Đến Thăm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hắn đã tỏ tình với cậu chưa? Đã lên tiếng xác nhận với cậu chưa? đàn ông giống như lũ mèo vậy thịt cá ở trước mặt há lại không liếm láp, hôn cậu là bẳn năng sinh học của giống đực thôi, chứ mới yêu nhau ai lại bỏ bạn gái biệt tăm tích như vậy"

Sau một màn khai não cho cô bạn thân Mỹ Dung hài lòng mang một túi lớn đồ ăn đi ra cửa. Mấy ngày nay cô vì giận nhau với bạn trai nên tá túc ở nhà Thanh Tiêu, mắt thấy cô bạn mình tình yêu đầu đời lại bị bỏ bê thì sôi cả máu.

Bạn trai của cô chính vì hai ngày chỉ nhắn cho cô hai cái tin nên mới có màn giận nhau như vậy.

Thanh Tiêu cười cười, sau khi gói gọn bao nhiêu thức ăn ngon vào cặp lồng thì đóng cửa thay đồ. Cô không nghĩ nhiều như vậy, Ngô Hàn thế nào là việc của anh ấy, cá nhân cô yêu thích hắn vậy nên cô chỉ cần biết đến việc của mình là được. Hai người đã 5 tuần không gặp, số lần Ngô Hàn gọi cho cô cũng giảm đi mỗi ngày, thậm chí hai ngày cuối tuần thứ bảy và chủ nhật vừa rồi cũng không thấy bóng dáng.

Cô nhớ hắn, vậy nên sáng nay xin đã nghỉ phép để sang ăn sáng cùng hắn.

Mặc dù không biết địa chỉ nhưng may mắn là cô biết tên công ty, lên google gõ một cái là xong. Thanh toán tiền taxi, Thanh Tiêu cau nhẹ đôi mày, không phải vì tiếc tiền taxi quá nhiều mà bởi vì cô biết được thì ra đoạn đường xa đến thế. Nhớ lại khoản thời gian trước Ngô Hàn mỗi ngày chạy tới chạy lui Thanh Tiêu thấy xót vô cùng.

Thanh Tiêu thuận lợi đi đến phòng Giám Đốc, Ngô Hàn râu ria lúng phúng nằm ngủ ngất ngây trên salon tiếp khách, gương mặt hiện rõ vẻ mệt nhọc. Đen hơn, gầy hơn, xấu trai hơn kì lạ là cô lại thấy thích hắn nhiều hơn.

Mới 6h30 thôi, cho đối phương ngủ thêm một tí.

Đảo mắt quanh căn phòng không lớn nhưng bày trí sang trọng và tiện nghi, Thanh Tiêu sờ sờ vào khung hình đang đặt trên bàn làm việc, khóe môi cong lên hết biên độ. Chả trách vừa gặp cô bước vào, còn chưa nghe cô nói hết câu muốn tìm ai Lễ Tân đã dắt cô đi thẳng lên phòng.

Cô không biết Ngô Hàn có tính chuyện dài lâu với cô hay không, dù sau giữa yêu và cưới là cả một quãng đường dài. Cô lại không giỏi đọc tâm tư của đàn ông. Nhưng hiện tại những gì Ngô Hàn làm, cô cảm thấy như vậy đã đủ, đủ săn sóc, đủ ngọt ngào.

Lúc mới mở mắt Ngô Hàn còn tưởng mình nằm mơ, phải đến khi ôm gọn Thanh Tiêu vào lòng cảm nhận chân thực sự mềm mại mới hoàn toàn tỉnh táo.

Hắn vừa vui vừa xót. Mấy tuần rồi phải đi thị trường liên tục, cũng không phải toàn chuyện suôn sẻ diễn ra, đối với một người thói quen hưởng thụ như hắn thì có phần quá sức. Về tới phòng là cả người ê ẩm, chỉ muốn nằm xuống đánh một giấc, cũng thấy nhớ Thanh Tiêu đấy nhưng sự mệt mỏi bắt cầu cho sự lười biếng thế là cũng ít khi gọi cho cô.

Mai mắn Thanh Tiêu của hắn thực hiểu chuyện chẳng những không trách mắng còn tự tay làm bao nhiêu là món ngon mang tới tận nơi. Hắn thực cảm động.

"Lại đây ngồi với anh, lát anh đưa em về."

Vẫn còn ba báo cáo chưa đọc, hai bản thống kê số liệu chưa xem nhưng không mất nhiều thời gian.

"Không cần, em tự......"

Mấy lời còn lại bị Ngô Hàn nuốt hết vào bụng, từ nãy giờ hắn đã rất muốn làm thế này thậm chí còn muốn nhiều hơn như thế, là một kẻ có nhu cầu dồi dào vậy mà mấy tháng qua hắn chỉ có thể đáng thương tự mình an ủi. Còn nữa, lần trước không phải đã "cảnh cáo" cô rồi sao? Tại sao cứ phải luôn miệng nói "không" với hắn cơ chứ.

Nụ hôn lần này so với những lần trước có phần bá đạo hơn pha chút nhục cảm, Ngô Hàn quả nhiên không nói đùa, lúc Thanh Tiêu tưởng chừng sắp ngất đi vì mất không khí hắn mới buôn cô ra. Lại hôn lên má cô một cái, ngón tay cái sờ sờ lên cánh môi sưng đỏ của Thanh Tiêu chỉ muốn lặp lại một lần nữa rồi lại thêm rất nhiều lần nữa.

"Ngồi đây với anh, xong việc anh đưa về, nhanh thôi"

Hắn nói lại, kéo cô ngồi vào lòng của mình chăm chú đọc bảng thống kê, thỉnh thoảng sẽ quay sang thơm lên má Thanh Tiêu một cái. Hắn cũng không lo Thanh Tiêu phản đối, thử nói "không" một lần nữa xem hắn nhất định không chỉ có hôn đến khi cô không thở nổi mà có thể còn làm một vài việc xa hơn.

"Anh sẽ xắp xếp về với e thường xuyên, đường xa lắm em đừng chạy tới chạy lui"

Thanh Tiêu vừa được thả ra sau một đợt hôn túi bụi thần trí còn chưa tỉnh táo, mặc kệ đối phương dặn dò gì cũng đều mơ màng gật đầu. Ngô Hàn lại thơm lên má cô một cái, hài lòng nhét cô vào phòng, giúp cô đóng cửa bản thân thì lại tiếp tục đi thị trường thay vì sẽ nghỉ ngơi theo như dự tính trước đó.

Hắn muốn dùng sự chăm chỉ và cố gắn hết mình trong công việc của mình để đối lại sự hiểu chuyện của Thanh Tiêu. Hắn muốn bản thân có đủ khả năng nuôi cô sung sướng cả đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro