Thân Thiết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh Tiêu rất không vui. Tốc độ đi bộ cũng vì thế mà chậm đến đáng thương, về đến nhà đã là tối muộn. Cô ngồi ôm gối, đôi mắt quyến luyến nhìn mấy babies nhà mình.

Chả là cô sẽ có chuyến công tác dài kì tại tỉnh X, hai Tuần. Miền Nam vào tháng Tư đặc biệt khô nóng, khéo khi cô trở về babies nhà mình đều đã thành bộ dạng cây khô! Cô đối với giàn thực vật này tốn rất nhiều công sức, hai năm qua từ ngày dọn vào đây đều không xa chúng quá 2 ngày.

Nghe tiếng động, Ngô Hàn tạm dừng công việc, cầm lấy tách cà phê theo thói quen tựa cửa nhìn sang.

Bé làm vườn vẫn là bộ dạng lưu loát chăm sóc cây nhưng trông không tươi tỉnh như mọi ngày, bóng lưng nhìn có vẻ héo úa, đôi mày thanh mãnh khẽ chau, lại còn như người vô hồn tưới nước đặt biệt nhiều, đến độ tràn ra cả nền gạch. Ngô Hàn trợn mắt, muốn dìm chết đám thực vật kia sao?

Đã ba ngày Ngô Hàn không nhìn thấy hàng xóm, cửa đóng then cài.

Vẫn như mọi ngày, Ngô Hàn tựa cửa hướng về ban công phòng bên. Một đám dây leo héo rủ đến thảm hại. Nhìn ra cái nắng chiều gắt gỏng của tháng Tư, hắn đã hiểu cái nhíu mày cùng hành động tới nhiều nước của hàng xóm mấy ngày trước.

Hẳn cô có việc phải đi xa, không thể chăm sóc chúng. Ngô Hàn lắc đầu thầm mặc niệm cho đám thực vật nhà bên. Cứ đà này, ngày mai thôi, chúng nó sẽ hấp hối tập thể sau đó cùng nhau nắm tay về với chúa.

Lại tặc lưỡi, khi chủ nhân của chúng trở về chứng kiến cảnh ấy không biết sẽ đau lòng tới mức nào đây!?

Chờ đã ... nhỏ nhà bên sẽ đau lòng sao? Không hiểu sao Ngô Hàn lại có cảm giác không đành lòng.

Chiều muộn hôm đó, hắn đã làm một việc vô cùng lỗ vốn đó chính là vận động tay chân xách nước đi tưới cây cho vợ tương lai của một thằng nào đó.

Hai ban công cách nhau tầm một mét, nhưng Ngô Hàn không nghĩ sẽ thuận lợi cùng với chiếc xô đầy nước phóng thẳng qua phía bên kia. Tính tới tính lui hắn lựa chọn phương án đứng bên này tát từng gào nước qua bên ấy.

Đám thực vật được một bữa no nước nhưng mà nền gạch thì lại bẩn đến thảm hại. Đành thôi! Sạch sẽ và sự sống hẳn là chọn sự sống. Nếu cô nàng vì ban công bẩn mà mắng hắn, hắn cũng sẽ xem cô là kẻ vô lý mà chính thức cạch mặt.

Những ngày sau đó cứ hể đến sáu giờ chiều mà không thấy Thanh Tiêu Ngô Hàn sẽ bê chậu ra ban công tích cực tát nước, chỉ vài ngày đã luyện thành bộ dạng chuyên nghiệp. Nhìn đám thực vật lại trở về trạng thái mơn mởn hắn cảm thấy rất thành tựu, sau đó tự xem đấy là trách nhiệm của mình, mỗi ngày sáng tối đều tích cực tát nước sang ban công nhà bên.

"vẫn chưa có chìa khóa vào phòng à?" hàng xóm phòng 307 vừa thu dọn quần áo vừa trêu chọc.

Ngô Hàn: "!!!??"

*

Kết thúc công tác, Thanh Tiêu vội vã về phòng, còn không kịp thay giày cởi áo khoác đã chui ngay vào phòng tắm lấy ra một xô nước, hai tuần qua hình ảnh mấy babies héo rũ cứ lởn vởn trong đầu thật khiến cô đau lòng lắm lắm.

"Á" lại "Ạch" một tiếng, Thanh Tiêu liền trãi nghiệm cảm giác đo sàn, xô nước trên tay theo đà trút hết lên người, tóc tai quần áo đều bị ướt.

Nhìn nền ghạch ướt sũng bẩn thiểu dưới chân, Thanh Tiêu khó chịu cau mày, mấy vũng nước này nào phải chỉ từ chiếc xô của cô rơi ra? Cô khó nhọc bò dậy, trước tiên xem xét tình hình của mấy babies, kì lạ là chúng đều bộ dạng tươi non, mấy dây cà chua còn đang độ ra quả mới. Cô nhớ rõ từ đầu tháng đến nay thành phố đang trong tình trạng khô hạn, không lấy một giọt mưa.

Thanh Tiêu ý thức đây không phải phép màu mà là ý tốt của người nào đó, ý nghĩ đầu tiên là anh hàng xóm mới, khi nhìn thấy xô nước màu đỏ đặt ở góc trái ban công nhà bên cô biết mình đoán đúng.

Chiều hôm sau, Thanh Tiêu cố tình nán lại ban công thật lâu để chờ gặp hàng xóm, mỗi ngày vào giờ này anh thường hay đứng tựa ở cửa sau ngắm nhìn trời mây.

Thấy hắn đi ra Thanh Tiêu liền chủ động lên tiếng:

"Cám ơn anh." Cô nói, lại mĩm cười, chỉ chỉ vào mấy dây cà chua bên cạnh.

Lần đầu tiên Ngô Hàn thấy cô cười sáng lạng đến vậy, thông thường đều là nụ cười kéo nhẹ môi, đối với sự khác biệt này hắn không khỏi một giây cảm thấy lung túng. Hắn vuốt vuốt mái tóc ngắn củn của mình, mĩm cười đáp lại:

"Xin lỗi đã làm bẩn ban công nhà em."

"Không có đâu, em cảm ơn anh mới đúng, anh chính là anh hùng của mấy babies nhà em."

Ngô Hàn lại cười, trái tim xíu xiu ngứa ngáy. Giọng nói cũng như người, ngọt và thanh.

Ngô Hàn: "Ngô Hàn"

Thanh Tiêu: "Thanh Tiêu"

Ngô Hàn: "Thanh tân tươi tắn sao, tên thật là hay."

hắn thật lòng khen ngợi. Tên, giọng nói, ngoại hình, khí chất của cô đều thống nhất với mấy bông hoa trà đang độ nở rộ bên cạnh.

Thanh Tiêu cười, cười thật rạng rỡ, người này hiểu và đang khen tên của cô đẹp.

Ông bà nội cô là người gốc hoa, lúc sinh cô ra suy ngẫm lựa chọn trong từ điển nửa ngày cuối cùng quyết đặt cho cháu gái bảo bối cái tên Thanh Tiêu. Theo ông bà nội giảng giải thì đây là cái tên rất đẹp, nhưng mà chỉ ông bà nội cùng cha mẹ hiểu thì có ích gì, mà đâu phải ai cũng hiểu âm hán việt. Vậy nên từ nhỏ Thanh Tiêu luôn bị mọi người gọi là "Hạt Tiêu Xanh" lớn lên thì ưu ái sửa thành "Chuối Tiêu Xanh".

Lần đầu tiên có người thưởng thức tên của mình, Thanh Tiêu đối với Ngô Hàn vô cùng thiện cảm, rất tự nhiên buôn chuyện với hắn nhiều hơn, trước khi vào phòng còn cười với hắn thêm một cái, lộ rõ lúm đồng tiền duyên dáng.

Trái tim Ngô Hàn bấn loạn, nằm lăn lộn tới khuya vẫn không ngủ được, trong đầu tua lại câu nói của anh hàng xóm hôm trước "có được chìa khóa nhà của cô".

Thật là một ý tưởng hay ho!

Đã hai tháng kể từ khi chia tay cô bạn gái thứ bảy, Ngô Hàn bởi vì mục tiêu "có chìa khóa nhà" của phòng bên nên hiển nhiên không quen thêm bạn gái. Tinh lực dồn nén của một thằng đàn ông chỉ có thể dựa vào việc vận động tay chân mà giải tỏa.

Chiều thứ sáu đẹp trời. Ngô Hàn học theo bố mẹ yêu quý nhà mình chạy bộ, vừa chạy vừa hít thở khí trời trong lành vừa có thể ngắm cỏ cây bên đường và cả ngắm ... gái.

Mọi việc diễn ra suông sẻ cho tới lượt chạy về thì ... đùng một cái trời đổ mưa, Ngô Hàn thở dài, đúng kiểu thời tiết con gái nắng mưa bất chợt!

Thanh Tiêu thích những cơn mưa, mát mẻ. Tiếng mưa rơi nghe rất đỗi êm tai. Cô thong thả bung dù, ngắm nhìn những sợi mưa chạy dọc theo mép dù rơi xuống như những sợi chỉ trong suốt.

Đi thêm một quãng, cô nhìn thấy anh hàng xóm bước chạy chậm chạp đến sốt ruột, đang lọt thỏm trong màn mưa, bộ dạng có chút buồn cười, có chút đáng thương.

Thanh Tiêu cười cười, nâng váy chạy nhanh về phía trước, đến lúc đứng cạnh Ngô Hàn thì nâng chiếc ô lên cao.

Ngô Hàn đầu tiên là bất ngờ sau thì vô cùng cao hứng, khẽ nói cám ơn xong nhanh tay tranh lấy chiếc ô, sao lại để con gái che cho hắn cơ chứ!

Khoảnh khắc ấy tay hắn khẽ chạm vào tay cô, lạnh, mềm, rất thích!

Thanh Tiêu rất kiệm lời, cả quãng đường đi luôn là bộ dạng an yên, tĩnh lặng bước. Ngô Hàn chốc chốc lại cuối nhìn, sườn mặt của cô rất đẹp, đôi mi dài cong vút, chiếc mũi cao cánh mũi gọn gàn. Ngô Hàn nhìn đến cả người chộn rộn.

Đối với Ngô Hàn, Thanh Tiêu đặc biệt ấn tượng với chiều cao của anh. Cô cao 1m72 những lúc đi thêm đôi giày 7cm thì gần như không có đối thủ, nhưng mà khi đứng cạnh người này cô mỗi lần nhìn đều phải ngẫn lên. Anh có một đôi mắt tối màu, sáng. Tóc hai mái, đơn giản nhưng chỉnh chu. Mũi cao. Gương mặt góc cạnh rất nam tính.

Ngô Hàn cố tình bước thật chậm sợ cô không theo kịp trong tình tình trạng đôi giày cao như thế, cũng muốn đi bên cô lâu hơn một tẹo, thỉnh thoảng còn vờ đụng vào vai cô, những lúc như vậy cô sẽ nhìn hắn cười nhẹ ý bảo "không sao cả".

Một cô gái trầm tĩnh, nhẹ nhàng.

"Cám ơn em." Ngô Hàn cẩn thận xếp dù đưa lại cho Thanh Tiêu

"Cũng không che cho anh được bao nhiêu."

Thanh Tiêu nhìn người trước mặt toàn thân ướt như chuột lội, rõ ràng là nhường hết chiếc ô cho cô. Thanh Tiêu hơi mềm lòng, cười cười nói thêm

" Anh nhớ tắm nước nóng, mưa đầu mùa rất dễ bị cảm."

Bụng dạ Ngô Hàn lại chộn rộn hết lên, cô ấy đang quan tâm hắn sao? Cô nàng cũng thích hắn?! Ừ thì .... khoảnh khắc Thanh Tiêu nâng chiếc ô lên hắn đã nhận định cô không thể là " vợ tương lai của thằng nào đó" được mà phải là của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro