương mặt tinh xảo nhìn giống mình như đúc, "Huynh đệ tốt, ta liền biết ngươi cũng cảm thấy thú vị mà." 

Cho nên nói, có thể sinh sống trong Định Vương phủ, còn có thể sống rất tốt, thì ai cũng không phải là người tốt gì.

Mặc Tiểu Bảo mới vừa thương lượng với Tần Liệt xong, bên ngoài liền vang lên một chuỗi tiếng bước chân lộn xộn. Mặc dù thủ vệ trong nhà này không ít, nhưng trong lúc hành động đều cực kỳ cẩn thận, nếu không phải Mặc Tiểu Bảo và Tần Liệt luôn thời khắc chú ý đến động tĩnh bên ngoài thì cơ hồ không nghe thấy được tiếng bước chân gì. 

Mà người duy nhất có thể đi lại lớn tiếng như thế chắc cũng chỉ có mỗi mình Mặc Cảnh Lê thôi. Mặc Tiểu Bảo liếc Tần Liệt một cái, thật nhanh nhảy lên xà nhà, biến mất qua cái lỗ nhỏ bình thường trên xà nhà.

Mặc Tiểu Bảo mới vừa biến mất, cửa phòng đã bị người ở bên ngoài đạp một cước mở ra. Đứa bé đang nằm ngủ trên giường bị tiếng động lớn này làm giật mình, cái miệng nhỏ nhắn mếu máo lại bắt đầu cất tiếng khóc lớn lên.

Thấy đứa bé khóc đến tê tâm liệt phế, Tần Liệt cũng chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh ứa ra. Nhưng hắn thật sự không biết dỗ con nít, lúc nãy tiểu tổ tông này chính là do Mặc Tiểu Bảo dỗ ngủ ah.

"Câm miệng!" Cả người Mặc Cảnh Lê đều là áp suất thấp, lạnh giọng quát. Tần Liệt liếc mắt, "Có bản lãnh ngươi tới dỗ đi, ngươi có bệnh sao, không biết trẻ con rất khó dỗ ư?"

Mặc Cảnh Lê mới vừa ăn thiết thòi lớn ở chỗ Mặc Diệc Phàm, trở về lại bị Tần Liệt châm chích, thần sắc trên mặt càng trở nên khó coi. Mặc Cảnh Lê xông lên trước, một tay xách Tần Liệt lên thần sắc âm lãnh nói: "Ngươi muốn chết sao?" 

Tần Liệt không chút khách khí giơ tay lên, trực tiếp đâm thẳng vào hai mắt của Mặc Cảnh Lê, Mặc Cảnh Lê vội vàng giơ tay còn lại lên ngăn chặn, Tần Liệt tung mình lộn một vòng trên không đá văng tay của Mặc Cảnh Lê rồi lui ra xa mấy bước rơi xuống đất vững vàng, hất cằm lên nhìn chằm chằm Mặc Cảnh Lê đầy khiêu khích.

Một chiêu phản kích lưu loát của Tần Liệt khiến cho sắc mặt Mặc Cảnh Lê càng thêm khó coi. Mặc dù hắn cũng không lo lắng tiểu tử này có thể lật trời, nhưng con trai của Mặc Diệc Phàm còn nhỏ tuổi đã lợi hại như thế, mà con trai duy nhất của mình lại......

Tần Liệt "Hừ" khẽ một tiếng nói: "Ngươi dám giết ta sao? Giết Bản Thế tử thì ngươi liền đợi chết đi."

Thần sắc Mặc Cảnh Lê dữ tợn, "Cho dù phải chết, nhưng có ngươi chôn cùng cũng không tệ! Trẫm cũng muốn xem xem nhìn thấy con trai đã chết thì rốt cuộc Mặc Diệc Phàm và Địch Lệ Nhiệt Ba có thể đau lòng hay không." 

Tần Liệt vỗ tay cười nói: "Ôi, Sở hoàng thật có chí khí ah. Thì ra lý tưởng của ngươi chính là muốn nhìn thấy Phụ vương và mẹ của ta đau lòng ah. Vậy thì thế nào? Cho dù ngươi giết ta, thì thiên hạ này vẫn là của Phụ vương ta, ta còn có đệ đệ còn có muội muội. Tương lai Phụ vương và mẹ của ta vẫn được hưởng tuổi già. Bản Thế tử mới cảm thấy... Có một Sở Hoàng chôn cùng, cũng không tệ ah. Nói không chừng... Dưới con nóng giận Phụ vương còn có thể chuẩn bị thêm mấy người chôn cùng với Bản Thế tử đấy. Nói thí dụ như tên... Mặc Túc Vân kia, nói không chừng còn có Mặc Tùy Vân nữa. Một mình Bản Thế tử đổi lại ba đời Sở hoàng vẫn rất có lời."

"Ngươi thật sự không sợ chết?" Mặc Cảnh Lê nhìn chằm chằm Tần Liệt nói.

Tần Liệt cười híp mắt cười nói: "Chắc can đảm hơn Sở hoàng ngươi một chút xíu đi. Sở Hoàng có thể thử xem xem, giết Bản Thế tử xong ngươi còn có thể ra khỏi Lệ thành hay không. Nha... Còn có Tiểu Vương tử Nam Chiếu nữa, nói không chừng ngươi có thể lấy nó làm lợi thế." 

Sắc mặt Mặc Cảnh Lê vẫn khó coi, nhưng sát khí trên người đã bắt đầu dần dần thu lại. Trong lòng hắn rất rõ ràng, đứa bé Nam Chiếu kia chỉ có thể làm gia tăng thêm lợi thế trong những lúc không tính là quan trọng thôi, nếu thật sự giết Mặc Tiểu Bảo, thì lửa giận của Mặc Diệc Phàm tuyệt đối không phải là một Tiểu Vương tử Nam Chiếu có thể dập tắt được.

Hừ một tiếng lạnh lùng, rốt cuộc Mặc Cảnh Lê phẩy tay áo bỏ đi, "Ngươi dỗ nó yên lặng cho trẫm. Bây giờ trẫm không thể giết ngươi, nhưng cũng không có nghĩa không thể đánh ngươi thành tàn phế!"

"Bản Thế tử thật sợ hãi." Tần Liệt nói không có một chút thành ý nào, không hề để ý tới Mặc Cảnh Lê đang tức giận rời đi vội vã, đi tới bên giường bắt đầu hơi có chút vụng về dỗ tiểu bảo bảo vẫn còn đang khóc nức nở.

Trong Định Vương phủ, Mặc Diệc Phàm và Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không vội vã đi tìm Mặc Tiểu Bảo. Chuyện lần này, vốn là một cuộc khảo nghiệm dành cho Mặc Tiểu Bảo, nếu không, muốn giết Mặc Cảnh Lê căn bản không cần phức tạp như thế, đã giải quyết xong từ lâu rồi.

Trong một phòng giam hơi u ám trong Vương phủ, Mặc Cảnh Du trầm mặc ngồi trên một chiếc ghế rộng rãi, nhìn Mặc Diệc Phàm và Địch Lệ Nhiệt Ba đang ngồi ở đối diện, trong lòng hơi lo lắng không yên, thật lâu sau, mới không nhịn được hỏi: "Các ngươi thật sự không lo lắng cho an nguy của Tiểu Thế tử sao?"

Mặc Diệc Phàm nhìn hắn ta một cái, rồi cúi đầu vừa tiếp tục xem hồ sơ trong tay, vừa lạnh nhạt nói: "Nếu như nó bị Mặc Cảnh Lê làm bị thương dễ dàng như vậy, thì nó cũng không xứng làm Thế tử Định Vương phủ." 

Mặc Cảnh Du cau mày, hắn đã tận mắt thấy Mặc Tiểu Bảo bị trúng thuốc ngất đi sau đó bị Mặc Cảnh Lê mang đi. Nhưng Mặc Diệc Phàm và Địch Lệ Nhiệt Ba bình tĩnh lại khiến cho hắn mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, trong thiên hạ không có cha mẹ nào không lo lắng cho sự an toàn của con cái cả, trừ phi đã chắc chắn biết đứa con đó không bị nguy hiểm gì.

"Thế tử thật sự ở trong tay Mặc Cảnh Lê." Mặc Cảnh Du nói.

Mặc Diệc Phàm gật đầu nói: "Cái này thì Bản vương biết, nếu không, ngươi cho rằng tại sao Bản vương phải thả Mặc Cảnh Lê đi. Hiện tại Bản vương không có hứng thú với chuyện bày, Mặc Cảnh Du, nói cho Bản vương tất cả cứ điểm của Đại Sở, còn có của Mặc Cảnh Lê ở Lệ thành."

Mặc Cảnh Du ngẩn ra, trầm giọng nói: "Chuyện này không liên quan đến Đại Sở, hợp tác với Mặc Cảnh Lê là chuyện của riêng Bản vương."

Mặc Diệc Phàm nhướng mày cười một tiếng nói: "Cái này thì ngươi không cần giải thích với Bản vương, Bản vương muốn danh sách tất cả cứ điểm cùng với mật thám của hoàng thất Đại Sở và Mặc Cảnh Lê mà ngươi biết." 

Rốt cuộc hoàng thất Đại Sở ẩn giấu bao nhiêu mật thám và lực lượng ngầm trong dân gian, thì cho dù là Định Vương phủ cũng không thể biết hết hoàn toàn. Nếu như không có những lực lượng này, thì Mặc Cảnh Lê căn bản không thể nào gây ra nhiều chuyện như vậy ở Lệ thành.

"Bản vương chỉ là Vương gia tôn thất, những thứ này chỉ có Mặc Cảnh Lê tự mình biết thôi." Mặc Cảnh Du nói.

Mặc Diệc Phàm lắc đầu, căn bản không tin lời của hắn ta, cười nói: "Nhưng Bản vương cảm thấy, chắc có rất nhiều chuyện mà ngay cả Mặc Cảnh Lê cũng không biết. Người biết được chân chính hẳn là... Thái Hoàng Thái hậu mới đúng. Hơn nữa lần này ngươi đến Lệ thành, Thái Hoàng Thái hậu không thể nào không nói cho ngươi một chút nào."

Mặc Cảnh Du sửng sốt, cúi đầu trầm mặc không nói.

Mặc Diệc Phàm lười biếng dựa vào ghế bành, thản nhiên nói: "Lúc Mặc Cảnh Kỳ còn tại thế đã sắp xếp không ít mật thám vào Tây Bắc, những chuyện này tất nhiên Mặc Cảnh Lê không biết. Nhưng mà... Thái Hoàng Thái hậu chắc chắn biết. Vốn Bản vương cũng không tính để ý tới, dù sao... Thiên hạ không có tường nào mà gió không lọt qua được, cho dù diệt trừ hết những thứ này, thì vẫn sẽ có người vót nhọn đầu chui vào trong. Có điều lần này... Chuyện của Mặc Cảnh Lê đã nói cho Bản vương một đạo lý rất quan trọng, nhân từ nương tay chỉ rước lấy rắc rối lớn. Cho nên, Bản vương quyết định vẫn nên quét dọn những con sâu này sạch sẽ một chút, lại thường xuyên phun thuốc trừ sâu, phóng hỏa đốt một lần, nói không chừng sau này sẽ không còn sâu nữa đi."

Khóe miệng Mặc Cảnh Du không khỏi co rút, ngươi còn nói nhân từ nương tay, vậy thì người trong khắp thiên hạ đều đã là Bồ Tát sống hết rồi.

"Từ khi mới bắt đầu... Rốt cuộc ngươi muốn đào mật thám của Đại Sở ở Tây Bắc, hay muốn bắt Mặc Cảnh Lê?" Hồi lâu sau, rốt cuộc Mặc Cảnh Du mở miệng hỏi. Mặc Diệc Phàm sờ lên cằm, hỏi một cách ung dung thong thả: "Tại sao Bản vương không thể muốn cả hai chứ? Lá gan của lão yêu bà Đại Sở kia cũng không nhỏ, lấy cái này để đưa ra điều kiện với Bản vương. Trong vòng hai mươi năm Mặc gia quân không được tiến công Giang Nam ư? Sao bà ta lại nghĩ ra điều kiện đáng yêu như vậy chứ?"

Giờ Mặc Cảnh Du mới hiểu được, tất cả những chuyện xui xẻo này đều bắt nguồn từ Thái Hoàng Thái hậu tự chủ trương. Hắn căn bản không biết Thái Hoàng Thái hậu còn đề cập với Mặc Diệc Phàm điều kiện như vậy, rất rõ ràng, Thái Hoàng Thái hậu vẫn đề phòng hắn. 

Thở dài, Mặc Cảnh Du nói: "Chuyện này ta không biết, ngay cả chuyện này mà Thái Hoàng Thái hậu cũng không nói cho ta, thì ngươi cảm thấy ta sẽ biết danh sách mật thám của Đại Sở ở Tây Bắc sao?"

Mặc Diệc Phàm cười lạnh, "Nếu ngươi không biết, thì ngươi sẽ dám đi chuyến này sao?"

Mặc Cảnh Du lại trầm mặc một lần nữa, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên hỏi: "Nếu ta nói, thì có thể nhận được lợi ích gì?" 

Mặc Diệc Phàm cười chân thành nhìn hắn ta nói: "Ngươi có thể không cần chịu hình." 

Mặc Cảnh Du lắc đầu, nói: "Không được, ngươi phải bảo đảm tính mạng của ta được an toàn. Mặc dù ta đã đồng ý làm việc cho Mặc Cảnh Lê, nhưng thật ra ta cũng không có làm gì. Cho nên, hẳn là cũng không đắc tội với Định Vương phủ đi? Ta có thể nói cho ngươi biết chỗ mà Tiểu Thế tử đang ở bây giờ, nhưng ngươi phải bảo đảm an toàn của ta, thả ta rời khỏi Tây Bắc."

Mặc Diệc Phàm cười như không cười nhìn hắn ta nói: "Không có làm gì? Ép buộc Tiểu Hoàng đế Đại Sở lừa gạt Mặc Tiểu Bảo đi ra ngoài, có tính là làm cái gì hay không?"

Mặc Cảnh Du chợt trợn to hai mắt, "Làm sao ngươi......"

Mặc Diệc Phàm vẫy vẫy tay, cửa ở gần phòng giam bị mở ra, một thiếu niên mười hai tuổi mặc Long bào minh hoàng đi vào, nhìn Mặc Cảnh Du khẽ kêu: "Du Vương thúc."

Mặc Cảnh Du không dám tin nhìn chằm chằm Mặc Tùy Vân, "Là ngươi... Là ngươi nói cho Mặc Diệc Phàm?" 

Chỉ nhìn bộ dáng của Mặc Tùy Vân thì cũng biết nó không phải chịu khổ gì rồi, nói cách khác, người của Định Vương phủ cũng không có ép buộc nó. Thậm chí hắn còn thấy được một tia thần sắc vui sướng và cười trên sự đau khổ của người khác ở trong mắt Mặc Tùy Vân, điều này khiến cho Mặc Cảnh Du phải suy nghĩ kỹ lại, có lẽ mình đã vẫn luôn xem nhẹ Tiểu Hoàng đế luôn bình thường trước mắt này.

Mặc Tùy Vân mở to hai mắt, hơi uất ức nhìn Mặc Cảnh Du nói: "Du Vương thúc, thật xin lỗi. Cháu không muốn chết, càng không muốn chết cùng với thúc. Cháu rất sợ... Rất sợ Định Vương thúc ah. Không phải mọi người vẫn đều nói với cháu Định Vương thúc rất lợi hại sao, vậy tại sao còn muốn cháu đi bắt con trai của thúc ấy chứ? Sẽ chết người đó!"

Mặc Cảnh Du tức đến muốn hộc máu, hiện tại hắn nơi nào còn có thể chưa nhìn ra, tiểu tử này căn bản là giả heo ăn cọp mà. Mặc Cảnh Du cắn răng, "Mặc Tùy Vân, ngươi có biết ngươi đang làm gì không?"

Mặc Tùy Vân do dự một chút, vẫn gật đầu.

Mặc Diệc Phàm lười biếng nói: "Đứa bé này có thể hiểu rõ mình đang làm gì hơn ngươi đó. Ngươi cho rằng Bản vương làm cách nào mà biết được đêm nay các ngươi muốn làm gì chứ? Trầm Dương lại làm sao mà biết trước được trong đại điện có Băng Ngọc Lan đây?"

"Là ngươi?" Mặc dù biết mình bị Mặc Tùy Vân bán, nhưng Mặc Cảnh Du vẫn không thể tin được, Mặc Tùy Vân lại bắt đầu hợp tác với Định Vương phủ sớm như vậy rồi, "Ngươi... Hợp tác với Định Vương phủ, ngươi cũng không sợ lột da bảo hổ sẽ chết sao?"

Mặc Tùy Vân giương mắt nhìn Mặc Cảnh Du, nói một cách nghiêm túc: "Du Vương thúc, không hợp tác với Định Vương phủ, thì cháu chỉ có chết, hợp tác với Định Vương thúc, thì đến cùng cháu vẫn còn có cơ hội sống sót, sống sót mới có cơ hội lật ngược tình thế." 

Nhìn Mặc Tùy Vân thật kỹ một cái, rốt cuộc Mặc Cảnh Du vô lực ngã ngồi xuống ghế, bộ dáng không còn lời nào để nói nữa. Mặc Diệc Phàm phất tay một cái ra hiệu cho người ta đưa Mặc Tùy Vân về. 

Trong phòng giam lại yên tĩnh trở lại một lần nữa, Mặc Cảnh Du nhìn Mặc Diệc Phàm và Địch Lệ Nhiệt Ba, cười khổ nói: "Định Vương quả thật là có thủ đoạn mưu kế cao, trong lúc giơ tay lên cũng là lúc có thể đùa giỡn người trong thiên hạ trong lòng bàn tay." 

Mặc Diệc Phàm khẽ nhướng mày, không nói gì. Mặc Cảnh Du nhìn hắn ta nói: "Từ khi bắt đầu, ngươi cũng đã biết Mặc Cảnh Lê muốn xuống tay với Thế tử Định Vương rồi. Hơn nữa còn biết hắn ta muốn làm gì, như vậy... Thế tử Định Vương bị Mặc Cảnh Lê bắt được dễ dàng như vậy chỉ sợ cũng đã được thiết kế tốt đi?"

Sau khi đột nhiên phát hiện hết thảy tất cả đều bị người khác nắm trong lòng bàn tay, ngược lại Mặc Cảnh Du lại thanh tỉnh. Bất chợt nhớ tới lúc Mặc Diệc Phàm đã chết mà sống lại lần trước, Mặc Cảnh Lê và Lôi Chấn Đình cũng đều không có nhìn ra manh mối gì, trong lòng lập tức trầm xuống, nói: "Bị Mặc Cảnh Lê bắt đi căn bản cũng không phải là Thế tử!" 

Vô luận cha mẹ nào, vào lúc con trai bị bắt đi cũng sẽ không thể bình tĩnh ung dung như thế, chỉ sợ trong bóng tối đã có vô số người bảo vệ.

Mặc Diệc Phàm khẽ thở dài, nhìn Mặc Cảnh Du hơi tiếc hận nói: "Mặc Cảnh Du, ngươi vẫn luôn là người thông minh, chỉ tiếc... Ngươi làm ra chuyện hồ đồ ngay trên địa bàn của Bản vương. Thật sự ép buộc Bản vương phải động tới ngươi. Rốt cuộc Mặc Cảnh Lê đã có ngươi lợi ích gì khiến ngươi dám đối nghịch với Bản vương?"

Sắc mặt Mặc Cảnh Du tái nhợt, nhắm mắt lại trầm giọng nói: "Ngọc Tỷ Truyền Quốc."

"Ngọc Tỷ Truyền Quốc?" Mặc Diệc Phàm rất có hứng thú nhíu mày, nghiêng đầu nhìn nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba hỏi: "A Lệ, nàng thích Ngọc Tỷ Truyền Quốc không?"

Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười nhìn hắn, "Ngọc Tỷ Truyền Quốc? Có tác dụng gì?"

"Hình như cũng không có tác dụng gì." Mặc Diệc Phàm trầm ngâm một lát, "Chỉ là lớn hơn Ấn của Định Vương phủ một chút thôi."

Địch Lệ Nhiệt Ba lắc đầu, "Chàng ngại nhỏ, thì có thể lấy Cửu Long Trấn Quốc ra rồi khắc chữ 'Định Vương phủ' lên."

Mặc Diệc Phàm đồng ý gật đầu, hắn không có chút hứng thú nào với Ngọc Tỷ Truyền Quốc gì đó kia, hơn nữa... Khối Ngọc Tỷ trong tay Mặc Cảnh Lê cũng không được xưng là Ngọc Tỷ Truyền Quốc gì, mà nhiều nhất chỉ có thể coi là Ngọc Tỷ truyền đời của Đại Sở thôi. 

Nếu như hắn có hứng thú, thì liền trực tiếp đăng cơ khai quốc, rồi tùy tiện tìm khối Ngọc khắc thành Ngọc Tỷ, như vậy cũng có thể truyền lưu bách thế.

Nụ cười của Mặc Cảnh Du hơi khổ sở, không phải ai cũng đều có năng lực và quyết đoán như Mặc Diệc Phàm. Với một người có dã tâm với ngôi vị Hoàng đế, thì Ngọc Tỷ Truyền Quốc tuyệt đối là hấp dẫn không ai có thể chống cự. 

Huống chi, điều kiện mà Mặc Cảnh Lê đã hứa với hắn cũng không chỉ đơn giản là Ngọc Tỷ Truyền Quốc, mà còn nhiều hơn nữa, nên mới khiến cho hắn phải đồng ý.

Mặc Diệc Phàm nhìn hắn ta, nói một cách bình thản: "Chỉ có mỗi một cái Ngọc Tỷ Truyền Quốc hẳn vẫn còn chưa đủ để có dũng khí đối nghịch với Bản vương, còn có gì khác không?" 

Mặc Cảnh Du không nói, không phải đến bây giờ hắn còn muốn giấu Mặc Diệc Phàm, mà là thật sự không thể nói. Nói ra, hắn cũng chỉ có một cái chết.Nhìn bộ dáng cắn chết không chịu mở miệng của hắn ta, Mặc Diệc Phàm cười lạnh một tiếng nói: "Ngươi cho rằng ngươi không nói, Bản vương liền không điều tra được sao?"

Sắc mặt Mặc Cảnh Du tái nhợt, rốt cuộc cúi đầu thấp xuống, giọng nói khàn khàn: "Nếu Vương gia đã biết rồi, thì còn cần gì phải hỏi nữa chứ?"

Mặc Diệc Phàm nhìn chằm chằm hắn ta, nói: "Bản vương chỉ là không rõ... Bản thân ngươi là tôn thất của Đại Sở, vậy tại sao phải chỉ vì mấy chục vạn lượng bạc trắng mà bán quốc gia của mình đi. Trong hai năm đó, những dân chúng bị tàn sát ở phương Bắc kia, có ít nhất một nửa phải tính lên đầu của ngươi đi?" 

Sắc mặt của Mặc Cảnh Du trắng bệch, khóe môi khẽ run, nhắm mắt lại một hồi lâu mới thở dài mở miệng nói: "Vì sao... Ta cũng không biết vì sao. Có lẽ là vì tranh giành một hơi đi. Rõ ràng đều là con trai của Phụ hoàng, vậy mà hai tên ngu ngốc Mặc Cảnh Kỳ và Mặc Cảnh Lê kia phá hủy Đại Sở thành chia năm xẻ bảy, nhưng bọn chúng vẫn có thể thay phiên cầm quyền, cho dù Mặc Cảnh Kỳ là bị Mặc Cảnh Lê giết chết, so với việc để cho những người ngoài như chúng ta cầm quyền, thì Thái Hoàng Thái hậu vẫn tình nguyện dễ dàng tha thứ chỉ giam lỏng con trai của bà ta thôi. Vì quyền lực, bọn họ lục đục với nhau, mà những người luôn cực khổ suy nghĩ cho Đại Sở như chúng ta, thì lại bề ngoài có thân phận tôn quý nhưng trên thực tế lại ngay cả muốn mua một món đồ chơi nhỏ thôi thì cũng không đủ. Cuộc sống như vậy... không phải Định Vương cũng đã chịu đựng rồi sao? Nếu không phải bản thân Định Vương phủ đã phú khả địch quốc, thì những năm đó, Định Vương phải sống những ngày thế nào?"

"Ngươi cảm thấy ngươi thông minh hơn Mặc Cảnh Kỳ và Mặc Cảnh Lê?" Mặc Diệc Phàm cười lạnh một tiếng, hỏi.

Mặc Cảnh Du giơ tay lên che mắt, chán nản nói: "Vốn ta cũng cho là như vậy, nhưng hiện tại... Ta cũng không biết." 

Hắn cũng không phải là quân bán nước mất trí, trong một giây hồ đồ ban đầu cũng đã đúc thành sai lầm không thể vãn hồi. Chờ đến lúc hắn tỉnh ngộ lại thì Đại Sở đã dời về phía Nam rồi, mấy năm nay hắn phụ tá Mặc Cảnh Lê cũng được coi như là cẩn trọng, đáng tiếc bởi vì thân phận hoàng thất của hắn mà Mặc Cảnh Lê vẫn luôn luôn đề phòng hắn. 

Mà hôm nay... Rốt cuộc vẫn có người muốn lật lại các khoản nợ đó sao?Trong khoảng thời gian ngắn, Mặc Cảnh Du lộ ra vẻ hơi nản lòng thoái chí, giương mắt nhìn Mặc Diệc Phàm nói: "Ngươi muốn biết gì, ta sẽ nói hết cho ngươi biết. Ngươi muốn xử trí ta như thế nào... Tùy ngươi. Chỉ là... Con cái của ta đều vẫn còn ở Đại Sở, ta hy vọng Định Vương phủ có thể bảo đảm an toàn cho chúng. Không cầu vinh hoa phú quý, chỉ cầu chúng được bình an." 

Nói xong những lời này, trong nháy mắt Mặc Cảnh Du giống như già đi mấy tuổi. Mặc Diệc Phàm trầm ngâm một lát, rồi gật đầu đồng ý. Mặc Cảnh Du hiểu rõ Mặc Diệc Phàm, mặc dù quỷ kế đa đoan làm cho địch nhân hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng khi chân chính đưa ra hứa hẹn thì luôn luôn tuân giữ lời hứa, Mặc Cảnh Du gật đầu nói: "Ngươi cầm giấy bút đến đây đi. Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết những gì ta biết thôi, chưa chắc Thái Hoàng Thái hậu sẽ nói toàn bộ cho ta biết."

Một lát sau, Mặc Diệc Phàm và Địch Lệ Nhiệt Ba cầm lấy tin tức mà Mặc Cảnh Du đã cung cấp đi ra khỏi phòng giam. Trong phòng giam, Mặc Cảnh Du vẫn ngồi ở trên chiếc ghế rộng rãi, cả người không nhúc nhích giống như không còn thở nữa. 

Kết cục của Mặc Cảnh Du đã được sớm quyết định, với kẻ phản quốc, vô luận là Mặc Diệc Phàm hay Định Vương phủ thì xưa nay đều nghiêm trị không tha, vô luận hắn ta có khai hay không thì cũng chỉ có một con đường chết, mà bây giờ, đã không còn ai sẽ để ý đến sự sống chết của hắn ta nữa.

Đêm nay dường như đặc biệt khá dài, trong lúc rất nhiều bách tính còn đang đắm chìm trong sự vui sướng không biết gì, thì ở một nơi không biết nào đó lại đang âm thầm nổi lên một cơn tinh phong huyết vũ. 

Những cọc ngầm luôn khiến cho Mặc Cảnh Lê âm thầm đắc ý vẫn lấy làm chỗ dựa vào đều bị nhổ lần lượt từng cái từng cái một, đợi đến ngày hôm sau thì sẽ có rất nhiều người phát hiện những người luôn sống ở bên cạnh mình, trong một đêm lại đột nhiên mất tích, từ nay về sau cũng không còn tìm được dấu vết của bọn họ nữa.

Lúc này, tất nhiên Mặc Tiểu Bảo sẽ không biết rằng, trong khi bé vắt óc suy nghĩ tìm mưu kế làm cách nào để hành hạ Mặc Cảnh Lê chơi, Phụ vương của bé đã làm xong hết bao nhiêu chuyện rồi. 

Lúc này, Mặc Tiểu Bảo đang cười híp mắt nằm trên nóc nhà, nhìn trộm qua khe hở của miếng ngói. Chạy đến một nơi được trọng binh canh gác, rồi còn leo lên nóc nhà không tính là thấp như thế này, đủ để nói rõ Mặc Tiểu Bảo đã có lòng tin không nhỏ với khinh công của mình. 

Mà ám vệ đi theo phía sau âm thầm bảo vệ cho bé chịu để bé leo lên nóc nhà của Mặc Cảnh Lê, thì cũng chứng minh bọn họ vẫn có lòng tin với năng lực của Thế tử nhà mình.

Lúc này Mặc Tiểu Bảo đang mang theo vẻ mặt cười gian nhìn chằm chằm nam nhân đang nổi giận ở phía dưới. Đồ vật cả phòng đều bị đập nát không còn một món, vốn muốn muốn đánh mặt Mặc Diệc Phàm thật mạnh, thậm chí muốn tánh mạng của hắn ta, kết quả lại không những không được như ý, mà ngược lại còn khiến cho mình trở thành chuyện cười của người khác, điều này bảo sao Mặc Cảnh Lê có thể không tức giận chứ? Sau khi phát tiết một trận thật lớn, rốt cuộc Mặc Cảnh Lê cũng tỉnh táo lại một chút, trầm giọng nói: "Mang rượu tới!"

Chỉ chốc lát sau đã có người bưng rượu vào đặt lên bàn. Mặc Cảnh Lê phiền chán nhìn lướt qua thị vệ đưa rượu vào, trầm giọng nói: "Đi ra ngoài!" 

Kể từ sau khi bị Mặc Diệc Phàm làm bị thương ở Lật Dương, Mặc Cảnh Lê cũng không thích tiếp xúc với người khác, ngoại trừ những lúc bắt buộc ra, thì cũng chỉ mang theo một người. 

Chuyện này tất nhiên cũng khiến cho người bên cạnh cảm thấy rất kỳ quái, dù sao từ trước đến nay mặc dù Mặc Cảnh Lê không tính là ác quỷ trong sắc gì, nhưng nữ nhân ở bên cạnh cũng không coi là ít, chỉ có điều bọn họ vẫn luôn một mực chạy nạn, cho nên Mặc Cảnh Lê không gần nữ sắc ngược lại cũng không khiến cho quá nhiều người chú ý.

Mặc Cảnh Lê ngồi ở bên bàn rót rượu một Lệ lại một Lệ đổ vào trong miệng liên tục, rượu mạnh nóng rát kích thích khiến cho ánh mắt của hắn nổi đầy tơ máu. Thất bại thảm hại tối nay và nỗi sợ hãi mơ hồ trong nội tâm khiến cho hắn không nhịn được tưới một Lệ lại một Lệ rượu vào trong miệng của mình.

Trên nóc nhà, Mặc Tiểu Bảo ngửi thấy mùi rượu hơi cay mũi liền nhăn mũi lại, cười híp mắt lấy từ trong lồng ngực ra một viên thuốc nhỏ, bóp nát thành phấn rồi thả vào qua khe hở của mái ngói. Bụi phấn nhỏ li ti tùy ý bay khắp nơi, có hạt rơi vào ly rượu, có hạt rơi lên người Mặc Cảnh Lê. Mặc Tiểu Bảo hơi thất vọng nhíu mày, bất đắc dĩ thở dài. 

Nếu như trực tiếp quăng viên thuốc vào ly rượu của Mặc Cảnh Lê, thì nhất định sẽ bị Mặc Cảnh Lê phát hiện, bóp nát thành bụi phấn thì mặc dù không dễ bị phát hiện, nhưng chỉ sợ dược hiệu không đủ. 

Thật ra nếu như không phải tâm tình Mặc Cảnh Lê đang phiền chán rót rượu mạnh ừng ực, thì chỉ sợ hắn thả những bụi phấn thuốc này cũng sẽ bị người phát hiện rồi. Thực tế là như thế, nên Mặc Tiểu Bảo cũng chỉ đành bất đắc dĩ chấp nhận, nhìn Mặc Cảnh Lê ở phía dưới một chút, rồi lặng lẽ rời khỏi nóc nhà.

Không lâu sau, vốn tiểu viện đang yên tĩnh đột nhiên ồn ào lên. Không biết hậu viện đã xảy ra chuyện gì đột nhiên bốc cháy. Vốn bốc cháy tất nhiên không phải chuyện lớn gì, nhưng vào lúc hết sức nhạy cảm này, bất kỳ một chút bất thường nhỏ tí xíu nào cũng rất có thể có dẫn ám vệ của Định Vương phủ tới. Cả tiểu viện lập tức loạn thành một đoàn, ngoại trừ người gác cửa ra, thì những người khác đều bắt đầu bận rộn dập lửa, tìm kiếm dấu vết để lại.

Vốn đang uống rượu, Mặc Cảnh Lê đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào nên lại càng tức giận, liền kéo cửa đi ra ngoài, lạnh lùng nói: "Xảy ra chuyện gì?" 

Một thị vệ vội vàng tiến lên bẩm báo: "Khởi bẩm Vương gia, hậu viện đột nhiên cháy..."

"Hậu viện cháy?" Mặc Cảnh Lê cau mày, rất nhanh kịp phản ứng lại phóng nhanh đến căn phòng đang giam giữ Tần Liệt. Một cước đá văng cửa ra, quả nhiên bên trong trống rỗng nơi nào còn có dấu vết của Tần Liệt chứ?

"Ngu xuẩn! Còn không mau đi tìm!" Mặc Cảnh Lê quay đầu lại quăng cho thị vệ đi theo phía sau một bạt tai, lớn tiếng quát. Nơi này là Lệ thành, là địa bàn của Định Vương phủ. 

Chỉ cần vừa ra khỏi tiểu viện này, thì bọn họ muốn bắt Mặc Ngự Thần nữa, căn bản là khó như lên trời. Suy nghĩ một chút, Mặc Cảnh Lê vẫn quyết định mau chóng rời khỏi nơi này.

Bên ngoài tiểu viện, Mặc Tiểu Bảo và Tần Liệt giao Tiểu Vương tử Nam Chiếu đang ngủ say cho Lãnh Quân Hàm và Từ Tri Duệ đã chờ đợi ở bên ngoài từ lâu, nhờ hai người đưa tiểu tử này về Định Vương phủ. 

Từ Tri Duệ đưa tay một phát bắt được Mặc Tiểu Bảo đang tính bỏ chạy, hỏi: "Huynh còn muốn đi đâu?"

Mặc Tiểu Bảo cười nói: "Xem kịch hay ah, phía sau không còn chuyện gì của chúng ta nữa." Hắn đã phóng một mồi lửa báo cho ám vệ Định Vương phủ vị trí chuẩn xác của Mặc Cảnh Lê thì đã coi như là hoàn thành nhiệm vụ rồi. Phụ vương cũng không thể trông cậy vào một đứa bé mười một tuổi như cậu đại triển thần uy diệt Mặc Cảnh Lê đi.

"Nếu không còn chuyện gì nữa, thì liền cùng nhau về Định Vương phủ thôi." Từ Tri Duệ nghiêm túc nói.

Như vậy sao được? Mặc Tiểu Bảo cả kinh biến sắc, Từ Tri Duệ còn không chưa kịp phản ứng thì cậu cũng đã nhảy ra xa mấy trượng, nhìn Từ Tri Duệ gượng cười nói: "Tri Duệ biểu đệ, biểu ca còn có chuyện. Đệ và Lôi Tiểu Ngốc đưa tiểu quỷ này về cho dì An Khê đi nha. Đây là mệnh lệnh." 

Nói xong, Mặc Tiểu Bảo cũng không quản Từ Tri Duệ có đồng ý hay không, liền trực tiếp bay qua đầu tường lại biến mất khỏi hẻm nhỏ một lần nữa. 

Tần Liệt mang theo một khuôn mặt nhỏ nhắn giống Mặc Tiểu Bảo như đúc, vỗ vỗ Từ Tri Duệ nói: "Đừng lo, ta sẽ trông chừng hắn ta." Nói xong, cũng leo qua tường đi mất.

Lôi Tiểu Ngốc trắng nõn mặc một bộ y phục dạ hành vẫn trắng trắng mềm mềm, cẩn thận liếc thần sắc tối tăm của Từ Tri Duệ một cái, nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta làm gì bây giờ?" 

Từ Tri Duệ buồn rầu nhìn cục cưng trong tay Lãnh Quân Hàm một cái, trầm giọng nói: "Người đâu!"

Một người áo đen xuất hiện ở phía sau Từ Tri Duệ, "Tiểu công tử."

Từ Tri Duệ phất tay một cái nói: "Đưa Quân Hàm và Tiểu Vương tử Nam Chiếu về Định Vương phủ." Nói xong, cũng vượt qua tường theo. Mặc dù xuất thân thế gia thư hương, nhưng khinh công của Từ Tri Duệ vẫn rất khá. 

Trong hẻm nhỏ, chỉ còn lại có mỗi ám vệ áo đen và Lôi Quân Hàm hai mặt nhìn nhau. Một hồi lâu, Lôi Quân Hàm đặt đứa bé vào trong tay ám vệ nói: "Thúc thúc......"

Ám vệ im lặng liếc mắt, "Biết, đưa Tiểu Vương tử Nam Chiếu về Định Vương phủ."

Lôi Quân Hàm hài lòng gật đầu, vượt qua tường theo. Trong hẻm nhỏ hơi tối, rất nhanh cũng chỉ còn lại có mỗi ám vệ đang ôm một đứa bé trong tã lót, yên lặng nhìn con hẻm trống rỗng, hơi có chút... Hiu quạnh.

Nơi bóng tối, hai nam tử có thân hình thon dài tuấn dật đứng ở trên nóc nhà, buồn cười nhìn một màn phía dưới.

Hàn Minh Tích chỉ chỉ ám vệ đang ôm một đứa bé ở phía dưới, cười đến ngã nghiêng ngã ngửa, "Ca... Tiểu Thế tử còn có mấy tiểu quỷ này của chúng ta, rất thú vị nha." 

Bên cạnh hắn, công tử Minh Nguyệt dựa vào mái hiên, ánh trăng mờ ảo chiếu lên dung nhan tuấn mỹ cũng chiếu ra nụ cười thản nhiên, nhìn Hàn Minh Tích nói: "Khinh công của Thế tử rất tốt, bình thường cũng khá chăm chỉ ah."

Nụ cười trên mặt Hàn Minh Tích tức khắc cứng lại, gượng cười nhìn huynh trưởng nhà mình. Không biết vì sao Đại ca nhà mình nhìn ra được khinh công của Tiểu Thế tử là được hắn chỉ điểm, rõ ràng... Không có dấu vết của hắn mà. 

Khinh công độc môn của công tử Phong Nguyệt đúng là kiệt xuất nhất thiên hạ, nhưng danh tiếng năm xưa của công tử Phong Nguyệt cũng không phải tốt như vậy, mặc dù mấy năm nay đã không còn ai nói đến cái danh xưng công tử Phong Nguyệt này nữa rồi, nhưng Hàn Minh Tích vẫn không muốn để danh tiếng của mình có ảnh hưởng xấu gì đến Mặc Tiểu Bảo. 

Cho nên khi Mặc Tiểu Bảo xin hắn chỉ điểm khinh công, thì Hàn Minh Tích còn cố ý cải tiến khinh công của mình không ít. Chỉ tiếc Hàn Minh Tích lại không biết là, mấy năm sau nữa, danh tiếng ở trên giang hồ của người nào đó sẽ chỉ càng xấu hơn chứ tuyệt đối không tốt hơn hắn ta, thật sự đã uổng phí một phen khổ tâm của công tử Phong Nguyệt.

Hàn Minh Nguyệt lắc đầu, mỉm cười nhìn ám vệ đang đứng lẻ loi ở phía dưới nói: "Đệ nói rất đúng, mấy tiểu tử này đều rất thú vị. Tương lai nhất định sẽ trở thành tâm phúc và huynh đệ đáng tin nhất của Tiểu Thế tử." 

Giao tình của mấy đứa bé này, khiến cho hắn vô cùng nhớ tới giao tình với Mặc Diệc Phàm lúc còn thiếu niên. Mặc dù lúc bọn họ quen biết thì tuổi tác đã lớn hơn mấy đứa bé này, nhưng lại thật sự còn thân thiết hơn huynh đệ ruột thịt, chỉ tiếc......

Hàn Minh Tích cũng biết Đại ca đang nhớ đến điều gì đó, nên liền tiến lên vỗ vỗ bả vai Hàn Minh Nguyệt nói: "Đại ca, đã qua rồi. Không phải Mặc Diệc Phàm đã không trách ca nữa rồi sao?" 

Hàn Minh Nguyệt mỉm cười gật đầu, đứng lên nói: "Đi thôi, đi qua xem xem. Đến cùng cũng vẫn là con nít, đừng để xảy ra cái gì ngoài ý muốn."

"Định Vương nói không nguy hiểm đến tánh mạng thì cũng không cần mà quản xem bọn chúng làm cái khỉ gió gì."

"Ca biết, ca cũng muốn xem xem... Rốt cuộc Tiểu Thế tử muốn dùng cách nào để hành hạ Mặc Cảnh Lê." Cảm thấy nụ cười lúc Mặc Tiểu Bảo rời đi hơi quỷ dị, trong lòng Hàn Minh Nguyệt âm thầm cầu nguyện cho Mặc Cảnh Lê.

Lệ thành nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, muốn tìm mục tiêu là một nhóm người thì có lẽ rất dễ dàng, nhưng muốn tìm một người, đặc biệt là vào buổi tối lại muốn không kinh động dân chúng bình thường thì thật đúng là không phải chuyện dễ dàng gì. 

Rất nhanh, Mặc Cảnh Lê cũng đã nhận ra trận lửa trong tiểu viện có gì đó kỳ lạ, hơn nữa, Mặc Tiểu Bảo và Tiểu Vương tử Nam Chiếu mất tích, ngay lập tức liền biết chỗ của bọn họ đã bị lộ. 

Không thì chần chờ thêm được nữa, nên chỉ đành dẫn theo hai tâm phúc nhất của mình nhân lúc hỗn loạn rời khỏi tiểu viện đang đặt chân tạm thời này.

Nhưng rất nhanh bọn họ liền phát hiện một việc, các cọc ngầm của Đại Sở trong Lệ thành gần như chưa tới một canh giờ đã bị nhổ hết tất cả. Vô luận là cọc ngầm của Mặc Cảnh Kỳ hoặc là của chính Mặc Cảnh Lê từ khi hoàng thất Đại Sở còn tồn tại hay sau khi Mặc gia quân tự lập. 

Toàn bộ đều đã bị Định Vương phủ nắm trong lòng bàn tay. Hơn nữa, dường như Mặc Diệc Phàm cũng không thèm để ý đến Mặc Cảnh Lê biết được tin tức này, mỗi khi bọn họ đến một chỗ đều nhìn thấy trọng binh của Định Vương phủ nhìn chằm chằm. 

Cho nên chỉ đành phải lại chạy trối chết thêm một lần nữa, bận rộn gần một canh giờ hầu như chạy khắp hết cả Lệ thành một lượt nhưng ngay cả lối ra cũng không tìm được, ngược lại mệt đến thở hồng hộc, thì sắc trời cũng đã đến gần canh ba.

Cuối cùng, Mặc Cảnh Lê bị buộc bất đắc dĩ, quyết định bất cứ giá nào liền chạy về hướng Định Vương phủ.

Mà lúc này đám Mặc Tiểu Bảo và Tần Liệt đều đang thở hổn hển chạy khắp nơi trong Lệ thành. Việc không cẩn thận đã để lạc mất Mặc Cảnh Lê khiến cho Mặc Tiểu Thế tử quát lên như sấm, "Dù sao cũng phải chết! Chạy nhanh như vậy làm gì? Làm sao bây giờ? Chúng ta đi đâu tìm đây?"

Chơi cả đêm, Lãnh Quân Hàm hơi mệt nên hơi không còn hứng thú nữa, "Dù sao cũng phải chết, trước khi chết còn phải bị huynh chê cười, nếu đệ là Mặc Cảnh Lê thì cũng muốn chạy nhanh một chút."

Mặc Tiểu Bảo liếc mắt một cái, quay đầu lại nhìn Tần Liệt. Tần Liệt nhún nhún vai tỏ vẻ hắn cũng không biết Mặc Cảnh Lê đã chạy đi đâu. Mặc Tiểu Bảo hơi ai oán, nếu không xử lý được Mặc Cảnh Lê, thì cậu sẽ chết vô cùng khó coi.

"Ơ, Tiểu Thế tử, đã trễ thế này sao vẫn còn ở bên ngoài vậy?" Một tiếng cười vui vẻ vang lên trên đầu tường, bốn người vừa ngẩng đầu lên liền thấy Hàn Minh Tích đang ngồi ung dung trên đầu tường cười híp mắt nhìn họ. 

Ánh mắt Mặc Tiểu Bảo sáng lên, "Hàn thúc thúc, thúc có biết Mặc Cảnh Lê đã chạy đi đâu rồi không?"

Hàn Minh Tích quay đầu nhìn bé, "Hàn thúc thúc? Tiểu Thế tử đang gọi ta sao? Thật là thụ sủng nhược kinh ah."

Mặc Tiểu Bảo muốn nịnh nọt cũng không có một chút chướng ngại tâm lý nào, trực tiếp nhảy lên đầu tường ngồi ở bên cạnh Hàn Minh Tích cười nói: "Hàn thúc thúc, thúc tốt nhất. Đã trễ thế này sao thúc lại ở đây? Thúc chắc chắn đã thấy phương hướng Mặc Cảnh Lê đã chạy đi đúng không?"

Hàn Minh Tích mỉm cười nhìn bé, "Thúc thấy thì thế nào?"

Mặc Tiểu Bảo trơ mắt nhìn thúc ấy, trong đôi mắt trong suốt to tròn viết đầy: "Xin đáp án". 

Hàn Minh Nguyệt hơi bất đắc dĩ giơ tay lên xoa đầu nhỏ của bó, nói: "Hắn ta chạy về hướng Định Vương phủ."

"Định Vương phủ?" Mặc Tiểu Bảo cau mày, "Hiện tại hắn ta chạy đến Định Vương phủ không phải là tự tìm đường chết sao?"

"Bây giờ là buổi tối thì còn tốt, qua hơn một canh giờ nữa, trời sẽ sáng. Đến lúc đó sẽ là một con đường chết với hắn ta." Hàn Minh Nguyệt xuất hiện trên đầu tường, nhìn Mặc Tiểu Bảo mỉm cười nói: "Nếu đã dù sao đều là chết, thì sao không buông tay đánh cược một lần chứ?"

Mặc Tiểu Bảo nghiêng đầu nhỏ suy nghĩ một chút, rồi gật gật đầu nói: "Được rồi. Ta về trước." Hy vọng Mặc Cảnh Lê có thể chống đỡ được đến khi lại xông vào Định Vương phủ thêm một lần nữa a. 

Lưu loát nhảy xuống tường cao, Mặc Tiểu Bảo liền kéo mấy tiểu bằng hữu chạy nhanh về hướng Định Vương phủ, sợ đi trễ thì Mặc Cảnh Lê đã bị Phụ vương của hắn giết chết. Vừa chạy nhanh, Mặc Tiểu Bảo vừa rảnh rỗi ở trong lòng khinh thường. Rốt cuộc thuốc mà hắn hạ có hữu hiệu hay không? Chẳng lẽ đã để lâu nên mất hiệu lực, hay là thật sự quá ít nên không có tác dụng với Mặc Cảnh Lê?

Mặc dù đã canh ba, nhưng Định Vương phủ lại vẫn là đèn đuốc sáng choang. Trên đại điện, tân khách các nước vẫn còn đang thưởng thức khiêu vũ uống rượu, trong đại điện một mảnh ca múa vui vẻ nhộn nhịp. 

Dù sao ý của Định Vương đã rất rõ ràng, tối nay chuyện trong Lệ thành khẳng định không ít, lỡ như gặp phải chuyện gì thì chỉ có thể xem như mình xui xẻo. Đã như vậy, sao không ở yên trong Định Vương phủ, uống rượu vui vẻ, cái gì cũng không quản, Định Vương phủ luôn phải chịu trách nhiệm an nguy của họ.

Cho nên ngoài một số người có tuổi tác quá lớn hoặc quá nhỏ, hoặc là nữ quyến ra, thì sứ thần của các quốc gia đều vẫn đang nâng Lệ cạn chén bất diệt nhạc hồ.

"Phụ vương, mẹ, Tiểu Bảo đã về!" Trong chính viện Định Vương phủ, Mặc Tiểu Bảo vui sướng nhảy nhót chạy vào khách sảnh, nhào vào lòng Địch Lệ Nhiệt Ba. 

Ngồi ở bên cạnh, Mặc Diệc Phàm không vui cau mày, giơ tay lên ôm Mặc Tiểu Bảo ra khỏi lòng Địch Lệ Nhiệt Ba, "Cũng không nhìn xem con bao lớn, còn nhào vào trong lòng A Lệ. Đụng đau mẹ con thì sao?"

Mặc Tiểu Bảo khó chịu giãy dụa, "Con mới sẽ không đụng đau mẹ đâu, Tiểu Bảo thích mẹ nhất."

Thấy con trai trở về bình an, Địch Lệ Nhiệt Ba cũng thở phào nhẹ nhõm. Vội vàng giải cứu con trai khỏi tay Mặc Diệc Phàm, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nó nói: "Cả ngày chạy đi đâu, có bị thương không?" 

Mặc Tiểu Bảo khinh thường bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn nói: "Tên ngu ngốc Mặc Cảnh Lê kia, ngay cả mặt của Bản Thế tử cũng không nhìn thấy, sao có thể bị thương được? Chỉ là đã để cho hắn ta chạy mất, Hàn Minh Tích nói hắn ta chạy đến Định Vương phủ, mẹ, đừng nói hắn ta đã bị các ngài giết rồi nhé?"

Địch Lệ Nhiệt Ba bất đắc dĩ khẽ thở dài nói: "Hắn ta còn chưa tới, con đã làm rất tốt rồi, chuyện phía sau, mẹ và Phụ vương sẽ giải quyết, con ngoan ngoãn một chút là được rồi." 

Mặc Tiểu Bảo lắc đầu liên tục, "Không được, con nhất định phải nhìn thấy Mặc Cảnh Lê." Để xem rốt cuộc thuốc ở trên người hắn ta có hiệu quả hay không.

Mặc Diệc Phàm ngồi bên cạnh, nhìn con trai mình, nói với Địch Lệ Nhiệt Ba một cách bắt bẻ: "A Lệ, nàng đừng an ủi nó, nó làm tốt kiểu gì. Đã đến trước mắt rồi mà còn có thể để cho Mặc Cảnh Lê chạy mất, sớm biết như vậy, lúc trước ở Vương phủ liền trực tiếp giết Mặc Cảnh Lê cho rồi, lúc này chúng ta cũng có thể an tâm nghỉ ngơi."

Mặc Tiểu Bảo giận dữ, "Rõ ràng là ám vệ của cha tới quá trễ, chẳng lẽ cha cảm thấy Bản Thế tử có thể đánh thắng được Mặc Cảnh Lê còn có đám thị vệ kia sao?" 

Mặc Tiểu Bảo đo chiều cao của mình một chút, rồi lại so với một độ cao tưởng tượng khác, tức giận trợn mắt trừng Mặc Diệc Phàm. 

Mặc Diệc Phàm khinh thường, "Không thể dùng lực chẳng lẽ còn không biết dùng trí sao? Lúc Bản vương mười bốn tuổi ra chiến trường cũng không cao hơn con bao nhiêu." 

Lời này cũng không phải nói dối, nửa năm nay chiều cao của Mặc Tiểu Bảo tăng nhanh như gió, khuôn mặt bánh bao mượt mà mũm mĩm trước kia cũng không thấy nữa, mặc dù mới mười một tuổi nhưng cũng không thấp hơn những đứa bé mười ba mười bốn tuổi.

"Dùng trí?" Mặc Tiểu Bảo nhíu nhíu mày, bắt đầu suy nghĩ khả năng này. Thật ra thì không phải cậu chưa từng nghĩ đến dùng trí để bắt Mặc Cảnh Lê, mà là lúc đó đang chơi hưng phấn, căn bản không nghĩ tới còn có biện pháp tốn ít sức hơn. 

Cẩn thận từng ly từng tí nhìn Mặc Diệc Phàm một cái, nháy mắt to một cái, Mặc Tiểu Bảo xấu hổ nói: "Nhưng mà... Không phải Phụ vương đã nói... Như vậy không vui sao?"

Mặc Diệc Phàm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liếc Mặc Tiểu Bảo một cái, nói: "Ngu ngốc! Con cũng không biết......" Định Vương hiếm khi ghé vào bên tai con trai thầm thì to nhỏ. 

Mặc Tiểu Bảo càng nghe ánh mắt càng sáng lên, Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi ở bên cạnh nhìn chỉ cảm thấy mí mắt giật liên tục. Chỉ nhìn Mặc Tiểu Bảo cười đến tà ác làm cho người ta không đành lòng nhìn thẳng, thì cũng biết Mặc Diệc Phàm tuyệt đối không dạy cho nó thứ gì tốt.

Quả thật không nhìn nổi nữa, Địch Lệ Nhiệt Ba khẽ "Hừ" một tiếng, một lớn một nhỏ liền vội vàng bày ra dáng điệu ngoan ngoãn, giương mắt nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba. 

Địch Lệ Nhiệt Ba thở dài, nói với Mặc Diệc Phàm: "Đừng dạy con mấy thứ loạn thất bát tao, con vẫn còn nhỏ." 

Mặc Diệc Phàm nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba cười một tiếng, "Ta biết, A Lệ, ta không có dạy con mấy thứ loạn thất bát tao."  

Hai cha con hiếm khi cùng tiến cùng lui, Mặc Tiểu Bảo nghiêm trang gật đầu, "Dạ, Phụ vương đang dạy con dùng cách nào để đối phó với người xấu! Người xấu!" 

Mặc Diệc Phàm lén phất tay một cái ra hiệu cho Mặc Tiểu Bảo, Mặc Tiểu Bảo lập tức hiểu ý, "Mẹ, con trai mệt mỏi, đi ngủ trước. Mẹ ngủ ngon nha." 

Nói xong, Mặc Tiểu Bảo liền phóng ra ngoài như một cơn gió. Mặc Diệc Phàm mỉm cười nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba, cười đến đặc biệt vô tội, "Khinh công của Tiểu Bảo xác thật khá tốt, A Lệ, cái này không phải là ta dạy."

Thấy vẻ mặt của hắn tươi cười đến vô cùng vô tội, Địch Lệ Nhiệt Ba bất đắc dĩ thở dài nói: "Ta đã nghe được chàng nói gì với con rồi." 

Nói là loạn thất bát tao quả thật cũng đã là nhẹ rồi, rốt cuộc có người cha nào lại dạy cho con trai những thủ đoạn hạ lưu đó để đối phó với kẻ địch không?

Mặc Diệc Phàm cười chân thành, "Thủ đoạn và biện pháp chỉ phân hữu dụng và vô dụng, không phân biệt thượng lưu và hạ lưu. Cái tuổi này của Mặc Tiểu Bảo, vốn không thể so sánh với Mặc Cảnh Lê. Không đấu lại Mặc Cảnh Lê, thì thủ đoạn có thượng lưu hơn nữa cũng vô dụng." 

Người thừa kế tương lai của Định Vương phủ tuyệt đối không thể nào là người khiêm tốn có phẩm đức cao thượng được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro