Phiên ngoại: Món quà đầu năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời vừa hay sắp bước vào giao thừa. Sáng ba mươi tết hôm ấy, khi Tương Thanh vừa tỉnh lại thì chẳng thấy kẻ luôn mỗi ngày thức dậy trước si ngốc ngắm nhìn mình đâu cả.

Tương Thanh ngồi dậy, nhìn quanh phòng, "Thịnh Nhi?"

Y lại gọi thêm vài lần nhưng chả ai đáp lại cả.

Tương Thanh cảm thấy kỳ quái, liền bước xuống giường, đi vòng vòng trong phòng...Ủa? Y phục để ở đâu rồi?

Tương Thanh tìm từ đầu giường đến cuối giường, từ trên sàng đến dưới sàng...nhưng đều không thấy y phục mắc trên giá tối qua đâu cả...Gãi đầu, Tương Thanh nghĩ – Lẽ nào Văn Đạt đã mang đi giặt rồi?

Y thở dài. Trong phòng ngay cả đôi giày cũng không có nữa, nên y đành đi chân đất, đến ngăn tủ tìm thử...nhưng cũng không có.

Tương Thanh khó hiểu chau mày nghĩ – Nơi này là tẩm cung vậy mà ngăn tủ lại rỗng không? Y phục mà y để ở đó lúc trước đâu rồi? – Từ trước đến nay, Tương Thanh vốn chẳng mấy khi để ý chuyện ăn mặc, bản tính lại tiết kiệm, nên y phục bên người cũng không nhiều nhặn gì. Hấu hết đều là do Ngao Thịnh thay y chuẩn bị. Mà tất cả những bộ trang phục ấy lại chỉ toàn bị giấu nhẹm đi trong rương. Ấy vậy mà sao bây giờ y lại tìm không thấy?

Tương Thanh lại mở ngăn tủ phía dưới cùng của Ngao Thịnh ra, cũng không có! Cuối cùng, y mới phát hiện, trong phòng chẳng có lấy dù chỉ là một tấm áo choàng.

Tại sao lại như vậy?! Tương Thanh chợt thấy đau đầu. Trên người y chỉ có mỗi một tấm áo lót trắng mỏng manh, chẳng có giày, có tất hay dây buộc tóc.

Tương Thanh lập tức nghĩ ngay đến việc lại là Ngao Thịnh giở trò quỷ ra. Nhưng làm gì mà lại đem giấu hết tất tần tật y phục của y đi chứ!?

Đương lúc thấy giận, Tương Thanh lại cảm thấy có một nhúm bông cọ cọ chân mình, cúi đầu nhìn xuống thì thấy Ngao Ô vừa ngáp vừa lấy đầu dụi dụi vào người y, miệng lại phì phò, xem chừng là thích chí lắm.

"Ngao Ô." Tương Thanh nâng hai chân hổ lên, đối thị tầm nhìn với hổ "Ngươi có thấy Thịnh Nhi đâu không? Có phải con sói đó đã giấu y phục của ta không?"

Ngao Ô rướn cổ lên, khó hiểu nhìn Tương Thanh, há miệng oàm oàm kêu, "Ngao Ô?"(Ngao Ô vốn là một từ tượng thanh)

Tương Thanh thở dài, đứng dậy đi ra mở cửa...bên ngoài tuyết vẫn còn rơi, đất trời trắng xóa một màu, kết từng tầng dày thật dày trong vườn.

"Tuyết lớn quá." Tương Thanh lúc này mới để ý thấy trong phòng hoàn toàn không lạnh, hóa ra từ sớm đã điểm hỏa lô rồi.

"Thịnh Nhi!" Tương Thanh lại gọi.

Không ai đáp lại.

Tương Thanh nhíu mày, "Văn Đạt?"

Vẫn chẳng người ứng đối.

Tương Thanh lại lên tiếng gọi ảnh vệ nhưng chả ai xuất hiện cả, lúc sau y thở dài, "Ở đây có ai không?"

Như trước vẫn không có tiếng hồi đáp.

"Thật ra làm sao thế này?" Tương Thanh khó hiểu nhìn Ngao Ô đang nằm dài ra liếm liếm chân bên cạnh.

Tương Thanh định bụng bước ra ngoài nhưng y lại chỉ mặc mỗi một lớp áo lót, lại chẳng mang hài, ra ngoài như thế thì còn thể thống gì nữa? Nghĩ tới nghĩ lui, Tương Thanh liền quay lại ôm lấy Ngao Ô, khoa tay múa chân diễn tả, "Ngao Ô, đi tìm một bộ y phục lại đây giúp ta!"

Ngao Ô làm sao mà hiểu được Tương Thanh nói gì nên chỉ đần mặt ra nhìn y mà thôi.

Tương Thanh bó tay thở dài, lại tiếp tục khoa tay múa chân, "Y phục đó! Không biết y phục là gì ư?"

Ngao Ô chớp chớp mắt như là đã hiểu ra, ngoảnh mông chạy ra ngoài. Tương Thanh đứng chờ ở cửa. Mộc lát sau, hổ ta đã đủng đa đủng đỉnh quay lại, miệng còn tha theo một thứ, song lại chẳng phải thứ Tương Thanh cần, mà lại là một con mèo trắng bé hơi là bé, đang không ngừng run rẩy.

Mèo nhỏ nâng đầu lên nhìn Tương Thanh, liên mồm meo meo gọi.

Tương Thanh vội giải cứu cho mèo con, không quên trách hổ lớn, "Là y phục chứ không phải mèo!"

Ngao Ô lại chớp chớp mắt, Tương Thanh lại quơ tay quơ chân, "Y phục! Y phục đó!"

Ngao Ô nghiêng đầu ngẫm nghĩ, chốc chốc liền chạy ra ngoài.

Tương Thanh lại thở dài, cúi đầu nhìn mèo trắng nhỏ đang nằm trong lòng mình, vươn tay ra vuốt ve nó, "Mi từ đâu tới? Sao lại bị Ngao Ô tha tới đây?"

Mèo bé vô cùng thân thiết cọ đầu vào tay Tương Thanh, kêu meo meo vài tiếng.

"Í." Tương Thanh gật gật đầu, "Ngươi cứ miêu ô miêu ô, giọng thì chẳng lớn bằng Ngao Ô được." (Miêu ô cũng là một từ tượng thanh)

Lại một lát sau, Ngao Ô lần nữa quay trở lại, lần này ấy vậy mà tha được Văn Đạt đến.

"Ai nha, Ngao Ô, ngươi làm gì vậy." Văn Đạt bị hổ lớn gặm áo kéo đi, giãy cả buổi trời mà giãy không ra, vừa nhìn thấy Tương Thanh liền cầu cứu, "Thanh phu tử, cứu mạng~~ Ngao Ô có phải là đói bụng muốn ăn thịt nô tài không?"

Tương Thanh có chút thất vọng khi thấy y phục lại được thay bằng Văn Đạt nhưng cũng an ủi phần nào vì Văn Đạt may ra hữu dụng hơn là hổ lớn, "Văn Đạt, Thịnh Nhi đâu rồi?"

"Bẩm Thanh phu tử." Văn Đạt đáp, "Hoàng thượng đã ra ngoài từ rất sớm rồi, trước khi đi còn căn dặn chúng nô tài là không được bước vào trong viện, dù có nghe thấy tiếng ngài gọi thì cũng không được vào ạ."

Tương Thanh khẽ nhíu mày, "Mà Thịnh Nhi đi đâu được?"

Văn Đạt lắc đầu, "Nô tài cũng không rõ ạ. Hôm nay là lễ trừ tịch (giao thừa), rất sớm Hoàng thượng đã thần thần bí bí rồi, chẳng mang theo ai mà ra ngoài một mình."

"Cái gì?" Tương Thanh sốt ruột, "Thịnh Nhi ra ngoài một mình ư?"

"Đúng vậy ạ." Văn Đạt gật gật đầu.

"Như vậy sao được? Lỡ như có chuyện gì thì sao?"

Văn Đạt nhún nhún vai, "Chúng nô tài có ngăn nhưng hoàng thượng cứ nhất nhất không cho ai theo."

"Cậu mau lấy một bộy phục đến đây cho ta. Ta ra ngoài tìm hoàng thượng." Tương Thanh khẩn trương nói.

"Không được đâu ạ!" Văn Đạt khó xử nói, "Hoàng thượng đã có lệnh, không được đưa y phục hài tất cho ngài, nếu không chúng nô tài đều bị xử phạt ạ."

"Tại sao?" Tương Thanh càng thêm khó hiểu .

"Nô tài không biết ạ...Hoàng thượng đã cẩn thận dặn dò như thế." Văn Đạt lí nhí.

"Cậu có đi lấy không thì bảo?" Tương Thanh trừng mắt uy hiếp, "Nha, nếu cậu không đi thì ta sẽ bảo Ngao Ô làm thịt cậu thật đấy!"

"Ngao Ô." Ngao Ô học theo chủ, gầm một tiếng.

Văn Đạt rụt cổ lại, "Thanh phu tử, ngài tha cho nô tài đi. Nô tài thật không dám trái lời đâu, nếu không thì sẽ rơi đầu đấy....."

"Ai....Được rồi được rồi." Tương Thanh thở dài, "Một là cậu đi tìm y phục đến cho ta hai là ta cứ như thế xông ra ngoài!"

"Như vậy sao được ạ?" Văn Đạt sốt ruột, "Bên ngoài trời lạnh như thế! Ngài ngay cả hài cũng không mang, nếu nhiễm lạnh thì tính sao?"

"Có bệnh cũng mặc kệ!" Tương Thanh xấn người bước ra, Văn Đạt hốt hoảng ngăn lại, "Không được đâu phu tử, nếu ngài bị bệnh thì nô tài không đảm đương nổi đâu ạ!"

"Chuyện này liên quan gì đến cậu nào?" Tương Thanh nói, "Người khởi xướng là Ngao Thịnh!"

"Không phải đâu phu tử." Văn Đạt liều chết ngăn Tương Thanh ra cửa, "Ngài không vì mình ngẫm lại thì cũng nên vì chúng nô tài đi mà. Nếu mà nhìn thấy ngài ăn mặc mỏng manh xông ra ngoài thì thể nào Hoàng thượng cũng chém đầu chúng nô tài ra ạ!"

"Tại sao chứ?" Tương Thanh khó hiểu.

Văn Đạt thở dài nói, "Phu tử, ngài có nhớ hôm nay là ngày gì không?"

Tương Thanh gật gật đầu, "Lẽ trừ tịch. Cũng vì thế mà quần thần được nghỉ phép về nhà ăn tết."

"Đúng vậy." Văn Đạt nhỏ giọng nói, "Ngài nghĩ coi, đây là lễ trừ tịch đầu tiên của ngài ở đây, cũng là lần đầu ngài và Hoàng thượng cùng nhau mừng năm mới."

Tương Thanh lắc đầu, "Đâu phải, trước đây ta và Thịnh Nhi cũng đã từng ăn tết cùng nhau..." Nói thế mới nhớ...trước đây và bây giờ cũng đâu giống nhau. Khi đó, vì quốc sự mà hai người chẳng thể điềm nhiên ăn cho trọn cái tết, ngay cả bữa cơm tất niên cũng qua loa tùy tiện...Ba năm sau đó thì là cảnh mỗi người mỗi bóng, cô đơn đón trừ tịch.

"Hoàng Thượng chắc là đã đi chuẩn bị lễ vật cho ngài rồi. Chắc là người muốn khiến ngài bất ngờ đó nên mới giấu không cho ngài hay." Văn Đạt tinh tường nói, "Theo nô tài, là ngài cứ ở yên trong phòng chờ Hoàng thượng mang bất ngờ đến tặng ngài. Như thế chắc là Hoàng thượng cũng sẽ vui lắm."

Tương Thanh ngẩn ra, chốc sau mới gật gù, "Cậu nói cũng đúng."

"Còn nữa nha." Văn Đạt lại nói, "Phu tử à...ngài có thấy là mình cũng nên làm gì đó để Hoàng thượng ngạc nhiên không?"

Tương Thanh nghệch mặt ra nhìn, mất một lúc mới vuốt cằm nghĩ, "Ngạc nhiên hả...cũng phải."

Văn Đạt đắc chí nói, "Phu tử, nô tài ở ngay gần đây, ngài có gì phân phó thì cứ gọi nhé." Dứt lời liền chuồn êm.

Tương Thanh ôm mèo trắng Miêu Ô đi đến ngồi vào bên bàn, bắt đầu ngẩn người nghĩ — Đúng vậy, đến đây đã lâu vậy rồi mà vẫn chưa lần nào tặng vật gì cho Ngao Thịnh cả. Nhưng mà biết nên tặng hắn gì đây?

Tương Thanh đầu tiên là ngồi suy nghĩ, sau lại đứng suy tư, cuối cùng lại nằm dài ra người suy ngẫm, vừa lấy tay chọc chọc bụng Miêu Ô vừa bâng quơ nói, "Phải chuẩn bị quà gì cho hắn? Hắn là Hoàng đế, có cả thiên hạ, phải là thứ gì thì mới khiến hắn ngạc nhiên?"

Tương Thanh đột nhiên xấu hổ nghĩ — Nếu đem vấn đề này đi hỏi Ngao Thịnh thì chắc mẩm rằng hắn sẽ phán, "Ta muốn ngươi!"

Không phải chứ....Tương Thanh lăn qua lăn lại, lấy quyển sách Sói Thịnh vẫn giấu ở đầu giường ra nhìn...Hay là cứ làm trang thứ tư~!?

Tương Thanh giở trang thứ tư ra, vừa nhìn thoáng qua một cái đã nhanh tay ném đi...nghĩ ngay – Dẹp đi, chọn cái khác!

Vì thế, Tương Thanh nhà chúng ta cứ đi lòng vòng khắp phòng, hết hỏi ý Ngao Ô lại dò ý Miêu Ô. Cuối cùng thì nảy ra được một chủ ý – Phải, cứ vậy mà làm đi!

Tương Thanh liền gọi Văn Đạt tới, thì thầm vài câu vào tai y. Văn Đạt nghe xong liền gật đầu chạy đi làm.

Không bao lâu, Văn Đạt đã trở lại, giao những thứ Tương Thanh yêu cầu ra, Tương Thanh gật gật đầu, đóng cửa lại bắt đầu chuẩn bị.

Đến tầm giờ cơm chiều, Ngao Thịnh cũng chịu trở lại. Vừa bước vào phòng, Thịnh ta liền thấy Tương Thanh chân trần ngồi ở trên giường, bên cạnh là Ngao Ô biếng nhác nằm dài, còn trên chân là một con mèo nhỏ màu trắng.

"Thanh à!" Ngao Thịnh chạy vào, cúi đầu xuống hôn y, Tương Thanh không tránh, lại còn nhướng người lên để ai kia tiện đà hơn. Thịnh ta tâm tình vui phơi phới, nói, "Thanh, chúng ta dùng vãn thiện nhé?"

"Tốt." Tương Thanh gật gật đầu, cười hỏi, "Đi đâu dùng cơm?"

"Ra ngoài viện đi." Ngao Thịnh nói, "Bên ngoài không lạnh, tuyết cũng ngừng rơi, ta cho nhóm thêm vài cái hỏa lô là ấm áp ngay thôi."

"Được." Tương Thanh tủm tỉm cười gật đầu, "Vậy ngươi có thể trả y phục cho ta chưa?"

Ngao Thịnh nhếch miệng cười, bước ra cửa gọi Văn Đạt mang tất cả y phục đã mang giấu tới. Tương Thanh trừng mắt lườm Thịnh ta một cái rồi thay y phục. Ngao Thịnh xách cổ mèo nhỏ lên hỏi, "Con này từ đâu ra vậy?"

"Miêu Ô." Tương Thanh cười trả lời.

"Miêu Ô?" Ngao Thịnh nhíu mày, "Đã có Ngao Ô rồi lại còn thêm Miêu Ô nữa?"

Tương Thanh nhướng mày, giành quyền bế mèo rồi cùng Ngao Thịnh đi vào trong đình viện. Quả nhiên là nhờ có hỏa lô mà bữa ăn đặc biệt thêm phần ấm cúng, hương vị cũng tinh mỹ hơn hẳn.

"Đều là những món ngươi thích ăn cả." Ngao Thịnh thì thầm vào tai Tương Thanh.

Tương Thanh cười cười, gật đầu, nhích người lại hôn lên má Ngao Thịnh một cái, "Ngươi vất vả rồi."

Ngao Thịnh ngây người ra nhìn, Tương Thanh thì lại mặt mày bình tĩnh kéo ghế ngồi vào bàn. Ngao Ô lon ton chạy đến xử món chân lộc hầm chuẩn bị riêng cho hổ, mặt mày xem chừng khoái chí lắm.

Ngao Thịnh sau một lúc lâu mới véo mình một cái...không phải là đang mơ chứ?

Đi đến ngồi vào bàn, Ngao Thịnh chỉ thấy Tương Thanh dùng một cái bát nhỏ gắp mấy lát thịt mềm rồi để ở trên ghế, Miêu Ô nhích người ghé đầu vào bát, vui vẻ nhâm nhi.

Ngao Thịnh trợn mắt nhìn, "Thanh, hình như là ngươi đang rất vui?"

Tương Thanh cười đáp, "Đương nhiên rồi, lễ trừ tịch thì phải vui chứ!"

Ngao Thịnh gật đầu, rót rượu vào chung cho Tương Thanh, "Thanh, ngươi có muốn cái gì không?"

Tương Thanh lắc đầu. Đúng lúc này, bên ngoài chợt vang lên tiếng pháo, trên nền trời thanh trong lòe lòe hoa khói, Ngao Thịnh nói, "Hôm nay bên ngoài hoàng thành có hội pháo hoa và hội hoa đăng, ngươi có muốn dùng bữa xong thì đi xem không?"

Tương Thanh lắc đầu, "Ta chỉ muốn ta và ngươi cùng nhau đón lễ trừ tịch thôi."

Tương Thanh cúi đầu dùng cơm. Ngao Thịnh lại choáng váng đầu lần nữa, véo mình thêm một cái mạnh — Có thiệt là không nằm mơ không?!

Tương Thanh thấy bộ dạng nghệch đặc ra của ai kìa thì liền híp mắt cười.

Quá ba tuần rượu, Ngao Thịnh chợt trao một vật cho Tương Thanh.

Tương Thanh đón lấy. Bên trong là một chiếc vòng cổ được chạm khắc vô cùng tinh tế, lại còn cả mặt dây có trổ hình rồng, đơn giản nhưng khéo léo, đã vậy bên trên còn khắc một chữ Thịnh.

Tương Thanh ngẩng đầu nhìn Ngao Thịnh.

"Ta biết ngươi không thích đồ trang sức." Ngao Thịnh mỉm cười nói, "Nhưng mà vật này thì ngoại lệ, nó có cả một câu chuyện dài."

Tương Thanh im lặng nghe Ngao Thịnh nói.

"Hoàng nương của ta rất thích chữ Thịnh. Trước đây bà vẫn hay nói với ta, con người khó lòng có thể sống vui vẻ nhưng lúc nào cũng phải nhớ rằng, rồi sẽ có một ngày, giấc mộng mà mình ấp ủ sẽ thành sự thật. Vì vậy mà bà đã đặt tên ta là Thịnh, lại còn đặt làm chiếc vòng này cho ta." Ngao Thịnh cười nói, "Ngày đó, ta đã nghĩ, khi đăng cơ, sẽ ta đeo nó ngồi vào trên long ỷ để hoàng nương ta có thể nhìn thấy."

Tương Thanh gật gật đầu.

"Ngày ấy quả thật là ta đã đeo nó, song ngày đăng cơ đó ta lại chẳng có chút cảm giác gì, chỉ thấy lòng mình không yên. Đến khi quay lại tẩm cung, lại chỉ thấy lá thư ngươi để lại, ta liền biết...Ngao Thịnh ta đời này, khó lòng có lại ngày mà giấc mộng trở thành sự thật. Sau đó, ta mang chiếc vòng cổ này bồi táng cùng với hoàng nương." Ngao Thịnh thấp giọng nói, "Sáng nay, ta đã đến hoàng lăng lấy vòng ra." Vừa nói Ngao Thịnh vừa đeo vào cho Tương Thanh, "Giấc mộng của ta một lần nữa lại thành hiện thực."

Tương Thanh cúi đầu nhìn chiếc vòng cổ kia, chốc sau cũng vươn tay đưa cho Ngao Thịnh một vật.

Ngao Thịnh thoáng sửng sốt nhìn...vật mà Tương Thanh trao chính là miếng ngọc tiểu hổ ngốc mua ở biên thành, bên dưới bụng hổ còn đính thêm một viên ngọc trai, trên ngọc có khắc chữ Thanh. Đó đích thị là một dây ngọc chuyên đeo ở bên hông.

"Đây là..." Ngao Thịnh khó hiểu.

Tương Thanh cười giải thích, "Ta không có phụ mẫu, từ nhỏ lớn lên ở Hắc Vân Bảo, người chăm sóc ta chính là Vân Tứ Nương. Tuy gọi là Tứ Nương nhưng nàng cũng chỉ như là tỷ tỷ của ta. Khi ta rời bảo, nàng đã tặng ta viên ngọc đó, Nó vốn là vật đính trên trâm cài của nàng nhưng nàng đã tháo xuống tặng ta. Nàng còn nói, nếu gặp được ý trung nhân thì tặng nó như vật đính ước."

Ngao Thịnh ngây ra lắng nghe. Tương Thanh lại nói, "Ngươi đường đường là một đại nam nhân không thể mang ngọc châu bên người nên ta đã thêm tiểu hổ vào. Đáng yêu lắm phải không? Lúc nhìn Miêu Ô thì ta chợt nghĩ ra."

"Thanh...tặng vật đính ước cho ta?" Ngao Thịnh ngây ngô hỏi.

Tương Thanh cười, "Không thích hả? Không thích thì trả lại đây."

"Không đời nào!" Ngao Thịnh vội đeo ngay lên thắt lưng, kích động đến mức tay có chút run. Lúc sau, Ngao Thịnh thấy Tương Thanh tựa hồ tâm tình đang rất tốt nên liền dí mặt đến gần mà hỏi, "Thanh....đêm nay...trang thứ tư!"

Tương Thanh mặt ưng ửng đỏ nhưng vẫn không cự tuyệt.

Ngao Thịnh vội vã bưng bát lên và cơm, lòng vui mừng khôn tả...Mới nói có một câu mà đã đồng ý rồi! Đúng là năm mới có khác! Nếu mỗi ngày đều là tết nhất thì hay phải biết!

Màn đêm buông xuống, Ngao Thịnh vừa ăn xong bữa tối thì đã đợi không nổi mà kéo Tương Thanh vào phòng, đóng cửa, trèo lên giường.

Ngao Ô tha Miêu Ô đang định mon men bò lên giường kia xuống, chui vào trong gầm giường. Miêu Ô gối đầu lên bụng hổ, tò mò chớp chớp mắt nhìn.

Ngao Ô lắc đầu, vẫy vẫy vành tai với Miêu Ô, ý bảo nó nghe mà xem.

Quả nhiên, Miêu Ô liền nghe thấy âm thanh khiến người ta đỏ mặt truyền ra từ trên giường. Mèo bé vùi đầu vào bụng hổ lớn. Ngao Ô nhíu nhíu mắt nhìn vật nhỏ đáng yêu kia, lại còn lấy chân kéo kéo mèo lại ôm vào bụng, liếm liếm đầu mèo mấy cái. Miêu Ô thích chí dụi cả người vào. Hai bạn họ nhà hổ tựa vào nhau, vừa nghe tiếng ván giường kẽo kẹt vừa đi vào giấc ngủ.

Bên ngoài, tiếng pháo tiếng cười dần tan ra rồi chìm khuất.

Ngao Thịnh nhìn Tương Thanh đang vô cùng mệt mỏi kia mà rằng, "Thanh, năm mới vui vẻ."

Tương Thanh hé môi cười, gật gật đầu, "Năm mới vui vẻ, Thịnh Nhi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei