C211 - C216

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 211: Một cái tên đáng khinh

Hỉ Ca len lỏi chen vào đám đông, sau đó mới biết vật phẩm được trưng bày trên quầy hàng là một bộ trang sức, không phải loại bình thường, mà là 85 cấp ám kim bộ trang sức. Thuộc tính của nó không được người bán công khai, nhưng có giới thiệu nó là trang sức của dược sư với thuộc tính thêm trị liệu. Hỉ Ca quen biết không ít dược sư, nhưng Cô Tửu lẫn Tư Văn đều sở hữu những kiện trang sức tuyệt hảo, nhất định không cần cô bỏ tiền ra mua tặng.

Món đồ này thật khiến người khác thèm thuồng. Ám kim trang sức không quý hiếm. Hỉ Ca còn quen biết nhiều người đeo truyền kỳ trang sức trên người nữa kia. Nhưng đây là một bộ trang sức (nếu đi theo một bộ, hình như là gồm 3 món: hoa tai, vòng cổ và nhẫn thì phải), loại này thì đúng là hiếm gặp. Lần trước Hỉ Ca đi khai hoang bản đồ được tới một bộ trang sức, từ đó đến nay cũng chưa gặp qua một bộ trang sức nào đáng giá cả. Bộ trang sức được rao giá 10 vạn kim tệ. Tuy nói nó thuộc hàng khan hiếm, nhưng không quý đến mức đó. Thoạt nhìn, chủ quán hét giá như vậy là muốn tìm người có tiền. Người vây xem xung quanh rất nhiều, nhưng anh ta vẫn một vẻ không thèm để ý đến ai.

Tiểu Cửu và A Li chen vào đứng bên cạnh Hỉ Ca, vừa nhìn thấy bộ trang sức, hai mắt liền tỏa sáng. Người xung quanh phần lớn thuộc vào dạng "chỉ đủ sức nhìn chứ không có khả năng mua". Sở dĩ mọi người vẫn tiếp tục vây quanh là vì muốn nhìn thấy "đại gia" chân chính.

Quả nhiên, một hồi sau, có một tốp người nghênh ngang đi tới. Mà Hỉ Ca nhận ra người dẫn đầu đám người kia. Là Lâm Tuyết của Cẩm Y. Ngạc nhiên là bên cạnh cô ta không phải Đạp Tuyết mà là một kiếm khách mặc hắc giáp, bộ dáng rất đẹp trai, có điều ánh mắt có điểm hơi hạ lưu.

Chẳng lẽ Đạp Tuyết bị "đá" rồi? Hỉ Ca sờ cằm.

Lâm Tuyết không nhìn thấy Hỉ Ca đứng trong đám người. Cô ta trực tiếp đi tới trước mặt chủ quán, chỉ vào bộ trang sức, lên tiếng.

"2 vạn kim, ta mua."

Nói tới giá trị của bộ trang sức này, 2 vạn kim là vừa vặn, không quá cao cũng không quá thấp. Dù sao hiện tại cấp bậc của ngoạn gia tăng lên, có khả năng đánh tới trang sức cấp bậc cao không phải là ít. Nhưng theo hiểu biết của Hỉ Ca, nếu bộ trang sức này quăng lên sàn đấu giá, có lẽ sẽ bán được với giá 4 vạn kim, hoặc tệ nhất là 3 vạn. Chủ quán chỉ nhướng mày một cái, không hề lên tiếng. Lâm Tuyết thấy thái độ của anh ta như vậy, sắc mặt liền trầm xuống.

"Rốt cuộc muốn bán hay không? Ngươi nói một tiếng coi."

"Không bán." – Chủ quán chém đinh chặt sắt trả lời.

Lâm Tuyết đỏ bừng mặt.

"Người anh em, 2 vạn 5, ta mua. Cho chúng ta chút mặt mũi đi. Cô ấy là trưởng lão của Cẩm Y a~" – hắc giáp kiếm khách đứng bên cạnh Lâm Tuyết lúc này lại chen vào, giọng điệu mềm mỏng nhưng ý tứ có ẩn chứa vài phần uy hiếp.

Hiện tại, đi lại trên Đông Châu Xích Hỏa, không ai là không biết đến tên tuổi của Cẩm Y. Danh tiếng của Cẩm Y đích thực rất vang dội. Mà khu vực này lại là phạm vi hoạt động mạnh nhất của bang chúng Cẩm Y, cho nên bình thường đụng phải tình cảnh thế này, ngoạn gia sẽ nể mặt mũi mà nhường nhịn Cẩm Y vài phần. Lúc khác, chỉ cần nói cái tên Cẩm Y ra, vô luận muốn mua cái gì đều sẽ được như ý. Bất quá hôm nay Lâm Tuyết gặp phải một tên cứng đầu.

Chủ quán tà nghễ liếc một cái, khinh thường bĩu môi: – "Cẩm Y tính cái rắm. Không có tiền mà còn dám đến mua đồ. Thật không hiểu vì sao bang chủ lại thả bọn bây ra để dọa người nữa."

A.. haha... mấy lời này thiệt khiến lòng người nở rộ nha. Hỉ Ca nghe chủ quán mở miệng chửi người mà tâm tình cứ thế bay lên.

"Ngươi nói cái gì!!!!!!!!!!!!" – Hắc giáp kiếm khách thấy mặt mũi của mình bị mất sạch, giận dữ hét lên.

"Nghe không hiểu tiếng người sao? Ta nói, Cẩm Y tính cái rắm."

Hỉ Ca nhìn ra, vị chủ quán là cố tình gây hấn, chẳng lẽ có thâm cừu đại hận gì đó với Cẩm Y?

Người vây xem nhìn tình hình, rất biết điều mà toàn bộ lui ra sau 2 mét, ai cũng sợ lỡ có xảy ra đánh nhau lại liên lụy đến bản thân thì khổ. Bọn Hỉ Ca không hề lùi bước, vẫn hưng trí bừng bừng đứng tại chỗ mở to mắt theo dõi cuộc đọ sức giữa Lâm Tuyết và vị chủ quán. Lâm Tuyết dù sao cũng là con gái, mấy lời mắng chửi khó nghe căn bản không thể nói ra miệng được, chỉ có thể đỏ mặt đứng chết trân tại chỗ nghe người ta chửi.

Hỉ Ca còn nghe được một thông tin thú vị qua mấy lời đối đáp giữa bọn họ. Thì ra, bộ trang sức trên quầy hàng là vật bạo ra từ một thành viên của Cẩm Y.

"Ngươi tốt nhất về sau đừng xuất hiện ở Đông Châu Xích Hỏa. Bằng không, Cẩm Y chúng ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho ngươi!" – Lâm Tuyết rốt cuộc nhẫn nhịn không nổi nữa, buông lời đe dọa.

Hỉ Ca lắc đầu cảm thán, chỉ biết lấy tên tuổi bang phái ra đè đầu cưỡi cổ người khác như thế này càng làm cho thanh danh của Cẩm Y đi xuống mà thôi. Ủa mà, chuyện nhà người ta thì liên quan gì đến mình chứ?

"Sẽ không buông tha ta? Hừ... các ngươi một đám bao vây ta, bạo rớt trang bị của ta, kể từ thời điểm đó ta đã không xem các ngươi là người lương thiện!"

Hỉ Ca đến giờ đã hiểu được căn nguyên mối thù của hai bên. Không ngờ vị chủ quán này cũng là cường giả nha... hoặc là anh ta có núi cao để dựa vào? Một người dám mở miệng chống đối cả một bang phái, nếu không phải là siêu nhân thì chính là tên ngốc. Mà thoạt nhìn, anh ta không giống kẻ ngốc.

"Hỉ Ca, ta biết hắn." – Tiểu Tửu đứng xem nửa ngày, đột nhiên thúc khủy tay vào Hỉ Ca.

"Ngươi biết? Hắn là ai?"

"Hắn tên Sắc Lang (nghĩa của tên là "kẻ háo sắc"). Lúc trước là thành viên của Liệp Sát Bang. Nhưng sau đó, hắn không thích tác phong làm việc của Liệp Sát Bang nên đã đem phó bang chủ giết chết rồi cầm trang bị rời đi. Nghe nói Liệp Sát Bang vẫn đang truy nã hắn." – Tiểu Cửu trả lời mà không giấu được vẻ bội phục trong giọng nói.

Liệp Sát Bang tiếng tăm tuy rất bại hoại, nhưng phải công nhận là thực lực của bọn họ rất khá. Mà hắn có thể đùa giỡn với bọn họ lâu như vậy vẫn chưa bị luân bạch, chứng tỏ hắn không phải tay vừa.

Cái tên thiệt là đáng khinh!! Đây là phản ứng đầu tiên của Hỉ Ca. Bất quá, theo lời Tiểu Cửu nói thì người này hẳn là hàng cao thủ trong cao thủ.

"Hắn hiện tại không có bang phái đi?"

"Ừ, vẫn đơn độc. Nghe nói Thương Lan có ý muốn chiêu mộ hắn nhưng hắn không đồng ý." – Tiểu Cửu nắm rất rõ tình hình ở Cực Bắc Băng Nguyên. Tuy Tiểu Cửu đã ly khai Linh Độ Hỏa nhưng dù sao Linh Độ Hỏa cũng do một tay cô thành lập, cho nên thành viên Linh Độ Hỏa vẫn xem cô như tiền nhiệm bang chủ, rất nhiều chuyện tình đều sẽ bẩm báo.

Hỉ Ca cúi đầu, nheo mắt suy nghĩ trong chốc lát, sau đó đi tới, trực tiếp xem nhẹ ánh mắt giết người của Lâm Tuyết, đứng trước quầy hàng, chỉ vào bộ trang sức, trả giá.

"3 vạn kim, ta mua."

"Hỉ Ca, ngươi đây là ý gì?" – Lâm Tuyết đang sừng sộ với Sắc Lang, nhưng vừa nhìn thấy Hỉ Ca thì quên mất chính sự, không nói hai lời liền chỉa mũi dùi sang Hỉ Ca. Phải nói là Lâm Tuyết có ấn tượng cực xấu về Hỉ Ca.

"Không có ý tứ gì cả. Muốn mua đồ thôi."

"Được, bán cho ngươi." – Sắc Lang nhìn ra được, Hỉ Ca đây là muốn cướp tay trên của Lâm Tuyết. Mà với hắn thì có người chịu bỏ tiền ra mua, hắn liền vui vẻ bán.

Hai người chẳng thèm nhìn Lâm Tuyết, trực tiếp giao dịch.

Chương 212: Buông tha một ít, nhận về một ít

Sau khi giao dịch xong, Hỉ Ca chẳng thèm quan tâm xem Lâm Tuyết có biểu tình gì, hưng trí nhìn Sắc Lang, dụ dỗ: – "Có hứng thú theo ta đến Long Môn Khách Điếm làm khách không?"

"Long Môn Khách Điếm? Ở Nam Uyên đại lục?" – Sắc Lang hiển nhiên đã nghe qua cái tên này.

"Đúng vậy."

"Nguyên lai ngươi chính là Hỉ Ca!" – Sắc Lang vẻ mặt tỉnh ngộ.

"Ngươi biết ta sao?" – Hỉ Ca kinh ngạc. Cô không nhớ mình từng quen biết loại cao thủ này nha.

"Ta biết Thất Tử. Tên kia rất mạnh, từng nhắc qua về ngươi."

Từ trong miệng Thất Tử biết đến tin tức của nàng? Xem ra Sắc Lang và Thất Tử không chỉ là người quen biết bình thường. Lại thêm chuyện Sắc Lang khi nhắc đến tên Thất Tử không hề nghiến răng nghiến lợi, suy ra bọn họ có khả năng là bạn bè?

"Tạm thời ta không muốn gia nhập bang phái. Nhưng nếu ngươi cần hỗ trợ, tùy thời có thể đến tìm ta." – Sắc Lang nói xong liền gửi qua yêu cầu kết bạn. Thêm bạn tốt rồi thì liền ly khai, từ đầu tới cuối đều không thèm liếc Lâm Tuyết lấy một cái.

Không thể chiêu mộ Sắc Lang, Hỉ Ca có chút thất vọng, bất quá có thể kết bạn, xem như thu thập không tồi.

Thời điểm Sắc Lang rời đi không hề bị gây khó dễ, vì người của Cẩm Y còn chưa chạy tới. Nhưng lúc bọn Hỉ Ca muốn rời đi thì lại vừa vặn có một đám người của Cẩm Y xuất hiện, bao vây bọn họ lại.

"Thanh tỷ, cô ta chính là người đã mua bộ trang sức của chị." – Lâm Tuyết thấy người tới thì liền chạy ra nghênh đón.

Hỉ Ca nghiêng đầu nhìn người tên "Thanh tỷ" kia. Ngoại hình xinh đẹp, nhưng khuôn mặt âm trầm quá, khiến cho cả người cô ta mất đi ánh sáng. Có vẻ đó là bộ dáng vốn dĩ chứ không phải cô ta cố ý muốn làm như vậy.

"Mua rồi cũng không sao. Bang chủ nói sẽ cho ta kiện hủy diệt quang minh trong kho hàng." – nữ dược sư nâng mắt nhìn Lâm Tuyết, nói chuyện nhẹ nhàng, rất khó đoán ra tâm tình của cô ta là thế nào.

Lâm Tuyết cứng ngắc một chút, sau đó ngượng ngùng cười: -"Thật sao? Vậy em nên chúc mừng chị mới được."

"Ừm..." – Thanh tỷ quay đầu nhìn Hỉ Ca một cái, sau đó lại chuyển đầu nói với Lâm Tuyết – "Ta muốn dẫn đoàn đi đánh bản sao. Không còn chuyện gì nữa. Ta đi trước."

"Thanh tỷ, tái kiến." – Lâm Tuyết cười trả lời. Trong lòng rõ ràng chán ghét người trước mặt nhưng Lâm Tuyết không thể lộ ra mặt. Ai biểu người ta là chấp pháp chưởng lão của Cẩm Y làm chi.

Từ lúc Sói Xám Ăn Cừu thành lập Cẩm Y đến nay, Thanh tỷ vẫn luôn giữ vững vị trí đó. Sau khi Hồng Hoa lên chức bang chủ, Thanh tỷ tiếp tục duy trì địa vị. Có thể nói, thời gian chuyển giao kia, đại bộ phận nguyên lão lúc trước đều bị thanh trừ, chỉ có Thanh tỷ vẫn an ổn ngồi trên ghế thượng. Trong bang phái, Hồng Hoa tin tưởng nhất chỉ có một người mà thôi, chính là Thanh tỷ.

"Chúng ta đi thôi." – Hỉ Ca ra hiệu với A Li và Tiểu Cửu, sau đó 3 người lướt qua Lâm Tuyết mà bỏ đi. Lâm Tuyết chỉ có thể nắm chặt tay giận dữ chứ không thể làm gì.

Lục Y từ khi biết Hỉ Ca chạy qua Đông Châu Xích Hỏa đi gặp bang chủ của Cẩm Y liền ngồi ngốc trong tổng đàn bang phái chờ đợi. Vừa nhìn thấy đoàn người trở về, Lục Y liền chạy ra.

"Bang chủ, bọn họ nói thế nào?"

"Không liên can đến Huyết Sam. Bang chủ của Cẩm Y cố ý khiêu khích thôi, không phải chuyện lớn." – Hỉ Ca nói đơn giản như vậy nhưng không đại biểu cô không để ý a.

Cẩm Y với Long Môn hiện tại xem như kẻ tám lạng người nửa cân. Nếu phải đánh nhau, cả hai phe đều không chiếm ưu thế tuyệt đối. Mà theo như Hỉ Ca nhìn thấy, Cẩm Y tựa hồ có ý muốn liên hợp với Khổ Độ. Nếu Long Môn có động tác quá lớn, rất dễ bị Khổ Độ thừa cơ chèn áp. Hiện tại, Hỉ Ca chỉ hy vọng chuyện liên hợp này không thể thành công.

Hỉ Ca thật ra có chút lo lắng.

Thực lực của Minh Độ Thiên càng lúc càng lớn. Nguyên tưởng có Niếp Lãng khống chế cục diện ở Đông Châu Xích Hỏa, thế lực của Minh Độ Thiên không thể bành trướng sang bên đó. Nhưng bây giờ Niếp Lãng đi rồi, Hồng Hoa căn bản không đủ năng lực đảm đương vị trí bang chủ, nếu Cẩm Y bị Minh Độ Thiên nắm vào tay, nói không chừng ngày nào đó Khổ Độ có thể lớn mạnh đủ để áp đảo Thương Lan công hội.

"Vậy là muốn công kích ta đi?" – Lục Y nhăn mặt.

"Không. Là hướng về cả bang phái." – Hỉ Ca vừa nói chuyện vừa mò tay vào ba lô, lấy ra một trái đào, nhăn nheo chỉ bằng một nửa hình dạng ban đầu. Cô nghĩ nghĩ, cuối cùng không đành lòng mà ném xuống đất cho hệ thống thu lượm rác, bởi vì cô sợ ăn trúng đồ hư thối sẽ sinh ra mấy cái trạng thái dị biến gì đó.

"Vừa qua năm mới, nhỏ kia (Hồng Hoa) cũng không biết mệt hay sao trời?!" – A Li cũng đưa tay vào ba lô, sau đó lấy ra một khối bánh ngọt, trong ánh mắt ghen tị lẫn căm hận của Hỉ Ca, hung hắn cắn xuống.

Hỉ Ca từ chối cho ý kiến. Hỉ Ca xem ra, lý do của Lục Y là do cô ta tự bịa ra mà thôi. Căn nguyên của mọi chuyện sai trái này thì phải là lỗi của Niếp Lãng. Thật không biết anh ta suy nghĩ cái gì nữa. Hỉ Ca rất muốn đem đầu Niếp Lãng bổ ra nhìn một chút. Anh ta đem bạn gái cũ và bạn gái mới cùng tiến vào trò chơi, sau đó để hai người kia tự đấu đá nhau, còn bản thân thì vỗ mông chạy mất? Lục Y hiện tại là thành viên của Long Môn, lại có nhiều cống hiến cho bang phái, Hỉ Ca không thể nhắm mắt làm ngơ được. Sau khi bị A Li và Tiểu Cửu thay phiên tẩy não, Lục Y rốt cuộc có chút thông suốt. Hỉ Ca thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi tiễn bước 3 người đi rồi, Hỉ Ca chạy tới phủ thành chủ của Long thành tìm Cuồng Vũ.

Đáng lẽ Cuồng Vũ sau khi xử lý công vụ xong sẽ đi với Cô Tửu, nhưng người lúc này bị Hỉ Ca cản trở. Hỉ Ca quay đầu liền thấy Cô Tửu trưng ra bản mặt thối hoắc. Hỉ Ca bĩu môi. Tên này đúng là nhỏ mọn. Cũng không ngẫm lại cô đã giúp hắn bao nhiêu chuyện, thế mà bây giờ lại muốn qua sông đoạn cầu? Đồ vong ân phụ nghĩa!!!!!! Cô Tửu ngồi kế bên, hai tay gắt gao cầm chặt bàn tay của Cuồng Vũ. Trợn mắt ~ Hình như cô không có ý muốn cướp người a~

"Chuyện thế nào?" – Cuồng Vũ đại khái có thể đoán được vì sao Hỉ Ca muốn tìm mình. Bởi vì trong lòng cả hai đều biết rõ, đi gặp Hồng Hoa, cơ bản không thể đàm phán ra chuyện gì. Bất quá, suy nghĩ của riêng hai người không đủ để quyết định cho vận mệnh của toàn bang phái. Chính vì vậy, Hỉ Ca dù biết không có kết quả, vẫn phải đi sang Đông Châu Xích Hỏa một chuyến.

"Hồng Hoa nói cô ta mặc kệ. Bảo ta tự đi thương lượng với đám thích khách của Cẩm Y. Xem ra, chúng ta chỉ có thể cho người đi qua "hảo hảo nói chuyện" thôi." – Hỉ Ca cười nói.

"Ta đã cho Hiểu Hiểu điều tra xong rồi. Danh sách sát nhân đang ở đây, ngươi muốn giao cho Phong Bão?"

"Ừ, cứ giao cho Phong Bão xử lý. Ta thật muốn xem xem thái độ của Hồng Hoa sau khi biết chúng ta tự "thương lượng" với bang chúng của Cẩm Y sẽ như thế nào. " – Hỉ Ca nhếch mép cười. Lời khiêu khích là do côta tự nói ra, vậy hết thảy hậu quả cứ để cho cô ta tự phụ trách đi.

Đám thủ hạ của Phong Bão thời gian này không có chuyện gì làm liền lôi kéo tinh anh đoàn ra PK. Nói là PK chứ kỳ thật là "chà đạp". Gần đây, đám người trong tinh anh đoàn ngày nào cũng mắng vốn với Khờ Dại. Cho nên Khờ Dại với Phong Bão giờ nhìn mặt nhau như thấy kẻ thù truyền kiếp, không nói hai lời, trực tiếp đỏ mắt (cuồng bạo, PK). Còn may, thực lực Khờ Dại rất mạnh, bình thường đánh nhau với Phong Bão đều là 3 trận thắng 2. Chứ không thì Khờ Dại đã tìm tới Hỉ Ca hoạch họe rồi.

Sự việc xử lý thỏa đáng, Hỉ Ca còn chưa kịp nói lời từ biệt, Cuồng Vũ đã bị Cô Tửu kéo chạy như bay ra khỏi phủ thành chủ. Hỉ Ca trợn mắt nhìn bóng dáng 2 người, trong lòng một trận buồn bực.

A Thất tuy đã trở về rồi nhưng lại không có thời gian để lên trò chơi. Hỉ Ca biết, hắn bay vội về nhà là vì muốn nhìn thấy cô mà thôi. Bọn Cát Tường cũng bận túi bụi, không có thời gian thượng tuyến. Vốn dĩ A Thất phải ở tổng bộ xử lý công vụ nhưng hắn bất chấp rời đi. Ba người bọn Cát Tường không có biện pháp, mỗi ngày đều phải thay A Thất xử lý này nọ. Ban đầu, Hỉ Ca nghe nói A Thất sở hữu một công ty liền hứng thú hỏi thăm đủ thứ chuyện. Sau khi cô nghe bọn họ đàm phán chuyện làm ăn xong thì không muốn biết bất cứ chuyện gì liên quan đến công ty của hắn nữa. Thế nhưng cô nghe được bọn họ thảo luận chuyện mua đạn đạo!!!! Còn có mạng người!!! Đây là cái gì với cái gì nha~ A Thất cam đoan, hắn chỉ là người trung gian thôi, đã lâu thật lâu hắn không động thủ rồi. Hỉ Ca nghe hắn thề thốt như thế mới an tâm xuống. Cho dù cô có thần kinh thép cũng không thể chịu nổi chuyện bạn trai theo đuổi loại sự nghiệp này a...

Đương nhiên Hỉ Ca không biết, A Thất thật lâu không động thủ, không phải bởi vì hắn hiền lành gì, mà bởi vì hắn rất cao giá. Người bình thường căn bản không đủ sức trả tiền thù lao cho hắn. Lại nói, sau khi A Thất quyết định cùng một chỗ với Hỉ Ca, hắn đã hạ quyết tâm. Hai người yêu nhau, ai có thể khẳng định chỉ có một người phải trả giá chứ. Hai cá nhân với hoàn cảnh khác biệt, muốn mặc kệ tất thảy mà đến với nhau, bọn họ phải học cách buông tha một ít, nhận lại một ít, đó chính là tình và nghĩa.

Không có A Thất, trò chơi đối với Hỉ Ca liền mất đi vẻ cuốn hút. Ngẫm nghĩ, bang phái chẳng còn chuyện gì cần xử lý nữa. Hỉ Ca trực tiếp thoát tuyến. A Thất kiên trì nói nhà hắn không có máy sưởi, không chịu dọn về, cứ ở lì trong Sở gia. May mà Sở lão cha và Sở mụ mụ không biết chuyện này, Hỉ Ca đành mặc kệ tính xấu của hắn. Cởi ra mũ giáp, Hỉ Ca phát hiện bên cạnh nhiều thêm một cái đầu tóc đen, bên hông nhiều thêm một cánh tay. Hỉ Ca liếc mắt nhìn ra khóa cửa... nó đã không cánh mà bay. Hỉ Ca xoay tròn mắt, thật hết cách với người này a~ Buổi tối bị mất ngủ, chẳng lẽ vì lo nghiên cứu cách phá khóa cửa phòng cô hả? Hình như mới được vài ngày thôi, không ngờ A Thất đã thành công chui vào phòng ngủ của cô rồi. Liếc mắt nhìn xuống, nam nhân lõa nửa thân trên, Hỉ Ca vỗ trán, vô lực.

"Hỉ Ca ~~" – A Thất híp mắt nâng đầu nhìn lên. Ngay lúc Hỉ Ca vừa động, hắn đã tỉnh. Hắn cùng Hỉ Ca khác nhau, chỉ cần tỉnh dậy, ánh mắt liền thanh tỉnh. Hắn thuận thế dùng cánh tay còn lại cuốn Hỉ Ca kéo lại gần hơn một chút.

"Trở về phòng của anh đi." – Hỉ Ca khó chịu xoay chuyển.

Tiểu Cửu và Sở Tiếu Ca chắc còn chưa ngủ dậy. Tuy bọn họ là người yêu trên danh nghĩa, nhưng nếu sáng sớm A Thất lại bước ra từ phòng ngủ của cô với nửa người lỏa thể, không phải sẽ là cái cớ cực tốt để Sở Tiếu Ca đeo bám làm phiền cô hay sao? Mặc dù bọn họ chưa xảy ra chuyện gì cả, nhưng... lời này nói ra ai tin chứ?

"Đừng đuổi anh mà ~~~" – A Thất cọ a cọ.

"Thất thiếu gia, xin hỏi anh có bán đạn đạo (lựu đạn) không?" – Hỉ Ca đưa tay bóp ngay mũi của A Thất, cười cười hỏi.

"Hỉ Ca muốn tạc (bắn, giết) ai? Anh sẽ miễn phí tặng trang bị phòng hộ cho em." – A Thất tiếp tục cười hì hì.

"Đeo trang bị phòng hộ trên cổ anh là được rồi."

"Hắc hắc... em nhẫn tâm quá a~ Nếu ngày nào đó chúng mình cưới nhau, lỡ như anh chọc giận em, chẳng lẽ em sẽ dùng lựu đạn ném chết anh hay sao?"

"Ai lại làm vậy... Cùng lắm thì em đem đạn lôi (hỏa tiễn?) oanh tạc toàn bộ diện tích xung quanh nhà anh thôi."

"..." – A Thất lần này triệt để câm nín rồi.

Chương 213: Thanh tỷ

A Thất nằm yên chốc lát, sau đó đột nhiên mở miệng.

"Hỉ Ca, em có muốn anh đi tìm ông nội nói chuyện một chút không?"

Sự việc mâu thuẩn xảy ra giữa Hỉ Ca và Sở ông nội, A Thất đã nghe Sở Tiếu Ca kể lại rõ ràng. Vốn dĩ, Sở Tiếu Ca còn nghĩ với tính tình của A Thất, chắc chắn nghe xong sẽ nổi cáu lên. Ai ngờ, A Thất chỉ im lặng, cái gì cũng không nói. Điều này làm Sở Tiếu Ca càng bất an trong lòng hơn. Thất ca trước giờ không phải là người hiền lành nha~ Lại nói, ông nội có lẽ cũng bị chị hai làm cho hôn mê (giận đến nóng đầu), bằng không cũng không làm ra cái loại việc này (tiệc xem mắt).

"Nói cái gì mới được? Anh muốn dọa chết ông nội của em hay sao hả?" – Hỉ Ca dùng ngón tay xỉa xỉa vào trán A Thất. Hiện tại, cha mẹ đều đã biết chuyện A Thất đang ngụ ở đây. Hơn nữa, xem ra lão cha còn vì cô làm không ít chuyện, ví dụ như điều tra về A Thất. Cho nên lão cha đặc biệt gọi điện thoại đến dặn dò cô, ngàn lần vạn lần không thể để A Thất đi gặp ông nội.

"Làm sao có thể?! Anh chỉ lo lắng, lỡ như anh phải xa nhà nhiều ngày, nếu làm không tốt công tác tư tưởng với ông nội em, nói không chừng lúc anh trở về em đã cưới người khác thì sao?!" – A Thất không tỏ thái độ gì khi nói chuyện với Sở Tiếu Ca không có nghĩa là hắn không để ý (vụ tiệc xem mắt). A Thất đây là đang ôm oán với Hỉ Ca.

"Ừm... nói không chừng có thể xảy ra thật..." – Hỉ Ca gật đầu hùa theo làm khóe mắt A Thất giật giật. Có thể xảy ra thật? Hắn mới không cho phép kẻ kia xuất hiện đâu!!!!!

"Anh mặc kệ, em mau gả cho anh!"

Hỉ Ca còn chưa kịp trả lời, ngoài cửa phòng đột nhiên có tiếng động. Hỉ Ca liếc mắt nhìn A Thất, đem đầu hắn trượt khỏi người cô, đi ra mở cửa. Hai người đang dán tai vào cánh cửa nghe lén cứ như thế té nhào xuống đất. Một người trong đó còn đang cầm theo một cái ly thủy tinh. (đặt ly thủy tinh lên cánh cửa gỗ sẽ nghe rõ hơn)

"Hai người..." – Hỉ Ca nghiến răng.

"Thất ca, em vừa rồi nghe thấy anh cầu hôn nha~~~~~" – Sở Tiếu Ca cười hihi, định bò vào phòng, hướng tới cái người nằm trên giường. Không may, cậu bị chị hai dùng chân đá bay ra khỏi phòng.

Tiểu Cửu vô tội lắc đầu: – "Ta cái gì cũng chưa nghe thấy." – sau đó nói vọng vào trong phòng – "Thất ca, ta cảm thấy đi Mỹ kết hôn sẽ tiện lợi hơn, phí tổn bên đó không đắc đỏ bằng ở đây."

Tiểu Cửu nói xong liền vội vã nắm cổ Sở Tiếu Ca chạy bay xuống lầu, không cho Hỉ Ca kịp phản ứng.

"..." – Hỉ Ca tức giận dậm chân, quay đầu trừng mắt với A Thất.

Lời cầu hôn phi chính thức của A Thất... còn chưa được đáp ứng. Hỉ Ca chưa muốn trả lời ngay. Hai người cứ như vậy mặc kệ không để ý đến. Nếu muốn chính thức ở bên nhau, bọn họ còn phải xử lý rất nhiều chuyện phiền toái ở xung quanh. Có một số thứ, không phải cứ trốn tránh thì nó sẽ tự nhiên biến mất như chưa hề phát sinh. Mà A Thất thật ra không vội. Dù sao, sớm hay muộn thì người cũng là của hắn. Đợi thêm một thời gian nữa, hắn thấy chẳng sao cả. Sự kiên nhẫn của A Thất giành cho Hỉ Ca cao đến không ngờ.

Vào trò chơi.

Hỉ Ca ngoài ý muốn nhận được một tin nhắn. Nhìn tên người gửi tới, Hỉ Ca có chút mờ mịt. Bởi vì người gửi tin cho cô chính là Thanh tỷ, cái người cô mới đụng mặt bên Xích Hỏa thành. Tìm mình vì bộ trang sức sao? Hỉ Ca nghi hoặc nghĩ. Sau đó mở tin nhắn. Đọc tin nhắn xong, cô càng mờ mịt hơn nữa. Có nên tin tưởng lời người này nói hay không a? Thanh tỷ là Chấp pháp trưởng lão của Cẩm Y. Địa vị ngang ngửa với phó bang chủ. Mà chuyện đề cập trong tin nhắn... thật khiến cho Hỉ Ca bị chấn động. Mặc kệ thế nào, Hỉ Ca vẫn an bài. Nếu nữ nhân này thật sự muốn làm chuyện kia, nhất định có lý do đặc biệt ẩn đằng sau. Trở về lại kêu Cuồng Vũ đi điều tra. Hỉ Ca đem tin nhắn gửi qua cho Phong Bão.

Ngày hôm sau, Hỉ Ca thu được tin tức điều tra về Thanh tỷ. Thật kinh ngạc, Thanh tỷ là do Lục Y giới thiệu vào Cẩm Y. Bất quá về sau lại xảy ra sự việc gì đó mà quan hệ giữa hai người bọn họ trở nên căng thẳng. Cho dù cùng xuất hiện ở một nơi thì hai người tuyệt đối sẽ không nói chuyện với nhau. Đây là lý do vì sao Hồng Hoa biết Thanh tỷ và Lục Y có quan hệ mà vẫn lựa chọn tin tưởng Thanh tỷ.

Sự việc lần này ngoài trừ Phong Bão không có người thứ ba được biết. Hỉ Ca tin tưởng, cho dù cô bị Thanh tỷ lừa gạt thì với thủ đoạn của Phong Bão, Long Môn cũng sẽ không chịu tổn thất quá lớn nào.

Ba ngày sau, Hỉ Ca gửi tin nhắn hẹn gặp Thanh tỷ.

Mà trong 3 ngày này, cao tầng lãnh đạo của Cẩm Y đúng là nóng (đít) như ngồi trên chảo lửa. Vô luận bọn họ xuất hiện ở đâu, thích khách của Long Môn đều có thể tìm thấy. Ngay cả bang chủ Hồng Hoa đi ra ngoài làm nhiệm vụ cũng bị người bao vây. May mắn Hồng Hoa đi chung với một đội ngũ. Nhưng hai phe còn chưa động thủ đánh nhau, Hồng Hoa đã một người bỏ chạy mất dạng. Hồng Hoa không chết, đội ngũ kia đều chết. Những người kia trong lòng liền ghim một cái oán hận. Nếu không phải bang chủ của họ lâm trận bỏ chạy, nói không chừng bọn họ có thể đem theo vài cái thi thể đi theo về âm phủ. Thân là người đứng đầu một bang phái, thời khắc mấu chốt lại bỏ rơi thuộc hạ. Vậy thì ai sẽ đồng ý bán mạng vì ngươi? Hồng Hoa không hiểu đạo lý này, nhưng Thanh tỷ thì hiểu.

Lúc Thanh tỷ đi ra ngoài đánh quái, giống nhau, bị Long Môn bao vây. Bất quá, bọn họ 3 vs 10, trước khi chết đã cường ngạnh giết được 2 tên. Có thể nói, cao tầng của Cẩm Y, trừ bỏ Lâm Tuyết, bất luận là ai, vừa ra khỏi thành liền gặp tập kích, bị giết qua vô số lần. Về sau, Hồng Hoa ra lệnh, hễ cô ta ra khỏi thành, bang chúng phải kéo theo một đội ngũ đi theo bảo hộ. Thế nhưng lúc đụng độ địch nhân, không ai nhìn thấy bang chủ Hồng Hoa vì người khác ra tay bảo hộ.

Nhất thời, thích khách của Long Môn giết người giết đến sảng khoái, mà nội bộ của Cẩm Y bắt đầu tứ phân ngũ liệt (chia năm xẻ bảy). Không biết từ đâu truyền ra một cái tin đồn, nói rằng Lâm Tuyết cấu kết với người của Long Môn. Không thể trách, bởi vì sự việc xảy ra trước mắt quá xảo diệu, Lâm Tuyết chưa từng bị giết qua.

Còn có không ít người bởi vì thái độ của Hồng Hoa mà lựa chọn rút khỏi bang phái. Nhất thời, tiếng tăm của Cẩm Y tuột dốc không phanh. Bị sự tranh chấp trong bang phái cuốn chân, Hồng Hoa căn bản không có thời gian đi tìm Long Môn gây hấn.

Long Thành, tửu lâu.

Hỉ Ca ngồi rung đùi ăn điểm tâm, đợi khoảng nửa giờ, khách nhân mới xuất hiện.

Chưởng quầy đích thân mang người tiến vào bao gian, lại tự thân mang lên điểm tâm, sau đó mới nhẹ nhàng đóng cửa rời đi. Hỉ Ca nhìn người có khuôn mặt thâm trầm trước mặt, thản nhiên nở nụ cười.

Nói thật, Hỉ Ca không tài nào nghĩ đến, Thanh tỷ lại là loại người thích quyền thế. Cô cảm thấy, Thanh tỷ thích hợp làm tay đấm hơn, là kẻ vào sinh ra tử, xông pha trận mạc, chứ không hề có dáng dấp của một vị lãnh đạo. Bất quá, có mấy người trời sinh là lãnh đạo đâu, không phải tất cả đều chậm rãi học hỏi đứng lên sao?!

"Ta vẫn cảm thấy chuyện này rất kỳ quái." – Hỉ Ca ăn một khối quế hoa cao, lại uống một hớp trà, lúc này mới lên tiếng.

"Chẳng có gì kỳ quái cả. Ta muốn đem Hồng Hoa đuổi ra khỏi trò chơi mà thôi." – Thanh tỷ không chút biểu tình trả lời.

"Còn Lâm Tuyết đã đắc tội gì với ngươi?" – Hỉ Ca nhướng mày hỏi. Khiến cho Lâm Tuyết đưa đầu chịu tội thay, nếu là người thông minh liền nhìn ra được Lâm Tuyết bị gài bẫy nhưng Hồng Hoa sẽ không. Suy ra, về sau Hồng Hoa sẽ không tiếp tục tin tưởng Lâm Tuyết nữa.

"Xú nữ nhân, phụ người lừa bạn!" – Thanh tỷ trả lời khiến cho Hỉ Ca nhịn không được cười ha hả.

Chương 214: Hợp tác

"Ngươi muốn hợp tác với ta, vậy có thể đưa ra lý do để ta tin tưởng sao?" – Hỉ Ca chống cằm. Đích thực sự việc lần này bọn họ cùng nắm tay làm chuyện xấu rất vui vẻ, nhưng mà Hỉ Ca không thể cứ như thế hoàn toàn tin tưởng đối phương. Ai biết, có thể chuyện này là Thanh tỷ ra vẻ cho cô coi thì sao?

Thanh tỷ nhìn chằm chằm Hỉ Ca một lúc lâu, sau đó không chút tình nguyện nói.

"Lúc trước, ta cùng Y Y quan hệ tốt lắm. Về sau, bởi vì ta ngăn cản Y Y đến với Niếp Lãng, hai đứa mới gây lộn một trận, rốt cuộc không nói chuyện với nhau nữa."

Hỉ Ca kinh ngạc. Thanh tỷ quen biết Niếp Lãng ở ngoài đời?! Vậy thì "Y Y" kia chính là Lục Y?

"Niếp Lãng thích ngươi. Vốn dĩ, ta không muốn hợp tác với ngươi." – Thanh tỷ không cho Hỉ Ca cơ hội mở miệng, tiếp tục nói.

Lần này Hỉ Ca không kinh ngạc. Khi còn ở Đông Châu Xích Hỏa, lúc đó Hỉ Ca chưa từng để ý đến người có tên "Thanh tỷ", bởi vì cô chỉ lo đối phó với Sánh Cùng Phong Nguyệt.

"Niếp Lãng nhờ ta chiếu cố Lục Y."

"Ta biết. Y Y bị Niếp Lãng bức (ép) rời đi. Ta nhất định không để cho sự việc chấm dứt như vậy."

Hỉ Ca gật đầu: – "Không ngại ta gọi Lục Y đến gặp mặt chứ?"

"Tùy tiện"

Lục Y tới, thấy Thanh tỷ cùng Hỉ Ca ở chung một chỗ, biểu tình là giật mình nhưng rất nhanh thì khôi phục bình thường.

"Ta nên sớm nghĩ tới mới phải. Nếu không có ngươi giúp đỡ, hành động lần này sao có thể thuận lợi như vậy." – Lục Y không ngốc. Thời gian gần đây Phong Bão mang người đi gây khó dễ cho Cẩm Y, phải nói là làm việc như thần, hắn đi tới chỗ nào đều có thể đụng tới cao tầng lãnh đạo của Cẩm Y.

Thanh tỷ cúi đầu, không lên tiếng, đối với lời nói kia từ chối cho ý kiến.

"Ta và anh ấy đã chia tay rồi."

"Không liên quan đến ngươi. Ta chỉ muốn đoạt lấy Cẩm Y mà thôi." – Thanh tỷ nói vẫn không nhìn đến Lục Y.

"Bang chủ, các ngươi tiếp tục nói chuyện đi. Ta có chuyện, đi trước." – Lục Y nói xong liền rời khỏi.

Hỉ Ca lúc này mới nhìn người ngồi ở phía đối diện: – "Nói đi, nếu ra tay giúp ngươi, ta được ưu đãi gì?"

"Cuối tuần sau, cho người luân bạch Hồng Hoa. Về phần ưu đãi... sau việc này, Cẩm Y chắc chắn tổn thất thảm trọng, ta chỉ có thể cho ngươi một hứa hẹn. Ta sẽ giúp ngươi đối phó với Chư Cát Hầu và những tay sai mà Khổ Độ cài đặt ở Đông Châu Xích Hỏa."

Hỉ Ca gật đầu tỏ vẻ vừa ý. Mặc dù tin tưởng Thanh tỷ sẽ không lừa cô, nhưng để ngừa vạn nhất, hai người vẫn ký một phần hợp đồng. Trong trò chơi, nếu vi phạm hợp đồng, hậu quả là rất nghiêm trọng.

"Hợp tác vui vẻ!"

"Ừ!"

Thanh tỷ rời đi không lâu, Hỉ Ca đột nhiên nhìn thấy tên Thất Tử sáng lên. Quả nhiên, không lâu sau, A Thất chạy tới tìm cô. Từ sau khi kiến thành, thời gian hai người ở chung một chỗ rất là ít. Lúc không có Hỉ Ca ở bên cạnh, A Thất giống như kẻ mất hồn, chạy khắp nơi giết boss giải buồn (ủa, ngày xưa cũng vậy mà?!). Dĩ nhiên, hắn vẫn thích cùng một chỗ với Hỉ Ca hơn. Hai người cùng nhau xoát quái sẽ vui vẻ vô cùng. Hỉ Ca vẫn như trước không thích kiếp sống "xoát quái" buồn tẻ. Việc tối trọng yếu nhất mà cô muốn làm hiện giờ là thăng cấp.

Lần trước Vô Xá của Thiên Nhãn đã đồng ý giúp cô tìm NPC thương nhân hồng danh. Anh ta tốc độ cực nhanh, chưa tới vài ngày liền hoàn thành. Thế là nhiệm vụ liên hoàn của Hỉ Ca có thể tiếp tục. Có điều, dương bì cuốn mà Hỉ Ca mua được ở NPC thương nhân hồng danh là một bản đồ ẩn. Muốn tiến vào bản đồ này, người chơi phải đạt đến cấp 120. Hơn nữa còn phải tìm được một ít nguyên liệu quý để chế tạo chìa khóa. Hỉ Ca rất cực khổ mới tìm được bản vẽ của cái chìa khóa kia. Không ngờ yêu cầu để có thể rèn ra cái chìa khóa là thần cấp thợ rèn. Ác độc nhất là thành công dẫn chỉ có 1%. Còn không bằng giết cô đi a~~

Hỉ Ca đối với cái nhiệm vụ thần khí kia đã triệt để mất hy vọng rồi. Lên thần cấp thợ rèn á? Chắc phải đợi 150 cấp về sau mới làm nổi. Trong trò chơi, quả nhiên không có chuyện tốt từ trên trời rơi xuống nha. Tuy mất hết hy vọng, Hỉ Ca vẫn không nghĩ buông tha cho nhiệm vụ này. Dù sao, cô phải thử sức mới được, không thể chưa làm đã bỏ cuộc.

Vài ngày trước, Hỉ Ca đã đột phá lên cấp đại tông sư thợ rèn. Đáng tiếc, ngoại trừ điểm thuần thục, Hỉ Ca không được thưởng thêm cái gì. Đại tông sư và thần cách tuy nói chỉ cách một bước chân, nhưng độ khó như chuyện tu tiên để thăng thiên vậy. Nói cái gì cần ngộ tính, cần abc, xyz cái chi đó, cực kỳ mờ ảo.

Hỉ Ca rất không tình nguyện bị A Thất lôi kéo đi xoát quái thăng cấp, nhưng hai người còn chưa ra khỏi tửu lâu đã bị chặn lại. Thanh Lam kéo người bên trái. Cát Tường kéo người bên phải. Sở Tiếu Ca đứng ở phía sau mĩm cười cực kỳ bỉ ổi.

"Hỉ Ca, ngươi đã đáp ứng đi thăm dò bản đồ với ta."

"Lão đại, đến, chúng ta bàn chuyện sính lễ đi."

Cát Tường vừa thượng tuyến liền được Sở Tiếu Ca mật báo một tin tức chấn động. A Thất thế nhưng đã hướng Hỉ Ca cầu hôn... Vốn bọn hắn nghĩ lão đại sẽ độc thân cả đời, không ngờ lại ra tay nhanh hơn cả bọn hắn? Cát Tường mới không thừa nhận hắn đang hâm mộ lẫn ghen tị với A Thất nha.

Sính lễ? Hỉ Ca tà mắt liếc Sở Tiếu Ca. Tên nhóc này muốn chết?! Sở Tiếu Ca rụt cổ núp, con mắt loạn chuyển, nhất quyết không nhìn đến chị hai nhà cậu.

Mới không dễ dàng tìm được thời gian ở chung với người đẹp, lại bị mấy tên này đến phá đám, A Thất đương nhiên tức giận. Nhưng hắn không thể trút giận lên người bọn Cát Tường. Về phần Thanh Lam, hắn cũng không thể nói gì, vì Hỉ Ca đã sớm đáp ứng với người ta.

Sau khi Thanh Lam dẫn người rời đi, A Thất âm trầm đi tới truyền tống trận.

"Thất ca, ngươi muốn đi đâu đó?"

"Đi tìm Sở Nhị bồi dưỡng cảm tình." – A Thất nhe răng cười. Đồ Sở Nhị đáng chết!!

Ngày 15. Hội bán đấu giá ở Long thành chính thức khai mạc. Mặc kệ là vì hiệu quả quảng cáo, vẫn là danh tiếng của Hỉ Ca, nói chung, cả đại sảnh của hội đấu giá đã chật kín người.

Mà lúc này, Hỉ Ca đang cùng A Thất ở ngoài dã ngoại đánh boss.

Ở Di Thất đại lục, muốn tìm con quái có tên đỏ lấp lánh rất dễ. Hai người ngồi trên lưng Băng Tuyết Long Vương, bay lòng vòng khắp nơi, thấy biến dị quái liền hạ xuống, giết. Thu hoạch rất khả quan.

Đến giữa trưa, hội bán đấu giá vẫn chưa chấm dứt. Nhưng Cuồng Vũ đã nhắn tin qua nói lần này rất thành công. Hỉ Ca vừa lòng, vậy là đủ rồi.

Hỉ Ca dựa lưng vào gốc cây cổ thụ, khoái trá nhìn người đang đánh quái ở phía xa, A Thất.

Cho dù đã quen thuộc, Hỉ Ca vẫn không thể không bội phục kỹ thuật sát quái của bạn trai cô nha. Mặc dù nói đây là trò chơi, kỹ thuật thực tiễn ngoài đời không mấy ảnh hưởng đến khả năng vận dụng kỹ năng trong trò chơi, nhưng không thể nghi ngờ, kỹ thuật của A Thất đúng là hàng cao thủ. So với hắn, kỹ thuật của cô chỉ giống như con nít. Trong trò chơi, đương nhiên có không ít người trời sinh thiên phú bẩm sinh. Cho dù ngoài đời là một tên phế vật, vào trò chơi liền biến thành lợi hại hơn người. Mà Hỉ Ca... bất hạnh là người không có thiên phú.

Nhìn A Thất nhẹ nhàng thanh thoát giết chết Thất Sắc Hoa Yêu, Hỉ Ca đột nhiên nhớ tới một vấn đề. Chuyện này cô đã thắc mắc từ lâu, nhưng lúc trước, mỗi lần cô nhắc tới, A Thất sẽ mơ mơ hồ hồ lái sang chuyện khác.

"A Thất, anh hồi xưa vì sao lại ra tay giết Minh Độ Thiên?" – Hỉ Ca hỏi tới chính là trận chiến cuối cùng của thời beta.

Chương 215: Kết hôn rồi

"Vì em đó." – A Thất nhặt lên một cây pháp trượng 80 cấp ám kim, cười hì hì trả lời.

"Ngày xưa anh có biết em sao?" – Hỉ Ca dại ra.

Cô đột nhiên nhớ tới anh họ trước khi rời đi có nói, (tình cảm của) A Thất không thể so sánh với (tình cảm của) anh. Hỉ Ca lúc đó bỏ ngoài tai lời nói này. Giống như, anh họ biết chắc là có khuyên bảo cũng vô dụng, lại không thể mỗi ngày ngồi đồng ở trong nhà canh chừng cô để A Thất không tìm được cơ hội giở trò này nọ, cho nên cuối cùng mới nhận mệnh, quên đi, không ngăn cản nữa. Mới đầu, Hỉ Ca còn không thấy chuyện này có cái gì không đúng. Nhưng giờ nghĩ lại, ý tứ trong lời nói của anh họ là A Thất đã thương cô từ rất nhiều năm trước!!!! Rốt cuộc là bao nhiêu năm trước mới được???

Khó có dịp nhìn thấy A Thất ngượng ngùng. Hỉ Ca còn tưởng da mặt người này dày hơn tường thành, căn bản không có mạch máu bên dưới nữa cơ. Nguyên lai, người này cũng sẽ biết đỏ mặt. A Thất càng ngượng ngùng, Hỉ Ca càng nhìn chằm chằm. A Thất nếu không trả lời, Hỉ Ca sẽ tiếp tục dùng ánh mắt đâm thủng da mặt hắn. Hai người giằng co nửa ngày, rốt cuộc, A Thất khuất phục.

"Anh nói, anh nói.... hồi anh 19 tuổi đã biết em rồi."

"Lúc đó em bao nhiêu tuổi? 14 đi?" – Hỉ Ca trợn mắt. Đồ luyến đồng!!!!!! Đây là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô. Đồ biến thái!!! Tín hiệu đỏ nhấp nháy nhấp nháy. (haha)

"..." – mặt A Thất lại đỏ thêm vài phần.

Hỉ Ca thở ra, vỗ xuống chỗ trống bên cạnh, ý bảo A Thất ngồi xuống, từ từ giải thích rõ ràng cho cô nghe.

Kỳ thật, A Thất biết đến Hỉ Ca, nguyên nhân bắt nguồn từ Sở Niệm.

Tuy Sở Niệm rời khỏi Sở gia nhưng ấn tượng với biểu muội rất sâu đậm. Hơn nữa, về sau anh còn giữ quan hệ "thầy-trò" với Hỉ Ca, tự nhiên trong người có giữ ảnh chụp của cô. Lại nói, cừu hận giữa Sở Niệm và A Thất bắt nguồn từ tấm ảnh chụp này. Hồi đó, hai người bọn họ xem như là sư huynh đệ đồng môn. Mặc dù bình thường không ai nhìn ai, mạnh ai lo chuyện người đó, nhưng không đến nổi oán hận đến mức muốn cho đối phương một đao. Khi đó, Sở Niệm không cẩn thận làm thất lạc tấm ảnh chụp của Hỉ Ca. Mà người nhặt được nó, vừa vặn là A Thất. Nếu nói, A Thất bị tiếng sét ái tình ngay cái nhìn đầu tiên thì có hơi khoa trương. Thật sự, A Thất lúc bắt đầu không cảm thấy người con gái trong ảnh chụp có cái gì đặc biệt. Dù sao, Hỉ Ca khi ấy chỉ mới là một cô nhóc 14 tuổi. Nhưng Sở Niệm vì tấm ảnh chụp này mà bắt đầu đánh nhau với A Thất. Ban đầu chỉ là vật lộn vật lộn, không hiểu sao đánh tới đánh lui lại đi tới mức độ liều mạng muốn giết đối phương. A Thất rốt cuộc nhịn không được sinh ra hứng thú với người trong ảnh chụp. Ban đầu, hắn còn tưởng đây là người trong lòng của Sở Niệm. Ai biết, sau khi điều tra mới phát hiện là biểu muội của tên kia.

Ta nói, chỉ là ảnh chụp của biểu muội mà thôi, tự nhiên lại xem như báu vật?! A Thất trong lòng khinh bỉ Sở Niệm một phen.

Cho rằng chuyện này cứ như vậy là xong, cứ như vậy quên đi. Lại bởi vì A Thất không ra lệnh ngừng điều tra, cho nên thuộc hạ của hắn như trước gửi tin tức qua mỗi ngày. Không rõ từ lúc nào, hắn dần dần đem lòng yêu thích đối tượng mà hắn bỏ công ra điều tra. Người mà hắn biết rõ mọi chuyện xảy ra với cô như lòng bàn tay trong khi cô không hề biết đến sự tồn tại của hắn. Hắn cứ nghĩ mình chỉ cần đứng ở xa xa nhìn cô là đủ, không cần xâm nhập vào thế giới của cô. Nếu không phải lần đó Minh Độ Thiên phản bội cô, chỉ sợ hắn và cô đã vĩnh viễn đứng ở hai đường lộ tuyến song song, không bao giờ có cơ hội gặp gỡ.

Hỉ Ca không ngờ, chuyện tình của cô và A Thất còn có thể trở về thời điểm hồi cô 14 tuổi. Thật sâu xa. Thật xảo diệu. Chuyện ngày xưa, tuy cô không có phần tham dự vào, nhưng cứ nghĩ tới, người nam nhân này đã từng ngày từng ngày nhìn cô lớn lên, sau đó, yêu cô. Cảm giác đó... thật tốt!!!!

"Cho nên..." – A Thất khụ hai tiếng.

"Hửm?" – Hỉ Ca gác cằm trên vai hắn, hơi nghiêng đầu, nhìn đến sườn mặt của A Thất.

"Em... muốn hay không gả cho anh?"

"..." – Hỉ Ca nhịn không được có chút buồn cười. Người này nha... đúng là không từ bỏ bất kỳ cơ hội nào. Cô quay đầu nhìn về phía trước, không trả lời.

A Thất âm thầm thở dài. Haiz... đời này, hắn chỉ trải qua cảm giác lo lắng bất an 2 lần mà thôi, đều vì Hỉ Ca. Cả hai lần cầu hôn của hắn đều không được đáp ứng. Hắn thật sự bị đả kích trầm trọng a~ Bất quá, cơ hội vẫn còn. A Thất nắm chặt tay. Bắt đầu nghiên cứu tình hình thuận lợi cho lần cầu hôn tiếp theo.

"Được." – mãi một lúc lâu sau, khi mà A Thất nghĩ Hỉ Ca đã ngủ gục thì cô lại lên tiếng.

Nhất thời, A Thất không kịp phản ứng. Hắn không biết Hỉ Ca nói "được" là ý gì. Chờ tới lúc hắn hiểu ra vấn đề, Hỉ Ca đã hạ tuyến. Nhìn chằm chằm chỗ trống kế bên, A Thất hấp tấp vội vàng hạ tuyến theo. Sau đó hắn vội vã lao đến phòng ngủ của Hỉ Ca.

Hỉ Ca vừa cởi mũ giáp, còn chưa kịp đứng lên đã bị A Thất, như con sói đói nhào lên ép cô ngã lại xuống giường. Tay chân của cô đều bị hắn nắm chặt, trên mặt hắn là nụ cười ngây ngô. Hỉ Ca liếc mắt một cái. Làm sao mà đến thời khắc mấu chốt người này sẽ lộ ra biểu tình ngốc nghếch a~

"Hỉ Ca! Hỉ Ca! Hỉ Ca!~~~~" – A Thất dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt của Hỉ Ca, sau đó loạn hôn loạn liếm khắp nơi, hơi nóng phả vào mặt làm Hỉ Ca có chút choáng váng, thân người không tự chủ được nhũn ra.

"Vâng?!"

"Bà xã! Bà xã! Bà xã! ~~~" – A Thất cảm thấy, hai tiếng "bà xã" thật dễ nghe quá, cũng dễ gọi quá, lại gọi thêm mấy tiếng nữa – "Bà xã! Bà xã..."

"Cút!" – Hỉ Ca giận. Cô sao có thể trông cậy nghe thấy lời ngon tiếng ngọt từ tên nam nhân này cơ chứ?! Nhưng mà... hai tiếng "bà xã" đúng là dễ nghe, khiến trái tim cô nhảy lên từng nhịp.

"Cả đời này, đừng rời bỏ anh được không?" – A Thất nhìn thật sâu vào mắt Hỉ Ca.

Cô chưa bao giờ thấy A Thất nghiêm túc như vậy.

"Cả đời dài lắm, nói không chừng có lẽ ngày nào đó..."

Hỉ Ca còn chưa nói xong, A Thất đã cắt ngang: – "Không có lẽ gì cả... cho dù chết, anh cũng sẽ chết trước em."

Đây là lời thề của A Thất. Đem tánh mạng của hắn ra thề. Hắn sẽ không nói tiếng "yêu". Hắn không biết dùng lời ngon tiếng ngọt để dỗ cô vui vẻ. Hắn chỉ có thể dùng phương thức của hắn để biểu đạt tình cảm của mình.

Có lời này... là đủ rồi. Hỉ Ca nhắm mắt lại, mĩm cười hạnh phúc.

"A Thất~"

"Ừm..."

"Chúng ta kết hôn đi!"

"Được."

Một khi đã xác định tình cảm, tốc độ làm việc của Hỉ Ca khiến A Thất bị dọa cho choáng váng.

Hỉ Ca lôi đầu Tiểu Cửu và Sở Tiếu Ca ra khỏi phòng, bốn người lái xe đến tòa thị chính, cục dân sự, dưới sự chứng kiến của hai người kia, Hỉ Ca và A Thất cứ như vậy kết hôn xong rồi.

Khi Hỉ Ca và A Thất đang ký tên vào chứng thư, Sở Tiếu Ca đứng ở sau lưng còn chưa hết run rẩy. Cậu mơ hồ có thể đoán được kết cục mà cậu sẽ gặp phải khi mọi người trong nhà biết tin tức này. Tòng phạm, che giấu, không thông báo tin tức lên cấp trên. Tử hình. Đến lúc đó, chị hai cùng Thất ca đi rồi, còn lại một mình, cậu biết đi tị nạn ở đâu a~~~~~~

Chương 216: Nhạc phụ và nhạc mẫu tìm tới cửa

A Thất đem chứng thư kết hôn nhét vào phong bì màu hồng, cẩn thận cất trong ngực áo, lúc này mới quay lại nắm tay Hỉ Ca đi ra khỏi cục dân sự. Trên ngón áp út bàn tay trái của hai người đều đang đeo một chiếc nhẫn vàng. Đây là cặp nhẫn A Thất mua từ trước, không ngờ lại có lúc hữu dụng. Hiện tại, Hỉ Ca thật muốn lập tức đi hưởng tuần trăng mật. Bất quá, cô đã xúc động làm bậy một lần. Nếu lại xúc động làm bậy lần nữa, đảm bảo khi trở về, Sở Tiếu Ca đã bị ông nội xử trí xong. Thế là, kỳ trăng mật của cô cứ như vậy bị hoãn vô thời hạn. Mà Sở Tiếu Ca vì cảm kích đến rơi nước mắt trước sự tốt bụng của chị hai, bị buộc phải móc tiền túi ra mời cả bọn ăn cơm. Đợi đến lúc bốn người đi vào khách sạn 5 sao, Sở Tiếu Ca đã thần trí hồ đồ.

Có người trả tiền cơm, dĩ nhiên không thể ăn uống qua loa. Chỉ sợ trong số 4 người ở đây, trừ bỏ Sở Tiếu Ca, đều rất hài lòng với lựa chọn ăn cơm ở khách sạn 5 sao. Sở Tiếu Ca cầm đôi đũa chọt chọt bát cơm trước mặt, vẻ mặt ngu ngơ nhìn chị hai.

"Tiểu tử, có phải hay không đột nhiên phát hiện chị hai rất xinh đẹp?" – Hỉ Ca ngẩng đầu nháy mắt.

"Làm gì có... chị hai a~ lát nữa, chị vẫn nên dẫn Thất ca đi gặp cha mẹ một chuyến đi. Như thế tốt hơn." – Sở Tiếu Ca vẫn giữ thói quen gọi A Thất là Thất ca.

"Chị biết..." – Hỉ Ca gật đầu. Cô thật ra cũng đã nghĩ đến chuyện này. Tạm thời không thể đi gặp ông nội, nhưng bên cha mẹ thì phải đi. Hy vọng, hai người đó sẽ không chịu kinh hách quá mức khi nghe tin bọn họ đã kết hôn.

Toàn bộ chuyện này đều do Hỉ Ca quyết định, A Thất không ý kiến gì. Đối với hắn mà nói, chỉ cần Hỉ Ca đồng ý gả cho hắn là được, những chuyện khác không quan trọng.

Vốn dĩ Sở Tiếu Ca muốn đi cùng, nhưng Hỉ Ca không cho, tước đoạt quyền lợi xem náo nhiệt của nó. Hai chị em sớm nghĩ thông suốt rồi. Tính tình cha mẹ ra sao, họ quá rõ. Cha mẹ đối với A Thất cũng không có thành kiến gì. Sự việc lần này chỉ là... Hỉ Ca không một tiếng thông báo liền tự tiện kết hôn, khẳng định tin tức này sẽ khiến cho hai người bị dọa sợ.

Hỉ Ca và A Thất trực tiếp đi tới công ty của Sở lão cha. Lúc này Sở lão cha đang có cuộc họp. Hiện tại, nhân viên trong công ty từ cao tới thấp, không ai là không biết mặt Hỉ Ca. Bởi vì, mọi người đều nhận thức một sự kiện, thư ký riêng của tổng giám đốc bởi vì đắc tội với Sở đại tiểu thư nên mới bị tống cổ khỏi công ty. Chính vì vậy mọi người đều nhất trí cho rằng Sở đại tiểu thư tính tình cực kỳ hỏa bạo, tốt nhất không nên chọc vào. Như vậy càng tốt, ít nhất nhờ thế mà khi Hỉ Ca vừa xuất hiện liền có người nhanh chân chạy tới thông báo cho cô biết lão cha đang làm gì.

Sở lão cha vừa tan họp, còn chưa kịp uống miếng nước đã bị thư ký chạy vào báo cáo con gái bảo bối của ông dẫn nam nhân tới tìm. Sở lão cha nhất thời ngốc lăng một chút. Nam nhân? Chẳng lẽ Hỉ Ca dám mang tên kia tới tận đây? Mặc dù ông không quan tâm lắm đến xuất thân của bạn trai con gái. Nhưng mà, ông là công dân lương thiện nha. Gặp phải dân chơi xã hội đen theo bản năng sẽ sợ hãi thôi.

"Con gái a~ như thế nào lại có thời gian đến thăm papa vậy?" – Sở lão cha nhìn thấy Hỉ Ca và A Thất đang ở ngoài phòng đợi liền tươi cười bước qua, ngồi xuống ghế sô pha kế bên.

"Là có việc nên mới tới tìm papa nha. Vốn con không định nói cho papa biết..." – Hỉ Ca hơi nhíu mày, ra vẻ cực kỳ khó xử. Sự thật thì sao? Cô đúng là hơi khó xử, không biết phải dùng lời lẽ thế nào mới không đem lão cha dọa sợ. Lỡ bệnh tim tái phát thì làm sao bây giờ?

"Yên tâm... papa có sức chịu đựng rất tốt..."

"Cũng là anh tới nói đi." – Hỉ Ca lấy chân đá A Thất.

A Thất chảy một giọt mồ hôi lạnh. Nhưng hắn không có biện pháp, bà xã đại nhân ra lệnh, cho dù đưa đầu vào máy chém hắn cũng phải tiến lên. Lúc này đây, A Thất cảm thấy, quá khứ của hắn, trải qua bom rơi đạn lạc đều không tính là gì. Trong chốc lát, phản ứng của nhạc phụ đại nhân mới là chuyện giết người không đền mạng nhất.

"Khụ khụ... papa, chúng con đã kết hôn." – A Thất rối rắm một lúc mới khó nhọc mở miệng.

Sở lão cha nghe A Thất gọi một tiếng papa, biểu tình ngốc lăng một chút, nghe đến vế sau, ông hoàn toàn hóa đá luôn. Ông nghe tới chuyện gì? Kết hôn? Ai kết hôn? Kết hôn với ai? Kết hôn là sao????? Không thể nào, nhất định là ông nghe lầm rồi. Sở lão cha lắc lắc đầu, từ chối tiếp thu thông tin này. Ông quay đầu nhìn con gái, hy vọng tìm được biểu hiện đùa giỡn gì đó trên mặt cô. Xong rồi, ông vất vả nuôi dưỡng con gái hơn 20 năm, cứ như vậy bị cái tên nam nhân xấu xa này cướp mất. Ngay cả thông báo một tiếng cũng không thèm làm, đến cơ hội ngăn cản cũng không cho ông nữa.

"Hỉ Ca... huhu..." – Sở lão cha như khóc tang, một phen nhào qua ôm lấy con gái. A Thất híp mắt, nhưng hắn không dám đi qua đem bọn họ tách ra.

"Papa à, ngoan ngoan!" – Hỉ Ca vòng tay ôm lão cha, thuận tiện vỗ vỗ lưng ông như an ủi, như vuốt ve. Haiz... ai biểu cô còn phải nhờ cậy ông về nhà thu phục mẹ a~ Bằng không, nếu trực tiếp mang A Thất đi gặp mẹ, bà sẽ không quản A Thất là ai, trực tiếp đem đao bổ hắn ra làm đôi nha.

"Con gái bảo bối a~ làm sao có thể để chuyện này xảy ra? Có phải hắn ép buộc con hay không?" – Sở lão cha ngồi thẳng lên, vẻ mặt nghiêm túc nói, sau đó trừng mắt nhìn A Thất. Ánh mắt như giết người. Thật đáng sợ!

"Khụ... papa... là con ép buộc ảnh." – Hỉ Ca nghĩ nghĩ, hẳn là như vậy đi. Dù sao, người không nói lời nào lôi kéo người kia chạy tới tòa thị chính đăng ký kết hôn là cô nha.

"..." – Sở lão cha xoay chuyển 360 độ, cầm lấy tay A Thất, cảm thán – "Con rể, thật vất vả cho con."

Sau đó, Sở lão cha bắt đầu cùng A Thất kể chuyện, bắt đầu từ những chuyện xảy ra khi Hỉ Ca mới tập nói đến những chuyện khi cô đã lớn. Ban đầu, A Thất còn thực sự chăm chú lắng nghe vì sợ làm điều không phải khiến nhạc phụ kích động, dần dần hắn phát hiện, năng lực thừa nhận sự việc của nhạc phụ cũng quá cường hãn rồi.

"Haiz... nha đầu kia tính tình quật cường muốn chết, con rể a, về sao con phải chịu khó dạy dỗ nó một chút."

Về nhà. Buổi tối.

Hỉ Ca đang tắm. A Thất đang ngồi trước máy tính cùng bọn Cát Tường bàn công sự. Lúc này cửa lớn Sở gia đột nhiên "bang" một tiếng, bị người bên ngoài đạp đổ.

A Thất, Sở Tiếu Ca và Tiểu Cửu, ba người đồng thời từ phòng ngủ vọt ra. Khác biệt là, A Thất đi tay không, Sở Tiếu Ca cầm lưỡi lê, còn Tiểu Cửu xách nguyên cây súng trường! Thấy rõ người tới là ai, thừa dịp bọn họ chưa kịp phản ứng, Tiểu Cửu chạy nhanh đi giấu cây súng vào phòng, sau đó ngại ngùng đi xuống lầu, chào hỏi.

"Chú, dì, mời ngồi ạ!"

Vẫn nghĩ Tiểu Cửu là người lương thiện, Sở lão cha và Sở mụ mụ đồng thời lui ra sau 2 mét. Nguyên lai, trong nhà này, người nguy hiểm cần đề phòng nhất không phải là A Thất a!!!! Mệt bọn họ còn khen đứa nhỏ Tiểu Cửu này rất ngoan, cùng chị em Sở gia ở chung rất hòa thuận, nếu có thể cưới về làm dâu thì tốt biết mấy...

"Lão bà, hay là ngày mai chúng ta trở lại?" – Sở lão cha thấp giọng hỏi bà xã đại nhân.

Buổi tối, ông nhịn lâu lắm mới dám mở miệng nói tới sự việc của con gái. Ai biết, lão bà vừa nghe xong liền bùng nổ, lôi kéo ông chạy tới đây, lúc rời đi, trong tay còn đang cầm con dao cắt rau củ, không biết định dùng làm gì nữa?

"Ngày mai cái gì. Ngươi, lại đây." – Sở mụ mụ vẫn bảo trì khoảng cách an toàn với Tiểu Cửu, đưa tay chỉ người đứng đằng sau là A Thất, cực kỳ bất mãn ra lệnh.

Nhạc mẫu giận dữ, vẻ mặt thực sự dọa người. May mà Hỉ Ca nhà hắn lúc nổi giận vẫn rất dễ xem. Nói thật ra, A Thất chưa từng nhìn thấy lúc Hỉ Ca nổi giận. Xem ra, tính tình Hỉ Ca hơn phân nửa là di truyền từ nhạc phụ đại nhân. A Thất tự đáy lòng thầm cảm kích nhạc phụ nha.

Hỉ Ca đang tắm, nhất thời không thể đi ra. Như vậy, chỉ có hắn một người đối mặt với lang hổ. A Thất thở dài, đi xuống lầu. Sở Tiếu Ca nhìn cha mẹ, sau đó nhìn Thất ca, nghĩ nghĩ, để phòng ngừa án mạng phát sinh, cậu cũng nên đi xuống lầu.

"Tiểu tử, ai cho ngươi cái lá gan đó hả? Ta vất vả khổ sở nuôi lớn con gái bảo bối, ngươi liền cứ như vậy không cầu thân không sinh lễ, trực tiếp cưới luôn là sao hả? Ngươi không thể chiếm tiện nghi như vậy được!!!!!!" – Đập bàn~~

"Không đúng! Chúng con đều là do papa nuôi lớn." – Sở Tiếu Ca ở một bên nhỏ giọng tố giác. Câu này chỉ có A Thất nghe được.

A Thất cố gắng nhịn cười, căng da đầu, chuẩn bị nghênh đón những đòn công kích của nhạc mẫu đại nhân.

Nhìn A Thất cúi đầu, dáng vẻ nhận sai, Sở mụ mụ không còn tâm tình phát hỏa. Làm sao chửi hắn đây? Từ miệng ông chồng của bà kể lại, chính con gái bảo bối của họ lôi kéo ép buộc người ta kết hôn a. Bà tuyệt đối tin tưởng, Hỉ Ca có thể làm ra loại chuyện này. Bất quá, bà là mẹ, nhất định phải làm ra bộ dáng một chút, không lại bị người khác khinh nhờn.

A Thất là người thông minh, phân tích tình hình lẫn biểu tình của nhạc mẫu liền minh bạch chỗ uẩn khúc.

"Nếu không... con cùng Hỉ Ca lại cử hành hôn lễ thêm một lần?"

Kỳ thật, sở dĩ Hỉ Ca kéo A Thất trực tiếp đi kết hôn là bởi vì cô lo lắng cho hắn. Thân phận của hắn khác thường, nếu để người khác nhìn thấy, chung quy không phải là chuyện tốt.

Nghe A Thất nói như vậy, Sở mụ mụ mới dịu sắc mặt xuống. Hừ... còn thông minh một chút, nếu con gái bà nhìn trúng một tên hổn đãn, bà khẳng định sẽ không đồng ý.

"Hôn lễ thì không cần. Đem sính lễ bổ sung liền được." – Sở mụ mụ sảng khoái nói.

"Mọi chuyện đều nghe theo mẹ." – A Thất thở ra một hơi. Không ngờ vận khí của hắn lại tốt như vậy. Xem ra, nhạc mẫu không khó nói chuyện lắm.

Lúc này, trong đầu A Thất xoay chuyển lòng vòng... nhạc mẫu đại nhân sẽ thích dạng sính lễ gì đây? Sính lễ mang tới Sở gia đương nhiên không thể thiếu. Nhưng đó với đây không giống nhau. Phần sính lễ ở đây chính là dùng để an ủi cảm xúc kinh hách cho nhạc phụ nhạc mẫu. Hắn không thể qua loa, phải cân nhắc kỹ mới được.

"Sính lễ gì? Ủa, cha mẹ, hai người sao lại ở đây?" – Hỉ Ca từ phòng tắm đi ra liền nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện. Phát hiện A Thất đang bị lão mẹ thẩm vấn, cảm thấy hắn thật đáng thương. Haiz... ai biểu người hắn cưới là cô nha. Mấy chuyện nhỏ nhặt này đương nhiên hắn phải thay mặt gánh vác rồi.

Sở mụ mụ nhìn thấy con gái, nhịn không được liếc mắt một cái, sau đó hai mẹ con chui vào phòng, không biết nói cái gì, để lại 3 người đàn ông đứng bên ngoài, mắt to trừng mắt nhỏ.

Hai giờ sau, Hỉ Ca tiễn cha mẹ rời đi, mà khuôn mặt cô vẫn chưa hết đỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro