yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong làn nắng ửng: khói mơ tan,
Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng.

"Đế Nỗ!"

Sột soạt gió trêu tà áo biếc,
Trên giàn thiên lý. Bóng xuân sang.

"Thằng Nỗ đâu rồi?"

Sóng cỏ xanh tươi gợn tới trời
Bao cô thôn nữ hát trên đồi;
- Ngày mai trong đám xuân xanh ấy,
Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi...

"Nỗ!"

"Dạ má biểu con"

"Mày mang tiền qua trả cho ông La giùm má coi. Rồi mày suốt ngày cứ ru rú ngoài đây với mấy cái thơ ca đó, nhà sắp chết đói tới nơi"

"Má, con biết rồi mà"

-
Một vùng quê nào đó thuộc miền nam Việt Nam những năm giữa thế kỉ XX. Mùa hè đến sớm làm khổ người quá, ruộng đồng hạn hán không trồng trọt được, kỳ này coi như đói. Bà Nguyệt Nga, mẹ của Đế Nỗ phải đi mượn tiền của nhà ông La thầy thuốc để trang trải. Mà kể cũng thương, đợt này cả cái xóm nghèo không ai khá khẩm hơn ai, vậy mà cứ biếu tặng giúp đỡ lẫn nhau. Lý Đế Nỗ trong cái nắng chang chang của ngày hè mang xấp tiền được bọc trong giấy báo gọn gàng đi trả người ta.
Ông La nhà làm thuốc nức tiếng một vùng. Sở dĩ được mọi người mến mộ là tại vì ông vừa có tài vừa có đức, phúc hậu vô cùng. Đường đến đó không xa, nhưng nắng trời gay gắt của mùa hè cũng đủ khiến cho thằng con trai chớm mười tám sức dài vai rộng như hắn thấm mệt, mồ hôi nhễ nhại.
_
"Ông ơi, con tới đóng tiền giùm má con" - Đế Nỗ đứng trước nhà La nói vọng vô nhưng đáp lại hắn chỉ là sự im lặng

Đứng chôn chân ở đó được năm phút thì bỗng có tiếng người từ phía sau lưng Đế Nỗ

"Ai đó?" - Lý Đế Nỗ giật mình quay lại thì trước mắt là cậu bé độ chừng mười ba tuổi, tay đang cầm con diều. Chà, con nhà ai mà dễ thương dữ. Ở dưới quê như này mà nước da trắng trẻo xinh yêu như vậy thật làm động lòng người mà...

"A...à tui mang tiền qua trả cho ông La"

"Anh tìm ba tui hả? Ba tui đi giao thuốc cho người ta rồi, anh có tìm thì vô trong ngồi chờ đi"

Rồi Lý Đế Nỗ theo cậu nhóc vào trong ngồi. Thằng nhỏ này coi vậy mà lễ phép, còn rót nước mời khách nữa chứ. Hắn nhấp một ngụm trà, đưa mắt ngó nghiêng xung quanh. Trên tường nhà La treo nhiều ảnh chụp rồi cả mấy tấm bằng dược sĩ. Bỗng, Lý Đế Nỗ dừng ngay tại một dãy giấy khen nọ, toàn là tên "La Tại Dân", là giấy chứng nhận xếp hạng trong lớp và tất cả đều là hạng nhất. Lý Đế Nỗ thầm cảm thán trình độ của thằng nhóc con ông La, có lẽ vậy.

"Chí Thành, đây là ai vậy em?" - rồi một giọng nói khác kéo Đế Nỗ khỏi đám suy nghĩ lộn xộn đó. Hắn ngước nhìn về phía nơi giọng nói đó phát ra

Một thiếu niên khác đang đứng trước cửa. Ôi mẹ ơi, người này... Quá là xinh đẹp làm Lý Đế Nỗ xém ngã ngửa khỏi cái ghế gỗ.

"Ủa anh hai về rồi hả?" - thằng nhóc lúc nãy đang ngồi sửa sửa con diều dưới sàn nhà nghe tiếng thì đứng dậy chạy lại ôm ngang hông người đang đứng kia - "người này đến đóng tiền cho ba nên em kêu ảnh vô ngồi chờ ba"

"À vậy anh chờ một tí nha, ba tui sắp về rồi á" - rồi thiếu niên kia kéo chiếc nón lá ra khỏi tóc. Nét mặt người này nhìn khá giống cậu nhóc đó nhưng vẻ đẹp còn hơn gấp bội lần. Mắt to mi dài, khuôn mặt ửng hồng do cái nóng hè làm tim Lý Đế Nỗ như ngừng đập. Chết mất!

"À...d...dạ"

"Trời ơi, cái gì vậy? Tự nhiên lắp bắp gì vậy trời" - thiếu niên nhìn Lý Đế Nỗ nói xong thì cười khẽ. Gương mặt thanh tú được điểm thêm nét cười nhẹ nhàng làm hắn thêm phần xao xuyến. Thề có trời đất, mười tám năm nay lần đầu Đế Nỗ bị rung động như thế, có lẽ hắn gặp tình yêu sét đánh rồi.

"À quên giới thiệu, tui tên Tại Dân mười sáu tuổi, còn đây là Chí Thành, em trai tui mới mười ba tuổi à" - người kia nhìn thẳng vào mắt hắn mà nói làm Đế Nỗ muốn ngất xỉu.

"T...tui tên Đế...Nỗ, mười tám tuổi"

"Vậy tui phải gọi anh Nỗ là anh rồi ha..." - sau đó nữa thì cả gian nhà chìm trong im lặng. Làm ơn, Lý Đế Nỗ bây giờ đang cầu mong ông La về nhanh để còn trả tiền rồi chuồn khỏi đây nè. Ở lại một chút nữa với Tại Dân chắc hắn không chịu được nữa mất. Tại Dân kia làm sao có thể xinh đẹp như vậy.

"Ủa thằng Nỗ đến đóng tiền thay má hả con?" - là giọng ông La, lạy trời.

Lý Đế Nỗ nghe được thì mắt sáng lên

"Dạ...là con, con đóng tiền giùm mẹ. Đây con gửi ông, con xin phép về trước." - rồi hắn dúi xấp tiền bọc giấy báo vào tay ông La đang định bước vào nhà. Ngay sau đó Đế Nỗ phóng như tên lửa đi mà không nhìn lại trong sự ngỡ ngàng của tất cả những người trong nhà.

Lý Đế Nỗ ơi mày tiêu rồi! Mày thích người ta từ lần đầu tiên gặp rồi.

(thơ: trích Mùa Xuân Chín - Hàn Mặc Tử)

---------------
10/8/2021
969

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro