Dây Buộc Tóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tối thứ Bảy, Ngô Hàn mời Thanh Tiêu đi ăn, nói là muốn cảm ơn cô đã cho đi nhờ ô. Vẻ mặt còn rất thành khẩn. Vì thế lần này Thanh Tiêu không có nói "không" với hắn, gật đầu rất sảng khoái.

Thanh Tiêu biết, cảm ơn chỉ là cái cơ, người này có ý tán tỉnh cô. Ngoài ý muốn là cô lại có chút thích thú với việc này.

Cháo Cá Dì Bảy nằm ngay trục lộ chính, sở hữu hai mặt tiền, khá rộng, tương xứng với lượng khách đông nghịch trong đấy. Bãi đỗ xe phía bên cạnh đã hết chỗ, Ngô Hàn cũng như mấy vị khách đến sau phải gửi xe cách đó một con đường.

Thanh Tiêu lo lắng, nơi này không có đèn giao thông. Từ sau vụ tai nạn hai năm trước, Thanh Tiêu rất sợ việc tham gia giao thông, mỗi lần qua đường đều phải chờ đèn đỏ, cô thà đi vòng một quãng đường dài để đến trụ đèn đỏ tiếp theo tuyệt nhiên không qua đường khi không có đèn đỏ.

Mắt thấy Ngô Hàn đã gửi xe xong, hai tay cho vào túi quần kiên nhẫn đứng đợi cô ở vệ đường. Thanh Tiêu nhìn về phía trụ đèn đỏ cách đó chừng 500 m, suy nghĩ nên một mình đi đến đó để qua đường hay là đi qua đường cùng với anh? Có chút chần chừ!

"Sao thế?"

Ngô Hàn cuối người, quan sát nét mặt có phần bất an của cô.

Thanh Tiêu ngẫn đầu, tim rung nhẹ một cái. Hôm nay cô mới có dịp nhìn kỹ, người này có một gương mặt rất đàn ông. Lông mày rậm nhưng cân đối, đôi mắt nâu rất hiền mà sáng lấp lánh, đặc biệt phần cổ và quai hàm rất rất quyến rũ.

Thanh Tiêu thừa nhận bản thân không có tiền đồ bị sắc đẹp mê hoặc, sợ hãi gì cũng ném qua một bên, cô níu khủy tay của Ngô Hàn nói:

" Đi thôi anh."

Được nhỏ chủ động Ngô Hàn rất vui, cố ý qua đường thật chậm, nhân lúc Thanh Tiêu không tập trung nhanh nhanh xoay sở đặt gọn tay Thanh Tiêu vào lòng bàn tay của mình lại không kìm được kích động mà xoa xoa nắn nắn. Tay cô thật mềm, thật thích nhưng mà ... sao lại ướt đẫm thế này? Ngô Hàn nhìn sang, nét mặt căng thẳng cùng ánh mắt mang vẻ khiếp sợ mỗi lúc ô tô chạy ngang qua của cô làm hắn xuất hiện ý nghĩ "dắt em bé qua đường"!

Đúng như Ngô Hàn giới thiệu, Cháo Cá Dì Bảy thật rất ngon, Thanh Tiêu ăn liền hai bát dự định sẽ ăn thêm bát thứ ba thì ngô Hàn ngăn lại, bảo cô chừa bụng đi ăn thêm bánh cuốn phô mai cách đây ba con đường.

Ngô Hàn cố ý, Hắn muốn nắm tay cô cùng nhau đi thêm vài con đường nữa.

Thanh Tiêu để mặc Ngô Hàn nắm tay mình băng qua hết con đường này đến con đường khác. Khỏi phải nói Ngô Hàn cao hứng tới cỡ nào, trong đầu chắc mẫm sớm thôi hắn sẽ có được chìa khóa nhà cô. Hắn cũng sẽ rất vui lòng đưa cô chìa khóa nhà hắn, mà ... nếu có thể dọn qua sống chung thì lại càng hay!

Ngô Hàn nhìn lên bầu trời đêm u ám không trăng không sao tâm trạng vô cùng phấn chấn.

Mặc dù cái nắm tay vững chắc của Ngô Hàn làm cô an tâm phần nào, nhưng cứ liên tục băng qua đường, từng dòng xe cộ hỗn loạn cứ như đâm thẳng vào người mình, Thanh Tiêu tránh không khỏi áp lực, khi chuẩn bị băng qua Đại Lộ X đông nghẹt ô tô khách cùng xe container Thanh Tiêu không kìm được nữa, khẽ run lên:

"Đừng qua nữa, em sợ".

"Hả?!"

Cô gái của hắn sợ tham gia giao thông? Điều này lý giải tại sao cô luôn đi bộ đến công ty, cũng rất hiếm khi ra đường. Ngô Hàn nhìn sắc mặt căng thẳng của Thanh Tiêu tự trách bản thân vô cùng, hắn thế mà lại không tinh ý, dắt cô băng qua nhiều con đường như vậy!

Ngô Hàn cởi áo khoác, dùng nó phủi sạch chiếc ghế đá trên vĩa hè, lại xoay qua Thanh Tiêu dịu dàng

"Em ngồi đây đợi anh." Đi được vài bước lại quay đầu bổ sung "nhanh thôi".

Ngô Hàn đi như bay quay lại bãi giữ xe, trên đường đi ngang qua một shop phụ kiện tóc, nhớ tới Thanh tiêu chỉ toàn dùng dây buộc tóc loại màu đen cơ bản thế là tấp ngay vào cùng với hội chị em lựa lựa chọn chọn.

"Cái này đi anh, đẹp mà rẻ, chỉ 120k thôi."

Một dây cột tóc hình nơ màu vàng đỏ, bắt mắt, nhưng có hơi lòe loẹt, chất liệu cũng rất thô, thế này buộc lên chỉ tổ quấn tóc, khi tháo ra sẽ rất đau. Bỏ qua! Ngô Hàn nhìn ra phía sau, một dây buộc bằng lụa màu xanh nhạt, bên trên đính một khối lập phương nhỏ xíu cùng màu trông hết sức tinh tế.

"Lấy cái này." Lại thúc giục cô bé "Em gói nhanh giúp anh nhé, đang vội."

Cất gọn dây buộc vào túi quần, Ngô Hàn gần như là chạy về bãi giữ xe, sau đó lại hối hả mua thêm hai phần bánh cuộn phô mai xong mới lấy xe đèo cô về.

Bây giờ hai người đang ngồi dưới công viên ở chung cư vừa ăn vừa trò chuyện, Ngô Hàn hi vọng không khí thanh bình không xe cộ nơi đây làm cô lấy lại tinh thần, hi vọng tối nay cô không bị mất ngủ.

"Uhm, lúc qua đường em có hơi sợ, nhưng không đến nỗi nghiêm trọng như anh nghĩ đâu."

"Do em từng bị tai nạn sao?" hắn đoán

"Ừm"

Vụ đó trong số năm người chỉ mình cô là sống sót, xem như may mắn. Giờ nhớ lại chỉ thấy lạnh sống lưng. Thanh Tiêu muốn trở về phòng, sau một giấc ngủ mọi thứ đều sẽ ổn.

"Cái này cho em."

Ngô Hàn chìa cho cô sợi buộc tóc, hắn hi vọng sợi dây nho nhỏ này có thể dỗ được cô nàng, khiến cô vui vẻ.

"Đẹp thế, cám ơn anh, anh mua bao nhiêu, em gửi lại tiền."

Thanh Tiêu nhìn buộc tóc tinh xảo trong tay, hết sức vừa mắt. Không ngờ người này lại mua dây buộc tóc cho mình, nhưng mà nhận không hoài thế này có kì quá không? Lúc nãy đi ăn đều là anh ấy trả tiền.

"Chỉ 10k thôi, em nhận đi."

Ngô Hàn quay lưng về phòng, không cho cô cơ hội dùng dằng thêm. Lúc chuẩn bị mở của phòng, nhìn sang Thanh Tiêu vẫn còn đứng ngây người ở cửa, hắn không vội vào phòng nói với sang:

" Thanh Tiêu, em có thể tin vào tay lái của anh".

Khi hắn nói câu này, trong lòng Ngô Hàn đã nhủ cả đời này sẽ làm tài xế cho cô, nếu cô có thể vượt qua nỗi sợ thì tốt, nếu không cũng chả sao. Hắn sẽ đèo cô đi tới bất cứ nơi nào cô muốn, khi hắn bận sẽ có tài xế làm thay.

Ừ thì, hắn trước tiên phải kiếm được thật nhiều tiền để thuê tài xế. Nghĩ là làm hắn chui nhanh vào phòng, bật laptop chú tâm vào bản kế hoạch còn dang dở.

Thanh Tiêu bối rối, người này là có ý gì? Suy nghĩ đầu tiên là anh ấy thích mình, nhưng mà trước đó cô cũng thấy nhiều cô gái đỏm dáng ra vào phòng bên cạnh!

Thanh Tiêu lắc lắc đầu xua tan suy nghĩ có phần tự sướng của mình. Đi lại gương dùng dây buộc mới gói tóc lên gọn gàn, khối lập phương tí hon dưới ánh đèn phản chiếu lấp lánh như một ngôi sao nhỏ. Thật đẹp! Lại chỉ có10k. Quá rẻ! Thanh Tiêu nghĩ lần sau sẽ hỏi Ngô Hàn chỗ bán để mua thêm vài sợi nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro