Chương 1: Cứu tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: tuyetlinh520
Trên đường, đèn vừa sáng lên.

Kiều Ninh từ trên taxi xuống, vội vàng đi vào hộp đêm "Lệ Đô" lộng lẫy.

Cha vừa gọi điện cho cô, nói ở bên trong uống say, bảo cô tới đón. Kiều Ninh ngay cả bộ đồng phục nhân viên còn chưa thay, giày cao gót cao bảy phân, váy đen ngắn cùng áo sơ mi trắng, làm dáng người uyển chuyển của cô đều lộ ra hết.

Nhất là đôi chân thon dài trắng nõn, chọc người suy nghĩ miên man.

"Cha, người như thế nào?" Kiều Ninh tìm được cha ở một phòng bao, đi vào trong đỡ cha đang say khướt dậy hỏi.

Bầu không khí trong phòng bao có chút kỳ quái, ngoại trừ cha còn có một người đàn ông khoảng trên ba mươi tuổi. Người đàn ông này lớn lên cao lớn đĩnh đạc, cũng không nói chuyện, ngồi trên ghế sô pha ánh mắt sâu kín nhìn cô, nửa khuôn mặt bị bóng tối bao phủ, làm cho người khác có cảm giác rất không thoải mái, tựa như bị rắn độc nhìn chằm chằm vậy.

Trong lòng Kiều Ninh bất an, liền muốn đỡ cha rời đi.

Nhưng không nghĩ tới Kiều Văn Uyên lại cầm lấy một ly rượu, đưa cho Kiều Ninh nói: "Kiều Ninh, đây là ông chủ của ta Hạ tiên sinh, thay ta hướng hắn kính một ly rượu."

"Cha, đừng uống nữa, chúng ta vẫn nên về thôi!"

"Ngươi đứa nhỏ này, bảo ngươi đi người liền đi đi." Kiều Văn Uyên nổi giận.

Kiều Ninh cắn môi, không tự nguyện mà nhận lấy ly rượu, hướng Hạ tiên sinh đi tới.

"Hạ tiên sinh, tôi kính ngài một ly. Cha tôi uống say, tôi đưa cha về nhà trước." Kiều Ninh nói xong cũng không để ý Hạ tiên sinh có uống hay không, nâng ly rượu của mình lên uống một hơi cạn sạch.

Công việc của cô là đi tiếp khách, tửu lượng cũng coi như không tệ, một ly rượu này căn bản không thể làm cô xảy ra chuyện gì.

Xoay người định đỡ cha rời đi, nhưng chính là không nghĩ tới. Vừa mới đi tới bên cạnh cha thì bước chân lảo đảo, thiếu chút nữa thì ngã nhào xuống.

Kiều Văn Uyên đỡ lấy cô.

Kiều Ninh lắc lắc đầu, trước mắt là một trận choáng váng, cô có cảm giác không đúng, vội vàng nói với cha: "Cha, con không thoải mái, giống như là rượu có vấn đề."

"Rượu thì có thể có vấn đề gì, ngươi ở lại bồi Hạ tiên sinh, ta đi trước, ngày mai tới đón ngươi." Kiều Văn Uyên nói, đẩy Kiều Ninh ra, tự mình rời đi.

Thân thể Kiều Ninh không có trọng lượng mà trực tiếp ngã xuống, sau đó bị Hạ tiên sinh ôm vào trong ngực.

"Cha, đừng đi, đừng bỏ con ở lại." Kiều Ninh ánh mắt trống rỗng nhìn cha rời đi, vội vàng gọi.

Nhưng cô dùng sức gọi lớn như vậy, mà thanh âm phát ra lại rất nhỏ.

Hạ tiên sinh giơ ngón tay vuốt ve gương mặt bóng loáng của cô, cười nói: "Đừng gọi nữa, cha cô đã đem cô tặng cho tôi. Không nghĩ đến hắn lại có một cô con gái thật xinh đẹp, yên tâm, tôi sẽ tận tình yêu thương cô."

"Buông tôi ra, buông tôi ra." Sắc mặt Kiều Ninh bắt đầu đỏ lên, suy yếu mà giãy giụa.

Giây tiếp theo, Hạ tiên sinh đẩy cô đẩy trên ghế sô pha, cả người đè lên, bắt đầu ở trên người cô vuốt ve.

Kiều Ninh chán ghét muốn ói, hung hăng cắn vào đầu lưỡi của mình, đau đớn làm cho cô tỉnh táo một chút. Giơ chân lên hung ác đá vào hạ thân của Hạ tiên sinh, lúc hắn ăn đau mà xoay mình khom lưng, cô liền lảo đảo bỏ dậy chạy thảng ra ngoài.

Cả người cô nóng lên, chân mềm nhũn cơ hồ không thể nhấc nỗi, thân thể lung lay tựa như một giây kế tiếp có thể ngã xuống. Chỉ dựa vào đau đớn lúc nãy mang cho cô một chút tỉnh táo, mạnh mẽ chạy vào trong thang máy.

Cửa thang máy mở ra, cả người cô lảo đảo đi về phía trước, đầu lại đụng vào một lồng ngực rắn chắc mà ấm áp.

"Cứu tôi."

Kiều Ninh thần chí không rõ mà cầu xin, nắm thật chặt ống tay áo của nam nhân này, giống như người chết đuối vớ được phao cứu hộ.

Nam nhân này lớn lơn vô cùng đẹp mắt, gương mặt sáng bóng lộ ra góc cạnh lạnh lùng . Đôi mắt đen thâm thúy ẩn chứa sắc bén, môi mỏng mím lại mang theo một tia xa cách.

Chỉ là trên khuôn mặt sáng bóng lại lộ ra chút ửng đỏ không bình thường, làm cho hắn lại nhiều thêm vài phần hấp dẫn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro