Chương 2: Đừng bỏ tôi lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: tuyetlinh520

Nam nhân có chút ngạc nhiên nhìn Kiều Ninh, phía sau lại vang lên tiếng giày cao gót. Đôi mắt trầm xuống, nhanh chóng bế cô vào trong thang máy.

Đầu óc Kiều Ninh bắt đầu hỗn loạn, trên người khô nóng khó nhịn. Gắt gao ôm chặt người nam nhân này không ngừng cọ xát để giảm bớt sự khô nóng của cơ thể.

Nhưng là càng làm như vậy, cảm giác càng mãnh liệt.

Hô hấp của nam nhân cũng bắt đầu trở nên dồn dập, lạnh mặt nói lớn: "Đừng nhúc nhích."

Nói xong ngón tay run rấy, dùng sức đem cô đẩy ra.

Kiều Ninh đụng vào bức tường lạnh băng, đau đớn làm cho cô không nhịn được mà nhíu chặt chân mày. Nhưng mà cũng vì vậy mà tỉnh táo lại đôi chút, cắn cắn môi dưới, ra sức nhẫn nhịn xao động trong cơ thể, hận không thể đem mình ngâm nước lạnh mới có thể dễ chịu.

Thang máy "Đinh" một tiếng rồi mở ra.

Nam nhân cất bước đi ra ngoài, Kiều Ninh theo bản năng đưa tay ra, bắt lại ống tay áo của hắn: "Đừng bỏ tôi lại."

Nam nhân ngẩn ra, Kiều Ninh đã nhích lại gần.

Hô hấp nóng bỏng đan vào nhau chung một chỗ. Một tay khác của nam nhân nắm thành quyền, phát ra âm thanh "Răng rắc răng rắc".

"Cô biết cô đang làm cái gì không?" Thanh âm khàn khàn vang lên bên tai Kiều Ninh, hô hấp cực nóng mà phả vào da thịt tinh tế của cô, đưa tới từng trận run rẩy.

Chính là không đủ, vô cùng không đủ, Kiều Ninh muốn nhiều hơn.

Trong lòng rõ ràng biết là không thể, nhưng thân thể lại không nhịn được mà leo lên người hắn.

Nam nhân hít sâu, bế thân thể nóng bỏng của cô lên đi ra ngoài cửa, thật nhanh chóng đi đến khách sạn năm sao đối diện.

"Lệ tiên sinh." Lễ tân khách sạn và bảo an thấy hắn liền khom lưng cúi người.

Nam nhân lạnh mặt không nói một lời, ôm cô lại lần nữa tiến vào thang máy.

Phòng tổng thống của khách sạn, ánh đèn mờ ảo, ánh sáng lần lượt đan xen nhau.

Kiều Ninh thấp giọng thở gấp, nam nhân để cô dựa trên cánh cửa, cửa đóng trong nháy mắt kia trong lòng cô đã rõ kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì. Cô hẳn là phải cự tuyệt, lập tức trốn khỏi nơi này, nhưng mà thân thể lại không nghe theo sai khiến.

Không đợi nam nhân làm gì, cô liền chủ động tiến lên, nhón chân hôn lên môi mỏng của nam nhân.

Nam nhân ngẩn ra, tựa như không hề nghĩ tới cô sẽ chủ động. Đôi mắt trầm xuống, một tay ôm eo cô hơi nâng cô lên, nụ hôn nóng bỏng như muốn đem cô cắn nuốt.

Bàn tay to không yên phận mà dọc theo vòng eo tinh tế của cô, di chuyển trên dưới.

Kiều Ninh cảm thấy toàn thân giống như lửa đốt, bàn tay hắn mang theo ma tính, những nơi đi qua đều giống như bị lửa đốt, da thịt nàng bỏng rát. Nhưng mà như thế này còn chưa đủ, rất không đủ, vô thức maf ở trên người nam nhân cọ tới cọ lui, bởi vì khó chịu mà phát ra âm thanh nức nở.

Nam nhân lại lùi về phía sau một bước, cùng cô kéo ra một khoảng cách, đôi mắt thâm trầm nhìn cô hỏi: "Tôi lại cho cô một cơ hội cuối cùng, có biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì không? Bây giờ hối hận còn kịp."

Đã không có nam nhân dựa vào, Kiều Ninh càng thêm khó chịu. thân thể giống như bị con kiến gặm cắn, làm cô gấp không chờ nổi mà tìm kiếm vật thể có thể khiến cho mình cảm thấy thoải mái.

Lại lần nữa leo lên người nam nhân, Kiều Ninh chủ động duỗi tay ôm lấy phần eo thon dài rắn chắc của hắn, như một con mèo lười biếng cọ cọ trên người hắn.

"Xin anh, cứu tôi."

Đôi mắt nam nhân trầm xuống, không hề có bất luận chần chờ gì. Dùng sức áp cô lên cánh cửa phủ kín môi đỏ của cô, nuốt tất cả âm thanh yêu kiều vào trong bụng. Nụ hôn nóng bỏng như cuồng phong vũ bão đem cô cuốn đi, làm cô không thể nhớ nổi bất kỳ sự việc gì.

Trong phòng ám muội càng ngày càng dày đặc, thời điểm dây dưa tới mép giường, quần áo Kiều Ninh rơi ra hết, ngực nam nhân nóng như lửa kề sát cô, làm cô rốt cuộc cũng nhận thấy được một tia nguy hiểm, bắt đầu bất an mà vặn vẹo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro