Chương 31: Bụi bặm lạc định

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 "Vương gia, Vương phi, Nữ Vương và Vương phu của Nam Chiếu cùng với Trấn Nam Vương Tây Lăng cầu kiến." Ngoài cửa, Tần Phong trầm giọng bẩm báo.

Mặc Diệc Phàm gật gật đầu nói: "Để cho bọn họ vào đi."

Chỉ chốc lát sau, đám người công chúa An Khê liền cùng đi vào, trong tay công chúa An Khê còn ôm một Tiểu Vương tử, trên dung nhan mỹ lệ tràn đầy từ ái và vui mừng. Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười nhìn ba người, nói: "Đã trễ thế này, sao mấy vị lại tới đây?" 

Lôi Đằng Phong nhìn nhìn hai người Địch Lệ Nhiệt Ba, rồi lại nhìn nhìn vợ chồng công chúa An Khê, cười nói: "Tất cả mọi người vẫn chưa đi nghỉ, tửu lượng của Bản vương không cao nên liền đi ra ngoài một chút. Vừa lúc gặp được Nữ Vương và Vương phu Nam Chiếu, nghe nói bọn họ tới cầu kiến Vương gia và Vương phi, nên tại hạ cũng tới đây đòi một chén trà, kính xin Vương phi đừng trách."

Địch Lệ Nhiệt Ba cười một tiếng, "Trấn Nam Vương nói gì vậy, mời ngồi." Nói xong liền lệnh cho người dâng trà.

Công chúa An Khê ôm con trai, một khắc cũng không muốn buông tay. Con trai bị mất đã tìm lại được, khiến cho công chúa An Khê luôn luôn kiên cường cũng suýt chút nữa rơi lệ đầy mặt. Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười nói với công chúa An Khê: "Tiểu Vương tử có khỏe không?"

Công chúa An Khê gật đầu liên tục, nói: "Sóc Nhi rất khỏe, chúng ta tới đây... Là muốn cám ơn Tiểu Thế tử, Tiểu Thế tử... Đã về chưa?" 

Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Ở bên ngoài nghịch phá cả một ngày, đã về phòng nghỉ ngơi rồi." 

Công chúa An Khê hơi tiếc nuối gật đầu, cười nói: "Lần này tỷ phải tự mình nói với Tiểu Thế tử tiếng cám ơn."

Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn nhìn tiểu bảo bảo đang nằm trong lòng công chúa An Khê mở to đôi mắt to tròn tò mò nhìn mình, cười nói: "Muội có thể bế bé không?" 

Công chúa An Khê nhẹ nhàng đặt con trai vào trong tay Địch Lệ Nhiệt Ba. Tiểu bảo bảo mở to đôi mắt tròn to nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba, trái lại cũng không khóc. Công chúa An Khê không khỏi cười nói: "Đứa bé này... Đi ra ngoài một chuyến ngược lại lá gan cũng lớn thêm không ít. Trong ngày thường đều sợ người lạ vô cùng." 

Nói tới đây, nhớ tới mấy ngày qua không biết con trai đã phải chịu khổ bao nhiêu, công chúa An Khê lại thấy hơi khó chịu. Đứa bé mới sinh không lâu không giống như những đứa bé lớn, cho dù có phải chịu khổ gì thì cũng không nói ra được, trái lại cũng càng làm cho người khác lo lắng và đau lòng.

Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn công chúa An Khê, nhẹ giọng an ủi: "Xem ra Tiểu Vương tử không sao, đã kêu người kiểm tra chưa?"

Công chúa An Khê gật đầu liên tục nói: "Trầm Dương tiên sinh đã đích thân kiểm tra cho Sóc nhi rồi, không có vấn đề gì. Nhưng cũng bị chút hoảng sợ, mấy ngày nữa là tốt rồi."

"Vậy thì tốt."

Ngồi ở bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, Lôi Đằng Phong hơi kinh ngạc liền cắt ngang buổi nói chuyện hỏi Địch Lệ Nhiệt Ba và Mặc Diệc Phàm, "Là Tiểu Thế tử mang Vương tử Nam Chiếu về sao?" 

Mặc Diệc Phàm không để ý cười nói: "Tiểu tử kia nghịch ngợm, đúng lúc bắt gặp được, trùng hợp là Mặc Cảnh Lê nhốt Tiểu Vương tử và nó chung với nhau. Nó liền thả một cây đuốc rồi thừa dịp rồi loạn liền kêu cho người đưa Tiểu Vương tử về."

Mặc Diệc Phàm nói đơn giản, giống như Mặc Tiểu Bảo thật sự nghịch ngợm tùy tiện thả một cây đuốc rồi đi vậy. Nhưng đám người Lôi Đằng Phong đều biết, một đứa bé mới mười một tuổi muốn phóng hỏa sau đó thừa dịp rối loạn chạy trốn ở dưới sự thủ vệ sâm nghiêm của Mặc Cảnh Lê khó khăn đến cỡ nào. 

Những cái khác không nói, nếu đổi thành đứa bé ở vào cái tuổi này trong gia đình bình thường, thì chỉ sợ cái gì cũng đều không làm được mà chỉ có khóc thôi.

"Tiểu Thế tử còn nhỏ mà đã đầy triển vọng rồi, quả nhiên là hổ phụ vô khuyển tử." Lôi Đằng Phong khen.

Công chúa An Khê và Phổ A đều gật đầu liên tục, trong lòng cũng biết ơn bạn học Mặc Tiểu Bảo đã cứu con trai của họ vạn phần. Lôi Đằng Phong vừa uống trà, vừa hỏi một cách tùy ý: "Định Vương, Vương phi, không biết Mặc Cảnh Lê......" 

Nghe thấy câu hỏi của Lôi Đằng Phong, công chúa An Khê và Phổ A cũng không khỏi đều nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba và Mặc Diệc Phàm. Một lần bị rắn cắn cả đời sợ dây thừng, với bọn họ, Mặc Cảnh Lê đã là loại nhân vật bắt buộc phải diệt trừ ngay tức khắc.

Mặc Diệc Phàm nhướng mày, thờ ơ cười nói: "Rất nhanh sẽ có kết quả."

Lôi Đằng Phong nhướng mày, có chút không tin nhìn Mặc Diệc Phàm, "Dựa theo năng lực của Định Vương và Vương phi, Mặc Cảnh Lê không thể nào cứ nhảy nhót như vậy ah." 

Mặc Diệc Phàm cười nói: "Tôm tép nhãi nhép mà thôi, Trấn Nam Vương cần gì để ý tới hắn ta. Loại chuyện nhỏ nhặt này, giao cho tiểu tử Mặc Ngự Thần kia xử lý là được. Bản vương trộn rộn vào... Không khỏi hơi lộ ra vẻ ỷ thế hiếp người." 

Chuyện ỷ thế hiếp người cũng không phải Định Vương điện hạ chưa từng làm, chỉ là dùng để ức hiếp nhân vật như Mặc Cảnh Lê, thì Định Vương điện hạ vẫn cảm thấy hơi có chút lộ ra vẻ đánh mất thân phận.

Trong đôi mắt của Lôi Đằng Phong lóe lên một tia kinh ngạc, không nghĩ tới Định Vương phủ đã bắt đầu bồi dưỡng năng lực của Thế tử sớm như vậy. Bởi vì theo Lôi Đằng Phong thấy, mặc dù Mặc Diệc Phàm có thể là một người cha rất nghiêm khắc, nhưng Địch Lệ Nhiệt Ba lại tuyệt đối là một người mẹ nhân từ thương yêu con cái. 

Lại nghĩ tới lúc mình hai mươi tuổi vẫn còn đang dương dương tự đắc ở dưới cánh chim của Phụ vương, Lôi Đằng Phong cũng chỉ đành phải âm thầm lắc đầu cảm thấy xấu hổ vì mình ở trong lòng.

Công chúa An Khê cũng là người bắt đầu lấy thân phận Vương Thái nữ để xử lý chính sự từ khi mười mấy tuổi, nên tất nhiên sẽ không cảm thấy kinh ngạc vì lời nói của Mặc Diệc Phàm. Mà chỉ cực kỳ biết ơn Mặc Tiểu Bảo bởi vì đã cứu con của mình về.

Tiểu viện của Mặc Tiểu Bảo nằm ở góc Đông Nam trong Định Vương phủ. Vì để cho con trai có thể có đầy đủ không gian riêng, từ sau khi Mặc Tiểu Bảo đến tuổi ở riêng, Địch Lệ Nhiệt Ba và Mặc Diệc Phàm đã khoanh tròn một khu vực rộng bao gồm một tiểu viện và vườn hoa nhỏ ở gần đó bên cạnh chính viện trong Vương phủ dành cho Mặc Tiểu Bảo. 

Mặc Tiểu Bảo ở trong này làm những gì hoặc bố trí như thế nào, hai người đều sẽ không quản. Diện tích của tiểu viện này cũng ngang bằng với toàn bộ diện tích của những phủ đệ của gia đình giàu có bình thường, phòng cũng nhiều, đôi khi đám Từ Tri Duệ và Lãnh Quân Hàm cũng sẽ ở đây mấy ngày.

Lúc Mặc Tiểu Bảo về đến tiểu viện của mình, Lôi Quân Hàm và Từ Tri Duệ đều đã đi ngủ sớm rồi. Bọn họ nhỏ tuổi nhất, cả ngày chạy theo Mặc Tiểu Bảo và Tần Liệt khắp nơi, đã mệt chết từ lâu rồi, vừa về đến liền rửa mặt xong liền nằm xuống ngủ mất, Mặc Tiểu Bảo cũng không quấy rầy bọn họ, mà trực tiếp trở về phòng của mình.

Đẩy cửa phòng ra, Mặc Tiểu Bảo liền sửng sốt một chút. Một thứ gì đó lạnh như băng mà bén nhọn đang chỉa vào hông của hắn, phía sau truyền đến một làn hương hoa quế hơi kỳ dị, Mặc Tiểu Bảo cau lỗ mũi: Mùi vị này rất quen thuộc, "Mặc Cảnh Lê."

Một cái tay nhanh chóng điếm mấy cái trên người của hắn, mấy huyệt đạo quan trọng trên người Mặc Tiểu Bảo liền bị chế trụ. Sau đó mới có một cái tay kéo vào, trong phòng hơi tối, một nam tử cao lớn âm trầm gương mặt đang tràn đầy hung ác nhìn hắn chằm chằm, quả nhiên là Mặc Cảnh Lê.

Mặc Cảnh Lê lôi Mặc Tiểu Bảo đã bị điểm huyệt đạo không có chút sức phản kháng nào vào phòng, đốt nến trên giá lên. Trong phòng dần dần sáng lên, Mặc Tiểu Bảo tò mò đánh giá nam nhân ở trước mắt, mặc một thân trang phục ám vệ Định Vương phủ, sắc mặt vô cùng tái nhợt và ánh mắt hung ác u ám khiến cho hắn ta nhìn như u hồn bò ra từ trong Địa ngục.

"Mặc Ngự Thần, ngươi thật có bản lãnh." Mặc Cảnh Lê nhìn chằm chằm Mặc Tiểu Bảo, giọng nói u ám.

Mặc Tiểu Bảo nhún vai, cười tủm tỉm nói: "Ngươi cũng không kém, lại có thể lẻn vào tiểu viện của Bản Thế tử lặng yên không một tiếng động. Là ai giúp ngươi? Chỉ bằng một mình ngươi, tuyệt đối không có năng lực tránh né ám vệ của Vương phủ chạy vào tiểu viện của Bản Thế tử lặng yên không một tiếng động như vậy."

Thần sắc Mặc Cảnh Lê cổ quái cười cười nói: "Đáng tiếc, ngươi vĩnh viễn cũng không có cơ hội biết."

Mặc Tiểu Bảo nhíu mày, nhìn Mặc Cảnh Lê nói: "Ta nói... Đừng nói hiện tại ngươi tính giết ta đi?"

"Ngươi đoán đúng rồi." Mặc Cảnh Lê nhe răng cười nói: "Nếu biết trước tên tiểu quỷ ngươi giảo hoạt như thế, thì lúc bắt được ngươi nên trực tiếp giết ngươi luôn, cũng tránh cho trẫm phải lãng phí nhiều công sức như vậy."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Tiểu Bảo lập tức gục xuống, "Giết ta ngươi cũng không ra được."

Mặc Cảnh Lê cười nói: "Trẫm có thể đi vào, thì liền có thể đi ra." 

Mặc Tiểu Bảo trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc hơi bất đắc dĩ thở dài nói: "Ngươi nói không sai, ngươi ra tay đi."

Nếu nó không nói như vậy, thì nói không chừng Mặc Cảnh Lê sẽ lập tức ra tay. Nhưng nó vừa nói như vậy, thì trái lại Mặc Cảnh Lê liền do dự, hoài nghi nhìn chằm chằm nó, nói: "Ngươi lại có âm mưu gì?" 

Mặc Tiểu Bảo liếc mắt, "Ta đã sắp chết rồi còn có thể có âm mưu gì chứ? Ta chỉ thương tiếc vì mình đoản mệnh một chút thôi, không được sao?"

Mặc Cảnh Lê trầm mặc không nói, Mặc Tiểu Bảo suy nghĩ một chút, rồi ngẩng đầu hỏi: "Đúng rồi, sau khi ta chết, ngươi phải nhớ cách ta xa một chút. Không, là nhớ chết cách ta xa một chút."

"Có ý gì?" Mặc Cảnh Lê trầm giọng nói.

Mặc Tiểu Bảo hơi áy náy nói: "Lúc trước ở trong tiểu viện, ngươi uống không ít rượu đi?"

"Vậy thì thế nào?" Hắn quả thật đã uống nhiều rượu, nhưng lượng rượu đó còn không đến mức có ảnh hưởng gì với hắn. 

Hai ngón tay của Mặc Tiểu Bảo chỉ vào nhau, "Ta không cẩn thận, bỏ thêm vào rượu một thứ. Có thể sẽ... Chết không đẹp như vậy. Tóm lại, ngươi phải cách ta xa một chút." 

Nhìn vẻ mặt thành thật của Mặc Tiểu Bảo, Mặc Cảnh Lê giận đến con ngươi muốn nứt ra, giận dữ khẽ hét lên: "Mặc Ngự Thần!"

"Cái này không thể trách ta." Mặc Tiểu Bảo nghiêm túc thanh minh.

"Rốt cuộc ngươi đã hạ thuốc gì cho ta?"

Mặc Tiểu Bảo lắc đầu liên tục, vẻ mặt đồng tình nhìn hắn ta, "Dù sao tất cả mọi người đều phải chết, thuốc gì cũng không quan trọng nữa, có đúng không? Nếu như ngươi có thể tự sát trước khi độc phát, thì thật ra cũng hoàn toàn không có ảnh hưởng."

Mặc Cảnh Lê đang nóng ruột đột nhiên ngừng lại, đánh giá Mặc Tiểu Bảo một lúc lâu mới chế giễu một tiếng, "Ngược lại trẫm đã quên, tiểu tử ngươi cũng quỷ kế đa đoan không thua kém gì cha của ngươi. Suýt chút nữa đã bị ngươi lừa rồi." 

Mặc Tiểu Bảo liếc hắn ta, cũng không nóng nảy, "Bản Thế tử đã nói, chỉ xin ngươi lúc chết thì cách Bản Thế tử xa một chút."

"Rốt cuộc ngươi đã hạ thuốc gì cho ta?" Mặc Cảnh Lê nổi giận, người như Mặc Cảnh Lê, thiếu nhất đúng là cổ dũng khí đánh cược hết tất cả, cho nên cũng rất dễ bị một chút khả năng hù dọa. 

Nếu như Mặc Tiểu Bảo trực tiếp nói cho hắn ta biết đã hạ thuốc gì, thì trái lại hắn ta cũng sẽ không nóng ruột đến như thế. Chính là bởi vì thái độ của Mặc Tiểu Bảo như vậy, nên mới khiến cho hắn ta cảm thấy thấp thỏm bất an. Tóm lại một câu: Bổ não quá độ.

Vẻ mặt Mặc Tiểu Bảo đầy vô tội nhìn hắn ta, trong đôi mắt kia quả thật viết rất rõ ràng: Chết sớm, siêu sinh sớm.

Nhìn chằm chằm Mặc Tiểu Bảo một lúc lâu, đáy mắt Mặc Cảnh Lê hiện lên một tia máu, rốt cuộc hạ quyết tâm rút chủy thủ ra muốn đâm vào ngực của Mặc Tiểu Bảo, "Ngươi đã không muốn nói, vậy liền giữ lại cho mình đi."

"Mặc Cảnh Lê, ngươi đang tìm Bản Thế tử sao? Ha ha, ngu ngốc, ngay cả người mà ngươi cũng không nhận ra thì còn tới đây quấy rối cái gì?" Ngoài cửa vang lên một tiếng nói thanh thúy và khoan khoái, mang theo vô số ác ý và giễu cợt truyền vào trong phòng. 

Mặc Cảnh Lê sửng sốt, không thể tin được nhìn người trước mặt. "Mặc Tiểu Bảo" bị trói ngồi trên ghế nhìn hắn ta, cố gắng nặn ra một nụ cười khổ bất đắc dĩ, "Ta thật sự không biết hắn ta đã hạ thuốc gì cho ngươi, mặt khác, ta cũng không phải họ Mặc."

"Ngươi không phải là Mặc Ngự Thần?"

"Mặc Tiểu Bảo" nhún vai, "Ngươi đi ra ngoài xem xem chẳng phải sẽ biết sao?"

Mặc Cảnh Lê dùng một tay nhấc Mặc Tiểu Bảo lên đi thẳng đến cửa, xuyên qua khe cửa, Mặc Cảnh Lê thấy rõ ràng trong sân có một thiếu niên tuấn mỹ có thần thái phấn chấn mặc cẩm y màu đen, hơn nữa lại giống "Mặc Tiểu Bảo" ở trước mặt hắn như đúc. 

Chỉ là dưới ánh trăng, trong đôi mắt kia lại để lộ ra sự khinh bỉ và vui sướng khi người khác gặp họa khi nhìn người ở trong phòng.

"Tần Liệt, ngươi ngu ngốc, tại sao lại bị bắt?" Trong sân, Mặc Tiểu Bảo khó chịu kêu lên. "Mặc Tiểu Bảo" ở trong tay Mặc Cảnh Lê liếc mắt, cũng khó chịu, "Ta là bị ai làm hại chứ?" Con mẹ nó, hắn chỉ là còn chưa kịp tẩy trang thay quần áo, định chờ mọi người về thương lượng xem bước kế tiếp phải làm thế nào thôi thì đã bị bắt rồi, có biết không?

Mặc Tiểu Bảo sờ sờ cằm, vẫn rất có lương tâm gật đầu nói: "Được rồi, Mặc Cảnh Lê ngươi mau ra đây. Có bắt Tần Liệt thì ngươi cũng không chạy được." 

Mặc Cảnh Lê cười lạnh một tiếng, nói: "Ngươi vào đây thế cho nó."

Tần Liệt liếc hắn ta một cái, "Đầu óc của ngươi bị bệnh rồi sao? Ngươi có biết ta là ai không? Ngươi cảm thấy Định Vương phủ sẽ dùng Thế tử để trao đổi mạng của một ám vệ sao?" 

Mặc dù hắn đã đạt được tư cách gia nhập Kỳ Lân, nhưng trước khi hoàn thành khóa huấn luyện chính quy, thì hắn vẫn chỉ có thể làm ám vệ. Nghĩ tới điểm này, Tần Liệt cảm thấy hơi ưu thương. Nếu hắn cứ chết như vậy, cuối cùng còn chưa được truy phong làm đội viên của Kỳ Lân, thì hắn thành quỷ cũng sẽ không tha cho Mặc Tiểu Bảo.

Người khác oán niệm khiến cho Mặc Tiểu Bảo cảm thấy sau gáy hơi lạnh run, sờ sờ đầu, Mặc Tiểu Bảo cười tủm tỉm nói: "Cái này... Đổi người khẳng định không được, ta cho ngươi thuốc giải được không?"

"Thuốc giải gì?" Mặc Cảnh Lê cảnh giác nhìn chằm chằm nó một lúc lâu mới cười lạnh nói: "Bây giờ ta lấy thuốc giải có ích gì?"

Bị từ chối, Mặc Tiểu Bảo nói với hắn ta một câu thật sâu kín: "Ngươi sẽ phải hối hận."

Mặc Cảnh Lê cười lạnh một tiếng, không thèm đáp lời, cũng không ra cửa. Tần Liệt thấp hơn hắn, một khi ra cửa, thần tiễn thủ của Mặc gia quân mà tập kích, thì ngay cả bia đỡ đạn cũng không có. Nhưng Mặc Cảnh Lê cũng biết, cứ kéo dài như vậy cũng không phải là biện pháp. 

Nếu như người trong tay hắn thật sự là Mặc Ngự Thần, thì hắn còn có thể đồng quy vu tận với nó, nhưng hiện tại đổi thành một ám vệ không quan trọng gì, thì Mặc Cảnh Lê liền do dự. Dùng mạng của mình đổi lấy mạng của một ám vệ, Mặc Cảnh Lê cảm thấy cực kỳ không đáng giá.

Gây ra động tĩnh lớn như vậy, chỉ một lát sau Mặc Diệc Phàm đã dẫn mọi người chạy tới, thấy Mặc Tiểu Bảo đang đứng ở trong sân vẻ mặt ai oán bối rối, Mặc Diệc Phàm chế giễu một tiếng, "Sao, lại ngã nữa?" 

Mặc Tiểu Bảo cắn chặt răng hung ác nhìn chằm chằm cha mình, cái gì kêu là lại ngã nữa? Mặc Ngự Thần đã ngã lúc nào chứ?

Địch Lệ Nhiệt Ba giơ tay lên xoa đầu nhỏ của con trai, nhíu mày nói: "Tần Liệt ở bên trong?"

Mặc Tiểu Bảo buồn phiền gật đầu, thoạt nhìn ngoài mặt rất ung dung, nhưng kỳ thật trong lòng Mặc Tiểu Bảo vẫn còn hơi khẩn trương. Ai biết kẻ điên Mặc Cảnh Lê kia có thể biết rõ không còn đường lui nên bí quá hoá liều cho Tần Liệt một đao hay không?

Mặc Diệc Phàm nắm tay Địch Lệ Nhiệt Ba tiến lên mấy bước, nói một cách thản nhiên: "Mặc Cảnh Lê, nếu đã tới, thì cũng đừng trốn trốn tránh tránh nữa, ra đi." 

Người ở bên trong im lặng một lúc lâu, chỉ một lát sau tiếng nói của Mặc Cảnh Lê mới vang lên từ bên trong, "Mặc Diệc Phàm, ngươi cho rằng trẫm là kẻ ngu sao?"

Mặc Diệc Phàm không khỏi cười khẽ lên một tiếng, "Chẳng lẽ ngươi không phải kẻ ngu sao? Bản vương đã thả ngươi đi, tự ngươi còn chạy về, chẳng lẽ ngươi tin chắc rằng lần này Bản vương còn có thể thả ngươi đi sao? Là ai cho ngươi cái tự tin, cho rằng mình có thể hãm hại được con trai của Bản vương ở trong Định Vương phủ hả? Bản thân tự đi ra, Bản vương cho ngươi chết thoải mái một chút."

Trong phòng, Mặc Cảnh Lê nắm chặt Tần Liệt ấn vào cánh cửa, Tần Liệt bị hắn ta nắm hơi khó chịu, không thoải mái giật giật thở dài nói: "Ngươi bắt ta cũng vô dụng. Ta chỉ là một ám vệ bên cạnh Thế tử mà thôi, ngươi cảm thấy Vương gia sẽ vì ta mà thả cho ngươi một con đường sống sao? Còn có nha, cho dù có thả ngươi đi, thì Thế tử đã hạ độc trên người của ngươi, ngươi cũng không chạy thoát được."

Mặc Cảnh Lê nhìn chằm chằm nó, nụ cười có chút dữ tợn, "Ngươi là đang khuyến khích lệ trẫm dẫn theo ngươi đồng quy vu tận sao?"

Tần Liệt thức thời câm miệng, hắn còn không muốn chết đâu, cho dù có chết cũng không muốn chết cùng với Mặc Cảnh Lê.

"Mặc Diệc Phàm, kêu tất cả cung thủ đều cút ra xa một chút!" Với người đang nắm con tin trong tay, thì sợ nhất chính là những cung thủ ẩn núp trong bóng tối khiến cho người ta không thể phòng bị kia. Đặc biệt là cung thủ của Định Vương phủ đều là thần tiễn thủ trong trăm người mới có một.

Mặc Diệc Phàm nhướng mày, giơ tay lên ra hiệu, nói: "Không thành vấn đề."

"Trẫm dựa vào cái gì mà tin tưởng ngươi?" Mặc Cảnh Lê hoài nghi nói.

Mặc Diệc Phàm đã có chút không kiên nhẫn nói: "Sao Bản vương biết làm sao để ngươi tin tưởng? Ngươi thích ra thì ra, không ra thì thôi." 

Có lẽ là nghe ra Mặc Diệc Phàm không còn kiên nhẫn nữa, nên rốt cuộc Mặc Cảnh Lê cũng buông lỏng một chút. Lợi thế ở trong tay hắn quá ít, chỉ có mỗi một ám vệ giả trang Thế tử Định Vương phủ thôi, căn bản không đủ để nói điều kiện với Mặc Diệc Phàm.

"Thả ta rời khỏi Định Vương phủ." Mặc Cảnh Lê cắn răng nói.

Mặc Diệc Phàm lập tức cười ra tiếng, lười biếng nhìn cửa phòng đang đóng chặt, cười nói: "Mặc Cảnh Lê, ngươi cho rằng Bản vương đang chơi trò chơi với ngươi sao? Hay là Bản vương muốn bắt rồi lại thả ngươi thêm mấy lần nữa hả? Ngươi có giá trị đó sao?"

Lại qua một lúc lâu, cuối cùng cửa phòng cũng bị kéo ra, Mặc Cảnh Lê nắm Tần Liệt đi ra. Mặc Cảnh Lê dùng một cái tay nắm Tần Liệt che ở trước người mình, tay còn lại cầm chủy thủ chỉa vào lưng Tần Liệt, chỉ cần có bất kỳ gió thổi cỏ lay gì, hắn cũng có thể đâm chủy thủ vào lưng Tần Liệt trước tiên.

Mặc Diệc Phàm thờ ơ liếc Mặc Cảnh Lê một cái, "Rốt cuộc ngươi đã chịu đi ra rồi sao? Bây giờ... Ngươi định làm thế nào?" 

Mặc Cảnh Lê cảnh giác nhìn chằm chằm đám người trong sân, cho dù không có cung thủ, nhưng chỉ với những người này ở đây thì một mình hắn cũng không thể xông ra ngoài Định Vương phủ mà còn sống. 

Nương theo ánh nến, liền thấy Mặc Tiểu Bảo đứng ở bên cạnh Mặc Diệc Phàm và Địch Lệ Nhiệt Ba, quả nhiên giống người đang đứng ở trước mặt mình như đúc, nhưng ánh sáng cơ trí lóe lên trong mắt đứa bé này lại làm cho hắn chỉ cần liếc một cái liền khẳng định được, đứa bé này đúng là Thế tử Định Vương phủ Mặc Ngự Thần chân chính, bởi vì... Ánh mắt chán ghét của tiểu quỷ này khi nhìn hắn rõ ràng giống cha của nó lúc còn thiếu niên như đúc.

Mặc Cảnh Lê nắm Tần Liệt, nhìn chằm chằm Mặc Diệc Phàm nói: "Không muốn tên tiểu quỷ này mất mạng, thì liền lui xa một chút cho ta."

Thần sắc Mặc Diệc Phàm vẫn bình thản, hiển nhiên căn bản không xem uy hiếp của Mặc Cảnh Lê vào mắt.

"Sao? Tiểu Thế tử? Ngươi cũng không để mạng của tiểu quỷ này vào mắt như Phụ vương của ngươi sao? Nó là bởi vì ngươi nên mới bị trẫm bắt được đó." Mặc Cảnh Lê nhìn Mặc Tiểu Bảo ác ý cười khiêu khích. 

Thấy Tần Liệt bị đau cau mày, khuôn mặt còn đang tươi cười của Mặc Tiểu Bảo lập tức liền ngưng trọng, oán hận chỉ Mặc Cảnh Lê nói: "Thả hắn ta ra."

"Thả ta đi." Mặc Cảnh Lê nói ra điều kiện không chút do dự.

"Không thể nào." Mặc Tiểu Bảo cắn răng nói.

Thấy nó tức giận, ngược lại tâm tình của Mặc Cảnh Lê tốt hơn một chút, cười nói: "Vậy ngươi tới đây thế nó."

"Được!" Mặc Tiểu Bảo cất cao giọng nói. Mọi người đều sửng sốt, ngay cả Mặc Cảnh Lê thì lúc nói lên điều kiện này cũng mang theo ý giễu cợt nhiều hơn, chứ căn bản chưa từng nghĩ tới Mặc Tiểu Bảo sẽ đồng ý.

"Thế tử nghĩ lại!" Người đi theo bên cạnh Mặc Diệc Phàm và Địch Lệ Nhiệt Ba giật mình, vội vàng ngăn cản. 

Trong mắt của họ, một trăm tính mạng của Tần Liệt cũng đều không quan trọng bằng một Mặc Tiểu Bảo. Không phải họ xem nhẹ tính mạng của người khác, mà là trong mắt của bất cứ người nào trên thế gian này cũng sẽ không cho rằng tính mạng của một ám vệ quý giá hơn người thừa kế tương lai của Định Vương phủ.

Mặc Cảnh Lê ngẩn người, cẩn thận đánh giá Mặc Tiểu Bảo. nói: "Ngươi nói thật?" 

Mặc Tiểu Bảo kiêu ngạo hất cằm nhỏ lên nói: "Tất nhiên, Bản Thế tử mà sợ ngươi thì sẽ không tên là Mặc Ngự Thần."

Mặc Cảnh Lê nhìn Mặc Diệc Phàm và Địch Lệ Nhiệt Ba đang đứng ở bên cạnh Mặc Tiểu Bảo. Trong một đám người đang khuyên can ồn ào lộn xộn, thân là cha mẹ của Mặc Tiểu Bảo thì lại đặc biệt im lặng.

"Mẹ?" Mặc Tiểu Bảo ngẩng đầu nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba, khóe môi Địch Lệ Nhiệt Ba câu ra một nụ cười thản nhiên, giơ tay lên xoa đầu nhỏ của Mặc Tiểu Bảo nói: "Tiểu Bảo đã trưởng thành, tự con quyết định đi. Ngàn vạn lần phải... Cẩn thận." 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Tiểu Bảo sáng ngời, nghiêm túc gật đầu nói: "Con biết, cám ơn mẹ."

Nói xong, Mặc Tiểu Bảo giơ tay lên cho Mặc Cảnh Lê thấy ý bảo trên người mình cũng không có mang theo vũ khí gì, sau đó liền nhấc chân đi từ từ tới bọn họ. Đi tới chỗ chỉ còn cách Mặc Cảnh Lê có ba bước, Mặc Tiểu Bảo nhìn chằm chằm Mặc Cảnh Lê nói: "Thả Tần Liệt ra."

Thu hoạch được Mặc Tiểu Bảo, tất nhiên Mặc Cảnh Lê sẽ không để ý tới Tần Liệt nữa. Huống chi một mình hắn căn bản không thể nào mang theo hai con tin được, liền giơ tay lên ném Tần Liệt ra ngoài, đồng thời cánh tay còn lại bắt lấy Mặc Tiểu Bảo.

"Muốn chết!" Bị hắn ta đẩy ra, Tần Liệt cũng không chịu thuận thế bay ra ngoài, mà ngược lại liền xoay người nhào tới Mặc Cảnh Lê, đồng thời Mặc Tiểu Bảo cũng phi thân đá một cước vào mặt của Mặc Cảnh Lê. 

Mặc Cảnh Lê đột nhiên bị tập kích, nhưng cũng không phải không có chuẩn bị, dựa theo sự giảo hoạt của Mặc Tiểu Bảo, Mặc Cảnh Lê biết nó căn bản không thể nào buông tay chịu trói, nhưng hắn bắt buộc phải đánh cược một keo, nếu không thì cho dù hắn có Tần Liệt trong tay, cuối cùng cũng tuyệt đối không chạy khỏi cái chết. Cho nên, Mặc Tiểu Bảo vừa đá một cước vào mặt hắn, Mặc Cảnh Lê đã nghiêng người tránh, đồng thời lại ra tay đánh vào nơi yếu hại của Mặc Tiểu Bảo.

Tần Liệt bị điểm huyệt đạo, mặc dù qua một lát như vậy đã giải khai một chút, nhưng có thể có lực va chạm thế này cũng đã rất không dễ dàng rồi. 

Rất nhanh liền bị Mặc Cảnh Lê đá một cước bay qua một bên. Ám vệ ở bên cạnh vội vàng tiến lên đỡ hắn dậy, liền phát hiện cũng không có bị trọng thương gì.

Đám người Phượng Chi Dao vừa mới chạy tới đứng ở bên cạnh lập tức muốn tiến lên giúp Mặc Tiểu Bảo, nhưng lại bị Mặc Diệc Phàm giơ tay lên ngăn lại.

"Vương gia!" Phượng Chi Dao cau mày, nhìn Mặc Diệc Phàm không đồng ý. Lấy võ công của Mặc Tiểu Bảo, tuyệt đối không phải là đối thủ của Mặc Cảnh Lê. 

Mặc Diệc Phàm lạnh nhạt nói: "Không cần lo lắng, để cho nó thử xem. Nếu bình thường các ngươi chịu đánh với nó một cách nghiêm túc, thì hiện tại cũng không cần lo lắng như vậy." 

Mặc Tiểu Bảo là Thế tử của Định Vương phủ, thân phận quý trọng. Mặc dù tập võ cũng xem như khắc khổ, nhưng đến cùng thì thân phận khác biệt. Vô luận là luyện tập hay giảng dạy thì cũng có rất ít người dám thật sự động đến nó, lại càng không cần phải nói đến liều mạng. Cũng dẫn đến kinh nghiệm thực chiến của Mặc Tiểu Bảo quả thật tương đối thiếu thốn. 

Mặc Diệc Phàm thì dù sao năm xưa còn có mấy hoàng thất quý tộc luôn đối đầu nhau đánh đấm gì gì đó ba lần bốn lượt, nhưng Mặc Tiểu Bảo lại từ nhỏ đến lớn có thể nói là muốn gió có gió muốn mưa có mưa thuận buồm xuôi gió.

Quá trình Tiểu Bảo và Mặc Cảnh Lê so chiêu không thể nói là không xuất sắc, mặc dù vóc người bé nhỏ, nội lực thấp. Nhưng trà trộn trong Kỳ Lân lâu dài cùng với tam quan bị lệch lạc trời sinh, Mặc Tiểu Bảo ra tay xảo quyệt, không nhìn ra khẩn trương và câu nệ khi lần đầu tiên liều mạng với người khác một chút nào. 

Dựa theo biểu hiện như vậy, nếu lớn hơn hai tuổi nữa, nói bé giết người như ma thì cũng có người tin tưởng.

 Đứng ở một bên, Lôi Đằng Phong nhìn biểu hiện của Mặc Tiểu Bảo cũng không khỏi thán phục, có con trai như thế, trong năm mươi năm chỉ sợ Định Vương phủ tuyệt đối sẽ không suy bại.

"Vương gia, chúng ta đang nuôi Thế tử hay là đang nuôi sát thủ vậy? Công phu này của Tiểu Thế tử... Sao thấy thế nào cũng cảm thấy còn ác độc hơn cả đám người ở Diêm vương các vậy?" Phượng Chi Dao than thở. 

Sát thủ Diêm vương các chỉ là tàn nhẫn mà thôi, nhưng Tiểu Thế tử của bọn họ ra tay không chỉ tàn nhẫn mà còn cực kỳ thô tục nữa. Quả thực khiến cho Phượng Chi Dao cảm thấy không đành lòng nhìn xem. Một tiểu quỷ mới mười một mười hai tuổi như ngươi mỗi lần ra chiêu đều dùng chiêu "Khỉ con trộm đào" như vậy, thật sự là đại trượng phu sao?

Mặc Diệc Phàm không cho là đúng, "Đánh thắng là được. Chờ võ công của nó cao, thì tất nhiên sẽ sửa lại." 

Ai mà thích dùng những chiêu thức thô tục này chứ? Đây không phải năng lực không cao sao? Đợi đến khi võ công cao cường, có thể đại sát tứ phương rồi, lấy cá tính kiêu ngạo trời sinh của Mặc Tiểu Bảo, tự nhiên sẽ lựa chọn chiêu thức càng quang minh chính đại hơn. 

Phượng Chi Dao lắc đầu thở dài, "Các vị Từ gia mà biết, chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng đau đớn." Giáo dục của Mặc Tiểu Bảo có một nửa là do Từ gia chịu trách nhiệm, cho dù không dạy ra được một công tử xuất trần như công tử Thanh Trần, thì ít nhất cũng nên là một quân tử đoan chính ôn văn nhĩ nhã, trăng sáng phong thanh chứ?

Mặc Diệc Phàm khinh thường, "Nuôi con như dê không bằng nuôi con như sói, Bản vương cũng không có tâm tình thỉnh thoảng lại đi theo phía sau nó thu dọn cục diện rối rắm thay nó." 

Sau này Mặc Tiểu Bảo cũng không phải chỉ đơn giản là thủ thành. Nếu quá đơn thuần, gặp phải vấn đề suốt ngày tới làm phiền hắn, thì hắn chỉ sẽ muốn gõ chết nó.

Mặc dù Mặc Tiểu Bảo dốc ra hết toàn lực, nhưng đến cùng thì thực lực vẫn chênh lệch quá lớn, cuối cùng bị Mặc Cảnh Lê đánh có chút không chống đỡ được. Mặc Tiểu Bảo cũng không yêu quý mặt mũi nữa, không chút do dự liền bỏ qua Mặc Cảnh Lê chạy loạn khắp sân. 

Lúc đầu Mặc Cảnh Lê còn cảnh giác đám người Mặc Diệc Phàm sẽ đánh bất ngờ, nhưng đợi đến sau khi phát hiện Mặc Diệc Phàm căn bản không có ý định nhúng tay, mà ám vệ của Mặc gia quân thì chỉ cần mình không thử tính toán trốn thoát liền mặc kệ không để ý tới, Mặc Cảnh Lê liền phát tiết hết toàn bộ tức giận lên người Mặc Tiểu Bảo.

Mặc Tiểu Bảo bị rượt chạy khắp nơi, vừa chạy vẫn không quên gào thét, "Trầm tiên sinh, có phải thuốc của ông quá hạn rồi không a a a!"

Đang nằm trong viện của mình ngủ cực kỳ say sưa ngọt ngào, Trầm Dương mơ màng trở mình lẩm bẩm, "Hỗn tiểu tử, thuốc của Bản thần y đã có lúc nào quá hạn hả?"

Ngay tại lúc Mặc Tiểu Bảo vừa thi triển khinh công chạy loạn khắp nơi vừa suy tư xem có nên kéo da mặt xuống cầu cứu Phụ vương của mình hay không, thì đột nhiên lại cảm giác được rõ ràng tốc độ đuổi theo mình của Mặc Cảnh Lê đột ngột chậm lại. 

Trong lúc cấp bách, Mặc Tiểu Bảo quay đầu lại nhìn sắc mặt Mặc Cảnh Lê, mặc dù bởi vì sắc trời nên không nhìn thấy quá rõ ràng, nhưng lại thấy rõ ràng quần áo của Mặc Cảnh Lê đã bị mồ hôi thấm ướt một mảng lớn. Nếu người bị rượt như Mặc Tiểu Bảo còn không có đổ mồ hôi, mà người đuổi theo mình lại đổ mồ hôi đầm đìa... Rất hiển nhiên điều này quá không hợp lý. 

Đôi mắt Mặc Tiểu Bảo đảo một vòng, móc từ trong lòng ngực ra một món đồ ném qua Mặc Cảnh Lê, "Thuốc giải cho ngươi!". Sau đó bằng tốc độ nhanh nhất nhào về phía Mặc Diệc Phàm đang đứng ở một bên xem kịch hay.

Sau khi đuổi theo Mặc Tiểu Bảo vài vòng, Mặc Cảnh Lê liền rõ ràng bắt đầu cảm thấy có cái gì đó là lạ. Một cổ cảm giác nóng rang quỷ dị dần dần xông tới, hơn nữa bắt đầu từ từ ảnh hưởng đến thân thể của hắn. Giờ khắc này, hắn mới chân chính tin Tần Liệt quả thật không lừa gạt hắn, hắn thật sự trúng độc.

Cho nên vào lúc Mặc Tiểu Bảo la to thuốc giải thì hắn liền dừng lại đưa tay bắt lấy món đồ mà Mặc Tiểu Bảo ném tới. Chờ đến khi hắn phát hiện đó chỉ là một cái ngọc bội bị Mặc Tiểu Bảo tùy ý ném tới thôi, thì Mặc Tiểu Bảo đã nhào vào trong lòng Mặc Diệc Phàm rồi. 

Nhưng Mặc Cảnh Lê cũng không có thời gian để ý tới hành vị hèn hạ của Mặc Tiểu Bảo nữa, bởi vì cái độc quỷ dị đó đã bắt đầu phát tác. Lúc này đã cách lúc hắn uống rượu hai canh giờ rồi, lúc trước không cảm giác được chút nào, nhưng hiện tại vừa phát tác ra lại giống như lửa cháy trong rừng vậy, chỉ trong chốc lát đã có xu thế như cháy lan ra đồng cỏ khô.

"Ngươi......" Trong nháy mắt Mặc Cảnh Lê đổ mồ hôi như mưa, cả người giống như bị nhúng vào nước vậy. Mặc Cảnh Lê té xuống đất, trong thân thể giống như đang bị một ngọn lửa lớn thiêu đốt lại như có vọng động và dục vọng quỷ dị nào đó. Những đau đớn kỳ quái này gộp chung lại với nhau, khiến cho hắn cảm thấy cả người khó chịu giống như đang bị côn trùng cắn vậy.

Biến hóa bất thình lình khiến cho mọi người giận mình há hốc mồm. Ánh mắt nhìn Mặc Tiểu Bảo đều trở nên hơi quỷ dị, "Cái này... Thế tử, rốt cuộc ngài đã hạ độc gì cho hắn ta vậy?" Phượng Chi Dao cau mày hỏi. 

Nhìn bộ dạng của Mặc Cảnh Lê cũng không giống như đau ở chỗ nào, hay là trên dưới cả người đều không có chỗ nào không đau? Hơn nữa rốt cuộc là độc gì mà không nói đến đổ mồ hôi ròng ròng chứ không thất khiếu chảy máu, mà sắc mặt lại còn ửng đỏ nữa? Căn bản không nhìn ra giống như bị trúng độc nha!

Đứng ở bên kia, Hàn Minh Tích nhìn Mặc Cảnh Lê một cách đầy thương hại, lại nhìn nhìn Mặc Tiểu Bảo đang nằm trong lòng Mặc Diệc Phàm thở hổn hển, sờ sờ lỗ mũi vẫn quyết định ngậm miệng.

Mặc Diệc Phàm liếc Mặc Tiểu Bảo một cái, rồi vỗ vỗ tay Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "A Lệ, nàng đi về nghỉ ngơi trước đi. Nơi này không có việc gì đâu." 

Địch Lệ Nhiệt Ba khẽ nhíu mày, nhìn Mặc Tiểu Bảo đang nằm trong lòng Mặc Diệc Phàm giơ lên khuôn mặt tươi cười ngây thơ nhìn mình, khẽ thở dài, gật đầu nói: "Ta đi về trước. Mọi người... Đến đây là được rồi, đừng chơi nữa."

Mặc Tiểu Bảo gật đầu lia lịa, vẫy tay chào Địch Lệ Nhiệt Ba, "Dạ, mẹ ngủ ngon."

Nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba mang người đi xa, Mặc Diệc Phàm khẽ "Hừ" một tiếng thuận tay hất một cái liền vứt Mặc Tiểu Bảo ra ngoài, Mặc Tiểu Bảo lưu loát lộn một vòng ở giữa không trung rồi rơi xuống đất vững vàng, "Phụ vương, ngài thật nhẫn tâm mà." 

Đôi mắt to đen láy giương lên nhìn Mặc Diệc Phàm, trong đôi mắt đã đong đầy nước mắt ướt đẫm. Khóe miệng Mặc Diệc Phàm không nhịn được co rút, rốt cuộc là ai đã dạy Mặc Tiểu Bảo trở thành không có da không có mặt như vậy thế?

Cái miệng nhỏ của Mặc Tiểu Bảo bĩu ra, khẽ "Hừ" một tiếng. Đối mặt với một người cha nhẫn tâm xem con trai còn không bằng cây cỏ như Phụ vương, muốn da mặt có tác dụng cái rắm ấy, Bản Thế tử đang lấy nhu thắng cương đó.

Đứng bên cạnh, Phượng Chi Dao khẽ ho một tiếng nói: "Ta nói, Vương gia, Thế tử, người này... Có phải cần giải quyết hay không?" Chỉ chỉ người nào đó đã nằm trên mặt đất phát ra tiếng rên đau đớn, Phượng Chi Dao hỏi. 

Đuôi lông mày của Mặc Diệc Phàm gảy nhẹ, "Độc là Bản vương hạ sao?"

"Thế tử?" Phượng Chi Dao nhìn qua Mặc Tiểu Bảo, lại phát hiện Mặc Tiểu Bảo đang kéo Tần Liệt định chạy trốn khỏi hiện trường.

Bị gọi lại Mặc Tiểu Bảo khẽ bóp cổ tay xoay người u oán trừng Phượng Chi Dao một cái. Phượng Chi Dao cũng không hiểu mình đã đắc tội vị tiểu tổ tông này chỗ nào, chỉ đành phải sờ sờ lỗ mũi cười nói: "Thế tử, rốt cuộc ngài đã hạ độc gì cho hắn ta vậy? Chúng ta còn muốn thẩm vấn nữa, ngài biến thành như vậy... Chúng ta không tiện làm việc ah." Nhìn bộ dáng bây giờ của Mặc Cảnh Lê, chỉ sợ có quất hắn ta một trận thật nặng tay đi nữa thì hắn ta cũng sẽ không có cảm giác gì.

Mặc Tiểu Bảo há miệng, vẻ mặt tội nghiệp nhìn Tần Liệt. Tần Liệt ngẩng đầu nhìn trời, trăng tối nay thật tròn.

Mặc Tiểu Bảo giậm chân, chạy đến bên cạnh Phượng Chi Dao thì thầm thương lượng với thúc ấy, "Thúc đừng nói cho mẹ cháu biết nha." 

Phượng Chi Dao do dự một chút, rồi vẫn gật đầu. Lúc này Mặc Tiểu Bảo mới thì thầm vào bên tai Phượng Chi Dao mấy câu. 

Phượng Chi Dao ngẩn người, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn Mặc Tiểu Bảo, "Ta nhớ Vương phi đã nói......" 

Mặc Tiểu Bảo tức giận trừng thúc ấy, "Cho nên cháu mới nói, đừng, nói, cho, mẹ, biết!"

Nói xong, vẫn không quên trừng Phượng Chi Dao bằng một ánh mắt tự cho là bao hàm uy hiếp, rồi quay đầu lại kéo Tần Liệt chạy mất. Xa xa vang lên giọng nói nghi ngờ của Tần Liệt, "Không phải ngươi nói muốn xem kịch sao?" 

Giọng nói của Mặc Tiểu Bảo mang theo hơi thở hổn hển, "Ngươi thấy bộ dáng đó có đẹp không?"

"Ách... Hình như là rất xấu." Hắn chỉ thấy Mặc Cảnh Lê đau đớn rên rỉ vặn vẹo trên mặt đất. Còn không hay bằng nghiêm hình tra khảo.

Nhìn hai đứa bé chạy đi mất, thần sắc Phượng Chi Dao liền trở nên vặn vẹo hiếm có. Trong lòng Hàn Minh Tích đã sớm có kết luận, nên cũng không để ý cười híp mắt vỗ vỗ Phượng Chi Dao hỏi: "Tiểu Thế tử đã nói gì?"

Phượng Chi Dao vô lực phất tay một cái nói: "Ai trong các ngươi... Dẫn hắn ta đi thanh lâu một chuyến đi." 

Một nơi như Định Vương phủ, thì khẳng định không thể để cho nữ tử thanh lâu đi vào được. Ni mã (tiếng chửi thề) Thế tử mới mười một tuổi thôi, vậy mà lại hạ xuân dược cho Mặc Cảnh Lê tới hai lần liên tục, cái này phải làm sao đây? 

Nhìn Mặc Diệc Phàm đang đứng bên cạnh đầy u oán, "Vương gia, thuộc hạ cảm thấy ngài và Vương phi cần phải tăng thêm chương trình giáo dục Thế tử đấy ạ."

Khóe miệng Mặc Diệc Phàm co rút, hiếm khi trầm mặc gật đầu, lại do dự một chút rồi nói: "Thanh lâu... Các ngươi vẫn nên đi hỏi xem Trầm Dương có thuốc giải hay không đi." 

Cái gì gọi là trò giỏi hơn thầy, con giỏi hơn cha, hành vi hiện tại của Mặc Tiểu Bảo chính là trò giỏi hơn thầy, con giỏi hơn cha. 

Mặc Diệc Phàm tự hỏi, cả đời này mình cũng chưa từng có suy nghĩ thiên tài mà lại ác độc đến thế. Nghĩ đến chuyện dạy con trai làm chuyện xấu, Mặc Diệc Phàm thật sâu cảm thấy mình đã quá ngây thơ rồi.

"Bây giờ đi gọi Trầm Dương? Chúng ta sẽ bị giết chết đó." Phượng Chi Dao lắc đầu liên tục.

Hàn Minh Tích khẽ ho một tiếng nói: "Ta nhớ... Trầm tiên sinh đã nói, loại thuốc này... Không tính là độc, nên tạm thời không chế thuốc giải."

Mặc Diệc Phàm sờ sờ lỗ mũi, phất tay nói: "Chính các ngươi xem rồi làm đi, Bản vương đi trước." Định Vương lựa chọn bỏ chạy, để cục diện rối rắm này lại cho thuộc hạ dọn dẹp không chút do dự. Mặc Cảnh Lê nằm trên mặt đất thống khổ hận mình không được chết sớm một chút. 

Mặc dù cả người không có một nơi nào không đau đớn, toàn thân đau như muốn nổ, nhưng lời nói của đám người Phượng Chi Dao lại truyền vào trong tai của hắn không sót một chữ.

"Đừng... Giết ta! Giết ta!" Rốt cuộc bây giờ Mặc Cảnh Lê đã biết chuyện thống khổ nhất trong cuộc đời là gì. 

Thậm chí hắn hy vọng từ đầu tới cuối mình chưa từng bước vào Định Vương phủ, đây chỉ là một cơn ác mộng đáng sợ mà thôi. Hoặc là hắn đã bị Mặc Diệc Phàm giết lúc ở đại điện của Định Vương phủ rồi. 

Một nam nhân... Một nam nhân đã mất đi tư cách làm nam nhân từ lâu lại bị hạ xuân dược, cho dù đã mất đi năng lực đó, nhưng cũng không có nghĩa là Mặc Cảnh Lê liền mất đi cảm giác đó, cũng chính bởi vì như thế, cho nên thống khổ mà hắn phải chịu lại càng gấp đôi người bình thường. Càng làm cho hắn sợ hãi chính là, nếu để cho người khác biết......

Cho dù cả người đổ đầy mồ hôi, nhưng Mặc Cảnh Lê vẫn không nhịn được rùng mình một cái, "Mặc Diệc Phàm! Có bản lãnh thì ngươi giết trẫm đi! Ngươi ra tay đi!" 

Đến tình huống này, Mặc Cảnh Lê cũng không còn sức để che giấu cái gì nữa, tiếng nói của hắn trở nên the thé mà chói tai, làm cho người ta nghe vào tai cũng không nhịn được nhíu chặt chân mày. 

Mọi người đứng ở đây, có không ít người cũng đã từng ra vào hoàng cung, nên sao sẽ không nghe ra chỗ quái dị trong giọng nói này. Đây rõ ràng là giọng nói the thé mà chỉ có những hoạn quan hầu hạ trong cung kia mới có thể phát ra mà, bản thân Mặc Cảnh Lê là một nam tử anh tuấn rất có khí chất của nam nhân, sau hai mươi tuổi, giọng nói càng lộ ra trầm thấp và rõ ràng. So với giọng the thé và cảm giác quỷ dị bất thình lình này, càng khiến cho người ta cảm thấy mao cốt tủng thiên.

"Đây... Đây là sao?" Phượng Chi Dao hoảng sợ nói.   

 Kỳ thật, nhân phẩm của Mặc Diệc Phàm vẫn tương đối tốt, ít nhất từ đầu tới đuôi hắn ta chưa từng để lộ ra mình đã làm ra chuyện hung tàn gì với Mặc Cảnh Lê, dĩ nhiên chính Mặc Cảnh Lê cũng không thể rêu rao khắp nơi được. 

Cho nên, khi nghe Mặc Cảnh Lê đột nhiên phát ra tiếng nói quỷ dị như vậy, thì ánh mắt của mọi người đều như cùng rơi xuống trên người Mặc Cảnh Lê.

Lôi Đằng Phong khẽ ho một tiếng, thấp giọng nói: "Kể từ sau khi Lê Vương phi đã qua đời sinh hạ một Thế tử, thì hình như Lê Vương vẫn không có......" 

Cho nên, vị này hoài nghi thật ra thì ngay từ mười mấy năm trước Mặc Cảnh Lê cũng đã gì gì đó rồi. Phượng Chi Dao và đám người Định Vương phủ sờ cằm như có điều suy nghĩ, theo bọn họ biết, thì lúc trước Lê Vương đã từng vì thuốc giải mà bị Vương gia hãm hại không ít thứ tốt. 

Chẳng lẽ Vương gia hãm hại người ta xong còn lấy thuốc giả đưa cho người ta, hại người ta chẳng những từ đó không sinh được con, mà ngay cả nam nhân cũng không làm được sao?

Mặc Diệc Phàm bị hiểu lầm khẽ ho một tiếng, khoát tay một cái, nói: "Phượng Tam, chuyện này giao cho ngươi giải quyết." 

Nói xong cũng không để ý tới thần sắc quỷ dị của mọi người nữa, Định Vương điện hạ liền nhanh nhẹn rời đi.

Lôi Đằng phong và Gia Luật Hoằng mới nghe thấy chạy tới nhìn Mặc Cảnh Lê đang lăn lộn trên mặt đất đầy thương hại, hơi lúng túng cười nói: "Chúng ta cũng nên đi về thôi, chắc có lẽ trên đại điện vẫn còn đang uống rượu đấy. Thái tử Bắc Nhung, chúng ta cũng trở về đó uống một chén đi?"

Gia Luật Hoằng gật đầu, kết bạn đi cùng Lôi Đằng Phong. Để củ khoai lang phỏng tay này lại cho người của Định Vương phủ, bọn họ chỉ cần biết sau này Mặc Cảnh Lê không thể xoay người được nữa là được rồi. 

Phượng Chi Dao khóc không ra nước mắt, bắt một tù binh không thành vấn đề, nhưng bắt một tù binh bị trúng xuân dược cực mạnh mà còn không có cách nào giảm bớt, thì phải làm sao bây giờ?

Hàn Minh Tích sờ sờ lỗ mũi cười nói: "Cái này... Chịu đựng một chút liền qua thôi." Lúc nói, Hàn Minh Tích cũng cảm thấy hơi chột dạ, người bình thường thì tất nhiên chịu đựng một chút liền qua, nhưng kiểu này... Rốt cuộc có thể chịu đựng được hay không thì cũng không ai biết được. 

Tiểu Thế tử thật sự quá hung ác rồi, nói ngài ấy hoàn toàn không biết Mặc Cảnh Lê bị cái này, thì ai cũng không tin. Ai không có chuyện gì làm cứ đặc biệt hạ xuân dược cho người ta chứ?

Trong phòng ngủ chính viện, Địch Lệ Nhiệt Ba rửa mặt, tẩy trang rồi tháo trang sức trên người xuống, nhàn nhã thong dong ngồi dựa vào giường êm cầm lấy một quyển sách lật từ từ. 

Mặc dù đã qua canh Tư, cả ngày bận rộn giờ đột nhiên được thư giãn nhưng trái lại vẫn không thấy buồn ngủ. Địch Lệ Nhiệt Ba liền ngồi trên giường êm vừa đọc sách vừa chờ Mặc Diệc Phàm về.

"Thuộc hạ Phượng Chi Dao cầu kiến Vương phi!" Ngoài cửa, Phượng Chi Dao vội vã cầu kiến.

"Vào đi." Địch Lệ Nhiệt Ba thấy Phượng Chi Dao mang theo sắc mặt cổ quái đi vào, liền vội vàng hỏi: "Sao vậy? Mặc Cảnh Lê bên kia......" 

Gương mặt tuấn mỹ của Phượng Tam công tử hơi nhăn nhó, "Mặc Cảnh Lê đã chết."

"Đã chết?" Địch Lệ Nhiệt Ba hơi kinh ngạc, "Chết như thế nào?" Thoạt nhìn Mặc Cảnh Lê cũng không phải người cương nghị bất khuất, thà chết chứ không chịu nhục. Hơn nữa, lúc Mặc Diệc Phàm trở về cũng chỉ nói bắt được Mặc Cảnh Lê rồi mà, sao mới đó đã chết chứ?

Phượng Chi Dao hơi phiền não vuốt vuốt mái tóc, cố nặn ra một nụ tươi cười nói: "Dù sao Mặc Cảnh Lê đã chết, cái này... Thật ra thuộc hạ là muốn hỏi thi thể của hắn ta phải xử trí như thế nào?" 

Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn Mặc Diệc Phàm một cái, hỏi: "Có cần trả di thể lại cho Đại Sở không?" Qua mấy ngày nữa, Đại Sở sẽ phái sứ giả tới đây đàm phán với Định Vương phủ, thuận tiện đón Tiểu Hoàng đế Mặc Tùy Vân trở về.

Phượng Chi Dao vội vàng lắc đầu nói: "Vương phi, cái này... Chờ người Đại Sở đến, thi thể Mặc Cảnh Lê đã... Không bằng trả tro cốt lại cho bọn họ đi." Mặc dù hắn rất hoài nghi rốt cuộc người Đại Sở có cần di thể của Mặc Cảnh Lê hay không.

Địch Lệ Nhiệt Ba nhíu nhíu mày, mặc dù cảm thấy thái độ của Phượng Chi Dao hơi kỳ quái, nhưng lời nói của Phượng Chi Dao cũng không phải không có lý. Thấy Mặc Diệc Phàm cũng không phản đối, liền gật đầu coi như đồng ý. 

Lúc này Phượng Chi Dao mới thở phào nhẹ nhõm, thần sắc hơi cổ quái liếc Mặc Diệc Phàm một cái, Mặc Diệc Phàm giương mắt, mỉm cười với hắn ta. Phượng Chi Dao chỉ cảm thấy đỉnh đầu có gió lạnh gào thét, liền vội vàng rụt cổ về.

Tâm tình Địch Lệ Nhiệt Ba không tốt, ngồi một lát liền trở về phòng nghỉ ngơi. Những người khác thì vẫn còn phải ở lại để giải quyết những chuyện còn lại, may mà sau hôm nay, Định Vương phủ có thể chân chính thái thái bình bình vượt qua một đoạn thời gian rất dài rồi, cho nên tất cả những người đang ngồi ở đây cũng đều rất có tinh thần, không ai cảm thấy mệt mỏi.

Mặc Diệc Phàm ngồi ở chủ vị thương lượng với Từ Thanh Bách chuyện sắp xếp sứ thần của các quốc gia. Qua hai ngày nữa, những sứ thần Tây Vực sẽ chuẩn bị lên đường trở về nước của mình. 

Tiễn đưa cũng là chuyện không nhỏ, hơn nữa biến cố liên tục trong bữa tiệc tối nay cũng khó tránh khỏi làm cho người ta cảm thấy không thể tận hứng, vì vậy bữa tiệc tiễn đưa phải càng tổ chức long trọng hơn.

Phượng Chi Dao ngồi ở bên cạnh, giống như bị kích thích chưa bình phục lại, một lát liếc liếc Mặc Diệc Phàm, một lát lại liếc liếc Mặc Tiểu Bảo, trong ánh mắt lộ ra cổ quái ngay cả Từ Thanh Bách cũng không nhịn được nhìn hắn ta liên tục. 

Đợi đến khi Mặc Diệc Phàm và Từ Thanh Bách nói xong rồi, Mặc Diệc Phàm nhìn Phượng Chi Dao nhướng mày nói: "Muốn nói gì thì nói nhanh đi." 

Phượng Chi Dao lắc đầu liên tục, kiên định nói: "Ta không có lời gì muốn nói."

Mặc Diệc Phàm "Hừ" khẽ một tiếng, căn bản không tin, "Trước khi chết Mặc Cảnh Lê đã nói gì với ngươi?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro