C187 - C192

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 187: Phiền toái tới

"Hỉ Ca là chị của Tiếu Khuynh Thành sao?" – Đạp Tuyết ngạc nhiên hỏi. Tựa hồ hắn nhận thức Sở Tiếu Ca, có điều biểu tình có chút không đúng.

"Làm sao?" – Hỉ Ca phỏng đoán... chẳng lẽ tiểu tử kia lại kết thù kết oán gì với bọn người này?! Lại nói, Sở Tiếu Ca đã sớm trở thành "Thất Tử thứ hai". Trên bảng liệp sát của Nam Uyên đại lục thì tên hắn đứng thứ hai. Thật ra lúc trước Sở Tiếu Ca đã vọt lên đứng hàng thứ nhất, nhưng sau khi Thất Tử trở về, vị trí đó đã bị Thất Tử đoạt lại. Hai người này đúng là có sở thích (giết người) không giống người bình thường mà.

"Không có gì. Chỉ là ngạc nhiên thôi." – Đạp Tuyết cười có chút lạnh. Bởi vì Hỉ Ca đã bất hạnh đoán trúng. Bọn họ quả thật có cừu oán với Sở Tiếu Ca. Bọn họ bị Sở Tiếu Ca giết qua không chỉ một lần. Bất quá, Đạp Tuyết là người thức thời, hắn biết lúc nào nên nói lúc nào nên im lặng, chuyện gì nên nói chuyện gì nên bỏ qua. Huống hồ, người giết bọn họ là Sở Tiếu Ca, không phải Hỉ Ca.

Hỉ Ca hơi mím môi. Đại khái, cô có thể đoán ra sự tình, nhưng nếu Đạp Tuyết không muốn đề cập đến, cô sẽ không hỏi tới.

Nói chuyện thêm vài câu, Hỉ Ca vốn chuẩn bị chào tạm biệt. Ai biết, lúc này bọn Cát Tường lại thượng tuyến. Biết Hỉ Ca ở đây, Cát Tường kêu tiểu nhị dọn lên một bàn đồ ăn. Hỉ Ca bất đắc dĩ vỗ trán. Đám trai tân này a... muốn rình coi cũng nên quang minh chính đại một chút chứ, ba tên nam nhân cao to như thế lại chen chúc đứng dòm lỗ khóa, rốt cuộc muốn cái gì đây a??!??

Đồ ăn đã bày lên, Hỉ Ca không thể mở miệng đuổi người. Đạp Tuyết đương nhiên không biết vì sao Hỉ Ca lại mời khách, có điều hắn cũng không từ chối. Hỉ Ca vừa tước thịt thỏ vừa dùng sức trừng mắt nhìn cánh cửa phòng. Niệm tình hương vị nấu ăn lần này không tệ, tha cho bọn họ.

"Tiểu nhị, tính tiền." – Đạp Tuyết sau khi ăn xong liền mở miệng gọi. Dù sao hắn là nam nhân, lại có chuyện cầu cạnh Hỉ Ca, tổng không thể để Hỉ Ca trả tiền.

Tiểu nhị tiến vào bao gian có chút kinh ngạc nhìn Đạp Tuyết, sau đó quay đầu nhìn Hỉ Ca, cười cười lắc đầu: – "Khách nhân, đồ ăn là do lão bản kêu đem lên. Không cần trả tiền."

Lão bản của Cát Tường tửu lâu? Đạp Tuyết sững sốt, giương mắt nhìn Hỉ Ca.

"Chúng ta đi thôi." – Hỉ Ca phất phất tay.

Ăn một bữa miễn phí, tâm tình liền sảng khoái. Những tưởng cô rốt cuộc có thể từ biệt bọn Đạp Tuyết. Ai ngờ, mới bước chân ra khỏi tửu lâu, hai thành viên của Long Môn đã từ đằng xa chạy tới. Là A Li và Hiểu Hiểu. Hai người này trước nay đều ở trong thành quản lý khách điếm, đồng thời thu thập tin bát quái. Hỉ Ca không ngăn cản chuyện bọn họ làm, lao công miễn phí ai lại không cần chứ.

"A Li, Hiểu Hiểu, hai người định đi đâu?"

"Đi tìm Khờ Dại. Ngươi không nhìn kênh bang phái hả? Bang phái chúng ta có người bị giết." – Hiểu Hiểu vừa trả lời vừa lôi kéo Hỉ Ca. Có thể thấy được, Hiểu Hiểu đang rất hưng phấn!! Nữ ngoạn gia bình thường gặp loại chuyện này sẽ có phản ứng giống Hiểu Hiểu sao?! Hỉ Ca khó hiểu nhìn nhìn. Đại khái, nhóm nữ ngoạn gia của Long Môn đều không phải là người bình thường!!!

"Là ai bị giết?" – Hỉ Ca không thích mở kênh bang phái. Mọi người trong bang đều biết. Cho nên, nếu bang phái xảy ra đại sự gì, mọi người sẽ dùng kênh riêng để thông báo cho Hỉ Ca. Nếu không có người thông tri cho cô, chứng tỏ chuyện này chưa phải là đại sự.

Nếu bị giết, tự mình đi trả thù là được. Hỉ Ca tuyệt không để ý chuyện thành viên bang phái ở ngoài gây thù chuốc oán với người khác. Chỉ cần không lôi kéo cả bang hội vào chuyện trả thù riêng tư là được. Bởi vì nếu dám làm vậy, chính tay Hỉ Ca sẽ giải quyết những thành viên đó. Chuyện này đã từng xảy ra. Có điều, sau hai lần Hỉ Ca thẳng tay trừng trị thì không ai dám phạm quy nữa. Thành viên Long Môn trước giờ vẫn nghĩ bang chủ rất là tốt tình, sau vụ trừng trị liền tỉnh ngộ. Bang chủ Long Môn không phải tốt tính, mà chính là không thích quản quá nhiều. Một khi chạm đến giới hạn của Hỉ Ca, hậu quả là không thể tưởng tượng.

"Người mấy hôm trước vừa gia nhập bang phái, Huyết Sam. Hắn bị một bang phái của Đông Châu Xích Hỏa giết, mà không phải chỉ giết qua một lần." – A Li vội vàng giải thích tình huống cho Hỉ Ca.

Hỉ Ca nhướng mày, quay đầu nhìn người đang đứng bên cạnh cô là Đạp Tuyết. Sau đó quay đầu hỏi tiếp: – "Sau đó thì sao?"

"Tiểu tử kia lại im hơi lặng tiếng, chuẩn bị một người chống trả. Nếu không phải có người vô tình nhìn thấy hắn rớt 3 cấp, mọi người còn không để ý đâu. Khờ Dại đã mang 2 người qua đó. Chúng ta đang chạy tới xem tình hình. Hỉ Ca, ngươi có muốn đi cùng hay không?"

"Đi thì đi. Ngươi có biết bọn họ đang ở đâu không?" – Hỉ Ca có thể xác định chắc chắn, hung thủ giết Huyết Sam là người của Cẩm Y. Mới vừa rồi Đạp Tuyết còn cam đoan sẽ không có ai đến gây phiền toái. Hiện tại có người đến giết em trai của hắn, cỡ nào châm chọc a~~

Kỳ thật, không thể đổ lỗi lên người Đạp Tuyết. Dù sao, Cẩm Y không phải là bang phái của riêng hắn. Cơ bản, hắn không tài nào quản hết cho được. Muốn biết sự thật chuyện gì đang diễn ra, cứ đi xem liền biết.

5 phút sau, bọn họ tìm thấy Huyết Sam. Huyết Sam đúng là ương ngạnh. Bị người ta giết 3 lượt, hắn vậy mà không sợ, vẫn tiếp tục đi ra ngoại thành. Mà đám sát thủ kia chính là đang chờ ở cửa tây thành. Lúc Hỉ Ca tới liền thấy một đám đông đang tụ tập. Một số là những ngoạn gia ham dzui, đứng náo nhiệt xung quanh làm khán giả. Tâm điểm là bảy người mang bang huy Cẩm Y đang bao vây bốn người là bọn Khờ Dại và Huyết Sam.

"Bằng hữu, có chuyện gì thì nói, ra tay giết người là không đúng đạo nghĩa." – Khờ Dại dạo gần đây bị ảnh hưởng bởi Hiểu Hiểu, nên mở miệng ra liền văn vẻ giảng đạo, nhỏ nhẹ khuyên can. Nghe nói, Hiểu Hiểu bắt Khờ Dại đi học hỏi Tư Văn. Đối với chuyện này, Hỉ Ca miễn ý kiến. Chẳng lẽ mọi người mắt mù cả rồi, nhìn Tư Văn tên bại hoại đó có gì đáng để người ta học hỏi sao? Đại khái chính là người ở ngoài không biết trong chăn có rệp đi. Đúng là không nên tiếp xúc nhiều với bọn Tư Văn, càng ở gần thì càng nhanh vỡ mộng.

"Không nói năng gì hết. Nếu không muốn chết thì cút. Bọn tao là tìm tên đó. Mày nếu nhiều chuyện, đừng trách bọn tao không khách khí."

Thái độ hòa nhã của Khờ Dại không giúp được gì. Đối phương vẫn một bộ dáng "không buông tha". Hỉ Ca thật không thể hiểu bọn người này nghĩ gì trong đầu. Trong đội ngũ của họ đã có 3 tên bị hồng danh. Vậy mà còn dám đứng ở đây nói chuyện như đúng rồi? Chẳng lẽ cho rằng Khờ Dại thật sự là người tao nhã hay sao a?!

"Bằng hữu, Huyết Sam là thành viên của bang chúng tôi. Nếu các người giết hắn, chỉ sợ sẽ khiến cho hai bang phái trở thành kẻ địch." – Khờ Dại tiếp tục giữ vững bộ dáng "động khẩu không động thủ". Huyết Sam thì đã nóng mặt, muốn xông lên nhưng bị hai người còn lại đưa tay ngăn cản.

Ở trong bang phái, Huyết Sam chỉ quen biết Hỉ Ca. Kỳ thật, hắn không nghĩ sẽ lưu lại, chính là không biết rời bang rồi hắn sẽ đi về đâu thôi. Hơn nữa, hắn thực thích không khí trong Long Môn. Tuy hắn còn chưa dung nhập với mọi người, không nghĩ tới lúc hắn bị giết lại có người kéo qua giúp đỡ. Hắn không muốn Khờ Dại vì hắn mà bị giết. Dù sao Khờ Dại cũng là một trong số ít người của bang phái đã luyện đến cấp 89. Nếu Khờ Dại bị rớt một cấp, hắn sẽ không yên lòng.

"Hai bang đối địch? Chỉ dựa vào một mình ngươi hả? haha... Long Môn Khách Điếm sao? Đây là bang phái rác rưởi gì? Nghe cũng chưa nghe qua."

"Haha... bọn ngươi nghĩ rằng ta thật tốt tính đi!"

"Nhớ nhìn rõ bang huy của bọn tao nha. Thấy rõ không? Đến lúc đó đừng tìm lộn người à..." – Đối phương trào phúng giễu cợt.

Khờ Dại trầm mặc một chốc, sau đó hắn thở dài một cách bất đắc dĩ, quay đầu nhìn 3 đồng bạn dặn dò: – "Các ngươi nhớ kỹ, hôm nay phát sinh chuyện gì cũng tuyệt đối không thể nói cho Hiểu Hiểu biết. Ai dám tiết lộ, ta sẽ không tha cho người đó."

Sau đó Khờ Dại xuất ra pháp trượng, không nói hai lời trực tiếp ra tay.

Khờ Dại khác với Hỉ Ca. Hắn không thiếu máu, lại thiên về thuật sĩ tấn công. Hơn nữa, hắn còn mặc trên người một thân trang bị cao cấp. Có thể nói, bộ trang bị của hắn xếp trong 3 hạng đầu của bảng đánh giá thế giới. Huyết lượng và lực phòng ngự của Khờ Dại cao hơn thuật sĩ bình thường rất nhiều. Một chọi ba, đủ cho hắn kiêu ngạo. Mắt thấy huyết lượng càng ngày càng giảm, Khờ Dại hơi mím môi, trong lòng có điểm hối hận, biết trước lúc xuất môn liền mang theo một tên dược sư. Đang lúc Khờ Dại nghĩ tới thời điểm hắn anh dũng ngã xuống, đột nhiên huyết lượng của hắn dùng tốc độ hỏa tiễn phục hồi đầy. Hắn quay đầu liền thấy Hỉ Ca, còn có A Li và Hiểu Hiểu đang đứng cách đó không xa.

"Dừng tay!" – Đạp Tuyết dẫn người ra ngăn cản.

Bọn người Cẩm Y nhìn thấy Đạp Tuyết liền nhăn mặt. Hỉ Ca âm thầm than trong lòng, xem ra cô đoán đúng rồi, mấy người trước mặt này không ưa Đạp Tuyết, cho nên đặc biệt chạy qua đây giết người. Nói chung... mọi chuyện vẫn là do Lâm Tuyết có phải hay không?! Hỉ Ca liếc mắt nhìn lướt qua Lâm Tuyết, phát hiện cô ta trừng mắt nhìn Huyết Sam với vẻ mặt hiểm ác.

"Ôi, không phải là Đạp Tuyết sao? Sao lại chạy tới đây rồi? Không lẽ cũng nhận lệnh truy nã của bang phái sao?" – tên cầm đầu đội ngũ Cẩm Y vẻ mặt trào phúng đi lên hỏi.

"Chiến Kỳ, ngươi đừng quá phận. Ta đã nói qua, lệnh truy nã lần này là một sự hiểu lầm." – Đạp Tuyết lạnh mặt xuống.

"Thật sao? Ta còn chưa nghe Lâm Tuyết nói qua a... các ngươi có nghe sao?"

"Không có." – những người phía sau đồng thanh mở miệng.

"Hừ... Lâm Tuyết là người phát lệnh truy nã, cô ấy còn chưa nói đây là hiểu lầm. Ngươi bằng vào cái gì có thể thay cô ấy quyết định chứ? Ta nghĩ, cho dù ta làm sai thì chuyện này cũng không phải lỗi của ta."

Chương 188: Chẳng phải đại sự gì

"Ngươi còn đợi ta mời ngươi trở về sao?" – Đạp Tuyết nhướng mi. Ở bang phái, hắn có địa vị không nhỏ. Hơn nữa bang chủ cố ý muốn bồi dưỡng hắn, cho nên tiếng nói của hắn cũng có chút uy. Trước mặt Đạp Tuyết, đám Chiến Kỳ còn không dám tỏ vẻ.

Chiến Kỳ tuy bất mãn trong lòng nhưng không dám quá phận, chỉ có thể quay đầu ra lệnh cho thủ hạ: – "Chúng ta đi."

"Chờ một chút."

"Ngươi còn muốn gì?" – Chiến Kỳ chuẩn bị đi, lại thấy Hỉ Ca mở miệng ngăn cản, ngữ khí không tốt hỏi.

"Giết người của chúng ta xong liền bỏ đi như vậy, ngươi cảm thấy chuyện này có thể sao?" – Hỉ Ca cười cười. Chẳng lẽ nhìn mặt cô giống người lương thiện lắm à?

"Chẳng lẽ ngươi muốn báo thù?" – Chiến Kỳ bĩu môi, căn bản không tin Hỉ Ca dám làm như vậy.

"Chủ ý không tồi. Hoan nghênh lần sau lại tới." – Hỉ Ca cười nói, sau đó nhìn Khờ Dại làm ra một cái thế thủ thế.

Khờ Dại được tới ám hiệu cho phép của Hỉ Ca liền không khách khí, hướng về phía đội ngũ đối diện mà tấn công. Đạp Tuyết căn bản không nghĩ Hỉ Ca dám động thủ. Chờ hắn phục hồi sự kinh hách thì chiến đấu đã xong. Đạp Tuyết nhìn ra được, thuật sĩ vừa ra tay giúp đỡ em trai hắn không phải là thuật sĩ tấn công cao bình thường. Đặc biệt khi tên này phối hợp với vũ giả tên Hiểu Hiểu thì hai người giống như sát thần.

Chiến Kỳ là kiếm khách có phòng ngự cực cao, vậy mà không thể kháng trụ được lâu. Hiểu Hiểu nắm thời cơ phóng thích kỹ năng quá chuẩn, thời gian dùng kỹ năng mê muội một chút cũng không lãng phí. Chiến Kỳ từ đầu tới cuối đều bị định thân đứng yên tại chỗ, chưa từng nhúc nhích một bước chân đã bị người ta giết chết. Nhìn lại, vũ giả bên đội ngũ của Cẩm Y đúng là dọa người. Kiếm khách của đội ngũ bị người ta chế trụ, vậy mà hắn còn không có thời gian dùng kỹ năng xua ta để trợ giúp nữa.

Giải quyết xong đám Chiến Kỳ, trên mặt đất bạo ra vài món trang bị ám kim. Hỉ Ca không thu lượm, chỉ nhìn Đạp Tuyết cười cười, sau đó mang người rời đi.

Sau khi bọn Hỉ Ca biến mất, Lâm Tuyết tựa hồ bị tình hình trước mắt dọa sợ, lo lắng kéo ống tay áo của Đạp Tuyết: – "Chiến Kỳ bị giết như vậy sẽ không có vấn đề gì chứ?"

"Không sao. Ta sẽ về xử lý." – Đạp Tuyết nở nụ cười khổ. Làm sao không xuất hiện vấn đề cho được. Chiến Kỳ dù sao cũng là thành viên của tinh anh đoàn, bị người ta giết, rớt mất một cấp, bang phái nhất định sẽ điều tra. Dựa theo tính cách của Cẩm Y, khẳng định sẽ đổ hết tội lỗi lên đầu Hỉ Ca. Chuyện này nếu giải quyết không tốt, có lẽ sẽ dẫn đến bang chiến. Nếu Long Môn chỉ là bang phái hạng hai bình thường thì không nói. Đằng này, xem ra Long Môn không yếu đuối như hắn tưởng. Có nên điều tra một chút bang phái của họ không?

"Thật có lỗi, ta mang phiền phức đến cho mọi người." – Huyết Sam đi phía sau Hỉ Ca, nhỏ giọng nói.

Hỉ Ca dừng chân: – " Huyết Sam, chỉ cần trên người ngươi còn đeo bang huy Long Môn, liền là thành viên của Long Môn. Nếu ngươi không thể giải quyết sự việc, bang phái sẽ giúp ngươi giải quyết. Chuyện này còn chưa phải là đại sự gì."

"Nhưng... Cẩm Y..." – Huyết Sam ở Long Môn đã được vài ngày, hắn vẫn chưa nhìn ra được thực lực của Long Môn nông sâu ra làm sao. Trong lòng hắn lo lắng Hỉ Ca sẽ đắc tội với Cẩm Y.

Khờ Dại đi ở một bên, không nhịn được tiến lên vỗ vai Huyết Sam: – "Ta nói này, ngươi suy nghĩ nhiều quá làm gì. Nếu Cẩm Y có cái thực lực kia, họ đã nằm trong top bát đại bang phái rồi."

Huyết Sam còn muốn cùng Khờ Dại phân tích phân tích, kết quả Khờ Dại chẳng thèm cho hắn cơ hội, trực tiếp chạy theo Hiểu Hiểu, vẻ mặt xu nịnh lấy lòng. Huyết Sam không tài nào hình dung vẻ mặt đó với hình tượng cao thủ vừa rồi. Kỳ thật, nếu không phải tận mắt chứng kiến Khờ Dại ra tay, Huyết Sam căn bản không tin Khờ Dại là cao thủ. Còn có, người luôn kiệm lời Hiểu Hiểu. Cô và hắn đều luyện chức nghiệp vũ giả, nhìn cô ra tay hắn mới biết bọn họ cỡ nào chênh lệch. Không riêng gì trang bị, kỹ thuật cũng là một trời một vực. Có thể nói, tinh anh đoàn của Long Môn, tùy tiện bốc ra một người đều có thể đảm đương vai trò chủ lực trong đội ngũ của Cẩm Y. Mà hắn hiện giờ chỉ là một trợ thủ dưới trướng mà thôi. Huyết Sam nghĩ, có lẽ hắn đánh bậy đánh bạ lại đánh trúng cũng nên. Huyết Sam nhìn người đi đằng trước, Hỉ Ca, đang cùng A Li thảo luận chính sự, trên mặt khó giấu được một tia mĩm cười. Hy vọng Cẩm Y lần này biết thu liễm. Nếu thật sự cùng Long Môn đánh nhau, còn chưa biết mèo nào cắn miểu nào đâu.

Chương 189: Chuyển chức nhiệm vụ (thượng)

Dựa theo Hỉ Ca phỏng đoán, người của Cẩm Y tạm thời sẽ không chạy qua đây gây phiền toái. Chẳng lẽ ngay cả chuyện nhỏ nhặt này mà Đạp Tuyết cũng không biết cách xử lý cho tốt sao?! Hơn nữa, hai bang phái ở hai đại lục xa xôi cách trở. Vượt lục địa đánh nhau hả? Chỉ có mấy tên ngốc mới làm.

Sau khi chia tay bọn Khờ Dại, cô một người trở lại tửu lâu. Hai ngày trước, A Thất và Sở Niệm đều rời đi. Sở Niệm sau khi về đến nhà thì có thượng tuyến báo tin cho Hỉ Ca biết. Nhưng A Thất thì không thấy liên lạc. Cô gọi điện, đường dây lại không thông. Hiện tại, chỉ có thể tìm bọn Cát Tường hỏi thăm tình hình.

Hỉ Ca bước vào bao gian, nhìn thấy Mặc Phi và Tư Văn đang giành nhau một cái đùi gà. Hai tên đánh đến thiên hôn địa ám, mém chút ném nguyên cái đùi gà vào mặt Hỉ Ca.

Hừ... hai tên này tưởng mình là lão bản của tửu lâu a? Quăng ném đồ đạc sẽ không cần bồi thường hay sao? Hỉ Ca nhìn một đống hỗn độn dưới đất, liếc mắt xem thường. Sau đó, cô đi vào cái góc khuất nhất, ngồi xuống, chờ hai người đánh cho xong lại hỏi chuyện.

"Hắc hắc... Hỉ Ca, có phải đang nhớ lão đại hay không a?" – Mặc Phi cầm nửa cái đùi gà vừa giành được từ trên tay Tư Văn, tùy tiện ném xuống đất. Hắn không ăn được thì người khác cũng đừng hòng ăn.

Hỉ Ca cười cười, từ chối cho ý kiến. Sau khi A Thất rời đi, trong lòng cô luôn thấy trống rỗng, cảm giác giống như vừa mất đi mục tiêu của cuộc đời. Tình hình này... cô bệnh nặng rồi a~

"A Thất đã về chưa?" – Hỉ Ca chống cằm, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không chút để ý mở miệng hỏi.

"Còn chưa. Ta đoán lão đại đi hẹn hò với tình nhân rồi." – Mặc Phi cười hì hì trả lời.

"Ồ, vậy sao?!" – Hỉ Ca nhếch miệng hừ một tiếng. Tốt nhất là hắn đi hẹn hò thật... hừ hừ...

Tư Văn trừng mắt nhìn Mặc Phi. Lời này mà ngươi cũng dám nói ra?! Lỡ Hỉ Ca đi tìm lão đại đối chất, không cần biết chuyện hẹn hò là thật hay giả, nếu lão đại bị Hỉ Ca xử đẹp, bọn hắn cũng sẽ te tua theo.

"Hỉ Ca? Sao ngươi trở lại rồi?" – Cát Tường bước chân vào phòng, nhìn thấy Hỉ Ca, ngạc nhiên hỏi.

"Rảnh rỗi không có chuyện gì làm." – Hỉ Ca than thở. Lãng phí thời gian của cô quá a~ Hỏi hai tên kia cả nửa ngày, rốt cuộc bọn hắn cái gì cũng không biết.

"À... lão đại phải xử lý chút chuyện nhỏ, rất nhanh sẽ trở lại, ngươi không cần lo lắng." – Cát Tường giống như đọc được tâm sự của Hỉ Ca, không đợi cô hỏi đã tự động cho câu trả lời. Hắn không dám chọc giận Hỉ Ca nha. Người con gái này là máu là thịt của lão đại. Nếu không phải có chút chuyện cần lão đại đích thân ra tay xử lý, sợ là lão đại chẳng chịu rời khỏi Hỉ Ca nửa bước đâu. Cát Tường quen A Thất gần 30 năm, vẫn biết A Thất có cái bệnh không thích tiếp xúc với người khác. Như thế nào sau khi quen Hỉ Ca lại biến thành "con đĩa" giống nhau, bám dính cứng ngắt lên người Hỉ Ca là sao? Cái này có phải dị biến tính lúc yêu không?

"Hừ... ta mới không thèm lo lắng." – Hỉ Ca nhỏ giọng nói, không biết bọn Cát Tường có nghe hay không.

"Hỉ Ca, ngươi đã lên cấp 89 rồi, muốn thử làm nhiệm vụ chuyển chức không?" – Cát Tường kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh, bắt đầu dụ dỗ.

Bọn Cát Tường đều lên cấp 89 từ lâu, nhiệm vụ chuyển chức đã làm thử vài lần. Nhưng mỗi lần đều sai kém một chút mới có thể thành công. Đối với bọn hắn mà nói, bất kể là người chơi nào thành công đều không sao cả. Nhưng nếu là người trong nhà thành công thì vẫn tốt hơn. Bởi vì việc này sẽ khiến tên tuổi của người chơi lẫn tên tuổi của bang phái một bước nổi danh. Hiện tại, tất cả các bang phái đều nhìn chằm chằm vào nhiệm vụ chuyển chức.

"Các ngươi còn chưa chết tâm hả?" – Hỉ Ca bĩu môi. Sở Tiếu Ca nhà cô đã thử làm nhiệm vụ chuyển chức không dưới năm lần. Lần nào cũng thất bại.

"Chơi thử cho vui mà... dù sao cũng chưa có ai thành công. Phần thưởng rất lớn nha~"

Đây là hệ thống đặt định một cái cột mốc. Đội ngũ đầu tiên thành công chuyển chức sẽ có phần thưởng vượt trội, bởi vì sau đó, nhiệm vụ sẽ giảm độ khó cho những người sau.

Bị Cát Tường lầm bầm dụ dỗ một hồi, Hỉ Ca chịu không nổi, kết quả bị lừa đi đến nghiệp lý liên minh để tiếp nhận chuyển chức nhiệm vụ. Sau khi nhận nhiệm vụ, nhìn thông tin, Hỉ Ca có điểm hối hận. Nếu thất bại sẽ bị rớt một cấp đó. Từ 88 lên 89 cấp cần kinh nghiệm rất nhiều, cô phải tốn bao nhiêu thời gian mới có thể luyện trở lại đây aaaaa...

Sau 15 phút chuẩn bị, Hỉ Ca bị hệ thống truyền tống đến một Thủy Cung. Thủy Cung này xây bằng thủy tinh, trong suốt, lấp lánh, có điều hơi trống trải, trên mặt đất chỉ có những chùm san hô đủ màu sắc đang uốn lượn theo làn nước. Xuyên qua vách tường thủy tinh có thể nhìn thấy từng đàn cá nhỏ đang bơi lội tung tăng, thỉnh thoảng lại có một ít thủy quái tướng mạo xấu xí nhào ra hù dọa.

Hỉ Ca đang thỏa thuê ngắm cảnh, trước mặt cô bỗng nhiên hiện lên một đạo bạch quang, sau đó một người xuất hiện. Nhìn thấy người này, Hỉ Ca sửng sốt, trong lòng âm thầm chửi thề.

"Hỉ Ca~ thật khéo quá!" – Minh Độ Thiên nhìn thấy Hỉ Ca, biểu tình trên mặt nhu hòa đi không ít. Cho dù Hỉ Ca trưng ra khuôn mặt thối hoắc, anh ta cũng không sinh khí.

Hỉ Ca liếc mắt, chẳng buồn mở miệng. Hiện tại, cô chỉ muốn đem cái tên dụ dỗ cô đi làm nhiệm vụ chuyển chức ra băm vằm thành trăm mảnh. Nếu không phải nghe theo đề nghị của Cát Tường, cô sẽ không đụng mặt với Minh Độ Thiên. Giờ thì hay rồi, chẳng những đụng mặt mà còn phải cùng tên này làm nhiệm vụ nữa. Hy vọng chốc lát có thể gặp được người quen. Nói thật, ở một mình một chỗ với Minh Độ Thiên, trong lòng Hỉ Ca vẫn là có chướng ngại. Hỉ Ca không trả lời, Minh Độ Thiên biết điều không hỏi nữa. Bất quá, ánh mắt của anh vẫn một mực nhìn cô, chưa từng dời đi.

Lại đợi thêm vài phút, trong Thủy Cung xuất hiện thêm ba người. May mắn, có một người là người quen.

Tư Văn được truyền tống đến Thủy Cung, nhìn thấy Minh Độ Thiên, rồi quay đầu nhìn thấy Hỉ Ca, hắn cúi đầu cười khổ. Hai người còn lại, một là thuật sĩ, một là thích khách. Thuật sĩ là người của Khổ Độ. Thích khách thì không phải nhưng tựa hồ cũng có quen biết Minh Độ Thiên. Kỳ thật, dưới tình huống này, cho dù không quen biết thì người ta cũng cố tạo biện pháp để quen biết. Dù sao Minh Độ Thiên là người nổi tiếng. Những cao thủ đứng đầu thế giới, có mấy ai là không muốn làm quen với anh ta đâu?!

Năm người hợp thành một đội ngũ. Rất nhanh sau đó, hộp thoại liền xuất hiện nhiệm vụ. Bất hạnh thay, bọn họ nhận đến là nhiệm vụ ghê tởm nhất của bản sao này. Trong bản sao, toàn đội ngũ phải hành động theo tình tiết mà hệ thống đã quy định. Bình thường mà nói, chỉ cần vô ý chọn sai tình tiết kịch bản sẽ ngay lập tức bị phán thất bại. Cho nên, vai trò người chỉ huy rất quan trọng. Mặc dù Hỉ Ca không phục nhưng cô buộc phải đồng ý để Minh Độ Thiên trở thành đội trưởng. Tư Văn không có ý kiến dị nghị gì. Về phần hai người còn lại, khẳng định càng muốn bợ đỡ Minh Độ Thiên. Không khí trong đội ngũ chẳng thể nói là tốt, nhưng nhìn tổng thể thì thực lực của họ không tồi.

Nhiệm vụ bắt đầu.

Cổng Thủy Cung đột nhiên mở ra. Một nữ tử mặc trang phục màu xanh ánh bạc từ bên ngoài xông vào, vẻ mặt hoảng sợ, nhìn thấy bọn Hỉ Ca liền trực tiếp vọt qua, sau đó nắm chặt tay Hỉ Ca mà nói.

"Tiểu thư, cầu ngài cứu ta... bọn hắn... bọn hắn muốn giết ta." – nữ nhân vừa nói vừa rơi lệ.

Hỉ Ca chưa từng làm qua loại nhiệm vụ tình tiết kịch bản, nhất thời không biết phải phản ứng ra sao mới đúng.

"Tiểu thư, xin chậm rãi nói, là ai đang truy sát nàng?" – Minh Độ Thiên nhìn Hỉ Ca, sau đó đi đến bên cạnh nữ nhân kia, ôn nhu hỏi.

Nữ nhân ngẩng đầu, ánh mắt có chút mê mang nhìn Hỉ Ca, rồi lại nhìn Minh Độ Thiên, nước mắt như mưa trả lời: – "Là Long Vương. Hắn giết trượng phu của ta. Còn bắt ta trở thành Thất phu nhân... cầu đại hiệp mau cứu ta đi."

"Xin hỏi hiện tại Long Vương có bao nhiêu vị phu nhân?" – Minh Độ Thiên chậm rãi hỏi.

"Mười bốn vị." – nữ tử trả lời.

Minh Độ Thiên gật đầu, sau đó không chút do dự giương kiếm đâm nữ nhân bị thương. Nữ nhân nín khóc, vẻ mặt dữ tợn hướng Minh Độ Thiên tấn công. Khuôn mặt nhỏ nhắn vừa rồi phút chốc biến dạng. Chiếc miệng hoa đào chúm chím biến thành một cái mồm to đầy huyết nhục. Nhìn tới hàm răng nanh kia, Hỉ Ca nhịn không được rùn mình. Tiêu diệt nữ nhân không khó. Đây chỉ là tiểu boss. Đội ngũ nhanh chóng giết chết cô ta. Nữ nhân sau khi chết liền biến thành một làn khói, nhưng trên mặt đất lại rơi xuống một kiện xiêm y. Hỉ Ca cầm lên nhìn.

>> Vật phẩm nhiện vụ: xiêm y của Thất công chúa Long cung.

Bảng nhiệm vụ của mọi người tự động biến thành: hoàn thành 10%

Đang lật tới lật lui xem kiện quần áo, chưa kịp nhìn cho rõ, không hiểu sao bộ quần áo trực tiếp bay lên người Hỉ Ca, đồng thời Hỉ Ca xuất hiện một cái trạng thái: toàn bộ kỹ năng đóng băng, cấm sử dụng. Hỉ Ca còn đang đơ người, chưa biết xử lý phiền toái như thế nào, bên ngoài lại vọt vào mấy người nữa.

Những người đến lần này có đủ loại.

Đi đầu là một nam nhân, trên người mặc long bào, trên đầu đội long mão, làm như sợ người ta không biết hắn là Long vương vậy. Đứng sau lưng Long vương là Quy thừa tướng. Long vương nhìn thấy Hỉ Ca đang mặc sa y, vẻ mặt kích động, lệ rơi thành hàng, nhào tới ôm lấy cô. Hỉ Ca đầu đầy hắc tuyến. Đây là chuyện gì xảy ra??? Cô là tới làm nhiệm vụ, không phải chơi trò nhận cha-con a~ Cũng may, Long vương rất nhanh liền khôi phục dáng vẻ bình thường, nhìn những người còn lại trong đội ngũ

"Đa tạ bốn vị tráng sĩ đã tìm được nữ nhi cho ta. Các vị tráng sĩ có yêu cầu gì, cứ nói, ta sẽ tận lực đền đáp."

Chương 190: Chuyển chức nhiệm vụ (trung)

Cứ như vậy, Hỉ Ca trở thành con gái của Long vương. Thật không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa. Nhiệm vụ này thật quá khoa trương. Chỗ khó chính là bọn họ phải thông qua đối thoại để kích hoạt tình tiết nhiệm vụ. Lỡ nói sai một câu liền bị phán thất bại. May mắn, Minh Độ Thiên là người từng trải, vừa gặp nữ nhân đầu tiên, thông qua đối thoại thấy được lỗ hổng, bằng không, cả đội ngũ đã rớt đài từ vòng ngoài rồi. Minh Độ Thiên giải thích với Long vương rằng Hỉ Ca không phải con gái của ông ta. Nhưng Long vương không tin, còn giận dữ bảo bọn họ là người xấu, quyết định đem cả bốn người ra xử tử. Hỉ Ca mặc dù là "công chúa giả" nhưng nói chuyện với Long vương vẫn có trọng lượng hơn một chút. Kết quả, Long vương vẫn không tin cô là "công chúa giả", nhưng quyết định rút lại án tử hình, chỉ bắt bọn Minh Độ Thiên làm một cái nhiệm vụ rửa tội. Trong vòng một giờ, phải xử lý sạch 24 tên trộm Hắc thủy ngư. Khẳng định Hắc thủy ngư không phải là quái bình thường. Phỏng chừng là quái tinh anh. Chỗ khó nhất không phải là đánh bọn chúng thế nào, mà là làm cách nào tìm được nơi bọn chúng sẽ xuất hiện. Chỉ có một giờ đồng hồ, sợ là không đủ dùng.

"Long nữ" Hỉ Ca được đặc cách ở lại trong Thủy Cung, tùy tiện dạo chơi ăn uống. Đáng tiếc, cô không thể sử dụng kỹ năng. Đụng phải quái cũng không thể đánh. Càng quỷ dị hơn là cô không thể liên lạc với đội ngũ. Tiếp nhận nhiệm vụ rồi, Minh Độ Thiên liền phái thích khách đi vào địa phương tối tăm nhất của Thủy Cung để tìm Hắc thủy ngư. Ba người còn lại thì đi ra bên ngoài để tìm. Về phần Hỉ Ca... Trước mặt Long vương, Minh Độ Thiên không dám mở miệng nói cái gì. Bất quá, hai người dù sao từng ở chung một chỗ trong thời gian dài, sự ăn ý là vẫn có. Ánh mắt Minh Độ Thiên đảo qua mấy thị nữ, sau đó nhìn Hỉ Ca. Cô gật đầu biểu thị đã rõ.

Đội ngũ rời đi, Long vương cũng mang người rời đi, trong phòng chỉ còn lại Hỉ Ca và ba thị nữ. Hỉ Ca bắt đầu hướng bọn họ nói chuyện phiếm. Không thể không nói, cùng NPC nói chuyện đúng là cần kỹ xảo nha. Hỉ Ca lãng phí một đoạn thời gian mới lấy được một ít thông tin có giá trị.

Thị nữ thứ nhất nói, Long Cung có một cái mật thất. Thị nữ thứ hai nói, Long Cung có một loại đan dược, ăn vào có thể loại bỏ tình trạng biến thân. Thị nữ thứ ba nói, mấy ngày trước, em trai của Long vương mất tích.

Nói chuyện xong, nhìn đồng hồ, đã gần 20 phút trôi qua. Hỉ Ca hiện tại không thể giúp ích gì cho đội ngũ. Chỉ có thể đặt hết hy vọng vào Minh Độ Thiên. Đây mới là nhiệm vụ thứ hai mà thôi. Nếu bốn người không thể hoàn thành, vậy khỏi bận tâm đến phía sau luôn. Chuyện Hỉ Ca cần làm bây giờ là tìm được loại đan dược hủy biến thân kia. Nếu cô có thể khôi phục trở lại bình thường là có thể giúp đỡ đội ngũ. Năm người vẫn tốt hơn bốn người nha.

Trong lúc Hỉ Ca đi tìm đan dược, bọn Minh Độ Thiên đã giết được 13 con Hắc thủy ngư.

Thích khách kia coi vậy mà có bổn sự thuộc vào loại cừ. Khả năng tìm kiếm quái đúng là số một. Bốn người trong đội ngũ phối hợp rất tốt, không lãng phí thời gian chút nào. Mặc dù Khổ Độ và Thứ là kẻ thù không đội trời chung. Nhưng cả Tư Văn và Minh Độ Thiên đều có phong phạm của lão đại, không phải loại kẻ thù giận đỏ mắt cứ gặp nhau là nhào vào đánh. Huống hồ, Tư Văn đối với người ngoài luôn dùng thái độ ôn hòa nhã nhặn. Cho nên, đội ngũ bốn người một đường giết quái, không phát sinh dị biến nào.

Ngược lại, Hỉ Ca một người đi tìm đan dược lại phát sinh rất nhiều tình huống, thiếu chút nữa đã đi đời nhà ma. Thật không biết người nào xây mật thất lại gắn nhiều cơ quan ám khí như vậy làm gì. Hỉ Ca đi qua cái hành lang đó, hai lần bị nóc nhà rơi xuống đầu, ba lần bị trợt chân do dưới đất có chất lỏng gì đó chảy ra, hai lần bị khối đá khổng lồ rượt chạy. Nếu không phải cô nhanh tay lẹ mắt, cơ thể dẻo dai, tránh được mấy kiếp, bằng không cô đã trở thành miếng thịt vụn rồi.

Sau khi vào đến mật thất, Hỉ Ca còn phải ráp một cái hình thì mới mở được nắp hòm để lấy thuốc. Mất tám phút mới giải xong cái trò ráp hình, rốt cuộc mở được hòm. Vốn tưởng vậy là xong rồi, ai ngờ cô vừa mở nắp hòm, đột nhiên cửa thạch thất đóng chặt, bên trong thạch thất xuất hiện một con Hắc thủy ngư. Nhìn con quái xấu xí trước mặt, Hỉ Ca câm nín ngẩng đầu nhìn trời cảm thán. Còn 5 phút nữa là hết thời hạn của nhiệm vụ. Vậy mà con quái cuối cùng của nhiệm vụ lại nhốt chung một chỗ với cô. Thật là đáng chết mà! Con quái tựa hồ còn ở trong trạng thái mê mang. Hỉ Ca bất chấp trong hòm đựng đan dược gì, nhặt lên bỏ ngay vào miệng. May mắn, thời khắc mấu chốt, hệ thống không phạm sai lầm. Sau khi ăn dược, xiêm y trên người Hỉ Ca liền quay vào balô, trạng thái giải trừ, hơn nữa công kích của cô còn tăng 50%. Đây xem như hệ thống bồi thường cho cô.

Hỉ Ca nghe tiếng Minh Độ Thiên nói trên kênh đội ngũ, kêu ba người kia chạy đi tìm con quái cuối cùng của nhiệm vụ. Hỉ Ca không có thời gian giải thích với bọn họ bởi vì cô đang phải đánh nhau xức đầu mẻ trán với con quái. Hắc thủy ngư có phòng ngự cực thấp nhưng công kích lại cực cao. Hỉ Ca không thể quên chuyện cô là một thuật sĩ yếu ớt, máu ít phòng ngự thấp. Cho nên băng đống thuật liên tiếp được cô quăng ra, băng thuẫn duy trì sự bảo hộ chưa từng ngừng. Bởi vì lực công kích tăng lên nên thời gian phóng thích kỹ năng của Hỉ Ca rút ngắn lại, chia đều cứ 1s là một kỹ năng. Đang lúc bọn Minh Độ Thiên tưởng phải buông tha cho nhiệm vụ, đột nhiên bảng thông tin lóe sáng, báo hiệu nhiệm vụ hoàn thành.

"Hỉ Ca, ngươi giết con quái cuối cùng rồi?" – Tư Văn mở miệng hỏi trên kênh đội ngũ.

"Ừ, mọi người đang ở đâu? Ta chạy qua." – Hỉ Ca vừa đi vừa giải thích tình hình.

Lúc Hỉ Ca trở về Thủy Cung, bọn Minh Độ Thiên đã có mặt. Cô đưa xiêm y cho Minh Độ Thiên. Hắn nắm giữ tiết tấu của nhiệm vụ giỏi hơn cô, để hắn giữ vật phẩm nhiệm vụ thì tốt hơn. Lúc này, Quy thừa tướng lại chậm rãi xuất hiện, giao nhiệm vụ thứ ba cho bọn họ. Nhiệm vụ lần này yêu cầu bọn họ đi tìm mảnh ghép của binh phù. Vừa đủ 5 miếng ghép, cần 5 người phối hợp. Những nhiệm vụ sau đó đều thuộc dạng dễ dàng, chỉ có giới hạn về thời gian mà thôi. Có Minh Độ Thiên chỉ huy, Tư Văn giúp đỡ phân tích, vậy mà nhiều lần đội ngũ chỉ kịp hoàn thành nhiệm vụ ngay sát thời hạn. Đại khái chuyện này cũng cần vận khí đi. Kể ra thì cả năm người đều có vận khí không tồi. Rốt cuộc bọn họ hoàn thành nhiệm vụ thứ tám, Long vương lúc này mới tin tưởng Hỉ Ca không phải con gái của ông.

Bọn họ đã giết quái, truy tìm bảo vật, lạc vào mê cung, giải đáp câu đố, Hỉ Ca thật không hiểu, đây là làm nhiệm vụ hay đi thi đại học? Còn đưa ra 50 câu hỏi trắc nghiệm, phải giải đúng 25 câu thì mới cho qua. Lúc này, Hỉ Ca không thể không bội phục Tư Văn. Hắn quả thật là một cuốn bách khoa toàn thư "sống". Toàn bộ 50 câu hỏi là một mình hắn trả lời. Thậm chí mấy vấn đề như là "quốc ca chế độ cũ" đến "hai nhân vật nổi tiếng abc xyz ly hôn năm nào" mà hắn cũng biết luôn. Hỉ Ca thực hoài nghi, rốt cuộc Tư Văn bình thường ở nhà là làm gì? Cô phát hiện, bản thân trừ bỏ biết đánh quái, tốc độ nhanh hơn hắn một chút, ngoài ra tất cả các phương diện khác đều thua kém Tư Văn. Thật sự là tức chết mà!!!

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ thứ tám, đội ngũ bị truyền tống đến một mê cung. Ở đây có rất nhiều Thất công chúa bị bắt giữ. Nhiệm vụ của họ là cứu tới vị công chúa thật.

Nơi này sát quái không cho kinh nghiệm, nhưng mỗi con quái đều rơi ra tài liệu quý hiếm. Có tài liệu của tông sư thợ may. Có tài liệu của tông sư đầu bếp. Hỉ Ca lấy được 2 bản vẽ chế tạo sử thi vũ khí, có điều phải sử dụng quặng thạch cấp cao. Cứ tưởng cứu được Thất công chúa rồi thì nhiệm vụ sẽ thoải mái hơn. Kết quả, Thất công chúa bảo rằng Long vương là giả mạo. Làm cho cả bọn một đầu mờ mịt không hiểu chuyện gì là chuyện gì luôn. Long vương lúc này phát tới một nhiệm vụ mới, bảo rằng Thất công chúa bị kinh hách, buộc cả bọn phải đi tìm linh dược trị liệu. Trong khi Thất công chúa lại phát ra một nhiệm vụ khác, yêu cầu bọn họ đi tìm Long vương chân chính. Rốt cuộc tiếp nhiệm vụ nào mới đúng? Mắt thấy nhiệm vụ sắp hoàn thành rồi, không ai nghĩ tới sẽ thất bại trong gang tấc. Mọi người bình tĩnh lại, ngồi xuống bàn bạc với nhau.

Hỉ Ca chỉ có thể tâm bình khí hòa cùng phân tích tình hình với Minh Độ Thiên. Bọn họ rà soát lại tất cả tình tiết đã xảy ra, những lời các NPC đã nói qua. Rất khó tưởng tượng đi, nếu không phải vì nhiệm vụ, Hỉ Ca tuyệt đối không tưởng có ngày cô có thể bình tĩnh ngồi nói chuyện với Minh Độ Thiên như thế này. Chuyện xưa, bức người là cô. Tiểu Cửu từng nói, bởi vì cô là người cố chấp, sau khi bị phản bội mới có thể đau thương sâu sắc như vậy. Hiện tại, cô đã có thể buông xuống tâm tình, xem mọi chuyện như không. Minh Độ Thiên trong mắt cô hiện giờ chỉ là một người quen biết cũ.

"Hỉ Ca, ngươi nghĩ thế nào?" – Tư Văn thấy Hỉ Ca sững người liền vỗ cánh tay cô.

"Lời nói của Thất công chúa có độ tin cậy hơn một chút..." – Hỉ Ca do dự, sau đó ngẩng đầu nhìn Minh Độ Thiên. Không ngờ, Minh Độ Thiên đang đồng dạng nhìn cô.

"Minh bang chủ thấy sao?" – Tư Văn lại nhìn Minh Độ Thiên hỏi.

Đội ngũ có 5 người, mỗi người đều có ý kiến riêng, muốn thống nhất là không dễ dàng.

"Ta nghe Hỉ Ca."

Chương 191: Nhiệm vụ chuyển chức (hạ)

Nghe câu trả lời của Minh Độ Thiên, Tư Văn cúi đầu, trong mắt lóe lên một tia trào phúng.

Hỉ Ca không nghĩ tới Minh Độ Thiên sẽ nói như vậy. Cô sửng sốt một chút nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường, khẽ cười, nói: – "Nếu Minh bang chủ đã nói như vậy, chuyện này liền quyết định như thế."

Hai người còn lại của đội ngũ đều không ý kiến. Bọn hắn đi theo Minh Độ Thiên, lão đại đã mở lời, bọn hắn nào dám phản đối.

Hỉ Ca quá hiểu nam nhân này. Cho dù hai người tách ra thời gian lâu lắm, nhưng tính tình của anh ta vẫn như xưa, chưa từng thay đổi. Trước kia đều như vậy, ở trước mặt mọi người, Minh Độ Thiên sẽ vô điều kiện ủng hộ mọi ý kiến mà cô nêu ra. Khi đó, rất nhiều người hâm mộ cô. Ai cũng cho rằng Minh Độ Thiên vì sủng cô nên mới thế. Sau này Hỉ Ca mới hiểu ra, sự thật không phải như vậy. Bởi vì ý kiến của cô vừa hay cũng là ý kiến của anh ta. Trong tình hình đó, anh ta cố ý tạo ra một loại ảo tưởng. Đối với mọi người đều có lợi.

Đó không phải là sủng nịnh. Đó không phải là tình yêu.

Sở dĩ Hỉ Ca đưa ra lựa chọn kia là vì cô đã có chủ ý trong đầu. Lúc nãy, cô từ miệng của 3 người thị nữ nghe được 3 câu nói, trong đó có 2 câu lúc trước nghe không hiểu, nhưng hiện giờ lại nghe hiểu.

Căn cứ theo lời của Thất công chúa thì em trai của Long Vương có tướng mạo giống y như đúc với Long vương. Một thị nữ đã nói, vài ngày trước vị vương gia này đột nhiên mất tích. Một thị nữ khác lại đề cập đến chuyện trong cung điện có hạ thất (phòng ngầm) bí mật. Từ đầu tới giờ, nhiệm vụ của bọn họ đều không liên quan gì đến hạ thất. Cho nên, nếu đoán không sai thì có lẽ Long Vương thật sự đang bị nhốt trong hạ thất đó.

Vừa tiếp nhận nhiệm vụ của Thất công chúa, tất cả người của Long cung trực tiếp biến thành quái vật hồng danh. Cũng may, vị Long Vương giả kia không đuổi theo đến đây. Nếu không bọn họ vừa phải đánh quái vừa phải bảo hộ công chúa thì thật khổ mệnh. Lại nói, nếu Thất công chúa không phải cứ thấy quái liền là người thứ nhất lao qua đánh thì nhiệm vụ của họ đã thoải mái hơn nhiều rồi. Có thể bảo hộ công chúa long tóc không thương đến gặp Long Vương thật sự khó khăn quá a~

Vung tay cấp cho Thất công chúa một cái huyết tế, nhìn máu cô ta đã hồi đầy, lúc này Hỉ Ca mới quay sang xử lý đám binh cua tôm tướng ở xung quanh. Hồi nãy nơi đây vẫn là một tòa cung điện trống rỗng, nháy mắt một cái liền xuất hiện một đống quái. Không biết bọn quái này là từ lỗ nào chui lên??? Haiz... hiện giờ không có thời gian để ôm oán than thở.

Nhiệm vụ này không giới hạn thời gian, nhưng đám quái vật cứ từng đàn từng đàn xông tới, giết hoài không hết. Nếu bọn họ không nhanh chóng tìm ra hạ thất kia, nói không chừng cả đám sẽ bị nước miếng của bọn quái vật này dìm chết luôn. May mắn, thích khách trong đội ngũ rất có tinh thần nghiên cứu bản đồ của Long cung, phải nói là hiểu biết thấu triệt. Theo hắn phân tích thì hạ thất nhất định ở thiên điện (chính điện). Lời thích khách nói ra, Minh Độ Thiên không phản đối mà quay ngược lại hỏi ý kiến Hỉ Ca. Hỉ Ca đối với chuyện này không mấy xác định chắc chắn, cho nên chỉ có thể thuận theo ý kiến của bọn họ. Hơn nữa, Hỉ Ca nghĩ, chạy qua thiên điện dò xét thử cũng không chết ai. Giả sử Long Vương không ở đó, bọn họ vẫn còn thời gian để đi tìm lại.

Sau khi thống nhất ý kiến, thích khách của đội ngũ dẫn theo đoàn người đi tới thiên điện. Trên đường đi, Tư Văn lại nói chuyện phiếm với Thất công chúa, không ngờ lại tìm được manh mối mới. Cuối cùng, ở thiên điện, bọn họ tìm thấy cánh cửa ngầm đằng sau một bức bình phong tú họa.

Vào lúc này, số lượng quái đang tấn công đội ngũ là 50 con, cấp 90. Cho dù cả đội ngũ đều là ngoạn gia tinh anh của Nam Uyên đại lục, không muốn nói là cao thủ trên BXH thế giới, nhưng vẫn không chịu nổi sức ép quá lớn này. Hỉ Ca đưa tay đẩy ra cửa ngầm, sau đó để mọi người đi xuống. Cô thật ra muốn là người đi đầu cơ. Nhưng ai biểu cô là thuật sĩ duy nhất của đội ngũ có kỹ năng làm chậm tốc độ của quái a. Sau khi phóng ra 3-4 lần băng đống thuật, làm cho tốc độ của bọn quái xung quanh chậm lại rất nhiều, lúc này Hỉ Ca mới thong thả đi xuống mật thất, thuận tiện đem cửa ngầm đóng lại như cũ, chặn đám quái vật ở bên ngoài. Về phần làm sao để đi ra? Đến lúc đó lại tính sau.

Bên trong hạ thất có 2 đại boss Cửu Đầu Xà. Một con canh giữ bên người Long Vương. Một con thì lượn qua lượn lại như đi tuần. Bọn Hỉ Ca vừa bước vào, hai đại boss liền hướng Tư Văn và Thất công chúa đánh tới. Đúng là đại boss có khác, thật có đầu óc, có thể nhìn ra được ai là người dễ đối phó nhất trong đội ngũ. Minh Độ Thiên xem như phản ứng nhanh. Ngay lúc Cửu Đầu Xà bay đến trước mặt Thất công chúa, anh ta đã kịp vung tay ra cản lại, đem cừu hận của boss hấp dẫn qua. Sở dĩ ra tay cứu Thất công chúa đầu tiên là bởi vì nhiệm vụ. Thất công chúa là người đề ra nhiệm vụ, tổng không thể để cô ấy chết trước khi nhiệm vụ hoàn thành. Trong khi đó Tư Văn cho dù là dược sư yếu đuối, nhưng trên người có trang bị tốt lại biết thêm huyết, kháng cự với đại boss trong chốc lát hẳn là không thành vấn đề.

Tư Văn đương nhiên biết nhìn tình hình. Hắn vừa tự thêm huyết vừa tự uống dược, một mình cầm cự đại boss. Hỉ Ca thì đang giúp Minh Độ Thiên hồi máu. Rất nhanh, bọn họ đã diệt được đại boss thứ nhất. Sau đó liền thuận lý thành chương xử lý đại boss thứ hai luôn.

Không ngờ vật phẩm rơi ra từ hai đại boss là phùng nhân đồ chỉ (bản vẽ trang phục). Mặc dù chỉ là bản vẽ cấp tử phẩm nhưng lại là loại chế tạo cẩm y hoa phục với tốc độ nhanh. Hiện tại, người chơi đều có chút tiền rủng rỉnh trong túi, cho nên nhu cầu ăn mặc gì đó cũng đề cao không ít. Nghe nói, hiện tại chuyện buôn bán cẩm y hoa phục rất có lời. Hỉ Ca không phải thợ may, nhưng cũng nhận ra bản vẽ này có giá trị không nhỏ. Hỉ Ca không mấy hứng thú với trang phục. Cô luôn yêu thích trường bào màu lam đang mặc trên người. Cuối cùng, Minh Độ Thiên bỏ ra 5 ngàn kim mua tới bản vẽ.

Lúc này, màn đối thoại lâm li bi tráng giữa Long Vương và Thất công chúa cũng gần đến hồi kết thúc. Đại khái là hai người kể lể mấy chuyện tranh quyền đoạt lợi trong hoàng gia. Thiết ~ còn không bằng ngồi xem phim truyền hình. Hỉ Ca sắp bị nhiệm vụ này tra tấn đến phát điên rồi. Nhiệm vụ kéo dài đã gần 10 giờ. Tính nhẫn nại của mỗi người đều không sai biệt lắm sắp chạm tới cực hạn. Hiện tại sắp đến nhiệm vụ cuối cùng, hy vọng không đụng phải chuyện biến thái gì, bằng không, bọn họ sẽ bị đả kích tinh thần nghiêm trọng.

May mắn, nhiệm vụ cuối cùng rất đơn giản, giết Long Vương giả. Thời hạn là một giờ. Căn cứ vào hiểu biết của Hỉ Ca, đại khái có thể đoán ra huyết lượng của vị Long Vương giả kia không hề thấp. Cơ bản là đội ngũ 5 người không thể nào giết nổi ông ta trong thời gian quy định. Không còn cách nào khác, vì nhiệm vụ, Hỉ Ca cắn răng nhịn đau, lôi trong balo ra một đống đan dược, căn cứ vào chức nghiệp của từng người mà phân phát cho họ một đống thứ.

Cùng Long Vương và Thất công chúa rời khỏi hạ thất trở lại Thủy Tinh Cung. Hỉ Ca nhìn tình cảnh trước mặt liền ngốc trệ. Thủy Tinh Cung hiện giờ có 4 con Hắc Long thủ vệ. Bên cạnh đó còn có vị Quy thừa tướng với huyết lượng cao đến dọa người và một vị Long Vương nhìn không ra thực lực. Hỉ Ca ngẩn đầu rơi lệ, thật không thấy tương lai tươi sáng đâu cả. Còn may, hệ thống không biến thái lắm. Ngay lúc Long Vương thật xuất hiện thì 4 con Hắc Long liền biến mất. Hỉ Ca nhịn không được âm thầm thở dài. Nếu Long Vương lợi hại như vậy, tại sao còn ra yêu cầu bảo bọn họ đi giết Long Vương giả làm chi a~ Rõ ràng là khi dễ người quá đáng!!!!!

Trong lúc Hỉ Ca đang làm nhiệm vụ, Long Môn đã sớm loạn thành một đoàn.

Hỉ Ca mất tích một lần liền mất tích luôn 10 giờ. Ai liên hệ với cô đều không được. Cuồng Vũ đã muốn biến thành người hai đầu. (ý nói suy nghĩ nhiều, đầu to ra)

Hai giờ trước, Long Môn cùng Khổ Độ rốt cuộc đối chiến. Nguyên nhân là vì một nữ nhân. Hai nam nhân tranh giành một nữ nhân. Mà hai nam nhân này thuộc hai bang phái đối lập. Ta nói, đầu năm nay, chuyện cẩu huyết xảy ra hơi nhiều à. Vốn dĩ chuyện này là việc cá nhân, nên để người trong cuộc tự thân giải quyết. Ai ngờ, náo loạn một hồi lại dẫn lên kênh thế giới chửi mắng nhau, sau đó một người bên Khổ Độ lại nói ra một câu. Nếu người lên tiếng chỉ là ngoạn gia bình thường thì không nói, cố tình người bên Khổ Độ là một vị đường chủ. Mặc dù lời nói của người này không thể đại diện cho Khổ Độ, nhưng vẫn đủ sức thuyết minh chủ ý của Khổ Độ. Vì một câu nói mà ngoạn gia ở cả hai bang phái đều nóng máu lên. Hậu quả là hai phe liền ma xát, thậm chí có ý đồ muốn dẫn ra bang chiến.

Gây cấn là lúc này không tìm thấy Minh Độ Thiên. Ngay cả Hỉ Ca cũng không biết đi đường nào rồi. Mặc dù Cuồng Vũ có thể chế trụ ngoạn gia của Long Môn, nhưng phía bên Khổ Độ cô quản không tới. Trơ mắt như vậy, Cuồng Vũ biết, sẽ dẫn đến xung đột, mà xung đột kiểu này thì người chịu thiệt chắc chắn là Long Môn.

"Phó bang chủ, bây giờ phải làm sao?" – Phong Bão đứng ở phía sau Cuồng Vũ lên tiếng hỏi.

"Tạm thời... chỉ có thể chờ. Ngươi nói bọn Hiểu Hiểu chạy đi bình ổn tâm tình của thành viên một chút. Ta lại thử liên hệ với Hỉ Ca xem sao. Nếu vẫn không được..." – đáy mắt Cuồng Vũ hiện lên một tia lạnh, nếu đây là ý tứ của Minh Độ Thiên thì... cô nhất định cùng anh ta phụng bồi đến cùng!!

Lại một giờ trôi qua.

Bên Long Môn đã im hơi lặng tiếng, nhưng bên Khổ Độ vẫn không có ý định dừng lại. Bên Khổ Độ còn cho rằng bên Long Môn đang sợ, cho nên càng mắng chửi nhiều hơn. Kênh thế giới soát ra không ngừng. Ngay lúc cơn tức của hai phe đã lên đến đỉnh điểm, hệ thống lại bay ra một cái thông báo khiến cho mọi người chỉ biết nhìn nhau câm lặng.

>> Hệ thống: Ngoạn gia Minh Độ Thiên, Hỉ Ca, Tư Văn Bại Hoại, Trân Châu, Tam Khỏa Thái Dương đã thành công chuyển chức, trở thành đội ngũ đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ chuyển chức, hệ thống thưởng cho...

Chương 192: Cô phụ, hảo! (Dượng, xin chào!)

Đội ngũ đầu tiên thành công chuyển chức được hệ thống thưởng cho cực kỳ phong hậu. Hơn nữa, đội ngũ đầu tiên thành công nghĩa là những người đi sau sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Cho nên, lúc hệ thống vừa phát tin, mọi người trên thế giới đều không thèm chú ý xem hệ thống đang ban thưởng cho bọn họ cái gì, cả một đám 89 cấp ngoạn gia đều chực chỉ chạy tới chức nghiệp liên minh, chen chúc đi vào nhận nhiệm vụ chuyển chức.

Căn cứ quy định của hệ thống, đội ngũ đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ chuyển chức sẽ được thưởng rất hậu. Chín đội ngũ kế tiếp cũng sẽ được thưởng rất khá. Rồi tới 100 đội ngũ kế tiếp cũng có chút phần thưởng. Về phần bên ngoài danh sách 100 này, xin lỗi, đều không có thưởng. Kỳ thật, trong trò chơi, công bằng chỉ mang một ý nghĩa tương đối. Bất kỳ ai từng đùa trò chơi đều rõ ràng điểm này. Có trả giá liền có hồi báo. Đây là sự thật.

Hỉ Ca thật vất vả mới có thể từ cấp 89 leo lên cấp 90, tâm tình đúng là đang rất tốt. Trong ba lựa chọn phần thưởng mà hệ thống đưa ra, Hỉ Ca chọn trang bị. Hệ thống lần này không xảo trá, thật sự cấp cho cô một truyền kỳ thuật sĩ bộ trang.

Minh Độ Thiên chọn kinh nghiệm, cho nên hiện tại anh ta trở thành ngoạn gia có cấp bậc cao nhất thế giới, 91 cấp. Hỉ Ca tin tưởng, dựa theo biểu hiện điên cuồng muốn thăng cấp của người này, anh ta sẽ rất nhanh bay lên cấp 92. Trong khi đó, người xếp hạng ba hiện giờ là cô, rất nhanh sẽ rơi rụng khỏi BXH.

Tư Văn chọn phần thưởng "tùy ý" (hệ thống tự quyết định), sau khi nhận lấy, hắn không lấy ra khoe nên không ai biết rốt cuộc hắn được tới cái gì. Hơn nữa, biểu tình trên mặt hắn nhìn không ra đang vui hay đang buồn, không ai đoán được hắn được thưởng tới là đồ cao cấp hay là đồ cấp thấp. Hỉ Ca lại không nôn nóng, dù sao chốc lát trở về Tư Văn khẳng định sẽ nói với cô.

Từ bản sao đi ra, chưa tới 2 phút liền nhận được tin nhắn của Cuồng Vũ, đọc xong, đầu của Hỉ Ca muốn banh luôn. Nhìn thấy Minh Độ Thiên còn chưa rời đi, cô muốn đi qua nói chuyện.

"Hỉ Ca, chúng ta đi thôi." – Tư Văn vốn muốn kéo Hỉ Ca đi giao nhiệm vụ, lại bất ngờ phát hiện cô không có ý rời đi.

"Minh bang chủ, xem ra chúng ta cần phải ngồi xuống hảo hảo nói chuyện rồi." – Hỉ Ca bước tới trước mặt Minh Độ Thiên nói.

Trên kênh thế giới hiện giờ vẫn còn nhìn thấy những câu mắng chửi rất khó nghe của người Khổ Độ. Sự vũ nhục này, Hỉ Ca không thể nào làm ngơ như không thấy được. Cho dù không phải vì chính bản thân cô thì cũng phải vì bang phái mà đòi công đạo. Minh Độ Thiên đương nhiên nghe được tin tức hồi báo từ thuộc hạ. Có điều từ đầu tới cuối anh ta đều không nói gì, không ai nhìn ra được anh ta đang nghĩ gì trong đầu.

"Chỉ là một câu nói mà thôi, Hỉ Ca vì sao phải giận dữ như vậy?!" – Minh Độ Thiên nhìn Hỉ Ca, ánh mắt đen thẳm, khóe miệng hơi nhếch. Không thể phủ nhận, nam nhân này rất biết biểu tình nào của bản thân là tối mê hoặc lòng người. Hỉ Ca phải thừa nhận, khuôn mặt của người trước mặt này quả thật đẹp trai đến độ làm cho người ta mê mẩn. Nhưng dù sao thì chuyện của Long Môn mới là trọng yếu.

"Lời của Quý đường chủ phát trên kênh thế giới, Minh bang chủ có cần ta lặp lại một lần cho ngài nghe không?" – Hỉ Ca cười cười.

Lại nói, cũng xem như tên Quý đường chủ này dụng tâm lương khổ. Ở trên kênh thế giới lôi chuyện của cô và Minh Độ Thiên ra nói. Bảo cái gì mà Hỉ Ca là người mặt dày, bị người ta đá rồi vẫn vô sỉ bám lấy Minh Độ Thiên, ngay cả chuyện Long Môn đối địch với Khổ Độ cũng chỉ là một trò câu dẫn vô sỉ của Hỉ Ca. Hỉ Ca cô là người không có nhân phẩm như vậy? Hỉ Ca cảm thấy cô làm người có chút thất bại. Hình như người chửi cô là nữ nhân. Chửi cô như vậy, đây là ghen tị hay hâm mộ a?

Minh Độ Thiên không nói gì. Anh nhìn chằm chằm vào Hỉ Ca, muốn nhìn ra trong mắt cô là phẫn nộ hay là cảm xúc gì khác. Đáng tiếc, anh thất bại. Ánh mắt của Hỉ Ca vẫn luôn bình tĩnh. Tựa hồ, cô không quan tâm đến chuyện bị người ta sỉ nhục, ngay cả mấy lời đồn đãi gì đó đều không ảnh hưởng đến cô.

"Em nghĩ anh nên xử lý như thế nào mới phải?" – biểu tình trên mặt Minh Độ Thiên lóe lên một chút mất mát, nhưng rất nhanh liền trở lại vẻ mặt nghiêm túc của lãnh đạo.

"Vậy phải xem ý tứ của Minh bang chủ là như nào. Tôi còn phải phụ trách bang hội của mình, không rảnh để ý đến tâm tình của ngài." – Hỉ Ca nửa cười nửa không đáp lại.

"Vậy được rồi, chuyện này để anh xử lý." – Minh Độ Thiên hạ tầm mắt, sau đó mang người rời khỏi. Vừa xoay người, thái độ liền khôi phục băng lãnh.

Hỉ Ca lúc này mới quay đầu cười với Tư Văn: – "Đi thôi, chúng ta đi giao nhiệm vụ."

Đối với chuyện có thể trở thành đội ngũ đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ chuyển chức, Hỉ Ca dị thường phấn khích. Rất muốn tìm ai đó để cùng chia sẻ niềm khoái hoạt. Đáng tiếc, người kia đến nay vẫn không có chút tin tức nào. Lúc này, Hỉ Ca chợt nhớ tới biểu tình ai oán của A Thất trước khi rời đi... không thì cùng nhau bỏ trốn. Nghĩ đến đây, Hỉ Ca nhịn không được đưa tay cốc đầu một cái. Xong đời, cô bị A Thất triệt để phá hư rồi. Hỉ Ca không quan tâm Minh Độ Thiên sẽ xử lý chuyện này thế nào. Bất quá, cô biết cái người lên tiếng ở thế giới kia nhất định có kết cục rất thảm. Minh Độ Thiên ghét nhất là bị người ta lôi chuyện cá nhân ra nói. Xem như anh ta thay cô báo thù đi.

Sau khi giao nhiệm vụ, Hỉ Ca được thưởng một cái danh hiệu màu vàng, Kẻ hủy diệt. Chỉ duy nhất đội ngũ đầu tiên mới nhận được danh hiệu màu vàng. Với danh hiệu này, lúc học tập kỹ năng ở chức nghiệp liên minh sẽ được giảm giá 50%. Nghe thì tốt đó, nhưng đối với Hỉ Ca thì thực là vô dụng. Bởi vì sau khi có người đột phá qua cấp 130 thì hệ thống mới mở ra bảng kỹ năng mới. Hiện tại, không có kỹ năng nào để học.

Giao nhiệm vụ xong, có điểm hơi mệt nhưng Hỉ Ca vẫn về tổng đàn bang hội xử lý vụ việc. Chuyện mới phát sinh nếu xử lý không khéo có thể làm sĩ khí của bang phái rơi xuống. Cô không muốn vì một chuyện cỏn con mà bị Khổ Độ đè ép.

Hỉ Ca trở về không bao lâu, Cuồng Vũ liền nhận được tin tức. Minh Độ Thiên đã trục xuất tất cả những người lên tiếng chửi rủa trên kênh thế giới, bao gồm cả vị đường chủ kia. Kết quả này nằm trong dự kiến của Hỉ Ca. Phàm là người không làm theo chủ ý của Minh Độ Thiên, gây phiền toái cho anh ta, bất kể là ai, anh ta đều không buông tha. Đây cũng coi như Minh Độ Thiên cấp cho cô một cái giao đãi(nể mặt). Có lẽ là lần cuối cùng không biết chừng. Hỉ Ca có dự cảm, bắt đầu từ bây giờ, cô cùng Minh Độ Thiên sẽ hoàn toàn trở mặt. Bất quá, không sao cả.

Cuồng Vũ đưa tin lên kênh bang phái, thảo luận một chút, đại bộ phận thành viên của Long Môn đều thực vừa lòng. Nhưng vẫn còn vài người không chịu từ bỏ ý định muốn tổ đội đi giết người Khổ Độ cho hả dạ. Hỉ Ca không ngăn trở họ. Cô hiện giờ đang bận rộn ngồi ở tổng đàn bang phái thuật lại quá trình 10 tiếng đồng hồ làm nhiệm vụ chuyển chức vừa qua. Mặc dù không biết nhiệm vụ của người khác thì sẽ thế nào, nhưng tổng thể vẫn có một ít chi tiết không khác biệt cho lắm.

Hỉ Ca nói xong, nhìn thời gian, quyết định hạ tuyến, chuẩn bị đi ngủ.

Hiện tại đã gần cuối năm, ngoài phố buôn bán rất tấp nập, người người đi lại ai cũng có vẻ mặt vui vẻ hớn hở. Hỉ Ca và Sở Tiếu Ca đang nằm ườn ra ngủ thì bị Tiểu Cửu dựng đầu lôi cổ bắt đi dạo phố mua lễ vật. Từ trước tới nay, vào dịp năm mới, hai chị em sẽ về nhà tổ của Sở gia. Nếu không có gì bất ngờ thì hai chị em sẽ ngốc ở đó đến hết tháng ba. Năm nay... cũng vậy.

Tiểu Cửu thì khác. Cô được Sở ông nội đích thân mở miệng mời ghé qua nhà tổ, trong lòng không khỏi có chút hẩn trương. Thế nào cũng muốn mua chút lễ vật cho Sở ông nội, Sở bà nội.

Tuy nói Tiểu Cửu cùng A Thất không có quan hệ gì cả, hơn nữa, cô cũng không phải là loại người muốn kết giao với Sở gia. Nhưng cô quả thật giúp đỡ Hỉ Ca không ít chuyện. Huống hồ, thời gian qua, Tiểu Cửu cơ bản đã trở thành quản gia của hai chị em Hỉ Ca, nấu cơm pha trà, lau chùi dọn dẹp, chuyện gì cũng làm. Cho nên, Sở ông nội không tình nguyện cũng không thể không mời Tiểu Cửu ghé nhà mừng năm mới. Chẳng lẽ bắt người ta ở lại trông nhà một mình hay sao?

Ở cửa hàng bách hóa đi dạo nửa ngày, bọn họ vẫn không biết nên mua cái gì làm lễ vật mới tốt. Hỉ Ca trước giờ chưa từng mua lễ vật mừng năm mới cho ai. Bởi vì cô chỉ biết thu lễ vật mà thôi. Về phần Sở Tiếu Ca, cậu quen biết bạn gái, trước giờ chỉ biết mua hoa, mua nhẫn, mua vòng cổ gì gì đó. Mua lễ vật tặng cho người già? Bó tay toàn tập.

Ba người đi tới đi lui nửa ngày, mệt đến rã rời, rốt cuộc Hỉ Ca nhớ ra cô còn có một vị anh họ tài năng. Anh họ nhất định có biện pháp! Hỉ Ca cực kỳ tin tưởng vào nhận định của mình. Lôi điện thoại, gọi điện cho Sở Niệm. Bất quá, người tiếp điện thoại không phải là Sở Niệm, mà là cô cô.

Cách biệt nhiều năm, lúc này nghe được giọng nói của cô cô, Hỉ Ca thật kích động. Đầu bên kia, cô cô cũng nghẹn ngào, âm thanh đứt quãng kèm với tiếng nức nở. Hỉ Ca không vội, cô im lặng chờ. Bất quá, còn chưa kịp đợi cho cô cô bình tĩnh lại, Hỉ Ca đã nghe một tiếng chửi bậy của nam nhân ở đầu bên kia truyền qua. Hỉ Ca khẳng định, kiểu nói chuyện không chút văn nhã như thế này tuyệt đối không thể nào phát ra từ miệng của anh họ . Kia, như vậy, là dượng sao??

"Ui, ngươi là ai?" – điện thoại truyền ra tiếng nói không kiên nhẫn, âm thanh trầm thấp, biểu lộ sự tức giận.

Sở Diễn đang nóng đầu, ông thật muốn biết tên hỗn đàn nào dám chọc cho vợ của ông khóc tức tưởi như vậy.

"Cô phụ, hảo! Cháu là Hỉ Ca." – Hỉ Ca tin tưởng, cho dù chưa từng gặp mặt, dượng hẳn là có biết tên của cô.

"... à, là Hỉ Ca sao? Cháu khỏe không?" – Sở Diễn rốt cuộc thu liễm, âm thanh nhẹ xuống. Người ta đã mở miệng gọi ông là "dượng", ông chẳng lẽ đi sinh khí hay sao. Đây chính là bi ai của bậc trưởng bối. Cho dù bực tức muốn chửi bậy, trước mặt hậu bối, vẫn phải nghẹn bụng ép xuống. Haiz ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro