16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời mấy bữa ta ăn ngon đến lạ
Chén canh chua con cá ngọt tự lòng
Sao tất cả lại qua nhanh vội vã?
Để bây giờ đối diện mỗi thinh không!

Đèn đã tắt con ve buồn không ngủ
Tiếng râm ran vô thức chẳng thể ngưng
Người ra đi không một nơi cư ngụ
Thanh âm đâu? Không thốt nổi một từ!

Những dòng người lướt qua nhanh, hối hả
Những ánh đèn trơ trẽn rọi từ xa
Và một loài man dại đang rệu rã
Đi trong đêm vô vọng khóc.. không nhà!

Ta tự biết ta bần cùng nhem nhuốc
Mong ngày về thở được một lời thơm
Ôi cơn mơ! Ai đành đoạn trói buộc
Giấc ngủ vùi không có nổi một hôm

Cánh diều đau kiệt cùng ngày trở gió
Chẳng bao giờ ngờ được phút chia ly
Hoàng hôn buông đượm buồn lên mắt đỏ
Diều đang đau gió nỡ cuốn đi vì?

Thôi cũng đành như chưa là ly biệt
Cứ giả vờ cho ngày tháng qua mau
Mùa thu đến thạch thảo buồn biêng biếc
Vẫn mong chờ khoảnh khắc gặp lại nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro