Mua Quần Áo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Công ty đi vào hoạt động được hơn ba tháng, cơ cấu cùng lưu trình hoạt động coi như tạm ổn. Việc tiếp theo là nhanh nhanh tìm kiếm đơn hàng, kế hoạch là sẽ đi thị trường vài tháng.

Chủ Nhật, sau khi hoàn thành xong mấy bản thống kê số liệu, Ngô Hàn bất chấp cái nắng lúc 12h trưa chạy về phòng.

Mấy tháng rồi không gặp Thanh Tiêu, sắp tới đi thị trường hẳn nhiên cũng không thể gặp cô thường nên nhân lúc rãnh phải tranh thủ chạy về thăm cô. Không thể bỏ bê làm cô nàng của hắn buồn lòng được.

Chung cư T56 đã ở ngay trước mắt, Ngô Hàn nhanh cho xe vào bãi đỗ, sải những bước lớn, không thèm liếc qua phòng của mình, trực tiếp gõ cửa phòng của Thanh Tiêu.

Cửa Phòng một lúc lâu mới được mở, Thanh Tiêu mặt mũi lười nhác, mái tóc dài rối tung, Ngô Hàn lấy tay sờ sờ mũi cố che đi nụ cười trên môi, phá hỏng giấc ngủ trưa của cô nhỏ rồi!

Lúc nhìn thấy Ngô Hàn, Thanh Tiêu rất ngượng ngùng, cố gắn lấy lại vẻ mặt tươi tỉnh ngày thường, đưa tay cào cào lại mớ tóc rối, bộ dạng này vào mắt Ngô Hàn lại càng đáng yêu. Hắn kìm chế cố gắn kìm chế ý tưởng muốn ôm Thanh Tiêu vào lòng. Tự nhắc nhở mình dù sao cũng chưa chính thức tỏ tình với cô, không nên làm loạn khiến cô nàng hoảng sợ.

Vốn cũng không có nhiều thời gian nên Ngô Hàn chỉ đưa Thanh Tiêu đi lòng vòng ăn vài món quà vặt xong thì trở lại công ty. Trước khi đi còn móc chiêu bài dọa nạt sẽ hôn cô đến ngộp thở để ép cô nhận gói quà của hắn.

Nếu không có gì bất cập, tháng 11 hắn sẽ có thời gian đưa Thanh Tiêu đi chơi. Cô thích hoa cỏ thiên nhiên như vậy, đi Sapa là tốt nhất. Hắn qua nhà cô mấy bận để ý tủ đồ của cô áo khoác không nhiều, cũng khá mỏng nên hắn cố ý vì cô mà lựa chọn áo khoác khăn choàng, sandal, khi nào đi thì có mà dùng, đối với chuyến đi hắn cũng đã lên kế hoạch hoàn tất.

Chỉ tội cho Thanh Tiêu, cái gì cũng không biết. Mở gói quà, ngẫn người nhìn chiếc áo khoác dày cộm bên trong lại nhìn ra cái nóng kinh điển của miền nam, cô nhanh cất túi đồ vào tủ, vừa nhìn thôi cả người đã tuông hết mồ hôi rồi, cái này chỉ dùng để nhìn thôi, mặc vào khéo sẽ bị hầm chín mất.

Chiều thứ năm, Ngô Hàn lại xén bớt thời gian nghỉ ngơi để chạy về thăm cô hàng xóm. Kinh nghiệm yêu đương những lần trước dạy hắn biết, con gái không thích bị bạn trai bỏ mặc quá lâu, đã hơn hai tháng không gặp nhau rồi, thật lo lắng cô nàng sẽ hờn dỗi.

Ngắm nghía lại chiếc vòng bạc hắn đặt làm cho Thanh Tiêu. Tay cô đẹp như vậy nên mang thêm chút trang sức để tô điểm cũng là muốn dùng thứ này dỗ ngọt cô.

Con gái không phải rất thích quà sao? Lại còn là món quà vừa đẹp như thế.

Thanh Tiêu rất thích, Ngô Hàn rất hài lòng, càng vui hơn là Thanh Tiêu chủ động nhờ hắn đeo giúp. Đối với việc mang giày, mang vòng, mang dây chuyền, thậm chí ... cởi đồ giúp bạn gái Ngô Hàn đều vô cùng thành thục nhưng hiện tại hắn lại bày ra vẻ vụng về, mang cả buổi vẫn chưa xong cố tình cầm cầm nắm nắm tay người ta.

Thanh Tiêu biết Ngô Hàn đang giả vờ nhưng cũng không vạch trần hắn, bởi vì cô thấy bộ dạng này của anh mặc dù hơi hư hỏng nhưng lại cũng một chút ... đáng yêu.

Vất vả cả buổi cũng đeo xong vòng, cả hai cùng nhau đi dạo quanh khu mua sắm dưới chung cư, chính xác là dạo quanh các gian hàng quần áo nam, Thanh Tiêu muốn mua cho Ngô Hàn vài chiếc áo sơ mi, cô để ý dạo gần đây anh hơi qua loa chuyện ăn mặc, cứ vận đi vận lại mấy cái áo đã có phần hơi cũ.

"Là em đáp lễ lại quà của anh sao?"

Ngô Hàn hỏi, cô thế mà lại dùng cách có qua có lại với hắn.

Thanh Tiêu nhìn ra vẻ không vui của Ngô Hàn, cô đúng là không có thói quen nhận không của ai thứ gì, nhưng nếu là người cô thích vui vẻ chăm sóc cho cô, cô sẽ thản nhiên đón nhận, hoàn toàn không phải ý tứ có qua có lại với anh như hồi trước, huống chi nếu phải là có qua có lại cô cũng không cùng hắn đi lựa quần áo thân mật thế này.

Anh phải nhận ra chứ. Ngốc!

"Cái áo đó anh mặc vào sẽ rất đẹp, em muốn mua."

Thanh Tiêu dịu giọng, hi vọng đối phương nghe hiểu ý cô.

"Hả?"

Ngô Hàn mất vài phút để suy nghĩ, đây là ý tứ là muốn chăm sóc cho hắn có đúng không? Suy nghĩ này làm tim hắn đập loạn xạ.

Thanh Tiêu đã lựa xong vài mẫu áo muốn đưa cho Ngô Hàn thử, mắt thấy hắn thất thần đứng miết ở chỗ cũ liền tiến lại hỏi han, cô lo hắn bị bệnh hay khó chịu trong người, lúc nãy giữa trưa chạy về khéo lại bị cảm nắng.

"Sao vậy anh?"

"Em thích anh đúng không?"

Cái gì vậy anh trai, sao lại hỏi người ta như vậy?!!

Thanh Tiêu thấy ngượng vô cùng tuy nhiên vẫn quyết định trả lời câu hỏi của anh. Cô cố gắn bày ra bộ dạng thản nhiên, nhìn thẳng vào mắt của Ngô Hàn, gật đầu xác định: "Đúng".

Ngô Hàn không nói gì, miệng cười rất tươi, ôm hết một đống đồ trên tay Thanh Tiêu vào phòng thử, chừng vài giây sau thì hé cửa phòng thử đồ bảo Thanh Tiêu xem xem thế nào.

Thanh Tiêu hơi nghiên người vào, hắn vẫn mặc y quần áo cũ mà? Còn chưa kịp mở miệng thắc mắc, cô đã bị Ngô Hàn tóm gọn lôi vào trong ... hôn ngấu nghiến.

Hành động của Ngô Hàn quá nhanh khiến cô không kịp phản ứng chỉ có thể bị động mặc hắn làm càng.

Thanh Tiêu vừa kích thích vừa hoảng loạn. Người này sao có thể tùy tiện như vậy chứ, cô cố sức đẩy hắn ra, nhưng càng đẩy hắn lại càng hung hăng gặm nhắm.

Ngô Hàn vốn đã lên kế hoạch tỏ tình với cô gái của mình ở một nơi có khung cảnh vô cùng lãng mạn lại không ngờ đến cuối cùng lại thành ra xác nhận mối quan hệ với cô ngay trong phòng thử đồ!

Bỏ đi, giờ phút này hắn không muốn nghĩ nhiều, hiện tại chỉ muốn hòa tan vào cô, cô gái của hắn, của riêng mình hắn.

Ngô Hàn siết chặt vòng tay, nụ hôn lại tăng thêm vài phần bá đạo, lúc Thanh Tiêu tưởng như mình sắp ngộp thở đến nơi thì may mắn nhân viên bán hàng lên tiếng hỏi

"Anh chị thấy thế nào ạ, nếu không vừa em sẽ lấy size khác cho anh thử?"

Thanh Tiêu khẩn trương, trợn tròn mắt nhìn Ngô Hàn. Đối phương lại làm như cái gì cũng không nghe thấy tiếp tục công việc của mình. Hắn chờ ngày này lâu lắm rồi nha, mới có chút xíu mà muốn hắn buông ra? Không thể nào!

"Anh chị thấy thế nào ạ?"

Nhân Viên lặp lại một lần, hai người này thử có ba cái áo mà mất hơn 30 phút cơ đấy!!

Thanh Tiêu cố đẩy Ngô Hàn ra, thử vài lần đều không thành công, nhân viên bên ngoài lại lặp lại câu hỏi. Thanh Tiêu ngượng quá hóa giận, đôi mắt ầng ậng nước nhìn người người trước mặt. Thật muốn cắn cho một phát!

Ngô Hàn nhìn mắt của Thanh Tiêu, ý thức được mình có phần quá đáng, rời khỏi môi cô, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua bờ môi căng mọng nhỏ giọng xin lỗi.

Thanh Tiêu cuối đầu, để mặc Ngô Hàn nắm tay đi ra ngoài.

"Anh vừa mẫu nào ạ?"

Nhân viên bán hàng hỏi Ngô Hàn nhưng mắt lại dán chặt vào cô gái bên cạnh , tóc có chút rối, đôi môi sưng mọng, rỏ ràng là vừa bị hôn tơi bời! Chậc!

Thanh Tiêu đương nhiên hiểu mọi người đang nghĩ gì, lại cuối đầu thật thấp, ước gì có cái hố nào gần đây để mình nhảy xuống. Ngô Hàn thì ngược lại, vẻ mặt vô cùng đắt ý vòng tay qua Thanh Tiêu, thong thả đem tất cả mẫu áo Thanh Tiêu chọn đặt hết lên quầy tính tiền.

Hắn chưa thử cái nào, chỉ lừa Thanh Tiêu vào để tiện giở trò lưu manh mà thôi. So với câu "anh cũng yêu em" hắn thích dùng nụ hôn để xác định mối quan hệ giữa hai người hơn. Huống chi nếu là Thanh Tiêu thích, Thanh Tiêu chọn hắn hắn đều sẽ mặc hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro