Tha Thứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh, mua cái này nha!"

Ngô Hàn liếc nhìn quý cô "thằng lằn" bên cạnh đang xem hắn là tường nhà mà bám vào, lại nhìn sang chiếc vòng cổ có giá 9 chử số trong tủ kính. Giá hơi cao nhưng khả năng hắn có thể.

Chỉ là, là điển hình của kiểu người thực dụng, hắn không ném tiền qua cửa sổ cho cô gái mà hắn không xác định sẽ cưới làm vợ. Vẫn là slogan cũ "dại gì tiêu pha cho vợ tương lai của thằng khác."

Ngô Hàn thường hay thay bạn gái. Ai cũng bảo hắn lăng nhăng, thật ra là hắn bị oan. Khi bắt đầu một mối quan hệ hắn luôn rất nghiêm túc để tiến tới hôn nhân, không chỉ là yêu mà còn phải cưới.

Trong một mối quan hệ hắn đề cao sự cho nhận từ cả hai phía, hắn sẽ không tiếc bất kì thứ gì nếu cảm thấy người con gái của hắn xứng đáng, kiếm tiền cho vợ tiêu cũng là một loại hạnh phúc.

Tiếc là đến nay vẫn chưa gặp được người nào thật hợp gu. Điển hình như quý cô bên cạnh, ngoại trừ gương mặt xinh như hoa cùng kỹ năng giường chiếu chuyên nghiệp hắn hầu như không thể đánh thêm dấu cộng nào cho cô. Những kiến thức phổ thông cơ bản hằng ngày đều có thể làm khó được cô, nấu một tô mì thì cho không đủ nước, lại mãi mê vẽ móng tay đến khi nhớ ra thì mì cũng đã khét.

Một vài lần thì là ngây thơ, đáng yêu nhưng nếu lặp lại nhiều lần lại rơi đúng vào những lúc hắn đói bụng thì đó lại chính là sự vô tâm vô phế, đặc biệt là cái tính hơi một xíu là gào khóc "anh không yêu em"! Tại sao lại không nhìn ra dù rất kén ăn, thói quen hưởng thụ nhưng đối với mấy ly mì dở tệ hắn đều ăn hết sạch, ăn xong còn tự giác dọn dẹp lo làm hỏng lớp sơn móng tay của cô, cưng chiều đến từng tiểu tiết như thế chẳng lẽ không phải vì yêu!??

Hiện tại, cô nàng không hề để ý tới bộ dạng mệt mỏi của hắn cả ngày hôm nay, tất cả sự chú ý đều tập trung trên những món trang sức lấp lánh cùng những bộ quần áo cao cấp trong tủ kính. Quen nhau 1 năm, cô toàn dùng tiền hắn mua đồ cho chính mình lại chưa từng mua cho hắn dù chỉ là một món đồ giá rẻ ngoài chợ đêm.

Hắn luôn kiên nhẫn chờ đợi, cho cô và hắn cơ hội để hiểu và bao dung cho nhau, nhưng hơn một năm rồi tình hình vẫn không khả quan chút nào. Cứ ngồi lại chia sẻ với cô xong, cô sẽ làm ra vẻ thông suốt gật đầu. Sau đó... sau đó không có gì thay đổi cả.

Ngô Hàn không cần một cuộc tình không nhìn thấy tương lai.

"Nha anh!" cô nàng kéo tay Ngô Hàn nũng nịu

Hắn nhếch môi, bất chấp sẽ mất hình tượng với mấy em bán hàng xinh xắn trong quầy, nhẹ nhàng nói:

"Thôi em, đắt lắm."

"Vậy mua mỗi vòng tay thôi." cô chỉ vào cái vòng tay giá 7 chữ số.

"Vẫn đắt, về thôi."

Cô nàng hẳn nhiên giận dỗi vì đi shopping lại quay về tay không, càng giận hơn là hành động cù lần của Ngô Hàn, thật là làm cô mất mặt với mấy nhỏ bán hàng mà!

Cô dùng dằn thoát khỏi tay hắn, Ngô Hàn rất hợp tác liền buông tay, cô nàng lại càng điên lên, lấy tuyệt chiêu chia tay ra đe dọa, hắn hào sảng gật đầu.

Con gái có quyền làm nũng và giận dỗi nhưng phải theo cách thông minh và chừng mực. Đại kị của hắn chính là tùy tiện nói ra hai chữ chia tay, lại còn nói rất nhiều lần, mỗi lần giận là lại lôi ra nói. Nếu còn yêu thương nhau thì phải biết hai từ đó có lực sát thương đến cỡ nào?! Hành động vì giận dỗi mà gây tổn thương này hắn không chấp nhận.

Ngô Hàn trở về phòng, pha một tách cà phê, tựa vào cửa sau thưởng thức mùi hoa trà bên nhà hàng xóm, mùi hương giúp hắn thư giãn.

Nhìn mấy bông hoa trà trắng muốt diễm lệ hắn lại liên tưởng đến cái miệng nhỏ nhắn đã hai lần nói "không" với hắn. Nhưng mà, cái miệng kia cũng từng rất nhiều lần cười với hắn, nụ cười rất ngọt.

Ngô Hàn uống hết số cà phê còn lại trong tách, quyết định tha thứ cho cô mặc dù bản thân người ta cũng không biết đã đắc tội gì với hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro