Cô Ấy Đang Giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh phải chịu trách nhiệm với em và con."

Ngô Hàn im lặng cho tay vào túi quần, nhướng mày đánh giá cô nàng với cái bụng tròn xoe trước mặt.

Vốn hôm nay là sinh nhật bạn thân kiêm luôn anh họ của hắn vậy nên mới dắt Thanh Tiêu cùng đến chơi, nào ngờ vừa đi vào lại đụng ngay cô bạn gái thứ 6 cũng là một trong những vị khách của bữa tiệc. Cả buổi cô nàng cứ ôm cái bụng tròn đi theo hắn nói những lời bóng gió. Còn cố ý nhắm vào Thanh Tiêu vài câu xéo sắc.

Khi chưa xác định sẽ cưới làm vợ hắn sẽ không bao giờ tùy ý "phát giống", kể cả lúc say xỉn hắn vẫn luôn tự chủ rất tốt. Mối tình thứ sáu này Ngô Hàn kết thúc rất nhanh, ba tháng. Bởi vì hắn phát hiện lúc quen hắn cô nàng vẫn còn lăn tăn với người cũ. Hắn kiên nhẫn cho cô hai tháng để nguôi ngoai nhưng kết quả cô vẫn không dứt khoát được với tình đầu. Đối với trinh tiết hắn sẽ bỏ qua nhưng việc chia sẻ một người phụ nữ hắn tuyệt đối không bao giờ chấp nhận.

Cái bụng tròn đó là của bất kì ai ngoại trừ hắn.

Nhưng mà Thanh Tiêu lại không hề biết như vậy, tim Ngô Hàn nhảy dựng lên từng đợt, nơm nớp lo sợ nhìn qua Thanh Tiêu.

May mắn là Thanh Tiêu nhà hắn không có làm ra phản ứng kích động hay bạo động chỉ lịch sự cười nói:

"Đây là chuyện của chị và anh ấy, hai người tự nói với nhau thì hơn."

Ngô Hàn thở phào, trước mắt đưa Thanh Tiêu về nhà, loại chuyện hôm nay hắn đúng là không ngờ tới nhưng nhất định sẽ không để xảy ra lần hai khiến cô gái của hắn không vui. Ngô Hàn cũng không vô tình đến độ khiến người cũ bẽ mặt trước đám đông nhưng nhất định sau hôm nay sẽ ngồi lại nói chuyện với cô một cách thõa đáng.

Thanh Tiêu đi rất nhanh, sự bực bội phát tiết hết vào gót giày, từng bước một nghiến nó xuống lòng đường. Thanh Tiêu vừa giận vừa hoài nghi, tự hỏi liệu có phải mình đã đặt lầm tình cảm, tự hỏi tại sao lại thích một tên đào hoa tứ tung như vậy.

Cô tin đứa bé không phải của Ngô Hàn nhưng mà cô gái đó đúng thật đã từng cùng với anh chung đụng, thân mật.

À ... mà đó cũng chỉ là một trong những bạn gái của anh ta mà thôi.

Đúng rồi, Số đông bạn gái cũ!!! Thanh Tiêu có chút nghiến răng nghiến lợi trong lòng. Cực lực nhắc nhở bản thân phải thật bình tĩnh, hết sức bình tĩnh.

Ngô Hàn biết Thanh Tiêu giận nên chỉ dám lẽo đẽo theo sau chờ cô hạ hỏa, lúc về tới công viên dưới chung cư quan sát thấy nét mặt cô có chút chuyển biến khá hơn, lúc này mới mạnh dạn xáp lại gần, cẩn thận mở chai nước đưa qua cho cô

"Em ... em uống chút nước đi."

Thanh Tiêu không nhìn Ngô Hàn, cầm lấy chai nước hớp từng ngụm lớn. Đi bộ lâu như vậy, đúng là có giúp bình tĩnh hơn nhưng cũng mệt chết đi được!

Ngô Hàn chăm chú nhìn cô gái của mình, lại cười rất rạng rỡ. Cô gái của hắn cho dù lúc nỗi giận cũng rất đỗi xinh đẹp! Biểu hiện lại vô cùng mực thước.

Một cô gái tốt như vậy. Được rồi hắn sẽ rất vui vẻ dành chính bản thân mình để làm phần thưởng cho cô.

"Thanh Tiêu, em nghĩ anh có yêu em không?"

"...."

Thanh Tiêu liếc hắn một cái. Hắn yêu cô như yêu mấy cô người cũ thôi nhỉ!

"Em biết chiếc áo khoác em đang mặc giá bao nhiêu không?"

"Hả?"

Thanh Tiêu lúng túng vì người này đổi chủ đề quá nhanh. Cuối nhìn chiếc áo khoác màu hồng pastel, trong đầu hiện lên vô số dấu chấm hỏi. Cô hiển nhiên không biết giá của nó, nhưng mà ngừơi này sao tự dưng lại hỏi chuyện này???

"5,4 triệu"

Khóe môi Thanh Tiêu giật giật mấy cái, đắt thật! Thanh Tiêu ngờ vực, đối phương là muốn đòi lại áo hay đòi tiền?

"Em biết đôi giày em đang mang bao nhiêu không?"

Cơ mắt Thanh Tiêu tiếp tục co giật, 5 6 vạch đen chạy dọc trên trán. Cô vẫn là không biết nhưng suy đoán chắc cũng xấp xỉ giá chiếc áo khoác chăng?

"4,7 tr"

Thanh Tiêu thở hắt ra, ít ra thì nó cũng rẻ hơn 700k.

"Em lại đoán xem chiếc vòng tay em đang mang là bao nhiêu?"

Thôi xong rồi! Thanh Tiêu sụp đổ hoàn toàn, cô đã nhìn nhầm, chọn ngay một gã "không yêu liền đòi quà".

"83,2 triệu. Là anh tự thiết kế và đặt làm riêng cho em"

Thanh Tiêu đứng hình, không thốt nổi một lời. Lúc này cô đã không còn tâm trạng mà ghen tuông, cẩn thận nhìn lại mình, xem trên người còn mang món nào của Ngô Hàn nữa hay không. À... vẫn còn dây buộc tóc màu lam.

"Thanh Tiêu, anh không phải đại gia, em cũng rõ anh là một người thực tế đến thực dụng, tuyệt đối không đầu tư lỗ vốn."

"?!"

"Anh hào sảng tiêu pha cho em như vậy chính là đã định mẹ của các con anh chỉ có thể là em, bao lâu nay, thành ý của anh như vậy, lẽ nào em vẫn không hiểu?"

Sao lại qua chủ đề này rồi!? Thanh Tiêu bị Ngô Hàn làm cho ngớ ngẩn, cũng không biết mình về phòng bao giờ, về bằng cách gì. Hiện tại trong đầu cô chỉ lởn vởn câu nói sau cùng của Ngô Hàn.

Cái đó, ý của anh ta là anh yêu cô và muốn cưới cô có đúng không? Là đang tỏ tình với cô đúng không? Nhưng, sao lại theo cái cách kì cục thế này!?

Thanh Tiêu quyết định sẽ bỏ mặc người này vài tuần cũng là cho bản thân thời gian tiêu hóa quá khứ phong lưu của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro