C193 - C198

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 193: Lễ vật

"Anh họ không có nhà ạ?" – Hỉ Ca dựa theo giọng nói của dượng mà suy đoán, hẳn biểu tình trên mặt dượng rất là phấn khích. Đáng tiếc, bọn họ vô duyên gặp gỡ. Bất quá, Hỉ Ca đã biết, dượng không được tốt tính cho lắm.

"Cháu chờ một chút."

Không lâu sau, tiếng Sở Niệm truyền vào tai nghe điện thoại.

"Hỉ Ca, sao lại tìm anh?" – Sở Niệm cúi đầu nhìn vũng nước dưới sàn nhà, nhịn không được thở dài.

Phụ thân yêu dấu nhất quyết nắm đầu lôi hắn ra khỏi phòng tắm, đến cái quần còn chưa mặc xong. Hắn thật không hiểu, vì sao phụ thân không cầm điện thoại đưa vào phòng tắm? Vì sao phải bắt hắn chạy ra phòng khách tiếp điện thoại?

"Anh họ ... anh có biết ông nội thích cái gì không?" – Hỉ Ca hỏi ra câu này thì tự thấy chột dạ, cô đúng là bất hiếu, ngay cả ông nội thích cái gì cũng không biết.

"À... là Tiểu Cửu muốn mua lễ vật sao? Ông nội thích trà cụ (dụng cụ pha trà), cứ tìm một bộ tặng cho ông là được." – Sở Niệm lúc trước vì muốn điều tra Sở ông nội mà tốn không ít công phu.

Hỉ Ca quay qua ra hiệu cho Tiểu Cửu và Sở Tiếu Ca đi qua trà lâu mua trà cụ, còn bản thân thì tiếp tục cầm điện thoại cùng anh họ nói chuyện phiếm. Hai người thật ra không nói chuyện gì đặc biệt. Sở Niệm chỉ thuận miệng kể chuyện về ông nội và bà nội, rồi cha mẹ cô lúc trẻ làm sao. Lúc bắt đầu là Sở Niệm cùng Hỉ Ca tán gẫu, về sau lại là cô cô cùng Hỉ Ca nói chuyện phiếm. Hai nữ nhân xà vào nhau là quên trời quên đất. Một giờ sau, cô cô vẫn chưa có ý định muốn ngừng. Nhưng Hỉ Ca mơ hồ nghe thấy tiếng gầm gừ bất mãn của dượng. Thật là một người dễ xúc động mà. Bọn họ chỉ nói chuyện nhiều thêm hai câu mà thôi. Hỉ Ca nhanh chóng nói lời tạm biệt, gác máy, lại nhịn không được muốn cười. Nói thật, tính tình của dượng đúng là một trời một vực với anh họ . Cơ mà, tính tình hỏa bạo như vậy mới hợp với tính cách ôn nhuận như nước của cô cô.

Cất điện thoại vào túi, Hỉ Ca vừa mĩm cười vừa đi lên thang lầu. Tiểu Cửu và Sở Tiếu Ca hẳn còn chưa lựa quà xong. Ở đầu cầu thang, Hỉ Ca không ngờ nhìn thấy Niếp Lãng, người đã lâu không thấy. Bên cạnh Niếp Lãng là một cô gái dáng dong dỏng cao, khuôn mặt xinh đẹp như người mẫu. Hỉ Ca nhìn thấy hai người thì hơi sửng sốt một chút. Cô gái này không phải là người lần trước cô gặp. Đổi bạn gái rồi? Mặc dù chuyện này chẳng quan hệ gì với cô, nhưng cô vẫn thấy tò mò. Cô gái hình như đang làm nũng, Niếp Lãng cúi đầu thân mật nói nhỏ gì đó vào tai cô ta. Và bởi vì Hỉ Ca và bọn họ không đi trên cùng một cầu thang cho nên Niếp Lãng không nhìn thấy cô. Nếu người ta không thấy mình, Hỉ Ca đành làm lơ như chưa nhìn thấy họ luôn. Với lại, từ sau khi A Thất trở về, cô và Niếp Lãng đã không còn liên hệ qua lại.

Nói đến nguyên do của chuyện này...

Một buổi tối của tháng trước, vào lúc 12 giờ đêm, Niếp Lãng gọi điện cho cô nhưng người bắt máy lại là A Thất. Đại khái Niếp Lãng chịu không nổi sự kinh hách này. Cho nên sau đó không thấy Niếp Lãng gọi điện tìm cô nữa. Về phần Hỉ Ca, chuyện lần đó chẳng làm cô dễ chịu hơn bao nhiêu. Bởi vì A Thất mỗi ngày đều nhìn cô như oán phụ, một hai đòi phải gặp cho được tên gian phu kia. Vì bảo toàn mạng nhỏ cho Niếp Lãng, Hỉ Ca rốt cuộc quyết định không liên hệ với Niếp Lãng luôn.

Vốn tưởng hôm nay hai người cứ như vậy mà bỏ qua nhau. Ai biết, Hỉ Ca mới đi được vài bước, phía sau đột nhiên náo loạn. Hỉ Ca quay đầu nhìn. Một cô gái mặc áo đầm màu trắng, vẻ mặt phức tạp đi đến trước mặt Niếp Lãng. Nhìn thấy người tới, vẻ mặt Niếp Lãng lộ ra một tia bất an.

"Đây là bạn gái hiện tại của anh sao?" – Cô gái mới đến ngửa đầu trừng mắt nhìn Niếp Lãng, giống như đang cố gắng ngăn không cho bản thân phải rơi lệ. Cô gái đứng yên, chăm chăm nhìn Niếp Lãng, đáy mắt hiện lên một chút khiếp sợ, kế đó là thất vọng, cuối cùng là chua xót.

Không riêng gì Hỉ Ca, những người đi đường xung quanh cũng đều dừng lại, tò mò ngó xem chuyện gì đang xảy ra.

"Không phải... anh..." – Niếp Lãng mở miệng muốn giải thích nhưng chung quy không giải thích nổi.

"Lãng, cô ta là ai?" – cô gái đi bên cạnh Niếp Lãng nhíu mày, mở miệng hỏi.

"Tôi là vị hôn thê trước đây của anh ta. Nhưng hiện tại, chúng tôi đã không còn quan hệ gì nữa." – cô gái áo trắng liếc mắt nhìn Niếp Lãng và người con gái kia, sau đó quyết tuyệt quay người rời đi. Không phải cô không buông tay nổi. Dù sao hiện tại cô cái gì đều không có, mất thêm một người nam nhân cũng chẳng sao.

Nhìn cô gái áo trắng từng bước vững chắc rời đi, Hỉ Ca nhíu mày. Cô gái đó hình như rất suy yếu, vẻ mặt trắng bệch, không giống người khỏe mạnh bình thường. Hỉ Ca thật không ngờ cô ta là hôn thê của Niếp Lãng. Nam nhân này đúng là hoa tâm. Niếp Lãng không đuổi theo, chính là sắc mặt có hơi trầm trọng xuống.

"Lãng, cô ta là hôn thê của anh sao?" – cô gái đứng bên cạnh không buông tha, tiếp tục truy hỏi.

"Là ý của cha mẹ thôi. Hiện tại không phải nữa rồi." – Niếp Lãng cúi đầu nhìn người bên cạnh, khóe miệng câu lên, rất nhanh khôi phục biểu tình bình thường, tiếp tục ôm eo cô gái đi xuống.

"Hỉ Ca, ngươi xem cái này có được không?" – tiếng gọi của Tiểu Cửu từ phía sau truyền tới. Hỉ Ca quay đầu liền thấy Sở Tiếu Ca đang ôm 5-6 bao đồ, khệ nệ chạy theo Tiểu Cửu.

Hỉ Ca mĩm cười đi tới, chính là cô theo bản năng thì quay đầu một cái, không ngờ lúc này Niếp Lãng cũng quay đầu, ánh mắt hai người chạm nhau, sau đó liền dời đi, giống như họ không hề quen biết.

Đối với chuyện Tiểu Cửu mua một lúc 6 bộ ấm trà, Hỉ Ca và Sở Tiếu Ca đều không thể lý giải nguyên nhân thâm sâu trong đó. Bất quá, người bỏ tiền là cô ta, hai người đành mặc kệ.

Về đến nhà, ba người lại nảy ra một hồi tranh đấu mất nửa ngày nữa. Cuối cùng Hỉ Ca buông tha cho ý định thay đổi quan niệm thẩm mỹ của Tiểu Tửu. Còn Sở Tiếu Ca là bị "vũ lực" của Tiểu Cửu chinh phục. Sau đó, ba người thống nhất ý kiến, đem bộ ấm trà xấu xí nhất gói lại làm quà cho Sở ông nội.

Bởi vì sáng hôm sau Sở lão cha sẽ ghé qua đón ba người, cho nên sau khi ăn tối xong, Tiểu Cửu nắm cổ Hỉ Ca và Sở Tiếu Ca xuống phòng khách, bắt buộc hai người tham gia vào công cuộc dọn dẹp nhà cửa mùa cuối năm. Đáng thương cho Sở Tiếu Ca, một phút lỡ tay khi lau chùi chùm đèn thủy tinh làm chúng rơi xuống vỡ tan tành. Hắn đứng phát ngốc hơn 20 phút vẫn không biết làm sao thu thập cho hết đóng thủy tinh vỡ kia. Hỉ Ca không dễ thở hơn bao nhiêu. Cô thật không hiểu Tiểu Cửu lôi đâu ra nhiều quần áo dơ như vậy. Hỉ Ca nhìn núi quần áo sau lưng, lại nhìn cái máy giặt nhỏ xíu trong phòng tắm, cảm giác có chút choáng váng đầu óc. Xem ra, đêm nay, Tiểu Cửu đã có ý định không cho hai chị em ngủ ngon.

Dọn dẹp lau dọn đâu ra đó xong xuôi đã là 2 giờ sáng. Cũng may Tiểu Cửu chưa mất hết nhân tính, còn biết nấu cho hai chị em một bữa ăn khuya. Sự thật chứng minh, tiềm lực của con người là vô hạn. Chỉ cần bị áp bức, chuyện gì con người cũng có thể hoàn thành tốt đẹp.

Sau khi tắm rửa, Hỉ Ca không quản tóc tai còn đang ẩm ướt, trực tiếp nhào lên giường, lăn một vòng ôm ấp chăn êm nệm ấm. Nghĩ nghĩ, hình như bên kia đã là ban ngày rồi. Tuy có chút mệt mỏi, Hỉ Ca vẫn đứng dậy, mở máy tính, liên hệ với Cát Tường. Không nhìn thấy A Thất, Hỉ Ca luôn cảm thấy bất an. Cho dù biết thân thủ của hắn rất giỏi, cơ bản không ai dám tìm đến hắn gây phiền toái. Nhưng mà, cô không khống chế được tâm tình lo lắng của bản thân. Hệ thống bên kia sau khi xác định quyền hạn của Hỉ Ca xong liền cho cô đăng nhập. Màn hình của Hỉ Ca biến đen một chốc, kế tiếp liền hiện lên khuôn mặt phóng to của A Thất, hắn đang nhe răng ra cười... có điểm dọa người a~

"Hỉ Ca~~~~" – A Thất đau lòng quá, chỉ có thể nhìn thấy mặt, không thể ôm vào lòng a~ A Thất quyết định, tắt máy xong liền tìm 3 tên kia đánh lộn một trận. Ai biểu bọn hắn kéo hắn về nhà làm chi.

Nhìn thấy người trước mặt không tổn hao gì, sự lo lắng của Hỉ Ca liền biến mất. Về chuyện hắn mất tích mấy ngày vừa qua... Hỉ Ca không có hứng thú muốn biết. Mỗi người đều có bí mật riêng. Cô cho rằng, hai người yêu nhau không nhất thiết phải biết rõ tường tận mọi chuyện của nhau.

"Hỉ Ca~~~ anh nhớ em lắm. Em có nhớ anh không?" – A Thất nhìn người trên màn hình, tóc dài ướt sũng, mặc một chiếc áo ngủ màu xanh lam. Dáng vẻ thoạt nhìn có thể khiến cho nam nhân đầu óc lên mây. A Thất ôm oán, ánh mắt không ngừng liếc lên liếc xuống, sợ bản thân bỏ qua cảnh sắc tuyệt vời nào đó.

"Ngoan, em cũng nhớ anh." – Hỉ Ca ngáp một cái, không chút để ý đến sợi dây áo đã rơi khỏi một đầu vai. Nhìn thấy A Thất, đại khái tâm tình cô có chút thả lỏng nên liền buồn ngủ, chính là cô không muốn buông tha cho cơ hội trò chuyện với A Thất – "Anh phải ở lại bao lâu?"

Về nhà tổ rồi, Hỉ Ca biết chắc cô không thể quang minh chính đại cùng A Thất liên hệ. Sở ông nội mỗi lần nhắc tới A Thất đều có bộ dạng muốn ăn thịt người. Hỉ Ca không muốn khiêu chiến cực hạn của ông nội.

"Khoảng một tháng. Anh sẽ tận lực về sớm." – A Thất nhìn chằm chằm vào đầu vai của Hỉ Ca, sao sợi dây kia còn chưa rơi xuống??? Mong chờ quá a~

"Lão đại, ngươi ít nhất phải ở tổng bộ chừng 3 tháng. Bọn ta đã cố gắng giảm thiểu xuống còn một tháng rồi. Ngươi không thể vô sỉ lại giảm bớt nữa a." – tiếng nói bất mãn của Cát Tường từ bên cạnh truyền vào.

"Các ngươi muốn chết?!" – A Thất âm trầm nghiến răng. Cát Tường lẫn Hỉ Ca đều rùn mình một chút.

Chương 194: Phấn màu vu thạch

Cát Tường rốt cuộc biết bản thân đã làm một chuyện ác đức không thể tha thứ. Đó là chen vào nói một câu lúc hai người kia đang tâm tình. Ai biểu lão đại luôn trốn tránh trách nhiệm, dồn mọi việc cho bọn hắn xử lý làm chi. Nếu có thể, hắn cũng muốn giống như trong trò chơi, nói Hỉ Ca đưa Sở Tiếu Ca qua đây thế thân, đứng trụ ở vị trí của A Thất. Đây quả thật là ý tưởng không tồi. Nhưng nếu hắn dám mở miệng hỏi, đừng nói là A Thất sẽ giết hắn, đến Hỉ Ca cũng sẽ hận chết hắn luôn.

Cuối cùng, buổi nói chuyện phiếm của Hỉ Ca và A Thất bởi vì sự xuất hiện đột ngột của Cát Tường mà gián đoạn. Khi A Thất sinh khí quay đầu giáo huấn Cát Tường thì Hỉ Ca đã gục đầu lên bàn phím mà ngủ mất tiêu.

Đáng thương Sở Tiếu Ca, vừa mới chợp mắt không bao lâu lại nhận được điện thoại của anh rể, thúc giục cậu đi qua phòng ngủ của chị hai, đem người bế lên giường, còn phải làm thật nhẹ nhàng, không thể đánh thức người đẹp. Sở Tiếu Ca bĩu môi, chị hai không phải đồ sứ, đâu có dễ bể như vậy, có cần khoa trương ôm trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan như vậy không a~ Hơn nữa, mọi người trong nhà đều biết, Hỉ Ca khi ngủ có một cái tật, đó là thích vung tay vung chân đấm đá. Sở Tiếu Ca đến bây giờ vẫn không biết đó là bản năng hay là chị hai giả vờ đóng kịch để khi dễ cậu? Dù sao, cậu đã từng bị chị hai đánh qua vài lần. Nghĩ lại, lúc trước anh rể vẫn thường xuyên chui vào phòng chị hai lúc nửa đêm, vì sao chưa từng bị đánh nhỉ? Chẳng lẽ đây là đãi ngộ khác biệt trong truyền thuyết? Rõ ràng anh rể có thể trực tiếp gọi một cú điện thoại đánh thức chị hai, kêu chị đứng dậy về giường nằm. Thế nhưng, lúc bấm số lại gọi qua cho cậu. Sở Tiếu Ca ấm ức, chẳng lẽ trẻ nhỏ không có nhân quyền hay sao? Sợ đánh thức chị hai, vậy chẳng lẽ đánh thức cậu thì không sao hả?

Mặc dù trong lòng không tình nguyện, nhưng anh rể đã mở miệng nhờ vả, Sở Tiếu Ca không thể không làm theo. Dựa theo phân phó của A Thất, nhẹ nhàng đi vào phòng, đem người ngồi trước máy tính ôm lấy. Đại khái do cả ngày đi dạo phố quá mệt mỏi, lúc Sở Tiếu Ca bước vào phòng, Hỉ Ca có thoáng tỉnh lại, nhưng cô không động đậy, an ổn để cho Sở Tiếu Ca ôm cô về giường, lăn người ôm lấy chăn bông, ngủ ngay lập tức.

Sở Tiếu Ca đứng lên tắt máy tính, trở lại phòng, tiếp tục đi tìm chu công.

Hôm sau. Ở Sở gia đại trạch (nhà lớn).

Sở Tiếu Ca tiến vào phòng ngủ liền không chịu bước ra. Sở ông nội cực kỳ bất mãn với hành động của đứa cháu trai. Ngược lại, Tiểu Cửu rất được lòng hai người già trong nhà. Có thể thấy được, vô luận là lễ vật khó coi đến cỡ nào, chỉ cần có lòng thì người nhận đều vui vẻ.

Về nhà tổ, Hỉ Ca không quên mang theo mũ giáp. Nhìn Tiểu Cửu cũng lôi ra một cái mũ giáp từ trong vali, Hỉ Ca mới nhớ tới, Tiểu Cửu có chơi trò Thịnh Thế. Bất quá, đến giờ Hỉ Ca vẫn chưa biết Tiểu Cửu trong trò chơi tên gọi là gì. Hỏi lần nữa, Tiểu Cửu vẫn như trước không trả lời câu hỏi, chỉ nói cô biết Hỉ Ca là ai, nhất định sẽ đi tìm Hỉ Ca. Người ta không muốn nói, Hỉ Ca không có biện pháp hỏi nữa, chỉ có thể đem chuyện này quăng qua sau đầu.

Tiến vào trò chơi, trời đã muốn tối.

Hỉ Ca mở bảng cấp bậc ra xem, tên của cô đã rơi khỏi top 20. Người đứng đầu bảng cấp bậc thế giới vẫn là Minh Độ Thiên, 92 cấp. Thật không biết anh ta làm cách nào thăng cấp nhanh như vậy. Ngoạn gia cấp 89 của Long Môn, chỉ có Phong Bão là gặp được vận khí hảo, cùng một tổ đội có thực lực tốt, đã thành công lên cấp 90. Trong khi đó, Khờ Dại và Hiểu Hiểu đều chưa thấy đâu, phỏng chừng vẫn còn trong bản sao làm nhiệm vụ.

Ban đêm trong trò chơi không có gì hay để xem. Bên ngoài chỉ toàn sương trắng, đứng cách nhau 5 mét chẳng thể nhìn rõ mặt nhau. Hỉ Ca bước vào tổng đàn bang phái liền thấy có 4 người đang ngồi thù lù, trên đầu giống như mọc nấm, thiếu chút nữa bị dọa đến.

"A Li, Cảnh Dĩnh, các ngươi ở đây làm gì?" – Hỉ Ca nhìn kỹ mới thấy cả 4 người đều là con gái, hơn nữa là những người có quan hệ không tồi với cô.

"Hỉ Ca~~~~~ chúng ta ngồi đây đợi hơn nửa ngày rồi, rốt cuộc nhìn thấy ánh sáng. Hỉ Ca~~~~ theo giúp chúng ta đánh vu nữ điiiiiiiiiiii"

Thời tiết này ngoạn gia tổ đội đi đánh vu nữ không hề ít. Mặc dù đánh vu nữ không cho nhiều kinh nghiệm, nhưng nữ ngoạn gia rất thích đánh vu nữ. Bởi vì đánh vu nữ có cơ hội lấy tới điệp vu thạch. Mười điệp vu thạch có thể đổi lấy một kiện trang phục. Vu nữ bộ trang có tổng cộng 9 kiện. Sau khi tập hợp đủ, mặc lên người, xung quanh cơ thể sẽ tỏa ra một tầng sương trắng mỏng. Không có biện pháp, nữ nhân luôn thích mặc đẹp.

Hỉ Ca trước kia chưa từng đi đánh vu nữ. Cô không có hứng trí với vu nữ bộ trang. Nhưng nữ nhân khác thì không như vậy. Bằng không, 4 người này cũng không đợi đến nửa đêm, mò lên trò chơi, ngồi đây hù người. Đáng thương Hỉ Ca, ngay cả cơ hội từ chối đều không có. Chưa kịp mở miệng đã bị 4 người kia chạy qua, kéo tay lôi đi.

Ban đêm, dã ngoại không chỉ có vu nữ, còn có du hồn và quỷ vu. Trải qua vài lần thăng cấp, hệ thống tăng thêm không ít quái vật xấu xí. Đánh du hồn và quỷ vu có thể lấy tới trang phục gia tăng hắc ám tầm nhìn hoặc là gia tăng hắc ám phòng ngự. Mấy kẻ cuồng luyện cấp đảm bảo dự trữ vài món trang bị kiểu này trong balo. Nhưng ngoạn gia bình thường sẽ không nghĩ đến chuyện dự trữ loại trang bị này. Hỉ Ca vốn nghĩ muốn lấy chuyện này làm cớ để từ chối. Ai ngờ, cô vừa nói ra, bọn họ đã trực tiếp cấp cho cô 2 kiện hắc ám trang bị, hơn nữa là trang bị cấp 85. Nói cách khác, A Li muốn mang cô đi đánh quái khu 85 cấp?

Dọc đường đi, tổ đội gặp không ít vu nữ, cũng đụng mặt một ít tổ đội ngoạn gia khác. Người ta đa phần là tổ đội 3 nam 1 nữ. Vu nữ cơ hồ có mặt khắp nơi, cơ bản không đáng giá để tranh giành. Cho nên, bình thường, thấy người ta chọn một khu vực đánh quái rồi thì người khác sẽ tự giác đi vòng. Chuyện này giống như luật bất thành văn. A Li đi một hồi thì tìm thấy một khu vực không có người. Đánh một lát thì mỗi người trong đội đều có ít nhất 2-3 vu thạch trong túi. Về phần Hỉ Ca, bởi vì cô nói không cần, kết quả đội ngũ rất tự giác đem phần của cô chia nhau. Hỉ Ca hắc tuyến, chẳng lẽ cô giống như một kẻ đi làm không công lắm à?

Đội ngũ các cô không có kiếm khách. Ba thuật sĩ, một vũ giả, một dược sư.

"Hỉ Ca, bên kia hình như có người?" – Cảnh Dĩnh đột nhiên thúc tay vào Hỉ Ca.

Hỉ Ca nheo mắt nhìn nửa ngày, mọi thứ một mảnh mơ hồ, không nhìn thấy cái gì cả. Hết cách, tầm nhìn của cô không đủ. Hỉ Ca lắc đầu, tỏ vẻ không thấy rõ.

"Hình như có người thật. Chỉ một người." – A Li ở đằng trước lên tiếng.

Đi thêm vài bước nữa, mọi người rốt cuộc nhìn thấy một lôi thuật sĩ mặc trường bào màu tím, đang vung pháp trượng đánh vu nữ mặc ngoại sam màu hồng phấn.

Vu nữ mặc áo có màu khác với màu trắng đều là quái tinh anh. Loại vu nữ tinh anh này cực kỳ khó gặp. Bình thường mỗi đêm chỉ xuất hiện chừng 1-2 con, có đôi khi cả đêm đều tìm không thấy một con. Giết vu nữ tinh anh sẽ được đến vu thạch có màu sắc. Đổi vu thạch loại này sẽ lấy tới bộ trang cùng màu với màu thạch. Cho nên, nhìn thấy vu nữ tinh anh kia, trừ bỏ Hỉ Ca, cả 4 người còn lại đều có ánh mắt hiện hồng tâm. Mặc dù biết con quái này là vật của người khác, chính họ vô duyên với vật phẩm nhưng cả 4 người đều không chịu bỏ đi. Cảnh Dĩnh đứng ở một bên còn không ngừng lẩm bẩm nguyền rủa, con quái này nhất định không rơi ra vu thạch. Đến khi con quái bị giết, thuật sĩ cầm lên một viên vu thạch màu hồng phấn, sắc mặt 4 người trong đội ngũ đều cứng ngắt.

"Như thế nào lại bạo ra chứ?" – A Li ai oán.

"Không bằng chúng ta giết người đi... nói không chừng có thể cướp được vu thạch..." – Cảnh Dĩnh đề nghị. Thật ra Cảnh Dĩnh chỉ buột miệng nói vậy thôi, vì một khối thạch mà giết người, Cảnh Dĩnh tự thấy ý tưởng này quá dọa người.

"Các ngươi đây là..." – Lôi Thương nhặt khối đá màu hồng phấn kỳ quái trên mặt đất, quay đầu liền thấy có 5 nữ nhân đang nhìn hắn chằm chằm như hổ rình mồi.

"Lôi Thương?" – Hỉ Ca lúc này mới nhận ra người kia là ai. Đúng là xảo a! Không biết tên này vì sao lại chạy qua đây?

Trong đội ngũ, có lẽ trừ bỏ Hỉ Ca thì chỉ có Cảnh Dĩnh biết người trước mặt là ai. Cảnh Dĩnh hừ một tiếng, xoay mặt qua chỗ khác, không thèm liếc hắn một cái.

"Hỉ Ca? Ngươi tới đây làm gì?" – Lôi Thương còn tưởng mấy cô nương này lợi dụng trời tối đang định tới cướp sắc đây.

"Ta đến đánh vu nữ. Ngươi cũng đánh vu nữ sao?"

"... ta đang muốn hỏi thăm đây này. Đây rốt cuộc là quái loại gì thế? Đánh khó như vậy mà chỉ cho ta một ít điểm kinh nghiệm thôi." – Lôi Thương ôm oán. Tây Vực Sa Hải đâu có loại quái kỳ dị như này a~

Chương 195: Ăn bánh bao

Lôi Thương thật không biết xấu hổ, bảo rằng hắn sợ bóng tối, ngốc một mình ở nơi tối tăm này sẽ sợ hãi, cho nên nhất quyết đòi đi chung với bọn Hỉ Ca. Sợ bóng tối? Vừa mới còn không sợ, liền nhìn thấy bên cạnh Hỉ Ca có một dàn mỹ nữ thì lại sợ?? Mặc dù Lôi Thương không tính là đại soái ca, nhưng quả thật tài ăn nói của hắn không phải tốt bình thường. Chốc lát sau, hắn đã thân thiết nói cười với toàn đội ngũ. Dĩ nhiên, trừ bỏ Cảnh Dĩnh. Mỗi lần Lôi Thương muốn nói chuyện với Cảnh Dĩnh sẽ nhận được một cái liếc mắt. Nội tâm hắn thật tổn thương a~ Bất quá, hắn là ai cơ chứ. Người ta càng không đáp lại, hắn càng muốn biết chân tướng. Kết quả, Cảnh Dĩnh liền bị Lôi Thương đeo bám.

Một buổi tối, có Lôi Thương làm tay đấm miễn phí, cả đội ngũ thu hoạch xem như không tồi. Mỗi người có trong tay đại khái khoảng hai mươi mấy khối vụ thạch. Mặc dù 4 người trong đội ngũ đều thèm thuồng khối vụ thạch màu hồng phấn của Lôi Thương, nhưng bởi vì bọn họ còn chưa quen thân đến loại trình độ có thể thản nhiên mở miệng đòi quà. Cho nên, họ chỉ có thể tiết hận nhìn khối thạch hồng phấn nằm yên vị trong ba lô của Lôi Thương.

Trời tờ mờ sáng. Ánh nắng tỏa ra xua đi màn đêm đen tối khiến cảnh vật rực rỡ hẳn lên, đẹp đến nao lòng.

Vốn dĩ Lôi Thương còn tính cùng mọi người đi đến tổng đàn bang phái ngồi chơi một hồi, đáng tiếc nửa đường lại bị người gọi về. Không có biện pháp, tốt xấu gì hắn cũng là phó hội trưởng của Kinh Lôi Hội, không thể nào có thời gian tiêu xái ra ngoài đi dạo lâu cho được. Sau khi Lôi Thường rời đi, A Li nói muốn cảm ơn Hỉ Ca đã hỗ trợ cả bọn nên quyết định mời Hỉ Ca ăn sáng. Đội ngũ đi đến thành thị gần nhất có tên là Xuyên Thành. Nơi này không phải thành thị loại lớn, nhưng nghe nói nơi đây có một tửu lâu mà đầu bếp đã lên đến cấp tông sư. Bọn họ là vì danh tiếng của người này mà tìm đến.

Xuyên Thành. Lâm Thủy Cư.

Hỉ Ca ngồi rung đùi, ăn bánh bao đến là sung sướng. Lý do? Bữa ăn miễn phí luôn có hương vị đặc biệt thơm ngon a. Hơn nữa, một cái bánh bao ở đây có giá đến 10 kim tệ. Nếu là cô bỏ tiền, chưa chắc cô đã ăn được thỏa thích như vậy. Hỉ Ca nhìn 3 thố bánh bao trống không ở trên bàn, quay người ngoắc tiểu nhị đến.

"Lại thêm một thố nữa."

"..." – Đối với hành động vô sỉ của Hỉ Ca, mọi người trong đội ngũ đều không biết nói cái gì. Dù sao, người mở miệng mời khách là A Li. Ba người còn lại liền giả lơ, tiếp tục ăn bánh bao của họ.

A Li khóc không ra nước mắt. A Li nghĩ, nói không chừng cô sẽ trở thành người thứ nhất trên thế giới này bị phá sản vì trả tiền bánh bao mất. Đám nữ nhân này quá vô sỉ. Mặc dù bánh bao rất ngon, nhưng có cần ăn nhiều như vậy không hả? Đến 10 kim tệ một cái bánh bao đó...

Thẳng cho đến lúc bụng no căng không thể nhét thêm được nữa, Hỉ Ca mới tiếc hận mà dừng việc ăn bánh bao lại. Hỉ Ca nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Lâm Thủy Cư chỉ chuyên bán bánh bao, vậy mà khung cảnh xung quanh thật hữu tình. Nơi này có 2 tầng trúc lâu (tòa nhà làm bằng trúc), hậu viện có một rừng trúc và một ao sen, tiền viện nhìn thẳng ra con đường ngập hoa cỏ. Ngoạn gia đến nơi này ăn bánh bao phần lớn là do bạn bè giới thiệu. Lão bản của nơi này có quy củ, chỉ mở cửa bán bánh bao vào buổi sáng. Vậy mà cửa tiệm lúc nào cũng đông khách, sinh ý rất tốt. Đây cũng bởi vì hương vị bánh bao do tông sư đầu bếp làm ra quả thật đặc sắc hơn người thường.

"Hỉ Ca, ngươi quen thân với Lôi Thương kia lắm à?" – A Li nhìn Hỉ Ca đã ăn xong, lúc này mới dám mở miệng tò mò hỏi chuyện.

"Ừ, quen biết đã lâu. Làm sao vậy?"

"Ta nghe nói Lôi Thương đang theo đuổi bang chủ phu nhân của Huyết Sát Giang Hồ, chuyện này là thật hay giả vậy?" – A Li nhìn quanh, thấy không ai chú ý mới nhỏ giọng hỏi. Chuyện này quấy nhiễu tâm trí A Li đã lâu. Tin tức bát quái này được rất nhiều người truyền tai nhau nhưng đến nay vẫn chưa có ai chứng thật được. A Li chưa mò ra được bí mật nên trong lòng nóng nảy không yên.

"Hừ..." – Cảnh Dĩnh nghe A Li hỏi xong liền hừ lạnh, ném bánh bao lên bàn.

"Cảnh Dĩnh, chẳng lẽ ngươi biết chuyện gì?" – A Li nhìn vẻ mặt mê mang của Hỉ Ca liền thấy đau lòng cho tiền bánh bao hôm nay. Bất quá, thái độ của Cảnh Dĩnh là sao?

"Có lẽ là thật. Lần trước, bởi vì chuyện này mà bang chủ của Huyết Sát mới bỏ tiền mướn đám sát thủ đi giết Lôi Thương."

Cảnh Dĩnh càng nghĩ càng nóng máu. Hồi đó bọn họ đúng là giết được Lôi Thương nhưng người chết dưới tay tên này cũng không ít. Sau đó, bọn họ còn bị Huyết Sát cắn ngược cho một cú. Nếu không phải có Hỉ Ca ra mặt, ngày đó kết cục khẳng định rất thảm.

"A a, chuyện này ta biết." – A Li biết rõ câu chuyện Hỉ Ca làm thế nào đem bọn Phong Bão cùng Cảnh Dĩnh chiêu mộ vào Long Môn. A Li chỉ không biết thì ra nguyên nhân ẩn tàng đằng sau lại là như này, có chút kinh ngạc. Quái không được lúc nãy Cảnh Dĩnh cứ không vừa mắt Lôi Thương. Thì ra hai người có thể tính là cừu nhân. Bất quá... đầu óc A Li xoay chuyển. Dường như tờ báo lá cải kỳ thứ tám lần này của cô có chuyện bát quái hay ho rồi nha. Hai người nam nữ vốn là cừu nhân của nhau, vô tình đụng mặt ở khu vực đầm lầy hắc ám, sau đó liền... trúng tiếng sét ái tình???

"A Li, nếu ngươi dám viết bậy viết bạ..." – Cảnh Dĩnh không nói hết câu, nhưng nhìn biểu tình liền biết cô ta không phải nói đùa.

A Li run run, cười trừ: – "Hắc hắc... ta đâu dám, ta đâu dám... chỉ đang ngẫm chuyện xưa thôi... hắc hắc."

Nếu không thì... đem báo lá cải qua bán ở Tây Vực Sa Hải? Dù sao Lôi Thương cũng là dân bên đó. Chỉ cần Cảnh Dĩnh không biết là được chứ gì. Trong đầu A Li lập tức tính toán đến kế hoạch B.

"Hỉ Ca, khi nào bang phái chúng ta mới kiến thành?" – Cảnh Dĩnh quay đầu, vẻ mặt chờ mong hỏi Hỉ Ca.

Hiện tại Long Môn phát triển không sai biệt lắm. Do độ khó của nhiệm vụ chuyển chức mà phần lớn cấp bậc của ngoạn gia đều bị tắc lại ở bậc 89. Cho nên, hiện giờ, với lợi thế có thành viên thành công chuyển chức, Long Môn đã có thể miễn cưỡng xem như một đại bang. Bất quá, toàn bộ đại bang phái trên thế giới đều tự mình có thành chủ cả rồi. Thành viên Long Môn đang nhỏ to bàn luận vấn đề này.

"Kiến thành sao?" – Hỉ Ca trầm ngâm một lát. Quả thật, Long Môn phát triển rất thuận lợi. Vốn dĩ cô còn muốn đợi thêm một đoạn thời gian nữa mới kiến thành. Dù sao, nếu không tính toán kỹ, miễn cưỡng kiến thành nhưng không đủ sức chống đỡ, về lâu về dài lại càng hỏng bét.

Cuồng Vũ từng nói qua, Long Môn hiện tại đã đủ tư cách để kiến thành rồi. Hỉ Ca cũng đã nghĩ đến chuyện tổ chức một kỳ hoạt động bang phái lớn bằng cách đi đánh kiến thành lệnh. Đối đầu với thống lĩnh boss 75 cấp, bằng vào một đám ngoạn gia hơn 80 cấp của Long Môn mà nói, chuyện này không tính khó khăn.

"Trở về ta sẽ cùng phó bang chủ nghiên cứu một chút. Sau đó chúng ta đi đánh kiến thành lệnh." – Hỉ Ca cho một câu trả lời chắc chắn.

Trở về Nam Uyên Thành, Long Môn khách điếm, Hỉ Ca ngựa quen đường cũ chui vào gian phòng đặc biệt giành riêng cho cô. Không ngờ nhìn thấy trên giường có một người đang nằm ngủ. Trừ bỏ Thất Tử, không ai có gan dám ngủ trên giường của cô. Xốc lên màn trướng, Hỉ Ca đi lần vào trong. Thất Tử đang nằm ghé vào thành giường, đầu nghiêng qua một bên, mắt khép hờ, lông mi dài cong vút. Xem ra người này ngủ thật thoải mái!!!! Hỉ Ca nhón chân cẩn thận đi đến gần. Không tỉnh? Chẳng lẽ cảm giác trong trò chơi thấp đi? Hỉ Ca nghi hoặc nhíu mày. Lúc trước, mặc kệ là Thất Tử ngủ bao lâu, chỉ cần cô tới gần, hắn nhất định tỉnh dậy. Hỉ Ca đưa tay quơ quơ trước mặt hắn, ngay cả mí mắt cũng không giật, xem ra là ngủ thật rồi. Đây chính là cơ hội tốt! Hỉ Ca cười gian trá.

Mấy hôm trước, trong lúc ra ngoài đánh quái, Hỉ Ca lụm được một cây bút màu lục. Đồ vật này không có thuộc tính, chỉ là vật trang trí. Tác dụng không quá lớn, cho phép người chơi vẽ bậy vẽ bạ lên mọi bề mặt đồ vật, sau một ngày thì hình vẽ sẽ tự động biến mất. Nghe nói, có người từng dùng cây bút này vẽ hình mỹ nhân lên tường thành. Đáng tiếc, chưa kịp vẽ xong đã bị NPC lôi vào nhà lao, tội danh, phá hoại mỹ quan kiến trúc của thành thị. Nhưng nếu cô vẽ bậy lên mặt của Thất Tử, vệ binh sẽ không tìm cô phiền toái, đúng không? đúng không?

Hỉ Ca cười gian, lôi cây bút trong balo ra, cẩn thận cầm cây bút tiến gần tới khuôn mặt của Thất Tử. Ai biết, Hỉ Ca còn chưa kịp đặt bút xuống, người đang nhắm mắt kia đột nhiên mở to hai mắt ra. Hỉ Ca sợ tới mức trực tiếp ném cây bút qua một bên. Thất Tử nhìn cây bút, sau đó nở nụ cười thật xán lạn. Chính là, nụ cười quá xán lạn, làm cho lông tóc của Hỉ Ca muốn dựng đứng cả lên. Biết ngay mà, làm sao sự việc lại đơn giản như vậy. Không ngờ cô lại mắc mưu của hắn. Hỉ Ca cúi gầm mặt, ai oán trong lòng, tự trách bản thân không cẩn thận, làm cho người khác nắm được nhược điểm. Thất Tử ngồi lên, cười hì hì nhìn Hỉ Ca.

"Hỉ Ca a~~"

" À... à... em chính là... muốn xem... xem thử anh đã tỉnh chưa... " – Hỉ Ca càng nói càng nhỏ giọng. Trời ơi, chính cô còn không tin tưởng lời nói của cô nữa là. Bằng vào con mắt tinh tường của Thất Tử, hắn sẽ bỏ qua cho cô sao?

"À... là như vậy sao?" – Thất Tử lại liếc nhìn cây bút, khuôn mặt tiến gần Hỉ Ca thêm một chút.

Áp lực quá lớn. Hỉ Ca muốn xoay người bỏ chạy. Cơ mà, làm như vậy lại càng biểu hiện cô đang sợ hãi. Nhưng... quả thật rất dọa người a~ Thời khắc mấu chốt, Hỉ Ca vẫn aaaaa lên một tiếng, xoay người lăn khỏi giường. Đáng tiếc, tay chân không nhanh bằng người ta. Bị Thất Tử chế trụ cả tay lẫn chân, bị đặt ở dưới thân hắn, Hỉ Ca thật muốn khóc quá. Sớm biết như vậy, lúc trước cô khổ luyện công phu nhiều hơn một chút. Nói không chừng có thể so vài chiêu với Thất Tử. Tốt xấu gì cô cũng là võ thuật thế gia đệ tử, vậy mà chịu không nổi một kích, thật quá mất mặt Sở gia rồi.

"Hỉ Ca a~~" – Thất Tử sau khi bắt được Hỉ Ca càng cười xán lạn hơn. Ánh mắt giống như phát sáng, nhìn chằm chằm cô như thiêu đốt.

"Nhìn cái gì mà nhìn. Anh nhắm mắt lại cho em!!!"

Ánh mắt của Thất Tử có tính xâm chiếm 10 phần, nhìn một lúc liền khiến da mặt Hỉ Ca nóng lên. Cô chỉ có thể giả bộ quát tháo để che giấu nội tâm. Đáng tiếc, đối với Thất Tử mà nói, lời này không có tính uy hiếp gì cả.

Chương 196: Lục Đạo Cẩm Y

Thất Tử quả thật đem mắt nhắm lại. Điều này là đương nhiên. Hai người hôn nhau luôn nhắm mắt mà. Bởi vì, nhắm mắt lúc hôn nhau có tính hưởng thụ hơn, không phải sao? Bị hôn, Hỉ Ca không hề phản kháng. Người ta nói, phàm cái gì làm nhiều sẽ giỏi. Hỉ Ca không cảm thấy kỹ xảo hôn môi của cô có tiến bộ gì cả. Nhưng kỹ xảo của Thất Tử đúng là tiến bộ nhiều lắm. Chẳng lẽ nói nam nhân ở phương diện này luôn có thiên phú hơn nữ nhân à?

"Anh... chẳng lẽ anh không biết bản thân rất nặng sao?" – Hỉ Ca trừng mắt, bất mãn lên tiếng.

"Có sao?" – Thất Tử không tình nguyện lăn khỏi người Hỉ Ca, sau đó xoay một cái, liền đem người ôm lên trên ngực – "Như thế này tốt hơn rồi chứ?" – Tay chân vẫn không quên sờ loạn.

"Đừng nháo." – Hỉ Ca thở dài, bất đắc dĩ đem bàn tay không an phận của ai kia giữ chặt. Mặc dù cách quần áo, nhưng cảm giác vẫn rất chân thật nha.

"Hic... hic... thân ái a~ em không thương anh~" – Thất Tử bày ra vẻ mặt ai oán, ánh mắt vô tội, nhìn như một chú mèo con đáng thương bị bỏ rơi.

Hắn là đàn ông có được không? Vì cái gì mỗi lần đều dùng bộ mặt này, còn có ngữ khí này nữa!!!!! Được rồi, cô chính là tự làm tự chịu. Bởi vì mỗi lần Thất Tử bày ra bộ mặt đáng thương như thế, lòng cô liền mềm xuống.

Người ta nói, một ngày không gặp như cách ba thu. Tính tới tính lui, hắn đã nhiều năm không thấy Hỉ Ca rồi. Thất Tử thật vừa lòng ôm Hỉ Ca ngủ thẳng đến buổi chiều. Chẳng dễ dàng gì mới mò được vào trò chơi, hắn không vội đi làm chuyển chức nhiệm vụ gì đó. Trước ôm người trong lòng ngủ cho thần thanh khí sảng đã. Chuyện khác tính sau đi. Hỉ Ca đánh vu nữ nguyên cả đêm, mặc dù đây là trò chơi, không có cảm giác mệt mỏi, nhưng cô vẫn không được thoải mái cho lắm. Cho nên, hai người cứ như vậy mà ôm nhau ngủ.

Hỉ Ca thật ra không rất lo lắng trong lúc cô ngủ thì Thất Tử có giở trò gì hay không. Từ mấy tháng trước, sau khi Thất Tử dọn đến ở sát vách, bọn họ đã xác định quan hệ. Đối với cô mà nói, danh tiết gì đó chỉ là mây bay. Thất Tử chẳng phải là người ngây thơ gì cho cam. Nửa đêm chui vào phòng cô, nói cái gì sợ bóng tối, sợ ngủ một mình, một hai đòi ngủ chung, đuổi cách nào cũng không đuổi được. Nhưng, hôn đã hôn, ôm đã ôm, tay chân sờ loạn, mấy chuyện này hắn đều đã làm, duy có bước cuối cùng là hắn không vượt qua.

Hỉ Ca nhiều lần tỏ ý cho phép hắn làm đến cùng rồi. Có điều, vô luận người này có bao nhiêu khó chịu vẫn nhất định nhịn xuống. Vì nguyên nhân gì? Hỉ Ca có thể đoán đại khái. Có lẽ hắn sợ cô sẽ đổi ý. Đúng là ngốc mà. Cô nếu đã nhận định trong lòng rồi, thế nào lại đổi ý chứ? Một đời người, chẳng dễ dàng tìm được người nam nhân tốt với cô như hắn. Cô mới không ngốc mà buông tay đâu.

Đợi lúc cả hai người đều đã nghỉ ngơi không sai biệt lắm, Cát Tường tìm đúng thời cơ xuất hiện rủ hai người đi ăn cơm tối. Xoa xoa bụng, bánh bao tiêu hóa tốt rồi, Hỉ Ca liền đồng ý đi cùng Thất Tử đến Cát Tường tửu lâu. Không ngờ, bữa cơm này cô ăn không yên ổn. Bởi vì Thất Tử nghe Tư Văn kể chuyện bọn họ đi làm chuyển chức nhiệm vụ cùng với Minh Độ Thiên. Nam nhân hẹp hòi này nếu trong lòng không vui vẻ, người gặp họa đương nhiên là Hỉ Ca nha. Trước mặt quần chúng, người nào đó không biết xấu hổ mà nhào vào ngực cô, xoay a xoay, vẻ mặt thương tâm muốn chết. Hỉ Ca hận không thể đập đầu hắn xuống sàn nhà.

Ăn cơm xong, Hỉ Ca cùng Thất Tử đến tổng đàn bang phái. Cuồng Vũ nghe tin, không lâu sau liền dẫn người trở về. Hai người ngồi xuống thảo luận chuyện đánh kiến thành lệnh. Tuy nói khó khăn không lớn, nhưng vẫn phải phòng ngừa trước sau. Một đại lục tồn tại quá nhiều đại bang như Nam Uyên, mặc kệ có thực lực hay không, ai cũng muốn đánh tới kiến thành lệnh. Nhưng thống lĩnh boss chỉ xuất hiện một tháng một lần. Cho nên, hiện tại, đánh kiến thành lệnh không phải chỉ lo cách tiêu diệt boss mà còn phải tính đến chuyện bị người đánh lén nữa.

Hỉ Ca thật ra không quá lo chuyện có người muốn đến gây phiền toái cho cô. Bởi vì người nên lo lắng chuyện này là đám người Thần Điện mới đúng. Thần Điện hiện tại xem như một trong những đại bang lớn của Nam Uyên. Nhưng lần trước bọn họ đi Cực Bắc Băng Nguyên đánh kiến thành lệnh thì bị Huyết Sát ngăn trở, đến nay Thần Điện vẫn chưa kiến được thành. Lần này thống lĩnh boss xuất hiện, Thần Điện khẳng định sẽ không buông tha. Về phần vì sao bọn họ không bỏ tiền ra mua một cái kiến thành lệnh trong cửa hàng đấu giá? Ta nói, không phải ai cũng là đại phú hào có đủ tiền để mua một cái kiến thành lệnh như đám người Long Tộc, không phải ai cũng sở hữu một cái máy làm ra tiền để có thể tùy tay móc ra một cái kiến thành lệnh như Cát Tường Như Ý.

Hỉ Ca cùng Cuồng Vũ ngồi xuống thảo luận. Thất Tử ngồi ở một bên nhìn chằm chằm Hỉ Ca. Nhìn đến nỗi khiến cô nổi xung thiên, trực tiếp tống hắn đi làm nhiệm vụ chuyển chức.

Căn cứ vào tin tình báo của Cuồng Vũ, hai ngày sau, thống lĩnh boss của Nam Uyên đại lục sẽ xuất hiện. Phải đợi thêm nửa ngày nữa mới có thể dò ra vị trí cụ thể của boss. Nếu có đám thích khách dưới trướng Sở Tiếu Ca giúp sức, tốc độ điều tra sẽ nhanh hơn. Bất quá, sau lần bang chiến kia, toàn bộ thích khách dưới trướng của Sở Tiếu Ca đều rút lui khỏi bang phái, ngay cả Thất Tử cũng đi theo. Mặc dù Thất Tử không trở về tiếp quản đám thích khách dưới trướng Sở Tiếu Ca, nhưng hắn trước sau vẫn là trụ cột tinh thần của Thứ. Nếu hắn một người ở lại Long Môn thì thật không phải. Hỉ Ca thật ra không muốn lưu Thất Tử ở bên cạnh. Hai người yêu nhau không nhất thiết mỗi ngày đều phải dính lấy nhau. Còn may, đám thích khách dưới trướng Phong Bão được huấn luyện không tồi, thực lực không tính hàng cao thủ, nhưng xếp bọn họ cùng một chỗ, lại có thể tạo ra một lực lượng đáng gờm. Lại nói, Phong Bão đúng là có bổn sự. Vừa mới bắt đầu, đám thích khách được tuyển chọn không phục hắn, nháo loạn không ít lần. Có điều, sự việc rất nhanh liền bình ổn. Phong Bão có thực lực rất mạnh, thủ đoạn không sai, lần đó không biết hắn dùng phương pháp gì, chỉ biết sau đó toàn bộ thành viên đội thích khách đều tâm phục khẩu phục hắn.

Bang phái có nhiều người tài giỏi, Hỉ Ca càng thanh nhàn. Nhưng thế lực bang phái càng phát triển, áp lực lên người côsẽ càng nhiều. Đôi lúc Hỉ Ca nghĩ, cô làm bang chủ có chỗ nào tốt?! Những gì cô có thể nghĩ ra, Cuồng Vũ cơ bản đã nghĩ xong trước đó rồi. Dù sao, đây cũng không phải là lần đầu bọn họ đánh thống lĩnh boss. Lần trước, bọn họ ở Vực Sâu, cấp bậc sàn của thành viên còn thấp, vậy mà bọn họ có thể thành công, nói chi là lần này. Bất quá, đề phòng ngừa người của Thần Điện, họ vẫn phải bàn bạc với Phong Bão nên chuẩn bị một chút. Nếu Long Môn đánh thống lĩnh, Thần Điện nhất định sẽ không ngu xuẩn chạy tới đoạt quái. Bọn hắn sẽ đợi sau khi Long Môn đánh xong thì sẽ kéo đội ngũ đến giết người đoạn đồ vật. Về chuyện này, Hỉ Ca lại rất chờ mong. Hy vọng Thần Điện không khiến cô thất vọng. Chuỗi ngày nhàn tản, không ai đến tìm phiền toái, thật có chút nhàm chán rồi.

Hai ngày trôi qua rất nhanh. Phong Bão chuẩn bị không sai biệt lắm. Trước khi thống lĩnh boss xuất hiện 2 giờ, bọn họ biết được vị trí cụ thể, sau đó Cuồng Vũ mang người rời đi. Đáng lẽ, người dẫn đội ngũ đi lần này là Hỉ Ca. Cơ mà, ngay thời điểm xuất phát, Huyết Sam không biết từ đâu lại dẫn tới một người đi gặp Hỉ Ca. Nếu đổi lại là người khác, Hỉ Ca sẽ không nể mặt mũi mà từ chối, nhưng người này...

Haiz... nhìn cô gái ngồi trước mặt trong đại sảnh bang phái, Hỉ Ca thật không biết phải mở miệng thế nào.

Huyết Sam cái tên ngốc này, ngươi muốn ở lại Long Môn không ai cản, ngươi có cừu oán với Cẩm Y cũng chẳng ai so đo, như thế nào ngươi chạy qua nhà người ta đem phó bang chủ kéo lại đây luôn rồi? Muốn gia nhập Long Môn? Chuyện cười gì đây. Long Môn chẳng phải chùa to điện lớn. Nào dám thu nhận vị Phật sống này chứ. Hỉ Ca thật không hiểu, người này vì sao lại nhìn trúng Long Môn?

"Ta biết ta yêu cầu hơi quá phận... Chính là nghe Sam Sam nói nơi này tốt lắm..." – cô gái cúi đầu có chút ngượng ngùng mở miệng.

Cô gái này chính là phó bang chủ của Cẩm Y, tên gọi Lục Đạo Cẩm Y.

Hỉ Ca không phải kẻ ngu, nhìn một cái liền biết địa vị của cô gái này ở Cẩm Y rất cao. Không phải bởi vì cô ta là phó bang chủ. Cái chức phó bang chủ này chẳng đáng một đồng xu cắc bạc nào. Nhưng, không phải phó bang chủ của bất kỳ bang phái nào cũng đủ mặt mũi để có thể lấy tên của mình đặt tên cho bang phái. Điều này khiến Hỉ Ca nghĩ tới một vấn đề khác. Bang chủ của Cẩm Y cơ bản chưa từng ra mặt, không ai thấy qua, sẽ có quan hệ thế nào với cô gái trước mặt này? Hai người bọn họ không phải yêu đương giận dỗi gì chứ? Sau đó một người chạy tới đây trốn tránh? Bang phái của cô giống nhà trọ lắm à?

"Cũng không phải vấn đề này." – Hỉ Ca cười. Cô gái này thật thâm trầm, rốt cuộc cô ta muốn gì? – "Ta không phải không muốn giúp. Vấn đề là, ngươi là phó bang chủ của Cẩm Y. Nếu ta lưu ngươi lại, chỉ sợ sẽ rước rất nhiều phiền toái. Ta không sợ phiền toái, có điều ta chán ghét đụng phải phiền toái. Ngươi hiểu không?"

"Sam Sam, có thể để ta và Hỉ Ca nói chuyện riêng được không?" – Lục Đạo Cẩm Y quay đầu nói với Huyết Sam đang đứng một bên.

Huyết Sam gật đầu, sau đó nhìn Hỉ Ca: – "Ta đi làm nhiệm vụ."

Hỉ Ca khoát tay. Tên nhóc này không biết bị bệnh gì, một ngày không làm xong 18 nhiệm vụ sẽ không trở về. Quên đi, Long Môn toàn là quái nhân, thêm một tên hay thiếu một tên cũng chẳng sao. Sau khi Huyết Sam đi rồi, Lục Đạo Cẩm Y mới chậm rãi mở miệng.

"Bang chủ của Cẩm Y chính là Sói Xám Ăn Cừu. Ngươi biết anh ấy, đúng không?" – đây không phải câu hỏi, đây là câu khẳng định.

Hỉ Ca gật đầu xác nhận. Quả nhiên không khác với phán đoán của cô, bang chủ Cẩm Y đúng thật là Niếp Lãng.

Chương 197: Phong ba nổi lên

Hỉ Ca gật đầu coi như xác định cô đã biết. Trước kia, Hỉ Ca tuyệt đối chưa từng gặp qua Lục Đạo Cẩm Y (gọi tắt là Lục Y). Xem ra, sau khi cô rời khỏi Đông Châu Xích Hỏa thì Lục Y mới xuất hiện bên cạnh Niếp Lãng. Có khi nào đây chính là người bị Hỉ Ca bức (bách) phải san hào là Sánh Cùng Phong Nguyệt hay không? Bất quá, khí chất của người trước mặt này hoàn toàn bất đồng.

"Sự thật thì... Niếp Lãng là hôn phu của ta ở ngoài đời. Sau khi ngươi rời khỏi Đông Châu, ta mới đi đến đó." – Lục Y bình tĩnh nhìn Hỉ Ca, phát hiện Hỉ Ca không lộ ra biểu tình kinh hách nào, nên nói tiếp – "Hiện tại, chúng ta đã chia tay."

Quả nhiên, Hỉ Ca đã đoán đúng một phần của câu chuyện.

"Vì sao lại chọn bang phái của ta?"

"Ta không còn chỗ để đi." – Lục Y nhìn thấy Hỉ Ca lộ ra thần sắc không tin, trên mặt không khỏi lộ ra một tia cười khổ – "Bạn gái mới của anh ấy xuất hiện. Ta không thể không tìm chỗ lánh mặt."

Lần này đến phiên Hỉ Ca cười khổ. Mấy người thất tình vì sao cứ thích chạy đến chỗ của cô thế nhỉ?

"Nhận ngươi vào bang hội thật ra không có cái gì khó. Bất quá, thân phận của ngươi có bao nhiêu phiền toái, ngươi hẳn cũng biết chứ? Nếu ta thu ngươi, nghĩa là ta phải thay ngươi xuất đầu lộ diện để giải quyết phiền toái rồi." – Hỉ Ca cố ý nói vòng vo. Lời của Lục Y, cô tin tưởng. Nhưng muốn cho cô xuất đầu, vậy phải đưa ra chút ưu đãi mới được.

"Chức nghiệp thợ may của ta sắp đột phá đến cấp bậc đại tông sư. Hẳn ta cũng coi như có điểm hữu dụng đi?" – Lục Y bình thản nói. Nếu Hỉ Ca không nói gì liền thu nhận, ngược lại sẽ khiến Lục Y có chút nghi ngờ. Hiện tại, thoạt nhìn tính cách của Hỉ Ca quả nhiên giống như lời đồn đãi, rất thú vị. Lục Y buông lỏng tinh thần. Cô không giống Hỉ Ca, sau khi vấp ngã vẫn có thể mạnh mẽ đứng lên làm lại từ đầu. Tạm trú ở nơi này chắc sẽ giúp cô tìm thấy sự thanh thản đi!

"Nói vậy... ngươi tính sẽ tạm lánh ở đây bao lâu?"

"Chỉ cần ngươi không đuổi ta đi, ta vẫn sẽ ở lại."

Hỉ Ca sờ sờ mũi, cúi đầu cười: – "Cũng tốt. Nhưng phải nói trước, nơi này của ta không có chức phó bang chủ để đưa cho ngươi đâu."

Hỉ Ca nghĩ, nếu quả thật đây là vị hôn thê của Niếp Lãng, vậy chính là cô gái mặc áo trắng ở cửa hàng bách hóa lần trước. Xem như hai người có chút hữu duyên. Lại nói, nếu Niếp Lãng là bang chủ của Cẩm Y, hắn chắc chắn sẽ không chạy tới đây gây chuyện với bạn gái cũ nhanh như vậy.

"Chức vị đó ngươi vẫn tự mình giữ lại thì hơn."

Sau khi thu nhận Lục Y vào bang phái, Hỉ Ca ngồi ở tổng đàn gửi tin cho Cuồng Vũ, nhờ tra tin tức của Lục Y. Dù sao, người cũng là do cô thu vào, tổng không thể cứ như thế tin hết lời người ta nói chứ?! Vốn tưởng Cuồng Vũ đang bận dẫn người đi đánh thống lĩnh boss, phải rất lâu mới có thể trả lời tin nhắn. Ai ngờ, chỉ chốc lát sau thông tấn khí của Hỉ Ca đã vang lên.

"Cuồng Vũ, ngươi không phải đang đánh thống lĩnh boss sao? Còn có tâm tư theo ta nói chuyện phiếm hả?"

"Hừ... như ngươi tiên đoán, đúng là có gián điệp của Thần Điện trà trộn vào." – Cuồng Vũ âm trầm hừ lạnh.

"Tinh anh đoàn sao?" – Hỉ Ca biết rõ, trong bang phái nhất định có gián điệp. Bất quá, số người gần đây gia nhập bang phái tăng lên rất nhiều mà nhiệm vụ dò la tin tức chỉ có một mình Cuồng Vũ, đương nhiên sẽ có cá lọt lưới.

"Ừ, là thuộc đoàn số 8. Có 2 tên. Con bà nó, một ngày nào đó lão nương nhất định khiến bọn hắn biết đắc tội với ta sẽ trả giá ra sao." – Cuồng Vũ hung tợn nói. Cũng may, chỉ có 2 tên trà trộn vào gây nhiễu, không gây thiệt hại quá lớn nào. Nhưng chuyện này, đối với Cuồng Vũ đúng là một sự sĩ nhục. Trong một bang hội, người quản lý tất cả tin tức mật rất là trọng yếu. Hỉ Ca đã giao chức vụ này cho cô, Cuồng Vũ không thể thẹn với sự tin tưởng đó được.

"Đừng nổi nóng. Hai tên kia đã bị loại trừ rồi?"

Theo lý thuyết, khi đánh thống lĩnh boss, tinh anh đoàn là những người xuất trận đầu tiên, đi phía sau mới là đại đội thành viên. Hiện tại lòi ra 2 tên gian tế, nghĩa là Thần Điện đã biết các bước hành động của bọn họ. Đảm bảo bọn họ không thể nào thoải mái đánh boss cho được. Nếu làm không tốt, có thể bị Thần Điện cướp boss không biết chừng.

"Ừ... đã xáp lá cà rồi. Nhưng boss vẫn còn trong tay chúng ta. Ngươi yên tâm, lần này là ta mang đội, nhất định sẽ mang một cái kiến thành lệnh về." – Cuồng Vũ nói xong liền tắt tiếng.

Đúng là phiền toái lớn. Mặc dù Cuồng Vũ nói chuyện rất tỉnh táo. Nhưng Hỉ Ca hiểu rõ, hai bang phái lao vào đánh nhau, thế lực ngang ngửa, mà bọn họ còn phải canh chừng boss, nói làm sao cũng là Long Môn chịu thiệt. E là tỷ lệ để thắng trận này không quá lớn. Bây giờ chỉ có thể thuận theo lẽ trời. Bất quá, cảm giác bất lực này đúng là không tốt. Sau đó, Hỉ Ca không đi ra ngoài. Cô ngồi ở đại sảnh bang phái, hồi hộp chờ kết quả.

Ba giờ sau, mọi người trở lại. Như Hỉ Ca sở liệu, Long Môn cuối cùng thua trận.

Thành viên bang hội đau lòng cỡ nào, Hỉ Ca biết. Bởi vì, cô cũng đau lòng y như vậy. Cuồng Vũ ngồi thừ người ở đại sảnh, không nói một câu nào. Mặc dù không ai chỉ trích gì Cuồng Vũ, nhưng tâm sự Cuồng Vũ vẫn rất nặng nề.

"Bang chủ, đây không phải là lỗi của phó bang chủ. Bang chủ đừng la cô ấy. Đều là do thực lực của chúng ta không đủ mạnh." – Có người ở kênh bang phái mở miệng nói chuyện.

Một người lên tiếng, sau đó mọi người đều ào ào góp lời. Nói loạn thất bát tao hết 10 phút, Hỉ Ca nghe ra, mọi người đều đang cầu tình giùm cho Cuồng Vũ. Hỉ Ca buồn cười liếc mắt nhìn Cuồng Vũ. Phó bang chủ đúng là làm người rất thành công. Sai phạm một lần liền có cả bang phái ra mặt nói giúp. Chẳng lẽ bang chủ cô đây chính là mẹ ghẻ của Lọ Lem? Kỳ thật, chuyện này không thể trách mọi người khẩn trương. Lần trước, Thần Điện bởi vì đánh mất kiến thành lệnh mà phó bang chủ bị bang chủ tống xuất. Đó là nói hai người ấy vốn là huynh đệ sát cánh kề vai đó. Cuồng Vũ biết, Hỉ Ca sẽ không vì chuyện này mà sinh khí, nhưng trong lòng vẫn thấy khó chịu. A Ly ngồi kế bên Cuồng Vũ, vẻ mặt thấp thỏm lo âu. Còn hơn Hỉ Ca, đám A Ly càng lo lắng Cuồng Vũ bị đả kích. Ở chung thời gian dài, bọn họ quá biết tính tình của Hỉ Ca. Chuyện này đương nhiên Hỉ Ca sẽ không đổ tội lên đầu Cuồng Vũ, nhưng nếu Cuồng Vũ bị đả kích, tự ý muốn rời khỏi bang phái, kia liền không hay ho.

"Ta không nói sẽ phạt phó bang chủ, mọi người không cần lo lắng. Bất quá, lần này sở dĩ chúng ta bị thua, mọi người có lẽ cần phải biết nguyên nhân?"

Sau đó Hỉ Ca ở kênh bang phái chậm rãi thuật lại mọi sự. Lần này thất bại xem như xong. Bởi vì mục đích chính của cô đã đạt được. Hỉ Ca cảm thấy, hiện tại, lực ngưng tụ của bang phái phát triển mạnh hơn sức tưởng tượng của cô nữa.

"Đệch!!! (tiếng chửi bậy) Chúng ta nhất định không buông tha cho Thần Điện!!!"

"Đúng, phải báo thù!!!"

"Phải khiến cho bọn chúng không thể kiến thành!!!"

Kênh bang phái nhất thời loạn thành một đoàn, mọi người đều là nghiến răng nghiến lợi nói.

"Mọi người đừng kích động. Chuyện báo thù có thể tính sau. Trước mắt, chúng ta còn có chuyện quan trọng khác cần làm. Hy vọng mọi người chuẩn bị cho tốt... cuối tuần sau, Long Môn chúng ta sẽ xây thành."

Chương 198: Ai thắng ai thua

Hỉ Ca đột nhiên nói sẽ xây thành, kênh bang phái nhất thời yên tĩnh. Sau đó giống như có người quăng một hòn đá xuống nước, nháy mắt khắp nơi liền sôi trào. Mặc dù cũng có người nghi hoặc, Hỉ Ca từ đâu có được kiến thành lệnh, nhưng vấn đề này nhanh chóng bị chìm xuống. Để bọn Hiểu Hiểu cùng đàm luận với các thành viên, Hỉ Ca lúc này tắt kênh bang phái.

"Ngươi không phải muốn..." – Cuồng Vũ do dự nhìn Hỉ Ca, muốn nói lại thôi. Cuồng Vũ biết Hỉ Ca vốn thích an ổn trải qua ngày tháng bình yên. Nhưng nếu có người chọc tới vảy ngược của Hỉ Ca, kia tuyệt đối là chuyện ngu xuẩn nhất của người đó.

"Ừ... ta chỉ muốn thử xem xem. Dù sao, đến giờ còn chưa có người thử qua." – Hỉ Ca hưng trí bừng bừng.

Thành chiến a~ Là một trò chơi rất vui nha. Chỉ không biết, ai sẽ thắng, ai sẽ thua. Nếu Thần Điện đã dám quang minh chính đại đến cướp đồ vật của cô, vậy thì đùa với họ một chút a. Dù sao, cả hai đều ở trên cùng một đại lục, đánh nhau càng dễ dàng.

Tin tức Long Môn bị cướp kiến thành lệnh rất nhanh liền lan tỏa. Dựa theo phong cách của Thần Điện, bọn hắn nếu không chạy ra ngoài khoe khoang tứ phía mới là lạ đó. Cả thế giới đều biết sự việc này, nhất thời, Long Môn trở thành trò cười cho thiên hạ. Thần Điện xem như lấy lại thanh danh sau lần bị Huyết Sát Giang Hồ cướp mất kiến thành lệnh. Chính là, Thần Điện không đắc ý được bao lâu. Bởi vì, cuối tuần sau, Long Môn thế nhưng tuyên bố sẽ xây thành. Bang chủ Cuồng Thần sau khi nghe đến tin tức này liền trợn mắt há mồm. Mặc dù hắn cướp được kiến thành lệnh, nhưng lúc trước cùng Long Môn đánh nhau, Thần Điện tổn thất thảm trọng. Hắn muốn đợi vài ngày nữa mới chuẩn bị xây thành. Không nghĩ tới, Long Môn còn nhanh tay hơn hắn.

Hệ thống phát tin tức. Long Môn Khách Điếm ở Nam Uyên đại lục xây dựng Long Thành. Toàn bộ bang chúng của Long Môn đều đứng bên trong, căng thẳng chờ đợi thời gian công thành chiến. Vì chuyện này, mọi người trên thế giới to nhỏ đàm luận mấy ngày. Sau đó, rất nhiều người bắt đầu nhớ đến cái tên Long Môn Khách Điếm. Có người còn nhận ra, Hỉ Ca chính là người nằm trong đội ngũ chuyển chức thành công đầu tiên. Không ai ngờ Hỉ Ca chính là bang chủ của Long Môn. Vì chuyện này mà tên tuổi của Hỉ Ca nổi danh hơn một chút.

Trừ bỏ Thanh Lam đang làm nhiệm vụ không thể đến, tất cả những người Hỉ Ca nhận là bạn bè đều có mặt. Người đến không nhiều lắm, chủ yếu là do Hỉ Ca không có cơ hội quen biết nhiều người. Thật ra, cho dù có gặp gỡ làm quen với ai đi nữa, tất cả nam ngoạn gia đều bị ánh mắt giết người của Thất Tử làm cho hoảng sợ mà bỏ chạy. Còn lại chỉ có vài tên thần kinh thô mà thôi.

Lúc Sở Nhị xuất hiện, ngoài trừ những người đã từng gặp gỡ hắn, những người khác thiếu chút nữa đã kích động thét chói tai. Ngay cả Phong Bão, vốn là người ổn trọng, vậy mà nhìn thấy Sở Nhị cũng một bộ dáng kích động muốn chạy tới xin chữ ký. Không thể không nói, anh họ không trở thành idol (thần tượng) thiệt là uổng phí tài nguyên mà...

"Bang chủ, người quen biết Sở Nhị thiếu sao?" – một số thành viên ghé sát vào người Hỉ Ca hỏi nhỏ.

Hiện tại, bảng tổng hợp thực lực của thế giới, Sở Nhị đứng đầu. Hơn nữa, hệ thống đánh giá Sở Nhị đã bước qua ngưỡng Kim giai chí tôn, rất nhanh có thể lấy tới Thần (danh) hiệu. Cho nên, người không biết tên tuổi hắn, trên thế giới này, đúng là không có ai.

Nhìn một lượt những vẻ mặt hưng phấn ở xung quanh, Hỉ Ca gật đầu: – "Các ngươi muốn xin chữ ký sao?"

"Ta mới không thèm. Hỉ Ca, ngươi nói cho ta biết, Sở Nhị thiếu cùng với phó bang chủ Thanh Lam có gì gì bí mật không thể công khai đúng hay không a?" – A Ly vẻ mặt kích động, ý đồ moi móc chuyện tình sử bí mật của đại công hội đứng thứ nhất thế giới.

"..." – Hỉ Ca ngốc lăng nhìn A Ly. Đối với sức tưởng tượng phong phú của A Ly, đúng là Hỉ Ca vô lực kính nể nha. Thanh Lam cùng anh họ sao? Chuyện này cũng nghĩ ra được hả?

"Đúng vậy. Sở Nhị thiếu nhất định là nữ vương thụ. Thanh Lam là trung khuyển công." – Cảnh Dĩnh ở một bên thêm lời.

Mấy nam nhân đứng bên cạnh Hỉ Ca vẻ mặt mờ mịt nghe các cô nói chuyện... bọn hắn cho tới bây giờ vẫn không biết, trên đời còn có một loại con gái, tên gọi hủ nữ...

Sở Nhị đang đi tới, nghe thấy lời của Cảnh Dĩnh, thân hình liền lảo đảo suýt té ngã. Hắn lướt web nhiều năm, chuyện gì cũng đã nghe, đã thấy, đã đọc qua hết rồi. Chỉ không thể ngờ, có một ngày, bản thân hắn bị người ta ghép với cái từ "thụ". Thật là... một phen thể nghiệm kinh hoàng a~ Sở Nhị híp mắt, quyết định trở về liền đày Thanh Lam ra biên cương, ly khai hắn càng xa càng tốt, có như vậy, bát quái mới không tìm đến hắn. Thanh danh đẹp đẽ của hắn không thể bị hủy trong tay của Thanh Lam được !!!!!!!!!!

"Nhị ca, chỉ một mình anh tới thôi sao?" – Hỉ Ca vất vả chạy thoát khỏi vòng vây của các cô nàng hủ nữ, chạy tới bên người anh họ . Mặc dù, thực lực của Sở Nhị là lấy một địch mười. Nhưng tổng không thể cứ như vậy chỉ đến một mình chứ, không mang theo bất cứ ai, này gọi là đến hỗ trợ sao?

"Cầm lấy. Đây là lễ vật." – Sở Nhị rất biết công đạo. Bang phái đang tổ chức hoạt động lớn, không thể kéo người qua, cho nên hắn một mình chạy tới. Để bù đắp, hắn tặng Hỉ Ca bản vẽ vũ khí thủ thành.

Cầm lấy lễ vật, tâm tình Hỉ Ca liền chuyển biến tốt đẹp.

"Tiểu Thất đâu?" – Sở Nhị nhìn trái nhìn phải nửa ngày, thế nhưng không nhìn thấy Thất Tử xúm xích bên cạnh Hỉ Ca, nhất thời có điểm không quen.

"Không biết. Cùng Sở Tiếu Ca thất tung rồi." – Hỉ Ca thấy thật kỳ quái, vì sao hôm nay chỉ có bọn Cát Tường xuất hiện. Sở Tiếu Ca cùng Thất Tử giống nhau, không thấy bóng dáng đâu cả. Ngay cả bọn Cát Tường cũng không biết hai người kia đi đâu. Hỉ Ca cảm thấy, hai người đó ở cùng một chỗ, khẳng định chuẩn bị làm chuyện gì xấu xa rồi.

"Hỉ Ca, nghe nói Thần Điện hôm nay cũng kiến thành đó." – Lôi Thương xuyên qua đám người, đi đến bên người Hỉ Ca.

"Thật sao?" – Hỉ Ca ngạc nhiên. Bất quá, Cuồng Thần dù sao cũng là lão đại của một đại bang, đương nhiên biết làm cách nào để lấy lại tên tuổi cho bang phái. Nhưng mà, cùng Long Môn kiến thành trong một ngày ư? Có thể tiện nghi như vậy sao? Hỉ Ca cười lạnh trong lòng.

Hiện tại đối phó với quái vật công thành không phải là việc cần chú ý nhất. Bởi vì, ngoạn gia cấp bậc tăng lên, nhưng đám quái vật công thành này lại không tăng cấp bậc. Đánh bọn chúng quá dễ dàng. Điều cần lo lắng bây giờ là có người trà trộn vào phá đám. Nếu thủy tinh thạch (đặt ở trung tâm thành)bị phá hủy, công thành chiến liền thất bại. Tính ra, Hỉ Ca đắc tội với không ít người. Cô không muốn vì thù hằn cá nhân mà hủy đi tiền đồ của bang phái.

Hỉ Ca lo lắng nói ra chuyện này, thế là nguyên một đám người tới đây hỗ trợ một hai đều nói phải ở lại canh chừng thủy tinh thạch, không ai thèm đi ra ngoài đánh quái. Kết quả, thủy tinh thạch bị một tầng người bao xung quanh... Đầu năm nay, người đến hỗ trợ chính là đại gia a... Hỉ Ca không thể trông cậy vào bọn họ, liền tự mình mang đội ra cổng thành trấn thủ.

Công thành chiến loại này, sau khi đánh qua một lần liền không còn thấy mới mẻ nữa. Bất quá, đại bộ phận thành viên của bang phái còn chưa trải qua loại việc này, ai nấy đều không giấu được vẻ kích động.

Quá trình chiến đấu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Chính là lúc đánh đến một nửa thời gian, bên ngoài Long Thành xuất hiện khoảng 10 người. Bởi vì khoảng cách hơi xa nên Hỉ Ca không rõ những người đó là ai. Có điều bọn họ chỉ đứng ở phía xa, không có dấu hiệu muốn đến phá đám. Hỉ Ca nhắc nhở đội ngũ cảnh giác một chút. Không ngờ chẳng bao lâu sau, Phong Bão phát tin tức qua, nói cho cô biết đám người kia là bang chúng của Cẩm Y, tới đây giúp đỡ, mà người dẫn đội chính là Đạp Tuyết.

Hỉ Ca nhịn không được tò mò, Đạp Tuyết tới đây là vì em trai của hắn? Hay là vì Lục Y? Lại nói, Lục Y là do Huyết Sam đưa tới, chuyện này có tính là cô đang đào góc tường nhà người ta không?

Một giờ sau, công thành chiến cuối cùng đi đến giai đoạn cuối cùng. Hai boss thống lĩnh xuất hiện. Một con là Lam Kình (Cá Mập hả?). Một con, thật không ngờ lại là Hắc Ám Quỷ Vu. Đối phó với Lam Kình còn đỡ, nhưng đối phó Quỷ Vu thì phiền toái không ít. Bởi vì Quỷ Vu có thể triệu hoán. Cứ cách 5 phút, nó sẽ triệu hoán ra 10 con tiểu quỷ. Mấy con tiểu quỷ này đều có thực lực của tiểu boss. May mắn, Mặc Phi xem như có nhân tính, chủ động chạy tới hấp dẫn quái. Với thực lực của đệ nhị bảng tổng hợp thực lực thế giới, chế trụ boss đối với Mặc Phi mà nói, là chuyện vô cùng dễ dàng. Chung quy, cao thủ ra tay liền khác biệt. Một đám kiếm khách ở xung quanh đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn Mặc Phi. Lại nói, trở thành cao thủ không thể chỉ dựa vào trang bị cùng kỹ năng, kỹ thuật cá nhân mới là quan trọng.

Thủ thành 12 giờ, cơ bản là thuận lợi. Sau khi chấm dứt, Hỉ Ca chỉ thu về trang bị rơi ra từ thống lĩnh boss. Đồ vật rơi ra từ các con quái khác, các đội ngũ tự mình phân chia. Nghe nói, hệ thống sắp tới sẽ cập nhật tư liệu về hắc ám thế giới. Trên Di Thất đại lục sẽ mở ra hắc ám bản sao. Đây cũng là lý do vì sao thời gian gần đây quái vật thuộc hắc ám hệ lại gia tăng, bởi vì hệ thống muốn người chơi sở hữu một ít hắc ám trang bị. Vận khí của Hỉ Ca đúng là tốt. Đồ vật bạo ra từ Quỷ Vu, mặc dù chỉ có một kiện, nhưng giá trị tuyệt đối không thua kém trang bị cấp sử thi.

>> Minh Thị Châu. Đặt trong ba lô, có thể gia tăng tầm nhìn trong đêm tối lên 30 thước. Hắc ám phòng ngự + 2000. Có 10% xác suất gọi ra hắc ám thuẫn, tạo hiệu quả tàng hình dưới ánh mặt trời.

Bởi vì viên Minh Thị Châu này có giá trị quá cao, không ai đủ tiền mua. Cho nên, Hỉ Ca tạm thời đặt nó trong kho hàng của bang phái. Đợi đến lúc đi khai hoang thì lấy ra dùng. Vốn nghĩ Long Thành đã thủ thành xong, Thần Điện bên kia hẳn cũng xong rồi. Nhưng hệ thống hồi lâu vẫn không công bố tin tức nào.

Nửa giờ sau, Cuồng Vũ phát tới tin tức. Thần Điện thủ thành thất bại...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro