Bị Từ Chối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối thứ sáu, chăm sóc babies xong, Thanh Tiêu thay một bộ short tươi tắn đi xuống siêu thị gần nhà vừa tản bộ vừa mua thêm các nhu yếu phẩm, vừa hay Ngô Hàn cũng đang lượn lờ quanh siêu thị, chính xác là đang lượn tới lui trước gian hàng "áo mưa".

Lúc Ngô Hàn chuẩn bị ra quầy tính tiền liền nhìn thấy cô nhỏ hàng xóm, hắn khựng người, cảm giác như thể ăn trộm bị bắt gặp không tự chủ ném mấy hộp "áo mưa" về lại chỗ cũ.

Hắn cảm thấy phải duy trì hình tượng "băng thanh ngọc khiết" trước người phòng bên. Ừ, thì mấy tuần nay, hắn ngày nào cũng ngắm cô vun vén cây trồng động tác lưu loát đẹp mắt, nhìn ngắm thật nhiều lần thế là sinh ra ý niệm phải cưa cẩm cô nàng.

Thanh Tiêu chọn xong 3 gói cotex còn đang định lấy thêm loại hằng ngày xoay qua liền nhìn thấy hàng xóm mới đang lay hoay bên quầy giấy vệ sinh, cũng không nghĩ đến sẽ qua chào hỏi, cô lấy bừa một nhãn hiệu nhanh chóng đi ra quầy thu ngân.

"Em cũng đi siêu thị ư? Cùng về nhé?" Ngô Hàn mời mọc

"Không, cảm ơn anh."

Thanh Tiêu lắc đầu, cô tất nhiên biết hắn là hàng xóm mới, hai người trước đó mỗi chiều đều chạm mặt nhau ở ban công, tuy nhiên quan hệ vẫn là khá mỏng, Thanh Tiêu nghĩ chưa thân đến độ có thể đi nhờ xe của hắn.

Ngô Hàn rất không vui khi bị từ chối, hắn đã cố tình đứng đây đợi cô những 26 phút thế mà....

Hắn cuối mặt, hung hăng kéo tay ga, một cái gật đầu chào xã giao cũng không thèm "Hừ, tội gì phải đi chở vợ tương lai của thằng khác!" hắn tự an ủi trái tim đang tổn thương của mình như thế.

Mặc dù đã tuyên bố không thèm để tâm đến "vợ tương lai của thằng khác" nhưng Ngô Hàn vẫn thói quen mỗi buổi chiều đứng tựa cửa sau thưởng thức mùi hoa trà cùng bộ dạng thành thục của Thanh Tiêu khi chăm sóc cây hoa. Lúc ở nhà cô thường hay búi tóc lên cao vận những bộ đồ mặc nhà rộng thùng thình, mỗi khi vô tình bắt gặp ánh mắt của hắn cô lại nhẹ gật đầu, kéo nhẹ khóe môi, điệu bộ này của Thanh Tiêu hắn mỗi ngày đều nhìn, càng nhìn lại càng thưởng thức!

Nếu như thói quen mỗi chiều của Ngô Hàn là tựa cửa sau ngắm hàng xóm thì thói quen mỗi buổi sáng chính là gặm hủ tiếu giò heo, nhâm nhi cà phê đen, nghiên cứu dáng điệu lúc đi làm của Thanh Tiêu.

Ngô Hàn cắn một miếng giò, hớp một ngụm lớn cà phê đôi mắt chưa thật tỉnh ngủ nhìn lơ đễnh về phía trước. Hắn ghét phải dậy sớm, đi làm thuê nên đành chịu, sau này làm ông chủ, công ty của hắn giờ làm việc sẻ là 9h, nhưng mà việc đó sau này hãy tính tới, hiện tại hắn chỉ muốn ngắm cô hàng xóng phòng 302 đang thong thả trên đại sảnh chung cư mà thôi.

Mỗi ngày đều đặn cô đều cùng một gương mặt tươi tỉnh dáng điệu nhàn tản mà cuốc bộ. Tóc đuôi ngựa buộc cao trên đầu, không túi xách, tay chỉ cầm duy nhất mỗi chiếc dù màu xanh đậm. Cách ăn mặc cố định, tuần hoàn theo các ngày trong tuần, 2 4 6 sẽ là áo sơ mi màu mận chín, áo khoác dài màu đen, 3 5 7 sẽ là sơ mi màu lam nhạt, áo khoác màu lông chuột, chân váy đen xẻ cao một đường phía trước khoe trọn đôi chân dài miên man, kết hợp đôi highheel màu nude loại 7cm.

Trang nhã, tinh tế! Nên dù cô có lặp lại cách mỗi ngày cũng không tạo cho Ngô Hàn cảm giác chán. Nói chung, cứ nhìn vào cô là hắn lại thấy....rất vừa mắt.

Nhưng mà.... chậc! Phải đi bộ trên đôi giày ấy sao? Đôi gót chân kia làm sao mà chịu nổi! Nếu mà là bạn gái hắn, nhất định không bao giờ để cô phải cuốc bộ, mà là mỗi ngày đưa đón.

Ngô Hàn không biết nghĩ gì, bỏ dở tô hủ tiếu, quên luôn cái tự ái bị từ chối hôm rồi phóng lên xe đuổi theo hàng xóm.

"Em đi đến đâu? Anh đưa."

"Không, cám ơn anh."

Đã ở ngay phía trước rồi, hơn nữa, đối với chiếc xe có cái đuôi chỏng ngược thế kia Thanh Tiêu có phần bài xích.

Hai lần liên tiếp nghe tiếng "không" sĩ diện của Ngô Hàn bị tổn thương nghiêm trọng. Hừ! không biết có bao nhiêu cô gái muốn ngồi lên con sói đen của hắn thế mà người này lại dùng ánh mắt chê bai để nhìn cục cưng của hắn, đúng là không hiểu biết!

Gương mặt hắn trầm xuống, lạnh lùng nhấn chân ga. Không đi thì thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro