C6 - C11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Gặp nạn ở Đầm Lầy Nước Sâu

Cô gái vừa xuất hiện quả thực rất đáng yêu, hai mắt to tròn đen lánh, cánh mũi thon gọn, đôi môi nhỏ nhắn như cánh hoa anh đào hé nở. Nếu như cô bé không cố ý chu chu vểnh vểnh tạo dáng đáng yêu thì chắc đã trông xinh xắn hơn nhiều.

Nhìn thấy Sở Tiếu Ca trong ngực đang ôm một người con gái, nụ cười trên mặt cô bé đông cứng lại.

"Đây là ai?"

Mặc dù âm thanh vẫn thánh thót dễ nghe nhưng rõ ràng giọng điệu mang nặng ý chất vấn. Sở Tiếu Ca nghiêng đầu hướng Hỉ Ca cười cười, nháy nháy mắt.

"Ta là bạn gái của Tiếu ca, gọi là Hỉ Ca."

Hỉ Ca đem cánh tay đang đặt bên hông mình đẩy ra, lễ phép hướng cô bé chào hỏi. Đây gọi là "tiên lễ hậu binh" (lịch sự trước, quánh nhau sau), là chiêu số Hỉ Ca vẫn dùng từ trước tới nay để đối phó với mấy em gái chạy theo Tiếu Ca. Điều đáng bất bình là cho tới bây giờ toàn thấy cô giúp tiểu tử kia thôi. Không phải Sở Tiếu Ca không giúp cô, mà là từ nhỏ tới lớn, căn bản chưa có nam nhân nào đeo đuổi cô cả!!! Hỉ Ca tự thấy diện mạo của mình cũng xinh xắn đó chứ, không biết vì cái gì không có nam nhân nào cảm thấy hứng thú với cô?!?

"Em là Thu Thủy, thật cao hứng được biết chị." - Thu Thủy hướng Hỉ Ca gật gật đầu, ánh mắt hơi ươn ướt.

"Để tôi mang em đi thăng cấp." - Sở Tiếu Ca ném cho Hỉ Ca một khối bảo thạch, Hãn Huyết Bảo Mã trong nháy mắt liền đổi chủ. Sau đó cậu lấy ra một khối bảo thạch khác, ở trước mặt Hỉ Ca quơ quơ (khoe mẽ), một con bảo mã lông trắng như tuyết liền xuất hiện.

"Em muốn tới Xích Lưu Hà Thủy làm nhiệm vụ, anh nếu không bận thì giúp em đi."

Vùng phụ cận của Xích Lưu Hà Thủy toàn là quái 15 cấp. Nhưng đây chính là nhiệm vụ cưỡng chế của cô. Khu vực đó quái sẽ chủ động công kích người chơi. Mặc dù công kích tầm xa của Hỉ Ca rất cao nhưng cô sẽ không tài nào chịu nổi một kích của quái (máu quá thấp). Cho nên cô cần tìm người làm tấm lá chắn.

Hỉ Ca cùng Sở Tiếu Ca chỉ là nói chuyện đơn thuần thôi nhưng ở trong mắt người khác thì không có vẻ đơn giản như vậy. Đặc biệt là Thu Thủy. Cô bé nhìn Hỉ Ca với ánh mắt u oán, tựa hồ không cam lòng.

"Tiếu ca ca nên đi thăng cấp, bằng không rất nhanh sẽ rớt khỏi BXH. Em giúp chị Hỉ Ca làm nhiệm vụ là được rồi."

Hai người đang nói chuyện với nhau, Thu Thủy đột nhiên lên tiếng.

Nghe Thu Thủy nói, Hỉ Ca mới phát hiện, tiểu tử này thế nhưng đã gần 18 cấp, cô mở ra BXH, liền thấy nó đứng ở vị trí thứ bảy, xem như có đại danh.

Vốn Sở Tiếu Ca nghĩ muốn cự tuyệt, bất quá Hỉ Ca cũng lên tiếng, cậu đành dẫn bọn Tây Phương Thất Bại đi thăng cấp, còn Thu Thủy thì theo giúp Hỉ Ca làm nhiệm vụ.

Hỉ Ca dẫn Thu Thủy đi thuật sĩ liên minh trước. Người chơi sau khi thăng đến cấp 10 là có thể đến liên minh để lựa chọn nghề nghiệp. Với thuật sĩ thì có thuật sĩ tấn công và thuật sĩ trị liệu. Hệ tấn công chia ra gồm hỏa hệ, băng hệ, phong hệ, mộc hệ, thổ hệ, lôi hệ. Còn hệ trị liệu nghe đâu cũng được chia ra làm 7 loại. Bất quá cơ hồ không có ai lựa chọn hệ trị liệu. Đơn giản vì thuật sĩ trị liệu cho dù có lợi hại cũng không thể nào bằng dược sư được.

Hỉ Ca trực tiếp chọn băng hệ. Sau đó theo băng hệ đạo sư học 2 cái kỹ năng là băng tiễn cùng băng đống thuật. Băng tiễn là kỹ năng công kích. Băng đống là kỹ năng làm chậm lại tốc độ di động của đối tượng. Kỳ thật Hỉ Ca chủ yếu xem trọng trung cấp băng đống thuật. Cô là một thuật sĩ yếu ớt, phương pháp đánh quái an toàn nhất là làm cho quái ở càng xa mình càng tốt. Điểm mấu chốt của quái là gì? Là tốc độ a. Vậy thì làm cho tốc độ của quái chậm hơn mình, tốt nhất là không cách nào đuổi kịp mình là được.

"Chị Hỉ Ca, chúng ta có thể đi rồi chứ?" - Thu Thủy thấy Hỉ Ca học xong kỹ năng, liền tắt cửa sổ tán gẫu, hướng Hỉ Ca đi tới.

"Ừ, làm phiền em."

Hỉ Ca cưỡi ngựa theo Thu Thủy hướng phía đông mà đi. Có lẽ bởi vì trò chơi khởi động chưa lâu, người chơi chưa đông, mà ai cũng đều đang tranh thủ thăng cấp, mong có thể tiến vào BXH, cho nên Nam Uyên Thành không có nhiều người qua lại cho lắm, chỉ có vài người ngồi ở trung tâm bày bán vật phẩm. Trang bị cao nhất được bày bán hiện nay là lam sắc.

Lúc nãy, Hỉ Ca vốn muốn đem Hộ Khiên lam sắc, là vật phẩm rớt ra từ Lang Vương cho Tiên Nhân, đáng tiếc tên kia nhất định không chịu nhận. Hỉ Ca đành nghĩ đến chuyện sẽ đem Hộ Khiên đi bán.

Trang bị 10 cấp hiện giờ xem như có giá. Thêm một thời gian nữa, khi mọi người cấp bậc đều đại tăng, sẽ không còn ai muốn loại trang bị này nữa. Đợi làm xong cưỡng chế nhiệm vụ, Hỉ Ca nhất định đi mua sắm một vòng.

Hỉ Ca cùng Thu Thủy đi ra cửa đông thành, dựa theo sự miêu tả của Trương thợ rèn, họ đi vào khu vực phía đông của Xích Lưu Hà Thủy gọi là Đầm Lầy Nước Sâu. Tính ra vận khí của hai người không tồi, trên đường đi chỉ đụng phải mấy con quái nhỏ, Hỉ Ca sử dụng kỹ năng băng đống thuật và băng tiễn liền thủ tiêu sạch sẽ bọn chúng.

Điều duy nhất khiến Hỉ Ca buồn bực là Thu Thủy với chức nghiệp dược sư lại đứng im bất động mỗi khi họ đụng quái. Cho dù chuyên chức của dược sư là thêm huyết nhưng cũng có vài loại công kích kỹ năng cơ bản mà. Nếu không phải vì tinh thần lực của Hỉ Ca đủ cao khiến lực công kích của cô cũng đặc biệt cao thì người chơi cấp 10 một mình đánh quái cấp 15 là quá phí năng lượng.

Nhưng Hỉ Ca không nói gì, dù sao tiểu nha đầu mới thất tình không lâu, đại khái tâm tình không tốt, mà mình cũng xem như là tình địch. Chỉ là không muốn hỗ trợ thôi, coi như hợp tình hợp lý.

Bọn họ vừa mới tiến vào khu vực Đầm Lầy, Thu Thủy đột nhiên nói có chuyện gấp phải đi trước, chốc lát sẽ trở lại, bảo Hỉ Ca ở trong này đợi. Thấy vẻ mặt có lỗi của cô ta, Hỉ Ca cũng không để ý, chỉ gật đầu kêu cô bé cẩn thận. Dù sao mé ngoài của đầm lầy không có nhiều quái, dù gặp phải, bằng vào thể lực của Hỉ Ca hiện tại, đối phó một quái 15 cấp không quá khó khăn.

Thu Thủy vừa đi, Hỉ Ca liền lần mò xung quanh, đem tất cả các địa điểm mà Trương thợ rèn nhắc tới thăm dò một lần. Đáng tiếc không tìm thấy phát trâm (vật phẩm nhiệm vụ). Cuối cùng Hỉ Ca bất đắc dĩ đưa mắt nhìn vào chỗ sâu nhất trong đầm lầy. Trương thợ rèn nói nơi cuối cùng anh ta đi qua là đầm lầy trung ương. Nếu ở xung quanh đây tìm không thấy, vậy là phát trâm đã rơi ở đầm lầy trung ương - tế đàn long thần.

Hỉ Ca đứng ở bên ngoài do dự một lát, rốt cục cất bước hướng bên trong mà đi. Dù sao cô mới 10 cấp, cho dù chết cũng không rớt cấp, chính là phải chạy tới chạy lui vài lần thôi.

Hỉ Ca còn chưa kịp đi, đã nghe tiếng bước chân truyền đến. Nghe thanh âm giống như là 2 hay 3 người gì đó, hơn nữa tựa hồ đang hướng về phía cô. Hỉ Ca sửng sốt một chút nhưng không nghĩ gì nhiều, tiếp tục làm việc của mình.

Không lâu sau cô nghe thấy tiếng trò chuyện của 3 người nam nhân. Bọn họ nói chuyện không quá lớn, tấu xảo lại bị Hỉ Ca nghe được. Tiếng nói có điểm quen tai. Đến khi bọn họ lướt qua người, cô mới nhận ra đây chính là 3 tên đã bị Thất Tử giết chết lúc trước.

Cái này có tính là duyên phận hay không a~ Cũng may lúc trước bọn họ không nhìn thấy Hỉ Ca. Mặc dù cô có động thủ với tên dược sư nhưng không hề lộ mặt, cho nên hiện tại vẫn tính là cô an toàn.

Không biết có phải Hỉ Ca đa nghi hay không, cô tổng cảm giác 3 người bọn họ cứ len lén nhìn cô. Hơn nữa, hễ cô đi đến đâu thì không lâu sau bọn họ cũng lượn lờ gần đó.

Hỉ Ca tự mình hồi tưởng lại, xác định lúc trước không có lỗi lầm gì để bị người ta nghi ngờ, thế nên cô giả lơ bọn họ luôn. Dù sao trên người cô không có vật gì giá trị, bọn họ không có lý do để cùng cô tranh chấp.

Khi Hỉ Ca dần tiếp cận tế đàn long thần, cước bộ của cô bắt đầu nhanh hơn. Xung quanh tế đàn có mấy con quái 20 cấp. Toàn là loại phòng ngự cao. Với thực lực của Hỉ Ca hiện tại không tài nào phá nổi giáp phòng ngự của bọn chúng. Cho nên cô chọn cách tránh né tuyến đường tuần tra.

Nếu lúc này có một thích khách bên người thì thật tốt quá. Hỉ Ca chợt nhớ tới Thất Tử và kỹ năng ẩn độn của tên kia. Cho dù là ẩn độn của người chơi cấp 10, nhưng so với ẩn độn cấp cao (của người chơi cấp 60 trở lên) càng tinh thâm hơn. Hơn nữa lúc bọn họ cùng một chỗ làm nhiệm vụ, Hỉ Ca quan sát biểu hiện của hắn thì càng chấn kinh. Một thích khách mà hội tâm, lực lượng, tốc độ đều giống như đã mãn điểm thì có bao nhiêu đáng sợ? Hỉ Ca nghĩ đều không dám nghĩ. Càng không dám nói đến bộ vị (kỹ thuật di chuyển tránh né lộ tuyến) của hắn. Nếu không phải em trai vẫn thường xuyên tán tụng người nào đó, Hỉ Ca cho rằng cái loại thích khách lãnh khốc máu lạnh như Thất Tử mới là thần tượng của em trai. Hỉ Ca thật sự nhịn không được đem Thất Tử và vị thích khách áo trắng (trong đoạn quảng cáo game ở đầu truyện) hòa thành một người.

Ngay lúc Hỉ Ca nhìn ra lộ tuyến tuần tra của bốn con giao long (thuồng luồng nước), chuẩn bị hướng tế đàn tăng tốc thì một cái hỏa cầu bay sát qua bả vai của cô đánh vào cột đá trên tế đàn.

Hỏa cầu này không những làm Hỉ Ca hoảng sợ mà nó còn khiến mấy con giao long đem tầm mắt nhìn qua bên này. Hỉ Ca nhíu mày nhìn lại phía sau. Phát hiện hỏa cầu chính là do tên thuật sĩ, kẻ vẫn đi sau lưng cô đánh ra.

Tên thuật sĩ giờ phút này đang cầm pháp trượng hướng Hỉ Ca mĩm cười. Là nụ cười xán lạn, giống như hành vi gây phiền toái cho cô vừa rồi chẳng liên quan gì đến hắn, hoàn toàn không có nửa điểm bộ dáng hối lỗi. Hỉ Ca cũng cười đáp lễ nhưng trong mắt cô lóe lên tia nguy hiểm. Cô hiểu được, bọn họ căn bản là đến phá cô.

Chẳng qua Hỉ Ca thấy thắc mắc, trừ bỏ ở hang sói gặp qua một lần, chính mình chưa từng đắc tội với bọn họ mới đúng.

Nhưng cô không có thời gian nghĩ nhiều, bởi vì 4 con giao long đã đánh tới. Cũng may chỉ có một con giao long rượt đuổi cô mà thôi. Ba con còn lại đánh vào 3 tên kia.

Mặc dù chỉ có một con giao long, Hỉ Ca vẫn không có biện pháp đối phó nó. Cô chỉ có thể vừa quăng băng đống thuật vừa hướng phía ngoài chạy trối chết. Lâu lâu lại quay đầu cho nó vài cái băng tiễn. Bất quá long là quái thuộc pháp hệ, khả năng miễn dịch với pháp thuật rất cao, hơn nữa lực lượng của Hỉ Ca lại cực thấp, cho nên bắn 10 cái băng tiễn thì cùng lắm chỉ trúng được 2 mũi.

Đợi đến khi cô vất vả giết chết con giao long thì đã hơn nửa tiếng sau. May mắn bởi vì cô vượt cấp đánh quái (người chơi cấp thấp đánh quái cấp cao hơn), vật phẩm tuôn ra xem như không tồi, là một trang sức cấp 18 quý hiếm.

Nhặt lên chiếc nhẫn lam sắc 18 cấp, Hỉ Ca đọc xem phần thuộc tính. Là thêm tinh thần lực cùng hội tâm. Hoàn hảo là thứ cô có thể dùng, bằng không cô sẽ bực bội đến chết vì phí mất nửa tiếng thời gian.

Sau khi cất chiến lợi phẩm vào ba lô, Hỉ Ca lấy bánh mì cùng nước uống ra, ngồi xuống đất khôi phục thể lực. Nhưng cô còn chưa kịp phục hồi thì đã thấy 2 cái hỏa cầu từ xa bay tới.

Chương 7: Chết 2 lần

Không ngoài dự đoán, Hỉ Ca trực tiếp bị giây sát. Bất quá cô vẫn kịp nhìn thấy người ra tay ám toán mình. Chính là cái tên thuật sĩ vừa dụ quái đến đánh cô kia. Mà bộ dáng của hắn lúc thấy cô chết cũng đầy kinh ngạc. Có lẽ hắn vốn tưởng một thuật sĩ cấp 10 đủ sức giết chết một con giao long thì thực lực phải rất khá mới đúng, không nghĩ tới chỉ có 2 tiểu hỏa cầu đã đủ sức giết cô. Đó là vì hắn căn bản không biết điểm phòng ngự và lượng máu của Hỉ Ca thấp đến đáng thương. Hỉ Ca không lập tức hồi địa phủ để đầu thai, ngược lại nằm chết tại chỗ. Không phải cô muốn ở lại để đối đầu với tên đó, mà bởi vì cô nhìn thấy một đám người đang đi tới. Người đi đầu thế nhưng là người cô cực kỳ quen thuộc.

Minh Độ Thiên!

Không nghĩ tới ở chỗ này gặp gỡ anh ta. Càng không nghĩ tới sẽ gặp anh ta trong tình huống này. Bất quá hiện tại trừ bỏ cái tên, cô đã không phải là Hỉ Ca của trước đây nữa. Nói như vậy nghĩa là cho dù cô đứng ngay trước mặt anh ta, anh ta cũng sẽ không liếc cô nhiều thêm một cái.

Tên thuật sĩ thấy đám người hướng về bên này, vốn tưởng là viện binh của Hỉ Ca đến báo thù. Ai ngờ người nam nhân đi đầu chỉ liếc nhìn thi thể của Hỉ Ca một cái xong lạnh lùng quay người tiếp tục đi.

Hỉ Ca cười cười tự giễu chính mình, sau đó trước mắt tối sầm đã đến địa phủ.

Ngay nháy mắt khi thi thể của Hỉ Ca biến mất, Minh Độ Thiên đột nhiên đứng lại, đăm chiêu nhìn vào địa phương cô vừa biến mất. Ở trò chơi Thịnh Thế, người chơi có thể lựa chọn ẩn tính danh, nhưng lúc hồi địa phủ, tên sẽ hiện lên. Vừa rồi Minh Độ Thiên chính là nhìn thấy một cái tên quen thuộc. Nhưng... có thật là cô ấy hay không?

Tên thuật sĩ thấy đám người Minh Độ Thiên bỗng nhiên dừng lại thì lập tức khẩn trương lên. Ở thế giới thật, tìm một người "thấy chuyện bất bình giữa đường chẳng tha" có lẽ rất khan hiếm, nhưng trong trò chơi này thì đầy rẫy mấy vị "anh hùng cứu mỹ nhân". Nếu họ nhìn thấy chuyện hắn vừa đánh lén cô gái kia, quyết định ra tay với hắn thì hắn tuyệt đối không thể nào chống lại hơn mười người quần công.

"Lão đại, Cửu Long đã xuất hiện" - một nữ dược sư thân mặc trường bào màu trắng, thần tình lạnh lùng đứng kế bên Minh Độ Thiên báo cáo.

"Ừ, đi thôi" - Minh Độ Thiên phẩy tay, hơn 10 người liền đi theo anh ta tiến vào vùng trung tâm của Đầm Lầy Nước Sâu

Mặc dù không biết người trước mặt là ai, nhưng tên thuật sĩ cũng hiểu được trong trò chơi này người có thể đánh boss Cửu Long 25 cấp tuyệt đối không nhiều. Nếu không phải là các cao thủ trong top 50 mà là người khác thì khi đối đầu với boss Cửu Long, chỉ cần nó lấy vuốt khều một cái cũng sẽ chết ngay.

Nói cách khác, trợ thủ của người nam nhân kia đều là người chơi trên 15 cấp. Trong thời gian ngắn có thể tụ tập một đám cao thủ như vậy, không cần nghĩ cũng có thể đoán được thế lực của người này to lớn cỡ nào. Cho dù là công hội lớn nhất Nam Uyên Thành - Hắc Ám Huyễn Tộc thì hội trưởng của bọn hắn là Hắc Diễm cũng chỉ mới 16 cấp mà thôi.

Sự xuất hiện của nam nhân kia có phải hay không là dấu chấm hết cho Hắc Ám Huyễn Tộc? Tên thuật sĩ đứng trầm tư nửa ngày, cuối cùng tự giễu cười chính mình. Chuyện Nam Uyên Thành rơi vào tay thế lực nào thì quan hệ gì đến hắn?

Hỉ Ca từ địa phủ đi ra, đã thấy Thu Thủy đứng ở điểm sống lại ở Nam Uyên Thành. Cô tò mò hỏi:

"Thu Thủy, em như thế nào cũng ở nơi này?"

"Em đi tìm chị, kết quả bị người ta giết chết" - Sắc mặt Thu Thủy quả thật rất tái nhợt, giống như vừa chịu qua kinh hách.

"Thật trùng hợp, chị cũng bị 3 tên đó giết chết" - Hỉ Ca vỗ vỗ bả vai Thu Thủy, rặn ra một nụ cười khổ. Trong lòng lại thấy kỳ quái, lúc ở diêm vương điện, hình như cô không trông thấy Thu Thủy? Bất quá diêm vương điện rất đông đúc, lúc nào cũng có người lui kẻ tới, có lẽ cô đã không chú ý kỹ.

"Chúng ta báo cho Tiếu Tiếu biết chuyện này đi." - Thu Thủy nói.

Cách xưng hô của Thu Thủy đối với Sở Tiếu Ca đã thăng cấp. Lúc trước vẫn là Tiếu ca ca, giờ đã thành Tiếu Tiếu. Hiểu rõ cô bé còn chưa chết tâm, Hỉ Ca liền mĩm cười, không thèm để ý.

"Không cần đâu, bị giết một lần mà thôi, chỉ là việc nhỏ."

Hỉ Ca không phải là người mới chơi game lần đầu, loại người hay mang trong lòng thắc mắc vì sao có người lại vô cớ giết mình. Hỉ Ca ở trò chơi chém chém giết giết còn thiếu sao, giết người và bị người giết, đối với cô đều là chuyện bình thường. Nếu đã chấp nhận chơi game, sớm muộn gì cũng gặp sự tình này. Đã giết người thì cũng nên sớm chuẩn bị tinh thần bị người ta giết lại.

"Vậy... chúng ta còn muốn đi Đầm Lầy Nước Sâu không?" - Thu Thủy khiếp sợ hỏi.

"Chị đi một mình là được. Bọn họ không thể ngồi đồng canh me ở đó." - Hỉ Ca thấy Thu Thủy sau khi chết liền không có ý định cùng mình một chỗ liền không miễn cưỡng. Hai người vốn không có chuyện gì chung để nói, Thu Thủy lại xem cô như tình địch. Nếu cả 2 đều không thoải mái, thế thì tách ra sẽ tốt hơn.

Nhìn Hỉ Ca đi khuất dạng. Thu Thủy liền thu hồi ánh mắt, đi đến một góc sáng sủa, mở ra bản tán gẫu, nụ cười ngọt ngào trên môi cũng theo đó biến mất.

Sau khi trở lại Đầm Lầy Nước Sâu, Hỉ Ca quả nhiên không nhìn thấy bóng dáng 3 người kia nữa. Bất quá lúc cô tiến gần tế đàn long thần thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng. Bên ngoài tế đàn nằm la liệt thi thể của giao long. Nơi tế đàn trung ương, mười người đang vây đánh một con Hắc Long 9 đầu.

Hỉ Ca vừa xuất hiện liền nhận được những ánh mắt không mấy thân thiện của bọn họ. Cô chẳng quan tâm. Chỉ cần không phải là đồ ngốc liền có thể nhìn ra cô không có khả năng đến cướp boss. Một người làm sao mà cướp a, nếu muốn cướp cũng phải kéo theo một đám chứ.

Đó là điều hiển nhiên. Nhưng sự thật thì luôn có những người không nói đạo lý. Hỉ Ca trông thấy vật phẩm nhiệm vụ của mình - cây phát trâm - đang nằm gần bãi đá ở mé phải tế đàn. Cô còn chưa tiến tới thì đã bị người chặn lại, quát lớn:

"Cút, nếu không ta giết."

Hỉ Ca ngẩng đầu. Người nói chuyện không phải Minh Độ Thiên mà là nữ dược sư vẫn đi theo bên cạnh anh ta. Cô gái nhìn thấy Hỉ Ca, ánh mắt càng thêm băng lãnh.

Hỉ Ca liếc mắt nhìn qua đám người một cái, căn bản không thèm để ý đến lời cô gái kia vừa nói, lập tức hướng bên phải tế đàn đi qua. Cô đương nhiên không sợ chết. Nhưng chết cũng không phải là chuyện cô thích làm thường xuyên. Cô sở dĩ không bỏ đi, bởi vì cô hiểu rõ bằng vào sức lực một mình cô sẽ không tài nào qua lọt vòng vây thủ vệ bên ngoài tế đàn, chứ đừng nói là vào đến trung tâm tế đàn để nhặt cây trâm.

Hiện tại bọn họ đã đem quái chung quanh tế đàn dọn sạch sẽ. Cô làm sao lại buông tha cho cơ hội này chứ. Hơn nữa cô biết Minh Độ Thiên đối với thủ hạ yêu cầu rất nghiêm khắc. Ở thời điểm đánh quái, mọi người đều phải tuyệt đối nghe theo mệnh lệnh của anh ta. Từ trước tới nay chưa từng có người dám kháng ý. Cho nên cô tự tin là vị nữ dược sư kia chỉ uy hiếp vậy thôi chứ sẽ không ra tay đối phó với cô.

Đáng tiếc lần này Hỉ Ca tính sai. Cô vừa cầm đến cây trâm thì bên kia con Hắc Long 9 đầu cũng kêu lên một tiếng rồi ầm ầm đổ xuống. Hỉ Ca theo bản năng quay đầu nhìn xem boss 9 đầu rớt ra thứ gì tốt. Ai biết vừa mới quay đầu đã bị nữ dược sư kia trực tiếp quăng qua một chiêu cự chi thương.

Không ngoài ý muốn, Hỉ Ca lại lần nữa trở về diêm vương điện.

Chương 8: Thợ rèn

Hỉ Ca đứng ở điện diêm vương, nhìn thấy phán quan trưng ra khuôn mặt đen thui liền cười khổ, trong vòng nửa giờ liên tiếp chết 2 lần, cô bị phán định là cố ý tự sát. Hỉ Ca bị buộc ngồi ngốc ở điện diêm vương một giờ đồng hồ.

Nửa giờ sau, Hỉ Ca tranh thủ đi làm lao động cải tạo, cuối cùng được tha bổng trước thời hạn. Ở điện diêm vương làm lao công nửa giờ, mặc dù không có tiêu hao (điểm) thể lực nhưng vì độ chân thật của trò chơi này siêu cao nên cánh tay cô cũng mỏi nhừ.

Sau khi ra ngoài, Hỉ Ca không hề nghĩ đến chuyện lập tức đi báo thù. Cô tự biết thực lực của bản thân. Cho dù sự chênh lệch về cấp bậc không phải là điểm mấu chốt (khi đánh nhau), bất quá ở thời kỳ đầu, khi mà trang bị của mọi người đều chưa được tốt cho lắm thì cấp bậc cao so với cấp bậc thấp đúng thật sẽ phân chia ưu thế rất rõ ràng. Nếu muốn báo thù, trước hết cô cần thăng cấp cái đã.

Lại nói, tên của những người giết cô đều nằm trong danh sách cừu nhân, còn sợ sau này không tìm thấy bọn họ hay sao?! Hỉ Ca quyết định vẫn là đi giao nhiệm vụ trước.

Hỉ Ca gọi Thiên Lý Mã ra, phóng ngựa hướng về tân thủ thôn. Không ngờ lúc cô đi ngang qua Dược Sư Liên Minh liền nhìn thấy vài khuôn mặt quen thuộc.

Là tên thuật sĩ vừa giết cô lúc nãy, 2 tên đồng bọn của hắn, còn có... Thu Thủy. Hỉ Ca chỉ kịp liếc nhìn 4 người bọn họ một cái, con bảo mã đã phóng vút qua. Ngẫm ngẫm trong lòng thấy buồn cười. Cô bé Thu Thủy kia thoạt nhìn thanh thuần lại đáng yêu như vậy, không nghĩ tới tâm tư cũng thật mưu mô.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy 4 người bọn họ ở cùng một chỗ, cho dù có ai nói thế nào thì cô cũng sẽ không tin cô bé là người đi tìm sát thủ đến giết cô. Hơn nữa lúc nãy chính cô bé cũng đã nói từng bị 3 người kia giết qua. Cô sẽ càng không thể nào đem chuyện mình bị giết liên hệ với cô bé. Lòng người thật khó dò a~

Xem ra chuyện tình càng lúc càng thú vị. Hỉ Ca quyết định sau khi trả nhiệm vụ, nhất định sẽ cùng Thu Thủy chơi đùa một chút. Muốn chơi thế nào liền chơi thế đó đi.

Trở lại tân thủ thôn, Hỉ Ca vốn nghĩ chỉ cần giao phát trâm là xong. Ai ngờ Trương thợ rèn còn muốn cô mang trâm qua nhà sát vách cầu thân giùm cho hắn.

Hỉ Ca nhịn không được ngửa mặt lên trời thở dài, làm chân chạy việc còn chưa nói, giờ còn phải đóng vai bà mai nữa. Cô chỉ muốn học kỹ năng rèn đúc mà thôi, có cần phiền phức như vậy không.

Sau 3 giờ nói năng muốn trẹo lưỡi, Tiểu Thúy cách vách cuối cùng cũng đáp ứng. Hỉ Ca cả người vô lực lết trở về nhà Trương thợ rèn giao nhiệm vụ. Tiểu Thúy, tên đầy đủ là Ngô Tiểu Thúy, thì ra là con gái của Ngô đại nương. Quả nhiên là mẹ nào con nấy. Hỉ Ca rốt cuộc đã lĩnh giáo được bản lãnh của 2 mẹ con nhà này. Cô thề với lòng, sau này hễ gặp ai họ Ngô đều sẽ tránh xa 8 thước.

Nghe Hỉ Ca thông báo hôn sự đã thành, Trương thợ rèn cực kỳ hưng phấn liền trực tiếp ném cho Hỉ Ca một cuốn kỹ năng màu lam. Là sơ cấp kỹ năng. Nói cách khác, bằng vào thực lực của Hỉ Ca hiện giờ cũng có thể học được. Hỉ Ca ngước mắt nhìn Trương thợ rèn, cảm thấy hắn ta đột nhiên sao mà đẹp trai thế ~

Sau khi học xong kỹ năng thư, Hỉ Ca đang chuẩn bị rời đi. Không ngờ Trương thợ rèn lại nói cô có thể ở trong này sử dụng miễn phí các loại quặng mỏ và bảo thạch đến khi nào kỹ năng thăng đến trung cấp thì thôi. Đây xem như là cách hắn cảm tạ công lao cô mai mối thành công. Nghe đến 2 chữ "miễn phí", ý tưởng rời đi của cô liền trực tiếp bay khỏi bộ não.

Ta nói, cho dù các loại sắt thiết của Trương thợ rèn chỉ là quặng cấp thấp, nhưng để có đủ điểm thành thục mà tấn thăng lên trung cấp thợ rèn, cô cần rất nhiều quặng cấp thấp nha. Bây giờ có người tặng không biếu không, cô đương nhiên không ngu mà từ chối. Vì thế Hỉ Ca đánh tin cho em trai biết, sau đó trực tiếp ở lại nhà Trương thợ rèn bắt đầu chuỗi ngày đập đập gõ gõ.

Ngày đầu tiên, Hỉ Ca chỉ đe ra được một thanh kiếm màu trắng. Là thành quả sau khi cô phế đi hơn 20 bản thiết. Trương thợ rèn đứng ở một bên quan sát, vẻ mặt nhìn cô như là hận không thể đem cô đặt lên bàn mà "đe". Hỉ Ca chỉ muốn đập đầu vào tường.

Cô thật sự càng ngày càng chán ghét đám NPC của Thịnh Thế. Không có việc gì làm hay sao a, suốt ngày đi khinh bỉ người khác là sao?!?! Vì luôn thất bại nên cô không thể gia tăng điểm thành thục của kỹ năng. Kỳ thật việc này cùng điểm lực lượng của Hỉ Ca có chút quan hệ. Với điểm lực lượng rất chi cùi bắp, xác suất thất bại của cô cao hơn người thường từ 3 đến 4 lần.

Trương thợ rèn nhìn dưới chân Hỉ Ca rơi đầy sắt thiết, bản thân hắn bắt đầu thấy hối hận. Làm cái gì lúc trước lại hứa cho cô dùng quặng mỏ miễn phí đến khi thăng đến trung cấp kỹ năng chứ.

Sau khi lãng phí vô số quặng sắt, cuối cùng Hỉ Ca cũng đúc ra được một thanh trường kiếm, không phải là bảo kiếm nhưng ít nhất cô đã thành công. Trương thợ rèn nhìn biểu tình vui sướng của Hỉ Ca liền trừng mắt nói.

"Với số lượng quặng sắt mà ngươi đã dùng, ta có thể đúc ra được 2 thanh trường kiếm tối ưu."

... Tự tôn của cô... nháy mắt liền bay sạch.

Trải qua một ngày, Hỉ Ca rốt cuộc miễn cưỡng đạt đến tiêu chuẩn của Trương thợ rèn, dùng đúng lượng quặng sắt yêu cầu để đúc ra một thanh trường kiếm tối ưu. Tốn hơn 5 giờ đồng hồ đe a, gõ a, đến khi nhìn thấy thanh kiếm thành quả, Hỉ Ca thiếu chút nữa đem nó ôm vào lòng hun hít.

Kế tiếp, Trương thợ rèn yêu cầu cô đúc ra bạch sắc pháp trượng, chủy thủ, cầm cung và dược sừ (là vũ khí gì của dược sư vậy trời???). Có lẽ bởi vì độ thuần thục của Hỉ Ca càng ngày càng cao nên lúc sau cô chỉ cần 2 giờ đồng hồ liền có thể hoàn thành một kiện vũ khí tối ưu. Nhờ vậy mà độ thuần thục của cô cũng tăng tới 999/1000. Oái ăm là cái điểm 1+ cuối cùng kia, vô luận cô tạo thêm bao nhiêu vũ khí cũng đều không nhúc nhích.

Cuối cùng, Trương thợ rèn rất không tình nguyện đẩy ra 2 xe quặng sắt chất lượng trung cấp.

"Hai xe này để cho ngươi luyện tập đúc chủy thủ. Chỉ cần ngươi có thể đánh ra một cây chủy thủ trung phẩm liền sẽ thành công tấn thăng trung cấp thợ rèn."

Trương thợ rèn nói xong liền nhanh chóng rời đi, làm như sợ Hỉ Ca sẽ đòi của hắn thêm vài quặng sắt nữa vậy. Trung cấp quặng sắt là thứ phải đào ra từ trong mỏ, thuộc loại khan hiếm. Hai xe này so với số lượng quặng sắt cấp thấp mà mấy ngày nay Hỉ Ca tiêu hủy, đúng là không đáng xỉa răng. Hỉ Ca có thể nhận ra, Trương thợ rèn là đang muốn tiễn cô đi càng sớm càng tốt.

Hỉ Ca ở nhà Trương thợ rèn đập đập gõ gõ đến tối tăm mặt mũi, căn bản không biết ở Nam Uyên Thành có người vì muốn tìm tông tích của cô mà gần như lật tung cả tòa thành.

"Lão Đại, vẫn chưa tìm được nữ thuật sĩ kia. Cô ta có thể hay không đã cầm vật ấy đi bán."

Nam Uyên Thành, đệ nhất tửu lâu, gian phòng chữ "Thiên" ở phía tây nam, Minh Độ Thiên đang nhắm mắt thoải mái tựa vào chiếc ghế cao, hai chân thon dài bắt chéo, tay đặt hờ trên đùi, khóe miệng hơi hơi nhếch, tựa như đang mĩm cười, giống như đang nghĩ đến chuyện gì đó thật vui vẻ.

"Tiếp tục tìm."

Ngày đó Hỉ Ca chết quá nhanh, chuyện kế tiếp phát sinh cô căn bản không biết được. Bọn Minh Độ Thiên sau khi diệt xong Cửu Long 9 đầu mới phát hiện ra bên dưới tế đàn có một cửa tầng hầm bằng đá. Chính là bọn hắn không tài nào tìm được chìa khóa mở cửa.

Sau đó có người nhớ ra Hỉ Ca đã cầm đi một cây trâm. Thế là bọn hắn cho rằng cây trâm chính là chìa khóa mở cửa tầng hầm. Đây chính là nguyên nhân Minh Độ Thiên phái người đi tìm Hỉ Ca khắp nơi.

Chương 9: Tặng chủy thủ

Đương nhiên, việc này Hỉ Ca hoàn toàn không biết một mảy may. Kỳ thật, đừng nói cây trâm kia căn bản không phải chìa khóa gì, cho dù nó là chìa khóa, với bản tính của cô, Hỉ Ca tuyệt đối sẽ không giao ra dễ dàng.

Hiện tại, Hỉ Ca đang gấp rút tạo ra chủy thủ lam sắc. Cô không rãnh mà để ý xem bên ngoài xảy ra chuyện động trời gì. Ngay cả Sở Tiếu Ca gửi qua cả chục tin nhắn cũng đều bị cô chặn lại.

Phấn đấu suốt 2 ngày, Hỉ Ca rốt cuộc tạo ra được một thanh chủy thủ màu lam. Chỉ là trung phẩm chủy thủ, nhưng nói làm sao cũng là 20 cấp chủy thủ nha, có thể tính là một cái tiểu cực phẩm. Đồng thời kỹ năng thợ rèn của cô vừa đúng lúc tấn thăng trung cấp. Bởi vì cô là người thứ nhất tấn thăng trung cấp thợ rèn nên hệ thống liền tặng cho cô một cái danh hiệu "Thợ rèn thành thục". Chỉ cần khi đang rèn đúc, nếu trưng danh hiệu này lên thì xác suất thành công sẽ tăng thêm 10%

Nhưng khi nhìn thấy điểm thành thục 1023/10.000 của mình, chút tự tin vừa xuất hiện của Hỉ Ca liền bị đả kích trầm trọng. Cô cực khổ tạo ra một cái tiểu cực phẩm chủy thủ lam sắc mà cũng chỉ tăng có 24 điểm thuần thục. Chiếu theo như vậy, biết đến năm nào tháng nào cô mới tấn thăng cao cấp thợ rèn a. Hèn gì người chơi với cao cấp kỹ năng cuộc sống lại khan hiếm như vậy, cô xem như đã hiểu được sự gian khổ của bọn họ rồi.

Nếu không phải vận khí của cô tốt, lấy được kỹ năng thư sơ cấp rèn đúc, bằng không nếu muốn tấn thăng trung cấp đã là một hành trình gian nan. Bây giờ nghĩ đến chuyện phải tấn thăng cao cấp thợ rèn, nếu không tìm được kỹ năng thư màu tím, vậy thì đừng mong hoàn thành nhiệm vụ này. Chỉ cần nghĩ đến chuyện phải tạo ra một thanh chủy thủ màu tím, Hỉ Ca liền thấy tương lai thật xa vời.

Cô nhìn nhìn 2 xe quặng sắt và các mẫu mỏ thạch vung vẫy khắp nơi, dù sao cũng là đồ miễn phí, nếu không lấy thì thật có lỗi với chính mình. Thế là Hỉ Ca ngó lơ ánh mắt cầu xin của Trương thợ rèn, đem toàn bộ vật liệu thừa thải quăng vào trong ba lô. Cầm lấy 2 thanh chủy thủ, cô vui vẻ rời khỏi tân thủ thôn.

Cô vốn định trực tiếp đi Nam Uyên Thành. Nhưng rồi chợt nhớ tới Thất Tử. Trong tay cô hiện giờ đang cầm 2 thanh chủy thủ của thích khách. Một cây cấp cho em trai. Một cây tặng cho Thất Tử là tốt nhất. Nghĩ xong Hỉ Ca liền mở ra danh sách bạn tốt, liên hệ với Thất Tử.

Cửa biển phía tây, Phong Nhai động.

Một thân sặc sỡ trang phục với nụ cười sáng lạn trên môi chính là Thất Tử. Dưới chân hắn nằm 2 cỗ thi thể. Hai người này đều là cao thủ trong BXH. Người chết thê thảm nhất là Hắc Diễm, chính là hội trưởng của công hội đứng đầu Nam Uyên Thành, Hắc Ám Huyễn Tộc.

"Ngươi, có bản lãnh đừng có đi. Người của chúng ta nhất định sẽ không buông tha ngươi."

Đứng cách đó không xa là một nữ dược sư, đang phẫn nộ trừng mắt nhìn Thất Tử, sắc mặt có chút trắng bệch, bộ dáng chật vật, cho dù vậy, cô ta vẫn rất uy phong chỉ tay vào mặt Thất Tử mà uy hiếp một phen.

"Ngươi nếu như còn không đi, thì sẽ không đi được nữa nha!!!" - Thất Tử vẫn giữ vẻ mặt tươi cười nhưng trong ánh mắt đã xẹt qua tia lãnh khốc.

Cô gái vừa nghe Thất Tử nói như vậy, lúc này mới nhanh chân xoay người bỏ chạy. Nhìn thấy bóng dáng của cô càng ngày càng xa, Thất Tử mở ra tin tán gẫu:

"Cát Tường, có tiểu mỹ nhân chạy trên đường, giúp ta giải quyết."

"Đã biết. Lão đại, đồ vật lấy được rồi không?"

"Ừ."

Thất Tử đóng tin nhắn. Sau đó nhảy xuống khỏi bãi đá, đi đến bên cạnh thi thể sờ soạn chốc lát, lấy ra một viên đá màu tím. Thuận tay nhặt lên đôi giày của Hắc Diễm sau khi chết rớt ra.

"Kỳ thật ta không muốn giết người nha. Ai biểu các ngươi cứ thích rêu rao...chậc chậc... đều 17 cấp rồi, chết một lần là rớt một cấp a, thật không biết tính toán mà."

Thất Tử vừa lảm nhảm vừa lấy tay chọt chọt thi thể đã cứng ngắt của Hắc Diễm.

Hắc Diễm không phải không muốn đi đầu thai. Hắn căn bản đi không được a. Không biết Thất Tử lấy ở đâu ra một cái khổn thi, đem trói hắn thành cái bánh chưng. Hắc Diễm hiện tại có thể nghe, có thể cảm giác, chính là không thể động đậy.

Vốn dĩ Hắc Diễm mang theo thành viên công hội tới đây làm nhiệm vụ. Ai biết ở Phong Nhai động nhìn thấy Thất Tử đang một mình đánh một con tôm biến dị màu tím. Quái biến dị là tùy cơ xuất hiện. Hơn nữa đây lại là quái tử sắc, cấp trên 20. Bình thường sẽ bạo ra một kiện trang bị màu lam. Hắc Diễm đúng là có chút động tâm, thế nên mới cùng đồng bọn quyết định cướp quái.

Hắc Diễm không phải là người ngu ngốc. Hắn thấy Thất Tử mang một thân trang bị lam sắc, tuy hơi khó coi nhưng phẩm chất đúng là tối ưu, nếu không phải là người có thực lực sẽ không dám một mình đánh boss. Nhưng cho dù có tài giỏi thì cũng chỉ một thân một mình, Hắc Diễm không tin Thất Tử có thể đối phó với 4 người bọn họ. Không nghĩ tới một cái thích khách 10 cấp mà đã học được ẩn độn, hơn nữa lực công kích còn cao hơn kiếm khách.

Trừ bỏ Hắc Diễm, 2 thuật sĩ đi cùng hắn thế nhưng trực tiếp bị Thất Tử giây sát. Ngay lúc đó Hắc Diễm đã biết mình đụng phải một cái đại phiền toái. Nhưng đợi đến lúc hắn lĩnh ngộ được điều đó thì đã quá muộn.

"Ta thật ra là một người rất lương thiện..."

Thất Tử vừa nói vừa lôi thi thể của Hắc Diễm đến bên gốc cây gần đó. Quăng dây thừng lên cây, đảm bảo nhánh cây đủ chắc chắn, sau đó liền đem thi thể của Hắc Diễm treo lên.

"... chính là lòng dạ có hơi hẹp hòi chút!!!"

Thất Tử vỗ vỗ khuôn mặt của Hắc Diễm cười nói:

"Ngươi hảo hảo ở chỗ này nha. Ta đây đi trước."

Sau đó huýt sáo rời đi.

"Người đẹp, tìm ta có chuyện gì sao?" - Đột nhiên nhận được tin nhắn của Hỉ Ca, Thất Tử không khỏi sững sốt, một giây thất thần khiến chủy thủ trong tay hắn chậm lại, một con tôm binh thừa cơ hung hăng cắn vào tay hắn một ngụm.

"Ngươi còn đang ở ngoài cửa biển sao?"

"Á... Đúng vậy." - Phất tay đem con tôm binh giải quyết xong, Thất Tử liền cùng Hỉ Ca nói chuyện phiếm.

"Nói vị trí cụ thể, ta đi tìm ngươi."

Mặc dù trò chơi bắt đầu chưa lâu nhưng cừu nhân của Thất Tử đã lên đến con số hàng chục. Này cũng không thể trách hắn. Mỗi lần hắn đang đánh boss đều sẽ mạc danh kỳ diệu (vô duyên vô cớ) bị người tới đoạt quái. Sau đó hắn sẽ đem bọn người đó giết sạch. Hiện tại, các công hội hơi có chút tiếng tăm ở Nam Uyên Thành đều sẽ biết đến sự tồn tại của một người tên là Thất Tử.

Ngay cả lệnh truy nã của Nam Uyên Thành cũng có tên hắn. Bên trên có viết nếu ai có thể thông báo vị trí cụ thể của Thất Tử liền được thưởng một kim tệ. Ở giai đoạn đầu này, một kim tệ là rất lớn.

Nếu người khác hỏi hắn hiện tại ở địa phương nào, Thất Tử căn bản sẽ không trả lời. Đây là điểm kiêng kị của hắn. Ngay cả đám huynh đệ đi chung với hắn bình thường cũng không dám mở miệng hỏi. Càng đứng nói là Hỉ Ca, một người mới quen biết chưa lâu lắm, có trời mới biết cô có thể đem hắn bán đứng hay không.

Thất Tử nghe Hỉ Ca hỏi, hơi sửng sốt, phân vân không biết nên trả lời thế nào. Còn chưa nghĩ ra thì Hỉ Ca đã lớn tiếng cằn nhằn.

"Uy, ngươi trả lời nhanh lên, ta còn đang bề bộn đây này!!"

"Ta ở động Phong Nhai..." - Thất Tử đem vị trí cụ thể nói ra.

"Bà mẹ nó... xa dữ vậy!!" - Hỉ Ca nhỏ giọng chửi thầm, sau đó đóng tin tán gẫu, bỏ lại Thất Tử dở khóc dở cười.

Khoảng 20 phút sau, Hỉ Ca cưỡi Thiên Lý Mã đến động Phong Nhai. Thất Tử từ xa trông thấy một thân lam bào thuật sĩ xuất hiện. Mái tóc màu xanh của cô bị gió biển thổi tung bay, một vài sợi vướng trên khuôn mặt trắng nõn. Trông thấy Thất Tử, Hỉ Ca nở ra một nụ cười, đưa tay vẫy vẫy. Thất Tử lúc này mới bừng tĩnh (từ trong mộng?!) nhưng ánh mắt có chút quỷ dị nhìn chằm chằm Hỉ Ca, không có đáp lại.

Đến khi Hỉ Ca xuống khỏi ngựa, Thất Tử mới chậm rãi đi đến. Vẻ mặt cổ quái vừa rồi đã sớm biến mất. Khuôn mặt lại trưng ra nụ cười vô lại quen thuộc.

"Đây, cho ngươi" - Hỉ Ca lôi từ trong ba lô ra thanh chủy thủ màu lam. Cô biết với thực lực của Thất Tử, tìm một thanh vũ khí lam sắc như thế này chẳng có gì khó khăn. Bất quá khi còn ở tân thủ thôn, hắn đã từng giúp cô đánh quái, hơn nữa đồ vật bạo ra cũng đều cấp cho cô. Vì vậy ngay khi đúc ra được một thanh chủy thủ, người đầu tiên mà cô nghĩ đến chính là Thất Tử, chứ không phải em trai.

"Ngươi đúc ra?" - Thất Tử không khách khí, cầm lấy chủy thủ lật xem, liền kinh ngạc. Hắn không phải kinh ngạc vì phẩm chất của chủy thủ mà vì nhìn thấy tên của người đúc ra nó. Những vật phẩm tối ưu đều khắc tên người tạo ra. Thất Tử chính là nhìn thấy 2 chữ "Hỉ Ca" mới có vẻ mặt kinh ngạc.

Trò chơi khởi động chưa được bao lâu mà cô đã có thể làm ra vũ khí màu lam. Nếu để cho người trong các công hội biết, bọn họ nhất định sẽ muốn chiêu dụ cô.

"Đúng vậy, không tệ lắm đi~" - Đây là thành quả sau 2 ngày đổ mồ hôi sôi nước mắt của cô. Nếu Thất Tử dám nói không hài lòng, cô liền cùng hắn so đao.

"Ừ... tốt lắm. Chủy thủ tốt như vậy không nghĩ tới là do ngươi làm ra." - Đem chủy thủ đang cầm trong tay quăng vào ba lô, Thất Tử liền đổi ngay chủy thủ do Hỉ Ca tặng vào tay. Hắn còn hướng Hỉ Ca nở nụ cười cảm kích.

Chương 10: Vì danh hiệu

"Được rồi, ta phải trở về."- Nếu chủy thủ đã giao, Hỉ Ca cũng không tính sẽ ở lại nơi này. Cô mặc dù muốn thăng cấp, nhưng với đám cuồng luyện cấp như người này, cô vẫn tốt nhất là kính nhi viễn chi (đứng ở xa mà nhìn).

"Làm chi mà vội, không bằng ta mang ngươi đi lòng vòng nhé ~" - Thất Tử cười mị mị đề nghị, đôi mắt hẹp dài ánh lên vẻ giảo hoạt.

"Lần trước ngươi cũng nói mang ta đi lòng vòng, kết quả mang ta đến hang sói, hại ta thiếu chút nữa bị sói cắn chết. Lần này ngươi lại tính mang ta đi đâu đánh boss đây a?" - Hỉ Ca mới không tin Thất Tử có ý đồ gì tốt. Hắn mở miệng mời cô, vậy thì khẳng định con boss kia cực kỳ khó đối phó, hắn cần cô đi thêm huyết.

Lời nói dối bị vạch trần, Thất Tử vẫn tỉnh bơ nhún vai.

"Lần này không đi đánh boss." - Vừa trả lời, hắn vừa nghĩ thầm, ở trong trò Thịnh Thế, những địa phương nguy hiểm không phải chỉ có hang ổ của boss nha.

"Thật sự?" - Hỉ Ca nghi hoặc nhìn Thất Tử chằm chằm, xem vẻ mặt "trung hậu thành thật" của hắn, lòng cô bắt đầu có chút tin tưởng.

"Đương nhiên." - Hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình đang nói dối.

Có một số người, bị lừa lần thứ nhất có thể đổ lỗi là do không có kinh nghiệm. Bị lừa lần thứ 2 thì chỉ có thể nói là người đó quá ngu xuẩn. Khi Hỉ Ca đen mặt cùng Thất Tử lẻn vào Hải hoàng cung đại điện, chui vào gian phòng trên gác mái, cô bắt đầu muốn tự kiểm điểm bản thân.

"Ngươi nói không đánh boss mà? Vậy thì Hắc hải nữ vương là sao đây?"

Hải hoàng cung là dùng những viên thạch màu lam trong suốt kiến tạo thành. Ngồi trên vương vị là một vị nữ vương tao nhã thoát tục, mái tóc dài đen nhánh xõa dài xuống tận chân cô.

Mặc dù nguyên tòa cung điện chỉ có một mình cô ta, nhưng Hỉ Ca không dám nghi ngờ lực công kích của vị mỹ nhân nhìn qua nhu nhược kia. Hắc hải nữ vương là một trong số boss có trí năng mà người chơi cấp thấp có thể đụng phải.

Cô ta có thể tính toán, biết suy nghĩ như người thường, cho nên muốn giết vị nữ vương này là chuyện vô cùng khó khăn. Hỉ Ca còn nhớ trước kia có một tên kiếm khách 50 cấp, mang theo dược sư đi đánh Hắc hải nữ vương 25 cấp, cuối cùng vẫn thất bại.

Tóm lại, boss này không dễ chọc. Đương nhiên, phần thưởng là không ít. Trong đó có một thứ mà người người đều thèm nhỏ dãi. Chính là danh hiệu hoàng kim - hắc hải giả.

Chỉ có người thứ nhất giết chết Hắc hải nữ vương mới đạt được danh hiệu này. Đến nay, Hỉ Ca vẫn chưa nghe hệ thống thông báo. Cô đoán, Thất Tử chính vì danh hiệu này nên mới đến đây.

Trong trò Thịnh Thế, màu sắc danh hiệu khác nhau sẽ có những phần gia tăng thuộc tính khác nhau. Đương nhiên nếu có danh hiệu gia tăng trạng thái thì cũng sẽ có danh hiệu làm giảm trạng thái. Nói ví dụ, lúc đánh quái không cẩn thận đánh ra một quyển "Hoàng Thư". Chúc mừng ngươi, trên đầu ngươi sẽ bị đính một danh hiệu "Đồ háo sắc". Mang danh hiệu này, phàm là người hay quái thuộc về nữ giới sẽ tạo thương tổn gấp đôi cho ngươi.

Hỉ Ca cho rằng "Hắc hải giả" danh hiệu này một chút cũng không thích hợp với Thất Tử. "Đồ háo sắc" mới hợp với hắn hơn.

"Hắc hải nữ vương đúng 12 giờ trưa mỗi ngày sẽ ngủ một giờ, ngươi không biết đó chính là cơ hội để đánh cô ta sao?" - Thất Tử ghé vào lỗ tai Hỉ Ca thổi gió.

"Ngươi không có việc gì làm liền đến nhìn lén cô ta ngủ?" - Hỉ Ca kinh ngạc. Đến thời gian ngủ nghỉ của boss mà hắn cũng biết, người trước mắt này đúng là nhân tài a!

Thất Tử đầu đầy mồ hôi: - "... Ta là nghe người ta đồn."

"Nếu lời đồn sai, cả 2 chúng ta đều sẽ không toàn mệnh đi ra a."

Mặc dù danh hiệu hoàng kim kia sẽ gia tăng 10% lực công kích. Rất dụ hoặc lòng người. Nhưng Hỉ Ca vẫn cảm thấy 2 người bọn họ là không có khả năng đối phó với vị nữ vương kia.

"Thời khắc mấu chốt, ta sẽ chạy trước." - Thất Tử rất không có khí phách trả lời. Nghe được lời hắn nói Hỉ Ca liền sinh khí. Xoa dịu nửa ngày, cô mới nhẫn nhịn xuống, không có một cước đem hắn đá bay.

"Cách 12 giờ còn đến nửa tiếng đồng hồ, ngươi kéo ta tới đây sớm như vậy làm gì?" - Hỉ Ca vừa nói vừa cẩn thận di chuyển bả vai đã cứng ngắc, xoay nghiêng thân người tìm tư thế thoải mái một chút.

"Lúc cô ta ngủ, cửa hoàng cung sẽ đóng. Để ngừa vạn nhất, vẫn nên đến trước núp thì tốt hơn."

Nửa tiếng sau, Hỉ Ca cùng Thất Tử mắt to trừng mắt nhỏ. Hỉ Ca nghiến răng nghiến lợi nhìn Thất Tử. Là tên nào nói Hắc hải nữ vương mỗi ngày sẽ ngủ trưa. Bây giờ đã là chính ngọ, nhưng nhìn như thế nào cũng không thấy vị nữ vương kia có dấu hiệu chuẩn bị đi ngủ a. Giờ thì tốt rồi, cửa hoàng cung đã đóng. Bọn hắn chẳng lẽ phải ngồi ngóc mỏ ở đây thêm một giờ nữa?

"Ách... chắc là tư liệu viết sai... hắc hắc..." - Thất Tử ngây ngô cười. Đôi mắt lại nhìn về chiếc giường đầy trân châu của vị nữ vương kia, vẻ mặt thâm trầm.

"Nhiều trân châu như vậy, không biết giết chết boss rồi thì chúng có biến mất hay không?" - Hỉ Ca nhìn những viên trân châu lớn nhỏ đủ cỡ, ánh mắt cũng có chút đăm đăm. Này không có biện pháp, đây là thiên tính của nữ nhân.

"Ta đi xuống thử xem." - Thất Tử vừa nói xong, trong tay hắn cũng xuất hiện thanh chủy thủ, sau đó nhảy xuống.

Hỉ Ca liếc mắt xem thường. Cô đột nhiên phát hiện ra, đi với Thất Tử, mọi lúc mọi nơi đều có thể gặp nguy hiểm. Chẳng lẽ hắn không biết trong lúc tổ đội, cho dù cô không công kích Hắc hải nữ vương thì điểm cừu hận vẫn sẽ tính trên người của cô hay sao?! Thất Tử lại không phải kiếm khách, lao thẳng đến boss, hắn cũng không có cách nào hấp dẫn điểm cừu hận lên người. Điều này nghĩa là chỉ cần Hắc hải nữ vương vẫy một cái kỹ năng "Bích Ba nhộn nhạo", hắn liền về trời.

Vốn dĩ vị nữ vương đang mê đắm nhìn một đống trân châu trên tay, đột nhiên thấy nhiều thêm một người trước mắt, sửng sốt, sau đó khuôn mặt kiều diễm liền lạnh xuống.

"Tên trộm ti tiện, cả gan xông vào hải hoàng cung của ta."

"Ta không phải trộm..." - Thất Tử còn rất thành thực giải thích - "... ta là thích khách, chuyên giết người."

Nói xong liền trưng ra một nụ cười tỏa nắng, sau đó không chút khách khí hướng Hắc hải nữ vương trước ngực đâm tới.

"Thực tàn nhẫn." - Hắc hải nữ vương là viễn công boss. Phòng ngự vật lý của cô ta rất thấp. Cho nên một đao của Thất Tử đã lấy đi 5% huyết lượng.

Hỉ Ca xuất ra pháp trượng Phượng Hoàng Ngô Đồng Chi, tư thế sẵn sàng để tùy thời có thể thêm huyết cho Thất Tử. Hiện tại không phải là thời điểm ngồi xem kịch vui. Nếu Thất Tử toi mạng, cô 100% cũng phải tuẫn táng theo.

Cho tới bây giờ, chưa có ai dùng loại phương thức này đến nhục mạ Hắc hải nữ vương. Cho nên cô ta liền tiến ngay vào trạng thái cuồng bạo. Làn da trong suốt nhanh chóng biến thành màu đen. Đôi mắt đen cũng biến sang màu đỏ. Mái tóc dài thế nhưng biến thành vô số con rắn nhỏ.

"Lần sau nhớ nhắc nhở ta, ngàn vạn lần không cần công kích bộ ngực của boss nữ."

Bị Hắc hải nữ vương đánh trúng một quyền, lượng máu của Thất Tử mất đi 1/4.

"Ngươi có thể đâm thử thêm một đao xem."

Thất Tử dùng kỹ năng ẩn độn, vòng ra phía sau boss, chuẩn bị lại đâm thêm một đao. Ai ngờ những con rắn nhỏ tựa hồ có thể nhìn thấu qua thuật ẩn thân, nháy mắt liền quấn lấy tay phải của Thất Tử.

"Tên trộm ngu xuẩn, không cần vọng tưởng đả bại ta." - Hắc hải nữ vương thậm chí không cần xoay người. Khuôn mặt lạnh băng lộ ra một mạt mĩm cười. Dưới làn da đen đầy vẩy trông lại càng dữ tợn.

"Ai dza... đầu năm nay quả nhiên khi ra cửa vẫn nên mang theo 2 thanh vũ khí a~" - Bên tay trái của Thất Tử đột nhiên xuất hiện một thanh chủy thủ. Hắn không chút do dự đem đám hắc xà đang quấn quanh tay phải của hắn chặt đứt.

Quả nhiên là thế, Hỉ Ca đứng ở trên cao quan sát Thất Tử liền ngộ ra. Lúc trước cô còn kỳ quái vì sao đi giết Lang Vương lại cần đến 2 thanh chủy thủ, không ngờ Thất Tử là song thủ thích khách (người thuận cả 2 tay).

Hỉ Ca đối với chức nghiệp thích khách không hiểu biết nhiều. Những thích khách trước kia cô tiếp xúc qua đều không có ai là song thủ thích khách. Bởi vì so với đơn thủ thích khách (người thuận một tay), kỹ năng của song thủ thích khách là rất ít, mà còn yếu (lực) hơn. Lại nói, không phải ai cũng thuận cả 2 tay. Cho nên trong trò chơi, song thủ thích khách cực kỳ hiếm.

Hiện tại, Hỉ Ca có thể hiểu vì cái gì kỹ năng của song thủ thích khách lại yếu nhược hơn. Cả 2 thanh chủy thủ đồng thời công kích. Vẫy một cái liền tạo thành gấp đôi thương tổn so với người khác. Nếu không hạ thấp công kích, vậy thì ai có thể tranh điểm cừu hận của boss với hắn nữa.

Thất Tử cùng Hắc hải nữ vương ở bên dưới triền đấu. Hỉ Ca đứng ở trên cao chỉ cần không ngừng sử dụng kỹ năng huyết tế là được. Ban đầu cô còn lo kỹ năng huyết tế thêm máu rất nhiều, sẽ đem cừu hận chuyển qua người cô. Giờ mới biết cô đã suy nghĩ quá nhiều.

Hắc hải nữ vương căn bản nhìn cũng không thèm nhìn Hỉ Ca một cái, toàn bộ ánh mắt hung tợn đều chỉ chằm chằm nhìn vào Thất Tử. Giống như muốn nguyền rủa đem Thất Tử đánh xuống 18 tầng địa ngục, nếu nguyền rủa thật sự có tác dụng...

Hắc hải nữ vương cùng Thất Tử liên tục chiến đấu. Đối phó với boss trong trạng thái cuồng bạo có điểm hơi chật vật, bất quả Thất Tử xem như vận khí tốt, bởi vì đứng phía sau hắn là một kho máu di động.

Đánh qua nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng bọn họ đem Hắc hải nữ vương đánh thành cuồng bạo Huyết ma. Không phải lực công kích của Thất Tử không được, mà bởi vì lúc Hắc hải nữ vương còn nửa lượng máu, cô ta thế nhưng lại cuồng bạo lần thứ 2, đem lượng máu hồi đầy.

Hoàn hảo là lần cuồng bạo thứ 2, mặc dù lực công kích tăng nhưng phòng ngự lại rớt thấp, bằng không Thất Tử đã sớm chầu diêm vương.

"Mệt chết ta!" - Đứng ở trên cao Hỉ Ca có chút mệt mỏi. Cô thật chịu không nổi việc thêm máu nhàm chán này nha. Có lầm hay không, cô là thuật sĩ a, vì sao phải làm công việc của dược sư?! Mà dược sư còn có thể lấy cớ tinh thần lực không đủ. Cô ngay cả cái cớ này cũng không dùng được. Thật không có biện pháp. Bởi vì tinh thần lực của cô cao hơn người thường đến mấy lần. Cho nên tốc độ khôi phục của cô nhanh đến người khác không thể tưởng tượng nổi.

Ngay lúc Hỉ Ca mở miệng than thở, xung quanh thân mình Hắc hải nữ vương đột nhiên tỏa ra một tầng khói màu đen, cơ thể cô ta nhanh chóng bành trướng, nhìn từ xa giống như một hang động đen ngòm

"Con bà nó!" - Thất Tử chửi thề một tiếng. Sau đó "oanh", một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, nháy mắt, huyết lượng của Thất Tử liền cạn sạch.

Khi Hỉ Ca nhìn thấy tầng khói màu đen, cô đã biết sự tình không ổn. Đáng tiếc, ngàn tính vạn tính, 2 người bọn họ quả thật không tính đến chuyện sẽ đụng phải boss cuồng bạo lần thứ 3 trong truyền thuyết.

Lúc đánh boss, người bình thường chỉ đụng phải boss cuồng bạo một lần. Chỉ có loại người xui xẻo mới đụng tới boss cuồng bạo 2 lần. Hiện tại, cô cùng Thất Tử đụng phải boss cuồng bạo đến 3 lần, có phải hay không họ là số quạ đen?

Chương 11: Oan gia ngỏ hẹp

Hắc hải nữ vương sau khi nổ bạo thì cùng Thất Tử đi chầu diêm vương. Hỉ Ca mặc dù giống như dược sư có thể thêm huyết, nhưng cô không có thuật hồi sinh. Cho nên cô chỉ có thể trơ mắt nhìn thi thể của Thất Tử nằm bên dưới.

"Haiz... ngươi yên nghỉ đi thôi!" - Hỉ Ca che miệng cười trộm, cô thề, cô tuyệt đối không phải đang bỏ đá xuống giếng.

Lúc này vừa đúng lúc hết thời gian phong bế, cửa hoàng cung mở ra. Bên ngoài có một tiểu đội 6 người đang đứng chờ. Đồng thời hệ thống phát ra thông báo

>> Chúc mừng người chơi Hỉ Ca, Thất Tử đã đánh chết Hắc hải nữ vương. Bởi vì hai vị đã kích hoạt 3 lần trạng thái cuồng bạo của boss, đặc biệt thưởng cho danh hiệu "Hắc Hải Thẩm Phán Giả"

Ba lần cuồng bạo mặc dù trả giá rất lớn, nhưng danh hiệu ám kim kia tuyệt đối xứng đáng với sự hy sinh của Thất Tử. Trò chơi ban đầu chưa có danh hiệu ám kim. Phải đến khi người chơi đạt đến cấp 70, đi đánh Tứ đại thần thú mới có cơ hội đạt được danh hiệu ám kim.

Hỉ Ca và Thất Tử có thể tính là vận khí tốt. Hai người nhằm ngay lúc Hắc hải nữ vương đang ngắm trân châu mà xông vào đánh. Boss Hắc hải nữ vương này chỉ có một điểm không tốt, đó chính là yêu thích trân châu. Nên khi cô ta cho rằng hai người đến trộm đồ trân bảo thì liền cuồng bạo lần thứ nhất. Dĩ nhiên cũng phải tính đến một nhát tập kích ngay ngực của Thất Tử kia nữa.

"Hắc Hải Thẩm Phán Giả" danh hiệu gia tăng 20% lực công kích, khiến cho lực công kích của Hỉ Ca bay lên một trình độ rất khủng bố. Nhưng đồng thời, tình cảnh của cô cũng sẽ càng ngày càng nguy hiểm. Bởi vì từ nay về sau, khi đánh quái, cô cơ bản chính là mồi dụ quái, nhưng chỉ cần quái chạm một cái liền có thể đi chầu diêm vương. Nếu cùng người ta tổ đội, cô tùy thời đều có thể đem cừu hận hấp dẫn lên người mình. Dù sao không phải người chơi nào cũng có lực công kích biến thái giống như Thất Tử.

"Lão đại, chúng ta còn cần đi vào không?"

Đứng ở bên ngoài chính là người vẫn đang ra sức tìm kiếm tông tích của Hỉ Ca - Minh Độ Thiên. Anh vốn tưởng Hỉ Ca trộm chìa khóa lúc sau liền trốn biệt tăm biệt tích, không nghĩ tới cô lại chạy đến nơi này đánh Hắc hải nữ vương. Hơn nữa chỉ có hai người cũng có thể đánh chết boss. Đây là chuyện theo lý thuyết không thể nào xảy ra. Bởi vì cả hai người bọn họ đều không phải dược sư, không thể thêm huyết.

"Tiến vào."

Mặc dù không biết hai người bọn họ dùng phương pháp gì đánh bại boss, Minh Độ Thiên vẫn muốn gặp gỡ họ. Với cấp bậc hiện tại mà đã có trình độ này, nếu có thể chiêu dụ thì quá tốt. Nếu không thể, liền đem họ giết chết ở thời kỳ mới nhú. Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, đây chính là phong cách làm việc của Minh Độ Thiên.

Lúc đám Minh Độ Thiên đi vào, thi thể của Thất Tử vẫn nằm trên mặt đất. Hỉ Ca đã thu lượm xong chiến lợi phẩm. Nữ vương bạo ra một kiện màu lam thích khách mũ giáp và một đôi giày của kiếm khách. Hỉ Ca còn mừng rỡ phát hiện đám trân châu không có theo chân Hắc hải nữ vương biến mất. Hỉ Ca cầm lên một viên trân châu, thuộc tính của nó không ngờ lại là một loại đặc thù tài liệu dùng cho rèn đúc. Không thể lãng phí tài nguyên, Hỉ Ca hướng xung quanh thu lượm trân châu bỏ vào ba lô.

"Không thể tưởng được, ngươi thế nhưng trốn ở nơi này."

Hỉ Ca đang thu lượm trân chân, không hề phát hiện có người tiến vào, thẳng đến khi tiếng nói châm chọc phát ra, cô mới ngẩng đầu nhìn lên.

Là nữ dược sư lần trước giết cô. Nhìn kỹ cô gái trước mặt, Hỉ Ca ngỡ ngàng nhận ra đây là người quen. Cũng là người nước Thục khi xưa của cô, tên là Bắc Yến Phi. Lúc trước Hỉ Ca cùng cô ta có quen biết. Bất quá khi ấy cô ta không có vẻ mặt lãnh diễm cao ngạo như hiện tại.

Nguyên lai nhìn từ góc độ khác, sẽ thấy một bộ mặt khác của con người. Lúc trước, Bắc Yến Phi xem như là bằng hữu của cô. Chính Hỉ Ca giới thiệu cô ta với Minh Độ Thiên. Không nghĩ tới trò chơi khởi động lại không lâu, Bắc Yến Phi thế nhưng đã theo chân Minh Độ Thiên cùng một chỗ, thoạt nhìn quan hệ hai người rất thân mật. Hỉ Ca nhịn không được cười khổ. Con mắt nhìn người của cô quả thật có vấn đề, vô luận là nhìn nam nhân hay nữ nhân đều có vấn đề cả.

"Ta làm sao cần phải trốn?" - Hỉ Ca kỳ quái hỏi. Lần trước ra tay giết cô, bây giờ còn nói chuyện với cái giọng như thể chính cô mới là người làm việc sai trái. Người tốt dễ bị khi dễ sao? Mặt Hỉ Ca cô giống người lương thiện à?

"Mang chìa khóa trả lại, chúng ta sẽ tha ngươi một mệnh" - Cả bốn người đi theo Minh Độ Thiên đều chưa mở miệng, chỉ có Bắc Yến Phi một người nói.

Hỉ Ca nhìn thoáng qua Minh Độ Thiên, đoán không ra biểu tình trên mặt anh ta là có ý gì. Hỉ Ca hạ mắt, trong lòng như có điều gì đó vỡ vụn. Cô vẫn nghĩ Minh Độ Thiên đối với cô luôn có điểm đặc biệt, nguyên lai hắn đối với Bắc Yến Phi cũng đồng dạng đặc biệt như vậy. Bắc Yến Phi bây giờ chính là hình ảnh của cô lúc xưa. Trước tiên là bị hắn sủng đến hư, sau đó là không chút lưu tình ném bỏ.

"Chìa khóa gì?"

"Chìa khóa cửa đá. Đừng giả ngốc. Chúng ta chính mắt nhìn thấy ngươi cầm chìa khóa đi. Chỉ cần ngươi đem chìa khóa giao ra, sự tình lần này chúng ta xem như chưa từng phát sinh."

Câu nói của Bắc Yến Phi khiến Hỉ Ca bật cười. Từ đầu tới cuối là cô ta khiêu khích. Như thế nào bây giờ có vẻ giống như người làm sai là cô?! Đầu năm nay nữ nhân nói lý lẽ cũng thật khan hiếm.

"Ta vì cái gì phải giao cho ngươi?" - Cho dù chính mình không biết chìa khóa gì đó, Hỉ Ca cũng không tính theo chân bọn họ giải thích. Kỳ thật, có giải thích cũng không ai tin.

Nếu muốn người ta tin tưởng ngươi, chứng minh thực lực là phương pháp duy nhất. Nghĩ đến đây Hỉ Ca liền liếc mắt nhìn thi thể của Thất Tử. Mặc dù ở trạng thái thi thể, hắn vẫn có thể nghe rõ đối đáp của bọn họ. Không rõ nếu đổi lại là hắn, hắn sẽ xử trí ra sao? Là trực tiếp ẩn thân, sau đó đem cả đám giết sạch? Hỉ Ca nghĩ chắc chỉ có Thất Tử, tên quái nhân này, mới dùng loại phương pháp đó thôi. Nghĩ đến đây, trên mặt Hỉ Ca liền xuất hiện ý cười.

Bắc Yến Phi cơ bản chướng mắt cái tên của Hỉ Ca. Minh Độ Thiên bên người chỉ cần có cô là đủ rồi, không cần Hỉ Ca. Cho dù người trước mắt không phải là Hỉ Ca ngày xưa. Nhưng chỉ cần trùng tên, cô cũng không chịu được.

Bởi vì tướng mạo Hỉ Ca thay đổi, Bắc Yến Phi không có đem người trước mắt liên hệ đến vị nữ vương của tứ đại lục tuyệt thế kinh diễm Hỉ Ca khi xưa.

"Đem chìa khóa cho ta, ta sẽ phân một nửa vật phẩm trong thạch thất cho ngươi."

Mắt thấy không khí giữa hai người càng lúc càng ngưng trọng, Minh Độ Thiên rốt cuộc mở miệng. Thanh âm của hắn vẫn như cũ thật bình tĩnh, trên mặt hoàn toàn không có một chút biểu tình, nhìn thấy Hỉ Ca cũng không có mảy may thay đổi thần sắc.

"Không có hứng thú." - Đem trân châu bỏ vào ba lô sau, Hỉ Ca đi đến bên cạnh thi thể của Thất Tử, vỗ vỗ khuôn mặt của hắn - "Trở về, chúng ta gặp lại trong thành".

Nếu cô đoán không sai, chính mình đại khái sẽ bị những người trước mắt giết chết. Sau khi đánh chết boss nữ vương, cấp bậc của cô đã thăng lên 12 cấp. Lúc này bị giết chết, đại khái sẽ rớt lại 10 cấp đi.

"Chìa khóa ở trong tay ngươi sao?" - Minh Độ Thiên không có bị lời nói của Hỉ Ca làm cho nổi giận, giọng nói của hắn vẫn bình tĩnh như trước.

"Ngươi nói sao thì là vậy." - Thi thể của Thất Tử rốt cuộc biến mất. Hỉ Ca đứng dậy hướng Minh Độ Thiên cười cười. Cô chưa từng thấy anh ta nổi giận. Cô rất muốn biết loại người như Minh Độ Thiên lúc nổi giận trông sẽ ra sao.

"Muốn chết!" - Bắc Yến Phi nhịn không được, vừa định ra tay nhưng bị ánh mắt của Minh Độ Thiên dọa trở về.

"Đã quấy rầy." - Minh Độ Thiên nhìn Hỉ ca, vẻ mặt lạnh nhạt. Thủy chung từ đầu tới cuối trong mắt anh không có xuất hiện một chút cảm tình.

"Ai dzô, vốn nghĩ sẽ được miễn phí tống tiễn về thành đây. Thực phiền toái, bây giờ lại phải tự mình chạy về."

Nếu anh ta đã mở miệng tha cho mình, Hỉ Ca cũng không có ngu tự mình tìm chết để bị rớt cấp. Gọi ra Thiên lý mã, Hỉ Ca leo lên ngựa phóng đi.

Thẳng đến lúc bóng dáng của cô đã biến mất, trong đáy mắt Minh Độ Thiên mới xuất hiện một tia sắc thái, nữ nhân này chính là cô sao? Rõ ràng so với nữ nhân nhiệt tình hào phóng lúc trước rất khác xa, nhưng vẻ quật cường trong ánh mắt lại rất giống, chính là loại thần thái khiến cho người ta si mê.

Vốn có ý định chiêu dụ cô, nhưng xem ra không được rồi, mặc dù trong mắt cô không có sự chán ghét nhưng mỗi câu nói dường như đều nhằm vào hắn. Lúc này thuật sĩ vẫn đứng bên phải Minh Độ Thiên liền lên tiếng

"Lão đại, có cần đi chiêu dụ Thất Tử hay không? Tên kia ở Nam Uyên Thành thanh danh không mấy tốt, nhưng nghe nói thực lực rất không tồi."

Đây là do Chư Cát Hầu còn chưa chạm trán với Thất Tử, cho nên mới nói thực lực của Thất Tử không tồi. Nếu Chư Cát Hầu chính mắt nhìn thấy thao tác của Thất Tử, tuyệt đối sẽ không đánh giá thấp thực thực của Thất Tử. Thực lực của Thất Tử đâu phải chỉ là không tồi thôi đâu. Trong đám người này, trừ bỏ Minh Độ Thiên, toàn bộ đều sẽ không chịu nổi 5 chiêu của hắn.

"Phái người đi dò xét thử xem, nếu không được, liền đem hắn giết chết." - Lưu lại Hỉ Ca là vì trong lòng còn vướng nghi hoặc. Về phần Thất Tử, trong mắt Minh Độ Thiên chỉ là một tên vô danh tiểu tốt.

"Đã biết."

20 phút sau Hỉ Ca mới chạy về đến Nam Uyên Thành. Mặc dù Thiên lý mã tốc độ rất nhanh nhưng bản đồ thật sự quá lớn. Đây là cưỡi ngựa, đổi lại là đi bộ, phỏng chừng phải mất vài canh giờ mới có thể trở về.

Khi Hỉ Ca tiến vào Nam Uyên Thành, sắc trời đã dần tối. Trên đường cái người chơi xuất hiện ngày càng đông. Vào buổi tối, tầm nhìn giảm, hơn nữa quái cũng không thường xuyên xuất hiện. Cho nên khi trời sẫm tối, tất cả mọi người thích tụ tập ở thành trấn để trao đổi tin tức hoặc bày quán bán hàng.

Hỉ Ca vừa bước vào Cát Tường tửu lâu liền thấy Thất Tử đứng trên lầu vẫy tay gọi cô. Nhìn qua cửa sổ, trong gian phòng đó hình như không chỉ có một mình hắn.

Hỉ Ca xuống ngựa đi vào tửu lâu, lập tức có người đi ra nghênh đón.

"Xin hỏi khách quan là muốn ăn cơm hay muốn tìm người?"

Tiểu nhị thế nhưng là người chơi chứ không phải NPC. Hỉ Ca vốn có nghe nói Cát tường tửu lâu là do người chơi kiến lập. Cô nghĩ trò chơi mới khởi động không lâu, chuyện này vốn không thể xảy ra, bởi vì để xây dựng một tòa tửu lâu cần tiêu tốn rất nhiều ngân lượng. Hiện tại nhìn đến vị tiểu nhị người chơi này, cô thế nhưng đã sáng tỏ.

Ta nói, đầu năm nay boss thì rất ít nhưng người chơi (chịu) tiêu tiền lại rất nhiều nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro