Dỗ Dành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng 9, trời vẫn mưa, lại còn mưa xuyên suốt. Ngô Hàn nhìn màn mưa mà ngán ngẫm, cái kiểu này người đi bộ như Thanh Tiêu sẽ rất bất tiện trong việc đi chợ mua đồ.

Ừ thì đám thực vật ngoài ban công cũng xem như là đủ vitamin nhưng ăn hoài sẽ ngán lắm. Ngô Hàn nghĩ nghĩ, cuối cùng trùm kín áo mưa, dắt xe ra ngoài.

Chiều mưa hôm ấy, một góc của khu chợ sáng bừng, chị em xuýt xoa nhìn "chồng nhà người ta" khí chất soái ca xách giỏ đi chợ.

Ngô Hàn mua một túi lớn vừa thực phẩm tươi vừa thực phẩm đóng hộp còn tiểu tiết mua thêm các phụ liệu để nấu chè và các món quà vặt, buổi trưa Thanh Tiêu có thể ăn chúng cho đỡ buồn.

"Anh có việc phải đi 1 tuần."

"...."

"Thức ăn trong tủ lạnh bên anh vẫn còn nhiều, em giúp anh xử chúng nhé, không sẽ phí lắm."

"...."

"Này là chìa khóa nhà anh."

"...."

Ngô Hàn nhìn ra bầu trời u ám, có cảm tưởng ngày nào trời còn mưa thì ngày đó Thanh Tiêu vẫn còn mặt lạnh với hắn. An ủi là cô vẫn chịu cầm chìa khóa nhà.

Thanh Tiêu đi một vòng nhà bếp, trống trơn. Trên kệ bếp hoành tráng chỉ bài mỗi chiếc bếp gas mini, một nồi thủy tinh cở nhỏ, một bát sứ và một ly sứ. Vật dụng nhà bếp ít ỏi đến đáng thương nếu so với núi nhỏ thực phẩm trong tủ lạnh.

Thanh Tiêu tần ngần như hiểu ra điều gì đó, cùng lúc nhớ lại bát cháo đậu đỏ và ly trà gừng hôm trước, vành môi cứ mãi cong lên, người này rất quan tâm tới cô nha.

Xong tiệc rượu, mắt Ngô Hàn hơi nhòe, bước chân hơi chếnh choáng, hắn xỉn rồi.

Ngô Hàn uống ít nhưng nhiều tiệc rượu gộp lại lại thành ra nhiều. Để an toàn, Ngô Hàn bắt một chiếc taxi đọc một địa chỉ quen thuộc, phòng do khách hàng đặt sẵn không hấp dẫn bằng ban công nhà bên, hắn nhớ cô, cô gái vẫn còn dỗi kia.

"Sao lại ngồi đây? Ngồi bao lâu rồi?"

Thanh Tiêu nhìn kẻ đang ngồi bệt trước cửa, sốt ruột hỏi

"....."

"Quên chìa khóa? " mai mắn là cô có giữ một chìa

"Không."

Ngô hàn lè nhè, kéo tay Thanh Tiêu lại không cho cô đi về phía phòng hắn

"..."

Thanh Tiêu nhìn đôi mắt đỏ ngầu trước mặt, say túy lúy rồi!

"Muốn gặp em."

"Sao không gõ cửa?"

Không biết đã ngồi đây bao lâu rồi, khi cô ý định ra ngoài mua đồ mới nhìn thấy kẻ say xỉn này ngồi bê bết trước cửa nhà mình, thật dọa cô mà.

"Sợ em còn giận."

Thanh Tiêu bật cười xiêu xiêu vẹo vẹo dìu tên to con vào phòng.

"Ngồi yên em lấy nước cho anh."

"Không."

Ngô Hàn lắc đầu, kéo một cái đặt gọn cô ngồi lên đùi, vòng tay lại thật chặt, đầu cuối xuống dụi dụi vào hỏm cổ Thanh Tiêu

"Anh muốn ôm em, ôm cả ngày cũng không chán nhưng anh có rất nhiều việc phải hoàn thành, cơ hội không phải lúc nào cũng có, phải tranh thủ nắm bắt."

"..."

Thì cô đã bao giờ trách hắn bỏ bê cô đâu!

"Anh muốn em và các con luôn được sống sung túc."

Tiền không mua được hạnh phúc nhưng chắc chắn không có tiền thì không thể hạnh phúc, hắn sẽ làm hết mình vì người hắn yêu thương.

Ai nói sẽ sinh con cho anh chứ, Thanh Tiêu bĩu môi. Xong lại mĩm cười, đưa tay vỗ nhẹ lên má của Ngô Hàn

" Em hiểu mà, anh say rồi, nên về nghỉ sớm đi."

"Anh vẫn còn tỉnh táo lắm."

Hắn không phải tuýp người mượn rượu nói bừa, một lời hắn nói đều rất kiên định.

"Lịch sử yêu đương của anh làm em khó chịu, nhưng biết sao giờ? Nó thuộc về quá khứ cũng thuộc về anh, hi vọng em chấp nhận nó. Chuyện lần trước anh không ngờ tới nên để em ấm ức, nhưng mà em yên tâm anh đã nói chuyện với cô ta rồi. Sẽ không bao giờ để em khó chịu nữa"

"...."

Người này là đang giãy bày với cô, đang dỗ cô sao? Qua hai tháng mới bắt đầu dỗ ngọt!?

"Anh sẽ không nhảy xuống cứu em, bởi vì anh không bao giờ để em phải rơi vào cảnh đấy"

Thanh Tiêu cười, ra anh có để tâm.

Lần trước hai người đi xem phim, nam chính thấy nữ chính ngã xuống vực liền không nghĩ ngợi nhảy xuống theo. Khi ấy, cô gái ngồi bên cạnh quay sang hỏi bạn trai rằng nếu là cô ấy thì anh ta có như vậy không. Thanh Tiêu cũng hiếu kì đưa mắt nhìn sang Ngô Hàn, rất muốn hỏi anh câu đấy nhưng anh dường như không để ý, rút một chiếc khăn lau sạch bàn tay dính đầy bỏng ngô của cô xong thì tiếp tục nhìn lên màn hình, xem như cái gì cũng chưa nghe chưa thấy. Thanh Tiêu cũng không cố gặn hỏi.

Thời gian trôi qua cô cũng quên luôn việc đó, bây giờ đột nhiên nghe anh trả lời như vậy cô thực sự rất rất cảm động. Rất thiết thực, rất ngọt ngào!

Xoay người lại, bỏ qua mùi bia rượu nồng nặc, Thanh Tiêu hôn lên má Ngô Hàn một cái. Chỉ là cái hôn nhẹ nhưng với Ngô Hàn lại là một kích thích cực lớn, cậu nhỏ phía dưới rụt rịch đứng lên cọ cọ vào đùi của Thanh Tiêu khiến cô bất giác đỏ mặt. Cô đứng xuống, đẩy hắn ra, ý tứ tiễn khách rất rõ ràng.

Ngô Hàn kéo cô lại, kìm chế ý định ngấu nghiến môi của cô, hắn không muốn cô chịu đựng mùi bia rượu đang nồng nặc trong khoan miệng của mình, chỉ có thể hôn nhẹ mấy cái lên cánh tay cô cho đỡ ghiền rồi nói:

"Ngại gì chứ, nó là của em mà."

"...."

Thanh Tiêu ngượng ơi là ngượng, người này nói chuyện thật là lưu manh.

"Ở gần em phản ứng như vậy là bình thường."

Kể ra thì Thanh Tiêu cũng thực ác, bắt hắn chịu đựng thật khổ sở.

"Anh...."

Mặc kệ sự phản đối của Thanh Tiêu hắn ngã người nằm hẳn lên giường kéo Thanh Tiêu nằm gọn trong lòng hắn. Cả ngày không được ngã lưng mệt chết đi được.

"Em yên tâm, tự chủ của anh rất tốt."

Hắn nói, lại thơm lên cánh tay của cô một cái, đàn ông ai chả ham muốn, hắn còn thuộc dạng ham muốn cực nhiều nhưng bản thân hắn luôn làm chủ được mình, nếu không đến giờ cũng không biết có bao nhiêu đứa con rơi rồi.

*

Ngô Hàn xoay xoay cánh tay tê rần của mình, bởi vì giường nhỏ nên cả đêm hắn phải nằm co, bù đắp là có Thanh Tiêu làm gối ôm cho hắn. Cảm giác được thức dậy trên giường của bạn gái thật là thích, mặc dù trước đây hắn từng nhiều lần như vậy nhưng không có cảm giác vừa hưng phấn vừa hạnh phúc như này, vì đó là giường của Thanh Tiêu?

Ngô Hàn lau khóe mắt, vuốt vuốt lại tóc, dịch người nằm sát lại sợi dây buộc tóc màu lam đang chiếm diện tích cực nhỏ trên giường, selfile một cái, hoàn tất thì up lên FB cả instagram caption là "Nice day!"

FB của Ngô Hàn trước nay chỉ toàn hình được bạn bè tag nếu không là những đường link hay mà hắn tự share, instagram cũng hoàn toàn trống trơn, lần đầu tiên hắn đăng dòng trạng thái còn kèm theo cả hình selfile thật khiến bạn bè theo dõi hắn được một phen dậy sóng. 3 phút sau khi đăng caption đã có tới 209 lượt thích và 21 lượt bình luận. Hắn cũng thật rãnh rỗi quá đi, nằm lười trên giường để đếm like cơ đấy.

Vẫn là mẹ của Ngô hàn tinh ý nhất, nhìn ra ngay phông chính của bức hình không phải gương mặt của con trai mà là dây buộc tóc nhỏ xinh bên cạnh.

Rất nhanh Ngô Hàn nhận được inbox của mẹ: "gửi hình cho mẹ"

Ngô Hàn: "Sticker thỏ trắng lắc đầu."

"...." Cái thằng mắc toi này!!!!

Mùi thịt nướng thơm lừng từ ban công bay vào ngập hết gian phòng, Ngô Hàn bỏ điện thoại xuống, rất tự nhiên vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, xong mặc kệ bộ dạng to xác của mình chen chút ngồi sát vào Thanh Tiêu ở cửa sau.

"Để anh" Ngô Hàn giành lấy gắp thịt, thành thạo trở từng miếng thịt đang tươm mở trên vĩ nướng, lúc hoàn thành thì quay sang cuối đầu phủ một cái hôn thật sâu trên môi Thanh Tiêu.

Mặc dù ban công chật hẹp cô vẫn cố gắn xắp đặt lại chừa một khoản ra để nướng thịt bò cho hắn, mặc dù ăn sáng bằng thịt bò nướng có hơi kì lạ nhưng lần đầu tiên được bạn gái cưng chiều như vậy khiến Ngô Hàn cảm động không thôi, ước gì ngay lúc này có thể đè nghiến cô dưới thân, dùng hành động nói cho cô biết hắn yêu thích cô đến nhường nào.

"Anh...."

Mùi kem đánh răng này là của nhà cô mà? người này sao lại không về nhà mình làm vệ sinh lại dùng ....

"Ừ, anh dùng bàn chải của em đấy." Hắn trả lời, lại nói thêm "em yên tâm, anh rất khỏe mạnh, không bị bệnh gì hết."

"...." Hơi bẩn thì phải!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro